Đại Thánh Truyện

Quyển 1 - Chương 38: Đuổi tận giết tuyệt

Thuyết Mộng Giả

22/01/2014

- Kẻ nào, là kẻ nào?

Tam đương gia rống to, mặc dù y bị thương nhưng vẫn còn một thân công lực, rốt cuộc là kẻ nào có thể giết người dưới mắt đông đảo sơn tặc như vậy.

Lại một tiếng “phốc” vang lên, cổ họng một tên sơn tặc bị cắt đứt, là tên đầu tiên hùa theo lời Tam đương gia muốn đem Lý Thanh Sơn tùng xẻo ngàn đao.

Trong núi rừng tối om lại cất dấu một con quỷ đáng sợ, trong nháy mắt, bóng ma kinh khủng bao trùm lên đám sơn tặc, không một ai có thể thấy rõ kẻ nào động thủ? Động thủ như thế nào? Càng không biết người chết tiếp theo có phải là mình hay không, loại sợ hãi không biết tên này mới là đáng sợ nhất.

Tại trong lúc bối rối, tên sơn tặc thứ ba rồi thứ tư ngã xuống, phảng phất như lưỡi hái tử thần đang im lặng thu hoạch lấy sinh mạng.

Gió đêm lạnh lẽo, một thanh đao săn tinh xảo, giống như rắn độc đang lướt trên ngọn cỏ khô cao cao, trên lưỡi đao thoa lên một lớp thảo dịch tối màu, không phản xạ ra chút ánh sáng nào.

Đêm nay lại không trăng!

Lý Thanh Sơn đứng trên một sười núi u ám trong rừng rậm nhìn rõ hết thảy. Chỉ có hắn mới nhìn được, Tiểu An nắm chặt đao săn, lượn qua lượn lại trong đám sơn tặc, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ vô cùng.

Lời của những tên sơn tặc đã hoàn toàn chọc giận nó, tâm linh của nó đã khô héo từ lâu, lần đầu tiên nó phát ra cảm xúc mãnh liệt như vậy, muốn đem những tên này giết chết toàn bộ.

Lý Thanh Sơn thấy mấy lần Tiểu An muốn nhích tới gần Tam đương gia đều bị đẩy trở về, cao thủ tam lưu đã có khí huyết cực kỳ thịnh vượng, có tính khắc chế mạnh mẽ đối với Âm quỷ. Tiểu An có thể nhích tới gần y là vì mỗi ngày hắn dùng sinh khí của mình để tẩm bổ cho nó.

- A!

- A!

Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, lại có hai tên sơn tặc chết oan chết uổng, Tam đương gia cũng không phải là phế vật, y hét lớn:

- Đều tập trung đến đây, dựa vào chung một chỗ!

Tất cả sơn tặc nhanh chóng tập trung đến bên cạnh y, bảo đảm an toàn cho y.

Phần lớn sinh khí, khí huyết tập trung một chỗ, phảng phất như một ngọn hỏa diễm khổng lồ, Tiểu An cũng không có cách nào nhích đến gần.

Lý Thanh Sơn uống một ngụm Linh tửu. Ngưu Ma Đại Lực quyền cũng không phát triển về mặt tốc độ, cũng không có cái gì gọi là khinh công, chỉ có sự chịu đựng mạnh mẽ như trâu, dựa vào Linh tửu bổ sung, hắn nhanh chóng đuổi tới.

Hắn bổ sung nguyên khí, nâng lên Liệt Thạch cung. Hiện tại, ta nên xuất thủ rồi!

“Bịch” một tiếng, âm thanh xé ngang trời đêm, chỉ cần nghe tiếng cũng có thể nghe ra được đó là một cây cung có lực lượng vô cùng đang bị kéo căng, trong chớp mắt, mang theo một lực lượng bén nhọn cắt nát không khí.



Mũi tên sắc nhọn mang theo tiếng xé gió, từ trong bóng đêm xa xăm lao đến, đâm thủng bộ ngực một tên sơn tặc, lại cắm tiếp vào người một tên sơn tặc phía sau, một mũi tên hạ hai chim!

Trong nháy mắt nghe được tiếng dây cung vang lên, hai tên sơn tặc bị xuyên thủng, dù đám sơn tặc đã trải qua không ít trận chiến, cư nhiên lại không kịp làm ra phản ứng. Tam đương gia biết rằng đây là do mũi tên còn nhanh hơn thanh âm, người bắn tên là cao thủ trong cao thủ, cả vùng Khánh Dương này, chỉ có một người có khả năng bắn ra một mũi tên như vậy.

Không, không phải là người kia, nếu không, hiện tại y đã chết rồi! Tam đương gia nhìn thoáng qua vết thương trên vai phải, y nhớ lại tên tiểu tử bị bức đến đường cùng kia. Nguyên y chỉ nói là do mình quá khinh thường chủ quan mới bị hắn đánh lén mới bắn trúng, không nghĩ tới tên tiểu tử kia lại có tài bắn cung kinh khủng như vậy.

Trên thực tế, tiễn thuật của Lý Thanh Sơn vẫn chưa được tính là đặc biết chuẩn xác, hơn nữa đột nhiên dùng cung nặng như Liệt Thạch cung, lại còn dưới khoảng cách xa như vậy. Nhưng vì bọn sơn tặc tập trung một chỗ, căn bản không cần ngắm bắn, chỉ cần hướng về phía trung tâm mà bắn, không thể nào mà không trúng.

- Tam đương gia, là tên tiểu tử lúc nãy, hắn đã đuổi đến rồi.

- Đây… đây là muốn đem chúng ta đuổi tận giết tuyệt!

- Mũi tên được bắn từ hướng kia, chúng tao liều mạng với mày!!!

- Không, không được tách ra, một khi tách ra mà nói…

Trong lúc bọn hắn đang tranh luận, mũi tên thứ hai đã xuyên qua bộ ngực một tên sơn tặc, mấy tên còn lại sợ hãi mà mặt mũi trở nên vặn vẹo, chúng bối rối giống như là sơn dương chờ làm thịt.

Tam đương gia hạ lệnh:

- Đây đều là tiểu tử kia giở trò quỷ, cùng nhau lao lên giết chết nó!

Y mang theo mấy tên sơn tặc còn lại xông lên núi.

Lý Thanh Sơn không chút nào cố kỵ, hắn đứng nguyên một chỗ, bắn ra từng mũi tên một.

Mũi tên được dây cung kéo căng bắn ra xa, bạo phá đêm tối, xoay tròn xuyên qua mấy mảnh lá khô, đâm vào thân thể một tên sơn tặc, xuyên qua huyết nhục, đến khi bị mặc kẹt vào xương mới không cam lòng mà dừng lại.

Lực lượng cực lớn đánh sâu vào làm cho tên sơn tặc không kịp hét lên một tiếng nào. Tên sơn tặc bên cạnh dừng lại, hoảng sợ nhìn qua, trên mặt còn lộ vẻ sợ hãi còn chưa tiêu tán, gã liền cảm đau đớn từ trên đầu truyền xuống, ngay sau đó thì không còn biết gì nữa.

Hai mũi tên cách nhau ngắn đến mức này, đám sơn tặc chợt ngừng lại thế công, cuống quýt tìm nơi ẩn nấp, còn chưa kịp thở phào thì vết máu kỳ dị kia lại xuất hiện, phủ xuống cổ họng của bọn hắn, so với tên nhọn tinh chuẩn phía xa càng kinh khủng hơn nhiều.

Mỗi một khắc đều có người chết, sĩ khí mới bốc lên lại bị sợ hãi làm cho tiêu tán không còn, khi chúng phục hồi lại tinh thần thì mới phát giác, Tam đương gia đã cưỡi con ngựa lùn, hướng về phía Hắc Phong trại mà chạy như điên, nhất thời làm cho bọn chúng chạy tứ tán.

Lý Thanh Sơn vác Liệt Thạch cung lên, cảm giác được hai cánh tay có chút đau đớn. Lực lượng trên Tam Thạch cung không phải đơn giản, chỉ bắn liên tục mười mấy tên, hắn đã chút không thể duy trì nổi. Hắn hít sâu một hơi, uống thêm một ngụm rượu.

- Tiểu An, chúng ta đuổi theo!



Ở bên trong Ngọa Ngưu thôn, đám thôn dân còn đang hoảng loạn, Lý Long sai người liệm thi thể.

- A Long, sao lại biến thành thế này?

Một thanh âm già nua mà uy nghiêm vang lên trong bóng đêm.

Lý Long chấn động toàn thân:

- Sư phụ, sao người lại đến đây!

Đây chính là môn chủ Thiết Quyền Môn uy chấn thánh Khánh Dương, Thiết Sư Tử - Lưu Hồng!

- Ta sợ ngươi không thể áp đảo được đám sơn tặc kia, cho nên mới đến xem một chút.

Từ trong bóng đêm, Lưu Hồng đi ra, hai mắt vòng ngọc, không giận mà uy, mặc một thân hoa bào, uy phong lẫm lẫm, thật giống như một đầu sư tử uy mãnh, lão nhìn thi thể một tên sơn tặc, nói:

- Gây hấn với Hắc Phong Trại rồi… Ủa, đây không phải là do ngươi hạ thủ, lực đạo nặng nề, nói, có chuyện gì xảy ra?

Lý Long chỉ có thể nói rõ ràng mọi chuyện, Lưu Hồng nghe được lời của Tam đương gia, lão hừ lạnh một tiếng:

- Cư nhiên lại dám không coi Thiết Quyền môn cùng lão phu vào đâu, lão phu mà gặp được sẽ đập chết nó, xem cái tên Gấu chột kia dám trở mặt với ta hay không.

Đợi đến khi lão nghe được lúc Lý Thanh Sơn xuất thủ, liền khen một tiếng:

- Thật là khí phách, thật có thủ đoạn. Ngươi nói tên Lý Thanh Sơn kia bao nhiêu tuổi?

- Đại khái khoảng mười lăm tuổi!

Chính bản thân gã cũng có chút kinh ngạc, lúc chính miệng gã nói ra mới nhớ tới Lý Thanh Sơn mới chỉ là một tên thiếu niên.

- Cái gì, chỉ mới mười lăm tuổi!

Lưu Hồng kinh hãi, lão là người từng trải, đừng nói là cao thủ tam lưu mười lăm mười sáu tuổi, cho dù là cao thủ nhất lưu thì lão cũng đã gặp rồi, nhưng sau lưng những tên thiếu niên anh kiệt này đều có cái bóng của các đại gia tộc, đại môn phái, chí ít cũng có một sư phụ võ công cái thế.

Nếu không có một sự phụ tốt dạy dỗ, cho dù là kỳ tài ngút trời cũng không thể thành tựu:

- Ngươi hòa giải với hắn là đúng! Nói không chừng, Lý Thanh Sơn này có một vị kỳ nhân giang hồ nào đó dạy bảo, chúng ta cũng đi xem thế nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Thánh Truyện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook