Chương 79: Dịu dàng
Đông Phương Ngọc Như Ý
04/09/2017
“Biết đau lòng là cảm giác gì chưa?” Tề Vân Đình bế nàng ngồi lên đầu gối.
“Hừ hừ, lừa gạt.”
“Ôi chao, đừng nói như vậy a. Nếu không có người dùng mạng uy hiếp, ta sẽ đi thiệt đó.”
“Chàng cũng không thiếu tiền, cần chi phải bán mạng như vậy, nếu chàng xảy ra chuyện, tiền có nhiều hơn cũng làm được gì đâu.”
Hắn bất đắc dĩ thở dài: “Duyệt Duyệt, khi nào thì nàng mới xem hai chúng ta là một chỉnh thể, đã sớm nói với nàng, của ta đều là của nàng. Ta không thiếu tiền chẳng lẽ nàng thiếu tiền hay sao? Ta không hy vọng nhìn thấy nàng chịu khổ, như vậy ta sẽ rất đau lòng, tựa như nàng không nỡ nhìn ta mạo hiểm chịu khổ vậy.”
Hân Duyệt ngả đầu tựa vào vai hắn, nhẹ giọng nói: “Ừ, sau này ta sẽ từ từ xem chàng như của ta, bao gồm thân nhân, bằng hữu, sự nghiệp của chàng. Bất quá, ta còn muốn có chuyện để làm, bằng không rất nhàm chán, ta sẽ hận không thể cả ngày dính ở trên người chàng. Ta từng đọc một bài thơ, ta nhớ không rõ, đại khái ý tứ là nếu ta yêu chàng, mà chàng là một cây đại thụ, ta nguyện lòng làm một cây nhỏ bên cạnh chàng, cùng chàng hưởng thụ ánh mặt trời, gánh vác mưa gió, cảm thụ sự tốt đẹp của sinh mệnh. Chứ không phải làm một dây bìm bìm, quấn quanh người chàng, siết chàng không thở được, tăng thêm gánh nặng cho chàng. Chàng hiểu ý của ta không?”
Đôi mắt mở to sáng lấp lánh, Tề Vân Đình nhìn nàng thật lâu, vui mừng ôm chặt: “Duyệt Duyệt thật là càng ngày càng đáng yêu.”
“Cái gì, chàng dám nói trước kia ta không đáng yêu.” Hai tay nắm cổ hắn, “Mau, cầu xin bản nữ vương tha thứ.”
“Ha ha, được, ta cầu xin tha thứ.” Nắm lấy đôi tay nhỏ bé của nàng trong tay mình: “Chúng ta đã nói rồi, nàng có thể làm chuyện nàng thích, nhưng không thể để quá mệt nhọc. Chúng ta đều phải yêu quý chính mình, bạch đầu giai lão, sống lâu trăm tuổi.”
Hân Duyệt sảng khoái cầm lấy tay hắn đánh một cái: “Được.”
Thấy ánh mắt dịu dàng của nàng lấp lánh dưới ánh nến, chiếu rọi sáng ngời, nhất thời tình cảm nồng cháy, liền gặm cắn vành tai hồng nhạt, nỉ non: “Duyệt Duyệt, hai tháng rồi chưa gần gũi ... ...”
Bị hắn hôn ngứa, Hân Duyệt nghiêng đầu né ra: “Thiệt không chú ý hình tượng, trước mặt đứa nhỏ mà lại...... Ách......”
“Như thế nào, Duyệt Duyệt lại có mới nới cũ, chỉ cần đứa nhỏ, không cần cha đứa nhỏ sao? Ta không thuận theo......”
Sáng sớm ánh mắt ấm áp tràn vào nhà, Tề Vân Đình dịch dịch góc chăn, không để da thịt tuyết trắng của nàng bại lộ trong không khí lạnh lẽo.
Thấy nàng mở mắt mới nói: “Hôm nay ta có chút chuyện phải làm, buổi tối trở về với nàng được không?”
“Tốt lắm, chàng đi nhanh đi, ta đã sớm chịu không nổi.”
Giận: “Đuổi ta đi?”
Cười: “Đều tại chàng đối với ta thật tốt quá, phải rời khỏi một chút mới có thể nhớ nhung chàng chứ sao.”
Ăn xong điểm tâm, nắm tay đưa hắn tới cửa, nhìn hắn lên ngựa đi xa.
Hân Duyệt vừa mới xoay người, lại có hai cô nương trẻ tuổi đến hỏi việc. Nói là muốn học tay nghề, không cần tiền công. Hân Duyệt rất vui vẻ đồng ý, hai vị cô nương này đều nhanh nhẹn khéo tay, không bao lâu sau đã học được hết, làm cũng rất hăng hái. Hơn nữa từ nay về sau mỗi ngày sẽ đến giúp đỡ, sau đó Hân Duyệt không thể không hoài nghi là Tề Vân Đình tìm người đến. Quên đi, mặc kệ nó, chẳng qua là sợ mình làm nhiều sẽ mệt, vậy hưởng thụ một chút quan tâm nhỏ của hắn cũng tốt.
Hoàng hôn bao phủ, mây khói tán đi, Hân Duyệt đứng ở cửa chờ hắn trở về. Một người bay lên, bóng người gần, hơi thở ấm.
“Lạnh như thế, sao lại đứng ở cửa.”
“Ta cảm thấy cảm giác chờ chàng về nhà rất tốt.”
Nhéo nhéo cái mũi bị lạnh đến đỏ hồng của nàng: “Đứa ngốc.”
Nắm tay nàng cùng nhau vào nhà ăn cơm, như cũ là chàng một ngụm, ta một ngụm vừa nói vừa cười vui vẻ.
Vài ngày ấm áp như vậy trôi qua, Hân Duyệt đột nhiên cảm thấy Tề Vân Đình hình như có chuyện không dám nói.
Sẳng giọng: “Chàng có tâm sự không nói cho ta biết?”
Bất đắc dĩ thở dài: “Nàng cũng đã nhìn ra, vậy ta sẽ nói thẳng. Qua vài ngày nữa là đại thọ năm mươi của cha, nàng...... Có thể trở về một ngày không, rồi chúng ta sẽ quay về đây, được chứ?”
Thật cẩn thận nhìn sắc mặt của nàng, không có nổi nóng, không có tức giận. May quá......
“Ta có nói là ta sẽ không trở về sao?”
Tề Vân Đình nháy mắt mấy cái, “Ý của nàng là...... Thật sự, Duyệt Duyệt thật sự đồng ý trở về sao?” Vẫn không dám xác định.
“Ta đang đợi chàng xong xuôi chuyện bên này, mới cùng nhau trở về a.”
“Thì ra...... Ha ha! Duyệt Duyệt nàng sao không nói sớm, ta nghĩ nàng không muốn về nhà, lại không muốn miễn cưỡng nàng. Mấy ngày nay, cưỡi ngựa bôn ba giữa Uyển Châu và Dương Châu, mệt chết ta.”
Mừng rỡ như điên, nói chuyện cũng thoải mái hơn.
“Chàng nói cái gì?” Hân Duyệt trợn tròn mắt: “Mấy ngày nay chàng sáng sớm xuất phát, buổi tối trở về đều là đến Uyển Châu làm việc? Đường xa như vậy, mỗi ngày đi tới đi lui...... Hừ! Còn nói yêu quý chính mình, chàng lại gạt người.”
“Duyệt Duyệt đừng nóng giận mà, Vân Hải đánh cược với ta, nói sau khi công bố lá thư trong vòng 3 ngày nhất định có thể tìm được nàng, chuyện sinh thần của phụ thân sẽ do ta xử lý. Sau đó ta thua, hơn nữa quả thật cũng sợ nó làm không xong, cho nên...... ha ha.”
“Ngây ngô cười cái gì, bị thua có cái gì buồn cười.”
“Ta tìm được nàng rồi chứ sao.”
Quên đi, không cần so đo với hắn.
Hân Duyệt dịu dàng nói: “Mấy ngày nay ta cũng nghĩ rất nhiều, nhập gia tùy tục, ta nên tuân thủ quy củ. Kỳ thật, bọn họ đối với ta cũng không tệ, mẹ chồng không thích ta cũng bình thường, dù sao ta với bà có những quan điểm và việc làm không giống nhau. Lúc chàng không ở nhà, bà cũng chỉ là không muốn gặp ta mà thôi, cũng không cố ý làm khó dễ ta. Tuy nói bà thu xếp tính nạp thiếp cho chàng, nhưng bà dù sao cũng coi như một người quan minh lỗi lạc, chuyện gì cũng tỏ vẻ ra ngoài, không có ngầm làm chuyện xấu, điều này ta còn rất thích.”
Giương mắt nhìn hắn, mặt vẫn mang mỉm cười, lẳng lặng nghe, lại nói tiếp: “Lần này ta đã nghĩ xong rồi, Vân Đình, ta không muốn rời khỏi chàng, rời xa chàng ta sẽ không vui. Cho nên, từ giờ về sau, ta sẽ cố gắng làm tốt mọi chuyện, không khiến chàng khó xử, sẽ không gia tăng gánh nặng cho chàng. Vì chàng, ta sẽ nghĩ cách tạo quan hệ tốt với bọn họ.”
Tề Vân Đình mặt mày mỉm cười, không thể tưởng được lần này đau khổ lại có thu hoạch ngoài ý muốn. Không đợi hắn tỏ thái độ, ánh mắt uy hiếp của Hân Duyệt liền đảo qua, “Ta nói cho chàng biết, nhường nhịn của ta là có nguyên tắc, có giới hạn, không có nghĩa là ta sẽ giống Thu Sương vậy.”
“Ha ha, ta cũng không hy vọng nàng giống như cô ấy, thật mất mặt. Được rồi, ngày mai dọn dẹp một chút chúng ta trở về nhà, vừa vặn ngày mai Thải Vân trở về.”
“Đúng rồi, chuyện của Thải Vân ta trước sau vẫn không rõ.”
“Ta cũng không hiểu rõ ràng, thư của muội ấy nói sống ở nhà chồng không tốt, chờ trở về sẽ nói chuyện rõ ràng với nàng. Không phải là trước kia nàng nói gì với muội ấy chứ?”
Nói qua...... Chuyện Sở Nhất Nặc không sai, chuyện này không tính đi. Hoặc là xúi giục Vương Kiêu ôm nàng lên thuyền, để cho nàng ở nhà chồng bị khinh thường? Về phần bình thường nói chuyện phiếm, ai mà còn nhớ rõ câu nào đã nói gì sai chứ.
“Ai nha, quên đi, ta nghĩ không được. Chờ gặp mặt rồi nói sau, nếu thật sự là ta hại muội ấy, ta làm trâu làm ngựa cũng sẽ bồi thường cho muội ấy.”
“Thư kia lúc vừa đọc ta có cảm giác giống như muốn tìm nàng tính sổ, lúc ấy mẹ lại nổi nóng, ta cũng nhất thời xúc động...... Sau đó ngẫm lại, cũng không nhất thiết là ý kia, được rồi, Duyệt Duyệt không cần sợ, có ta ở đây, sẽ không để nàng bị thương tổn gì nữa.” Hắn đứng dậy châm trà cho nàng, lại phát hiện trên bệ cửa sổ có một cấy pháo hiệu, có chữ “Sở” màu đen ở trên.
“Sở Nhất Nặc đã tới?”
“Ừ, hắn bảo ta đi cùng hắn, ta không đồng ý.”
Hiếm khi hai người lại trò chuyện tự nhiên, tựa như nói thời tiết hôm nay không tệ, đúng vậy.
“Xem ra, sau này ta phải cố gắng, bằng không nương tử sẽ bị người ta cướp đi mất.” Đem trà đưa tới bên tay nàng.
Hân Duyệt kỳ quái: Người này bình thường luôn là một cái bình giấm, chẳng lẽ hôm nay ăn nhầm chất kiềm, kiềm giấm trung hòa?
“Ha ha, Duyệt Duyệt thấy lạ vì sao ta không nổi giân phải không. Bởi vì ta biết trong lòng nàng chỉ có ta, không vị trí nào cho người khác.” Lấy tay gạt một lọn tóc trên mặt nàng.
Nhìn bộ dáng cuồng vọng tự tin của hắn, Hân Duyệt không thể không nhổ một ngụm, “Thật là chảnh chọe.”
Ngày hôm sau, thu xếp xong mọi thứ, mang theo chút quần áo, lễ vật trở về Uyển Châu. Sức khỏe mẹ chồng của Hinh Hương đã tốt hơn, đã có thể xuống giường đi lại, có thể tự ăn cơm, xem ra không lâu sau là có thể trông chừng đứa nhỏ. Hân Duyệt nói với Lăng Nhi suy nghĩ của mình, muốn phát triển sự nghiệp ở Uyển Châu, lại có thể giúp các tỷ muội có công ăn việc làm. Lăng Nhi tự nhiên cao hứng, vì thế ước định chờ qua sinh thần của Tề lão gia, mọi chuyện ổn thỏa lại đến đón cô ấy.
Trên xe ngựa, Tề Vân Đình tự mình trải chăn nệm rất dày, Hân Duyệt gối lên đùi hắn, vừa ngủ một giấc thẳng đến Uyển Châu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cả hai người đều có tiến bộ, chương sau Thải Vân tiểu muội muội đáng yêu sẽ trở về.
Đây là bài thơ mà Hân Duyệt nói tới, tác giả đặt riêng nó vào một chương, giống như phần phụ lục. Lúc trước mình đọc truyện “Ký ức độc quyền – Mộc Phù Sinh” cũng có một đoạn bài thơ này do bạn edit truyện đó dịch ra, nhưng chưa đầy đủ. Mình có lên mạng tìm nhưng không thấy bản dịch nào khác của bài thơ nên đã edit luôn, do không giỏi về thơ nên chưa edit mượt lắm. Nếu các bạn có tình cờ đọc được, hoặc có bản dịch nào hay hơn, hãy góp ý cho mình nhé.
[ Trí tượng thụ ] – Thư Đình
(Gửi cây sồi – Bảo Ngân phỏng dịch)
Nếu em yêu anh --
Tuyệt sẽ không như hoa lăng tiêu yếu ớt dựa dẫm,
Mượn chiều cao của anh để khoe khoang chính mình:
Nếu em yêu anh --
Tuyệt sẽ không học chim chóc si tình,
Vì cây xanh mà lặp lại hoài một bài ca tẻ nhạt;
Cũng không chỉ giống như nguồn nước,
Quanh năm lạnh lùng chảy thành dòng trong vắt;
Cũng sẽ không giống ngọn núi cao và hiểm trở, tăng thêm độ cao của anh, phụ trợ uy nghi của anh.
Thậm chí là ánh nắng.
Thậm chí là mưa xuân.
Không, nhưng thứ đó đều chưa đủ!
Em phải là một cây gạo bên cạnh anh,
Là một cái cây cùng anh đứng đó.
Rễ, cùng đan sâu vào đất,
Lá, chạm nhau trên mây.
Mỗi một trận gió qua,
Chúng ta gửi lời thăm hỏi nhau,
Nhưng không ai
Nghe hiểu ngôn ngữ của chúng ta.
Anh có những cành cây sắc nhọn,
Giống đao, giống kiếm,
Cũng giống kích,
Em có đóa hoa đỏ hồng rực rỡ,
Giống như gánh trách nhiệm nặng nề,
Lại anh dũng như ngọn lửa,
Chúng ta cùng trải qua giá rét, sấm rền, chớp giật;
Chúng ta cùng ngắm sương lam, ráng chiều,
Giống như vĩnh viễn chia lìa,
Mà lại cả đời gắn bó,
Đây mới là tình yêu vĩ đại,
Kiên trinh ngay tại nơi này:
Không chỉ yêu vóc dáng to lớn của anh,
Cũng yêu anh vững vàng bám chặt lòng đất mẹ.
“Hừ hừ, lừa gạt.”
“Ôi chao, đừng nói như vậy a. Nếu không có người dùng mạng uy hiếp, ta sẽ đi thiệt đó.”
“Chàng cũng không thiếu tiền, cần chi phải bán mạng như vậy, nếu chàng xảy ra chuyện, tiền có nhiều hơn cũng làm được gì đâu.”
Hắn bất đắc dĩ thở dài: “Duyệt Duyệt, khi nào thì nàng mới xem hai chúng ta là một chỉnh thể, đã sớm nói với nàng, của ta đều là của nàng. Ta không thiếu tiền chẳng lẽ nàng thiếu tiền hay sao? Ta không hy vọng nhìn thấy nàng chịu khổ, như vậy ta sẽ rất đau lòng, tựa như nàng không nỡ nhìn ta mạo hiểm chịu khổ vậy.”
Hân Duyệt ngả đầu tựa vào vai hắn, nhẹ giọng nói: “Ừ, sau này ta sẽ từ từ xem chàng như của ta, bao gồm thân nhân, bằng hữu, sự nghiệp của chàng. Bất quá, ta còn muốn có chuyện để làm, bằng không rất nhàm chán, ta sẽ hận không thể cả ngày dính ở trên người chàng. Ta từng đọc một bài thơ, ta nhớ không rõ, đại khái ý tứ là nếu ta yêu chàng, mà chàng là một cây đại thụ, ta nguyện lòng làm một cây nhỏ bên cạnh chàng, cùng chàng hưởng thụ ánh mặt trời, gánh vác mưa gió, cảm thụ sự tốt đẹp của sinh mệnh. Chứ không phải làm một dây bìm bìm, quấn quanh người chàng, siết chàng không thở được, tăng thêm gánh nặng cho chàng. Chàng hiểu ý của ta không?”
Đôi mắt mở to sáng lấp lánh, Tề Vân Đình nhìn nàng thật lâu, vui mừng ôm chặt: “Duyệt Duyệt thật là càng ngày càng đáng yêu.”
“Cái gì, chàng dám nói trước kia ta không đáng yêu.” Hai tay nắm cổ hắn, “Mau, cầu xin bản nữ vương tha thứ.”
“Ha ha, được, ta cầu xin tha thứ.” Nắm lấy đôi tay nhỏ bé của nàng trong tay mình: “Chúng ta đã nói rồi, nàng có thể làm chuyện nàng thích, nhưng không thể để quá mệt nhọc. Chúng ta đều phải yêu quý chính mình, bạch đầu giai lão, sống lâu trăm tuổi.”
Hân Duyệt sảng khoái cầm lấy tay hắn đánh một cái: “Được.”
Thấy ánh mắt dịu dàng của nàng lấp lánh dưới ánh nến, chiếu rọi sáng ngời, nhất thời tình cảm nồng cháy, liền gặm cắn vành tai hồng nhạt, nỉ non: “Duyệt Duyệt, hai tháng rồi chưa gần gũi ... ...”
Bị hắn hôn ngứa, Hân Duyệt nghiêng đầu né ra: “Thiệt không chú ý hình tượng, trước mặt đứa nhỏ mà lại...... Ách......”
“Như thế nào, Duyệt Duyệt lại có mới nới cũ, chỉ cần đứa nhỏ, không cần cha đứa nhỏ sao? Ta không thuận theo......”
Sáng sớm ánh mắt ấm áp tràn vào nhà, Tề Vân Đình dịch dịch góc chăn, không để da thịt tuyết trắng của nàng bại lộ trong không khí lạnh lẽo.
Thấy nàng mở mắt mới nói: “Hôm nay ta có chút chuyện phải làm, buổi tối trở về với nàng được không?”
“Tốt lắm, chàng đi nhanh đi, ta đã sớm chịu không nổi.”
Giận: “Đuổi ta đi?”
Cười: “Đều tại chàng đối với ta thật tốt quá, phải rời khỏi một chút mới có thể nhớ nhung chàng chứ sao.”
Ăn xong điểm tâm, nắm tay đưa hắn tới cửa, nhìn hắn lên ngựa đi xa.
Hân Duyệt vừa mới xoay người, lại có hai cô nương trẻ tuổi đến hỏi việc. Nói là muốn học tay nghề, không cần tiền công. Hân Duyệt rất vui vẻ đồng ý, hai vị cô nương này đều nhanh nhẹn khéo tay, không bao lâu sau đã học được hết, làm cũng rất hăng hái. Hơn nữa từ nay về sau mỗi ngày sẽ đến giúp đỡ, sau đó Hân Duyệt không thể không hoài nghi là Tề Vân Đình tìm người đến. Quên đi, mặc kệ nó, chẳng qua là sợ mình làm nhiều sẽ mệt, vậy hưởng thụ một chút quan tâm nhỏ của hắn cũng tốt.
Hoàng hôn bao phủ, mây khói tán đi, Hân Duyệt đứng ở cửa chờ hắn trở về. Một người bay lên, bóng người gần, hơi thở ấm.
“Lạnh như thế, sao lại đứng ở cửa.”
“Ta cảm thấy cảm giác chờ chàng về nhà rất tốt.”
Nhéo nhéo cái mũi bị lạnh đến đỏ hồng của nàng: “Đứa ngốc.”
Nắm tay nàng cùng nhau vào nhà ăn cơm, như cũ là chàng một ngụm, ta một ngụm vừa nói vừa cười vui vẻ.
Vài ngày ấm áp như vậy trôi qua, Hân Duyệt đột nhiên cảm thấy Tề Vân Đình hình như có chuyện không dám nói.
Sẳng giọng: “Chàng có tâm sự không nói cho ta biết?”
Bất đắc dĩ thở dài: “Nàng cũng đã nhìn ra, vậy ta sẽ nói thẳng. Qua vài ngày nữa là đại thọ năm mươi của cha, nàng...... Có thể trở về một ngày không, rồi chúng ta sẽ quay về đây, được chứ?”
Thật cẩn thận nhìn sắc mặt của nàng, không có nổi nóng, không có tức giận. May quá......
“Ta có nói là ta sẽ không trở về sao?”
Tề Vân Đình nháy mắt mấy cái, “Ý của nàng là...... Thật sự, Duyệt Duyệt thật sự đồng ý trở về sao?” Vẫn không dám xác định.
“Ta đang đợi chàng xong xuôi chuyện bên này, mới cùng nhau trở về a.”
“Thì ra...... Ha ha! Duyệt Duyệt nàng sao không nói sớm, ta nghĩ nàng không muốn về nhà, lại không muốn miễn cưỡng nàng. Mấy ngày nay, cưỡi ngựa bôn ba giữa Uyển Châu và Dương Châu, mệt chết ta.”
Mừng rỡ như điên, nói chuyện cũng thoải mái hơn.
“Chàng nói cái gì?” Hân Duyệt trợn tròn mắt: “Mấy ngày nay chàng sáng sớm xuất phát, buổi tối trở về đều là đến Uyển Châu làm việc? Đường xa như vậy, mỗi ngày đi tới đi lui...... Hừ! Còn nói yêu quý chính mình, chàng lại gạt người.”
“Duyệt Duyệt đừng nóng giận mà, Vân Hải đánh cược với ta, nói sau khi công bố lá thư trong vòng 3 ngày nhất định có thể tìm được nàng, chuyện sinh thần của phụ thân sẽ do ta xử lý. Sau đó ta thua, hơn nữa quả thật cũng sợ nó làm không xong, cho nên...... ha ha.”
“Ngây ngô cười cái gì, bị thua có cái gì buồn cười.”
“Ta tìm được nàng rồi chứ sao.”
Quên đi, không cần so đo với hắn.
Hân Duyệt dịu dàng nói: “Mấy ngày nay ta cũng nghĩ rất nhiều, nhập gia tùy tục, ta nên tuân thủ quy củ. Kỳ thật, bọn họ đối với ta cũng không tệ, mẹ chồng không thích ta cũng bình thường, dù sao ta với bà có những quan điểm và việc làm không giống nhau. Lúc chàng không ở nhà, bà cũng chỉ là không muốn gặp ta mà thôi, cũng không cố ý làm khó dễ ta. Tuy nói bà thu xếp tính nạp thiếp cho chàng, nhưng bà dù sao cũng coi như một người quan minh lỗi lạc, chuyện gì cũng tỏ vẻ ra ngoài, không có ngầm làm chuyện xấu, điều này ta còn rất thích.”
Giương mắt nhìn hắn, mặt vẫn mang mỉm cười, lẳng lặng nghe, lại nói tiếp: “Lần này ta đã nghĩ xong rồi, Vân Đình, ta không muốn rời khỏi chàng, rời xa chàng ta sẽ không vui. Cho nên, từ giờ về sau, ta sẽ cố gắng làm tốt mọi chuyện, không khiến chàng khó xử, sẽ không gia tăng gánh nặng cho chàng. Vì chàng, ta sẽ nghĩ cách tạo quan hệ tốt với bọn họ.”
Tề Vân Đình mặt mày mỉm cười, không thể tưởng được lần này đau khổ lại có thu hoạch ngoài ý muốn. Không đợi hắn tỏ thái độ, ánh mắt uy hiếp của Hân Duyệt liền đảo qua, “Ta nói cho chàng biết, nhường nhịn của ta là có nguyên tắc, có giới hạn, không có nghĩa là ta sẽ giống Thu Sương vậy.”
“Ha ha, ta cũng không hy vọng nàng giống như cô ấy, thật mất mặt. Được rồi, ngày mai dọn dẹp một chút chúng ta trở về nhà, vừa vặn ngày mai Thải Vân trở về.”
“Đúng rồi, chuyện của Thải Vân ta trước sau vẫn không rõ.”
“Ta cũng không hiểu rõ ràng, thư của muội ấy nói sống ở nhà chồng không tốt, chờ trở về sẽ nói chuyện rõ ràng với nàng. Không phải là trước kia nàng nói gì với muội ấy chứ?”
Nói qua...... Chuyện Sở Nhất Nặc không sai, chuyện này không tính đi. Hoặc là xúi giục Vương Kiêu ôm nàng lên thuyền, để cho nàng ở nhà chồng bị khinh thường? Về phần bình thường nói chuyện phiếm, ai mà còn nhớ rõ câu nào đã nói gì sai chứ.
“Ai nha, quên đi, ta nghĩ không được. Chờ gặp mặt rồi nói sau, nếu thật sự là ta hại muội ấy, ta làm trâu làm ngựa cũng sẽ bồi thường cho muội ấy.”
“Thư kia lúc vừa đọc ta có cảm giác giống như muốn tìm nàng tính sổ, lúc ấy mẹ lại nổi nóng, ta cũng nhất thời xúc động...... Sau đó ngẫm lại, cũng không nhất thiết là ý kia, được rồi, Duyệt Duyệt không cần sợ, có ta ở đây, sẽ không để nàng bị thương tổn gì nữa.” Hắn đứng dậy châm trà cho nàng, lại phát hiện trên bệ cửa sổ có một cấy pháo hiệu, có chữ “Sở” màu đen ở trên.
“Sở Nhất Nặc đã tới?”
“Ừ, hắn bảo ta đi cùng hắn, ta không đồng ý.”
Hiếm khi hai người lại trò chuyện tự nhiên, tựa như nói thời tiết hôm nay không tệ, đúng vậy.
“Xem ra, sau này ta phải cố gắng, bằng không nương tử sẽ bị người ta cướp đi mất.” Đem trà đưa tới bên tay nàng.
Hân Duyệt kỳ quái: Người này bình thường luôn là một cái bình giấm, chẳng lẽ hôm nay ăn nhầm chất kiềm, kiềm giấm trung hòa?
“Ha ha, Duyệt Duyệt thấy lạ vì sao ta không nổi giân phải không. Bởi vì ta biết trong lòng nàng chỉ có ta, không vị trí nào cho người khác.” Lấy tay gạt một lọn tóc trên mặt nàng.
Nhìn bộ dáng cuồng vọng tự tin của hắn, Hân Duyệt không thể không nhổ một ngụm, “Thật là chảnh chọe.”
Ngày hôm sau, thu xếp xong mọi thứ, mang theo chút quần áo, lễ vật trở về Uyển Châu. Sức khỏe mẹ chồng của Hinh Hương đã tốt hơn, đã có thể xuống giường đi lại, có thể tự ăn cơm, xem ra không lâu sau là có thể trông chừng đứa nhỏ. Hân Duyệt nói với Lăng Nhi suy nghĩ của mình, muốn phát triển sự nghiệp ở Uyển Châu, lại có thể giúp các tỷ muội có công ăn việc làm. Lăng Nhi tự nhiên cao hứng, vì thế ước định chờ qua sinh thần của Tề lão gia, mọi chuyện ổn thỏa lại đến đón cô ấy.
Trên xe ngựa, Tề Vân Đình tự mình trải chăn nệm rất dày, Hân Duyệt gối lên đùi hắn, vừa ngủ một giấc thẳng đến Uyển Châu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cả hai người đều có tiến bộ, chương sau Thải Vân tiểu muội muội đáng yêu sẽ trở về.
Đây là bài thơ mà Hân Duyệt nói tới, tác giả đặt riêng nó vào một chương, giống như phần phụ lục. Lúc trước mình đọc truyện “Ký ức độc quyền – Mộc Phù Sinh” cũng có một đoạn bài thơ này do bạn edit truyện đó dịch ra, nhưng chưa đầy đủ. Mình có lên mạng tìm nhưng không thấy bản dịch nào khác của bài thơ nên đã edit luôn, do không giỏi về thơ nên chưa edit mượt lắm. Nếu các bạn có tình cờ đọc được, hoặc có bản dịch nào hay hơn, hãy góp ý cho mình nhé.
[ Trí tượng thụ ] – Thư Đình
(Gửi cây sồi – Bảo Ngân phỏng dịch)
Nếu em yêu anh --
Tuyệt sẽ không như hoa lăng tiêu yếu ớt dựa dẫm,
Mượn chiều cao của anh để khoe khoang chính mình:
Nếu em yêu anh --
Tuyệt sẽ không học chim chóc si tình,
Vì cây xanh mà lặp lại hoài một bài ca tẻ nhạt;
Cũng không chỉ giống như nguồn nước,
Quanh năm lạnh lùng chảy thành dòng trong vắt;
Cũng sẽ không giống ngọn núi cao và hiểm trở, tăng thêm độ cao của anh, phụ trợ uy nghi của anh.
Thậm chí là ánh nắng.
Thậm chí là mưa xuân.
Không, nhưng thứ đó đều chưa đủ!
Em phải là một cây gạo bên cạnh anh,
Là một cái cây cùng anh đứng đó.
Rễ, cùng đan sâu vào đất,
Lá, chạm nhau trên mây.
Mỗi một trận gió qua,
Chúng ta gửi lời thăm hỏi nhau,
Nhưng không ai
Nghe hiểu ngôn ngữ của chúng ta.
Anh có những cành cây sắc nhọn,
Giống đao, giống kiếm,
Cũng giống kích,
Em có đóa hoa đỏ hồng rực rỡ,
Giống như gánh trách nhiệm nặng nề,
Lại anh dũng như ngọn lửa,
Chúng ta cùng trải qua giá rét, sấm rền, chớp giật;
Chúng ta cùng ngắm sương lam, ráng chiều,
Giống như vĩnh viễn chia lìa,
Mà lại cả đời gắn bó,
Đây mới là tình yêu vĩ đại,
Kiên trinh ngay tại nơi này:
Không chỉ yêu vóc dáng to lớn của anh,
Cũng yêu anh vững vàng bám chặt lòng đất mẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.