Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Chương 231: Tại sao không nói cho tôi(1)
Diệp Phi Dạ
14/03/2018
Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
Qua hai giây, Qúy Ức mới ý thức được tờ giấy này là dành cho mình, cô vừa mang theo khuôn mặt hoài nghi vừa vươn tay nhận lấy.
Bởi vì ánh mắt lớp trưởng nhìn cô quá mức kinh ngạc cho nên trong lòng Qúy Ức có chút khẩn trương, cô chần chờ khoảng hai giây thì mới mở tờ giấy ra.
Cô cúi đầu nhìn xem, một dòng chữ màu đen trên tờ giấy trắng tinh liền lọt vào tầm mắt: “Qúy Ức, thực xin lỗi”.
Khó trách vừa rồi lớp trưởng sẽ ngạc nhiên đến vậy, ngay cả Qúy Ức lúc đọc được những dòng này cũng đều trợn to mắt.
Thực xin lỗi …… Là ai muốn xin lỗi cô?
Trong phòng này, đêm nay là lần đầu tiên cô gặp mặt ba người bạn cùng phòng ký túc xá với Hạ Qúy Thần, bốn người ở cùng ký túc xá với lớp trưởng cũng chưa từng có quan hệ gì với cô, Bạc Hà với Đường Họa Họa ….. nội dung trong tờ giấy của hai người bọn họ cũng là nói xấu cô, cho nên cũng sẽ không phải là hai người đó ….
Chỉ có duy nhất một mình Hạ Qúy Thần là từng có xích mích với cô ….
Nhưng mà hắn là người rất kiêu ngạo, có khả năng sẽ cúi đầu xin lỗi cô sao?
Quý Ức nghĩ nghĩ, không nhịn được liền nhẹ nhàng nâng mí mắt lên, nhìn về phía Hạ Qúy Thần đang ngồi.
Trong tay Hạ Qúy Thần kẹp một điếu thuốc, cách một tầng sương khói lượn lờ, mắt hắn nhìn thẳng vào cô.
Ánh mắt Hạ Qúy Thần đen nhánh mà thâm thúy, lúc tiếp xúc với tầm mắt của cô, hắn nhẹ nhàng chớp lông mi hai cái.
Đại khái là hắn thấy trong mắt cô hiện lên sự nghi hoặc khi nhìn những lời này, cho nên sau khi hắn nhìn cô không chớp mắt hai giây thì nhẹ nhàng gật đầu với cô một cái.
Đầu ngón tay của Qúy Ức run lên, cô rũ mí mắt xuống, nắm chặt tờ giấy trong tay.
Hạ Qúy Thần nhìn về phía cô rồi gật đầu là có ý gì?
Là dùng hành động để nói cho cô biết tờ giấy trong tay cô là do hắn viết sao?
Cho nên, lời xin lỗi này thật sự là của hắn? Là bởi vì chuyện đã xảy ra ở khách sạn Bốn Mùa sao?
Sau khi nhìn thấy tờ giấy, Qúy Ức liền im lặng không có nói chuyện, vẫn luôn ngẩn người nãy giờ, cho nên Đường Họa Họa có chút tò mò, hỏi: “Tiểu Ức, trên giấy viết gì vậy?”.
Tuy rằng trên giấy chỉ có năm chữ đơn giản, nhưng nếu để người khác thấy được, khó tránh khỏi việc sẽ bị suy diễn lung tung, lúc đó mọi người lại cho rằng cô với người nào đó ở trong phòng có quan hệ bất chính, cho nên Qúy Ức không đợi đến khi Đường Họa Họa nhìn thấy, liền vo tờ giấy lại: “Không có gì”.
“Trông cậu như thế kia mà còn bảo không có gì? Tiểu Ức, cậu nói cho tớ biết với, rốt cuộc bên trong đó viết gì?” Đường Họa Họa càng thêm tò mò, lôi kéo cánh tay của Qúy Ức, bắt đầu làm nũng.
Lớp trưởng nhìn ra được là Qúy Ức không muốn để cho người khác biết nội dung trên tờ giấy, liền chủ động mở miệng giúp Qúy Ức: “Thật sự không có gì, tớ có thể làm chứng …..”.
Tất cả mọi người đều đã là người trưởng thành, cho nên lúc nghe thấy lớp trưởng nói vậy liền hiểu rằng nội dung trên tờ giấy thuộc về chuyện riêng tư, do đó ai nấy cũng đều thức thời mà không truy hỏi nữa, trực tiếp bỏ qua tờ giấy trong tay của Qúy Ức, mở tờ giấy cuối cùng ra, là của lớp trưởng viết cho một nam sinh trong ký túc xá: “Ngày hôm qua tớ giặt giày nhưng không tìm được bàn chải, liền mượn tạm bàn chải đánh răng của cậu”.
Nam sinh thốt lên câu “Cái gì”, sau đó liền cúi đầu nôn khan, những người còn lại thì cười nghiêng ngã.
Quý Ức cũng nhịn không được mà cong cong khóe môi, cô ngẩng đầu nhìn người nam sinh kia, trong lúc đó khóe mắt cũng không nhịn được mà liếc một cái qua người Hạ Qúy Thần.
Beta: Stuki^^
Qua hai giây, Qúy Ức mới ý thức được tờ giấy này là dành cho mình, cô vừa mang theo khuôn mặt hoài nghi vừa vươn tay nhận lấy.
Bởi vì ánh mắt lớp trưởng nhìn cô quá mức kinh ngạc cho nên trong lòng Qúy Ức có chút khẩn trương, cô chần chờ khoảng hai giây thì mới mở tờ giấy ra.
Cô cúi đầu nhìn xem, một dòng chữ màu đen trên tờ giấy trắng tinh liền lọt vào tầm mắt: “Qúy Ức, thực xin lỗi”.
Khó trách vừa rồi lớp trưởng sẽ ngạc nhiên đến vậy, ngay cả Qúy Ức lúc đọc được những dòng này cũng đều trợn to mắt.
Thực xin lỗi …… Là ai muốn xin lỗi cô?
Trong phòng này, đêm nay là lần đầu tiên cô gặp mặt ba người bạn cùng phòng ký túc xá với Hạ Qúy Thần, bốn người ở cùng ký túc xá với lớp trưởng cũng chưa từng có quan hệ gì với cô, Bạc Hà với Đường Họa Họa ….. nội dung trong tờ giấy của hai người bọn họ cũng là nói xấu cô, cho nên cũng sẽ không phải là hai người đó ….
Chỉ có duy nhất một mình Hạ Qúy Thần là từng có xích mích với cô ….
Nhưng mà hắn là người rất kiêu ngạo, có khả năng sẽ cúi đầu xin lỗi cô sao?
Quý Ức nghĩ nghĩ, không nhịn được liền nhẹ nhàng nâng mí mắt lên, nhìn về phía Hạ Qúy Thần đang ngồi.
Trong tay Hạ Qúy Thần kẹp một điếu thuốc, cách một tầng sương khói lượn lờ, mắt hắn nhìn thẳng vào cô.
Ánh mắt Hạ Qúy Thần đen nhánh mà thâm thúy, lúc tiếp xúc với tầm mắt của cô, hắn nhẹ nhàng chớp lông mi hai cái.
Đại khái là hắn thấy trong mắt cô hiện lên sự nghi hoặc khi nhìn những lời này, cho nên sau khi hắn nhìn cô không chớp mắt hai giây thì nhẹ nhàng gật đầu với cô một cái.
Đầu ngón tay của Qúy Ức run lên, cô rũ mí mắt xuống, nắm chặt tờ giấy trong tay.
Hạ Qúy Thần nhìn về phía cô rồi gật đầu là có ý gì?
Là dùng hành động để nói cho cô biết tờ giấy trong tay cô là do hắn viết sao?
Cho nên, lời xin lỗi này thật sự là của hắn? Là bởi vì chuyện đã xảy ra ở khách sạn Bốn Mùa sao?
Sau khi nhìn thấy tờ giấy, Qúy Ức liền im lặng không có nói chuyện, vẫn luôn ngẩn người nãy giờ, cho nên Đường Họa Họa có chút tò mò, hỏi: “Tiểu Ức, trên giấy viết gì vậy?”.
Tuy rằng trên giấy chỉ có năm chữ đơn giản, nhưng nếu để người khác thấy được, khó tránh khỏi việc sẽ bị suy diễn lung tung, lúc đó mọi người lại cho rằng cô với người nào đó ở trong phòng có quan hệ bất chính, cho nên Qúy Ức không đợi đến khi Đường Họa Họa nhìn thấy, liền vo tờ giấy lại: “Không có gì”.
“Trông cậu như thế kia mà còn bảo không có gì? Tiểu Ức, cậu nói cho tớ biết với, rốt cuộc bên trong đó viết gì?” Đường Họa Họa càng thêm tò mò, lôi kéo cánh tay của Qúy Ức, bắt đầu làm nũng.
Lớp trưởng nhìn ra được là Qúy Ức không muốn để cho người khác biết nội dung trên tờ giấy, liền chủ động mở miệng giúp Qúy Ức: “Thật sự không có gì, tớ có thể làm chứng …..”.
Tất cả mọi người đều đã là người trưởng thành, cho nên lúc nghe thấy lớp trưởng nói vậy liền hiểu rằng nội dung trên tờ giấy thuộc về chuyện riêng tư, do đó ai nấy cũng đều thức thời mà không truy hỏi nữa, trực tiếp bỏ qua tờ giấy trong tay của Qúy Ức, mở tờ giấy cuối cùng ra, là của lớp trưởng viết cho một nam sinh trong ký túc xá: “Ngày hôm qua tớ giặt giày nhưng không tìm được bàn chải, liền mượn tạm bàn chải đánh răng của cậu”.
Nam sinh thốt lên câu “Cái gì”, sau đó liền cúi đầu nôn khan, những người còn lại thì cười nghiêng ngã.
Quý Ức cũng nhịn không được mà cong cong khóe môi, cô ngẩng đầu nhìn người nam sinh kia, trong lúc đó khóe mắt cũng không nhịn được mà liếc một cái qua người Hạ Qúy Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.