Quyển 2 - Chương 63: Hổ Ma Luyện Cốt
Thuyết Mộng Giả
01/03/2014
-Hành tẩu giang hồ vẫn nên cẩn thận một chút, thà rằng không chiếm được Linh sâm, cũng còn hơn là đặt mình vào nguy hiểm! Nơi này còn có những người khác, để bọn họ thăm dò thực hư mật lần trước đã!
Nam tử mặt ngựa ân cần dạy bảo, nhưng cô gái mặc áo lam chỉ càng thêm khinh bỉ.
-Sư phụ nói rồi, ở bên ngoài muội phải nghe lời của ta!
Nam tử mặt ngựa cũng nổi giận, ngươi muốn đưa chết thì cứ việc, đừng kéo theo lão tử. Nếu ngươi không phải là con gái của sư phụ, ta đã sớm đã mặc xác ngươi rồi.
Giang hồ hung hiểm, phải biết tiết chế cảm xúc của mình, phải luôn cẩn thận, nếu không dù cho cướp được Linh sâm, chỉ sợ là đưa tới họa sát thân mà thôi. Nếu Lý Thanh Sơn là người thông minh thì hắn nên lập tức dâng Linh sâm ra bên ngoài, bằng không chắc chắn hắn phải chết, không, cho dù hắn có đưa Linh sâm ra ngoài, thì người tiếp nhận Linh sâm chắc chắn cũng sẽ giết người diệt khẩu để phòng ngừa tin tức bị tiết lộ, lại dẫn tới sự truy sát của mọi người.
Ánh mắt của nam tử mặt ngựa nhìn về phía Lý Thanh Sơn đang đứng trong đám người giống như nhìn một kẻ đã chết. Cho dù không chiếm được Linh sâm, thì việc một thiếu niên anh tài có vận may tốt như vậy bị giết chết, cũng coi như bớt đi một kẻ địch ở trong chốn giang hồ hung hiểm này, xem ra đây cũng là chuyện đáng mừng.
Trên tửu lâu, Lý Thanh Sơn đang kể lại chuyện kích đấu tối hôm qua cho mọi người nghe, hắn ngồi ở ghế trên, tiếp nhận ánh mắt sợ hãi đám thân sĩ, hắn uống từng chén rượu ngon. Đang uống đến một chén rượu, hắn đột nhiên dừng lại, nhìn cái chén rượu đang dập dờn.
Theo động tác của hắn, cả tửu lâu cũng yên tĩnh lại, một tên thân sĩ cẩn thận từng li từng tí một hỏi:
-Lý bộ đầu, làm sao vậy?
Lý Thanh Sơn nhàn nhạt nói:
-Rượu này có độc!
Nói rồi, tiện tay đem chén rượu giội trên đất, nhất thời cả một đám khói trắng bốc lên, có thể thấy được độc tính thật mãnh liệt. Mà độc này lại vô sắc vô vị, nếu không phải hắn đã mở ra linh mục, tính tình cẩn thận mới nhìn ra dị dạng trong rượu, không thì lúc này đã trúng độc.
Sắc mặt của tên thân sĩ kia trắng bệch, vừa nãy chính là gy thay Lý Thanh Sơn châm rượu, cuống quít khua tay nói:
-Không phải ta!
Lý Thanh Sơn bỗng nhiên đứng dậy, thời điểm tên thân sĩ đang muốn kêu to cứu mạng, đã thấy Lý Thanh Sơn nhìn về phía một người hầu bàn:
-Là ngươi bỏ độc.
Đây gần như là trực giác của dã thú vô cùng mẫn cảm với sát khí và địch ý.
-Ta chưa từng thấy y, y không phải là hầu bàn nơi này.
Một tên thân sĩ nói.
Thần sắc của tên hầu bàn trở nên hoảng hốt, đang muốn lớn tiếng kêu oan, thì đã thấy một nắm đấm mãnh liệt đánh tới về phía gã. Quyền còn chưa tới, quyền phong đã đập vào mặt, khiến cho gã không thể hô hấp, cũng không thể tiếp tục ẩn giấu nữa, từ trong tay áo đã trượt ra một thanh đoản đao, đâm thẳng tới bụng dưới của Lý Thanh Sơn.
“Ầm!”
Một tiếng trầm thấp vang, kèm theo âm thanh của xương cốt bị vỡ vụn, ngực của tên hầu bàn bị vỡ nát, thi thể bay ra khỏi tửu lâu, rơi trên đường cái, trong tay còn nắm thanh đao thật chặt, nhưng mà mũi đao đã bị uốn cong.
Lý Thanh Sơn dường như xem không có việc gì xảy, xoay người nói:
-Mọi người tiếp tục uống rượu!
Đối với hắn số rượu vừa rồi ngay cả coi như là món khai vị cũng không được tính.
Nhưng còn có người nào uống được nữa!
Lý Thanh Sơn nói:
-Diệp đại nhân, chưởng môn phái Long Môn Dương An Chi công nhiên đánh giết quan sai, hiện tại đang lẩn trốn, đã từng dán niêm yết truy nã gã chưa?
Diệp Đại Xuyên nói:
-Có có có, trong công văn ta gửi cho Tri phủ đại nhân, nhất định sẽ nhắc tới việc này.
-Phái Long Môn giống như một ổ trộm cướp, cũng không thể để nó tồn tại lâu, tại hạ thân làm bộ đầy, nguyện dẹp yên phái Long Môn, bắt Dương An Chi trở về giam giữ, đại nhân nghĩ như thế nào?
Toàn bộ thân sĩ sợ hãi, Long Môn phái sợ là sắp phải bước theo gót chân của Hắc Phong trại rồi, cũng may là đa số bọn họ đã gọi con cháu bên trong đó về.
Diệp Đại Xuyên nhìn sắc trời nói:
-Hiện giờ có lẽ là đã quá muộn rồi đấy?
Lý Thanh Sơn nói:
-Đa tạ đại nhân thương cảm, ta đi một chút tồi sẽ trở về ngay!
Nếu không thể tiếp tục uống rượu, vậy thì cần phải hoạt động một chút. Tất cả những kẻ cầm đầu ở Long Môn phái, hắn tuyệt sẽ không bỏ qua, cũng sẽ không cho kẻ địch có cơ hội nghỉ ngơi lấy sức.
Đồng chí Lôi Phong đã từng dạy thế này, đối xử với những người đồng chí thì phải ấm áp như mùa xuân, đối xử với kẻ địch thì lại phải tàn khốc vô tình như ngày đông lạnh lẽo.
Long Môn phái tọa lạc trên núi Long Môn cách thành Khê Dương mười dặm, Lý Thanh Sơn đi ra khỏi cửa thành, cũng không đi theo đường lớn. Hắn quyết định đi tắt để tới Long Môn, mà khi hắn mới vừa ra khỏi cửa thành, thì đã có hai bóng đen bay tới, nhưng không phải là đôi sư huynh muội kia.
Bọn họ vỗn cũng đang ở phụ cận ở Khánh Dương thành, ngẫu nhiên nghe được tin tức Linh sâm từ miệng người trong giang hồ, tên hầu bàn hạ độc Lý Thanh Sơn, chính là đồng bạn của bọn họ. Bọn họ vẫn canh giữ ở dưới tửu lâu, chờ khi đầu độc được Lý Thanh Sơn, đoạt được linh sâm là sẽ lập tức chạy trốn thật xa, nếu thất bại, cả ba người sẽ đồng loạt ra tay.
Nhưng chờ mãi cũng chỉ thấy thi thể tên hầu bàn bị ném ra ngoài, mà ngay sau đó Lý Thanh Sơn cũng phóng ra từ cửa sổ, chạy thẳng ra ngoài thành. Bọn họ nhìn nhau,
-Hắn muốn chạy trốn!
Nên lập tức đuổi theo.
Theo đường thẳng tắp thì khoảng cách từ thành Khê Dương tới Long Môn phái ước chừng mười dặm, nhưng dọc theo đường đi cần phải băng đèo vượt núi, nên trên thực tế cũng không phải chỉ có mười dặm. Lý Thanh Sơn nhanh chóng tiến lên, mỗi một bước đều lưu lại một cái dấu chân thật sâu, gặp phải gặp khó khăn cũng không dừng lại một bước.
Nhìn dáng chạy của hắn như thế, thì bị người ta đánh giá võ công kém cỏi cũng không phải là không có đạo lý, chỉ vì Ngưu Ma Đại Lực quyền luyện thể không luyện khí, nên căn bản không có công phu đề khí hay khinh thân gì gì đó, hắn cũng chỉ chạy băng băng theo bản năng, cùng lắm là đem chân khí vận đến hai chân, để tốc độ trở nên mau hơn một chút mà thôi.
Nhưng vào giờ phút này, tình huống của hắn lại có chút đặc biệt, cột sống vặn vẹo quỷ dị, đang chạy trốn không ngừng điều chỉnh thân hình, vòng eo như được mở rộng, sau gáy cũng đang không ngừng vặn vẹo, còn thở ra từng ngụm từng ngụm khí nồng, trái tim nhảy lên như nổi trống, trên người có phủ một lớp sương trắng, chính là mồ hôi bốc hơi.
Đối với hắn khi chạy trốn thì không thể tốn chút sức lực nào, tuy gánh nặng thân thể càng lúc càng lớn, thế nhưng, bước chân lại càng lúc càng nhanh, mỗi một bước hạ xuống, đều cảm giác mềm mại hơn, thân thể vươn về phía trước như cánh cung, hai tay rủ xuống, nhìn như là một con dã thú hình người, chạy băng băng trong rừng, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Trong rừng chỉ một mảnh đen kịt, cây cối nhanh chóng tới gần, rồi lại cấp tốc bị bỏ về phía sau.
Đột nhiên, trước mắt xuất hiện một vách núi dựng đứng cao bốn, năm trượng. Nếu là hắn trước kia, nhất định sẽ phải dừng bước, nghĩ cách vượt qua nó, có thể là đi vòng qua, hoặc là leo lên.
Thế nhưng giờ khắc này, hắn không chỉ dừng lại mà còn gia tốc phóng về phía vách núi. Lúc vừa tới dưới đáy vách núi, thân thể hắn chùng xuống, đặt chân giẫm nhảy một cái, phóng người lên, hai tay duỗi về phía trước, nắm lấy hai khối nham thạch nhô ra, lại tiếp tục phát lực, thoáng chốc đã nhảy lên trên đỉnh vách núi.
Toàn bộ động tác được thực hiện liền mạch, đơn giản giống như là một con mãnh hổ vượt đèo leo núi. Chiêu thức này chính là Hổ Ma Ba Sơn trong Hổ Ma Luyện Cốt quyền.
Thanh Ngưu đã đem Hổ Ma Luyện Cốt quyền truyền thụ cho Lý Thanh Sơn, hắn dọc theo đường trở về Khánh Dương thành vẫn luôn suy nghĩ tìm hiểu môn đạo ẩn ở trong đó. Có kinh nghiệm từ việc tập luyện Ngưu Ma Đại Lực quyền, khiến cho việc tìm hiểu Hổ Ma Luyện Cốt quyền dễ dàng hơn nhiều, hắn nhanh chóng nắm được pháp môn trong đó, lúc này chính là đang thí nghiệm để vận dụng vào thực tế. Trong chín thức của Hổ Ma Luyện Cốt, có ba thức cơ bản nhất là: "Hổ Ma Vận Tích", "Hổ Ma Thân Yêu", "Hổ Ma Bính Đầu". Đây là điều căn bản trong cách vận kình của Hổ Ma Luyện Cốt Quyền luyện, còn những chiêu thức khác đều phát triển từ đó.
Bâu giờ hắn mới hiểu được vì sao Thanh Ngưu lại muốn hắn sau khi luyện thành một ngưu lực mới có thể tu luyện bộ Hổ Ma Luyện Cốt quyền này, bởi vì gánh nặng đối với thân thể thực sự là quá lớn. Hắn chỉ vừa mới bắt đầu luyện Hổ Ma Luyện Cốt quyền, mà cảm giác thân thể dường như sắp bị nổ tung.
Nam tử mặt ngựa ân cần dạy bảo, nhưng cô gái mặc áo lam chỉ càng thêm khinh bỉ.
-Sư phụ nói rồi, ở bên ngoài muội phải nghe lời của ta!
Nam tử mặt ngựa cũng nổi giận, ngươi muốn đưa chết thì cứ việc, đừng kéo theo lão tử. Nếu ngươi không phải là con gái của sư phụ, ta đã sớm đã mặc xác ngươi rồi.
Giang hồ hung hiểm, phải biết tiết chế cảm xúc của mình, phải luôn cẩn thận, nếu không dù cho cướp được Linh sâm, chỉ sợ là đưa tới họa sát thân mà thôi. Nếu Lý Thanh Sơn là người thông minh thì hắn nên lập tức dâng Linh sâm ra bên ngoài, bằng không chắc chắn hắn phải chết, không, cho dù hắn có đưa Linh sâm ra ngoài, thì người tiếp nhận Linh sâm chắc chắn cũng sẽ giết người diệt khẩu để phòng ngừa tin tức bị tiết lộ, lại dẫn tới sự truy sát của mọi người.
Ánh mắt của nam tử mặt ngựa nhìn về phía Lý Thanh Sơn đang đứng trong đám người giống như nhìn một kẻ đã chết. Cho dù không chiếm được Linh sâm, thì việc một thiếu niên anh tài có vận may tốt như vậy bị giết chết, cũng coi như bớt đi một kẻ địch ở trong chốn giang hồ hung hiểm này, xem ra đây cũng là chuyện đáng mừng.
Trên tửu lâu, Lý Thanh Sơn đang kể lại chuyện kích đấu tối hôm qua cho mọi người nghe, hắn ngồi ở ghế trên, tiếp nhận ánh mắt sợ hãi đám thân sĩ, hắn uống từng chén rượu ngon. Đang uống đến một chén rượu, hắn đột nhiên dừng lại, nhìn cái chén rượu đang dập dờn.
Theo động tác của hắn, cả tửu lâu cũng yên tĩnh lại, một tên thân sĩ cẩn thận từng li từng tí một hỏi:
-Lý bộ đầu, làm sao vậy?
Lý Thanh Sơn nhàn nhạt nói:
-Rượu này có độc!
Nói rồi, tiện tay đem chén rượu giội trên đất, nhất thời cả một đám khói trắng bốc lên, có thể thấy được độc tính thật mãnh liệt. Mà độc này lại vô sắc vô vị, nếu không phải hắn đã mở ra linh mục, tính tình cẩn thận mới nhìn ra dị dạng trong rượu, không thì lúc này đã trúng độc.
Sắc mặt của tên thân sĩ kia trắng bệch, vừa nãy chính là gy thay Lý Thanh Sơn châm rượu, cuống quít khua tay nói:
-Không phải ta!
Lý Thanh Sơn bỗng nhiên đứng dậy, thời điểm tên thân sĩ đang muốn kêu to cứu mạng, đã thấy Lý Thanh Sơn nhìn về phía một người hầu bàn:
-Là ngươi bỏ độc.
Đây gần như là trực giác của dã thú vô cùng mẫn cảm với sát khí và địch ý.
-Ta chưa từng thấy y, y không phải là hầu bàn nơi này.
Một tên thân sĩ nói.
Thần sắc của tên hầu bàn trở nên hoảng hốt, đang muốn lớn tiếng kêu oan, thì đã thấy một nắm đấm mãnh liệt đánh tới về phía gã. Quyền còn chưa tới, quyền phong đã đập vào mặt, khiến cho gã không thể hô hấp, cũng không thể tiếp tục ẩn giấu nữa, từ trong tay áo đã trượt ra một thanh đoản đao, đâm thẳng tới bụng dưới của Lý Thanh Sơn.
“Ầm!”
Một tiếng trầm thấp vang, kèm theo âm thanh của xương cốt bị vỡ vụn, ngực của tên hầu bàn bị vỡ nát, thi thể bay ra khỏi tửu lâu, rơi trên đường cái, trong tay còn nắm thanh đao thật chặt, nhưng mà mũi đao đã bị uốn cong.
Lý Thanh Sơn dường như xem không có việc gì xảy, xoay người nói:
-Mọi người tiếp tục uống rượu!
Đối với hắn số rượu vừa rồi ngay cả coi như là món khai vị cũng không được tính.
Nhưng còn có người nào uống được nữa!
Lý Thanh Sơn nói:
-Diệp đại nhân, chưởng môn phái Long Môn Dương An Chi công nhiên đánh giết quan sai, hiện tại đang lẩn trốn, đã từng dán niêm yết truy nã gã chưa?
Diệp Đại Xuyên nói:
-Có có có, trong công văn ta gửi cho Tri phủ đại nhân, nhất định sẽ nhắc tới việc này.
-Phái Long Môn giống như một ổ trộm cướp, cũng không thể để nó tồn tại lâu, tại hạ thân làm bộ đầy, nguyện dẹp yên phái Long Môn, bắt Dương An Chi trở về giam giữ, đại nhân nghĩ như thế nào?
Toàn bộ thân sĩ sợ hãi, Long Môn phái sợ là sắp phải bước theo gót chân của Hắc Phong trại rồi, cũng may là đa số bọn họ đã gọi con cháu bên trong đó về.
Diệp Đại Xuyên nhìn sắc trời nói:
-Hiện giờ có lẽ là đã quá muộn rồi đấy?
Lý Thanh Sơn nói:
-Đa tạ đại nhân thương cảm, ta đi một chút tồi sẽ trở về ngay!
Nếu không thể tiếp tục uống rượu, vậy thì cần phải hoạt động một chút. Tất cả những kẻ cầm đầu ở Long Môn phái, hắn tuyệt sẽ không bỏ qua, cũng sẽ không cho kẻ địch có cơ hội nghỉ ngơi lấy sức.
Đồng chí Lôi Phong đã từng dạy thế này, đối xử với những người đồng chí thì phải ấm áp như mùa xuân, đối xử với kẻ địch thì lại phải tàn khốc vô tình như ngày đông lạnh lẽo.
Long Môn phái tọa lạc trên núi Long Môn cách thành Khê Dương mười dặm, Lý Thanh Sơn đi ra khỏi cửa thành, cũng không đi theo đường lớn. Hắn quyết định đi tắt để tới Long Môn, mà khi hắn mới vừa ra khỏi cửa thành, thì đã có hai bóng đen bay tới, nhưng không phải là đôi sư huynh muội kia.
Bọn họ vỗn cũng đang ở phụ cận ở Khánh Dương thành, ngẫu nhiên nghe được tin tức Linh sâm từ miệng người trong giang hồ, tên hầu bàn hạ độc Lý Thanh Sơn, chính là đồng bạn của bọn họ. Bọn họ vẫn canh giữ ở dưới tửu lâu, chờ khi đầu độc được Lý Thanh Sơn, đoạt được linh sâm là sẽ lập tức chạy trốn thật xa, nếu thất bại, cả ba người sẽ đồng loạt ra tay.
Nhưng chờ mãi cũng chỉ thấy thi thể tên hầu bàn bị ném ra ngoài, mà ngay sau đó Lý Thanh Sơn cũng phóng ra từ cửa sổ, chạy thẳng ra ngoài thành. Bọn họ nhìn nhau,
-Hắn muốn chạy trốn!
Nên lập tức đuổi theo.
Theo đường thẳng tắp thì khoảng cách từ thành Khê Dương tới Long Môn phái ước chừng mười dặm, nhưng dọc theo đường đi cần phải băng đèo vượt núi, nên trên thực tế cũng không phải chỉ có mười dặm. Lý Thanh Sơn nhanh chóng tiến lên, mỗi một bước đều lưu lại một cái dấu chân thật sâu, gặp phải gặp khó khăn cũng không dừng lại một bước.
Nhìn dáng chạy của hắn như thế, thì bị người ta đánh giá võ công kém cỏi cũng không phải là không có đạo lý, chỉ vì Ngưu Ma Đại Lực quyền luyện thể không luyện khí, nên căn bản không có công phu đề khí hay khinh thân gì gì đó, hắn cũng chỉ chạy băng băng theo bản năng, cùng lắm là đem chân khí vận đến hai chân, để tốc độ trở nên mau hơn một chút mà thôi.
Nhưng vào giờ phút này, tình huống của hắn lại có chút đặc biệt, cột sống vặn vẹo quỷ dị, đang chạy trốn không ngừng điều chỉnh thân hình, vòng eo như được mở rộng, sau gáy cũng đang không ngừng vặn vẹo, còn thở ra từng ngụm từng ngụm khí nồng, trái tim nhảy lên như nổi trống, trên người có phủ một lớp sương trắng, chính là mồ hôi bốc hơi.
Đối với hắn khi chạy trốn thì không thể tốn chút sức lực nào, tuy gánh nặng thân thể càng lúc càng lớn, thế nhưng, bước chân lại càng lúc càng nhanh, mỗi một bước hạ xuống, đều cảm giác mềm mại hơn, thân thể vươn về phía trước như cánh cung, hai tay rủ xuống, nhìn như là một con dã thú hình người, chạy băng băng trong rừng, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Trong rừng chỉ một mảnh đen kịt, cây cối nhanh chóng tới gần, rồi lại cấp tốc bị bỏ về phía sau.
Đột nhiên, trước mắt xuất hiện một vách núi dựng đứng cao bốn, năm trượng. Nếu là hắn trước kia, nhất định sẽ phải dừng bước, nghĩ cách vượt qua nó, có thể là đi vòng qua, hoặc là leo lên.
Thế nhưng giờ khắc này, hắn không chỉ dừng lại mà còn gia tốc phóng về phía vách núi. Lúc vừa tới dưới đáy vách núi, thân thể hắn chùng xuống, đặt chân giẫm nhảy một cái, phóng người lên, hai tay duỗi về phía trước, nắm lấy hai khối nham thạch nhô ra, lại tiếp tục phát lực, thoáng chốc đã nhảy lên trên đỉnh vách núi.
Toàn bộ động tác được thực hiện liền mạch, đơn giản giống như là một con mãnh hổ vượt đèo leo núi. Chiêu thức này chính là Hổ Ma Ba Sơn trong Hổ Ma Luyện Cốt quyền.
Thanh Ngưu đã đem Hổ Ma Luyện Cốt quyền truyền thụ cho Lý Thanh Sơn, hắn dọc theo đường trở về Khánh Dương thành vẫn luôn suy nghĩ tìm hiểu môn đạo ẩn ở trong đó. Có kinh nghiệm từ việc tập luyện Ngưu Ma Đại Lực quyền, khiến cho việc tìm hiểu Hổ Ma Luyện Cốt quyền dễ dàng hơn nhiều, hắn nhanh chóng nắm được pháp môn trong đó, lúc này chính là đang thí nghiệm để vận dụng vào thực tế. Trong chín thức của Hổ Ma Luyện Cốt, có ba thức cơ bản nhất là: "Hổ Ma Vận Tích", "Hổ Ma Thân Yêu", "Hổ Ma Bính Đầu". Đây là điều căn bản trong cách vận kình của Hổ Ma Luyện Cốt Quyền luyện, còn những chiêu thức khác đều phát triển từ đó.
Bâu giờ hắn mới hiểu được vì sao Thanh Ngưu lại muốn hắn sau khi luyện thành một ngưu lực mới có thể tu luyện bộ Hổ Ma Luyện Cốt quyền này, bởi vì gánh nặng đối với thân thể thực sự là quá lớn. Hắn chỉ vừa mới bắt đầu luyện Hổ Ma Luyện Cốt quyền, mà cảm giác thân thể dường như sắp bị nổ tung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.