Đại Thiếu Gia Cố Chấp: Vừa Sủng Vừa Trêu
Chương 60: Cô đang làm gì?
Tan nguyễn
14/12/2021
Editor: Kiều Tiếu
Tần Tinh Tinh nói hết câu, đắc ý dào dạt đi nhanh về phía văn phòng.
Nam Tinh cúi đầu, nhìn thoáng qua di động của mình, đùa nghịch một lát.
Sau đó, cũng đi vào.
Trong văn phòng, không khí căng chặt nghiêm túc.
Không chỉ có chủ nhiệm lớp ở đây, thậm chí ngay cả hiệu trưởng và hiệu phó cũng tới.
Nữ giám thị đặt bài thi của Nam Tinh lên bàn, báo cáo sự việc cho các thầy cô ở đây.
Mà bài thi của Nam Tinh cũng rất nhanh được giáo viên thẩm tra đối chiếu.
Thầy giáo dạy Toán có chút kinh ngạc.
"Tất cả những câu đã điền trên bài thi đều đúng."
Chủ nhiệm lớp nghe vậy cũng rất nhanh mở miệng:
"Cho dù như vậy cũng không thể nhận định trò ấy gian lận. Rất có thể là do trò ấy nỗ lực học tập."
Giữa lúc các giáo viên thảo luận, ngoài cửa xuất hiện một người đàn ông.
Trên cổ đeo thẻ phóng viên, người đàn ông đó đang cầm điện thoại phát sóng trực tiếp, vừa quay vừa mở miệng.
"Mọi người, đây chính là Nhất Trung Tế Thành mà mọi người vẫn luôn muốn tới. Đúng! Cũng là trường học của thiếu nữ thiên tài Nam Tinh. Tôi phải năn nỉ hiệu trưởng rất lâu mới có cơ hội vào trường học quay chụp. Các học sinh cao tam đang khảo thí, chúng ta không thể đi lên lầu, chỉ có thể đi dạo ở lầu một. Mọi người có muốn tới chỗ nào nhìn không, tôi dẫn mọi người đi!"
Người phát sóng trực tiếp là một ông chú 30 tuổi, râu ria xồm xoàm, trong miệng còn ngậm điếu thuốc chưa châm lửa.
Vừa đi vừa trò chuyện với khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp.
Rất nhanh, người phóng viên này đi ngang qua văn phòng, vừa vặn cùng Tần Tinh Tinh liếc nhau một cái.
Hai mắt Tần Tinh Tinh lập tức đỏ bừng, giọng nói cực kỳ ủy khuất:
"Thầy cô, có phải do nhận được một dãy phòng của tập đoàn Nam thị nên mọi người mới muốn che chở cô ta? Nam Tinh rõ ràng gian lận!!"
Thanh âm cao vút, đặc biệt là câu cuối cùng, nhấn mạnh như gằn từng chữ.
Ông chú đang phát sóng trực tiếp lập tức dừng chân, chĩa điện thoại về phía văn phòng.
Mày hiệu trưởng nhíu lại, lập tức đứng dậy,
"Trò có chuyện gì thì từ từ nói, không cần kích động như vậy."
Bước chân của ông chú phát sóng trực tiếp dừng lại, đứng ở cửa văn phòng, trong tay còn giơ di động lên.
"Thầy giáo, có tiện không? Các võng hữu trong phòng phát sóng của tôi nghe được là, Nam Tinh gian lận?"
Khuôn mặt hiệu trưởng nghiêm túc đi đến trước mặt ông chú.
"Chuyện này còn chưa tra được chân tướng, hy vọng các võng hữu không cần cắt câu lấy nghĩa."
Tần Tinh Tinh hai mắt đỏ bừng, mở miệng:
"Gì mà chưa tra được chân tướng, thầy cô rõ là muốn bao che cho cô ta!"
Tần Tinh Tinh hướng về phía màn ảnh lên án.
Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức sôi trào,
"Đume, sao lại thế này?"
"Hình như gặp phải dưa lớn a."
"Nam Tinh gian lận khảo thí?"
"Không thể nào?"
"Rất thích Nam Tinh a, hẳn là không phải sự thật?"
"Nhưng mà nếu không có chứng cứ, có thể bị người ta chỉ mặt điểm tên như vậy à?"
Ông chú sờ sờ râu ria của mình, vẻ mặt khó xử.
"Hiệu trưởng, thầy xem phòng phát sóng trực tiếp đã nổ tung rồi, nếu giờ tôi mà đi, các võng hữu trên mạng sẽ thật cho rằng Nam Tinh đã gian lận. Không bằng tôi đợi ở đây, để các võng hữu nhìn xem thầy cô của Nhất Trung Tế Thành xử lý chuyện này thế nào?"
Nói hết câu, ông chú nhìn thoáng qua Nam Tinh.
Nam Tinh nhìn ông chú, ừ, quen mắt.
Nghĩ trong chốc lát.
À, đây không phải là ông chú râu ria xồm xoàm cô gặp khi đàn dương cầm trong lễ đường, ý đồ chỉ dạy cô cách đàn sao?
Nhưng mà cuối cùng bị cô chọc tức rời đi.
Nam Tinh liếc mắt nhìn thẻ công tác của ông chú này, 【 Kim Đế 】.
Tên này, có hơi quen tai.
Hình như là trong giới giải trí.
Đang tự hỏi ở ven tường, Kim Đế đã đi đến trước mặt Nam Tinh, di động đưa lên đối diện mặt cô.
"Chào cô, bạn học Nam Tinh, cô chào hỏi một tiếng với các võng hữu trong phòng phát sóng trực tiếp đi, bạn của cô tố giác cô gian lận?"
Câu hỏi này, cực kỳ vô lễ.
Nhưng mà lời này nói ra từ miệng người đàn ông này, sẽ có cảm giác người ta không có bất luận ý tứ kỳ thị nào, hắn chỉ đơn thuần tò mò hỏi mà thôi.
Nam Tinh lắc đầu.
"Không có."
Tần Tinh Tinh kiêu căng ngạo mạn, trong thanh âm mang theo cảnh cáo.
"Nam Tinh, tốt nhất hiện tại cô nên thẳng thắn, còn có đường quay đầu."
Nam Tinh cười khẽ một tiếng, trong mắt toát lên vẻ lạnh lẽo.
Nụ cười trào phúng như vậy, chọc Tần Tinh Tinh lập tức tạc mao.
Tần Tinh Tinh chỉ vào bài thi trên bàn.
"Nếu cô không gian lận, cô làm bài thi thế nào? Cô điền tất cả đều đúng đáp án, quan trọng là, trên giấy nháp căn bản không có nhiều phép tính thử lại, cô ngàn vạn đừng nói với tôi là cô dùng đầu óc tính toán."
Tần Tinh Tinh đắc ý tới mức sắp lấy đầu ngón tay chọc thẳng vào đầu Nam Tinh.
Cô ta lấy bài thi giơ lên trước cameras, để các võng hữu xem rõ rành mạch.
Tức khắc lại lần nữa đưa tới nghị luận.
"Đù, có chuyện gì đấy?"
"Trên giấy nháp cũng không có nhiều phép tính thử lại."
"Một tên học tra đang học cao trung như tui xin nói cho mọi người biết, kiểu này chắc chắn là sao chép. Không có người nào có thể không dùng giấy nháp mà vẫn làm được bài kiểm tra toán học đâu."
"Tui đảm bảo, vừa nhìn đã biết là sao chép, mọi người nhìn mấy câu hỏi phía sau đi, cũng hoàn toàn không có các bước làm, chỉ có kết quả."
"Ai, không thể nào?"
"Sao tôi cảm thấy giáo viên trong trường còn muốn bao che cho Nam Tinh a."
"Bởi vì danh khí của cô ta quá lớn, cho nên mới che chở cô ta?"
Các giáo viên đều nhìn thấy làn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp trên điện thoại của Kim Đế, có chút bối rối.
Chủ nhiệm lớp thở dài,
"Nam Tinh, em cò điều gì muốn nói không?"
Nam Tinh gật đầu.
"Có."
Nói xong, cô lấy một chiếc bút bi trên bàn, đi tới bên cạnh Tần Tinh Tinh, vươn tay, đẩy người sang một bên.
Tần Tinh Tinh lảo đảo lùi về sau mấy bước, muốn phát hỏa, nhưng lại nhìn thấy còn đang phát sóng trực tiếp, nuốt lời chửi mắng xuống.
Chỉ thấy Nam Tinh nâng tay lên, kéo giấy nháp lại, cúi đầu viết.
Kim Đế tò mò, "Đang viết gì đấy?"
Thò lại gần nhìn một cái, trầm mặc.
Ờ, không hiểu.
Hắn quay đầu nhìn vào phòng phát sóng trực tiếp của mình.
"Mọi người xem hiểu cô ấy đang viết gì không?"
"Đây hình như là công thức toán học?"
"Ách.... đây hình như là ký hiệu giống con nòng nọc, tôi nhớ là trước đó tôi có biết."
"Trời ạ, thật mờ mịt a. Không biết vì sao lại cảm thấy Nam Tinh đang làm một chuyện rất lợi hại."
Rất nhanh, có người nhìn ra môn đạo.
"Cmn! Cô ấy đang viết quá trình giải đề đúng không?"
"Thật hay giả?"
"Xem mấy chữ này, là muốn viết cách giải của tất cả các câu trong bài thi ư?"
"666 a."
"Cmn! Đừng nói với tui đây là một học bá."
"Một học bá thiên tài có thể dùng đầu óc mà không cần tới giấy nháp?"
"Ách, đừng, đừng đả kích người ta như vậy."
"Mọi người ngẫm lại, một cô gái có thể đàn dương cầm một cách trâu bò như vậy, có thể dễ bị người vu khống sao?"
Mọi người lải nhải, các giáo viên cũng lập tức vây quanh.
Đặc biệt là thầy giáo dạy toán nhìn thấy những công thức mà Nam Tinh viết, càng nhìn mắt càng sáng.
Mười hai câu trắc nghiệm, năm câu điền vào chỗ trống, còn có 4 đề mục lớn cần phải trình bày toàn bộ lời giải, rất nhanh lấp đầy tờ giấy nháp.
Không chỉ viết ra, mà còn viết đúng hết.
Tần Tinh Tinh nói hết câu, đắc ý dào dạt đi nhanh về phía văn phòng.
Nam Tinh cúi đầu, nhìn thoáng qua di động của mình, đùa nghịch một lát.
Sau đó, cũng đi vào.
Trong văn phòng, không khí căng chặt nghiêm túc.
Không chỉ có chủ nhiệm lớp ở đây, thậm chí ngay cả hiệu trưởng và hiệu phó cũng tới.
Nữ giám thị đặt bài thi của Nam Tinh lên bàn, báo cáo sự việc cho các thầy cô ở đây.
Mà bài thi của Nam Tinh cũng rất nhanh được giáo viên thẩm tra đối chiếu.
Thầy giáo dạy Toán có chút kinh ngạc.
"Tất cả những câu đã điền trên bài thi đều đúng."
Chủ nhiệm lớp nghe vậy cũng rất nhanh mở miệng:
"Cho dù như vậy cũng không thể nhận định trò ấy gian lận. Rất có thể là do trò ấy nỗ lực học tập."
Giữa lúc các giáo viên thảo luận, ngoài cửa xuất hiện một người đàn ông.
Trên cổ đeo thẻ phóng viên, người đàn ông đó đang cầm điện thoại phát sóng trực tiếp, vừa quay vừa mở miệng.
"Mọi người, đây chính là Nhất Trung Tế Thành mà mọi người vẫn luôn muốn tới. Đúng! Cũng là trường học của thiếu nữ thiên tài Nam Tinh. Tôi phải năn nỉ hiệu trưởng rất lâu mới có cơ hội vào trường học quay chụp. Các học sinh cao tam đang khảo thí, chúng ta không thể đi lên lầu, chỉ có thể đi dạo ở lầu một. Mọi người có muốn tới chỗ nào nhìn không, tôi dẫn mọi người đi!"
Người phát sóng trực tiếp là một ông chú 30 tuổi, râu ria xồm xoàm, trong miệng còn ngậm điếu thuốc chưa châm lửa.
Vừa đi vừa trò chuyện với khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp.
Rất nhanh, người phóng viên này đi ngang qua văn phòng, vừa vặn cùng Tần Tinh Tinh liếc nhau một cái.
Hai mắt Tần Tinh Tinh lập tức đỏ bừng, giọng nói cực kỳ ủy khuất:
"Thầy cô, có phải do nhận được một dãy phòng của tập đoàn Nam thị nên mọi người mới muốn che chở cô ta? Nam Tinh rõ ràng gian lận!!"
Thanh âm cao vút, đặc biệt là câu cuối cùng, nhấn mạnh như gằn từng chữ.
Ông chú đang phát sóng trực tiếp lập tức dừng chân, chĩa điện thoại về phía văn phòng.
Mày hiệu trưởng nhíu lại, lập tức đứng dậy,
"Trò có chuyện gì thì từ từ nói, không cần kích động như vậy."
Bước chân của ông chú phát sóng trực tiếp dừng lại, đứng ở cửa văn phòng, trong tay còn giơ di động lên.
"Thầy giáo, có tiện không? Các võng hữu trong phòng phát sóng của tôi nghe được là, Nam Tinh gian lận?"
Khuôn mặt hiệu trưởng nghiêm túc đi đến trước mặt ông chú.
"Chuyện này còn chưa tra được chân tướng, hy vọng các võng hữu không cần cắt câu lấy nghĩa."
Tần Tinh Tinh hai mắt đỏ bừng, mở miệng:
"Gì mà chưa tra được chân tướng, thầy cô rõ là muốn bao che cho cô ta!"
Tần Tinh Tinh hướng về phía màn ảnh lên án.
Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức sôi trào,
"Đume, sao lại thế này?"
"Hình như gặp phải dưa lớn a."
"Nam Tinh gian lận khảo thí?"
"Không thể nào?"
"Rất thích Nam Tinh a, hẳn là không phải sự thật?"
"Nhưng mà nếu không có chứng cứ, có thể bị người ta chỉ mặt điểm tên như vậy à?"
Ông chú sờ sờ râu ria của mình, vẻ mặt khó xử.
"Hiệu trưởng, thầy xem phòng phát sóng trực tiếp đã nổ tung rồi, nếu giờ tôi mà đi, các võng hữu trên mạng sẽ thật cho rằng Nam Tinh đã gian lận. Không bằng tôi đợi ở đây, để các võng hữu nhìn xem thầy cô của Nhất Trung Tế Thành xử lý chuyện này thế nào?"
Nói hết câu, ông chú nhìn thoáng qua Nam Tinh.
Nam Tinh nhìn ông chú, ừ, quen mắt.
Nghĩ trong chốc lát.
À, đây không phải là ông chú râu ria xồm xoàm cô gặp khi đàn dương cầm trong lễ đường, ý đồ chỉ dạy cô cách đàn sao?
Nhưng mà cuối cùng bị cô chọc tức rời đi.
Nam Tinh liếc mắt nhìn thẻ công tác của ông chú này, 【 Kim Đế 】.
Tên này, có hơi quen tai.
Hình như là trong giới giải trí.
Đang tự hỏi ở ven tường, Kim Đế đã đi đến trước mặt Nam Tinh, di động đưa lên đối diện mặt cô.
"Chào cô, bạn học Nam Tinh, cô chào hỏi một tiếng với các võng hữu trong phòng phát sóng trực tiếp đi, bạn của cô tố giác cô gian lận?"
Câu hỏi này, cực kỳ vô lễ.
Nhưng mà lời này nói ra từ miệng người đàn ông này, sẽ có cảm giác người ta không có bất luận ý tứ kỳ thị nào, hắn chỉ đơn thuần tò mò hỏi mà thôi.
Nam Tinh lắc đầu.
"Không có."
Tần Tinh Tinh kiêu căng ngạo mạn, trong thanh âm mang theo cảnh cáo.
"Nam Tinh, tốt nhất hiện tại cô nên thẳng thắn, còn có đường quay đầu."
Nam Tinh cười khẽ một tiếng, trong mắt toát lên vẻ lạnh lẽo.
Nụ cười trào phúng như vậy, chọc Tần Tinh Tinh lập tức tạc mao.
Tần Tinh Tinh chỉ vào bài thi trên bàn.
"Nếu cô không gian lận, cô làm bài thi thế nào? Cô điền tất cả đều đúng đáp án, quan trọng là, trên giấy nháp căn bản không có nhiều phép tính thử lại, cô ngàn vạn đừng nói với tôi là cô dùng đầu óc tính toán."
Tần Tinh Tinh đắc ý tới mức sắp lấy đầu ngón tay chọc thẳng vào đầu Nam Tinh.
Cô ta lấy bài thi giơ lên trước cameras, để các võng hữu xem rõ rành mạch.
Tức khắc lại lần nữa đưa tới nghị luận.
"Đù, có chuyện gì đấy?"
"Trên giấy nháp cũng không có nhiều phép tính thử lại."
"Một tên học tra đang học cao trung như tui xin nói cho mọi người biết, kiểu này chắc chắn là sao chép. Không có người nào có thể không dùng giấy nháp mà vẫn làm được bài kiểm tra toán học đâu."
"Tui đảm bảo, vừa nhìn đã biết là sao chép, mọi người nhìn mấy câu hỏi phía sau đi, cũng hoàn toàn không có các bước làm, chỉ có kết quả."
"Ai, không thể nào?"
"Sao tôi cảm thấy giáo viên trong trường còn muốn bao che cho Nam Tinh a."
"Bởi vì danh khí của cô ta quá lớn, cho nên mới che chở cô ta?"
Các giáo viên đều nhìn thấy làn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp trên điện thoại của Kim Đế, có chút bối rối.
Chủ nhiệm lớp thở dài,
"Nam Tinh, em cò điều gì muốn nói không?"
Nam Tinh gật đầu.
"Có."
Nói xong, cô lấy một chiếc bút bi trên bàn, đi tới bên cạnh Tần Tinh Tinh, vươn tay, đẩy người sang một bên.
Tần Tinh Tinh lảo đảo lùi về sau mấy bước, muốn phát hỏa, nhưng lại nhìn thấy còn đang phát sóng trực tiếp, nuốt lời chửi mắng xuống.
Chỉ thấy Nam Tinh nâng tay lên, kéo giấy nháp lại, cúi đầu viết.
Kim Đế tò mò, "Đang viết gì đấy?"
Thò lại gần nhìn một cái, trầm mặc.
Ờ, không hiểu.
Hắn quay đầu nhìn vào phòng phát sóng trực tiếp của mình.
"Mọi người xem hiểu cô ấy đang viết gì không?"
"Đây hình như là công thức toán học?"
"Ách.... đây hình như là ký hiệu giống con nòng nọc, tôi nhớ là trước đó tôi có biết."
"Trời ạ, thật mờ mịt a. Không biết vì sao lại cảm thấy Nam Tinh đang làm một chuyện rất lợi hại."
Rất nhanh, có người nhìn ra môn đạo.
"Cmn! Cô ấy đang viết quá trình giải đề đúng không?"
"Thật hay giả?"
"Xem mấy chữ này, là muốn viết cách giải của tất cả các câu trong bài thi ư?"
"666 a."
"Cmn! Đừng nói với tui đây là một học bá."
"Một học bá thiên tài có thể dùng đầu óc mà không cần tới giấy nháp?"
"Ách, đừng, đừng đả kích người ta như vậy."
"Mọi người ngẫm lại, một cô gái có thể đàn dương cầm một cách trâu bò như vậy, có thể dễ bị người vu khống sao?"
Mọi người lải nhải, các giáo viên cũng lập tức vây quanh.
Đặc biệt là thầy giáo dạy toán nhìn thấy những công thức mà Nam Tinh viết, càng nhìn mắt càng sáng.
Mười hai câu trắc nghiệm, năm câu điền vào chỗ trống, còn có 4 đề mục lớn cần phải trình bày toàn bộ lời giải, rất nhanh lấp đầy tờ giấy nháp.
Không chỉ viết ra, mà còn viết đúng hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.