Chương 66: Mặt trời mọc ở Đông Sơn
Đông Phương Ngọc Như Ý
04/09/2017
Cơn gió mềm nhẹ đưa
âm thanh của núi đồi đến bên tai, khi thì trầm thấp, khi thì vút cao;
Khi thì nhẹ nhàng, khi thì thư hoãn...... Lúc này, bầu trời phương đông
đã hơi lộ ra.
Một đôi bích nhân đang đứng song song trên đỉnh núi, vòng eo mềm mại của nàng được hắn ôm trong tay, hơi hơi nghiêng người dựa vào hắn, mang theo chút biếng nhác, mỹ nhân tựa mặt vào vai hắn.
Lặng im nhìn về phía xa xa, nơi phía chân trời mây mù đang lượn lờ. Bỗng nhiên, một đạo kim quang xé rách u ám, làm cho trước mắt người ta trở nên sáng ngời. Ánh sáng kia mặc dù không chói mắt, nhưng vẻ sáng ngời đặc biệt đó làm cho người ta kinh ngạc, làm cho người ta cảm thán.
Đột nhiên, kim quang lại biến thành một đường tròn, bên trong lại có ánh sáng màu hồng, dần dần tỏa sáng, đẹp mắt. Thái dương tựa như muốn đem hết vẻ đẹp trai của mình phô bày ra, cứ thiên biến vạn hóa từng luồn ánh sáng, cuối cùng nhảy vọt lên trời. Nhất thời, hàng vạn tia sáng đã soi rọi khắp mặt đất.
Ngọn núi yên lặng đã thức tỉnh, thế gian vạn vật phủ thêm một tấm lụa mỏng màu hoàng kim. Sương mù trắng ngà dần dần tán đi. Trên khắp cành cây ngọn cỏ, lăn lăn những giọt sương trong suốt, mượt mà lấp lánh, lay động trong ánh nắng ấm áp và từng cơn gió khẽ vờn qua. Mấy chú chim nhỏ sặc sỡ cất tiếng hát vang, âm thanh trên những tán cổ thụ to lớn cũng tấu lên khúc nhạc xanh hài hòa thanh sắc.
Những đám mây trăng tinh chung quanh mặt trời cũng bị nhiễm vàng óng ánh, đương nhảy múa trên bầu trời rộng lớn. Vạn vật trên mặt đất được ánh sáng chiếu soi, tràn ngập sức sống.
Mặt trời mọc, mang đến không chỉ là một khoảnh khắp xinh đẹp, mà là sức sống bừng bừng.
“Vân Đình, thật sự đẹp quá a!”
“Ta cuối cùng cũng cảm thấy đời người nên sáng lạn tốt đẹp như vậy, trước đây, ta dụng tâm học võ, cố gắng kinh doanh, đó là vì mỗi một ngày lại là một thách thức. Hiện tại, có nàng bên cạnh, bỗng dưng cảm thấy đời người tốt đẹp như thế, con đường phía trước một mảnh sáng lạn.” Hắn nắm chặt tay nàng, ấm áp, những thử thách của đời người hãy để chúng ta cùng nhau cảm nhận.
Hân Duyệt nghĩ: Hắn có năng lực kinh thương, tư duy kinh tế nhạy bén thay đổi theo thời cuộc. Tuổi còn trẻ, lại tạo dựng gia nghiệp to lớn như vậy, không chỉ lo kiếm tiền, mà còn thống lĩnh thương giới, có thể nói là chúa tể một mảnh giang sơn. Làm một người nam nhân, ở bên ngoài hô phong hoán vũ, về nhà có vợ hiền con ngoan làm bạn, đó là cực lạc ở nhân gian.
Lại nghĩ tới mình, cả ngày nằm lăn ở nhà làm một con sâu gạo, ai!
Nhưng cũng phải nói lại, nam nhân dựa vào chinh phục thiên hạ mới chinh phục được nữ nhân, nữ nhân dựa vào chinh phục nam nhân mới chinh phục được thiên hạ. Đúng vậy, chỉ cần sống yên ổn bên người nam nhân này, không phải giống như chiếm được một nửa thiên hạ sao? Nghĩ đến bản thân mình cũng gánh nửa bầu trời, không khỏi đắc chí.[ thiệt là a Q*] (*tinh thần a Q trong tác phẩm a Q chính truyện của nhà văn Lỗ Tấn)
Nam tử áo trắng phiêu dật bay qua trước mặt bọn họ, như một con chim cắt trắng bay lượn phía chân trời, bay về phía mặt trời, chẳng mấy chốc đã khuất dạng sau những ánh mây màu tía.
Tề Vân Đình thở dài: “Sở Nhất Nặc quả nhiên không giống bình thường, chỉ một ngày đã khôi phục như lúc ban đầu.”
“Hắn chỉ có võ công là tốt, đâu giống như phu quân nhà ta mọi thứ đều tốt.”
Ừ, những lời này, ta thích nghe.
Đêm trung thu, người một nhà tề tụ sau hoa viên, cười nói ngắm trăng. Tề phu nhân nắm tay Thải Vân, thỉnh thoảng thở dài, cảm giác muôn từ vạn ngữ nói không thành lời. Hai mươi sáu tháng tám là ngày hoàng đạo, ngày nào đó thuyền hoa của Vương gia ở Hàng sẽ đến đây.
Mới đầu, Hân Duyệt không quá để ý, kết hôn thôi mà, cũng không phải cả đời không gặp lại. Sau đó suy nghĩ, đây là cổ đại nha, gọi là xuất giá tòng phu. Nhớ tới Cổ gia trong [ Hồng Lâu Mộng ] có thế lực lớn như vậy, sau khi gả Nghênh Xuân đi rồi cũng không bất đắc dĩ sao?
Huống chi Tề gia chính là phú thương, từ xưa thương không cùng quan đấu, chủ yếu là đấu không lại. Nhưng cố tình thương nhân lại đồng ý kết thân cùng nhà quan, vì thế tạo thành vận mệnh khó khăn như vậy.
Kỳ thật Thải Vân lớn lên xinh đẹp, người lại ôn nhu hiền lành, hẳn là sẽ không bị lạnh nhạt đâu. Lại nói Tề gia với Vương gia là thế giao, công tử Vương gia kia nghĩ đến hẳn là không kém.
Nhị di nương ở bên cạnh lão gia thêm rượu chia thức ăn, vẻ mặt vô cùng thân thiết, không biết vì sao, Hân Duyệt lại cảm thấy lão gia với Nhị di nương mới giống người một nhà, còn với lão phu nhân lại giống như người ngoài.
Vân Hải nhàn rỗi vô sự, liền đến bên cạnh đại ca đại tẩu, hỏi những chuyện thú vị trong lần xuất môn này.
“Có chuyện gì thú vị đâu, chỉ là đi mua này nọ thôi. Ai, ta nghĩ đến một chuyện.” Hân Duyệt quay đầu nhìn về phía Tề Vân Đình.
Vân Hải vừa thấy hấp dẫn, hai mắt sáng ngời, nghiêng tai lắng nghe.
“Hôn tang gả cưới vốn là chuyện lớn đời người, nhất là việc vui như kết hôn, mọi người đều rất chú trọng. Chàng xem chúng ta vì mua đồ cưới mà đi những vài trăm dặm mới mua được, mà Uyển châu cũng coi như thành phố lớn, cơ hồ mỗi ngày đều có mấy hộ có việc vui, ta cảm thấy có thể làm một cửa hàng chuyên lo chuyện hôn sự, từ trang phục đến đệm chăn, lớn như bàn tủ cưới, nhỏ như đồ trang sức, đầy đủ mọi thứ. Như vậy, mọi người chỉ cần tới tiệm của chúng ta đã mua được thứ họ cần rồi.”
Tề Vân Đình hai mắt sáng ngời: “Đúng vậy, kế sách của Duyệt Duyệt thật thậm diệu, ngày mai ta liền sai người đi làm.”
Vân Hải nhất thời cúi đầu thất bại: “Đúng là gần mực thì đen, đại tẩu ở bên cạnh đại ca lâu ngày, đầu óc cũng bị nhiễm thói buôn bán, chẳng có gì vui.”
“Chơi vui?” Trên đầu Vân Hải trúng một cây quạt, “Đệ cũng trưởng thành, sau khi Thải Vân thành thân, liền tìm một nàng dâu cho đệ, thành gia lập nghiệp mới là chính sự. Đừng cho là ta không biết chuyện một tháng đệ đã làm ba lão sư nghỉ việc.”
Vân Hải bị đại ca vạch trần, trên mặt một trận xấu hổ, ngoài miệng thì nói: “Đệ mới không thành thân đâu, còn không có chơi đủ.” Thân thể lại không tiếng động bay xa, dù sao cũng khó thoát khỏi lòng bàn tay của đại ca, đến nay lòng còn sợ hãi.
Một đường cưỡi ngựa trở về, dù sao cũng vất vả. Hân Duyệt nghỉ ngơi vài ngày, nghĩ đến Thải Vân cũng sắp xuất giá, liền mang theo Tiểu Nghiên đến Phi Ngọc các đi thăm nàng.
Không nghĩ trước cửa lại đứng một pho tượng đại thần.
“Đại thiếu nãi nãi, phu nhân phân phó, trước khi đại tiểu thư xuất giá đã mời ma ma chuyên môn dạy nàng lễ tiết, những người không có nhiệm vụ không thể vào quấy rầy.”
Má Cát đại tổng quản của lão phu nhân còn phải hạ mình trông cửa, có thể thấy được trình độ học tập nghiêm khắc cỡ nào. Được rồi, vậy vài ngày nữa lại tới, cũng không thể để tiểu nha đầu trước khi lên kiệu còn phải khổ luyện.
Hân Duyệt thức thời xoay người trở về phòng, đối diện ánh mắt trêu tức của Vân Hải trốn sau tàn cây, không khỏi mỉm cười: “Xem ra chúng ta đều là những người nhàn rỗi không có nhiệm vụ.”
Vân Hải cười khổ, kỳ thật mẹ già của hắn đề phòng nhất là hai người. Một là đại tẩu hay nói lời kinh người, một người khác hoang đường không kiềm chế là chính mình. Nếu không cũng sẽ không để má Cát tự thân xuất mã, bởi vì tiểu nha đầu bình thường nhất định không ngăn được hai người kia.
Hân Duyệt đi vài lần, cũng không vào được, má Cát trông giữ rất nghiêm.
Hừ! Nếu không phải Thải Vân đáng yêu, ta luyến tiếc nàng mới lười đi gặp nàng đó.
Tề Vân Đình hợp bận rộn mười ngày qua, cuối cùng cũng an bày xong mọi chuyện lớn nhỏ. Hôm nay mới rỗi rãnh về sớm một chút, đã thấy Hân Duyệt chính chờ ở trước cửa Noãn Ngọc đinh.
“Đều an bày xong rồi?” Hân Duyệt tiến lên ôm lấy cánh tay hắn.
“Ừ, đang đợi ta?” Được người ta chờ đợi tất nhiên tâm trạng tốt.
“Ta đang đợi cái chìa khóa.”
“Cái chìa khóa?”
“Đúng vậy, mấy ngày nay ta vẫn muốn đi gặp Thải Vân, nhưng cửa Phi Ngọc các còn không thể vào được. Cho nên, chỉ có mang theo cái chìa khóa to như chàng mới tiến vào được thôi.” Hân Duyệt không ngốc, tự nhiên biết lão phu nhân đề phòng nàng và Vân Hải làm phiền, nhưng sẽ không cấm cản Vân Đình.
Tề Vân Đình hiểu rõ cười cười, mang theo nàng đến Phi Ngọc các: “Vân Hải đã sớm trèo tường đi vào, ta còn nghĩ nàng sẽ theo cách này mà vào.”
“Chàng nghĩ nếu ta có võ công thì có thể chờ chàng sao? Ai! Là tại ta không có bản lĩnh thôi.” Hân Duyệt ủ rũ.
Tề Vân Đình vỗ vỗ mặt của nàng: “Phu quân nhà nàng có bản lĩnh là được, sớm nói với ta thì đã giải quyết sớm rồi.”
Đường mòn không người, Hân Duyệt kiễng chân hôn hai má của hắn: “Sau này ta phải dựa vào chàng lăn lộn, chàng phải học tập tinh thần của con bò già, ăn vào là cỏ, vắt ra là sữa. Cố gắng làm việc kiếm tiền nuôi vợ chàng, có biết hay không?”
“Ha ha, đã biết.”
Trong lúc cười nói đã đi đến Phi Ngọc các, má Cát còn đang trấn thủ trước cửa, thấy Tề Vân Đình cung kính cúi đầu hành lễ: “Đại thiếu gia.”
Tề Vân Đình sắc mặt lạnh lùng: “Không nhìn thấy thiếu nãi nãi sao?”
Chỉ một câu nhẹ nhàng đã là má Cát luống cuống chân tay, vội hỏi: “Thiếu nãi nãi.”
“Ừ.” Tề Vân Đình hừ lạnh một tiếng, kéo tay Hân Duyệt đi vào.
Ôi chao, đây là đẳng cấp khác biệt, không phục không được đâu.
Một đôi bích nhân đang đứng song song trên đỉnh núi, vòng eo mềm mại của nàng được hắn ôm trong tay, hơi hơi nghiêng người dựa vào hắn, mang theo chút biếng nhác, mỹ nhân tựa mặt vào vai hắn.
Lặng im nhìn về phía xa xa, nơi phía chân trời mây mù đang lượn lờ. Bỗng nhiên, một đạo kim quang xé rách u ám, làm cho trước mắt người ta trở nên sáng ngời. Ánh sáng kia mặc dù không chói mắt, nhưng vẻ sáng ngời đặc biệt đó làm cho người ta kinh ngạc, làm cho người ta cảm thán.
Đột nhiên, kim quang lại biến thành một đường tròn, bên trong lại có ánh sáng màu hồng, dần dần tỏa sáng, đẹp mắt. Thái dương tựa như muốn đem hết vẻ đẹp trai của mình phô bày ra, cứ thiên biến vạn hóa từng luồn ánh sáng, cuối cùng nhảy vọt lên trời. Nhất thời, hàng vạn tia sáng đã soi rọi khắp mặt đất.
Ngọn núi yên lặng đã thức tỉnh, thế gian vạn vật phủ thêm một tấm lụa mỏng màu hoàng kim. Sương mù trắng ngà dần dần tán đi. Trên khắp cành cây ngọn cỏ, lăn lăn những giọt sương trong suốt, mượt mà lấp lánh, lay động trong ánh nắng ấm áp và từng cơn gió khẽ vờn qua. Mấy chú chim nhỏ sặc sỡ cất tiếng hát vang, âm thanh trên những tán cổ thụ to lớn cũng tấu lên khúc nhạc xanh hài hòa thanh sắc.
Những đám mây trăng tinh chung quanh mặt trời cũng bị nhiễm vàng óng ánh, đương nhảy múa trên bầu trời rộng lớn. Vạn vật trên mặt đất được ánh sáng chiếu soi, tràn ngập sức sống.
Mặt trời mọc, mang đến không chỉ là một khoảnh khắp xinh đẹp, mà là sức sống bừng bừng.
“Vân Đình, thật sự đẹp quá a!”
“Ta cuối cùng cũng cảm thấy đời người nên sáng lạn tốt đẹp như vậy, trước đây, ta dụng tâm học võ, cố gắng kinh doanh, đó là vì mỗi một ngày lại là một thách thức. Hiện tại, có nàng bên cạnh, bỗng dưng cảm thấy đời người tốt đẹp như thế, con đường phía trước một mảnh sáng lạn.” Hắn nắm chặt tay nàng, ấm áp, những thử thách của đời người hãy để chúng ta cùng nhau cảm nhận.
Hân Duyệt nghĩ: Hắn có năng lực kinh thương, tư duy kinh tế nhạy bén thay đổi theo thời cuộc. Tuổi còn trẻ, lại tạo dựng gia nghiệp to lớn như vậy, không chỉ lo kiếm tiền, mà còn thống lĩnh thương giới, có thể nói là chúa tể một mảnh giang sơn. Làm một người nam nhân, ở bên ngoài hô phong hoán vũ, về nhà có vợ hiền con ngoan làm bạn, đó là cực lạc ở nhân gian.
Lại nghĩ tới mình, cả ngày nằm lăn ở nhà làm một con sâu gạo, ai!
Nhưng cũng phải nói lại, nam nhân dựa vào chinh phục thiên hạ mới chinh phục được nữ nhân, nữ nhân dựa vào chinh phục nam nhân mới chinh phục được thiên hạ. Đúng vậy, chỉ cần sống yên ổn bên người nam nhân này, không phải giống như chiếm được một nửa thiên hạ sao? Nghĩ đến bản thân mình cũng gánh nửa bầu trời, không khỏi đắc chí.[ thiệt là a Q*] (*tinh thần a Q trong tác phẩm a Q chính truyện của nhà văn Lỗ Tấn)
Nam tử áo trắng phiêu dật bay qua trước mặt bọn họ, như một con chim cắt trắng bay lượn phía chân trời, bay về phía mặt trời, chẳng mấy chốc đã khuất dạng sau những ánh mây màu tía.
Tề Vân Đình thở dài: “Sở Nhất Nặc quả nhiên không giống bình thường, chỉ một ngày đã khôi phục như lúc ban đầu.”
“Hắn chỉ có võ công là tốt, đâu giống như phu quân nhà ta mọi thứ đều tốt.”
Ừ, những lời này, ta thích nghe.
Đêm trung thu, người một nhà tề tụ sau hoa viên, cười nói ngắm trăng. Tề phu nhân nắm tay Thải Vân, thỉnh thoảng thở dài, cảm giác muôn từ vạn ngữ nói không thành lời. Hai mươi sáu tháng tám là ngày hoàng đạo, ngày nào đó thuyền hoa của Vương gia ở Hàng sẽ đến đây.
Mới đầu, Hân Duyệt không quá để ý, kết hôn thôi mà, cũng không phải cả đời không gặp lại. Sau đó suy nghĩ, đây là cổ đại nha, gọi là xuất giá tòng phu. Nhớ tới Cổ gia trong [ Hồng Lâu Mộng ] có thế lực lớn như vậy, sau khi gả Nghênh Xuân đi rồi cũng không bất đắc dĩ sao?
Huống chi Tề gia chính là phú thương, từ xưa thương không cùng quan đấu, chủ yếu là đấu không lại. Nhưng cố tình thương nhân lại đồng ý kết thân cùng nhà quan, vì thế tạo thành vận mệnh khó khăn như vậy.
Kỳ thật Thải Vân lớn lên xinh đẹp, người lại ôn nhu hiền lành, hẳn là sẽ không bị lạnh nhạt đâu. Lại nói Tề gia với Vương gia là thế giao, công tử Vương gia kia nghĩ đến hẳn là không kém.
Nhị di nương ở bên cạnh lão gia thêm rượu chia thức ăn, vẻ mặt vô cùng thân thiết, không biết vì sao, Hân Duyệt lại cảm thấy lão gia với Nhị di nương mới giống người một nhà, còn với lão phu nhân lại giống như người ngoài.
Vân Hải nhàn rỗi vô sự, liền đến bên cạnh đại ca đại tẩu, hỏi những chuyện thú vị trong lần xuất môn này.
“Có chuyện gì thú vị đâu, chỉ là đi mua này nọ thôi. Ai, ta nghĩ đến một chuyện.” Hân Duyệt quay đầu nhìn về phía Tề Vân Đình.
Vân Hải vừa thấy hấp dẫn, hai mắt sáng ngời, nghiêng tai lắng nghe.
“Hôn tang gả cưới vốn là chuyện lớn đời người, nhất là việc vui như kết hôn, mọi người đều rất chú trọng. Chàng xem chúng ta vì mua đồ cưới mà đi những vài trăm dặm mới mua được, mà Uyển châu cũng coi như thành phố lớn, cơ hồ mỗi ngày đều có mấy hộ có việc vui, ta cảm thấy có thể làm một cửa hàng chuyên lo chuyện hôn sự, từ trang phục đến đệm chăn, lớn như bàn tủ cưới, nhỏ như đồ trang sức, đầy đủ mọi thứ. Như vậy, mọi người chỉ cần tới tiệm của chúng ta đã mua được thứ họ cần rồi.”
Tề Vân Đình hai mắt sáng ngời: “Đúng vậy, kế sách của Duyệt Duyệt thật thậm diệu, ngày mai ta liền sai người đi làm.”
Vân Hải nhất thời cúi đầu thất bại: “Đúng là gần mực thì đen, đại tẩu ở bên cạnh đại ca lâu ngày, đầu óc cũng bị nhiễm thói buôn bán, chẳng có gì vui.”
“Chơi vui?” Trên đầu Vân Hải trúng một cây quạt, “Đệ cũng trưởng thành, sau khi Thải Vân thành thân, liền tìm một nàng dâu cho đệ, thành gia lập nghiệp mới là chính sự. Đừng cho là ta không biết chuyện một tháng đệ đã làm ba lão sư nghỉ việc.”
Vân Hải bị đại ca vạch trần, trên mặt một trận xấu hổ, ngoài miệng thì nói: “Đệ mới không thành thân đâu, còn không có chơi đủ.” Thân thể lại không tiếng động bay xa, dù sao cũng khó thoát khỏi lòng bàn tay của đại ca, đến nay lòng còn sợ hãi.
Một đường cưỡi ngựa trở về, dù sao cũng vất vả. Hân Duyệt nghỉ ngơi vài ngày, nghĩ đến Thải Vân cũng sắp xuất giá, liền mang theo Tiểu Nghiên đến Phi Ngọc các đi thăm nàng.
Không nghĩ trước cửa lại đứng một pho tượng đại thần.
“Đại thiếu nãi nãi, phu nhân phân phó, trước khi đại tiểu thư xuất giá đã mời ma ma chuyên môn dạy nàng lễ tiết, những người không có nhiệm vụ không thể vào quấy rầy.”
Má Cát đại tổng quản của lão phu nhân còn phải hạ mình trông cửa, có thể thấy được trình độ học tập nghiêm khắc cỡ nào. Được rồi, vậy vài ngày nữa lại tới, cũng không thể để tiểu nha đầu trước khi lên kiệu còn phải khổ luyện.
Hân Duyệt thức thời xoay người trở về phòng, đối diện ánh mắt trêu tức của Vân Hải trốn sau tàn cây, không khỏi mỉm cười: “Xem ra chúng ta đều là những người nhàn rỗi không có nhiệm vụ.”
Vân Hải cười khổ, kỳ thật mẹ già của hắn đề phòng nhất là hai người. Một là đại tẩu hay nói lời kinh người, một người khác hoang đường không kiềm chế là chính mình. Nếu không cũng sẽ không để má Cát tự thân xuất mã, bởi vì tiểu nha đầu bình thường nhất định không ngăn được hai người kia.
Hân Duyệt đi vài lần, cũng không vào được, má Cát trông giữ rất nghiêm.
Hừ! Nếu không phải Thải Vân đáng yêu, ta luyến tiếc nàng mới lười đi gặp nàng đó.
Tề Vân Đình hợp bận rộn mười ngày qua, cuối cùng cũng an bày xong mọi chuyện lớn nhỏ. Hôm nay mới rỗi rãnh về sớm một chút, đã thấy Hân Duyệt chính chờ ở trước cửa Noãn Ngọc đinh.
“Đều an bày xong rồi?” Hân Duyệt tiến lên ôm lấy cánh tay hắn.
“Ừ, đang đợi ta?” Được người ta chờ đợi tất nhiên tâm trạng tốt.
“Ta đang đợi cái chìa khóa.”
“Cái chìa khóa?”
“Đúng vậy, mấy ngày nay ta vẫn muốn đi gặp Thải Vân, nhưng cửa Phi Ngọc các còn không thể vào được. Cho nên, chỉ có mang theo cái chìa khóa to như chàng mới tiến vào được thôi.” Hân Duyệt không ngốc, tự nhiên biết lão phu nhân đề phòng nàng và Vân Hải làm phiền, nhưng sẽ không cấm cản Vân Đình.
Tề Vân Đình hiểu rõ cười cười, mang theo nàng đến Phi Ngọc các: “Vân Hải đã sớm trèo tường đi vào, ta còn nghĩ nàng sẽ theo cách này mà vào.”
“Chàng nghĩ nếu ta có võ công thì có thể chờ chàng sao? Ai! Là tại ta không có bản lĩnh thôi.” Hân Duyệt ủ rũ.
Tề Vân Đình vỗ vỗ mặt của nàng: “Phu quân nhà nàng có bản lĩnh là được, sớm nói với ta thì đã giải quyết sớm rồi.”
Đường mòn không người, Hân Duyệt kiễng chân hôn hai má của hắn: “Sau này ta phải dựa vào chàng lăn lộn, chàng phải học tập tinh thần của con bò già, ăn vào là cỏ, vắt ra là sữa. Cố gắng làm việc kiếm tiền nuôi vợ chàng, có biết hay không?”
“Ha ha, đã biết.”
Trong lúc cười nói đã đi đến Phi Ngọc các, má Cát còn đang trấn thủ trước cửa, thấy Tề Vân Đình cung kính cúi đầu hành lễ: “Đại thiếu gia.”
Tề Vân Đình sắc mặt lạnh lùng: “Không nhìn thấy thiếu nãi nãi sao?”
Chỉ một câu nhẹ nhàng đã là má Cát luống cuống chân tay, vội hỏi: “Thiếu nãi nãi.”
“Ừ.” Tề Vân Đình hừ lạnh một tiếng, kéo tay Hân Duyệt đi vào.
Ôi chao, đây là đẳng cấp khác biệt, không phục không được đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.