Quyển 2 - Chương 73: Ưng Lang vệ
Thuyết Mộng Giả
06/03/2014
Lúc này sắc trời tối tăm, người kia đứng ở trong góc nhỏ, áo đen toàn thân dường như hòa vào trong bóng tối. Lưu Hồng từ lúc vừa mới bắt đầu cũng rất để ý, bởi vì khi lão không nhìn người kia, càng không cảm giác được sự tồn tại của y.
Ngô đường chủ nói:
- Lưu đà chủ, ta tới dẫn kiến cho ngươi một vị đại nhân vật.
Gã nói chuyện với Lưu Hồng tuổi tác lớn rất nhiều so với gã nhưng kiêu căng gọi thẳng tên huý, nhắc đến người mặc áo đen này thì trên nét mặt vậy mà lại hiện ra nhiều hơn mấy phần nịnh nọt, mấy phần tự đắc, đang vì mình có thể kéo lên quan hệ cùng nhân vật lớn như vậy, cảm thấy mừng rỡ:
- Vị này chính là Ưng Lang vệ Phùng đại nhân.
- Ưng Lang vệ!
Lưu Hồng giật thót, nuốt nước miếng một cái, làm sao chưa từng nghe tới danh xưng tay sai triều đình đại danh đỉnh đỉnh này. Chẳng trách Ngô đường chủ làm vẻ ta đây như vậy, chính là Tổng đà chủ Thiết Bố Y của Thiết Quyền môn cũng phải cẩn thận tiếp khách. Chẳng trách Ngô đường chủ tự tin như thế, thứ mà Ưng Lang vệ đứng ra nuốt mất thì ai dám bắt gã nôn ra được.
Phùng đại nhân cũng không quay đầu lại thản nhiên nói:
- Ngô đường chủ quá khen, Ưng lĩnh chúng ta ở Gia Bình thành, cùng Thiết môn chủ các ngươi nếm qua mấy đàn rượu mới đáp ứng giúp ngươi một lần. Ta còn có chuyện quan trọng phải về Gia Bình thành, không thể trì hoãn quá lâu.
Gia Bình là một toà thành lớn cách Khánh Dương ngoài trăm dặm, chẳng những có sông lớn xuyên qua, là chỗ thủy lộ then chốt vô cùng quan trọng, còn có vùng quặng mỏ, so với thành nhỏ Khánh Dương trong núi này phồn hoa hơn nhiều lắm. Thiết Tỏa đường của Ngô đường chủ nằm ở nơi đó, bao gồm cả trong thành Khánh Dương thì có bảy phân đà, ở nơi đó lại sắp đặt nha môn Ưng Dương vệ.
Ngô đường chủ nói:
- Phải phải phải, nhất định không để cho Phùng đại nhân nhọc lòng! Lưu đà chủ, còn không mau đi gọi cái tên Lý Thanh Sơn gì kia lại đây.
Lưu Hồng thậm chí không dám để cho môn hạ đệ tử đi làm, dặn Lý Long hầu hạ, tự mình đi ra cửa tìm Lý Thanh Sơn.
Lý Long cũng mơ hồ nghe Lưu Hồng nhắc qua Ưng Lang vệ, chẳng qua nó cách thế giới của gã thức sự quá xa xôi, vì lẽ đó cũng không quá để ở trong lòng, không nghĩ tới hôm nay chính mắt thấy một vị, không khỏi thay Lý Thanh Sơn lo lắng: lần này Linh sâm của Thanh Sơn sợ là không giữ được, nếu hắn cậy mạnh, ta còn phải khuyên nhủ hắn.
Gã cũng không có quá nhiều giao tiếp cùng Lý Thanh Sơn, chỉ xuất phát từ tình đồng hương nguyên thủy mộc mạc, hơn nữa võ công Lý Thanh Sơn cao hơn gã nhiều lắm, như có thể gia nhập Thiết Quyền môn liền có thể phối hợp với gã. Gã bỗng nhiên nhớ tới, ngày đó theo như lời của Lưu Hồng trên, để Lý Thanh Sơn chiếu cố chính mình nhiều hơn, chỉ sợ đã liệu đến hôm nay, cho nên gã đối với ân tình của Lưu Hồng càng ngày càng hoài cảm.
Trong thành này không còn người nắm tin tức linh thông hơn so với Lưu Hồng, lão rất mau tìm được Lý Thanh Sơn nói:
- Thanh Sơn, Ngô đường chủ của Thiết Tỏa đường của chúng ta đến rồi, muốn gặp gỡ Thanh Sơn ngươi, có một số việc muốn cùng ngươi thương lượng.
Trong óc hăng hái chuyển động, nghĩ làm sao tận lực nói chuyện này thật nhẹ nhàng cho Lý Thanh Sơn, nhưng cùng lúc lại không dám nói quá lộ, sợ dọa chạy Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn nói:
- Chuyện này cũng đâu cần Lưu chưởng môn tự mình làm chân chạy.
Lưu Hồng ngượng ngùng, trong bang hội đẳng cấp rõ ràng, Đường chủ so với Phân đà chủ, Phân môn chủ càng cao hơn một cấp, có thể ngồi trên ghế Đường chủ đều là cao thủ nhất lưu, tự nhiên có thể điều động Phân đà chủ như lão vậy.
- Cái gã đường chủ bỏ đi kia của các ngươi cũng là vì Linh sâm mà chạy đến thôi! Chuyện này, ta đang muốn đến Khánh Dương lâu nói rõ ràng, ông nói cho Đường chủ cùng đến nghe một chút!
Lý Thanh Sơn bước chân liên tục, xuyên qua con phố ngõ hẻm, hướng về mục tiêu lúc trước đi tới.
Lưu Hồng bước nhanh đi bên cạnh:
- Như thế vạn vạn lần không được, Thanh Sơn, đây là ta muốn tốt cho ngươi.
Hai người đi qua một ngõ hẹp, bỗng nhiên một gã đại hòa thượng cầm hắc thiết thiền trượng trong tay chặn ở đầu hẻm, nhìn Lý Thanh Sơn khà khà cười không ngừng. Vốn tên kia tỏ rõ vẻ dữ tợn, trên mặt lại có một vết sẹo vắt ngang qua, nụ cười lại càng ngày càng hung ác.
Lưu Hồng kinh hãi:
- Tăng điên Đồ Không!
Lý Thanh Sơn nhìn thiền trượng sáng lấp loé, lại là một linh khí, quả nhiên, cái gọi là linh khí cũng không đặc biệt hiếm thấy trong thế giới này.
Lưu Hồng không dám nhìn Đồ Không, thấp giọng nói:
- Người này từng xuất gia làm tăng ở Bảo Lâm Tự danh tiếng hiển hách trên giang hồ, bởi vì say rượu dễ gây gổ chém giết, trái với tự quy, bị trục xuất cửa chùa. Y nổi điên lên, bằng 108 thức Phong Ma trượng pháp, giết tăng chúng cả tự, tự sửa pháp hiệu là Đồ Không, ngang dọc trời đất, giết người cướp của, bất luận tới chỗ nào đều chó gà không tha. Có người nói từ lâu đạt tới cảnh giới cao thủ nhất lưu, cách cao thủ Tiên Thiên chỉ thiếu chút nữa.
Cũng có không ít người trong giang hồ trong bóng tối chú ý tình cảnh này, xì xào bàn tán:
- Đúng là Đồ Không, không nghĩ tới hắn dĩ nhiên đến rồi.
- Ôi, xem ra chúng ta đều không có cơ hội.
- Đừng nói nữa, đi nhanh đi, nếu như bị hắn phát hiện, chúng ta đều không sống được.
Quả thực là hung danh hiển hách.
Đồ Không nói:
- Tiểu tử, giao Linh sâm ra đây, ta giữ lại toàn thây cho ngươi, thay ngươi siêu độ, sau đó hàng năm còn có tiền giấy cung phụng.
Y không phải ngông cuồng, thân làm nhất lưu cao thủ hàng đầu, chỉ cần không gặp được cao thủ Tiên Thiên là có thể quét ngang.
- Chuyện Linh sâm ta sẽ tới tửu lâu nói rõ, muốn nghe thì tới!
Lý Thanh Sơn khịt mũi, nhạy cảm ngửi được trên người hòa thượng này có mùi rượu, mùi dầu, còn có mùi máu tanh, bước chân tiếp tục tiến về phía trước.
Thiền trượng mãnh liệt vung xuống, thiết hoàn bắn ra tiếng leng keng dồn dập.
Lý Thanh Sơn rốt cục dừng bước, thiền trượng dừng trước chóp mũi hắn, chỉ kém chút, cuồng phong thổi tung tóc trên đầu.
- Lưu chưởng môn, ông đi về trước đi!
Giọng Lý Thanh Sơn tựa hồ khá bình tĩnh, nhưng lại giống như núi lửa sắp bộc phát, dòng máu vắng lặng đã lâu sắp sôi trào lên.
Đồ Không bị Lý Thanh Sơn lờ đi liền triệt để tức giận, 108 thức Phong Ma trượng pháp toàn lực triển khai, thiền trượng màu đen mang theo tiếng rít phá không, hóa thành tầng tầng bóng trượng, từng làn sóng giống như tuôn ra mà tới.
Hẻm nhỏ chật hẹp, căn bản không có không gian né tránh, Lý Thanh Sơn nắm chặt quyền, xương tay cọt kẹt vang vọng, đối mặt tầng tầng bóng trượng, không lùi mà tiến tới.
Lưu Hồng sao dám để thân rơi vào vòng tranh đấu của hai người, xoay người chạy ra ngoài ngõ hẻm, nghe phía sau vang lên ầm ầm, kình phong gào thét, hai người triển khai chiến đấu.
Lý Thanh Sơn khó khăn di chuyển trong bóng trượng, lần thứ nhất gặp được cao thủ nhất lưu đáng sợ, chiêu thức không chỉ vừa nhanh vừa mạnh, lại tinh diệu cẩn thận, không lộ ra một chút kẽ hở, vững vàng chặn Lý Thanh Sơn ngoài phạm vi ba bước, không cho hắn cơ hội gần người chút nào.
“Keng Keng Keng Keng!”
Trong hẻm nhỏ, không gian cho Lý Thanh Sơn né tránh chung cũng có hạn, quyền đầu cứng chạm thiền trượng phát sinh tiếng kim loại nổ vang.
Trong lòng Đồ Không cũng hơi ngơ ngác, tiểu tử này luyện võ công gì, có thể lấy thân thể máu thịt cứng rắn chống đỡ Phong Ma thiền trượng của y. Dù vậy thì lại càng khơi dậy hung tính của y, vận lên sức mạnh toàn thân, một trượng đập xuống giữa đầu, thanh thế cực kỳ làm người kinh hãi. Lý Thanh Sơn sáng ngời đôi mắt, quan sát kẽ hở, đoạt trước tiên cơ, hóa quyền làm trảo, móc thẳng vào khu vực giữa của Đồ Không. Nhưng hắn chợt thấy Đồ Không nở nụ cười quỷ dị hào phóng không hợp với hình tượng của y, lòng chợt báo động: "Không xong!"
Đồ Không bỗng nhiên biến chiêu, thiền trượng đang chém thẳng hóa thành quét ngang, đòn bổ mới xong càng là hư chiêu. Hẻm nhỏ chật hẹp khó có thể phát huy chiêu này, nhưng thiền trượng vung đến, tường cao loạn thạch bắn bay, không chút nào có thể ngăn cản thế đi thiền trượng.
Ầm!
Thiền trượng đánh bay Lý Thanh Sơn, va sụp vách tường bên cạnh, ngã vào sân, tạo nên bụi mù. Lý Thanh Sơn qua mấy hiệp đã nếm đủ cảm giác kinh nghiệm chiến đấu không đủ liền chịu thiệt thòi.
Ngô đường chủ nói:
- Lưu đà chủ, ta tới dẫn kiến cho ngươi một vị đại nhân vật.
Gã nói chuyện với Lưu Hồng tuổi tác lớn rất nhiều so với gã nhưng kiêu căng gọi thẳng tên huý, nhắc đến người mặc áo đen này thì trên nét mặt vậy mà lại hiện ra nhiều hơn mấy phần nịnh nọt, mấy phần tự đắc, đang vì mình có thể kéo lên quan hệ cùng nhân vật lớn như vậy, cảm thấy mừng rỡ:
- Vị này chính là Ưng Lang vệ Phùng đại nhân.
- Ưng Lang vệ!
Lưu Hồng giật thót, nuốt nước miếng một cái, làm sao chưa từng nghe tới danh xưng tay sai triều đình đại danh đỉnh đỉnh này. Chẳng trách Ngô đường chủ làm vẻ ta đây như vậy, chính là Tổng đà chủ Thiết Bố Y của Thiết Quyền môn cũng phải cẩn thận tiếp khách. Chẳng trách Ngô đường chủ tự tin như thế, thứ mà Ưng Lang vệ đứng ra nuốt mất thì ai dám bắt gã nôn ra được.
Phùng đại nhân cũng không quay đầu lại thản nhiên nói:
- Ngô đường chủ quá khen, Ưng lĩnh chúng ta ở Gia Bình thành, cùng Thiết môn chủ các ngươi nếm qua mấy đàn rượu mới đáp ứng giúp ngươi một lần. Ta còn có chuyện quan trọng phải về Gia Bình thành, không thể trì hoãn quá lâu.
Gia Bình là một toà thành lớn cách Khánh Dương ngoài trăm dặm, chẳng những có sông lớn xuyên qua, là chỗ thủy lộ then chốt vô cùng quan trọng, còn có vùng quặng mỏ, so với thành nhỏ Khánh Dương trong núi này phồn hoa hơn nhiều lắm. Thiết Tỏa đường của Ngô đường chủ nằm ở nơi đó, bao gồm cả trong thành Khánh Dương thì có bảy phân đà, ở nơi đó lại sắp đặt nha môn Ưng Dương vệ.
Ngô đường chủ nói:
- Phải phải phải, nhất định không để cho Phùng đại nhân nhọc lòng! Lưu đà chủ, còn không mau đi gọi cái tên Lý Thanh Sơn gì kia lại đây.
Lưu Hồng thậm chí không dám để cho môn hạ đệ tử đi làm, dặn Lý Long hầu hạ, tự mình đi ra cửa tìm Lý Thanh Sơn.
Lý Long cũng mơ hồ nghe Lưu Hồng nhắc qua Ưng Lang vệ, chẳng qua nó cách thế giới của gã thức sự quá xa xôi, vì lẽ đó cũng không quá để ở trong lòng, không nghĩ tới hôm nay chính mắt thấy một vị, không khỏi thay Lý Thanh Sơn lo lắng: lần này Linh sâm của Thanh Sơn sợ là không giữ được, nếu hắn cậy mạnh, ta còn phải khuyên nhủ hắn.
Gã cũng không có quá nhiều giao tiếp cùng Lý Thanh Sơn, chỉ xuất phát từ tình đồng hương nguyên thủy mộc mạc, hơn nữa võ công Lý Thanh Sơn cao hơn gã nhiều lắm, như có thể gia nhập Thiết Quyền môn liền có thể phối hợp với gã. Gã bỗng nhiên nhớ tới, ngày đó theo như lời của Lưu Hồng trên, để Lý Thanh Sơn chiếu cố chính mình nhiều hơn, chỉ sợ đã liệu đến hôm nay, cho nên gã đối với ân tình của Lưu Hồng càng ngày càng hoài cảm.
Trong thành này không còn người nắm tin tức linh thông hơn so với Lưu Hồng, lão rất mau tìm được Lý Thanh Sơn nói:
- Thanh Sơn, Ngô đường chủ của Thiết Tỏa đường của chúng ta đến rồi, muốn gặp gỡ Thanh Sơn ngươi, có một số việc muốn cùng ngươi thương lượng.
Trong óc hăng hái chuyển động, nghĩ làm sao tận lực nói chuyện này thật nhẹ nhàng cho Lý Thanh Sơn, nhưng cùng lúc lại không dám nói quá lộ, sợ dọa chạy Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn nói:
- Chuyện này cũng đâu cần Lưu chưởng môn tự mình làm chân chạy.
Lưu Hồng ngượng ngùng, trong bang hội đẳng cấp rõ ràng, Đường chủ so với Phân đà chủ, Phân môn chủ càng cao hơn một cấp, có thể ngồi trên ghế Đường chủ đều là cao thủ nhất lưu, tự nhiên có thể điều động Phân đà chủ như lão vậy.
- Cái gã đường chủ bỏ đi kia của các ngươi cũng là vì Linh sâm mà chạy đến thôi! Chuyện này, ta đang muốn đến Khánh Dương lâu nói rõ ràng, ông nói cho Đường chủ cùng đến nghe một chút!
Lý Thanh Sơn bước chân liên tục, xuyên qua con phố ngõ hẻm, hướng về mục tiêu lúc trước đi tới.
Lưu Hồng bước nhanh đi bên cạnh:
- Như thế vạn vạn lần không được, Thanh Sơn, đây là ta muốn tốt cho ngươi.
Hai người đi qua một ngõ hẹp, bỗng nhiên một gã đại hòa thượng cầm hắc thiết thiền trượng trong tay chặn ở đầu hẻm, nhìn Lý Thanh Sơn khà khà cười không ngừng. Vốn tên kia tỏ rõ vẻ dữ tợn, trên mặt lại có một vết sẹo vắt ngang qua, nụ cười lại càng ngày càng hung ác.
Lưu Hồng kinh hãi:
- Tăng điên Đồ Không!
Lý Thanh Sơn nhìn thiền trượng sáng lấp loé, lại là một linh khí, quả nhiên, cái gọi là linh khí cũng không đặc biệt hiếm thấy trong thế giới này.
Lưu Hồng không dám nhìn Đồ Không, thấp giọng nói:
- Người này từng xuất gia làm tăng ở Bảo Lâm Tự danh tiếng hiển hách trên giang hồ, bởi vì say rượu dễ gây gổ chém giết, trái với tự quy, bị trục xuất cửa chùa. Y nổi điên lên, bằng 108 thức Phong Ma trượng pháp, giết tăng chúng cả tự, tự sửa pháp hiệu là Đồ Không, ngang dọc trời đất, giết người cướp của, bất luận tới chỗ nào đều chó gà không tha. Có người nói từ lâu đạt tới cảnh giới cao thủ nhất lưu, cách cao thủ Tiên Thiên chỉ thiếu chút nữa.
Cũng có không ít người trong giang hồ trong bóng tối chú ý tình cảnh này, xì xào bàn tán:
- Đúng là Đồ Không, không nghĩ tới hắn dĩ nhiên đến rồi.
- Ôi, xem ra chúng ta đều không có cơ hội.
- Đừng nói nữa, đi nhanh đi, nếu như bị hắn phát hiện, chúng ta đều không sống được.
Quả thực là hung danh hiển hách.
Đồ Không nói:
- Tiểu tử, giao Linh sâm ra đây, ta giữ lại toàn thây cho ngươi, thay ngươi siêu độ, sau đó hàng năm còn có tiền giấy cung phụng.
Y không phải ngông cuồng, thân làm nhất lưu cao thủ hàng đầu, chỉ cần không gặp được cao thủ Tiên Thiên là có thể quét ngang.
- Chuyện Linh sâm ta sẽ tới tửu lâu nói rõ, muốn nghe thì tới!
Lý Thanh Sơn khịt mũi, nhạy cảm ngửi được trên người hòa thượng này có mùi rượu, mùi dầu, còn có mùi máu tanh, bước chân tiếp tục tiến về phía trước.
Thiền trượng mãnh liệt vung xuống, thiết hoàn bắn ra tiếng leng keng dồn dập.
Lý Thanh Sơn rốt cục dừng bước, thiền trượng dừng trước chóp mũi hắn, chỉ kém chút, cuồng phong thổi tung tóc trên đầu.
- Lưu chưởng môn, ông đi về trước đi!
Giọng Lý Thanh Sơn tựa hồ khá bình tĩnh, nhưng lại giống như núi lửa sắp bộc phát, dòng máu vắng lặng đã lâu sắp sôi trào lên.
Đồ Không bị Lý Thanh Sơn lờ đi liền triệt để tức giận, 108 thức Phong Ma trượng pháp toàn lực triển khai, thiền trượng màu đen mang theo tiếng rít phá không, hóa thành tầng tầng bóng trượng, từng làn sóng giống như tuôn ra mà tới.
Hẻm nhỏ chật hẹp, căn bản không có không gian né tránh, Lý Thanh Sơn nắm chặt quyền, xương tay cọt kẹt vang vọng, đối mặt tầng tầng bóng trượng, không lùi mà tiến tới.
Lưu Hồng sao dám để thân rơi vào vòng tranh đấu của hai người, xoay người chạy ra ngoài ngõ hẻm, nghe phía sau vang lên ầm ầm, kình phong gào thét, hai người triển khai chiến đấu.
Lý Thanh Sơn khó khăn di chuyển trong bóng trượng, lần thứ nhất gặp được cao thủ nhất lưu đáng sợ, chiêu thức không chỉ vừa nhanh vừa mạnh, lại tinh diệu cẩn thận, không lộ ra một chút kẽ hở, vững vàng chặn Lý Thanh Sơn ngoài phạm vi ba bước, không cho hắn cơ hội gần người chút nào.
“Keng Keng Keng Keng!”
Trong hẻm nhỏ, không gian cho Lý Thanh Sơn né tránh chung cũng có hạn, quyền đầu cứng chạm thiền trượng phát sinh tiếng kim loại nổ vang.
Trong lòng Đồ Không cũng hơi ngơ ngác, tiểu tử này luyện võ công gì, có thể lấy thân thể máu thịt cứng rắn chống đỡ Phong Ma thiền trượng của y. Dù vậy thì lại càng khơi dậy hung tính của y, vận lên sức mạnh toàn thân, một trượng đập xuống giữa đầu, thanh thế cực kỳ làm người kinh hãi. Lý Thanh Sơn sáng ngời đôi mắt, quan sát kẽ hở, đoạt trước tiên cơ, hóa quyền làm trảo, móc thẳng vào khu vực giữa của Đồ Không. Nhưng hắn chợt thấy Đồ Không nở nụ cười quỷ dị hào phóng không hợp với hình tượng của y, lòng chợt báo động: "Không xong!"
Đồ Không bỗng nhiên biến chiêu, thiền trượng đang chém thẳng hóa thành quét ngang, đòn bổ mới xong càng là hư chiêu. Hẻm nhỏ chật hẹp khó có thể phát huy chiêu này, nhưng thiền trượng vung đến, tường cao loạn thạch bắn bay, không chút nào có thể ngăn cản thế đi thiền trượng.
Ầm!
Thiền trượng đánh bay Lý Thanh Sơn, va sụp vách tường bên cạnh, ngã vào sân, tạo nên bụi mù. Lý Thanh Sơn qua mấy hiệp đã nếm đủ cảm giác kinh nghiệm chiến đấu không đủ liền chịu thiệt thòi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.