Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Chương 802: Em không cần một người tốt hơn, em chỉ cần anh thôi (22)
Diệp Phi Dạ
16/09/2018
“Vì vậy, Hạ Quý Thần… anh vẫn còn muốn ở cạnh em mà, đúng không?”
Giọng của Quý Ức nhỏ dần, từ lúc cô lên tiếng, Hạ Quý Thần vẫn cứ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mắt có phần hoang mang…
Cô nói cô thích anh, từ rất lâu rất lâu trước đây đã thích anh rồi.
Cô nói cô nhớ về khoảng thời gian lúc trước khi anh ở bên cạnh cô.
Cô còn nói tối nay cô lừa anh qua đây là muốn cầu hôn anh.
Cảnh tượng này, cả đời anh có mơ cũng không dám nghĩ tới.
Anh rất muốn trả lời cô một câu, đúng, anh muốn ở cùng em.
Những lời muốn nói cứ quay cuồng hàng ngàn hàng vạn lần trong lồng ngực, nhưng mỗi lần lời đã đến môi anh đều không thể nói ra ngoài.
Anh không nói được, bởi vì anh rất rõ, sau khi anh gật đầu đồng ý với cô, thì điều đó tượng trưng cho điều gì. Điều đó có nghĩa là, đêm nay ở trong hoa viên này, sự chỉ trỏ của ba cô gái kia sẽ chỉ lên người cô.
Đến lúc đó, mọi người khi nhắc đến Quý Ức sẽ không còn là kiểu “nữ vương màn ảnh” - danh xưng mĩ miều như bây giờ nữa, mà là “vợ của phạm nhân giết người”, “chồng của cô ta đã từng giết người”.
Cô là cô gái mà thời niên thiếu anh vừa nhìn đã một lòng một dạ để yêu.
Cô đã khiến anh từ không biết làm thế nào để thích một người trở nên học được cách làm sao để yêu sâu đậm một người.
Anh đã bỏ ra biết bao tâm huyết và sức lực mới có thể làm cho cô trở nên hoàn hảo như hôm nay.
Làm sao anh có thể nhẫn tâm đạp đổ những thứ tốt đẹp của cô chứ?
Cho đến lúc này, Hạ Quý Thần mới phát hiện, đau khổ nhất không phải là khi người mình yêu không yêu mình, mà đau khổ nhất là, rõ ràng là yêu nhau, nhưng không thể thuyết phục được bản thân ở bên cô ấy.
Thật sự làm không được.
Dù những lời lúc nãy cô nói làm cho anh rất cảm động, dù anh biết rõ lòng mình đã hoàn toàn bị lung lay nhưng anh vẫn làm không được.
Anh không thể làm được, anh không muốn vì một Hạ Quý Thần mà cô phải gánh chịu những lời đồn đại và dè bỉu.
Hạ Quý Thần đắm chìm trong suy nghĩ, cảm nhận được phía sau lưng mình, anh khẽ cúi đầu, nhìn thấy Quý Ức đã nới lỏng tay ra khỏi eo anh.
Sau lưng anh có tiếng sột soạt vang lên, ngay sau đó cô chìa tay ra trước mặt anh.
Tay cô cầm một chiếc nhẫn kim cương, dưới ánh đèn, viên kim cương lấp lánh, rực rỡ.
“Hạ Quý Thần, chiếc nhẫn này, em đã chọn rất lâu, có phải rất đẹp không?”
“Anh xem nè, bên trong chiếc nhẫn em còn đặc biệt kêu người ta khắc chữ lên, là chữ “Quý” đó…”
Trong lúc Quý Ức đang nói, Hạ Quý Thần có nhìn thấy chữ “Quý” ở bên trong chiếc nhẫn thật.
Cổ họng của Hạ Quý Thần dường như bị vật gì đó chặn lại, rất khó chịu, anh muốn nuốt nước bọt, nhưng một hành động đơn giản như vậy anh cũng không làm được.
Quý Ức ở phía sau Hạ Quý Thần, đứng dậy, đi vòng qua người anh, đứng trước mặt anh.
Cô cởi giày ra nên đứng thấp hơn anh rất nhiều, lúc cô nhìn anh cô phải ngước mặt lên.
Đèn thuỷ tinh bên trong phòng khách kia cao vừa ngang đỉnh đầu cô, ánh đèn phản chiếu đôi mắt cô sáng lung linh, lấp lánh.
Cô nhìn vào mắt anh, trong ánh mắt chăm chú chứa đầy chân thành, cô khẽ mím môi rồi mới lên tiếng: “Hạ Quý Thần, anh…”
Hạ Quý Thần như đoán ra được điều mà Quý Ức sắp nói, chưa đợi cô nói xong, anh liền cắt ngang lời của cô: “Tiểu Quý, em xứng đáng có được một người tốt hơn anh.”
Câu mấu chốt “Đồng ý lấy em không?” của Quý Ức bị cắt ngang, im lặng hai giây, cô mới nhẹ nhàng trả lời: “Nhưng người tốt hơn anh lại không phải là người em muốn.”
