Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Chương 954: Tôi có một điều kiện (9)
Diệp Phi Dạ
17/10/2018
Hàn Tri Phản ngủ không được bao lâu đã tỉnh lại.
Hắn ngồi dậy, theo thói quen nhìn thời gian trên điện thoại, rồi lại khóa màn hình, nhìn thấy tin nhắn từ nửa tiếng trước, Trình Vị Vãn gửi cho hắn một tin nhắn: “Khi nào tôi có thể đến thăm Hàm Hàm?”
Hắn tính toán thời gian mình đến bệnh viện, sau đó mới trả lời: “9 giờ.”
“Số phòng bệnh.”
Hàn Tri Phản tiện tay bấm vài số, lại gửi đi.
Sau khi tin được gửi, lại nhận được thông báo, tin nhắn đã được xem, nhưng thật lâu sau đó, hắn lại chẳng nhận được hồi âm của cô.
Có vẻ vì ngủ được một giấc nên tâm trạng hắn đã tốt hơn nhiều, tuy việc cô không trả lời tin nhắn của hắn làm hắn hơi khó chịu, nhưng cũng không tức giận, ném điện thoại qua một bên, vén chăn lên hắn vào phòng tắm để rửa mặt.
Khi Hàn Tri Phản đến bệnh viện, Trình Vị Vãn cũng vừa đến cửa bệnh viện.
Cô mặc một chiếc váy dài thật đẹp, trên tay mang theo một túi xách nhỏ, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt như trước, nhưng vì có chút mồ hôi nên cả người có khí sắc hơn trước.
Cô xõa tóc, đội một chiếc mũ lưỡi trai, lại giấu đi vết thương trên trán.
Cô cũng không đoán được sẽ trùng hợp như thế, bước đến cửa phòng bệnh liền dừng lại.
Cô không nói chuyện cùng hắn, hắn cũng không để ý đến cô.
Trình Vị Vãn không thể chờ đợi hơn nữa mà muốn gặp Hàm Hàm, nhưng Hàn Tri Phản lại chắn trước cô, hắn bất động, cô không vui vẻ mà trực tiếp đẩy hắn ra, đi vào phòng bệnh.
Hai người giằng co một hồi, trong phòng bệnh lại vang lên tiếng Trình Hàm khóc.
Trình Vị Vãn nghe được thì đau lòng, không kiềm được, quay qua nhìn Hàn Tri Phản, hỏi: “Tôi có thể vào được không?”
Hàn Tri Phản vẫn im lặng như cũ, dịu dàng nhìn cô một cái, sau đó mở cửa đi vào.
Trình Vị Vãn nhanh chân vào phòng: “Hàm Hàm!”
Nghe được giọng của Trình Vị Vãn, Trình Hàm lập tức ngừng khóc, quay đầu về hướng cửa.
Nhìn thấy Trình Vị Vãn, cậu bé quay về Trình Vị Vãn mà giơ tay, lớn tiếng hô: “Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi ôm!”
“Mẹ, sao bây giờ mẹ mới thăm con?” - Giọng của Trình Hàm mang không ít sự tủi thân, Trình Vị Vãn nghe được, trong lòng lại đau, hốc mắt lại hồng hồng, một câu cũng không nói lên lời, chỉ có thể nhanh chạy đến bên giường.
Hàn Tri Phản đã dặn dò trước với bảo mẫu và quản gia rằng mẹ của Trình Hàm sẽ đến, hai người thấy Trình Vị Vãn thì không có ngạc nhiên, thậm chí khi Trình Vị Vãn đến bên giường quản gia còn giúp cô cầm lấy mấy vật dùng cô mang theo.
Sau khi giao đồ cho quản gia thì Trình Vị Vãn cảm ơn quản gian rồi không kiềm được nữa mà vươn tay, ôm Trình Hàm vào trong ngực mình.
Thân thể bé nhỏ quen thuộc này, lại làm cho nước mắt của Trình Vị Vãn suýt rơi.
Cô ôm chặt Trình Hàm một lúc lâu, đến khi tâm trạng ổn định lại, mới kéo cậu bé ra khỏi lòng mình, vuốt ve đầu của cậu bé, lại kiểm tra thân thể của cậu bé, hỏi: “Hàm Hàm, nói cho mẹ biết, con khó chịu chỗ nào, bây giờ còn đau hay gì không?”
Trình Hàm còn chút sốt nhẹ, nghe như vậy thì lại lắc cái đầu nhỏ: “Mẹ, con không thấy khó chịu gì hết, con gặp mẹ là được rồi.”
Trình Vị Vãn nhìn gương mặt non nớt mà quen thuộc của Trình Hàm, khóe môi cong lên, đưa tay lên nựng nịu hai má của cậu bé: “Thật không đó?”
Hắn ngồi dậy, theo thói quen nhìn thời gian trên điện thoại, rồi lại khóa màn hình, nhìn thấy tin nhắn từ nửa tiếng trước, Trình Vị Vãn gửi cho hắn một tin nhắn: “Khi nào tôi có thể đến thăm Hàm Hàm?”
Hắn tính toán thời gian mình đến bệnh viện, sau đó mới trả lời: “9 giờ.”
“Số phòng bệnh.”
Hàn Tri Phản tiện tay bấm vài số, lại gửi đi.
Sau khi tin được gửi, lại nhận được thông báo, tin nhắn đã được xem, nhưng thật lâu sau đó, hắn lại chẳng nhận được hồi âm của cô.
Có vẻ vì ngủ được một giấc nên tâm trạng hắn đã tốt hơn nhiều, tuy việc cô không trả lời tin nhắn của hắn làm hắn hơi khó chịu, nhưng cũng không tức giận, ném điện thoại qua một bên, vén chăn lên hắn vào phòng tắm để rửa mặt.
Khi Hàn Tri Phản đến bệnh viện, Trình Vị Vãn cũng vừa đến cửa bệnh viện.
Cô mặc một chiếc váy dài thật đẹp, trên tay mang theo một túi xách nhỏ, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt như trước, nhưng vì có chút mồ hôi nên cả người có khí sắc hơn trước.
Cô xõa tóc, đội một chiếc mũ lưỡi trai, lại giấu đi vết thương trên trán.
Cô cũng không đoán được sẽ trùng hợp như thế, bước đến cửa phòng bệnh liền dừng lại.
Cô không nói chuyện cùng hắn, hắn cũng không để ý đến cô.
Trình Vị Vãn không thể chờ đợi hơn nữa mà muốn gặp Hàm Hàm, nhưng Hàn Tri Phản lại chắn trước cô, hắn bất động, cô không vui vẻ mà trực tiếp đẩy hắn ra, đi vào phòng bệnh.
Hai người giằng co một hồi, trong phòng bệnh lại vang lên tiếng Trình Hàm khóc.
Trình Vị Vãn nghe được thì đau lòng, không kiềm được, quay qua nhìn Hàn Tri Phản, hỏi: “Tôi có thể vào được không?”
Hàn Tri Phản vẫn im lặng như cũ, dịu dàng nhìn cô một cái, sau đó mở cửa đi vào.
Trình Vị Vãn nhanh chân vào phòng: “Hàm Hàm!”
Nghe được giọng của Trình Vị Vãn, Trình Hàm lập tức ngừng khóc, quay đầu về hướng cửa.
Nhìn thấy Trình Vị Vãn, cậu bé quay về Trình Vị Vãn mà giơ tay, lớn tiếng hô: “Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi ôm!”
“Mẹ, sao bây giờ mẹ mới thăm con?” - Giọng của Trình Hàm mang không ít sự tủi thân, Trình Vị Vãn nghe được, trong lòng lại đau, hốc mắt lại hồng hồng, một câu cũng không nói lên lời, chỉ có thể nhanh chạy đến bên giường.
Hàn Tri Phản đã dặn dò trước với bảo mẫu và quản gia rằng mẹ của Trình Hàm sẽ đến, hai người thấy Trình Vị Vãn thì không có ngạc nhiên, thậm chí khi Trình Vị Vãn đến bên giường quản gia còn giúp cô cầm lấy mấy vật dùng cô mang theo.
Sau khi giao đồ cho quản gia thì Trình Vị Vãn cảm ơn quản gian rồi không kiềm được nữa mà vươn tay, ôm Trình Hàm vào trong ngực mình.
Thân thể bé nhỏ quen thuộc này, lại làm cho nước mắt của Trình Vị Vãn suýt rơi.
Cô ôm chặt Trình Hàm một lúc lâu, đến khi tâm trạng ổn định lại, mới kéo cậu bé ra khỏi lòng mình, vuốt ve đầu của cậu bé, lại kiểm tra thân thể của cậu bé, hỏi: “Hàm Hàm, nói cho mẹ biết, con khó chịu chỗ nào, bây giờ còn đau hay gì không?”
Trình Hàm còn chút sốt nhẹ, nghe như vậy thì lại lắc cái đầu nhỏ: “Mẹ, con không thấy khó chịu gì hết, con gặp mẹ là được rồi.”
Trình Vị Vãn nhìn gương mặt non nớt mà quen thuộc của Trình Hàm, khóe môi cong lên, đưa tay lên nựng nịu hai má của cậu bé: “Thật không đó?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.