Chương 4
Dục Hiểu
09/07/2017
CHƯƠNG 4
Đứng trước gương nhìn chằm chằm nửa ngày… ừm, tóc hơi dài, ngày mai phải đi cắt ngắn bớt, vỗ vỗ mặt mình, hình như da có hơi tái, không biết đại thần có thể nào thấy mình giống tiểu bạch kiểm không… Đêm đó Đoàn Nghị Quân lục tung tủ quần áo của mình mà không biết nên mặc đồ nào mới hợp, khẽ cắn môi lấy thẻ tiết kiệm ra, ngày mai phải đi mua đồ mới mới được…
Đây là lần đầu tiên cậu gặp bạn trên mạng, còn là người mà mình thích, Đoàn Nghị Quân vừa hưng phấn vừa khẩn trương cả đêm không ngủ. Lúc thì hưng phấn, lúc thì bất an, lo lắng không biết người ta có thể nào không thích mình không, lo lắng biểu hiện của mình nếu như không tốt thì có thể nào khiến cho hình ảnh của mình trong lòng anh ấy xấu đi không, lại lo lắng anh có phải là loại “nhân sĩ xã hội” chuyên môn đi gạt người, nếu như cậu đi gặp anh mà hóa ra lại bị đùa bỡn thì sao, đủ loại suy nghĩ quay cuồng trong đầu.
Thế là… Đoàn Nghị Quân mất ngủ…kỳ thực trong lòng cậu chiếm nhiều hơn vẫn là mong đợi và vui mừng, tuy rằng cậu vẫn cảm thấy kỳ quái vì sao một đại thần lại vô duyên vô cớ đối tốt với cậu đến thế, tuy rằng hai người là bạn nhưng Đoàn Nghị Quân luôn cảm thấy phát triển nhanh như vậy thì có chút không chân thật, nhất là từ một cái thế giới ảo như internet.
Đoàn Nghị Quân không biết nhiều lắm về Ma Dực, chỉ biết anh là một đại thần rất lợi hại trong game online, còn lại chuyện về đời tư của anh đều được anh giữ kín, ngoại trừ biết anh là người thành phố B ra thì những thứ khác cậu không biết gì cả. Bất quá hôm nay nghe được giọng nói của anh… mỗi lần nhớ tới giọng nói của anh, cả người cậu liền tê dại, hai má nóng bừng lên.
“Anh…” Khi cậu hồi hồn lại thì đã vô thức nhắn tin cho anh, hơn nữa cảm giác nghe sao như đang nũng nịu vậy…
“Xảy ra chuyện gì?” Nam nhân nhắn trả rất nhanh khiến Đoàn Nghị Quân rất vui.
“Không có gì… anh chưa ngủ à?”
“Không có đâu, còn đang làm việc.”
“Trễ vậy ạ? !”
“Đúng thế, em đi nghỉ sớm chút đi, hôm nay đi học chắc là mệt rồi.”
Đoàn Nghị Quân nhìn tin nhắn của nam nhân, trong lòng liền ngọt ngào, bất quá suy nghĩ một chút vẫn hỏi vấn đề mà mình luôn muốn hỏi, đó chính là tên của đại thần… Đến bây giờ, thậm chí ngay cả tên của đối phương là gì cậu cũng không biết…
“Trình Dật.”
Khi thấy hai chữ đó, Đoàn Nghị Quân không ngừng nghĩ rằng tên của anh ấy thật dễ nghe, thế là ôm điện thoại di động mất ngủ cả đêm.
Ngày hôm sau khi rời giường thì Đoàn Nghị Quân chỉ mới ngủ có ba tiếng, mặc dù hôm nay là cuối tuần nhưng cậu không hề ngủ nướng, hơn nữa bản thân cậu hôm nay cũng không muốn ngủ nướng. May mà cậu dù có mất ngủ cũng không bị thâm vành mắt nên cậu mới an tâm đi ra ngoài mua quần áo.
“Ôi, bộ này rất hợp với anh đấy ạ.” Khi ra khỏi phòng thử đồ, hai mắt người bán hàng sáng ngời hưng phấn kêu lên, các nhân viên khác của cửa hàng cũng bu lại.
Mặt Đoàn Nghị Quân hơi đỏ, cậu lén nhìn vào gương, đúng là các cô ấy hơi bị khoa trương quá rồi, bất quá đây đúng là bộ đồ khiến cho cậu hài lòng nhất. Mái tóc được cắt tỉa gọn gàng, mang theo khí tức thanh thuần của thiếu niên, áo sơ mi trên người rất hợp với cậu, không thể trách được mấy bà chị bán hàng này quá mức nhiệt tình, lúc này toàn thân Đoàn Nghị Quân đều tản mát ra khí tức khiến người khác phải yêu thương, càng khiến cho người ta muốn chà đạp. (o.O)
Nhìn giá quần áo, tuy rằng có hơi dọa người một chút nhưng mà cậu khẽ cắn môi, quyết định mua nó. Đột nhiên cảm thấy bản thân chẳng khác nào sắp đi coi mắt, cư nhiên ăn mặc long trọng như vậy, cũng có hơi xấu hổ. May mà Trình Dật không biết việc này nếu không chắc anh ấy sẽ cười nhạo cậu cho mà xem…
Chín giờ tối anh mới đến, Đoàn Nghị Quân về nhà tắm rửa rồi mới thay quần áo, bảo với mẹ rằng tối nay ra ngoài có cuộc hẹn nên sẽ về trễ rồi mới chạy ra khỏi nhà. Bởi vì đã khá khuya nên chỉ cùng anh ấy đi ăn cơm mà thôi, nhưng dù là như vậy thì cũng đủ để khiến cho Đoàn Nghị Quân khẩn trương đến hai lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Bởi vì nhà hàng ở cách nhà không xa, Đoàn Nghị Quân đi bộ đến, đồng thời tranh thủ bình ổn lại cảm xúc của mình. Vừa suy nghĩ, khi gặp anh thì phải nói gì trước, không biết dáng vẻ của anh như thế nào… bất quá Đoàn Nghị Quân nghĩ anh trông như thế nào cũng không quan trọng, cậu sớm đã thích vị đại thần tên là Ma Dực kia, người luôn dịu dàng đối xử với cậu, ở trong trò chơi rất chăm sóc cậu, dẫn cậu đi đánh quái luyện cấp, cũng là vì anh mà cậu mới yêu thích cái game này đến thế, vì vậy tất cả những thứ bề ngoài đều không quan trọng.
Khi Đoàn Nghị Quân đến nơi, đã chín giờ rưỡi, Trình Dật vừa xuống máy bay liền trực tiếp gọi xe đến nhà hàng, vì thế đến rất nhanh. Kỳ thực đây không phải là lần đầu tiên anh đến thành phố F, nhà hàng khách sạn vùng này anh vẫn rất quen, cho nên khi nói chuyện với Đoàn Nghị Quân thì anh đã chọn được nơi rồi.
Quả nhiên vừa đi tới, Đoàn Nghị Quân liền thấy nhà hàng mà anh nói với mình tối qua, kỳ thực chỗ này tuy cách nhà cậu không xa nhưng cậu rất ít khi đến đây, cơ bản vì nơi này rất xa hoa, một học trò như cậu không có cơ hội đến, lại không nghĩ đến Ma Dực còn rành hơn cả mình.
Đứng cách nhà hàng khoảng năm mươi mét thì Đoàn Nghị Quân đột nhiên có xúc động muốn chạy trốn, nói thật cậu vẫn luông muốn gặp anh, nhưng đến khi được gặp rồi thì lại sợ, cảm xúc rối rắm này khiến cho cậu không biết làm sao.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên. Đăng bởi: admin
Đứng trước gương nhìn chằm chằm nửa ngày… ừm, tóc hơi dài, ngày mai phải đi cắt ngắn bớt, vỗ vỗ mặt mình, hình như da có hơi tái, không biết đại thần có thể nào thấy mình giống tiểu bạch kiểm không… Đêm đó Đoàn Nghị Quân lục tung tủ quần áo của mình mà không biết nên mặc đồ nào mới hợp, khẽ cắn môi lấy thẻ tiết kiệm ra, ngày mai phải đi mua đồ mới mới được…
Đây là lần đầu tiên cậu gặp bạn trên mạng, còn là người mà mình thích, Đoàn Nghị Quân vừa hưng phấn vừa khẩn trương cả đêm không ngủ. Lúc thì hưng phấn, lúc thì bất an, lo lắng không biết người ta có thể nào không thích mình không, lo lắng biểu hiện của mình nếu như không tốt thì có thể nào khiến cho hình ảnh của mình trong lòng anh ấy xấu đi không, lại lo lắng anh có phải là loại “nhân sĩ xã hội” chuyên môn đi gạt người, nếu như cậu đi gặp anh mà hóa ra lại bị đùa bỡn thì sao, đủ loại suy nghĩ quay cuồng trong đầu.
Thế là… Đoàn Nghị Quân mất ngủ…kỳ thực trong lòng cậu chiếm nhiều hơn vẫn là mong đợi và vui mừng, tuy rằng cậu vẫn cảm thấy kỳ quái vì sao một đại thần lại vô duyên vô cớ đối tốt với cậu đến thế, tuy rằng hai người là bạn nhưng Đoàn Nghị Quân luôn cảm thấy phát triển nhanh như vậy thì có chút không chân thật, nhất là từ một cái thế giới ảo như internet.
Đoàn Nghị Quân không biết nhiều lắm về Ma Dực, chỉ biết anh là một đại thần rất lợi hại trong game online, còn lại chuyện về đời tư của anh đều được anh giữ kín, ngoại trừ biết anh là người thành phố B ra thì những thứ khác cậu không biết gì cả. Bất quá hôm nay nghe được giọng nói của anh… mỗi lần nhớ tới giọng nói của anh, cả người cậu liền tê dại, hai má nóng bừng lên.
“Anh…” Khi cậu hồi hồn lại thì đã vô thức nhắn tin cho anh, hơn nữa cảm giác nghe sao như đang nũng nịu vậy…
“Xảy ra chuyện gì?” Nam nhân nhắn trả rất nhanh khiến Đoàn Nghị Quân rất vui.
“Không có gì… anh chưa ngủ à?”
“Không có đâu, còn đang làm việc.”
“Trễ vậy ạ? !”
“Đúng thế, em đi nghỉ sớm chút đi, hôm nay đi học chắc là mệt rồi.”
Đoàn Nghị Quân nhìn tin nhắn của nam nhân, trong lòng liền ngọt ngào, bất quá suy nghĩ một chút vẫn hỏi vấn đề mà mình luôn muốn hỏi, đó chính là tên của đại thần… Đến bây giờ, thậm chí ngay cả tên của đối phương là gì cậu cũng không biết…
“Trình Dật.”
Khi thấy hai chữ đó, Đoàn Nghị Quân không ngừng nghĩ rằng tên của anh ấy thật dễ nghe, thế là ôm điện thoại di động mất ngủ cả đêm.
Ngày hôm sau khi rời giường thì Đoàn Nghị Quân chỉ mới ngủ có ba tiếng, mặc dù hôm nay là cuối tuần nhưng cậu không hề ngủ nướng, hơn nữa bản thân cậu hôm nay cũng không muốn ngủ nướng. May mà cậu dù có mất ngủ cũng không bị thâm vành mắt nên cậu mới an tâm đi ra ngoài mua quần áo.
“Ôi, bộ này rất hợp với anh đấy ạ.” Khi ra khỏi phòng thử đồ, hai mắt người bán hàng sáng ngời hưng phấn kêu lên, các nhân viên khác của cửa hàng cũng bu lại.
Mặt Đoàn Nghị Quân hơi đỏ, cậu lén nhìn vào gương, đúng là các cô ấy hơi bị khoa trương quá rồi, bất quá đây đúng là bộ đồ khiến cho cậu hài lòng nhất. Mái tóc được cắt tỉa gọn gàng, mang theo khí tức thanh thuần của thiếu niên, áo sơ mi trên người rất hợp với cậu, không thể trách được mấy bà chị bán hàng này quá mức nhiệt tình, lúc này toàn thân Đoàn Nghị Quân đều tản mát ra khí tức khiến người khác phải yêu thương, càng khiến cho người ta muốn chà đạp. (o.O)
Nhìn giá quần áo, tuy rằng có hơi dọa người một chút nhưng mà cậu khẽ cắn môi, quyết định mua nó. Đột nhiên cảm thấy bản thân chẳng khác nào sắp đi coi mắt, cư nhiên ăn mặc long trọng như vậy, cũng có hơi xấu hổ. May mà Trình Dật không biết việc này nếu không chắc anh ấy sẽ cười nhạo cậu cho mà xem…
Chín giờ tối anh mới đến, Đoàn Nghị Quân về nhà tắm rửa rồi mới thay quần áo, bảo với mẹ rằng tối nay ra ngoài có cuộc hẹn nên sẽ về trễ rồi mới chạy ra khỏi nhà. Bởi vì đã khá khuya nên chỉ cùng anh ấy đi ăn cơm mà thôi, nhưng dù là như vậy thì cũng đủ để khiến cho Đoàn Nghị Quân khẩn trương đến hai lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Bởi vì nhà hàng ở cách nhà không xa, Đoàn Nghị Quân đi bộ đến, đồng thời tranh thủ bình ổn lại cảm xúc của mình. Vừa suy nghĩ, khi gặp anh thì phải nói gì trước, không biết dáng vẻ của anh như thế nào… bất quá Đoàn Nghị Quân nghĩ anh trông như thế nào cũng không quan trọng, cậu sớm đã thích vị đại thần tên là Ma Dực kia, người luôn dịu dàng đối xử với cậu, ở trong trò chơi rất chăm sóc cậu, dẫn cậu đi đánh quái luyện cấp, cũng là vì anh mà cậu mới yêu thích cái game này đến thế, vì vậy tất cả những thứ bề ngoài đều không quan trọng.
Khi Đoàn Nghị Quân đến nơi, đã chín giờ rưỡi, Trình Dật vừa xuống máy bay liền trực tiếp gọi xe đến nhà hàng, vì thế đến rất nhanh. Kỳ thực đây không phải là lần đầu tiên anh đến thành phố F, nhà hàng khách sạn vùng này anh vẫn rất quen, cho nên khi nói chuyện với Đoàn Nghị Quân thì anh đã chọn được nơi rồi.
Quả nhiên vừa đi tới, Đoàn Nghị Quân liền thấy nhà hàng mà anh nói với mình tối qua, kỳ thực chỗ này tuy cách nhà cậu không xa nhưng cậu rất ít khi đến đây, cơ bản vì nơi này rất xa hoa, một học trò như cậu không có cơ hội đến, lại không nghĩ đến Ma Dực còn rành hơn cả mình.
Đứng cách nhà hàng khoảng năm mươi mét thì Đoàn Nghị Quân đột nhiên có xúc động muốn chạy trốn, nói thật cậu vẫn luông muốn gặp anh, nhưng đến khi được gặp rồi thì lại sợ, cảm xúc rối rắm này khiến cho cậu không biết làm sao.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.