“Em không cần một người tốt hơn, em chỉ cần anh thôi.”
Giọng của Quý Ức nhỏ dần, từ lúc cô lên tiếng, Hạ Quý Thần vẫn cứ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mắt có phần hoang mang…
Cô nói cô thích anh, từ rất lâu rất lâu trước đây đã thích anh rồi.
Cô nói cô nhớ về khoảng thời gian lúc trước khi anh ở bên cạnh cô.
Cô còn nói tối nay cô lừa anh qua đây là muốn cầu hôn anh.
Cảnh tượng này, cả đời anh có mơ cũng không dám nghĩ tới.
Anh rất muốn trả lời cô một câu, đúng, anh muốn ở cùng em.
Những lời muốn nói cứ quay cuồng hàng ngàn hàng vạn lần trong lồng ngực, nhưng mỗi lần lời đã đến môi anh đều không thể nói ra ngoài.
Anh không nói được, bởi vì anh rất rõ, sau khi anh gật đầu đồng ý với cô, thì điều đó tượng trưng cho điều gì. Điều đó có nghĩa là, đêm nay ở trong hoa viên này, sự chỉ trỏ của ba cô gái kia sẽ chỉ lên người cô.
Đến lúc đó, mọi người khi nhắc đến Quý Ức sẽ không còn là kiểu “nữ vương màn ảnh” - danh xưng mĩ miều như bây giờ nữa, mà là “vợ của phạm nhân giết người”, “chồng của cô ta đã từng giết người”.
Cô là cô gái mà thời niên thiếu anh vừa nhìn đã một lòng một dạ để yêu.
Cô đã khiến anh từ không biết làm thế nào để thích một người trở nên học được cách làm sao để yêu sâu đậm một người.
Anh đã bỏ ra biết bao tâm huyết và sức lực mới có thể làm cho cô trở nên hoàn hảo như hôm nay.
Làm sao anh có thể nhẫn tâm đạp đổ những thứ tốt đẹp của cô chứ?
Cho đến lúc này, Hạ Quý Thần mới phát hiện, đau khổ nhất không phải là khi người mình yêu không yêu mình, mà đau khổ nhất là, rõ ràng là yêu nhau, nhưng không thể thuyết phục được bản thân ở bên cô ấy.
Thật sự làm không được.
Dù những lời lúc nãy cô nói làm cho anh rất cảm động, dù anh biết rõ lòng mình đã hoàn toàn bị lung lay nhưng anh vẫn làm không được.
Anh không thể làm được, anh không muốn vì một Hạ Quý Thần mà cô phải gánh chịu những lời đồn đại và dè bỉu.
Hạ Quý Thần đắm chìm trong suy nghĩ, cảm nhận được phía sau lưng mình, anh khẽ cúi đầu, nhìn thấy Quý Ức đã nới lỏng tay ra khỏi eo anh.
Sau lưng anh có tiếng sột soạt vang lên, ngay sau đó cô chìa tay ra trước mặt anh.
Tay cô cầm một chiếc nhẫn kim cương, dưới ánh đèn, viên kim cương lấp lánh, rực rỡ.
“Hạ Quý Thần, chiếc nhẫn này, em đã chọn rất lâu, có phải rất đẹp không?”
“Anh xem nè, bên trong chiếc nhẫn em còn đặc biệt kêu người ta khắc chữ lên, là chữ “Quý” đó…”
Trong lúc Quý Ức đang nói, Hạ Quý Thần có nhìn thấy chữ “Quý” ở bên trong chiếc nhẫn thật.
Cổ họng của Hạ Quý Thần dường như bị vật gì đó chặn lại, rất khó chịu, anh muốn nuốt nước bọt, nhưng một hành động đơn giản như vậy anh cũng không làm được.
Quý Ức ở phía sau Hạ Quý Thần, đứng dậy, đi vòng qua người anh, đứng trước mặt anh.
Cô cởi giày ra nên đứng thấp hơn anh rất nhiều, lúc cô nhìn anh cô phải ngước mặt lên.
Đèn thuỷ tinh bên trong phòng khách kia cao vừa ngang đỉnh đầu cô, ánh đèn phản chiếu đôi mắt cô sáng lung linh, lấp lánh.
Cô nhìn vào mắt anh, trong ánh mắt chăm chú chứa đầy chân thành, cô khẽ mím môi rồi mới lên tiếng: “Hạ Quý Thần, anh…”
Hạ Quý Thần như đoán ra được điều mà Quý Ức sắp nói, chưa đợi cô nói xong, anh liền cắt ngang lời của cô: “Tiểu Quý, em xứng đáng có được một người tốt hơn anh.”
Câu mấu chốt “Đồng ý lấy em không?” của Quý Ức bị cắt ngang, im lặng hai giây, cô mới nhẹ nhàng trả lời: “Nhưng người tốt hơn anh lại không phải là người em muốn.”
“Em không cần một người tốt hơn, em chỉ cần anh thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.