Quyển 3 - Chương 103: Lại về nhân gian
Thuyết Mộng Giả
18/04/2014
Nước hồ hóa thành một cơn mưa to trút xuống, hình thành một cây cầu vồng dưới ánh nắng mặt trời.
Lý Thanh Sơn nhắm chặt mắt lại, vẻ mặt trang trọng. Ở trong cơ thể hắn, yêu đan đã thu lại tất cả khí tức và không ngừng chìm xuống dưới như Linh Quy rụt vào trong mai rùa, chìm sâu xuống đáy khe biển, bắt đầu thời kỳ ngủ đông dài đến hàng ngàn năm, không bị bất kỳ kẻ nào biết đến, thứ này đã biến thành truyền thuyết.
Khi Lý Thanh Sơn mở mắt ra, hắn nhảy lên bờ đầm rồi đi đến trước mặt Tiểu An.
Lý Thanh Sơn lập tức biến lại thành Lý Thanh Sơn trước đây, mà nói như vậy cũng không được chính xác cho lắm.
Bởi vì con người hiện tại của hắn không hề có cơ bắp rõ ràng, cũng không có khí chất bộc lộ tài năng, một thân thần hoa nội liễm. Nhìn thoáng qua, hắn giống như một thiếu niên tầm thường vùng sơn thôn, không hề có bất cứ điểm đặc biệt nào, chỉ là sâu trong đôi mắt kia có sự thâm trầm và bình tĩnh sâu lắng như biển.
Hắn nhìn đôi tay nhân loại của mình, giật mình nhận ra mình đã mười sáu tuổi.
Khi là yêu ma, thời gian với hắn là một khái niệm rất mơ hồ, khôi phục hình người rồi mới rõ ràng trở lại.
Hắn đi đến thế giới này đã mười sáu năm, những gì trải qua nửa năm kia còn rực rỡ hơn cả mười lăm năm rưỡi lúc trước cộng lại, từ loài người thành yêu quái, lại từ yêu quái về thành người.
Yêu khí toàn thân đã thu lại vào trong một khóe yêu đan, không lộ ra chút nào, ngay cả những kẻ tu hành khác cũng không cách nào nhận ra hắn là một tên yêu quái. Nhắc đến cũng buồn cười, khi hắn lĩnh ngộ yêu ma đạo chân chính rồi, hắn lại khôi phục tất cả mọi thứ của loài người.
Hàng tỉ sinh linh trên thế gian, vì sao chỉ có nhân loại là không thể tu thành yêu quái? Truyền thuyết có mèo tu thành yêu quái thì gọi là miêu yêu, hổ tu thành yêu quái thì gọi là hổ yêu. Vậy người tu thành yêu quái thì gọi là gì? Nhân yêu chăng?
Lý Thanh Sơn bỗng thấy sởn hết gai ốc, quyết định không nghĩ về vấn đề này nữa. Hắn nói với Tiểu An:
- Để nhóc chờ lâu, chúng ta xuất phát thôi!
Tiểu An vui mừng rúc vào cạnh Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn lại lấy ra chiếc nhẫn mà Thanh Ngưu để lại cho hắn kia, không biết nó được chế tạo từ thứ gì mà trong suốt óng anh, lại không lộ chút linh quang nào. Hiện giờ toàn bộ chân khí của hắn đã hóa thành yêu khí nên thành ra không thể mở được thứ này, dù rất tò mò không biết rốt cuộc Thanh Ngưu để lại gì cho mình, hắn cũng chỉ có thể nhẫn nại, từ từ nghĩ cách. Hắn buộc chiếc nhẫn kia lại rồi đeo lên cổ, giấu vào trong áo.
Hắn lại thuận tay lục lấy khối mộc bài cháy sém ra:
- Đi thôi, so với mục tiêu xa xôi đó, ta giúp nhóc khôi phục thân người rồi tính sau. Nhưng giờ nhóc lại phải ẩn nấp thôi.
Lý Thanh Sơn luôn nhớ tới trách nhiệm của mình với đứa trẻ này, mỗi thời khắc quan trọng, Tiểu An đều cố gắng giúp hắn một tay, cho dù là lúc nguy hiểm nhất, nó cũng không rời đi.
Hắn sẽ không nói lời cảm ơn gì, chỉ yên lặng để phần tâm tình này lắng đọng dưới đáy lòng. Huống hồ tình cảm và mối ràng buộc giữa bọn họ đã sớm không quan trọng cái cảm kích kia.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn cầu vồng, thân hình của mọi người hiện lên trong lòng hắn. Thanh Ngưu, Tiểu An, Cố Nhạn Ảnh, những chờ mong, những ước định, những dã vọng kia, hắn sẽ hoàn thành hết.
Núi rừng lại yên tĩnh trở lại, hồ nước sâu cũng không còn cuộn lên vòng xoáy nữa, nó đã bị Lý Thanh Sơn dùng yêu lực hoàn toàn trấn bình.
Vị thiếu niên mười sáu tuổi kiêm nhân yêu lại một lần nữa bước vào nhân thế. Hắn có thể vượt qua bao nhiêu hiểm ác, trấn bình bao nhiêu sóng dữ đây?
Lý Thanh Sơn dẫn Tiểu An đi vào di chỉ Hắc Phong trại hoang tàn, không nhịn được nhíu mày lại.
Nếu phải trở lại thế giới loài người, đương nhiên không thể thiếu vàng và bạc để đi đường, mà một ít ngân phiếu trên người hắn kia đã bị trận lửa trong miếu Sơn thần đốt rụi, không thể sử dụng được nữa.
Hắn liền nhớ tới số của cải được giữ trong Hắc Phong trại kia, may là hắn tính toán trước. Sau khi hắn tới nhìn thì phát hiện khắp nơi đều có dấu vết đào bới.
Mà mật thất dưới phòng ngủ của Hùng Hướng Võ quả nhiên cũng bị đào bới, đồ vật bên trong đã bị khoắng sạch.
Lý Thanh Sơn hít sâu một hơi:
- Gì đây, tìm Kim hiệu úy sao?
Trong Khánh Dương thành, Diệp Đại Xuyên mừng rỡ điên cuồng hôn một cái điều lệnh:
- Ha ha, cuối cùng cũng ra khỏi cái nơi quỷ quái này rồi!
Bình định Hắc Phong trại lại thêm Long Môn phái coi như là tiến vào trong thế lực địa phương, coi như công lao trình diện lên Thanh Hà phủ, trải qua tầng tầng xét duyệt rồi được đưa đến bàn của Tri phủ đại nhân.
Diệp Đại Xuyên có thể làm được chuyện như vậy khiến cả Tri phủ đại nhân cũng phải kinh ngạc, lại không đỡ được ái thiếp thổi gió bên tai, rốt cuộc phê một tờ điều lệnh, điều Diệp Đại Xuyên rời khỏi Khánh Dương thành.
Đương nhiên, muốn quay về Thanh Hà phủ để ra oai là điều không thể, nhưng được điều đến Gia Bình thành phồn hoa nhất phạm vi trăm dặm kia, sao không khiến Diệp Đại Xuyên mừng như điên.
Sư gia nói:
- Chúc mừng lão gia! Chúc mừng lão gia!
Diệp Đại Xuyên mừng rỡ một lúc rồi lại buồn bã nói:
- Đáng thương cho người huynh đệ Thanh Sơn của ta!
Y cũng coi như là kẻ ăn quả nhớ kẻ trồng cây.
Sư gia thở dài:
- Đại nhân xin hãy nén bi thương, đó đều là mệnh, không ai làm gì được!
Diệp Đại Xuyên suy nghĩ rồi nhanh chóng thoát khỏi u buồn:
- Trước khi đi đừng quên đốt ít giấy tiền, để cho Thanh Sơn huynh đệ của ta có thể mua được quỷ sai, sống những ngày tốt lạnh ở Âm tào Địa phủ, kiếp sau đầu thai vào nhà người tốt.
- Đầu thai nhà người tốt?
Lý Thanh Sơn vượt tường rơi vào trong viện, hỏi với sắc mặt khá cổ quái.
- Đương nhiên là nhà giàu có… A, quỷ!
Diệp Đại Xuyên thuận miệng trả lời, lại nhìn thấy khuôn mặt người tới thì hoảng sợ la lên rồi nhanh như chớp núp vào sau ghế thái sư.
Sư gia nói:
- Đại nhân ơi, bình tĩnh, bình tĩnh nào! Ban ngày ban mặt làm gì có quỷ, là Lý bộ đầu đã trở lại đó!
Diệp Đại Xuyên liếc Lý Thanh Sơn thì thấy dưới chân Lý Thanh Sơn là một bóng dáng thật dài dưới ánh mùa hè, thế mới thở phào nhẹ nhõm. Y chui ra khỏi rồi nắm lấy tay Lý Thanh Sơn:
- Thanh Sơn huynh đệ, cậu đã trở lại rồi, thời gian này cậu đi đâu vậy?
Nói xong, trong mắt y đã đầy lệ nóng.
Lý Thanh Sơn rút tay ra rồi nói:
- Ta bị thương, bế quan tu hành một thời gian trong núi. Ngài nghĩ ta đã chết rồi sao?
Diệp Đại Xuyên nói:
- Sống là tốt rồi, sống là tốt rồi!
Sau đó nói ra ngọn nguồn, thì ra tin Phùng Chương dẫn một đám cao thủ nhất lưu đi vây công Lý Thanh Sơn đã lan truyền nhanh chóng, cuối cùng tất cả mọi người đều biến mất ở trong núi.
Mấy tháng này, không ít người vào núi tìm kiếm nhưng chỉ tìm thấy một tòa miếu Sơn thần đã bị đốt thành tro bụi, phần tàn xương còn lại kia chẳng phân rõ ra là ai, kết quả là lời đồn nổi lên bốn phía.
Có người nói Phùng Chương cướp được Linh sâm rồi liền giết người diệt khẩu, sau đó trốn đi. Cũng có người nói có cao nhân khác ra tay giết hết tất cả mọi người.
Nhưng cho dù lời đồn thế nào thì Lý Thanh Sơn cũng là người chết, không ai cho là hắn có thể sống sót dưới tình hình như vậy. Tất cả đều nghĩ hắn đã chết, lại không ngờ cuối cùng Lý Thanh Sơn lại đi ra từ trong núi, hơn nữa lại là người duy nhất đi ra.
- Cậu về là tốt rồi, cùng ta đi Gia Bình luôn, cậu nhìn xem đây là cái gì?
Diệp Đại Xuyên đắc ý vỗ vỗ điều lệnh, khuôn mặt mập ú kia cười đến sắp không thấy mắt đâu. Lý Thanh Sơn có thể trở về, y rất vui mừng, Lý Thanh Sơn chính là phúc tướng của y à nha.
Lý Thanh Sơn nhìn tờ điều lệnh kia, kỳ quái nói:
- Huyện úy Gia Bình? Chẳng phải là giảm nửa cấp sao.
Bình thường huyện thành nhỏ không có Huyện úy, lớn mới có, thậm chí có hai ba người, chức vụ dưới Huyện lệnh, đương nhiên là quyền hành không so được với Huyện lệnh.
Diệp Đại Xuyên đáp:
- Thế thì cậu không biết rồi, thà rằng đến ổ vàng xin cơm còn hơn là xưng vương trong ổ chó. Cái nơi rác nát Khánh Dương thành này có cái gì chứ, cho dù kiếm được tiền thì muốn tìm thanh lâu tốt chút để uống hoa tửu cũng không có…
Lý Thanh Sơn nghe Diệp huyện lệnh nói đến ăn uống chơi gái đánh bạc, không khỏi buồn cười, trong lòng lại có vài phần cảm giác chân thật khi trở về nhân thế. Nói đến cũng là tam tục, nhưng loài người không theo đuổi những thứ này.
Ba chữ Gia Bình thành khiến hắn nghĩ tới một thứ. Hắn sờ sờ Thiết Lang bài trong lòng, Xích Ưng lĩnh “Lão Vương” kia từng nói, nếu sống sót thì hãy đến Gia Bình thành tìm Trác Trí Bá báo danh là có thể làm Ưng Lang vệ. Nhưng hắn vẫn chưa nghĩ xong, nhất thời chưa thể quyết định.
Tên Phùng Chương mà mình giết chết kia có khi còn có đồng nghiệp bạn cũ ở Gia Bình thành. Tên Trác Trí Bá phái Phùng Chương đến Khánh Dương kia chưa chắc đã đối tốt với mình.
Sư gia quả không hổ là sư gia, mặc dù không biết nhưng cũng đã nghĩ đến bước này, nhắc nhở Diệp Đại Xuyên:
- Tên Phùng Chương không coi ai ra gì kia chính là đến từ Gia Bình thành, mà giờ lại không biết tung tích.
Nguyên nhân mất tích chính là do Lý Thanh Sơn, khó đảm bảo rằng Ưng Lang vệ sẽ không truy tra.
Diệp Đại Xuyên cũng biến đổi sắc mặt:
- Đúng rồi, Thanh Sơn huynh đệ phải cẩn thận một chút, không bằng cậu cứ đi đi, bọn ta coi như không gặp cậu.
Bằng thân phận của y thì vẫn chưa biết Phùng Chương đã bị Vương Phác Thực khai trừ ngay trước mặt, một tên Ưng Lang vệ mất tích chính là chuyện rất lớn.
Lý Thanh Sơn nói:
- Đa tạ đại nhân đã quan tâm, nhưng chuyện này cũng không đáng lo, ta có một chuyện muốn thỉnh giáo!
- Chuyện gì?
Lý Thanh Sơn nói:
- Ai đã đào bới Hắc Phong trại?
Một công trình lớn như vậy, không thể nào không tạo ra một điểm động tĩnh, cho dù đi đâu cũng không thể thiếu tiền được. Dám nhổ lông trên mông hổ là phải trả một cái giá to to.
Diệp Đại Xuyên đáp:
- Là… là Thiết Quyền môn dẫn người, Thanh Sơn đừng vọng động.
- Cũng không có gì phải vọng động, chỉ là muốn đòi lại tiền thôi, chẳng lẽ bọn họ dám không trả?
Lý Thanh Sơn kỳ quái nhìn Diệp Đại Xuyên, hắn có thể bình định cả Hắc Phong trại và Long Môn phái, chẳng lẽ Thiết Quyền môn còn dám làm khó mình sao?
Diệp Đại Xuyên nói:
- Dạo này Thiết Quyền môn có một vị hộ pháp đến, hình như là để điều tra tung tích của tên Điểu đường chủ kia. Lưu Hồng đào bới vài thứ kia chính là để hiếu kính gã, nghe nói đó là cao thủ tiên thiên, có lẽ khá khó đối phó.
Lý Thanh Sơn nói:
- Ta sẽ cẩn thận.
Nói xong, hắn liền biến mất. Hắn lướt qua vô số phòng ốc rồi đi vào trong Thiết Quyền môn, không vội hiện thân mà nghiêng tai lắng nghe.
Hắn thu lại yêu khí hóa thành hình người rồi, sáu giác quan dù không bằng khi ở trạng thái yêu ma nhưng vẫn hơn xa người bình thường, trong vòng trăm trượng, ngay cả tiếng muỗi bay cũng truyền vào tai rất rõ ràng. Hắn lập tức tìm được chỗ Lưu Hồng.
Mặt trời chiếu rọi diễn võ trường, lúc này một trăm đứa bé chỉnh tề đứng trên đó, từng đứa tiến lên.
Lý Thanh Sơn nhắm chặt mắt lại, vẻ mặt trang trọng. Ở trong cơ thể hắn, yêu đan đã thu lại tất cả khí tức và không ngừng chìm xuống dưới như Linh Quy rụt vào trong mai rùa, chìm sâu xuống đáy khe biển, bắt đầu thời kỳ ngủ đông dài đến hàng ngàn năm, không bị bất kỳ kẻ nào biết đến, thứ này đã biến thành truyền thuyết.
Khi Lý Thanh Sơn mở mắt ra, hắn nhảy lên bờ đầm rồi đi đến trước mặt Tiểu An.
Lý Thanh Sơn lập tức biến lại thành Lý Thanh Sơn trước đây, mà nói như vậy cũng không được chính xác cho lắm.
Bởi vì con người hiện tại của hắn không hề có cơ bắp rõ ràng, cũng không có khí chất bộc lộ tài năng, một thân thần hoa nội liễm. Nhìn thoáng qua, hắn giống như một thiếu niên tầm thường vùng sơn thôn, không hề có bất cứ điểm đặc biệt nào, chỉ là sâu trong đôi mắt kia có sự thâm trầm và bình tĩnh sâu lắng như biển.
Hắn nhìn đôi tay nhân loại của mình, giật mình nhận ra mình đã mười sáu tuổi.
Khi là yêu ma, thời gian với hắn là một khái niệm rất mơ hồ, khôi phục hình người rồi mới rõ ràng trở lại.
Hắn đi đến thế giới này đã mười sáu năm, những gì trải qua nửa năm kia còn rực rỡ hơn cả mười lăm năm rưỡi lúc trước cộng lại, từ loài người thành yêu quái, lại từ yêu quái về thành người.
Yêu khí toàn thân đã thu lại vào trong một khóe yêu đan, không lộ ra chút nào, ngay cả những kẻ tu hành khác cũng không cách nào nhận ra hắn là một tên yêu quái. Nhắc đến cũng buồn cười, khi hắn lĩnh ngộ yêu ma đạo chân chính rồi, hắn lại khôi phục tất cả mọi thứ của loài người.
Hàng tỉ sinh linh trên thế gian, vì sao chỉ có nhân loại là không thể tu thành yêu quái? Truyền thuyết có mèo tu thành yêu quái thì gọi là miêu yêu, hổ tu thành yêu quái thì gọi là hổ yêu. Vậy người tu thành yêu quái thì gọi là gì? Nhân yêu chăng?
Lý Thanh Sơn bỗng thấy sởn hết gai ốc, quyết định không nghĩ về vấn đề này nữa. Hắn nói với Tiểu An:
- Để nhóc chờ lâu, chúng ta xuất phát thôi!
Tiểu An vui mừng rúc vào cạnh Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn lại lấy ra chiếc nhẫn mà Thanh Ngưu để lại cho hắn kia, không biết nó được chế tạo từ thứ gì mà trong suốt óng anh, lại không lộ chút linh quang nào. Hiện giờ toàn bộ chân khí của hắn đã hóa thành yêu khí nên thành ra không thể mở được thứ này, dù rất tò mò không biết rốt cuộc Thanh Ngưu để lại gì cho mình, hắn cũng chỉ có thể nhẫn nại, từ từ nghĩ cách. Hắn buộc chiếc nhẫn kia lại rồi đeo lên cổ, giấu vào trong áo.
Hắn lại thuận tay lục lấy khối mộc bài cháy sém ra:
- Đi thôi, so với mục tiêu xa xôi đó, ta giúp nhóc khôi phục thân người rồi tính sau. Nhưng giờ nhóc lại phải ẩn nấp thôi.
Lý Thanh Sơn luôn nhớ tới trách nhiệm của mình với đứa trẻ này, mỗi thời khắc quan trọng, Tiểu An đều cố gắng giúp hắn một tay, cho dù là lúc nguy hiểm nhất, nó cũng không rời đi.
Hắn sẽ không nói lời cảm ơn gì, chỉ yên lặng để phần tâm tình này lắng đọng dưới đáy lòng. Huống hồ tình cảm và mối ràng buộc giữa bọn họ đã sớm không quan trọng cái cảm kích kia.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn cầu vồng, thân hình của mọi người hiện lên trong lòng hắn. Thanh Ngưu, Tiểu An, Cố Nhạn Ảnh, những chờ mong, những ước định, những dã vọng kia, hắn sẽ hoàn thành hết.
Núi rừng lại yên tĩnh trở lại, hồ nước sâu cũng không còn cuộn lên vòng xoáy nữa, nó đã bị Lý Thanh Sơn dùng yêu lực hoàn toàn trấn bình.
Vị thiếu niên mười sáu tuổi kiêm nhân yêu lại một lần nữa bước vào nhân thế. Hắn có thể vượt qua bao nhiêu hiểm ác, trấn bình bao nhiêu sóng dữ đây?
Lý Thanh Sơn dẫn Tiểu An đi vào di chỉ Hắc Phong trại hoang tàn, không nhịn được nhíu mày lại.
Nếu phải trở lại thế giới loài người, đương nhiên không thể thiếu vàng và bạc để đi đường, mà một ít ngân phiếu trên người hắn kia đã bị trận lửa trong miếu Sơn thần đốt rụi, không thể sử dụng được nữa.
Hắn liền nhớ tới số của cải được giữ trong Hắc Phong trại kia, may là hắn tính toán trước. Sau khi hắn tới nhìn thì phát hiện khắp nơi đều có dấu vết đào bới.
Mà mật thất dưới phòng ngủ của Hùng Hướng Võ quả nhiên cũng bị đào bới, đồ vật bên trong đã bị khoắng sạch.
Lý Thanh Sơn hít sâu một hơi:
- Gì đây, tìm Kim hiệu úy sao?
Trong Khánh Dương thành, Diệp Đại Xuyên mừng rỡ điên cuồng hôn một cái điều lệnh:
- Ha ha, cuối cùng cũng ra khỏi cái nơi quỷ quái này rồi!
Bình định Hắc Phong trại lại thêm Long Môn phái coi như là tiến vào trong thế lực địa phương, coi như công lao trình diện lên Thanh Hà phủ, trải qua tầng tầng xét duyệt rồi được đưa đến bàn của Tri phủ đại nhân.
Diệp Đại Xuyên có thể làm được chuyện như vậy khiến cả Tri phủ đại nhân cũng phải kinh ngạc, lại không đỡ được ái thiếp thổi gió bên tai, rốt cuộc phê một tờ điều lệnh, điều Diệp Đại Xuyên rời khỏi Khánh Dương thành.
Đương nhiên, muốn quay về Thanh Hà phủ để ra oai là điều không thể, nhưng được điều đến Gia Bình thành phồn hoa nhất phạm vi trăm dặm kia, sao không khiến Diệp Đại Xuyên mừng như điên.
Sư gia nói:
- Chúc mừng lão gia! Chúc mừng lão gia!
Diệp Đại Xuyên mừng rỡ một lúc rồi lại buồn bã nói:
- Đáng thương cho người huynh đệ Thanh Sơn của ta!
Y cũng coi như là kẻ ăn quả nhớ kẻ trồng cây.
Sư gia thở dài:
- Đại nhân xin hãy nén bi thương, đó đều là mệnh, không ai làm gì được!
Diệp Đại Xuyên suy nghĩ rồi nhanh chóng thoát khỏi u buồn:
- Trước khi đi đừng quên đốt ít giấy tiền, để cho Thanh Sơn huynh đệ của ta có thể mua được quỷ sai, sống những ngày tốt lạnh ở Âm tào Địa phủ, kiếp sau đầu thai vào nhà người tốt.
- Đầu thai nhà người tốt?
Lý Thanh Sơn vượt tường rơi vào trong viện, hỏi với sắc mặt khá cổ quái.
- Đương nhiên là nhà giàu có… A, quỷ!
Diệp Đại Xuyên thuận miệng trả lời, lại nhìn thấy khuôn mặt người tới thì hoảng sợ la lên rồi nhanh như chớp núp vào sau ghế thái sư.
Sư gia nói:
- Đại nhân ơi, bình tĩnh, bình tĩnh nào! Ban ngày ban mặt làm gì có quỷ, là Lý bộ đầu đã trở lại đó!
Diệp Đại Xuyên liếc Lý Thanh Sơn thì thấy dưới chân Lý Thanh Sơn là một bóng dáng thật dài dưới ánh mùa hè, thế mới thở phào nhẹ nhõm. Y chui ra khỏi rồi nắm lấy tay Lý Thanh Sơn:
- Thanh Sơn huynh đệ, cậu đã trở lại rồi, thời gian này cậu đi đâu vậy?
Nói xong, trong mắt y đã đầy lệ nóng.
Lý Thanh Sơn rút tay ra rồi nói:
- Ta bị thương, bế quan tu hành một thời gian trong núi. Ngài nghĩ ta đã chết rồi sao?
Diệp Đại Xuyên nói:
- Sống là tốt rồi, sống là tốt rồi!
Sau đó nói ra ngọn nguồn, thì ra tin Phùng Chương dẫn một đám cao thủ nhất lưu đi vây công Lý Thanh Sơn đã lan truyền nhanh chóng, cuối cùng tất cả mọi người đều biến mất ở trong núi.
Mấy tháng này, không ít người vào núi tìm kiếm nhưng chỉ tìm thấy một tòa miếu Sơn thần đã bị đốt thành tro bụi, phần tàn xương còn lại kia chẳng phân rõ ra là ai, kết quả là lời đồn nổi lên bốn phía.
Có người nói Phùng Chương cướp được Linh sâm rồi liền giết người diệt khẩu, sau đó trốn đi. Cũng có người nói có cao nhân khác ra tay giết hết tất cả mọi người.
Nhưng cho dù lời đồn thế nào thì Lý Thanh Sơn cũng là người chết, không ai cho là hắn có thể sống sót dưới tình hình như vậy. Tất cả đều nghĩ hắn đã chết, lại không ngờ cuối cùng Lý Thanh Sơn lại đi ra từ trong núi, hơn nữa lại là người duy nhất đi ra.
- Cậu về là tốt rồi, cùng ta đi Gia Bình luôn, cậu nhìn xem đây là cái gì?
Diệp Đại Xuyên đắc ý vỗ vỗ điều lệnh, khuôn mặt mập ú kia cười đến sắp không thấy mắt đâu. Lý Thanh Sơn có thể trở về, y rất vui mừng, Lý Thanh Sơn chính là phúc tướng của y à nha.
Lý Thanh Sơn nhìn tờ điều lệnh kia, kỳ quái nói:
- Huyện úy Gia Bình? Chẳng phải là giảm nửa cấp sao.
Bình thường huyện thành nhỏ không có Huyện úy, lớn mới có, thậm chí có hai ba người, chức vụ dưới Huyện lệnh, đương nhiên là quyền hành không so được với Huyện lệnh.
Diệp Đại Xuyên đáp:
- Thế thì cậu không biết rồi, thà rằng đến ổ vàng xin cơm còn hơn là xưng vương trong ổ chó. Cái nơi rác nát Khánh Dương thành này có cái gì chứ, cho dù kiếm được tiền thì muốn tìm thanh lâu tốt chút để uống hoa tửu cũng không có…
Lý Thanh Sơn nghe Diệp huyện lệnh nói đến ăn uống chơi gái đánh bạc, không khỏi buồn cười, trong lòng lại có vài phần cảm giác chân thật khi trở về nhân thế. Nói đến cũng là tam tục, nhưng loài người không theo đuổi những thứ này.
Ba chữ Gia Bình thành khiến hắn nghĩ tới một thứ. Hắn sờ sờ Thiết Lang bài trong lòng, Xích Ưng lĩnh “Lão Vương” kia từng nói, nếu sống sót thì hãy đến Gia Bình thành tìm Trác Trí Bá báo danh là có thể làm Ưng Lang vệ. Nhưng hắn vẫn chưa nghĩ xong, nhất thời chưa thể quyết định.
Tên Phùng Chương mà mình giết chết kia có khi còn có đồng nghiệp bạn cũ ở Gia Bình thành. Tên Trác Trí Bá phái Phùng Chương đến Khánh Dương kia chưa chắc đã đối tốt với mình.
Sư gia quả không hổ là sư gia, mặc dù không biết nhưng cũng đã nghĩ đến bước này, nhắc nhở Diệp Đại Xuyên:
- Tên Phùng Chương không coi ai ra gì kia chính là đến từ Gia Bình thành, mà giờ lại không biết tung tích.
Nguyên nhân mất tích chính là do Lý Thanh Sơn, khó đảm bảo rằng Ưng Lang vệ sẽ không truy tra.
Diệp Đại Xuyên cũng biến đổi sắc mặt:
- Đúng rồi, Thanh Sơn huynh đệ phải cẩn thận một chút, không bằng cậu cứ đi đi, bọn ta coi như không gặp cậu.
Bằng thân phận của y thì vẫn chưa biết Phùng Chương đã bị Vương Phác Thực khai trừ ngay trước mặt, một tên Ưng Lang vệ mất tích chính là chuyện rất lớn.
Lý Thanh Sơn nói:
- Đa tạ đại nhân đã quan tâm, nhưng chuyện này cũng không đáng lo, ta có một chuyện muốn thỉnh giáo!
- Chuyện gì?
Lý Thanh Sơn nói:
- Ai đã đào bới Hắc Phong trại?
Một công trình lớn như vậy, không thể nào không tạo ra một điểm động tĩnh, cho dù đi đâu cũng không thể thiếu tiền được. Dám nhổ lông trên mông hổ là phải trả một cái giá to to.
Diệp Đại Xuyên đáp:
- Là… là Thiết Quyền môn dẫn người, Thanh Sơn đừng vọng động.
- Cũng không có gì phải vọng động, chỉ là muốn đòi lại tiền thôi, chẳng lẽ bọn họ dám không trả?
Lý Thanh Sơn kỳ quái nhìn Diệp Đại Xuyên, hắn có thể bình định cả Hắc Phong trại và Long Môn phái, chẳng lẽ Thiết Quyền môn còn dám làm khó mình sao?
Diệp Đại Xuyên nói:
- Dạo này Thiết Quyền môn có một vị hộ pháp đến, hình như là để điều tra tung tích của tên Điểu đường chủ kia. Lưu Hồng đào bới vài thứ kia chính là để hiếu kính gã, nghe nói đó là cao thủ tiên thiên, có lẽ khá khó đối phó.
Lý Thanh Sơn nói:
- Ta sẽ cẩn thận.
Nói xong, hắn liền biến mất. Hắn lướt qua vô số phòng ốc rồi đi vào trong Thiết Quyền môn, không vội hiện thân mà nghiêng tai lắng nghe.
Hắn thu lại yêu khí hóa thành hình người rồi, sáu giác quan dù không bằng khi ở trạng thái yêu ma nhưng vẫn hơn xa người bình thường, trong vòng trăm trượng, ngay cả tiếng muỗi bay cũng truyền vào tai rất rõ ràng. Hắn lập tức tìm được chỗ Lưu Hồng.
Mặt trời chiếu rọi diễn võ trường, lúc này một trăm đứa bé chỉnh tề đứng trên đó, từng đứa tiến lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.