Đãi Thiên Hoa Khai

Chương 42

Độc Độc

20/03/2020

Trạm Huyên còn chưa hay đại họa giáng xuống đầu, cho thần tử lui xuống rồi ngồi ở thư phòng phê duyệt tấu chương. Lại lấy ra cuốn sổ ghi lại thời gian vừa qua, giải quyết chuyện hồn phách Liên Hoa nhi ổn thỏa là quan trọng nhất, còn vấn đề khác thì xử lý dần dần.

Động tĩnh từ bên ngoài truyền tới, Trạm Huyên biết ngay tâm can bảo bối tới rồi. Khóe môi cong lên, hắn ném bút lông liền nhanh chân chạy ra ngoài. Nhiều ngày không gặp, vài lời hôm trước làm sao có thể thỏa đầy tương tư?

Ai ngờ vừa ra khỏi thư phòng, lại đối diện với một ánh mắt tràn đầy tức giận.

Ơ….Ai chọc tới bảo bối châu ngọc của hắn rồi?

Trạm Huyên xua tay cho nô tài lui xuống, Hỉ Phương và Nhụy Nhi cũng tới, người nào cũng tim đập thình thịch, mặt hiện vẻ sợ hãi, có điều Trạm Huyên dành hết tâm ý trên người muội muội, hoàn toàn không để ý. Hắn đang định mỉm cười mở miệng, lại bị Trạm Liên trong cơn đả kích giành lời nói trước.

"Muội vốn tưởng ca ca là quốc sự nặng nề, ai ngờ là lừa dối muội! Trong cung này lại xuất hiện thêm một 'muội muội', chẳng trách tam ca không có thời giờ quan tâm muội!"

Trạm Huyên vừa nghe là biết hỏng việc, lời nói này chắc chắn là gặp người ở cung Phúc Dương rồi.

"Liên Hoa nhi, muội nghe..."

"Ai là Liên Hoa nhi của huynh, gương mặt đó mới là Liên Hoa nhi của huynh! Nhìn cái dáng hình ra vẻ ta đây, muội thực thấy rằng, tam ca sợ là cũng cảm thấy giống tới mười phần rồi nhỉ? So với người xa lạ thay da đổi thịt như muội, nàng ta có phải càng giống Liên Hoa nhi của huynh?!"

Trạm Liên đã giận đến mất đi lý tính. Vốn tưởng rằng ca ca bỏ nàng ở Mạnh phủ chẳng quản, là có đại sự không thể bỏ, hóa ra là trong cung vốn đã giấu một "Trạm Liên" rồi! Bốn mươi, năm mươi ngày lạnh nhạt, nhưng cuối cùng là sớm chiều kề cận với "Trạm Liên" đáng chết kia, phải chăng huynh ấy vẫn còn hoài nghi nàng không phải Liên Hoa nhi, vị nữ tử xấu xa giống hệt Trạm Liên kia mới là Trạm Liên!

Vừa nghĩ tới tình cảm thương yêu của ca ca với mình, sẽ có ngày bị người khác chia cắt, thậm chí còn có khả năng bị thay thế, Trạm Liên liền đỏ cả vành mắt.

"Liên Hoa nhi, muội đừng nóng, nghe ca ca nói." Trạm Huyên thấy nàng ấm ức đến ướt cả mắt, lo lắng giải thích: "Trẫm biết nàng ta không phải muội, trẫm giữ nàng ta lại là có dụng ý."

"Nếu đã biết không phải muội, còn giữ nàng ở lại làm gì, tại sao không giết nàng ta đi!"

"Ca ca không nỡ giết..."

"Biết ngay là huynh gạt muội!" lời này như chọc vào tổ ong vò vẽ, giọt nước mắt ngọc của Trạm Liên sắp lăn xuống tới nơi rồi, ca ca lại cho rằng người kia mới là Trạm Liên, hắn không nỡ giết nàng ta, nên cam lòng bỏ nàng ở Mạnh phủ. Hơn nữa trong cung lại có một "Trạm Liên", hà tất còn muốn thân phận của nàng vướng tay vướng chân "Trạm Liên"? Hôm nay hắn có thể lạnh nhạt nàng nhiều ngày, tương lai có thể sẽ lạnh nhạt nàng nhiều năm!

"Ca ca là một tên lừa gạt, tên lừa gạt, lại biết lấy đồ tới dỗ ngọt muội." Trạm Liên hổn hển cúi đầu lôi miếng bạch ngọc ra "Đúng là thứ đồ phiền toái..."

Mắt thấy Trạm Liên muốn gỡ ngọc ném xuống đất, Trạm Huyên sợ đến mức tiến lên bước lớn, một tay chặt chẽ siết nàng trong lồng ngực : "Bảo bối, muội muốn ầm ĩ thế nào cũng được, nhưng món đồ này không thể ném!"

Nhất Nhất đạo nhân chạy rồi, hắn đã hạ lệnh giết chết. Vạn nhất nàng ném vỡ miếng ngọc này, hắn biết tìm ai nuôi lại một khối ngọc?

Trạm Liên bị hắn ôm chặt, còn ngang bướng quay qua quay lại.

Trạm Liên thấy gương mặt nàng nước mắt như mưa, cả trái tim đều tan ra rồi. Hắn kìm lòng không đậu, cúi đầu hôn sâu nơi khóe mắt nàng.

"Đừng khóc nữa, muội vừa khóc, ca ca liền thấy khó chịu."

Trạm Liên bị cử chỉ của hắn làm ngây cả người, nàng ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía Trạm Huyên, giọt nước mắt vẫn đọng trên lông mi dài, nhìn qua thật là vừa đáng thương vừa đáng yêu. Trạm Huyên chật vật nén xuống niềm kích động muốn liếm đi giọt nước mắt trên lông mi nàng, thanh âm thấp xuống : "Muội muốn trút giận, vứt cái gì không được, lại một mực muốn ném vật này?"

Hắn một tay nắm chặt tay nàng, cầm lấy bạch ngọc, lại đeo lên cho nàng, bàn tay lớn sau khi hơ nóng, đem miếng ngọc nhẹ nhàng cất vào ngực áo nàng.

"Trẫm hôm trước mới nói, muội đã quên? Muội muốn ném khối ngọc này, chẳng khác nào muốn cái mạng của ta?"



Dáng vẻ nghiêm mặt quát khẽ của Trạm Huyên khiến Trạm Liên yếu lòng trong nháy mắt, thì ra tam ca thực coi trọng khối ngọc này như vậy, thế nhưng hoàn cảnh này, Trạm Liên ngoan cố không chịu xin lỗi, chỉ nhếch môi quay đầu không nhìn hắn.

Trạm Huyên thấy thế, khẽ cười thành tiếng, bế nàng lên, thở dài bên cổ nàng mà nói: "Liên Hoa nhi..." tâm can trong ánh nhìn của hắn, lại còn muốn khiến hắn phải thương xót thế nào, phải yêu thương thế nào mới là giữ lời?

Ngữ khí sủng ái trước sau không đổi khiến tâm tình dời sông lấp biển của Trạm Liên dần bình phục, nàng im lặng ôm lấy cổ hắn, nũng nịu dịu dàng hừ một tiếng.

Trạm Huyên ôm chặt nàng hơn nữa.

Hắn ôm nàng ngồi xuống tây nội điện, lau khô nước mắt cho nàng, lúc này mới ôn tồn giải thích: "Không nỡ giết nàng ta, là bởi vì nàng ta giống hệt gương mặt trước kia của muội."

"Gương mặt đó của nàng là thực sao? Không phải dịch dung sao?"

"Gương mặt đó là thật, thế gian rộng lớn, cũng có người giống người, mặc dù là việc hiếm gặp, nhưng cũng không phải không thể." Trạm Huyên dừng một lát: "Nàng ta là vũ nương mà Bình Nam vương tình cờ thấy ở nhạc phường."

"Vũ nương mà Bình Nam vương gặp được?" Trạm Liên thấy kì lạ mà nhắc lại.

"Đúng vậy, Bình Nam vương thấy nàng ta giống muội, giữ nàng ta giáo dưỡng trong phủ, do dự nhiều ngày, mới đưa người này tiến cung."

Trạm Liên cau mày: "Giống nhau thì cũng thôi đi, thế gian lại còn có chuyện tình cờ đến thế?"

Trạm Huyên nở nụ cười: "Việc tình cờ hơn còn ở đằng sau, trẫm bí mật quan sát vũ nương này, thấy hành vi cử chỉ của nàng ta thực sự có phong phạm, cũng là thích gọn gàng, cũng thích mặc xiêm y giống muội, cũng hiểu biết các trò vui, cũng biết ném thẻ vào bình rượu qua bức bình phong!"

Trạm Liên hít vào một ngụm khí lạnh, khó tránh nắm chặt y phục Trạm Huyên.

Trạm Huyên vỗ vỗ nàng: "Liên Hoa nhi chớ sợ, nàng ta chỉ biết một, mà không biết hai, nàng ta mặc dù không ăn canh bách hợp đậu hòa lan hoàng, nhưng trẫm ban cho nàng bánh trứng hồng sâm, nàng ta lại ăn sạch sẽ."

Trạm Liên nghe xong cũng không khen hắn làm tốt: "Ca ca thăm dò nàng ta cẩn thận như vậy làm gì, chẳng lẽ trong lòng còn nghi vấn?"

Trạm Huyên lập tức nói: "Trẫm thăm dò nàng ta, là muốn xem nàng rốt cuộc hiểu muội tới mấy phần."

Trạm Liên cong môi: "Nói như vậy, hẳn là rất hiểu rồi."

"Đúng thế. Mỗi cái giơ tay nhấc chân của nàng ta, đâu có phải vũ nương dân gian, rõ ràng là phong phạm của hoàng thất quý nữ, mà trong đó còn có cả đường lối, trẫm hỏi nàng ta học từ ai, nàng ta lại nói không ai dạy, hai năm trước sau một trận bệnh nặng tỉnh lại, nhất cử nhất động đều khác với người khác, rốt cuộc là sao bản thân cũng không rõ. Vô tình nằm mơ, đều là tường đỏ quá đầu, hành lang đầy rèm che, một bóng người mặc áo vàng khẽ thoáng qua, bất luận thế nào cũng nhìn không rõ, tỉnh lại thì thấy tịch liêu, lã chã đổ lệ."

"Ý của nàng ta, là muội đầu thai chuyển thế hả?" Trạm Liên cười lạnh.

"Còn không sao?"

Trạm Liên dù phẫn uất, nhưng lí trĩ dĩ nhiên đè nén, một nữ tử dân gian, từ đâu mà học được ngôn hành cử chỉ của nàng, hơn nữa còn học ra hình ra vẻ, phía sau sao lại không có âm mưu quỷ kế?

"Ca ca cũng biết là ai ở sau sai khiến?"

"Trẫm tạm thời không biết."

"Nếu biết nhiều việc về muội đến vậy, hẳn là đã từng thân cận với muội, chí ít có một số người khá thân cận với muội." Trạm Liên nói "Có điều tính ra cũng không ít, ngoại trừ mẫu phi, hoàng hậu và mấy vị tần phi, còn có nha hoàn trong cung muội, mấy vị tỷ tỷ, vương phi, còn cả Hương Nhi và vài kẻ thường vào cung đều biết."

Trạm Huyên gật đầu, ôm lấy nàng mà suy nghĩ chuyện này.



Trạm Liên cũng trầm tư một lát, bỗng nhiên nói: "Kẻ đứng sau này cũng không đủ khôn khéo."

Trạm Huyên sững sờ: "Sao lại nói vậy?"

"Chuyện này có trăm chỗ sơ hở, ca ca chỉ thoáng để tâm liền nhận ra điểm kì lạ, làm sao rơi vào bẫy được?"

Ánh mắt Trạm Huyên lóe lên.

Nếu như Liên Hoa nhi giờ phút này không chân thực nằm trong lòng hắn, hắn có khi sẽ trúng kế thật không biết chừng. Nhất cử nhất động của "Trạm Liên" này, một cái nhíu mày một nụ cười cũng quá giống, dù có chút khác biệt, đại để cũng có thể nói chuyển thế mà thay đổi để thuyết phục. Mặc dù biết là rượu độc, hắn vẫn khát khao được giải khát.

Đối mặt với Liên Hoa nhi, hắn chưa bao giờ là anh minh quân chủ, chỉ là một kẻ si tham niệm quá nhiều.

Trạm Liên tựa trên lồng ngực kiên cố dễ chịu, càng nghĩ càng nghiêm túc. Nhận định rằng dù ca ca phát hiện ra sơ hở, nhưng nếu huynh ấy mềm lòng để "Trạm Liên" này ở cạnh thì sao? Nếu như "Trạm Liên" này thực có thể đạt được sủng ái của ca ca như nàng thì sao? Mục đích của nàng ta là gì, mục đích của kẻ đứng sau là gì? Lòng mang ý xấu đem một nữ nhân như nàng ta đến cạnh đế vương, theo suy tư của hắn, một lần thử mạo hiểm như vậy, cuối cùng hi vọng có được cái gì, quyền thế, của cải, hoặc là____

Ngôi vị hoàng đế.

Từ xưa đến nay, vị trí chí cao vô thượng này, chưa bao giờ thiếu kẻ dã tâm bừng bừng mơ tưởng. Bản thân nàng cũng trải nghiệm qua sự mạo hiểm trước khi đăng cơ của tam ca, sao không biết hiểm ác trong đó? Tam ca hẳn là rõ điều này, mới để "Trạm Liên" yên ổn ở trong hậu cung.

Trạm Liên nghĩ thông suốt, nàng lo lắng nhắc nhở hắn hai câu, bảo hắn vạn sự cẩn thận.

Trạm Huyên gật đầu.

Trạm Liên biết đã trách lầm ca ca, nàng cúi đầu lắc lắc khuy áo trên long bào, âm thanh nho nhỏ là xin lỗi vì việc vừa rồi.

Trạm Huyên nở nụ cười, nhưng khàn giọng hỏi: "Vậy là muội không nỡ để ca ca bị cướp mất?"

Trạm Liên nhớ lại bộ dạng khóc lóc vừa nãy liền thẹn thùng, nhưng nàng đặt tay lên ngực tự hỏi, bản thân thực sự là sợ ca ca không quan tâm nàng, trái lại đối tốt với "muội muội" khác. Bản thân nàng thực sự quá hẹp hòi, nàng lúng túng che mặt, không dám ngẩng đầu nhìn người kia.

Trạm Huyên quả thực mặt mày hớn hở, cánh tay trái lại bất giác đau.

Trạm Liên lúng túng một hồi, bỗng ngẩng đầu lên hỏi: "Ca ca vừa rồi sao lại hôn lên mắt muội?"

Nụ cười cứng lại trên môi, Trạm Huyên không ngờ nàng đột nhiên lại có câu hỏi này, ho khan hai tiếng đáp quanh: "Trẫm thấy muội khóc, tình thế cấp bách, nghĩ là hôn nhẹ lên muội sẽ không khóc."

Trạm Liên đỏ mặt, nghiêm mặt nói: "Tam ca, lần sau huynh đừng làm vậy, chúng ta tuy là huynh muội, nhưng dù sao cũng là nam nữ khác biệt." Vừa bị hắn hôn, giống như đốt lửa ở khóe mắt vậy, kì lạ vô cùng.

Trạm Huyên thấy nàng đường hoàng trịnh trọng, giống như chậu nước lạnh dội sạch mọi tâm tình, hắn thấp giọng hỏi: "Muội không thích trẫm hôn muội?"

Trạm Liên dù sao cũng là hoàng hoa đại khuê nữ, nghe câu hỏi này mà ngượng ngùng đến mức mặt đỏ ửng: "Ca ca đang nói gì thế, thật không đường hoàng!"

Trạm Huyên đen mặt, rõ ràng hắn còn chưa có làm gì không đường hoàng, đã bị một gậy này đánh tan rồi?

"Ca ca hôn muội, muội chán ghét sao?"

Trạm Liên đỏ mặt đẩy hắn ra rồi đứng dậy: "Đúng, chán ghét!"

Cánh tay trái của Trạm Huyên lại đau rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đãi Thiên Hoa Khai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook