Đại Thánh Truyện

Quyển 1 - Chương 32: Gặp nhau giữa đường

Thuyết Mộng Giả

11/01/2014

Tàng gia toát ra vẻ sùng kính, rất nhiều người miền sơn cước đều giống với Sâm Vương trang, thợ săn các thôn khác lại càng phải thế, dù sao giết người cướp của cũng dễ hơn săn thú, nếu gặp phải người lạc đường, chỉ cần bắn một mũi tên giết chết, sau đó lấy đi mọi thứ, thật là đơn giản.

Từ lúc Hoàng Bệnh Hổ lãnh đạo Lặc Mã trang đến nay, y rất nghiêm khắc ước thúc thôn dân, chưa bao giờ làm chuyện như vậy.

Trên sơn đạo, Thanh Ngưu nói với Lý Thanh Sơn:

- Ngươi đưa ra bình linh tửu kia, đã có ít nhất hai người phát hiện chuyện về Linh sâm.

Lý Thanh Sơn nói:

- Ta biết!

- Có thể bọn họ sẽ xuất thủ, đem ngươi vĩnh viễn ở lại Lặc Mã trang.

- Ta cũng biết.

Lý Thanh Sơn là người của hai thế giới, không phải là thiếu niên mười mấy tuổi, nhiều mặt tối của con người, hắn đều biết.

- Nhưng ta nguyện mạo hiểm như vậy, sống trên đời nếu luôn cẩn thận lo lắng, không tin người khác, không tin mình, vậy thì cho dù luyện được thần công tuyệt thế cũng không còn thú vị gì.

Hắn đã có chút đánh giá về thực lực của mình, tin tưởng dù rơi vào tình huống xấu nhất cũng có thể giết ra ngoài. Hơn nữa, hắn tin rằng, thực lực của mình có thể khuất phục người khác.

- Một mặt thì nhiệt tình mời mọc, một mặt lại tĩnh lặng như kiếm, như vậy có thể coi là tâm tính trở nên thành thục hay không?

Trong lòng Lý Thanh Sơn có chút thổn thức, vuốt ve hai chữ An Nam trên Mộc Hòe bài, thế gian này vẫn có người mà mình toàn tâm toàn ý tin tưởng, à không, là quỷ.

Theo đường núi gập ghềnh mà đi, một đường như gió như lửa, hồng vành xanh lục, trông cực kỳ đẹp mắt.

Lý Thanh Sơn lấy ra sáo trúc thổi lên, tiếng sao ngân vang, theo thu vắng mà lượn quanh.

- Còn không tìm được sao?

Tên thanh niên được mọi người gọi là Thiếu chủ có chút nôn nóng hỏi. Gã đã dẫn người đến đỉnh Bạch Lão lục soát rất nhiều ngày, thậm chí mở rộng phạm vi tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng Linh sâm.

- Thiếu chủ, chúng ta đã dẫn người bình định Sâm Vương trang, Linh sâm tuyệt không nằm trong tay chúng, bọn họ nói đã bị Lặc Mã trang lấy được rồi. Có nên luôn tiện san bằng Lặc Mã trang rồi tìm kiếm không?

- Hừ, bọn chúng có thù lớn với Lặc Mã trang, tất nhiên sẽ nói như vậy. Bọn chúng cho rằng ta không biết, từ ngày trung thu, người Lặc Mã trang đã rời khỏi núi, sau đó lên phía bắc săn thú. Lặc Mã trang không thể so với đám quê mùa Sâm Vương trang kia, tài bắn cung của Hoàng Bệnh Hổ rất có thanh danh trên giang hồ, không phải bất đắc dĩ thì không nên trêu chọc hắn.

Cung mạnh nỏ cứng là thứ mà bất kỳ kẻ nào trong giang hồ đều không dám khinh thường, chỉ cần bắn một lượt loạn tiễn, dù cao thủ nhất lưu cũng phải chịu thiệt thòi.

- Thiếu chủ anh minh, xem ra chỉ có thể đợi đến trăng tròn tháng sau.

Trong lòng tên thiếu chủ có chút đắc ý, bỗng nhiên lỗ tai y dựng lên:

- Đó là tiếng gì vậy?



- Hình như là tiếng sáo!

- Tiếng sáo? Cách chỗ này chỉ có hai thôn trang Sâm Vương và Lặc Mã, chúng ta đi xem thử.

Thanh Ngưu bỗng nhiên dừng bước, Lý Thanh Sơn cũng có ánh mắt hơn người, hắn nhìn thấy mười mấy thân ảnh đang nhẹ nhàng lướt qua ngọn cỏ trên đống nham thạch, tất cả đều cầm bảo kiếm, tư thái tiêu sái vô cùng.

- Đây chính là khinh công sao?

Lý Thanh Sơn sợ hãi than một tiếng, lập tức hắn nhớ đến kẻ mà Tiểu An đã nhắc tới, trong lòng liền đề cao cảnh giác, nhưng nơi này vẫn còn cách đỉnh Bạch Lão khá xa.

Tên thiếu chủ kia đến trước mặt Lý Thanh Sơn đầu tiên, đám thủ hạ phía sau khen ngợi không dứt:

- Khinh công của Thiếu chủ thật giỏi!

Lý Thanh Sơn thấy tên thiếu chủ kia môi hồng răng trắng, mặt mũi tuấn tú, sau khi được đám thủ hạ khen ngợi, khuôn mặt lộ ra nụ cười ngạo mạn, ngoại trừ thanh kiếm đang cầm trong tay, còn lại nhìn qua giống như là công tử hậu duệ quý tộc.

Hắn đánh giá tên thiếu chủ kia, nhưng tên kia cũng không quan tâm hắn, chỉ liếc qua một cái hỏi:

- Ngươi từ Lặc Mã trang tới sao?

Lý Thanh Sơn nói:

- Đúng vậy, không biết các hạ là?

- Ngươi mà cũng xứng hỏi tên của Thiếu chủ chúng ta sao?

Một tên kiếm thủ gầy ốm xanh xao nhìn thấy Lý Thanh Sơn tùy tiện ngồi trên lưng trâu nói chuyện, gã rút kiếm, một chiêu Tiên Nhân Chỉ Lộ đâm về mặt hắn:

- Xuống đây cho ta!

Gã muốn ép hắn lăn xuống lưng trâu, muốn hắn xấu mặt.

Khuôn mặt Lý Thanh Sơn trở nên lạnh lẽo, thân hình ổn định, đợi đến chiêu kiếm đi hết, linh quang trong mắt lóe lên, hắn nhanh tay đưa lên, kẹp chặt mũi kiếm.

Tên kiếm thủ cao gầy âm thầm hừ lạnh:

- Dám bắt kiếm của ta, đây là Tinh Cương bảo kiếm do môn phái phát cho, chỉ cần lật mũi kiếm, liền chém đứt bàn tay này của ngươi.

Nhưng gã dùng sức lật kiếm lại không đạt được mong muốn, ngược lại đem thanh Tinh Cương bảo kiếm uốn cong như bánh quai chẻo, mũi kiếm vẫn không nhúc nhích, bị Lý Thanh Sơn kẹp trong tay, lực của cánh tay gã lại không bằng lực của mấy ngón tay của Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn giận dữ trong lòng, hai bên không thù không oán, một lời không hợp liền muốn người ta tàn tật cả đời, những tên trong giang hồ này thật là quá độc ác.

“Keng” một tiếng, mũi kiếm gãy đôi, sắc mặt tên kiếm thủ cao gầy trở nên xám ngắt. Kiếm của gã lại bị một tên không có danh tiếng gì bẻ gãy, gã sao chịu được nhục nhã này, liền cầm lấy đoạn kiếm còn lại tấn công tiếp.

Tên thiếu chủ trách cứ nói:

- Trì Đạt, lui ngay, ngươi học nghệ không tinh, không nên tiếp tục làm mất mặt Long Môn kiếm phái chúng ta.



- Dạ, thuộc hạ đáng chết, sau khi trở về sẽ đến Hình đường nhận tội.

Kiếm thủ cao gầy có tên là Trì Đạt không dám cãi lệnh, gã lui xuống nhưng lại lộ ra vẻ mặt vô cùng đanh ác nhìn Lý Thanh Sơn một cái.

Tên thiếu chủ cảm thấy hứng thú nói:

- Không nghĩ tới trong núi sâu này lại gặp được một ngoại gia cao thủ, có tư cách biết tên bản thiếu gia, nghe cho kỹ, ta là Dương Tuấn của Long Môn kiếm phái.

Lý Thanh Sơn lắc đầu nói:

- Chưa từng nghe qua.

- Tên nhà quê, cô văn quả lậu, kiếm của Long Môn kiếm phái ta không tùy tiện để cho người ta bẻ gãy, ta cũng không làm khó ngươi, lưu lại ngón tay là được.

- Không biết ngươi muốn ngón tay nào?

Lý Thanh Sơn nổi giận bừng bừng, hận không thể một đao giết chết cái tên Dương Tuấn này. Vốn hắn còn tưởng, người luyện võ dù không hành hiệp trượng nghĩa thì cũng nên tu tâm dưỡng tính một chút, hôm nay xem ra hắn đã sai cực lớn rồi.

Thiện ác của mỗi người chỉ là một ý niệm trong nháy mắt, một kẻ có lực lượng đùa bỡn mạng người trong tay thì có mấy người duy trì được cái gọi là nhân tính, đa phần đều muốn làm gì thì làm.

Nhưng đám người này không phải là mấy tên hái sâm chỉ tu luyện võ nghệ thô thiển có thể so sánh, mà là những tên luyện võ chân chính. Ngưu Ma Luyện Bì có thể chịu được quả đấm, nhưng không thể ngăn được Tinh Cương bảo kiếm được truyền vào nội lực, hơn nữa bọn chúng là có khinh công, dù muốn chạy trốn cũng không dễ dàng.

Dương Tuấn nói:

- Chẳng qua là nhìn ngươi còn trẻ tuổi lại có thể tu luyện ngoại công đến một bước này, tư chất khá cao, nếu phế đi như vậy cũng thật đáng tiếc, không bằng làm tôi tớ cho ta!

Đây mới là mục đích thực sự của gã, bởi vì phần lớn người tu luyện ngoại gia công phu đều có tính tình ngay thẳng trung hậu, không giống với người tu luyện nội công tâm tư phức tạp, cái gọi là đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Cho nên bên cạnh nhiều cao nhân giang hồ đều có tôi tớ là cao thủ ngoại gia.

Gã cũng muốn học đòi văn vẻ, chiêu mộ nhân vật như vậy, nhìn thấy Lý Thanh Sơn thì lòng gã cực kỳ vui mừng, đây không phải là thứ gã muốn tìm sao? Hiện tại dạy dỗ một chút, sau đó cho thêm chút ngon ngọt, liền có thể bồi dưỡng được một con chó trung thành rồi.

- Thiếu chủ! Không thể!

Trì Đạt vội vàng khuyên can, nếu thằng này thành tôi tớ của thiếu chủ, như vậy địa vị của hắn sẽ tăng lên rất nhiều.

Dương Tuấn trừng mắt nhìn gã một cái, gã lập tức không dám nhiều lời nữa.

Có tên kiếm thủ khác nói:

- Còn không nhanh đáp ứng! Long Môn kiếm phái chúng ta, uy chấn thành Khánh Dương, dù muốn làm tạp dịch đệ tử cũng không dễ đâu! Bây giờ Thiếu chủ đã chọn ngươi, cho ngươi một bước lên trời.

- Lý Thanh Sơn ta sẽ không làm nô bộc cho bất kỳ kẻ nào!

Lý Thanh Sơn gằn từng chữ nói. Hắn đến từ một thế giới khác, có yêu hận tình thù giống như người của thế giới này, nhưng còn một ít bất đồng, hắn không có trung thành, hắn sẽ không trung với bất luận kẻ nào, vô luận là kẻ có nhân nghĩa cao quý hay là cường đại đáng sợ thế nào đi chăng nữa.

Có lẽ hắn sẽ đuổi theo người đó, kết giao với người đó, nhưng tuyệt đối sẽ không trung thành với kẻ đó. Huống chi cái tên Dương Tuấn này chỉ là một tên đệ tử hoàn khố, mặc dù gã có kinh nghiệm hành tẩu giang hồ, nhưng hắn có thể nhìn ra, trong đám người này, võ công của Dương Tuấn cũng không xuất chúng, chẳng qua là vì thân phận thiếu chủ mới được người ta tiền hô hậu ủng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Thánh Truyện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook