Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Chương 530: Từ nay về sau trong tim em đã có một người là anh (30)
Diệp Phi Dạ
29/07/2018
Hạ Quý Thần, anh có biết là trong đêm tiệc từ thiện BL tối nay, rốt cuộc em đã diễn tốt như thế nào không? Em cảm thấy đêm nay mình đã phát huy
hết kỹ xảo biểu diễn của cả một đời luôn rồi!”
Hạ Quý Thần mím chặt môi, anh vẫn nhìn thẳng về phía trước, đạp mạnh chân ga làm tăng tốc độ xe.
Quý Ức không hề hay biết tốc độ xe càng lúc càng nhanh, cô vẫn đang vô cùng phấn khích nói liên hồi.
“Thế nhưng, điều đáng tiếc duy nhất chính là không có thuốc nhỏ mắt. Lúc em khóc, là do em tự véo vào đùi mình, đau đến rơi nước mắt.”
“Nhắc đến, em lại cảm giác đùi mình có hơi đau rồi đây này. Lúc đó chỉ lo diễn sao cho giống như thật, nên quên khống chế sức lực trên tay, không biết có tự véo mình bầm đen...”
Chữ “đen” của Quý Ức chỉ vừa được nói một nửa, xe vốn đang lao nhanh bỗng dưng phanh gấp, ngừng lại giữa đường.
Một tiếng “Két” chói tai vang lên, cả người Quý Ức theo quán tính chúi về phía trước. May là có dây an toàn giữ lại, nên đầu cô mới không bị va chạm.
Xe đột nhiên phanh gấp, Quý Ức bị dọa mất hồn, mãi một lúc lâu sau, cô mới bình tĩnh lại, từ từ ngồi thẳng dậy.
Cô vô thức nhìn thoáng qua đường đi phía trước thì thấy trên đường trống rỗng.
Không có xe, cũng không có người qua đường, sao đột nhiên Hạ Quý Thần lại phanh gấp như vậy?
Quý Ức nhíu mày, lúc này cô mới cảm thấy có gì đó khác thường. Kế đó, cô từ từ quay đầu nhìn sang Hạ Quý Thần.
Thứ cô nhìn thấy trước tiên chính là vô-lăng xe. Tay của Hạ Quý Thần đang giữ vô-lăng, bởi vì xiết chặt mà có thể thấy rõ gân xanh nổi lên trên tay anh.
Nụ cười trên môi Quý Ức bỗng dưng đông cứng lại, cô lập tức dời ánh mắt lên mặt anh.
Anh đang nhìn thẳng về phía trước, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường, vẻ mặt anh rõ ràng là không vui.
Hạ Quý Thần bị sao vậy?
Quý Ức vô cùng ngạc nhiên, tâm trạng vui sướng vì chuyện của Thiên Ca phút chốc tan thành mây khói.
Không khí trong xe bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, một lát sau, Quý Ức mới mấp máy môi, nhẹ giọng hỏi: “Hạ Quý Thần, anh bị sao vậy?”
Dường như Hạ Quý Thần không nghe cô nói, anh vẫn ngồi bất động trên ghế lái, chăm chú nhìn thẳng về phía trước, không có một chút phản ứng nào.
Cô không biết rằng, đêm nay, lúc anh bàn công việc với Hàn Tri Phản ở Kim Bích Huy Hoàng, thì Trình Vị Vãn vốn đang ngồi cạnh cửa sổ, vừa đeo tai nghe vừa viết kịch bản bỗng nhiên đứng lên, vội vàng chạy đến cạnh anh, đưa điện thoại cho anh xem: “Hạ tổng, anh xem đi, là Tiểu Ức, cô ấy và Thiên Ca xảy ra xung đột tại đêm tiệc từ thiện BL.”
Lúc đó, nghe Trình Vị Vãn nói, anh vẫn còn hơi nghi ngờ. Rõ ràng là Quý Ức đã nói với anh cô đang ở nhà, thì sao có thể xuất hiện ở đêm tiệc từ thiện BL được.
Nhưng khi anh cúi đầu, nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động của Trình Vị Vãn thì lại nhìn thấy hình ảnh cô đang liên tục khom người xin lỗi Thiên Ca.
Mặc dù anh không biết chính xác là chuyện gì đã xảy ra, nhưng sợ cô chịu thiệt thòi, nên anh lập tức đứng dậy, nói với Hàn Tri Phản: “Tôi có việc phải ra ngoài một chút.”
Kế đó, anh lấy chìa khóa xe từ tay Trần Bạch, vội vã chạy đến hội trường Bắc Dương, ngay cả áo khoác cũng quên cầm theo.
Kim Bích Huy Hoàng cách hội trường Bắc Dương khá xa, vì lo lắng cho cô, nên trong suốt quá trình lái xe, anh vẫn luôn theo dõi video trực tuyến.
Lúc nhìn thấy cô té lăn ra đất, ngoài việc đạp mạnh chân ga, anh cũng chỉ có thể cố gắng đạp thật mạnh chân ga.
Hạ Quý Thần mím chặt môi, anh vẫn nhìn thẳng về phía trước, đạp mạnh chân ga làm tăng tốc độ xe.
Quý Ức không hề hay biết tốc độ xe càng lúc càng nhanh, cô vẫn đang vô cùng phấn khích nói liên hồi.
“Thế nhưng, điều đáng tiếc duy nhất chính là không có thuốc nhỏ mắt. Lúc em khóc, là do em tự véo vào đùi mình, đau đến rơi nước mắt.”
“Nhắc đến, em lại cảm giác đùi mình có hơi đau rồi đây này. Lúc đó chỉ lo diễn sao cho giống như thật, nên quên khống chế sức lực trên tay, không biết có tự véo mình bầm đen...”
Chữ “đen” của Quý Ức chỉ vừa được nói một nửa, xe vốn đang lao nhanh bỗng dưng phanh gấp, ngừng lại giữa đường.
Một tiếng “Két” chói tai vang lên, cả người Quý Ức theo quán tính chúi về phía trước. May là có dây an toàn giữ lại, nên đầu cô mới không bị va chạm.
Xe đột nhiên phanh gấp, Quý Ức bị dọa mất hồn, mãi một lúc lâu sau, cô mới bình tĩnh lại, từ từ ngồi thẳng dậy.
Cô vô thức nhìn thoáng qua đường đi phía trước thì thấy trên đường trống rỗng.
Không có xe, cũng không có người qua đường, sao đột nhiên Hạ Quý Thần lại phanh gấp như vậy?
Quý Ức nhíu mày, lúc này cô mới cảm thấy có gì đó khác thường. Kế đó, cô từ từ quay đầu nhìn sang Hạ Quý Thần.
Thứ cô nhìn thấy trước tiên chính là vô-lăng xe. Tay của Hạ Quý Thần đang giữ vô-lăng, bởi vì xiết chặt mà có thể thấy rõ gân xanh nổi lên trên tay anh.
Nụ cười trên môi Quý Ức bỗng dưng đông cứng lại, cô lập tức dời ánh mắt lên mặt anh.
Anh đang nhìn thẳng về phía trước, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường, vẻ mặt anh rõ ràng là không vui.
Hạ Quý Thần bị sao vậy?
Quý Ức vô cùng ngạc nhiên, tâm trạng vui sướng vì chuyện của Thiên Ca phút chốc tan thành mây khói.
Không khí trong xe bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, một lát sau, Quý Ức mới mấp máy môi, nhẹ giọng hỏi: “Hạ Quý Thần, anh bị sao vậy?”
Dường như Hạ Quý Thần không nghe cô nói, anh vẫn ngồi bất động trên ghế lái, chăm chú nhìn thẳng về phía trước, không có một chút phản ứng nào.
Cô không biết rằng, đêm nay, lúc anh bàn công việc với Hàn Tri Phản ở Kim Bích Huy Hoàng, thì Trình Vị Vãn vốn đang ngồi cạnh cửa sổ, vừa đeo tai nghe vừa viết kịch bản bỗng nhiên đứng lên, vội vàng chạy đến cạnh anh, đưa điện thoại cho anh xem: “Hạ tổng, anh xem đi, là Tiểu Ức, cô ấy và Thiên Ca xảy ra xung đột tại đêm tiệc từ thiện BL.”
Lúc đó, nghe Trình Vị Vãn nói, anh vẫn còn hơi nghi ngờ. Rõ ràng là Quý Ức đã nói với anh cô đang ở nhà, thì sao có thể xuất hiện ở đêm tiệc từ thiện BL được.
Nhưng khi anh cúi đầu, nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động của Trình Vị Vãn thì lại nhìn thấy hình ảnh cô đang liên tục khom người xin lỗi Thiên Ca.
Mặc dù anh không biết chính xác là chuyện gì đã xảy ra, nhưng sợ cô chịu thiệt thòi, nên anh lập tức đứng dậy, nói với Hàn Tri Phản: “Tôi có việc phải ra ngoài một chút.”
Kế đó, anh lấy chìa khóa xe từ tay Trần Bạch, vội vã chạy đến hội trường Bắc Dương, ngay cả áo khoác cũng quên cầm theo.
Kim Bích Huy Hoàng cách hội trường Bắc Dương khá xa, vì lo lắng cho cô, nên trong suốt quá trình lái xe, anh vẫn luôn theo dõi video trực tuyến.
Lúc nhìn thấy cô té lăn ra đất, ngoài việc đạp mạnh chân ga, anh cũng chỉ có thể cố gắng đạp thật mạnh chân ga.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.