Chương 31: Đấu Tranh Thôi!
Gián Nhỏ
09/09/2017
"Thiên Bảo" Tôi mở miệng gọi, một cách... Thật sự gượng gạo.
Thiên Bảo chầm chậm mở mắt, cái hướng chá ánh nắng này khiến cậu phải phút chốt nheo mắt lại.
Tôi đi đến, những bước đi lâng lâng, trong lòng là mớ cảm xúc hổn độn, ức ức. Nghẹn nghẹn ở nơi lồng ngực.
- Diệp Hân.
- Cậu...
- Diệp Hân.
- Kết thúc phải không?
Thiên Bảo ngạc nhiên nhìn tôi. Cậu ta làm vẻ mặt này làm gì chứ! Tôi đâu có mượn?
Tôi tiếp lời.
- Cậu đến để kết thúc phải không?
- Hân? Cậu đang nói gì vậy? Kết thúc, là kết thúc chuyện gì chứ?
Tôi bật cười nhẹ.
- Là kết thúc câu chuyện về...
- Yến Nhi???
- Chẳng phải...
Thiên Bảo đưa tay kéo tôi lại gần, mặt lúc bấy giờ nghiêm túc lắm.
- Cậu đang nghĩ tôi kết thúc với cậu và rồi bắt đầu chuyện tình cảm với Yến Nhi?
- Chứ...
Thiên Bảo gõ đầu tôi một cái rõ đau. Tôi ôm đầu, mếu máo, nhưng chẳng hiểu gì sao cảm giác buồn lộn xộn bạn nãy không còn nữa, mà thay vào đó, là vui lộn xộn.
- Đừng ngốc vậy chứ? Tôi thật sự xin lỗi vì những ngày qua đã mang tâm trạng lẫn lộn khiến cậu nghĩ linh tinh. Thật ra... sự trở lại của Yến Nhi khiến tôi hơi sốc. Không phải vì tôi thích cô ấy hay yêu cô ấy. Mà mọi việc đều có nguyên do, tôi tính để chuyện này chỉ riêng gia đình và tôi biết cho đến hết cuộc đời. Nhưng vì cậu là bạn gái tôi, cậu cần được sự tôn trọng và nắm cuộc sống tôi để chúng ta còn tiến xa hơn. Vì thế tôi quyết định nói với cậu. Lí do vì sao mấy hôm nay tôi mất bình tĩnh, lí do vì sao cô gái ấy lại như thế...
___________
Trên cái cuộc đời này, có những sự thật mà các bạn không thể nào tin hay tưởng tượng được đâu. Chính tôi cũng thế.
Câu chuyện mà cậu bạn trai tôi vừa kể đấy. Tôi đã phải nghĩ nát cả óc mới dám mường tượng được. Không phải là không thể tin vì khó tin. Mà không thể tin vì nó quá "chuối". À chuối ở đây là chỉ sự bình thường nhé! Ehehe.
Chuyện là hồi Thiên Bảo còn bé, Yến Nhi rất thích cậu ta. Cứ bám theo. Rồi năng nỉ yêu cô ấy, năng nỉ hoài không được. Mới khóc đòi ba mẹ mang lễ vật qua nhà hỏi Thiên Bảo. Trời đất. Tới khúc này thôi là tôi đã muốn rớt quai hàm rồi. À! Xong đến đoạn, bị ba mẹ Thiên Bảo từ chối lễ vật hỏi cưới. Cô ta mới về nhà khóc lóc ầm ĩ, thích quá hóa cuồng, cô ta đi tung tinh đồn là Thiên Bảo thích cô ta, cứ bám cô ta, rồi năn nỉ cô ta :))) từ năm lớp ba cho đến tận năm lớp chín. Khoảng thời gian đó cậu ta phải sống khổ sở với báo chí lắm. Rồi cũng từ đó mà đâm ra sợ cô nàng tên Yến Nhi đó.
Bấy giờ sự trở lại của cô ấy đã khiến anh chàng Thiên Bảo bạn trai tôi... quéo càng.
Nên... À mà thôi, mọi chuyện đều đã làm rõ, mọi chuyện không như tôi nghĩ vẩn vơ là được lắm rồi.
Bây giờ thì... Đấu tranh thôi! Tôi với Thiên Bảo. Cố hợp sức mà đấu tranh với cô ta. Đúng không nhỉ? Đúng không nào? Đúng không các bạn??? Éhehe.
~~~~~~~~~~~
Vi vu cùng Gián tí nhé ~ É hé hé.
Mấy bửa giờ, cứ bị chửi lười. Huhu. Mà tui đây cũng không dám chối. :((
Bởi... Lười thật mà, lười quá trời lười luôn. Cơ mà bửa có bạn inbox dọa bỏ truyện. Làm sợ quá... Quéo càng... Và quyết tâm... Không lười nữa! :D
Vậy nên... Đừng ném đá tui nữa à. :((
Sắp xây được nhà luôn rồi.
Nào cười lên, và chào đón tui nghe các tình yêuuuuuu....
Sợ rồi! Tởn rồi! Yêu yêu nhiều nèeeeeee! :((
Thiên Bảo chầm chậm mở mắt, cái hướng chá ánh nắng này khiến cậu phải phút chốt nheo mắt lại.
Tôi đi đến, những bước đi lâng lâng, trong lòng là mớ cảm xúc hổn độn, ức ức. Nghẹn nghẹn ở nơi lồng ngực.
- Diệp Hân.
- Cậu...
- Diệp Hân.
- Kết thúc phải không?
Thiên Bảo ngạc nhiên nhìn tôi. Cậu ta làm vẻ mặt này làm gì chứ! Tôi đâu có mượn?
Tôi tiếp lời.
- Cậu đến để kết thúc phải không?
- Hân? Cậu đang nói gì vậy? Kết thúc, là kết thúc chuyện gì chứ?
Tôi bật cười nhẹ.
- Là kết thúc câu chuyện về...
- Yến Nhi???
- Chẳng phải...
Thiên Bảo đưa tay kéo tôi lại gần, mặt lúc bấy giờ nghiêm túc lắm.
- Cậu đang nghĩ tôi kết thúc với cậu và rồi bắt đầu chuyện tình cảm với Yến Nhi?
- Chứ...
Thiên Bảo gõ đầu tôi một cái rõ đau. Tôi ôm đầu, mếu máo, nhưng chẳng hiểu gì sao cảm giác buồn lộn xộn bạn nãy không còn nữa, mà thay vào đó, là vui lộn xộn.
- Đừng ngốc vậy chứ? Tôi thật sự xin lỗi vì những ngày qua đã mang tâm trạng lẫn lộn khiến cậu nghĩ linh tinh. Thật ra... sự trở lại của Yến Nhi khiến tôi hơi sốc. Không phải vì tôi thích cô ấy hay yêu cô ấy. Mà mọi việc đều có nguyên do, tôi tính để chuyện này chỉ riêng gia đình và tôi biết cho đến hết cuộc đời. Nhưng vì cậu là bạn gái tôi, cậu cần được sự tôn trọng và nắm cuộc sống tôi để chúng ta còn tiến xa hơn. Vì thế tôi quyết định nói với cậu. Lí do vì sao mấy hôm nay tôi mất bình tĩnh, lí do vì sao cô gái ấy lại như thế...
___________
Trên cái cuộc đời này, có những sự thật mà các bạn không thể nào tin hay tưởng tượng được đâu. Chính tôi cũng thế.
Câu chuyện mà cậu bạn trai tôi vừa kể đấy. Tôi đã phải nghĩ nát cả óc mới dám mường tượng được. Không phải là không thể tin vì khó tin. Mà không thể tin vì nó quá "chuối". À chuối ở đây là chỉ sự bình thường nhé! Ehehe.
Chuyện là hồi Thiên Bảo còn bé, Yến Nhi rất thích cậu ta. Cứ bám theo. Rồi năng nỉ yêu cô ấy, năng nỉ hoài không được. Mới khóc đòi ba mẹ mang lễ vật qua nhà hỏi Thiên Bảo. Trời đất. Tới khúc này thôi là tôi đã muốn rớt quai hàm rồi. À! Xong đến đoạn, bị ba mẹ Thiên Bảo từ chối lễ vật hỏi cưới. Cô ta mới về nhà khóc lóc ầm ĩ, thích quá hóa cuồng, cô ta đi tung tinh đồn là Thiên Bảo thích cô ta, cứ bám cô ta, rồi năn nỉ cô ta :))) từ năm lớp ba cho đến tận năm lớp chín. Khoảng thời gian đó cậu ta phải sống khổ sở với báo chí lắm. Rồi cũng từ đó mà đâm ra sợ cô nàng tên Yến Nhi đó.
Bấy giờ sự trở lại của cô ấy đã khiến anh chàng Thiên Bảo bạn trai tôi... quéo càng.
Nên... À mà thôi, mọi chuyện đều đã làm rõ, mọi chuyện không như tôi nghĩ vẩn vơ là được lắm rồi.
Bây giờ thì... Đấu tranh thôi! Tôi với Thiên Bảo. Cố hợp sức mà đấu tranh với cô ta. Đúng không nhỉ? Đúng không nào? Đúng không các bạn??? Éhehe.
~~~~~~~~~~~
Vi vu cùng Gián tí nhé ~ É hé hé.
Mấy bửa giờ, cứ bị chửi lười. Huhu. Mà tui đây cũng không dám chối. :((
Bởi... Lười thật mà, lười quá trời lười luôn. Cơ mà bửa có bạn inbox dọa bỏ truyện. Làm sợ quá... Quéo càng... Và quyết tâm... Không lười nữa! :D
Vậy nên... Đừng ném đá tui nữa à. :((
Sắp xây được nhà luôn rồi.
Nào cười lên, và chào đón tui nghe các tình yêuuuuuu....
Sợ rồi! Tởn rồi! Yêu yêu nhiều nèeeeeee! :((
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.