Đại Thiếu Gia Cố Chấp: Vừa Sủng Vừa Trêu

Chương 21: Sau Này Không Có Chuyện Gì Thì Đừng Tới Tìm Tôi

Tan nguyễn

18/09/2021

Cậu thanh niên cầm bóng rổ có chút không hiểu: “Người này lợi hại như vậy sao?”

“Nếu không thì sao, cậu nghĩ xem, anh ta có thể khiến cho quân đội ra tay bảo vệ.”

Nghe được lời đó, anh chàng cầm bóng rổ cũng im lặng.

Sau đó, ba người họ đã lên lầu, cũng không còn nói chuyện nữa.

Đúng lúc này, một bạn nữ nhiệt tình đi ngang qua, nhìn Giả Tịnh Văn với ánh mắt ghen tị: “Tịnh Văn, chúc mừng cậu.”

“Sẽ thật tuyệt nếu tôi có một người em trai như Nam Vũ. Tớ thực sự rất ghen tị với cậu!”

“Đúng vậy, anh ấy chủ động nhắc đến cậu trong cuộc phỏng vấn. Cậu sẽ đi dự tiệc sinh nhật của anh ấy chứ?”

Giả Tịnh Văn không hiểu: “Bữa tiệc sinh nhật nào?”

“A, cậu không biết sao? Tất cả đều ở trên hot search ấy, anh ấy nói rằng sẽ mời chị gái đến cùng nhau đàn piano bốn tay trong bữa tiệc sinh nhật của mình.”

Vừa nói, bạn nữ đó vừa lấy điện thoại ra, mở Weibo lên cho cô ta xem.

(*) Weibo: trang mạng xã hội như facebook, zalo bên mình.

Tìm kiếm phổ biến đầu tiên là [Phỏng vấn Nam Vũ].

Giả Tịnh Văn cầm điện thoại xem cuộc phỏng vấn, càng xem, nụ cười trên môi càng lớn.

Nhắc đến việc chơi piano, cô tất nhiên sẽ là lựa chọn tốt nhất, cũng là duy nhất.

Cô bạn bên cạnh ghen tị nói: “Em trai của cậu thật tốt với cậu.”

“A, Tịnh Văn cũng tập luyện rất chăm chỉ. Tịnh Văn đã dành được giải thưởng lớn với tiết mục độc tấu của cậu ấy. Nếu không, cậu ấy làm sao có thể được mời đến bữa tiệc sinh nhật của khoai môn.”

Giả Tịnh Văn bị một nhóm bạn cùng lớp giữ chặt, hai má ửng hồng, trách móc nói: “Tiểu Vũ cũng thật là, em ấy chưa bao giờ nhắc tới chuyện này với tớ. Nếu tớ làm trò gì ngu ngốc trong bữa tiệc của em ấy, tớ sẽ mắng chết em ấy.”

Nghe những lời này, hình như mối quan hệ giữa chị em bọn họ rất thân thiết. Đúng lúc này, điện thoại của Nam Tinh vang lên. Giả Tịnh Văn đang ở bên cạnh nhìn sang thì thấy tên người gọi đến trên màn hình điện thoại, đó là Nam Vũ.

Nụ cười trên mặt Giả Tịnh Văn chợt đông cứng lại.

Nam Tinh dựa vào tường nhấn nút trả lời: “Chuyện gì đó?”

Ở đầu điện thoại bên kia, Nam Vũ vừa chơi xong đang ngồi trên ghê sô pha trong phòng chờ, kéo nón đen trên đầu thấp xuống, trên mặt có chút mệt mỏi: “Nghe nói chị đánh Lâm Trường An bị thương.”

“Ừm.” Nam Tinh trả lời.

Cô vừa trả lời, bên kia liên nở một nụ cười, tâm tình cực kỳ đắc ý.



Nam Vũ nói tiếp: “Để thưởng cho chị có chút não, tôi định chơi piano bốn tay với chị trong bữa tiệc sinh nhật của tôi. Chị nghĩ sao việc xuất này?”

“Ý kiến này không hay lắm.” Giọng Nam Tinh yếu ớt trả ời.

“Tại sao?”

“Tôi không có năng khiếu về âm nhạc, và tôi cũng không thể chơi piano.”

“Cùng tôi đánh đi mà. Chị cần gì tài năng? Nếu không thể chơi được, chị cứ việc ngồi bên cạnh là được.”

Nam Vũ kiên quyết, khăng khăng đòi cô phải chơi piano cùng cậu.

Nhưng mà, Nam Tinh hơi ngần ngại về việc chơi đàn piano, rất ít việc có thể khiến cô cảm thấy thất vọng. Nhưng mọi thứ liên quan đến nghệ thuật đều có thể khiến cô suy sụp.

Bất kể giáo viên âm nhạc nào được mời đến để dạy cho cô, đều bị người học sinh đầu gỗ này là cô chọc cho tức giận hết.

Nam Tinh rũ mí mắt xuống, vết thương nhỏ như hoa hồng ở khóe mắt của cô vô cùng bắt mắt và xinh đẹp.

Giả Tịnh Văn ở một bên nghe thấy những gì Nam Vũ nói, trong lòng thầm kêu một tiếng không ổn. Cô nhanh chóng xua các bạn học khác đi, sau đó ánh mắt của cô dừng trên người Nam Tinh đang nghe điện thoại.

Giọng nói của Giả Tịnh Văn có chút to lên, nụ cười vẫn rất ngọt ngào: “Em trai gọi sao?”

Nam Vũ đang nói chuyện trong điện thoại đột nhiên dừng lại: “Giả Tịnh Văn đang ở bên cạnh chị?”

