Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Chương 951: Tôi có một điều kiện (6)
Diệp Phi Dạ
17/10/2018
Môi của hắn vừa chạm vào môi của cô, cả người của cô giống như bị một
dòng điện chạy qua khiến cô giật mình, sau đó cô lạnh lùng xoay đầu đi
né tránh nụ hôn của hắn.
Mặc dù cô đã rất cố gắng nói với bản thân mình rằng không sao đâu, chỉ cần nhẫn nhịn một chút, chịu đựng qua đêm nay thì ngày mai cô có thể được đáp ứng mong muốn gặp Hàm Hàm của mình rồi. Cô cũng không phải chưa bao giờ ngủ chung với hắn. Cô không cần phải để ý nhiều như vậy. Nhưng khi mà môi của hắn chạm vào môi của cô, cái cảm giác quen thuộc đó, những cảm giác thân thương ấy lại khiến cho những kí ức liên quan đến cô và hắn, đã được cô chôn chặt trong tâm trí mình bị động vào, khoảng khắc ấy giống như là bờ đê bị vỡ, những kí ức mãnh liệt ồ ạt hiện ra.
Lần đầu tiên cô nắm tay, lần đầu tiên ôm, lần đầu tiên hôn, tình yêu đầu tiên… Cũng giống như lần đầu tiên của các cô gái khác, cô đã trao hết tất cả cho hắn.
Cô nhớ rất rõ, lúc mà trải qua những việc lần đầu tiên của mình, trong tâm trí của cô đã vô cùng hạnh phúc.
Điều cô thích nhất đó là khi mà hắn hôn cô nhẹ nhàng thật sâu.
Nhưng hôm nay, khi mà hắn hôn cô, những hình ảnh ngọt ngào say đắm từng trải qua, lại trở thành ác mộng và nỗi dày vò của cô lúc này.
Hắn vẫn còn chưa hôn cô, mới chỉ là chạm nhẹ vào môi cô, trái tim cô như thể bị một con dao đâm vào vậy, tiếng dao đau đớn, sắc nhọn.
Cô thật sự không còn cách nào, hôn hắn…
Cô trốn tránh, điều đó khiến cho Hàn Tri Phản nhăn trán lại khó chịu, hắn xoay đầu, một lần nữa chạm lên môi cô. Có điều lần này, hắn còn chưa chạm đến môi của cô thì cô đã vùi mặt vào trong gối.
Em có ý gì đây? Em ghét tôi sao?
Hàn Tri Phản thật sự muốn cứ vậy mà bỏ qua cho Trình Vị Vãn, hắn muốn rời đi nhưng dục vọng trong người hắn đã khiến cho bản thân hắn không thể rời khỏi người cô một phút nào.
Sự đấu tranh giữa lý trí và tình cảm, chúng khiến hắn gần như phát điên. hắn thật sự không biết bản thân sẽ làm gì tiếp theo, hắn đã dùng tay mở hai chân của cô ra, cũng chẳng thèm quan tâm cô có thích ứng hay không, đã tiến sâu xâm nhập vào lãnh địa của cô.
Cô biết rằng từ lúc mang thai Hàm Hàm đến giờ, cô chưa bao giờ thân mật với người đàn ông nào, hơn nữa cô còn chưa chuẩn bị xong thì hắn đã mạnh mẽ như vậy mà chiếm lấy cô, thật khiến cho cô đau đến tận xương cốt.
Cô cắn chặt răng lại theo phản xạ có điều kiện, thân thể căng cứng.
Người lấy đi lần đầu tiên của cô là hắn, hắn cũng biết rằng cô cũng vô cùng đau đớn.
Bởi vì phản ứng lúc này của cô và phản ứng đêm đầu tiên của cô đều giống như nhau.
Nhưng hắn không có chút gì giống như đêm đó, chịu đựng dục vọng thôi thúc mà dừng lại hôn cô dỗ dành cô.
Lần này, hắn lại làm theo ý muốn của mình, mạnh mẽ và dữ dội tấn công cô.
Có lẽ đợi đến lúc cô thật sự quá đau đớn, hắn mới cảm nhận được thân thể của cô đang run rẩy.
Hắn không những không có dấu hiệu chậm lại, mà tay đặt trên da của cô cũng bắt đầu hung hãn dày vò cô.
Hắn thật sự không quan tâm cô có thoải mái hay không, giống như là đang trút đi ngọn lửa giận hừng hực trong lồng ngực, cứ vậy mà thô bạo hung tàn xâm chiếm cô.
Cô dù cắn chặt môi đến chảy máu cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Cô càng như vậy thì hắn lại càng mạnh mẽ hơn.
Đến lúc mà cô bị hắn dày vò sắp ngất đi, thì hắn cuối cùng đã dừng lại.
Hắn không ở lại bên trong cô một phút nào, vừa kết thúc đã lập tức xoay người rời khỏi cô.
May mà cái giường rất lớn, hắn nằm phía bên kia của giường, ánh mắt nhìn trần nhà thở dồn dập, điều chỉnh hơi thở không ổn định.
Hắn còn cho rằng, hắn sẽ là người bỏ đi đầu tiên, không ngờ cô đã phản ứng nhanh hơn hắn: “Ngày mai, có phải là tôi sẽ được đến bệnh viện gặp Hàm Hàm rồi không?”
Có lẽ bởi vì rất đau đớn khó chịu, tiếng của cô yếu ớt lại còn run run.
Hắn không quan tâm tới cô.
Cô cũng chẳng để ý, chống tay lên đỡ lấy cơ thể mệt mỏi, vật lộn ngồi dậy khỏi giường: “Ngày mai tôi sẽ trực tiếp đến bệnh viện thăm Hàm Hàm, nếu anh không có việc gì nữa vậy tôi đi trước đây.”
Nói xong cô liền trèo xuống giường.
Bởi vì rất là đau, cô vừa chạm chân xuống đất thì cả người đã ngã quỵ trên nền nhà.
Cô không có ý muốn cầu xin hắn, vịn tay vào giường mà đứng lên, đi ra khỏi phòng ngủ.
Cô đi vậy thì càng tốt, hắn có thể thoải mái nghỉ ngơi… Có lẽ bởi vì là cô chủ động rời đi mà hắn nên vui vẻ nhưng tại sao hắn lại nổi giận?
Hàn Tri Phản còn chưa nghĩ đến rốt cuộc là có việc gì, hắn đột nhiên ngồi bật dậy, giơ tay ra nắm chặt lấy cánh tay của cô, lôi cô lại lên giường, sau đó cúi người xuống đặt lên người của cô
Mặc dù cô đã rất cố gắng nói với bản thân mình rằng không sao đâu, chỉ cần nhẫn nhịn một chút, chịu đựng qua đêm nay thì ngày mai cô có thể được đáp ứng mong muốn gặp Hàm Hàm của mình rồi. Cô cũng không phải chưa bao giờ ngủ chung với hắn. Cô không cần phải để ý nhiều như vậy. Nhưng khi mà môi của hắn chạm vào môi của cô, cái cảm giác quen thuộc đó, những cảm giác thân thương ấy lại khiến cho những kí ức liên quan đến cô và hắn, đã được cô chôn chặt trong tâm trí mình bị động vào, khoảng khắc ấy giống như là bờ đê bị vỡ, những kí ức mãnh liệt ồ ạt hiện ra.
Lần đầu tiên cô nắm tay, lần đầu tiên ôm, lần đầu tiên hôn, tình yêu đầu tiên… Cũng giống như lần đầu tiên của các cô gái khác, cô đã trao hết tất cả cho hắn.
Cô nhớ rất rõ, lúc mà trải qua những việc lần đầu tiên của mình, trong tâm trí của cô đã vô cùng hạnh phúc.
Điều cô thích nhất đó là khi mà hắn hôn cô nhẹ nhàng thật sâu.
Nhưng hôm nay, khi mà hắn hôn cô, những hình ảnh ngọt ngào say đắm từng trải qua, lại trở thành ác mộng và nỗi dày vò của cô lúc này.
Hắn vẫn còn chưa hôn cô, mới chỉ là chạm nhẹ vào môi cô, trái tim cô như thể bị một con dao đâm vào vậy, tiếng dao đau đớn, sắc nhọn.
Cô thật sự không còn cách nào, hôn hắn…
Cô trốn tránh, điều đó khiến cho Hàn Tri Phản nhăn trán lại khó chịu, hắn xoay đầu, một lần nữa chạm lên môi cô. Có điều lần này, hắn còn chưa chạm đến môi của cô thì cô đã vùi mặt vào trong gối.
Em có ý gì đây? Em ghét tôi sao?
Hàn Tri Phản thật sự muốn cứ vậy mà bỏ qua cho Trình Vị Vãn, hắn muốn rời đi nhưng dục vọng trong người hắn đã khiến cho bản thân hắn không thể rời khỏi người cô một phút nào.
Sự đấu tranh giữa lý trí và tình cảm, chúng khiến hắn gần như phát điên. hắn thật sự không biết bản thân sẽ làm gì tiếp theo, hắn đã dùng tay mở hai chân của cô ra, cũng chẳng thèm quan tâm cô có thích ứng hay không, đã tiến sâu xâm nhập vào lãnh địa của cô.
Cô biết rằng từ lúc mang thai Hàm Hàm đến giờ, cô chưa bao giờ thân mật với người đàn ông nào, hơn nữa cô còn chưa chuẩn bị xong thì hắn đã mạnh mẽ như vậy mà chiếm lấy cô, thật khiến cho cô đau đến tận xương cốt.
Cô cắn chặt răng lại theo phản xạ có điều kiện, thân thể căng cứng.
Người lấy đi lần đầu tiên của cô là hắn, hắn cũng biết rằng cô cũng vô cùng đau đớn.
Bởi vì phản ứng lúc này của cô và phản ứng đêm đầu tiên của cô đều giống như nhau.
Nhưng hắn không có chút gì giống như đêm đó, chịu đựng dục vọng thôi thúc mà dừng lại hôn cô dỗ dành cô.
Lần này, hắn lại làm theo ý muốn của mình, mạnh mẽ và dữ dội tấn công cô.
Có lẽ đợi đến lúc cô thật sự quá đau đớn, hắn mới cảm nhận được thân thể của cô đang run rẩy.
Hắn không những không có dấu hiệu chậm lại, mà tay đặt trên da của cô cũng bắt đầu hung hãn dày vò cô.
Hắn thật sự không quan tâm cô có thoải mái hay không, giống như là đang trút đi ngọn lửa giận hừng hực trong lồng ngực, cứ vậy mà thô bạo hung tàn xâm chiếm cô.
Cô dù cắn chặt môi đến chảy máu cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Cô càng như vậy thì hắn lại càng mạnh mẽ hơn.
Đến lúc mà cô bị hắn dày vò sắp ngất đi, thì hắn cuối cùng đã dừng lại.
Hắn không ở lại bên trong cô một phút nào, vừa kết thúc đã lập tức xoay người rời khỏi cô.
May mà cái giường rất lớn, hắn nằm phía bên kia của giường, ánh mắt nhìn trần nhà thở dồn dập, điều chỉnh hơi thở không ổn định.
Hắn còn cho rằng, hắn sẽ là người bỏ đi đầu tiên, không ngờ cô đã phản ứng nhanh hơn hắn: “Ngày mai, có phải là tôi sẽ được đến bệnh viện gặp Hàm Hàm rồi không?”
Có lẽ bởi vì rất đau đớn khó chịu, tiếng của cô yếu ớt lại còn run run.
Hắn không quan tâm tới cô.
Cô cũng chẳng để ý, chống tay lên đỡ lấy cơ thể mệt mỏi, vật lộn ngồi dậy khỏi giường: “Ngày mai tôi sẽ trực tiếp đến bệnh viện thăm Hàm Hàm, nếu anh không có việc gì nữa vậy tôi đi trước đây.”
Nói xong cô liền trèo xuống giường.
Bởi vì rất là đau, cô vừa chạm chân xuống đất thì cả người đã ngã quỵ trên nền nhà.
Cô không có ý muốn cầu xin hắn, vịn tay vào giường mà đứng lên, đi ra khỏi phòng ngủ.
Cô đi vậy thì càng tốt, hắn có thể thoải mái nghỉ ngơi… Có lẽ bởi vì là cô chủ động rời đi mà hắn nên vui vẻ nhưng tại sao hắn lại nổi giận?
Hàn Tri Phản còn chưa nghĩ đến rốt cuộc là có việc gì, hắn đột nhiên ngồi bật dậy, giơ tay ra nắm chặt lấy cánh tay của cô, lôi cô lại lên giường, sau đó cúi người xuống đặt lên người của cô
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.