Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Chương 503: Từ nay về sau trong tim em đã có một người là anh (5)
Diệp Phi Dạ
23/07/2018
Hơi thở của Hàn Tri Phản nhẹ nhàng phà trên môi Trình Vị Vãn, cảm giác
mềm mại xen lẫn khiến cho hô hấp của Trình Vị Vãn cứng lại, lông mi của
cô không ngừng run lên.
Giống như bị điểm huyệt, ngoại trừ nắm chặt vạt áo đứng ngây ra đó, Trình Vị Vãn không hề có bất cứ động tác nào khác.
Cô chậm chạp không trả lời câu hỏi của Hàn Tri Phản, hai gò má cô ửng đỏ.
“Vãn Vãn!” Hàn Tri Phản lại nói, giọng anh dịu dàng mà chậm rãi, cứ như là tiếng tâm tình của những người đang yêu nhau: “Em không nói lời nào, là vì chưa nghĩ ra sao?”
Hàn Tri Phản nói xong, lại đợi trong chốc lát, thấy Trình Vị Vãn vẫn không có phản ứng như trước, anh liền mở miệng: “Không sao đâu, Vãn Vãn, anh có thể đợi.”
Nói xong, Hàn Tri Phản lập tức kéo giãn khoảng cách giữa môi anh với môi cô, anh vươn tay vuốt lên mái tóc dài của cô, động tác mang theo vài phần yêu thương, lưu luyến. Sau đó, anh nghiêng đầu, liếc nhìn chiếc bánh kem ở bên cạnh một cái: “Chúng ta cắt bánh!”
Hàn Tri Phản vừa nói xong, Trình Vị Vãn giương mắt lên, nhìn thoáng qua khuôn mặt anh.
Cô tinh tế nhìn thấy trên mặt anh như có một chút mất mát.
Lòng của cô dường như bị cái gì đó đâm trúng, có cảm giác hơi đau.
Hàn Tri Phản lui lại một bước, giữ khoảng cách giữa anh và cô, sau đó anh xoay người, đi đến trước bàn ăn, khom người vừa cầm lấy hộp dao nĩa trên mặt bàn, còn chưa kịp mở ra thì Trình Vị Vãn đã lên tiếng: “Hàn Tri Phản.”
Hàn Tri Phản lại quay đầu.
Ánh nên chập chờn chiếu lên người anh, tạo cảm giác vô cùng dịu dàng.
Trình Vị Vãn nhìn không dời mắt khỏi khuôn mặt anh trong chốc lát, mới giật giật khóe môi: “Anh… Thật sự thích em sao?”
Hàn Tri Phản không vội trả lời, ánh mắt anh dừng lại trên người Trình Vị Vãn vài giây, sau đó anh mới đặt hộp dao nĩa lại xuống mặt bàn, rồi bước đến trước mặt Trình Vị Vãn.
Anh chăm chú nhìn vào mắt cô, một lát sau, anh khẽ lắc đầu: “Không.”
Trình Vị Vãn ngơ ngẩn.
Hàn Tri Phản lại lên tiếng, giọng của anh nhanh chóng vang lên bên tai cô: “Không phải thật sự thích, mà là thật sự yêu.”
Không phải thật sự thích, mà là thật sự yêu… Mấy chữ này tựa như một cái búa, thoáng chốc gõ mạnh vào tim Trình Vị Vãn, khiến cho trái tim cô phút chốc loạn nhịp.
Cô đã viết rất nhiều câu chuyện tình yêu, lại chưa bao giờ có một câu chuyện tình yêu của riêng mình.
Cô chỉ có một giấc mộng, đó chính là cả đời chỉ yêu một người.
Mấy năm gần đây, sở dĩ cô vẫn luôn cô độc là vì cô đang chờ đợi, đợi người mà cô sẽ yêu cả đời, chỉ một người…
Cô đợi nhiều năm như vậy, bây giờ, không lẽ là đã đợi được?
“Hàn Tri Phản, cả đời này, tôi thầm nghĩ chỉ yêu một lần, yêu một người đàn ông, cho nên… anh có hiểu?”
“Vừa hay…” - Vẻ mặt Hàn Tri Phản vô cùng thành khẩn và chăm chú, tựa như đang hứa hẹn một điều gì đó: “Cả đời này, tôi cũng chỉ muốn yêu một lần, yêu một người phụ nữ.”
Trình Vị Vãn không tiếp lời, mà bước lên trước một bước, kiễng mũi chân, hôn lên môi Hàn Tri Phản.
Hàn Tri Phản giật mình, ngây người vài giây, sau đó anh mới đưa tay đỡ lấy cổ Trình Vị Vãn, mạnh mẽ hôn cô.
Cả người cô dần dần mềm đi.
Một tay anh giữ eo cô, ngón tay linh hoạt cách một lớp quần áo bắt đầu di chuyển trên người cô.
Lòng bàn tay của anh đốt lên những ngọn lửa trên cơ thể cô, khiến cô run sợ không thôi.
Theo bản năng, cô giơ tay nắm chặt vạt áo trước ngực anh.
Cử động rất nhỏ của cô khiến anh hơi cau mày, ngay sau đó, quần áo trên người cô đã bị anh dùng sức kéo ra.
Giống như bị điểm huyệt, ngoại trừ nắm chặt vạt áo đứng ngây ra đó, Trình Vị Vãn không hề có bất cứ động tác nào khác.
Cô chậm chạp không trả lời câu hỏi của Hàn Tri Phản, hai gò má cô ửng đỏ.
“Vãn Vãn!” Hàn Tri Phản lại nói, giọng anh dịu dàng mà chậm rãi, cứ như là tiếng tâm tình của những người đang yêu nhau: “Em không nói lời nào, là vì chưa nghĩ ra sao?”
Hàn Tri Phản nói xong, lại đợi trong chốc lát, thấy Trình Vị Vãn vẫn không có phản ứng như trước, anh liền mở miệng: “Không sao đâu, Vãn Vãn, anh có thể đợi.”
Nói xong, Hàn Tri Phản lập tức kéo giãn khoảng cách giữa môi anh với môi cô, anh vươn tay vuốt lên mái tóc dài của cô, động tác mang theo vài phần yêu thương, lưu luyến. Sau đó, anh nghiêng đầu, liếc nhìn chiếc bánh kem ở bên cạnh một cái: “Chúng ta cắt bánh!”
Hàn Tri Phản vừa nói xong, Trình Vị Vãn giương mắt lên, nhìn thoáng qua khuôn mặt anh.
Cô tinh tế nhìn thấy trên mặt anh như có một chút mất mát.
Lòng của cô dường như bị cái gì đó đâm trúng, có cảm giác hơi đau.
Hàn Tri Phản lui lại một bước, giữ khoảng cách giữa anh và cô, sau đó anh xoay người, đi đến trước bàn ăn, khom người vừa cầm lấy hộp dao nĩa trên mặt bàn, còn chưa kịp mở ra thì Trình Vị Vãn đã lên tiếng: “Hàn Tri Phản.”
Hàn Tri Phản lại quay đầu.
Ánh nên chập chờn chiếu lên người anh, tạo cảm giác vô cùng dịu dàng.
Trình Vị Vãn nhìn không dời mắt khỏi khuôn mặt anh trong chốc lát, mới giật giật khóe môi: “Anh… Thật sự thích em sao?”
Hàn Tri Phản không vội trả lời, ánh mắt anh dừng lại trên người Trình Vị Vãn vài giây, sau đó anh mới đặt hộp dao nĩa lại xuống mặt bàn, rồi bước đến trước mặt Trình Vị Vãn.
Anh chăm chú nhìn vào mắt cô, một lát sau, anh khẽ lắc đầu: “Không.”
Trình Vị Vãn ngơ ngẩn.
Hàn Tri Phản lại lên tiếng, giọng của anh nhanh chóng vang lên bên tai cô: “Không phải thật sự thích, mà là thật sự yêu.”
Không phải thật sự thích, mà là thật sự yêu… Mấy chữ này tựa như một cái búa, thoáng chốc gõ mạnh vào tim Trình Vị Vãn, khiến cho trái tim cô phút chốc loạn nhịp.
Cô đã viết rất nhiều câu chuyện tình yêu, lại chưa bao giờ có một câu chuyện tình yêu của riêng mình.
Cô chỉ có một giấc mộng, đó chính là cả đời chỉ yêu một người.
Mấy năm gần đây, sở dĩ cô vẫn luôn cô độc là vì cô đang chờ đợi, đợi người mà cô sẽ yêu cả đời, chỉ một người…
Cô đợi nhiều năm như vậy, bây giờ, không lẽ là đã đợi được?
“Hàn Tri Phản, cả đời này, tôi thầm nghĩ chỉ yêu một lần, yêu một người đàn ông, cho nên… anh có hiểu?”
“Vừa hay…” - Vẻ mặt Hàn Tri Phản vô cùng thành khẩn và chăm chú, tựa như đang hứa hẹn một điều gì đó: “Cả đời này, tôi cũng chỉ muốn yêu một lần, yêu một người phụ nữ.”
Trình Vị Vãn không tiếp lời, mà bước lên trước một bước, kiễng mũi chân, hôn lên môi Hàn Tri Phản.
Hàn Tri Phản giật mình, ngây người vài giây, sau đó anh mới đưa tay đỡ lấy cổ Trình Vị Vãn, mạnh mẽ hôn cô.
Cả người cô dần dần mềm đi.
Một tay anh giữ eo cô, ngón tay linh hoạt cách một lớp quần áo bắt đầu di chuyển trên người cô.
Lòng bàn tay của anh đốt lên những ngọn lửa trên cơ thể cô, khiến cô run sợ không thôi.
Theo bản năng, cô giơ tay nắm chặt vạt áo trước ngực anh.
Cử động rất nhỏ của cô khiến anh hơi cau mày, ngay sau đó, quần áo trên người cô đã bị anh dùng sức kéo ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.