Nói xong, ánh mắt của Nam Vũ trầm xuống, cậu ta chợt nhớ ra Nam Tinh và Giả Tịnh Văn đang học cùng một trường, cậu bật ngồi thẳng dậy: “Chị ta đến tìm chị à?”

Nhưng thay vì đợi Nam Tinh trả lời, Nam Vũ lại nghiêm túc nói tiếp: “Tránh xa chị ta ra, không chỉ chị ta, mà chị nên tránh xa tất cả những người có quan hệ với ba mẹ của chị.”

“Đó cũng là ba mẹ của cậu.”

“A, đúng rồi nhỉ.” Nam Vũ đột nhiên nói một câu.

“Nếu chị đánh Lâm Trường An vào viện, cha mẹ chắc sẽ gây phiền toái cho chị. Một là, bọn họ sẽ bắt chị đến Lâm gia xin lỗi. Nếu chị không làm theo, rất có thể tất cả anh em trong Nam gia sẽ đến tìm chị. Hiện tại tôi không ở Tế Long, tình hình có chút nghiêm trọng, nên chị hãy đi tới chỗ chị cả đi.”

Lông mày của Nam Tinh hơi nhúc nhích: “Làm sao cậu biết bọn họ sẽ làm phiền tôi?”

Giọng nói của cô lạnh hẳn xuống, người bên kia cũng phát ra tiếng cười làm người nghe lạnh hết cả sống lưng: “Cha mẹ là doanh nhân, đương nhiên những ai ngăn cản con đường kiếm tiền của bọn họ đều sai. Cho nên cho dù là con ruột của bọn họ, cũng không có ngoại lệ.”

Nam Tinh sau khi nghe xong, im lặng một lúc.

Điều này không giống như việc mà cha mẹ sẽ làm, nó như là nói về những việc kẻ thù làm thì đúng hơn.

Giả Tịnh Văn vẫn không biết hai chị em họ đang nói cái gì. Cô có chút lo lắng, trong lòng sinh ra một dự cảm không tốt.



Nam Vũ này, không phải là muốn đưa Nam Tinh đi dự tiệc sinh nhật chứ?

Cô cố đến gần Nam Tinh, cố gắng nghe xem họ đang nói gì.

Cuối cũng, cô cũng nghe thấy câu cuối cùng của Nam Vũ: “Tôi sẽ gửi chị bản nhạc ở bữa tiệc sinh nhật. Tôi sẽ luyện tập chăm chỉ trong vài ngày tới...”

Sắc mặt của Giả Tịnh Văn trở nên khó coi khi nghe thấy câu này.

Ấn một cái, cuộc gọi kết thúc.

Giả Tịnh Văn khó tin nói: “Cậu ấy thật sự nói cô đi tiệc sinh nhật?”

Nam Vũ không bao giờ nói chuyện với gia đình ở nơi công cộng.

Ngay cả khi giới truyền thông cố tình hỏi về gia đình cậu, cậu cũng chỉ nói một câu cho qua.

Mọi người không biết, còn tưởng cậu ấy lớn lên ở cô nhi viện.

Với độ nổi tiếng của Nam Vũ như bây giờ. Bất kỳ ai xuất hiện bên cạnh cậu ấy trước ống kính của truyền thông, đều có thể nhanh chóng nổi tiếng.

Nghĩ vậy, Giả Tịnh Văn nắm chặt hai tay lại. Màn độc tấu piano của cô, ngay cả những nghệ sĩ danh tiếng trong giới cũng hết lời khen ngợi. Nếu sau này cô lựa chọn vào giới giải trí, thì đây chính là chỗ dựa vững chắc nhất cho cô.

Cô muốn tiền có tiền, muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn tài năng có tài năng. Cô chỉ cần một cơ hội để tiếp xúc với nó. Cô với Nam Vũ dù sao cũng là chị em họ mà, đâu thể chia lìa được.

Chỉ cần cô tốt nghiệp rồi kí hợp đồng với một công ty giải trí, cô ấy sẽ xuất hiện trước công chúng với tư cách là chị gái của Nam Vũ.

Tiếp đó mọi thứ sẽ diễn ra một cách tự nhiên, thuận lợi.

Cô đã chờ đợi cơ hội này, nhưng cô lại không ngờ rằng cơ hội như vậy lại bị Nam Tinh cướp đi mất.

Cô ta chỉ là một kẻ không biết gì, dẫn cô ta đi theo có tác dụng lợi ích gì chứ?

Còn Nam Vũ, cậu ta không sợ mất mặt khi dẫn Nam Tinh tới trước mặt công chúng sao?

Nam Tinh bỏ điện thoại vào túi, nhướng mi. Cô có thể cảm nhận rõ ràng sự không hài lòng của Giả Tịnh Văn.

Giọng nói của Nam Tinh vô cùng nhẹ nhàng: “Phản ứng của cô giống như vừa gặp ăn cướp?”

Lúc ngày giọng của Giả Tịnh Văn lớn hơn rất nhiều: “Cô mới vừa cướp đi một cơ hội thuộc về tôi! Cô biết đánh đàn không? Cô cái gì cũng không biết, chỉ biết làm mọi người mất mặt, xấu hổ! Tôi mới là người nên chơi piano bốn tay với Nam Vũ!”

Nam Tinh xoay xoay điện thoại trên tay: “Cô thích hợp, sao cậu ấy không tìm cô?”

Vừa dứt lời, mặt của Giả Tịnh Văn lập tức đỏ lên. Nam Tinh thế mà lại dám bắt bẻ và làm nhục cô.

Nam Tinh cúi đầu chỉnh sửa quần áo của mình: “Từ này về sau không có chuyện gì đừng tới tìm tôi. Chúng ta vốn không quen biết nhau.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Thiếu Gia Cố Chấp: Vừa Sủng Vừa Trêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook