Đại Thiếu Gia Ế Vợ

Chương 17: Hòa hảo

Đông Phương Ngọc Như Ý

10/03/2015

Đêm dài, Hân Duyệt nằm trên giường, lăn qua lăn lại.

Trong đầu vẫn là gương mặt tức giận của Tề Vân Đình, hơn nữa cái liếc mắt lúc hắn đập bàn rời đi nhìn mình, có u oán, có phẫn hận, có ủy khuất……

Phiền não vò vò đầu, chẳng lẽ là tại mình làm quá? Hắn chưa bao giờ nổi giận ghê như vậy, vẫn đối với mọi người không tệ, tuy nói không tính gả cho hắn, chỉ là kết bạn đồng hành, nhưng dù sao vẫn mang danh thiếu nãi nãi, cũng nên cho hắn chút mặt mũi.

Hân Duyệt nghĩ thông sai lầm của mình rồi, phòng cách vách còn không có động tĩnh, hắn còn chưa trở về, đi đâu vậy?

Đang suy nghĩ, tiếng bước chân lảo đảo xa gần vọng đến, mang theo mùi rượu.

Cửa phòng cách vách bị đẩy ra, hình như một vật rất nặng đặt lên giường.

Hắn đã trở lại? Cách một gian phòng còn ngửi được mùi rượu, xem ra hắn khẳng định là uống rượu rồi.

Nếu không…… Đi qua nhìn xem?

Hân Duyệt do dự đứng dậy, bất tri bất giác đã đến trước cửa.

“Đại gia, ngài đừng gấp như vậy mà…… Thật đúng là giận Bách Hợp hay sao, ta không phải đến đây rồi thôi……”

Thanh âm kiều mị đến tận xương,

Hân Duyệt mở cửa, vừa vặn nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp hở hang đứng đó.

Chơi gái???

Đáng ghé, Tề Vân Đình ngươi khinh người quá đáng, cho dù ta không phải thê tử chân chính của ngươi, dù sao cũng là ngươi dùng hoa kiệu rước ta ra khỏi nhà. Không có trách nhiệm như vậy, trước mắt ta lại đi tìm gái, không muốn sống chăng.

Hân Duyệt không nghĩ nhiều, khí huyết dâng trào, máu nóng dâng lên não , hai bước tiến lên, một cước đá cửa phòng.

“Tề Vân Đình, ngươi lăn ra ngoài cho ta.”

Cảnh tượng trong phòng đang tươi đẹp, nữ thì sau lưng đã cởi sạch, chỉ còn cái yếm trước ngực, nam thì vạt áo mở rộng, lòi bụng mỡ nhìn không sót thứ gì.

Hân Duyệt ngây ngẩn cả người, bọn họ cũng ngây ngẩn cả người.

Không phải Tề Vân Đình, tại sao lại không phải?

Nam say rượu nhìn về phía Hân Duyệt, may mà nàng lanh lẹ, vội rời khỏi phòng, từ bên ngoài đóng cửa lại, nói to: “Xin lỗi, nhận sai người.”

Nam nhân kia cũng không muốn làm lớn chuyện này, đến khóa chặt cửa thì vội vàng làm vận động thoát y.

Hân Duyệt chậm rãi xuống lầu, hắn đi đâu chứ? Không ở cách vách, không phải thật sự đi tới những chỗ đó chứ?

Nàng đột nhiên hoảng lên, không muốn hắn tìm nữ nhân gì cả, có điều việc hôm nay, nói thế nào cũng có liên quan tới mình. Lỡ như hắn nhiễm phải HIV gì gì đó, một mạng coi như xong, không phải mình áy náy cả đời hay sao.

Nàng mờ mịt đi qua đi lại trên lầu, đêm dài, mấy chiếc lồng đèn đỏ yên tĩnh chiếu sáng thính đường, cả đám tiểu nhị cũng đi ngủ rồi.

Hắn đi đâu được chứ?



Hân Duyệt đột nhiên phát hiện trướng phòng còn đèn sáng, nàng đi qua, nhìn qua khe cửa khép hờ thấy Tề Vân Đình đang kiểm tra sổ sách với chưởng quầy, trong lòng một trận vui sướng.

“Vân Đình, ngươi ở đây à, ta tìm ngươi nãy giờ.” Hân Duyệt nhẹ nhàng đi đến bên người hắn.

Tề Vân Đình thân mình vừa động, nhưng không quay đầu lại, cũng không nói gì.

Chưởng quầy vội thu dọn sổ sách, “Đại thiếu gia, đêm đã khuya, ngày mai tiếp tục, tiểu nhân cáo lui trước.” Nói rồi nhanh chóng biến mất.

Hân Duyệt giơ bàn tay lạnh băng áp lên mặt Tề Vân Đình, nhỏ giọng nói: “Ta sai rồi, ngươi đừng giận mà.”

Nắm lấy tay nàng, “Sao tay lại lạnh như vậy?”

“Trở về ngủ đi, đã khuya rồi.”

“Đêm nay ta ngủ ở trướng phòng đi, ta ngủ cùng nàng, chẳng qua là vì bảo vệ nàng, dù sao nàng là ta dùng kiệu hoa rước về. Ta không hy vọng nàng xảy gì chuyện gì ngoài ý muốn, nếu đến Dương Châu nàng và ta chia đường mà đi, ta cũng tính là đã tròn nhân nghĩa. Có điều, nếu nàng không muốn ngủ cùng ta, thì sau này chúng ta chia ra ngủ đi.”

Hân Duyệt hụt hẫn nói không nên lời, nước mắt vòng quanh, “Ta biết hôm nay ta nói chuyện rất khó nghe, tổn thương tự tôn của ngươi. Sao này ta chú ý một chút không được sao?”

Tề Vân Đình ôm thân hình run run của nàng vào lòng, để nàng ngồi trên đùi của mình, “Kỳ thật, hai chúng ta thật sự không hòa hợp, là ta thích nàng thẳng thắng, không xiển nịnh, nhưng cũng không chịu được nàng nói năng vô ý như vậy.”

Hân Duyệt cứng rắn đứng lên, cắn môi, “Vậy được rồi, nếu ngươi đã không chịu được ta, vậy ta vẫn nên về Đức châu thôi. Chúng ta cũng không cần kết bạn đồng hành nữa.”

Quyết tuyệt xoay người, mở cửa đi ra ngoài.

Tề Vân Đình nhanh đi hai bước, ôm lấy nàng, “Ai cho nàng đi, chọc ta tức giận như vậy, giờ muốn trốn?”

Hân Duyệt ôm lấy cổ hắn, vùi đầu vào ngực hắn cười khúc khích: “Biết là ngươi bỏ không được mà.”

Tề Vân Đình cũng bất đắc dĩ cười: “Biết ta thương nàng thì được rồi.”

Có vài đôi mắt rình trộm lấp lánh, a: Vợ chồng son giận dỗi, thật đúng là đầu giường giận, cuối giường hòa, không phải, là ôm trở về phòng.

b: Thật sự là một vật khắc một vật, đại thiếu gia của chúng ta không thể giận thiếu nãi nãi được

c: Rõ ràng là thiếu nãi nãi dỗ dành đại thiếu gia mà

d: Vừa rồi bộ dạng trở mặt của đại thiếu gia, làm ta sợ tới mức hồn chưa kịp quay về, hòa hảo rồi thật tốt, chúng ta qua ngày cũng dễ dàng hơn.

Rửa mặt xong, hai người trên giường nằm. Hân Duyệt lại như thế nào cũng ngủ không được, “Ta không phải là người hay giấu tâm sự, có chuyện ta muốn nói với ngươi.”

“A? Nói đi.”

“Kỳ thật ta không phải là Mai Nhị Nha, Mai Nhị Nha chân chính trước một ngày ngươi đến U châu đã thắt cổ chết. Ta là một người ở thời không khác, không biết sao hồn phách của ta lại bị hút vào thân thể này. Ngày đó ta gặp tai nạn xe, ta nghĩ mình đã chết rồi, không ngờ lại đến quốc gia này. Ta học lịch sử Tần hoàng Hán vũ, Đường Tống Nguyên Minh Thanh, không có Thăng quốc của các ngươi. Cho nên, ngươi mới cảm thấy ta lạ như vậy.”

Tề Vân Đình xoay người ngồi dậy, kinh ngạc nhìn nàng. “Mượn xác hoàn hồn?”

“Có thể nói như thế, ngươi sợ?”

“Sợ cái gì, chúng ta cùng một chỗ lâu như vậy, nàng cũng chỉ giống người bình thường thôi mà.” Hắn lại nằm xuống, tự nhiên nói.

“Trừ bỏ suy nghĩ không giống với các ngươi, cũng không có gì đáng sợ đâu.”



“Vậy nàng còn có thể trở về không?” Trong giọng nói có một tia không yên.

“Chắc là không về được, ta nghĩ ta sẽ chết già ở nơi này.”

“Nói cách khác, kiếp trước nàng đã chết rồi, đây là kiếp sau của nàng.”

“Chắc vậy, thật ra ta biết quy củ cổ đại của các người, chỉ là không muốn tuân theo thôi, ta cảm thấy như vậy mệt chết được.”

“Rất nhiều nghi vấn, ta bây giờ cũng đã hiểu được.”

Hân Duyệt nổi lên lo lắng nhìn Tề Vân Đình: “Ngươi thật sự không sợ ta?”

Tề Vân Đình nhẹ nhàng cười: “Có cái gì đáng sợ đâu, nữ nhân toàn thiên hạ đều sợ ta, chỉ có nàng không sợ. Chúng ta đều là người đã chuyển thế, chẳng qua nàng không uống canh Mạnh bà mà thôi. Ta rất tin tưởng ánh mắt của mình, nàng không phải quỷ, đừng suy nghĩ lung tung nữa.” Yêu chiều vỗ vỗ gương mặt Hân Duyệt.

Hân Duyệt thật sự vui vẻ, nàng nghĩ đến Tề Vân Đình sẽ sợ tới mức tè ra quần, không nghĩ tới cổ nhân mê tính lại không nghĩ chuyện này có gì to tát.

Như vậy về sau chính mình có thể sống càng thoải mái hơn.

Không nghĩ Tề Vân Đình bổ sung một câu: “Chuyện này nàng nói với ta là được, về sau không cần nhắc lại, nhiều người biết, không có lợi cho nàng.”

“Ừa.”

Hai người đều tự nghĩ tâm sự, cũng không nói nữa.

Ngoài cửa sổ, trên núi phía nam truyền đến tiếng tiêu du dương.

Như khóc như nói, như mê như say, uyển chuyển như thế, triền miên như thế, bi thương như thế……

Hân Duyệt rất thích nghe tiếng tiêu, nàng từng chìm đắm trong (Tiếu ngạo giang hồ), không thể tự kềm chế. Nông nổi đi đăng kí ban cổ cầm, kết quả chỉ học được bài cầm tiêu hợp tấu (Thương Hải nhất tiếu), có điều sau này cùng bạn học cải biên khúc (Tiếu ngạo Giang hồ) thành cầm tiêu hợp tấu.

Hiện giờ nghe tiếng tiêu như thế, không khỏi nhớ tới giấc mộng giang hồ của mình.

Nàng đứng dậy đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, nhìn đám cây cối um tùm trên núi phía nam, trên một gốc cây cổ thụ, một người áo trắng bay bay, đứng trước gió, tập trung thổi tiêu.

Tuy nhiên khoảng cách quá xa, thấy không rõ vẻ mặt của hắn, chỉ bằng dáng người cao ngất quần áo phiêu dật, liền đủ để mê hoặc chúng sinh.

Quá đẹp trai!

Hân Duyệt trầm tĩnh nhìn khung cảnh như thơ như họa trước mắt, bị lạc trong tiếng tiêu như khóc như nói kia……

“Là hắn.” Không biết từ khi nào, Tề Vân Đình đã đứng phía sau.

“Ngươi biết hắn? Hắn là ai vậy?” Hân Duyệt giật mình quay đầu lại.

Tề Vân Đình đóng cửa sổ lại, kéo Hân Duyệt trở lại trên giường,” Trời sắp sáng rồi, ngủ đi. Chắc không phải hắn, hắn làm sao đến đây được. Quá xa, thấy không rõ.”

“Ngươi biết không, ta có thể xuyên đến nơi này, kỳ thật cũng không sai. Vừa vặn có thể một lần du ngoạn giang sơn, tương lai ta làm một đại hiệp, là có thể tung hoành giang hồ, vui vẻ rong chơi. Oa! Thật vui qua đi.” Quay đầu nhìn về phía Tề Vân Đình, thì thấy hắn đã ngủ rồi.

Đêm nay, Hân Duyệt nằm mơ thấy mình cùng vị thiếu hiệp áo trắng kia cầm tiêu hợp tấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Thiếu Gia Ế Vợ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook