Chương 10: Đường Tăng tức giận
Quỳnh Cửu Khiêm
01/06/2021
Chương 10: Đường Tăng tức giận
Edit: April
"Ngươi ngươi ngươi..." Đường Tăng đứng trước cửa sắc mặt tái nhợt, nhìn máu tươi trải đầy đất, trong tay còn đang cầm cái quần cụt họa tiết da báo chưa được hoàn thiện.
Lục Trầm vốn đang khiếp sợ lại bị giọng nói đột nhiên xuất hiện của hắn dọa cho giật mình, vuốt ngực trấn an rồi tiến lại gần: "Đại sư, ngài chưa nhìn thấy Đại Thánh lợi hại thế nào đâu, y..."
"Ngươi lại lạm sát kẻ vô tội." Đường Tăng cuối cùng cũng bùng nổ, toàn bộ gian nhà đều chấn động.
Lục Trầm bị chấn động nên dừng bước, không biết làm sao nhìn về phía Tôn Ngộ Không, rồi nhìn sang gương mặt giận dữ của Đường Tăng.
Gõ đầu một cái, thời gian bên nhau lâu như vậy thế mà cậu lại quên mất Đường Tăng không cho phép sát sinh.
"Bọn họ không phải vô tội." Tôn Ngộ Không mặt không cảm xúc nói.
"Bọn họ là người, là sinh mạng sống, bất kể là ai, đều có quyền được cho cơ hội sửa đổi." Đường Tăng giận đến run người, "Ngươi tại sao lại thờ ơ lãnh đạm như vậy, chẳng lẽ..."
"Phiền chết được." Tôn Ngộ Không mi tâm nhíu lại, xoay người biến mất tại chỗ.
'Ngài Đại Thánh." Lục Trầm vội vàng chạy tới, chộp lấy được khoảng không, xoay người mang vẻ nghi hoặc cùng oán trách nhìn về phía Đường Tăng, "Đại sư, ngài sao có thể như vậy chứ, ngài thật... Xấu."
Đường Tăng vẫn chưa thoát khỏi cơn giận, trên mặt trắng xanh thay nhau xuất hiện, đỡ khung cửa thở hổn hển.
"Ngươi nói cái gì, trẻ nhỏ không nên học những thứ này, trời cao có đức hiếu sinh..."
Lục Trầm ngẩng đầu, tỏ vẻ không hiểu: "Đúng nha, trời cao có đức hiếu sinh, nhưng mà đám người này rất xấu, so với yêu quái còn xấu hơn, bọn chúng giết rất nhiều người, còn đoạt tài bảo của nhà Tiểu Bát Tử, một ngọn lửa liền đốt cháy cả nhà Tiểu Bát Tử, khiến cho Tiểu Bát Tử chỉ còn lại một mình."
Tiểu Bát Tử là ai, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, Đường Tăng sững sốt: "Ngươi làm sao biết?"
Lục Trầm chỉ chỉ mấy cổ thi thể trước mặt: "Ta dưới chân núi đã thấy qua cáo thị truy nã bọn chúng, trên cáo thị có kêu mọi người chú ý đến mấy tên ác tặc này, nếu là thợ săn lên núi gặp được thì trực tiếp chém chết, chú ý bảo vệ bản thân, phía trên có hình của bọn chúng, giống nhau như đúc, ta còn cầm mấy tấm cáo thị kia hỏi Đại Thánh xem có thấy qua bọn chúng hay chưa."
"Ta phải đi tìm ngài Đại Thánh." Lục Trầm cảm thấy mình diễn chưa đạt lắm, vì để tránh bị lộ tẩy, trước khi Đường Tăng khôi phục lại khả năng suy xét tốt nhất là chạy trước.
Cậu xoay người vỗ ngực, may là từ sớm cậu đã cân nhắc đến tính cách do dự thiếu quyết đoán của Đường Tăng, nên đã thực hành trước, không nghĩ rằng vẫn phải dùng tới, lần này hắn hẳn không có lý do để trách tội Đại Thánh.
Lúc rời đi khóe miệng Lục Trầm lộ ra đường cong, đáy mắt lóe ra ánh sáng lấp lánh.
Đường Tăng sở dĩ tức giận không phải vì cảm thấy ngài Đại Thánh sát sinh lung tung sao, bây giờ chắc hẳn đã coi như trừng ác dương thiện.
Mình lại giúp Đường Tăng cùng Tôn Ngộ Không tránh được cãi vả, tiết kiệm được thời gian đến Bạch Cốt Sơn, thật là quá thông minh.
Phải khen thưởng mình mới được.
Đến bên bờ sông nhỏ, Lục Trầm xa xa nhìn thấy Tôn Ngộ Không như cũ đứng ở vị trí lúc ban ngày, bóng lưng tiêu điều cơ hồ muốn hoà cùng bãi sông quạnh quẽ.
Trái tim Lục Trầm như bị bóp chặc, lập tức tiến lên vỗ vai hắn: "Đại Thánh, ngài đang giận sao?"
"Không có." Tại sao phải giận.
"Cho dù có."
"... ."
"Đại Thánh, ngài không nên tức giận, ta đã nói với đại sư bọn họ là kẻ xấu." Lục Trầm nhìn trăng tròn trong nước, cười híp mắt đôi mắt cong ra một khe hở.
Tôn Ngộ Không đứng chắp tay: "Lần trước đánh hổ hắn cũng tức giận, tóm lại ta cũng chẳng quan tâm."
Lục Trầm đưa tay khoác qua bả vai hắn... Không với tới, đành vòng tay qua eo, đôi mắt nghiêm túc nhìn hắn nói: "Không, không phải vậy."
Đôi mắt Tôn Ngộ Không không chút gợn sóng.
Lục Trầm: "..."
Không có sự tương tác thật mệt quá đi, chỉ có thể tự mình độc thoại, "Đại sư giận vì ngài sát sinh, nhưng vạn sự không có tuyệt đối, hôm đó đánh hổ cũng bởi vì nó tấn công chúng ta, may mà chúng ta pháp thuật cao cường, nếu đổi lại là lão bá hôm nay, không đánh chết được nó nói không chừng sẽ xảy ra án mạng, còn mấy tên cường đạo kia, trên người vốn mang nhân mạng, ngài Đại Thánh đánh chết bọn chúng là vì dân trừ hại, là đúng, đã làm sai thì phải trả giá."
Lời nói tràn ngập sự phẫn nộ, nhưng khi nói xong một chút cảm giác thành tựu cũng không có, bởi vì Tôn Ngộ Không vẫn không có chút phản ứng nào, nếu không phải đôi mắt hắn luôn luôn chớp động, thì Lục Trầm sẽ nghi người đứng trước mặt mình là giả.
Lục Trầm cảm thấy thật thất bại, sinh ngữ học không tốt điều này cũng không thể trách cậu, đang chuẩn bị dùng góc độ khác để khuyên nhủ, cố hết sức giúp bọn họ tranh thủ thời gian hòa giải.
Còn chưa kịp mở miệng đã bị cắt ngang.
"Ta biết."
Lục Trầm bị một bụng lời nói làm cho nghẹn, chỉ như vậy?
Tôn Ngộ Không xoay người tiếp tục nhìn núi: "Trở về ngủ đi."
Lục Trầm nhăn nhó không muốn đi, ngươi không cùng Đường Tăng giảng hòa, vậy ngày mai chúng ta còn có thể lên đường sao? Còn có thể nhân lúc ta vẫn còn thanh tỉnh mà đến Bạch Cốt Sơn sao?
Tôn Ngộ Không: "Ta có chuyện nói cùng sư phụ."
Lục Trầm sững sốt, quay đầu tìm kiếm: "Sư phụ?"
Đường Tăng đi ra từ phía sau, nụ cười luôn mang trên mặt nay biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc, hiển nhiên cho dù người đó có tội, hắn vẫn không thể đứng nhìn người đó chết.
Tiến lên nhéo má Lục Trầm: "Ngươi đó về trước đi, lão bá được ta trấn an ổn rồi."
Lục Trầm bị hắn cùng Tôn Ngộ Không chọc giận, chợt lách người tránh thoát.
Quay sang nhìn Tôn Ngộ Không, không muốn đi, hai ngươi sẽ không cãi vả nữa chứ, mai còn phải lên đường đó, phải nghỉ ngơi sớm thì mới có sức.
Đường Tăng bị bộ dạng giận dỗi của cậu chọc cười, vỗ bả vai cậu: "Nhanh trở về đi, yên tâm."
Lục Trầm hơi do dự, thấy Tôn Ngộ Không cũng gật đầu, cuối cùng bất đắc dĩ, một bước quay đầu ba lần rời đi.
"Mới vừa rồi ta quá kích động, thật xin lỗi."
Tôn Ngộ Không nhìn trời không nói lời nào.
"Hắn nói đúng, thân người xuất gia, nhưng ta lại mê mụi, còn không bằng một tiểu yêu."
Tôn Ngộ Không không nói lời nào.
Đường Tăng bỗng nhiên cười: "Hắn thật ngốc nghếch, tiểu yêu này từ đâu tới."
Tôn Ngộ Không: "Nhặt được, đúng là không được thông minh cho lắm."
Một lát sau, Tôn Ngộ Không nhìn trăng tròn bên cạnh nửa ngọn Ngũ Chỉ Sơn: "Biết sai nên muốn bù đắp sao?"
Đường Tăng trong khoảng khắc sững sờ, mỉm cười.
Lục Trầm vốn muốn nghe lén, ít nhất lúc bọn họ sắp cãi nhau còn có thể tùy thời xuất hiện, sau đó khống chế cục diện, nhưng lại sợ Tôn Ngộ Không phát hiện gây ra hiểu lầm, không, nhất định sẽ bị phát hiện, sợ sẽ gây hiểu lầm, đành phải ngượng ngùng trở về.
Vốn nghĩ vì chuyện này sẽ mất ngủ, kết quả thể chất không cho phép, ôm gối liền ngủ.
Ai, muốn làm một thụy [1] mỹ nhân ưu sầu cũng không có cơ hội.
[1] - thụy: ngủ.
Một đêm ngủ say sưa ngay cả mộng đều không mơ thấy.
Edit: April
"Ngươi ngươi ngươi..." Đường Tăng đứng trước cửa sắc mặt tái nhợt, nhìn máu tươi trải đầy đất, trong tay còn đang cầm cái quần cụt họa tiết da báo chưa được hoàn thiện.
Lục Trầm vốn đang khiếp sợ lại bị giọng nói đột nhiên xuất hiện của hắn dọa cho giật mình, vuốt ngực trấn an rồi tiến lại gần: "Đại sư, ngài chưa nhìn thấy Đại Thánh lợi hại thế nào đâu, y..."
"Ngươi lại lạm sát kẻ vô tội." Đường Tăng cuối cùng cũng bùng nổ, toàn bộ gian nhà đều chấn động.
Lục Trầm bị chấn động nên dừng bước, không biết làm sao nhìn về phía Tôn Ngộ Không, rồi nhìn sang gương mặt giận dữ của Đường Tăng.
Gõ đầu một cái, thời gian bên nhau lâu như vậy thế mà cậu lại quên mất Đường Tăng không cho phép sát sinh.
"Bọn họ không phải vô tội." Tôn Ngộ Không mặt không cảm xúc nói.
"Bọn họ là người, là sinh mạng sống, bất kể là ai, đều có quyền được cho cơ hội sửa đổi." Đường Tăng giận đến run người, "Ngươi tại sao lại thờ ơ lãnh đạm như vậy, chẳng lẽ..."
"Phiền chết được." Tôn Ngộ Không mi tâm nhíu lại, xoay người biến mất tại chỗ.
'Ngài Đại Thánh." Lục Trầm vội vàng chạy tới, chộp lấy được khoảng không, xoay người mang vẻ nghi hoặc cùng oán trách nhìn về phía Đường Tăng, "Đại sư, ngài sao có thể như vậy chứ, ngài thật... Xấu."
Đường Tăng vẫn chưa thoát khỏi cơn giận, trên mặt trắng xanh thay nhau xuất hiện, đỡ khung cửa thở hổn hển.
"Ngươi nói cái gì, trẻ nhỏ không nên học những thứ này, trời cao có đức hiếu sinh..."
Lục Trầm ngẩng đầu, tỏ vẻ không hiểu: "Đúng nha, trời cao có đức hiếu sinh, nhưng mà đám người này rất xấu, so với yêu quái còn xấu hơn, bọn chúng giết rất nhiều người, còn đoạt tài bảo của nhà Tiểu Bát Tử, một ngọn lửa liền đốt cháy cả nhà Tiểu Bát Tử, khiến cho Tiểu Bát Tử chỉ còn lại một mình."
Tiểu Bát Tử là ai, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, Đường Tăng sững sốt: "Ngươi làm sao biết?"
Lục Trầm chỉ chỉ mấy cổ thi thể trước mặt: "Ta dưới chân núi đã thấy qua cáo thị truy nã bọn chúng, trên cáo thị có kêu mọi người chú ý đến mấy tên ác tặc này, nếu là thợ săn lên núi gặp được thì trực tiếp chém chết, chú ý bảo vệ bản thân, phía trên có hình của bọn chúng, giống nhau như đúc, ta còn cầm mấy tấm cáo thị kia hỏi Đại Thánh xem có thấy qua bọn chúng hay chưa."
"Ta phải đi tìm ngài Đại Thánh." Lục Trầm cảm thấy mình diễn chưa đạt lắm, vì để tránh bị lộ tẩy, trước khi Đường Tăng khôi phục lại khả năng suy xét tốt nhất là chạy trước.
Cậu xoay người vỗ ngực, may là từ sớm cậu đã cân nhắc đến tính cách do dự thiếu quyết đoán của Đường Tăng, nên đã thực hành trước, không nghĩ rằng vẫn phải dùng tới, lần này hắn hẳn không có lý do để trách tội Đại Thánh.
Lúc rời đi khóe miệng Lục Trầm lộ ra đường cong, đáy mắt lóe ra ánh sáng lấp lánh.
Đường Tăng sở dĩ tức giận không phải vì cảm thấy ngài Đại Thánh sát sinh lung tung sao, bây giờ chắc hẳn đã coi như trừng ác dương thiện.
Mình lại giúp Đường Tăng cùng Tôn Ngộ Không tránh được cãi vả, tiết kiệm được thời gian đến Bạch Cốt Sơn, thật là quá thông minh.
Phải khen thưởng mình mới được.
Đến bên bờ sông nhỏ, Lục Trầm xa xa nhìn thấy Tôn Ngộ Không như cũ đứng ở vị trí lúc ban ngày, bóng lưng tiêu điều cơ hồ muốn hoà cùng bãi sông quạnh quẽ.
Trái tim Lục Trầm như bị bóp chặc, lập tức tiến lên vỗ vai hắn: "Đại Thánh, ngài đang giận sao?"
"Không có." Tại sao phải giận.
"Cho dù có."
"... ."
"Đại Thánh, ngài không nên tức giận, ta đã nói với đại sư bọn họ là kẻ xấu." Lục Trầm nhìn trăng tròn trong nước, cười híp mắt đôi mắt cong ra một khe hở.
Tôn Ngộ Không đứng chắp tay: "Lần trước đánh hổ hắn cũng tức giận, tóm lại ta cũng chẳng quan tâm."
Lục Trầm đưa tay khoác qua bả vai hắn... Không với tới, đành vòng tay qua eo, đôi mắt nghiêm túc nhìn hắn nói: "Không, không phải vậy."
Đôi mắt Tôn Ngộ Không không chút gợn sóng.
Lục Trầm: "..."
Không có sự tương tác thật mệt quá đi, chỉ có thể tự mình độc thoại, "Đại sư giận vì ngài sát sinh, nhưng vạn sự không có tuyệt đối, hôm đó đánh hổ cũng bởi vì nó tấn công chúng ta, may mà chúng ta pháp thuật cao cường, nếu đổi lại là lão bá hôm nay, không đánh chết được nó nói không chừng sẽ xảy ra án mạng, còn mấy tên cường đạo kia, trên người vốn mang nhân mạng, ngài Đại Thánh đánh chết bọn chúng là vì dân trừ hại, là đúng, đã làm sai thì phải trả giá."
Lời nói tràn ngập sự phẫn nộ, nhưng khi nói xong một chút cảm giác thành tựu cũng không có, bởi vì Tôn Ngộ Không vẫn không có chút phản ứng nào, nếu không phải đôi mắt hắn luôn luôn chớp động, thì Lục Trầm sẽ nghi người đứng trước mặt mình là giả.
Lục Trầm cảm thấy thật thất bại, sinh ngữ học không tốt điều này cũng không thể trách cậu, đang chuẩn bị dùng góc độ khác để khuyên nhủ, cố hết sức giúp bọn họ tranh thủ thời gian hòa giải.
Còn chưa kịp mở miệng đã bị cắt ngang.
"Ta biết."
Lục Trầm bị một bụng lời nói làm cho nghẹn, chỉ như vậy?
Tôn Ngộ Không xoay người tiếp tục nhìn núi: "Trở về ngủ đi."
Lục Trầm nhăn nhó không muốn đi, ngươi không cùng Đường Tăng giảng hòa, vậy ngày mai chúng ta còn có thể lên đường sao? Còn có thể nhân lúc ta vẫn còn thanh tỉnh mà đến Bạch Cốt Sơn sao?
Tôn Ngộ Không: "Ta có chuyện nói cùng sư phụ."
Lục Trầm sững sốt, quay đầu tìm kiếm: "Sư phụ?"
Đường Tăng đi ra từ phía sau, nụ cười luôn mang trên mặt nay biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc, hiển nhiên cho dù người đó có tội, hắn vẫn không thể đứng nhìn người đó chết.
Tiến lên nhéo má Lục Trầm: "Ngươi đó về trước đi, lão bá được ta trấn an ổn rồi."
Lục Trầm bị hắn cùng Tôn Ngộ Không chọc giận, chợt lách người tránh thoát.
Quay sang nhìn Tôn Ngộ Không, không muốn đi, hai ngươi sẽ không cãi vả nữa chứ, mai còn phải lên đường đó, phải nghỉ ngơi sớm thì mới có sức.
Đường Tăng bị bộ dạng giận dỗi của cậu chọc cười, vỗ bả vai cậu: "Nhanh trở về đi, yên tâm."
Lục Trầm hơi do dự, thấy Tôn Ngộ Không cũng gật đầu, cuối cùng bất đắc dĩ, một bước quay đầu ba lần rời đi.
"Mới vừa rồi ta quá kích động, thật xin lỗi."
Tôn Ngộ Không nhìn trời không nói lời nào.
"Hắn nói đúng, thân người xuất gia, nhưng ta lại mê mụi, còn không bằng một tiểu yêu."
Tôn Ngộ Không không nói lời nào.
Đường Tăng bỗng nhiên cười: "Hắn thật ngốc nghếch, tiểu yêu này từ đâu tới."
Tôn Ngộ Không: "Nhặt được, đúng là không được thông minh cho lắm."
Một lát sau, Tôn Ngộ Không nhìn trăng tròn bên cạnh nửa ngọn Ngũ Chỉ Sơn: "Biết sai nên muốn bù đắp sao?"
Đường Tăng trong khoảng khắc sững sờ, mỉm cười.
Lục Trầm vốn muốn nghe lén, ít nhất lúc bọn họ sắp cãi nhau còn có thể tùy thời xuất hiện, sau đó khống chế cục diện, nhưng lại sợ Tôn Ngộ Không phát hiện gây ra hiểu lầm, không, nhất định sẽ bị phát hiện, sợ sẽ gây hiểu lầm, đành phải ngượng ngùng trở về.
Vốn nghĩ vì chuyện này sẽ mất ngủ, kết quả thể chất không cho phép, ôm gối liền ngủ.
Ai, muốn làm một thụy [1] mỹ nhân ưu sầu cũng không có cơ hội.
[1] - thụy: ngủ.
Một đêm ngủ say sưa ngay cả mộng đều không mơ thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.