Chương 108: Đây là nhà của ai?
Đông Phương Ngọc Như Ý
05/09/2019
Thời đại này lại không thể học bơi lội, Hân Duyệt suy nghĩ cả buổi tối mới xác định cưỡi ngựa là loại hoạt động mờ ám nhất.
Quách Hướng nói: "Tề đại ca tìm ta có việc, hôm khác đi."
Hân Duyệt nhìn lướt qua An Ninh, bắt được một tia mất mác nhàn nhạt trong mắt nàng, cười nói: "Vốn dĩ Vân Đình tìm huynh có chút việc nhỏ, có điều chàng vừa mới bị Thái Tử phái người kêu đi rồi, từ đây đến giờ ngọ huynh chỉ cần dạy Ninh Nhi cưỡi ngựa là có thể công đức viên mãn rồi, buổi tối ta xuống bếp mời mọi người ăn cơm, được không?"
"Nghe nói đại tẩu biết làm một số món ăn kì lạ, hôm nay huynh đệ lại có lộc ăn." Quách Hướng vừa lúc nhàn rỗi, liền giúp chút việc nhỏ vậy.
Hân Duyệt gật đầu: "Tề Hưng, còn chờ cái gì, mau đi dắt Tuyết Ngọc tới đây." Lại quay đầu nói với An Ninh: "An Ninh, cô không biết con ngựa trắng của Quách Hướng xinh đẹp thế nào đâu, thật là trắng như tuyết, kết hợp với soái ca như vậy, đó quả thật chính là bạch mã hoàng tử đó. Lúc trước ta muốn cưỡi thử một chút, Tề Vân Đình lòng dạ hẹp hòi chết sống không chịu."
Nhớ tới lúc trước, Quách Hướng cảm khái: "Đại tẩu khi đó rất thú vị, vậy mà nhìn không ra tâm tư của Tề đại ca, sao huynh ấy có thể để tẩu cùng ta cưỡi chung một con ngựa chứ?"
Khi nói chuyện, Tề Hưng đã dắt Tuyết Ngọc tới, An Ninh hai mắt sáng ngời, con ngựa xinh đẹp như vậy trong hoàng cung cũng chưa từng nhìn thấy đâu.
"Nàng tên…… Ninh nhi đúng không, ta đỡ nàng lên ngựa." Quách Hướng hào phóng vươn tay tới.
An Ninh nhìn thoáng qua Hân Duyệt, thấy ánh mắt cổ vũ của nàng, mới sợ hãi vươn tay đặt lên tay của Quách Hướng. Nàng nhấc chân lên bàn đạp, một tay kia giữ chặt yên ngựa, dùng sức trèo lên trên yên. Quách Hướng nâng tay giúp nàng một tay, An Ninh yếu đuối, chưa khống chế được trọng tâm nên thân mình liền ngã luôn ra phía sau.
Quách Hướng vội vàng giơ tay tiếp được, đem nàng ôm vào lòng ngực.
Lúc này An Ninh đã sợ tới mức hoa dung thất sắc, đợi khôi phục tinh thần thì đã an vị trong lòng ngực của chàng trai kia rồi, vậy còn có thể không động lòng sao? Tự nhiên mặt đỏ như hoa đào, xấu hổ rũ mắt.
Quách Hướng thấy bộ dạng mỹ nhân trong lòng như thế, trái tim giống như nai con chạy loạn, thầm nghĩ đại tẩu nhờ vả việc quả thật không dễ làm. Chỉ là cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, cánh tay dùng sức, nửa ôm nửa đẩy kéo An Ninh về vị trí.
Tuyết Ngọc bốn vó nhẹ động, làm An Ninh có chút choáng váng, theo bản năng nắm chặt tay Quách Hướng như dựa dẫm.
Hân Duyệt cười nói: "Vậy ta đi trước dỗ bọn nhỏ ngủ trưa, các ngươi thong thả tập luyện." Trong lòng cười thầm: Còn chuyện ai phải lòng ai ta liền không truy cứu.
Lúc ăn cơm chiều, khuôn mặt nhỏ nhắn của An Ninh vẫn còn mồ hôi, trong mắt tràn đầy hưng phấn. Quách Hướng đi theo nàng chắp tay sau lưng tiến vào, rất có phong thái hộ hoa sứ giả.
Vân Đình thấy thế có chút khó hiểu, Hân Duyệt lặng lẽ kéo tay áo hắn làm mặt quỷ, thông minh như hắn, lập tức hiểu rõ một màn này là thế nào. Phe phẩy đầu cười cười, mời Quách Hướng uống rượu.
Hân Duyệt đem An Ninh đến một bên: "Học xong chưa?"
"Còn chưa." An Ninh có chút ngượng ngùng.
"Ta tìm sư phụ cho cô thấy thế nào?"
"…… Ừ, khá tốt."
Xem bộ dáng giấu đầu hở đuôi của nàng, Hân Duyệt càng muốn chọc nàng: "Cô thích không?"
"Tẩu tử thật xấu, sao có thể nói lời như vậy chứ." An Ninh mặt đỏ bừng, nâng tay giả bộ lau mồ hôi để che lấp.
"Đại tẩu, ăn cơm sao không gọi ta?" Vân Hải nhanh bước tiến vào.
Hân Duyệt quay đầu lại, còn may tiểu tử này bây giờ mới đến: "Bởi vì không cần gọi đệ, tự đệ sẽ mò tới."
"Ha ha ha, vẫn là đại tẩu hiểu ta." Vân Hải ngồi xuống, tự mình rót một ly rượu đầy.
An Ninh trộm đánh giá Vân Hải, lại ngắm ngắm Quách Hướng, cong môi cười cúi đầu.
Hân Duyệt phỏng đoán, nàng nhất định đang nghĩ người này đẹp trai hơn, nhưng vẫn là người kia tốt hơn một chút.
Sau đó đến chỗ riêng tư không người, Hân Duyệt lặng lẽ hỏi An Ninh: "Hai ngày sau Thái Tử điện hạ sẽ đăng cơ, dựa theo lệ thường sứ giả Thát quốc sẽ tới cầu hòa thân, chỉ là Hoàng Thượng tuy phi tần đông đảo, con nối dõi lại đơn bạc, hiện giờ công chúa vừa độ tuổi cũng chỉ có mình cô. Nghe nói người Thát quốc ăn thịt tươi, uống máu sống, hơn nữa phương Bắc rất lạnh, phong tục khác lạ……"An Ninh rơi lệ: "Đại tẩu đừng nói nữa, những điều đó ta đều biết, chỉ là…… Ta có thể làm sao bây giờ chứ?"
"An Ninh, cô là đứa trẻ tốt, ta cũng rất thích cô. Nơi này không có người ngoài, xem ra cô cũng không muốn đi hòa thân, ta chỉ hỏi cô Quách Hướng kia cô có vừa lòng không, nếu cô có lòng ta sẽ sai Vân Đình nói với Thái Tử, để ngài chỉ hôn cho hai người. Thái Tử điện hạ luôn luôn thương cô, có thể ngài sẽ đáp ứng."
An Ninh giật mình: "Sai bảo sao?"
"Có thể thử xem, còn xem ý của cô, dù sao ta cũng là muốn giúp cô, nếu cô không muốn coi như ta chưa nói gì." Hân Duyệt thành khẩn nhìn nàng.
An Ninh đỏ mặt cúi đầu: "Ta…… Sao có thể không…… muốn." Thanh âm càng ngày càng nhỏ, Hân Duyệt đem đầu thò lại gần: "Cô nói cái gì, ta nghe không rõ."
"Ai nha, đại tẩu đừng có chọc người ta mà." Nàng phe phẩy cánh tay Hân Duyệt.
Hân Duyệt không ngừng cười khanh khách: "Vậy được, đêm nay ta sai Vân Đình đi nói."
- -- ---------
Phong Nhi mặc một bộ áo lụa hồng nhạt, cầm một chuỗi hoa màu tím rực rỡ, đang vui vẻ nhảy nhót trên đường mòn. Điệu nhảy do nó tự biên tự diễn, không có hàm lượng kỹ thuật cao chi cả. Nhưng vẻ mặt mê say của nó quả thực rất động lòng người, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, mắt to lấp lánh.
Nó đột nhiên dừng bước chân, bên đình hóng mát có một tiểu công tử mặc áo gấm vàng nhạt chống má nhìn nó không rời mắt.
"Tiểu ca ca, sao huynh lại một mình ngồi ở đây, huynh không vui sao?" Phong Nhi đi qua ngồi bên cạnh cậu.
"Ta đang nghĩ sao muội lại vui vẻ thế?" Đứa bé kia cũng chỉ khoảng sáu bảy tuổi thôi.
"Huynh biết đếm không, huynh đoán xem chuỗi hoa này có bao nhiêu đóa, rồi mới xem ai đoán được đúng hơn." Đôi mắt Phong Nhi sáng lấp lánh.
Cậu lười nhác cầm lấy chuổi hoa kia: "Hẳn là mười tám đóa."
"Có sao, ta cảm thấy nhiều nhất mười lăm đóa, chúng ta đếm xem nào." Hai đứa trẻ nghiêm túc đếm.
"Oa, huynh thật lợi hại, quả nhiên là mười tám đóa hoa." Phong Nhi mừng rỡ, không có bởi vì mình bị thua mà uể oải.
Cậu ngơ ngẩn: "Ta lợi hại sao, cơ mà mẫu phi luôn nói ta vừa ngốc vừa khờ, gỗ mục không thể điêu khắc."
Phong Nhi thấy cậu rất buồn bã, liền bắt chước bộ dạng mẫu thân dỗ tụi nó: "Ca ca đừng đau lòng, ta cảm thấy huynh vừa đẹp trai lại thông minh, ta thích huynh."
"Chụt", hôn một cái lên mặt cậu.
Kỳ thật nguyên bản là như vầy, Hân Duyệt có khi dỗ dành Ý Nhi: Ý Nhi của chúng ta vừa đẹp trai lại thông minh, mẹ thích con. Rồi lại hôn một cái lên mặt của nó.
"Chờ muội trưởng thành có thể làm phi tử của ta không?" An Tắc rốt cuộc lớn hơn một chút, đã hiểu biết hơn rồi, khuôn mặt nhỏ hơi hơi đỏ lên. Nhìn nụ cười tươi đẹp của Phong Nhi, cậu cũng cười, giữ chặt bàn tay của Phong Nhi.
Phong Nhi ngây thơ nghiêng đầu: "Phi tử là cái gì?"
"Chính là thê tử đó, muội sẽ gả cho ta chứ?"
Phong Nhi mím môi nghiêm túc suy tư: "Huynh sẽ giống ta cha đối xử tốt với mẹ ta như vậy sao?"
"Sẽ."
"Huynh sẽ giống cha ta mua đồ ăn ngon cho bọn ta sao?"
"Sẽ.""Huynh sẽ giống ta cha như vậy……" Phong Nhi nghĩ không ra từ để nói.
An Tắc không phục: "Ta sẽ tốt hơn cha của muội."
Phong Nhi cũng quật cường ngẩng mặt lên: "Mẹ ta nói cha là nam nhân tốt nhất trên đời."
An Tắc cúi đầu, không nói chuyện nữa.
Phong Nhi mềm lòng liền dỗ dành hắn: "Con trai phải kiên cường, nếu không sao có thể bảo vệ người con gái huynh thích chứ?"
Haizz, đây cũng là một câu Hân Duyệt thường xuyên nói với Ý Nhi.
An Tắc ngẩng đầu đối diện cặp mắt sáng như sao kia, trịnh trọng gật đầu.
"Chúng ta cùng nhau nhảy múa đi." Phong Nhi đứng lên.
"Ta không biết, muội nhảy cho ta xem đi."
"Được." Phong Nhi nhảy đến chỗ đất trống.
"Tắc Nhi, con không ở thư phòng đọc sách, sao lại chơi cùng nha đầu hoang dã này." Thanh âm sắc bén truyền đến, An Tắc rùng mình một cái, đứng dậy hành lễ: "Tham kiến mẫu phi."
Phong Nhi trừng đôi mắt to nhìn mỹ nhân cung trang lạnh lùng kia.
"Phong Nhi, Phong Nhi, ai da chỉ có một chốc mà con đã chạy tới đây chơi rồi. Đi, chúng ta trở về thôi." Hân Duyệt giữ chặt tay Phong Nhi.
"Mẹ, bà ấy nói con là nha đầu hoang dã." Phong Nhi tức giận: "Bà là ai, sao lại đến nhà của ta?"
"Nhà của ngươi?" Thái Tử Phi nhíu mày.
"Phong Nhi đừng nói bậy." Hân Duyệt khẩn trương, những lời này không thể nói bừa được.
"Vì sao ngươi lại nói đây chính là nhà của ngươi?" Một nam tử mặc mãng bào mang theo một đám thủ hạ bước qua, đối với vấn đề này cũng cảm thấy rất hứng thú.
Phong Nhi tức giận ngước mặt nói: "Cha từng nói rồi, nơi nào có mẹ chính là nhà của chúng ta, mẹ cũng từng nói nơi nào có cha thì nơi đó chính là nhà. Nơi này đã có mẹ cũng có cha, đương nhiên là nhà của ta."
Thái Tử gật gật đầu, nhà của nó nói cũng không phải chỉ quyền sở hữu một khu nhà, cũng không liên quan thân phận địa vị, mà chỉ ở chỗ người một nhà đoàn viên.
Mọi người chào hỏi xong, Hân Duyệt kéo Phong Nhi vội vàng trở về. An Tắc ghé mắt, lưu luyến nhìn bọn họ đi xa.
"Vân Đình, nơi này chơi không vui, chúng ta về nhà sớm đi." Vân Đình thấy sắc mặt vợ con đều không được tốt, trong lòng cũng khó chịu, sau khi hỏi tường tận, thở dài nói: "Sau khi Thái Tử đăng cơ, chúng ta sẽ về nhà."
Hai ngày sau, Thái Tử đăng cơ, đại xá thiên hạ.
Khắp chốn mừng vui hết sức, tân hoàng lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai tịch biên tài sản tam đại tham quan, liên lụy tới Uyển Châu tri phủ cũng bị bãi quan sung quân. Vì thế trong triều đại thần toàn cảm thấy bất an, lo làm hết phận sự, cần cù vụ công.
Nền tảng lập quốc của Nhật Thăng quốc có sáu đạo đại quân, hai đạo đóng quân biên phòng, bốn đạo theo Thái Tử hồi triều. Tề Vân Hải, Quách Hướng dẫn đầu giao ra binh quyền trong tay, những tướng lãnh khác thấy thế ngầm hiểu, đều lấy cớ trao trả binh quyền, vì thế, tân hoàng nắm toàn bộ binh mã trong thiên hạ.
Vì khen ngợi tướng sĩ có công, trừ ban thưởng ruộng tốt, tước vị, còn cố ý đem An Ninh công chúa chỉ hôn cho Quách Hướng, vốn dĩ muốn xây phủ Phò mã. Quách Hướng lấy cớ thiên hạ vừa ổn định, không đành lòng lãng phí tài vật, khẩn từ không chịu. Vì thế, hoàng đế phong Quách Hướng làm thái thú Uyển Châu, đổi bảng hiệu của phủ thái thú thành: Phò mã phủ.
Vân Đình, Vân Hải mượn câu: Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách. Ta là dân buôn bán, không có năng lực làm quan, khẩn cầu về quê.
Hoàng đế niệm tình Tề gia có công lớn, cố ý trả lại tài vật, hai người kiên quyết không chịu.
