Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Chương 799: Em không cần một người tốt hơn, em chỉ cần anh thôi (19)
Diệp Phi Dạ
16/09/2018
Bị mắng, đứa bé trai ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai.
“Sau này không được như vậy nữa, nếu còn tái phạm, dì sẽ không bao giờ dẫn con đi chơi nữa, biết không?”
Đứa bé trai ngẩng đầu nhìn người phụ nữ kia, sau đó, nó gật gật đầu tỏ vẻ cam đoan.
Lúc này, vẻ mặt của người phụ nữ mới trở nên tốt hơn, cô ta đưa tay sờ đầu đứa bé trai, nói: “Hàm Hàm thật nghe lời.”
Lúc đứng lên, người phụ nữ mới chú ý thấy Hàn Tri Phản đang ngồi xổm gần vách tường đối diện.
Động tác của cô ta chợt khựng lại.
Đứa bé trai giật giật tay người phụ nữ, chỉ vào Hàn Tri Phản, sau đó lại gọi: “Ba ba.”
Tiếng gọi của đứa bé trai khiến người phụ nữ hoàn hồn, cô cúi đầu, nhìn nó, giọng có hơi gấp: “Đây không phải là ba của con.”
Dường như đứa bé kia không nghe thấy lời cô ta nói, nó vẫn tiếp tục nhìn Hàn Tri Phản, gọi: “Ba ba.”
“Đã nói đây không phải là ba ba của con mà!” - Giọng của người phụ nữ đột nhiên cao lên.
Đứa bé trai bị dọa sợ, không dám lên tiếng nữa, mắt nó ngân ngấn nước.
Người phụ nữ không dỗ đứa bé mà quay sang tỏ vẻ xin lỗi Hàn Tri Phản: “Ngại quá!”
Sau đó, cô ta ôm lấy đứa bé kia, nhanh chóng rời khỏi.
Không biết có phải do bản thân suy nghĩ nhiều hay không, nhưng Hàn Tri Phản cứ có cảm giác người phụ nữ kia biết hắn. Hơn nữa, ánh mắt của cô ta nhìn hắn cũng lộ ra sự phòng bị và sợ hãi.
Nghĩ đến đây, Hàn Tri Phản nhíu mày, hắn quay đầu nhìn chằm chằm vào người phụ nữa kia. Cô ta vừa dỗ đứa bé trai, vừa nhanh chóng bước đi. Càng nhìn, hắn càng có cảm giác là cô ta đang chạy tránh hắn vội vã.
Kỳ lạ là… người phụ nữ kia và hắn không hề quen biết, thì tại sao hắn lại có cảm giác như vậy?
-----
Hạ Quý Thần vừa thoa thuốc cho Quý Ức xong thì tiếng chuông điện thoại của anh vang lên.
Anh buông chai thuốc xuống, lấy điện thoại trong túi quần ra.
Ngồi đối diện anh, Quý Ức theo bản năng liếc nhìn màn hình điện thoại của anh một cái, là Trần Bạch gọi đến.
Hạ Quý Thần không tránh đi nơi khác, mà trực tiếp trượt màn hình nhận cuộc gọi.
Anh không lên tiếng, đầu dây bên kia vang lên tiếng của Trần Bạch: “Hạ tổng, chuyện anh căn dặn, tôi đã làm xong rồi.”
Trong phòng rất yên tĩnh, giọng của Trần Bạch lại có hơi lớn, cho nên những gì cậu ta nói, Quý Ức có thể nghe được rất rõ ràng.
Hạ Quý Thần đã dặn Trần Bạch làm chuyện gì ư?
Quý Ức cảm thấy thắc mắc, cô ngước mắt nhìn Hạ Quý Thần, sau đó, tiếng Trần Bạch lại vang lên trong điện thoại: “Ba cô gái kia đã đồng ý giải quyết riêng.”
Ba cô gái kia… Ý là chỉ ba người vừa nãy bị cô đánh à?
Thắc mắc vừa hiện lên trong đầu Quý Ức, thì giọng của Hạ Quý Thần đã vang lên bên tai cô: “Vậy còn băng ghi hình của camera thì sao? Đã hủy chưa?”
“Đã hủy.” - Trần Bạch đáp lại Hạ Quý Thần, dường như cảm thấy nói như vậy có hơi qua loa, cậu ta lại bổ sung thêm: “Tôi tận mắt nhìn thấy nhân viên bảo vệ của Kim Bích Huy Hoàng tiêu hủy băng ghi hình về vụ đánh nhau của Quý tiểu thư. Hơn nữa tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng. Dù cho bọn họ có tìm nhân viên kỹ thuật giỏi đến, thì cũng không khôi phục được đoạn băng ghi hình kia.”
“Còn nữa, tôi đã làm theo lời dặn của anh, làm một cái hiệp nghị với ba người kia, đảm bảo họ giữ bí mật. Trên hiệp nghị cũng đã có con dấu của luật sư. Nếu như chuyện đêm nay bị lộ ra ngoài thì bọn họ phải đền bù tổn thất cho chúng ta gấp 10 lần.”
Hóa ra, lúc nãy, anh đứng dưới sảnh gọi cho Trần Bạch không chỉ để bảo anh ta chuẩn bị thuốc và quần áo cho cô, mà còn giúp cô giải quyết hậu quả…
Cảnh tượng này đã từng xảy ra. Lúc anh còn ở bên cạnh cô, dù cho xảy ra chuyện gì, cô còn chưa kịp nghĩ ra nên giải quyết thế nào thì anh đã giúp cô xử lý xong.
Quý Ức nhịn không được nghĩ đến chuyện lúc trước. Tim cô dường như bị cái gì đó giữ lấy, vừa đau đớn nhưng lại vừa ấm áp.
Hạ Quý Thần nhanh chóng cúp điện thoại của Trần Bạch, anh quay đầu nhìn Quý Ức một hồi. Sau khi xác định cô không còn vết thương nào khác, anh mới cầm túi giấy trên mặt bàn đưa đến bên cạnh Quý Ức: “Đây là quần áo, lát nữa em thay đi.”
Không đợi Quý Ức đáp lại, Hạ Quý Thần đã đứng lên: “Anh đi trước.”
Nói xong, anh lập tức xoay người.
Nhưng anh còn chưa kịp nhấc chân lên thì Quý Ức đang ngồi trên ghế sofa đã vội duỗi tay ra, nắm lấy tay anh.
“Sau này không được như vậy nữa, nếu còn tái phạm, dì sẽ không bao giờ dẫn con đi chơi nữa, biết không?”
Đứa bé trai ngẩng đầu nhìn người phụ nữ kia, sau đó, nó gật gật đầu tỏ vẻ cam đoan.
Lúc này, vẻ mặt của người phụ nữ mới trở nên tốt hơn, cô ta đưa tay sờ đầu đứa bé trai, nói: “Hàm Hàm thật nghe lời.”
Lúc đứng lên, người phụ nữ mới chú ý thấy Hàn Tri Phản đang ngồi xổm gần vách tường đối diện.
Động tác của cô ta chợt khựng lại.
Đứa bé trai giật giật tay người phụ nữ, chỉ vào Hàn Tri Phản, sau đó lại gọi: “Ba ba.”
Tiếng gọi của đứa bé trai khiến người phụ nữ hoàn hồn, cô cúi đầu, nhìn nó, giọng có hơi gấp: “Đây không phải là ba của con.”
Dường như đứa bé kia không nghe thấy lời cô ta nói, nó vẫn tiếp tục nhìn Hàn Tri Phản, gọi: “Ba ba.”
“Đã nói đây không phải là ba ba của con mà!” - Giọng của người phụ nữ đột nhiên cao lên.
Đứa bé trai bị dọa sợ, không dám lên tiếng nữa, mắt nó ngân ngấn nước.
Người phụ nữ không dỗ đứa bé mà quay sang tỏ vẻ xin lỗi Hàn Tri Phản: “Ngại quá!”
Sau đó, cô ta ôm lấy đứa bé kia, nhanh chóng rời khỏi.
Không biết có phải do bản thân suy nghĩ nhiều hay không, nhưng Hàn Tri Phản cứ có cảm giác người phụ nữ kia biết hắn. Hơn nữa, ánh mắt của cô ta nhìn hắn cũng lộ ra sự phòng bị và sợ hãi.
Nghĩ đến đây, Hàn Tri Phản nhíu mày, hắn quay đầu nhìn chằm chằm vào người phụ nữa kia. Cô ta vừa dỗ đứa bé trai, vừa nhanh chóng bước đi. Càng nhìn, hắn càng có cảm giác là cô ta đang chạy tránh hắn vội vã.
Kỳ lạ là… người phụ nữ kia và hắn không hề quen biết, thì tại sao hắn lại có cảm giác như vậy?
-----
Hạ Quý Thần vừa thoa thuốc cho Quý Ức xong thì tiếng chuông điện thoại của anh vang lên.
Anh buông chai thuốc xuống, lấy điện thoại trong túi quần ra.
Ngồi đối diện anh, Quý Ức theo bản năng liếc nhìn màn hình điện thoại của anh một cái, là Trần Bạch gọi đến.
Hạ Quý Thần không tránh đi nơi khác, mà trực tiếp trượt màn hình nhận cuộc gọi.
Anh không lên tiếng, đầu dây bên kia vang lên tiếng của Trần Bạch: “Hạ tổng, chuyện anh căn dặn, tôi đã làm xong rồi.”
Trong phòng rất yên tĩnh, giọng của Trần Bạch lại có hơi lớn, cho nên những gì cậu ta nói, Quý Ức có thể nghe được rất rõ ràng.
Hạ Quý Thần đã dặn Trần Bạch làm chuyện gì ư?
Quý Ức cảm thấy thắc mắc, cô ngước mắt nhìn Hạ Quý Thần, sau đó, tiếng Trần Bạch lại vang lên trong điện thoại: “Ba cô gái kia đã đồng ý giải quyết riêng.”
Ba cô gái kia… Ý là chỉ ba người vừa nãy bị cô đánh à?
Thắc mắc vừa hiện lên trong đầu Quý Ức, thì giọng của Hạ Quý Thần đã vang lên bên tai cô: “Vậy còn băng ghi hình của camera thì sao? Đã hủy chưa?”
“Đã hủy.” - Trần Bạch đáp lại Hạ Quý Thần, dường như cảm thấy nói như vậy có hơi qua loa, cậu ta lại bổ sung thêm: “Tôi tận mắt nhìn thấy nhân viên bảo vệ của Kim Bích Huy Hoàng tiêu hủy băng ghi hình về vụ đánh nhau của Quý tiểu thư. Hơn nữa tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng. Dù cho bọn họ có tìm nhân viên kỹ thuật giỏi đến, thì cũng không khôi phục được đoạn băng ghi hình kia.”
“Còn nữa, tôi đã làm theo lời dặn của anh, làm một cái hiệp nghị với ba người kia, đảm bảo họ giữ bí mật. Trên hiệp nghị cũng đã có con dấu của luật sư. Nếu như chuyện đêm nay bị lộ ra ngoài thì bọn họ phải đền bù tổn thất cho chúng ta gấp 10 lần.”
Hóa ra, lúc nãy, anh đứng dưới sảnh gọi cho Trần Bạch không chỉ để bảo anh ta chuẩn bị thuốc và quần áo cho cô, mà còn giúp cô giải quyết hậu quả…
Cảnh tượng này đã từng xảy ra. Lúc anh còn ở bên cạnh cô, dù cho xảy ra chuyện gì, cô còn chưa kịp nghĩ ra nên giải quyết thế nào thì anh đã giúp cô xử lý xong.
Quý Ức nhịn không được nghĩ đến chuyện lúc trước. Tim cô dường như bị cái gì đó giữ lấy, vừa đau đớn nhưng lại vừa ấm áp.
Hạ Quý Thần nhanh chóng cúp điện thoại của Trần Bạch, anh quay đầu nhìn Quý Ức một hồi. Sau khi xác định cô không còn vết thương nào khác, anh mới cầm túi giấy trên mặt bàn đưa đến bên cạnh Quý Ức: “Đây là quần áo, lát nữa em thay đi.”
Không đợi Quý Ức đáp lại, Hạ Quý Thần đã đứng lên: “Anh đi trước.”
Nói xong, anh lập tức xoay người.
Nhưng anh còn chưa kịp nhấc chân lên thì Quý Ức đang ngồi trên ghế sofa đã vội duỗi tay ra, nắm lấy tay anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.