Hoàng đế cảm động sâu sắc, ban cho miễn tử kim bài, ngàn mẫu ruộng tốt, chuẩn tấu về quê.
Quách Hướng nói: "Tề đại ca tìm ta có việc, hôm khác đi."
Hân Duyệt nhìn lướt qua An Ninh, bắt được một tia mất mác nhàn nhạt trong mắt nàng, cười nói: "Vốn dĩ Vân Đình tìm huynh có chút việc nhỏ, có điều chàng vừa mới bị Thái Tử phái người kêu đi rồi, từ đây đến giờ ngọ huynh chỉ cần dạy Ninh Nhi cưỡi ngựa là có thể công đức viên mãn rồi, buổi tối ta xuống bếp mời mọi người ăn cơm, được không?"
"Nghe nói đại tẩu biết làm một số món ăn kì lạ, hôm nay huynh đệ lại có lộc ăn." Quách Hướng vừa lúc nhàn rỗi, liền giúp chút việc nhỏ vậy.
Hân Duyệt gật đầu: "Tề Hưng, còn chờ cái gì, mau đi dắt Tuyết Ngọc tới đây." Lại quay đầu nói với An Ninh: "An Ninh, cô không biết con ngựa trắng của Quách Hướng xinh đẹp thế nào đâu, thật là trắng như tuyết, kết hợp với soái ca như vậy, đó quả thật chính là bạch mã hoàng tử đó. Lúc trước ta muốn cưỡi thử một chút, Tề Vân Đình lòng dạ hẹp hòi chết sống không chịu."
Nhớ tới lúc trước, Quách Hướng cảm khái: "Đại tẩu khi đó rất thú vị, vậy mà nhìn không ra tâm tư của Tề đại ca, sao huynh ấy có thể để tẩu cùng ta cưỡi chung một con ngựa chứ?"
Khi nói chuyện, Tề Hưng đã dắt Tuyết Ngọc tới, An Ninh hai mắt sáng ngời, con ngựa xinh đẹp như vậy trong hoàng cung cũng chưa từng nhìn thấy đâu.
"Nàng tên…… Ninh nhi đúng không, ta đỡ nàng lên ngựa." Quách Hướng hào phóng vươn tay tới.
An Ninh nhìn thoáng qua Hân Duyệt, thấy ánh mắt cổ vũ của nàng, mới sợ hãi vươn tay đặt lên tay của Quách Hướng. Nàng nhấc chân lên bàn đạp, một tay kia giữ chặt yên ngựa, dùng sức trèo lên trên yên. Quách Hướng nâng tay giúp nàng một tay, An Ninh yếu đuối, chưa khống chế được trọng tâm nên thân mình liền ngã luôn ra phía sau.
Quách Hướng vội vàng giơ tay tiếp được, đem nàng ôm vào lòng ngực.
Lúc này An Ninh đã sợ tới mức hoa dung thất sắc, đợi khôi phục tinh thần thì đã an vị trong lòng ngực của chàng trai kia rồi, vậy còn có thể không động lòng sao? Tự nhiên mặt đỏ như hoa đào, xấu hổ rũ mắt.
Quách Hướng thấy bộ dạng mỹ nhân trong lòng như thế, trái tim giống như nai con chạy loạn, thầm nghĩ đại tẩu nhờ vả việc quả thật không dễ làm. Chỉ là cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, cánh tay dùng sức, nửa ôm nửa đẩy kéo An Ninh về vị trí.
Tuyết Ngọc bốn vó nhẹ động, làm An Ninh có chút choáng váng, theo bản năng nắm chặt tay Quách Hướng như dựa dẫm.
Hân Duyệt cười nói: "Vậy ta đi trước dỗ bọn nhỏ ngủ trưa, các ngươi thong thả tập luyện." Trong lòng cười thầm: Còn chuyện ai phải lòng ai ta liền không truy cứu.
Lúc ăn cơm chiều, khuôn mặt nhỏ nhắn của An Ninh vẫn còn mồ hôi, trong mắt tràn đầy hưng phấn. Quách Hướng đi theo nàng chắp tay sau lưng tiến vào, rất có phong thái hộ hoa sứ giả.
Vân Đình thấy thế có chút khó hiểu, Hân Duyệt lặng lẽ kéo tay áo hắn làm mặt quỷ, thông minh như hắn, lập tức hiểu rõ một màn này là thế nào. Phe phẩy đầu cười cười, mời Quách Hướng uống rượu.
Hân Duyệt đem An Ninh đến một bên: "Học xong chưa?"
"Còn chưa." An Ninh có chút ngượng ngùng.
"Ta tìm sư phụ cho cô thấy thế nào?"
"…… Ừ, khá tốt."
Xem bộ dáng giấu đầu hở đuôi của nàng, Hân Duyệt càng muốn chọc nàng: "Cô thích không?"
"Tẩu tử thật xấu, sao có thể nói lời như vậy chứ." An Ninh mặt đỏ bừng, nâng tay giả bộ lau mồ hôi để che lấp.
"Đại tẩu, ăn cơm sao không gọi ta?" Vân Hải nhanh bước tiến vào.
Hân Duyệt quay đầu lại, còn may tiểu tử này bây giờ mới đến: "Bởi vì không cần gọi đệ, tự đệ sẽ mò tới."
"Ha ha ha, vẫn là đại tẩu hiểu ta." Vân Hải ngồi xuống, tự mình rót một ly rượu đầy.
An Ninh trộm đánh giá Vân Hải, lại ngắm ngắm Quách Hướng, cong môi cười cúi đầu.
Hân Duyệt phỏng đoán, nàng nhất định đang nghĩ người này đẹp trai hơn, nhưng vẫn là người kia tốt hơn một chút.
Sau đó đến chỗ riêng tư không người, Hân Duyệt lặng lẽ hỏi An Ninh: "Hai ngày sau Thái Tử điện hạ sẽ đăng cơ, dựa theo lệ thường sứ giả Thát quốc sẽ tới cầu hòa thân, chỉ là Hoàng Thượng tuy phi tần đông đảo, con nối dõi lại đơn bạc, hiện giờ công chúa vừa độ tuổi cũng chỉ có mình cô. Nghe nói người Thát quốc ăn thịt tươi, uống máu sống, hơn nữa phương Bắc rất lạnh, phong tục khác lạ……"An Ninh rơi lệ: "Đại tẩu đừng nói nữa, những điều đó ta đều biết, chỉ là…… Ta có thể làm sao bây giờ chứ?"
"An Ninh, cô là đứa trẻ tốt, ta cũng rất thích cô. Nơi này không có người ngoài, xem ra cô cũng không muốn đi hòa thân, ta chỉ hỏi cô Quách Hướng kia cô có vừa lòng không, nếu cô có lòng ta sẽ sai Vân Đình nói với Thái Tử, để ngài chỉ hôn cho hai người. Thái Tử điện hạ luôn luôn thương cô, có thể ngài sẽ đáp ứng."
An Ninh giật mình: "Sai bảo sao?"
"Có thể thử xem, còn xem ý của cô, dù sao ta cũng là muốn giúp cô, nếu cô không muốn coi như ta chưa nói gì." Hân Duyệt thành khẩn nhìn nàng.
An Ninh đỏ mặt cúi đầu: "Ta…… Sao có thể không…… muốn." Thanh âm càng ngày càng nhỏ, Hân Duyệt đem đầu thò lại gần: "Cô nói cái gì, ta nghe không rõ."
"Ai nha, đại tẩu đừng có chọc người ta mà." Nàng phe phẩy cánh tay Hân Duyệt.
Hân Duyệt không ngừng cười khanh khách: "Vậy được, đêm nay ta sai Vân Đình đi nói."
- -- ---------
Phong Nhi mặc một bộ áo lụa hồng nhạt, cầm một chuỗi hoa màu tím rực rỡ, đang vui vẻ nhảy nhót trên đường mòn. Điệu nhảy do nó tự biên tự diễn, không có hàm lượng kỹ thuật cao chi cả. Nhưng vẻ mặt mê say của nó quả thực rất động lòng người, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, mắt to lấp lánh.
Nó đột nhiên dừng bước chân, bên đình hóng mát có một tiểu công tử mặc áo gấm vàng nhạt chống má nhìn nó không rời mắt.
"Tiểu ca ca, sao huynh lại một mình ngồi ở đây, huynh không vui sao?" Phong Nhi đi qua ngồi bên cạnh cậu.
"Ta đang nghĩ sao muội lại vui vẻ thế?" Đứa bé kia cũng chỉ khoảng sáu bảy tuổi thôi.
"Huynh biết đếm không, huynh đoán xem chuỗi hoa này có bao nhiêu đóa, rồi mới xem ai đoán được đúng hơn." Đôi mắt Phong Nhi sáng lấp lánh.
Cậu lười nhác cầm lấy chuổi hoa kia: "Hẳn là mười tám đóa."
"Có sao, ta cảm thấy nhiều nhất mười lăm đóa, chúng ta đếm xem nào." Hai đứa trẻ nghiêm túc đếm.
"Oa, huynh thật lợi hại, quả nhiên là mười tám đóa hoa." Phong Nhi mừng rỡ, không có bởi vì mình bị thua mà uể oải.
Cậu ngơ ngẩn: "Ta lợi hại sao, cơ mà mẫu phi luôn nói ta vừa ngốc vừa khờ, gỗ mục không thể điêu khắc."
Phong Nhi thấy cậu rất buồn bã, liền bắt chước bộ dạng mẫu thân dỗ tụi nó: "Ca ca đừng đau lòng, ta cảm thấy huynh vừa đẹp trai lại thông minh, ta thích huynh."
"Chụt", hôn một cái lên mặt cậu.
Kỳ thật nguyên bản là như vầy, Hân Duyệt có khi dỗ dành Ý Nhi: Ý Nhi của chúng ta vừa đẹp trai lại thông minh, mẹ thích con. Rồi lại hôn một cái lên mặt của nó.
"Chờ muội trưởng thành có thể làm phi tử của ta không?" An Tắc rốt cuộc lớn hơn một chút, đã hiểu biết hơn rồi, khuôn mặt nhỏ hơi hơi đỏ lên. Nhìn nụ cười tươi đẹp của Phong Nhi, cậu cũng cười, giữ chặt bàn tay của Phong Nhi.
Phong Nhi ngây thơ nghiêng đầu: "Phi tử là cái gì?"
"Chính là thê tử đó, muội sẽ gả cho ta chứ?"
Phong Nhi mím môi nghiêm túc suy tư: "Huynh sẽ giống ta cha đối xử tốt với mẹ ta như vậy sao?"
"Sẽ."
"Huynh sẽ giống cha ta mua đồ ăn ngon cho bọn ta sao?"
"Sẽ.""Huynh sẽ giống ta cha như vậy……" Phong Nhi nghĩ không ra từ để nói.
An Tắc không phục: "Ta sẽ tốt hơn cha của muội."
Phong Nhi cũng quật cường ngẩng mặt lên: "Mẹ ta nói cha là nam nhân tốt nhất trên đời."
An Tắc cúi đầu, không nói chuyện nữa.
Phong Nhi mềm lòng liền dỗ dành hắn: "Con trai phải kiên cường, nếu không sao có thể bảo vệ người con gái huynh thích chứ?"
Haizz, đây cũng là một câu Hân Duyệt thường xuyên nói với Ý Nhi.
An Tắc ngẩng đầu đối diện cặp mắt sáng như sao kia, trịnh trọng gật đầu.
"Chúng ta cùng nhau nhảy múa đi." Phong Nhi đứng lên.
"Ta không biết, muội nhảy cho ta xem đi."
"Được." Phong Nhi nhảy đến chỗ đất trống.
"Tắc Nhi, con không ở thư phòng đọc sách, sao lại chơi cùng nha đầu hoang dã này." Thanh âm sắc bén truyền đến, An Tắc rùng mình một cái, đứng dậy hành lễ: "Tham kiến mẫu phi."
Phong Nhi trừng đôi mắt to nhìn mỹ nhân cung trang lạnh lùng kia.
"Phong Nhi, Phong Nhi, ai da chỉ có một chốc mà con đã chạy tới đây chơi rồi. Đi, chúng ta trở về thôi." Hân Duyệt giữ chặt tay Phong Nhi.
"Mẹ, bà ấy nói con là nha đầu hoang dã." Phong Nhi tức giận: "Bà là ai, sao lại đến nhà của ta?"
"Nhà của ngươi?" Thái Tử Phi nhíu mày.
"Phong Nhi đừng nói bậy." Hân Duyệt khẩn trương, những lời này không thể nói bừa được.
"Vì sao ngươi lại nói đây chính là nhà của ngươi?" Một nam tử mặc mãng bào mang theo một đám thủ hạ bước qua, đối với vấn đề này cũng cảm thấy rất hứng thú.
Phong Nhi tức giận ngước mặt nói: "Cha từng nói rồi, nơi nào có mẹ chính là nhà của chúng ta, mẹ cũng từng nói nơi nào có cha thì nơi đó chính là nhà. Nơi này đã có mẹ cũng có cha, đương nhiên là nhà của ta."
Thái Tử gật gật đầu, nhà của nó nói cũng không phải chỉ quyền sở hữu một khu nhà, cũng không liên quan thân phận địa vị, mà chỉ ở chỗ người một nhà đoàn viên.
Mọi người chào hỏi xong, Hân Duyệt kéo Phong Nhi vội vàng trở về. An Tắc ghé mắt, lưu luyến nhìn bọn họ đi xa.
"Vân Đình, nơi này chơi không vui, chúng ta về nhà sớm đi." Vân Đình thấy sắc mặt vợ con đều không được tốt, trong lòng cũng khó chịu, sau khi hỏi tường tận, thở dài nói: "Sau khi Thái Tử đăng cơ, chúng ta sẽ về nhà."
Hai ngày sau, Thái Tử đăng cơ, đại xá thiên hạ.
Khắp chốn mừng vui hết sức, tân hoàng lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai tịch biên tài sản tam đại tham quan, liên lụy tới Uyển Châu tri phủ cũng bị bãi quan sung quân. Vì thế trong triều đại thần toàn cảm thấy bất an, lo làm hết phận sự, cần cù vụ công.
Nền tảng lập quốc của Nhật Thăng quốc có sáu đạo đại quân, hai đạo đóng quân biên phòng, bốn đạo theo Thái Tử hồi triều. Tề Vân Hải, Quách Hướng dẫn đầu giao ra binh quyền trong tay, những tướng lãnh khác thấy thế ngầm hiểu, đều lấy cớ trao trả binh quyền, vì thế, tân hoàng nắm toàn bộ binh mã trong thiên hạ.
Vì khen ngợi tướng sĩ có công, trừ ban thưởng ruộng tốt, tước vị, còn cố ý đem An Ninh công chúa chỉ hôn cho Quách Hướng, vốn dĩ muốn xây phủ Phò mã. Quách Hướng lấy cớ thiên hạ vừa ổn định, không đành lòng lãng phí tài vật, khẩn từ không chịu. Vì thế, hoàng đế phong Quách Hướng làm thái thú Uyển Châu, đổi bảng hiệu của phủ thái thú thành: Phò mã phủ.
Vân Đình, Vân Hải mượn câu: Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách. Ta là dân buôn bán, không có năng lực làm quan, khẩn cầu về quê.
Hoàng đế niệm tình Tề gia có công lớn, cố ý trả lại tài vật, hai người kiên quyết không chịu.
Hoàng đế cảm động sâu sắc, ban cho miễn tử kim bài, ngàn mẫu ruộng tốt, chuẩn tấu về quê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.