Chương 30: ĐỢI EM TRA TỪ ĐIỂN
Lan Rùa
02/07/2015
“Hoàng Thế Hiển ước mai sau được lấy Trương Ngọc Uyển Nhi làm vợ!”
“Hoàng Thế Hiển ước mai sau được lấy Trương Ngọc Uyển Nhi làm vợ!”
“Hoàng Thế Hiển ước mai sau được lấy Trương Ngọc Uyển Nhi làm vợ!”
….
Sen nhìn đi nhìn lại. Nó đọc xong, nó không dám chắc, lại đánh vần lại từng từ. Tim nó đập rất mạnh, cảm giác hai má nóng ran, loại chuyện này, cũng không hiểu là gì nữa???
Chỉ muốn, ngay lập tức bây giờ được gặp cậu.
Muốn hỏi cho thật rõ ràng.
Việc này, nó rối trí quá à.
Con bé chạy ngay tới chiếc điện thoại bàn, run rẩy, hồi hộp bấm một loạt số, cái số mà nó thuộc từ lâu lẩu lầu lâu, cái số mà chẳng bao giờ thèm nghe điện thoại của nó cả.
Tút…tút…tút…
Sau một hồi chuông, cuối cùng cũng có tín hiệu nhấc máy. Nó nghe tiếng cậu, ngọt ngào quá, thân thuộc quá, mừng phát khóc.
Nhưng Sen sợ, sợ cậu còn ghét Sen, tạm thời chẳng biết nói gì, cũng chẳng dám lên tiếng!
-“Ba à…?”
-“…”
-“Mẹ à?”
-“…”
-“Ai vậy? Sao không nói gì?”
-“…”
Sen cứ muốn nghe mãi, nghe mãi, vì nó nhớ cái giọng nói này quá cơ, mà người đầu dây bên kia lặng yên rồi, nên đành phải nghẹn ngào.
-“Là em…Sen…”
Không gian yên lặng tới thế? Nó còn nghe thấy cả tiếng thở của cậu, nhẹ nhàng, gần gũi, cứ như cậu đang ở ngay bên nó vậy.
-“Cậu, cậu có khỏe không?”
Tút…tút…tút…
Đáp lại lời hỏi thăm của Sen, là dập máy, dập máy không thương tiếc!
Mặt con bé tối đen, ỉu xìu.
Đi học trường mới này, Sen đứng nhất lớp luôn nhé, các bạn đều giống Sen, ai cũng yêu quý nó. Cậu không ở nhà, chẳng ai quát mắng. Cậu đi Mỹ, nhà trên nhà dưới ăn chung một bàn ăn, toàn bộ sự chú ý của ba mẹ, các bác, mọi thành viên từ lớn tới nhỏ đều hướng vào Sen.
Nó bây giờ ngoài cậu phớt lờ thì trở thành trung tâm của vũ trụ rồi. Vậy tại sao mà vẫn thấy buồn thế? Buồn nẫu cả ruột cả gan…
Vừa mới về phòng ngẩn ngơ một lúc thì mẹ gọi.
-“Nhi!”
-“Dạ con đây mẹ!”
-“Tối nay mẹ ngủ ở đây nhé!”
-“Ba lại làm việc có lỗi à mẹ?”
-“Đúng vậy, lần này phải trị cho ba con biết lễ độ…”
Mẹ thật, Sen thấy ba tốt ơi là tốt rồi ý, ba Sen ý à, bá đạo lắm, có lần Sen được mẹ đưa tới công ty nha, ai cũng sợ ba cả ý. Nó ngây ngô thắc mắc.
-“Tất cả mọi người sợ ba, nhưng ba lại sợ mẹ!”
Mẹ nở nụ cười đằm thắm, ôm nó vào lòng, mẹ bảo.
-“Đó không phải là sợ, mà là yêu?”
-“Yêu ạ?”
Nhìn con gái mắt ngây thơ tròn xoe, người làm mẹ tự dưng thấy trách, đúng rồi, con bé này ngốc là thế mà chưa dạy nó tý gì, thế này thì con trai mình mai sau chắc thiệt thòi chết mất. Thôi được rồi bảo bối của mẹ, mẹ thay con hành đạo vậy!
-“Nằm xuống đây, mẹ bảo Nhi cái này…”
-“Dạ!”
Sen ôm mẹ, mẹ vừa xoa đầu vừa dạy bảo.
-“Thế đã ai bảo thích Nhi bao giờ chưa?”
-“Có rồi ạ, cậu bảo!”
Thằng này, cũng nhanh thật đấy. Mẹ cười mỉm, mẹ hỏi tiếp.
-“Thế Nhi trả lời ra sao?”
-“Con cũng thích cậu mà, con thích hết mọi người trong nhà mình nha, thích mẹ nhất…”
Cái mồm, dẻo quá. Nhưng mà nghĩ lại, cũng thương thằng con mình thật, người ta đi tỏ tình hoặc thất bại, hoặc thành công, đây cái người mà nó tỏ tình còn chẳng biết đang được tỏ tình…haizza…
-“Cậu nói với con, là ý khác!”
-“Khác gì ạ?”
-“Con nghe này, với mọi người, là tình cảm giữa người thân và người thân. Còn cậu với con, là tình cảm nam với nữ…”
-“Dạ?”
-“Như mẹ nói với con, người ta yêu nhau, hôn nhau, con nhớ không?”
-“Có ạ!”
-“Khi mà nói với người thân, mình nên dùng từ quý, còn ai đó nói với con, từ thích, nghĩa là họ đặc biệt để ý tới con…”
-“Dạ?”
Khổ, con bé ngây ngô quá, mất công mẹ nó phải đào tạo gần hai tiếng đồng hồ, chỉ dẫn từng chi tiết cơ bản nhất.
-“Rồi giờ nhé, đó là thích, rồi tới yêu nhé, mẹ sẽ nói biểu hiện nhé…”
-“Vâng!”
Chủ đề mới lạ quá, Sen chăm chú lắng nghe, mắt tròn mắt dẹt.
-“Và khi con thực sự yêu ai, con sẽ trao cho đó nụ hôn đầu tiên…và cả, nếu hợp nhau các con sẽ lấy nhau, sinh con, xây dựng gia đình…”
-“Sinh con ạ?”
-“Ừ!”
Tối hôm đó, mẹ đã dậy Sen, làm thế nào để có em bé. Dù sao nó cũng lớp 10 rồi, nên mẹ dạy dỗ rất cẩn thận. Mẹ nói, con gái phải biết kiêu ngạo, không xinh thì phải sạch, phải thơm. Không được quá nhu nhược, phải có khí chất, bọn bạn trai không được tin ai cả, không được nghe chúng dụ ngọt, phải giữ cái quý giá nhất cho người con trai mà trân trọng mình.
Sen nghe mẹ nói mà mặt mũi phải gọi là đỏ bừng tía tai. Có những thứ, đúng là không thể ngờ được, ngại quá, xấu hổ chết mất luôn ý!
Hai mẹ con đang bận rộn thì có tiếng gõ cửa ầm ầm.
-“Nhi, mở cửa cho ba!”
Sen thấy mẹ mỉm cười, nhưng mẹ lại nói thầm, mẹ dặn dò Sen, con bé nghe lời mẹ lắm, ngay lập tức vùng dậy, chạy ra cửa mếu máo.
-“Ba ơi, mẹ làm sao ý, người mẹ lạnh toát à, mẹ ốm rồi ý sao!”
Ba nghe thấy thì tái mét mặt, chạy vội vào giường nó. Mẹ đang nằm cười thầm trong bụng, tự thấy mình sáng suốt, may mà từ bé đã nuôi dạy Sen theo một cách hoàn toàn khác, nên giờ lớn lên nó mới ngoan ngoãn đáng yêu như này. Chứ ngộ như không bắt nó làm quen với cuộc sống nhà dưới một chút, chiều như công chúa từ bé khéo lại nhũng nhiễu đỏng đảnh thì chán.
Tất nhiên, ngoài mặt mẹ vẫn nhăn nhó khó chịu, lộ rõ vẻ mệt nhọc.
-“Bà xã, bà xã sao thế?”
-“…”
-“Thôi mà, anh sai rồi, anh xin đấy.”
-“Tối nay tôi ngủ với con, tôi sống chết như nào anh không phải quan tâm!”
-“Anh xin, anh xin…trời ơi, mình thế này anh khổ sở lắm…”
Thế rồi, ba nháy mắt, Sen biết điều lượn chỗ khác. Nó biết đi đâu đây? Hôm nay tạm ngủ ở phòng cậu vậy.
Đắp chăn của cậu, thật thơm, cảm giác giống cậu bên mình, nghĩ mông lung những lời mẹ nói, phân tích cảm xúc của chính mình. Sau suốt gần một đêm, Sen phát hiện ra một điều cực kì quan trọng, trời ơi, Sen thích cậu, thích cậu thật rồi, thích đúng như cái kiểu mà mẹ bảo đó!
Càng nghĩ, tim càng đập mạnh, người càng đỏ bừng bừng, nhớ cậu chết mất. Mong đến Tết quá luôn à!!!
Tết đến, tin sốc như chưa bao giờ sốc hơn. Đại thiếu gia không về nhà!
Mẹ điên lắm, mẹ bảo Sen yên tâm, mẹ sang Mỹ lôi cậu về! Thế là mẹ đi thật. Thực ra từ hồi đó tới giờ mẹ cũng sang đấy ba lần rồi chứ, chỉ tại Sen lên máy bay là đầu óc quay cuồng, người lại ốm tới mấy tuần nên mẹ không cho đi thôi.
Rồi mẹ về, mẹ lần đầu tiên không thành công. Mẹ bực lắm, đưa cho Sen một chiếc điện thoại mới, bảo có gì muốn nói với cậu thì dùng.
Sen gọi chẳng được, nó bắt đầu mày mò nhắn tin.
“Cậu khỏe không?”
Đợi mãi, điện thoại vẫn yên lặng. Sen gửi tiếp.
“Em khỏe lắm!”
“Sao Tết cậu không về?”
“Cậu bận học à?”
“Cậu ăn ngủ có được không?”
“Cậu có nhiều bạn bên đó không?”
…..
Mãi, mãi mà vẫn không hồi âm. Nhưng Sen là đứa cực kì kiên nhẫn, hàng ngày vẫn nhắn tin chúc ngày mới tốt lành, rồi chúc ngủ ngon. Lúc nào gặp cái gì hay đều nhắn tin khoe cậu hết à.
Một ngày, rảnh rang quá, nó viết.
“Em thích cậu, cậu ạ! Thích theo cái nghĩa nam nữ mà mẹ cậu dạy em ý!”
“Em nghĩ mãi mới nhận ra đó, em nhớ cậu nhiều lắm, và thích cậu cực kì luôn, cậu không thể nhắn tin lại à?”
Một phút…hai phút…ba phút…
Mười năm phút…
Ngay khi nó hết hi vọng lắm rồi, thì điện thoại rung. Trời ơi, phải gọi là sung sướng gần chết luôn ấy, nhảy múa quanh phòng luôn!
Hồi hộp mở ra, hồi hộp đọc.
“Tao ghét mày!”
Hả? Mặt con bé ngắn tũn, cố gắng nhắn lại lý sự.
“Thế sao cậu còn bảo thích em, đợt gì đó? Em còn nhặt được điều ước của cậu đấy, cậu nói cậu muốn lấy em làm vợ, giờ cậu ghét em là sao?”
Một lúc, tin nhắn tới.
“Ngày đó tao trẻ trâu biết gì đâu. Giờ tao ghét mày, đừng nhắn tin nữa, phiền lắm!”
Ai đó bị ai đó làm cho buồn phát khóc, từ hôm ấy, không dám nhắn tin nữa.
Cuộc sống không có cậu quá là thảm, nhưng nó biết làm sao giờ? Cậu thấy nó phiền như thế, nó đành phải chịu thôi.
Thế mà một buổi chiều hè, chiếc điện thoại mốc meo lại đổ chuông. Là cậu, Sen tưởng nó mơ cơ chứ.
-“CẬU! Là cậu à?”
-“Không tao thì ai?”
-“Cậu hết ghét em rồi ạ?”
-“Vẫn ghét…”
Sen còn chưa biết nói gì thì đã có cánh tay vẫy vẫy ở cửa, nó theo phản xạ kêu lên.
-“Anh Sên, anh nghỉ hè sớm thế? Đợi em tý em đang nói chuyện điện thoại…”
-“MÀY BIẾN ĐI!”
Giọng đầu dây bên kia đến là giận dữ. Tiếng tút tút lại vang dài, hại Sen ngơ chẳng hiểu gì? Anh Sên mua cho nó một đống quà, Sen mải nghĩ chuyện của cậu, chẳng khá khẩm lên nổi.
……
Thời tiết nóng nực, không có việc gì làm nên Sen thường ngủ trưa xuyên chiều luôn. Một hôm, nó có một giấc mơ rất đẹp, mơ gặp đại thiếu gia, mơ thấy cậu xoa mặt mình, thấy cậu khen nó xinh.
-“Vẫn béo như thế! Trông này, vẫn như lợn nái luôn!”
-“Cậu vừa khen em xinh cơ mà?”
-“Tao khen mày xinh lúc nào?”
-“Có mà, vừa thấy khen xong!”
-“Mày mơ hả…”
-“Đâu…đâu…thật…mà…”
Con bé ú a ú ớ, cái miệng chóp chép. Hại cậu nhà nó bực mình, vừa lôi dậy vừa quát ầm ĩ.
-“Cậu?”
-“Em đang mơ hay là thật thế?”
Cái giọng ngái ngủ yêu chết mất, bị ai đó búng cho một phát vào mũi.
-“Á…cậu…thật hả…cậu về bao giờ đấy! Sao em không biết? Sao không gọi em dậy? Trời ơi em xem nào? Sao hôm nọ cậu dập máy, uầy sao cậu đẹp trai ra nhiều thế? Sao cậu cao thế? Trời ơi, em nhớ cậu gần chết rồi đây này!Á…Em đi khoe các bác…à…ba mẹ biết cậu về chưa…?”
Sen sướng, làm ầm ĩ cả lên.
-“Cậu, cậu đánh em phát đi, em sợ là ảo giác lắm!”
Biểu cảm của nó làm cậu cũng phải phì cười, nhưng cậu không đánh nó, chỉ là ghé sát, cắn vào vành tai nó, không quá đau, nhưng cũng đủ để nó biết, cậu thực sự, đã về!
Sen tự dưng đỏ ửng, ấp a ấp úng, rồi ngượng quá, ngồi đơ luôn.
-“Đi!”
-“Dạ?”
-“Đi biển!”
-“Sao ạ?”
-“Tao nói đi biển chơi!”
-“Vâng! Để tối em chuẩn bị áo quần!”
-“Đi ngay bây giờ!”
-“Nhưng…ba mẹ cậu…em…”
-“Ba mẹ đi chơi rồi, chỉ tao với mày đi thôi!”
-“Dạ?”
-“Có đi không?”
-“Có…có chứ…em đi…em đi…”
Sen cười thật tươi, gần một năm, hôm nay mới có cảm giác vui sướng như vậy. Nó cứ ríu rít như con chim non cả một chặng đường. Có một người ngồi nghe nó nói, rất chăm chú, rất kiên nhẫn, thi thoảng đưa nước nó uống, thi thoảng vén lại mấy sợi tóc xõa trên trán nó, thi thoảng dựa vai nó cười mỉm.
Bữa tối, cậu đưa Sen tới một nhà hàng khá sang trọng.
-“Mày ăn gì?”
-“Em á, vâng đợi em tý!”
Sen nhìn thực đơn một hồi, rồi thản nhiên gọi.
-“Em ăn cua rang muối, tôm hấp bia, mực xào dứa…., chả mực, hến hấp lá chanh…., sò điệp nướng tóp mỡ…nộm sứa hoa chuối, cá thu sốt cà chua, cá hồi chiên vàng…thêm nước dừa nữa…rồi, xong, thế cậu ăn gì?”
Hiển nhìn Sen, rồi lại khẽ ra hiệu cho người phục vụ đi chuẩn bị.
-“Sao cậu không gọi ạ?”
-“Không muốn ăn!”
Sen nghe cậu nói thì bê ghế sát sàn sạt cạnh cậu, cuống quít hỏi thăm.
-“Ơ, thế sao được? Cậu có mệt lắm không?”
-“Hơi mệt!”
Nó tự xưng thấy xót, nó lên máy bay tý đã choáng, đằng này cậu phải ngồi trên đấy bao nhiêu tiếng, rồi lại đi ra biển luôn với nó.
Sen chủ động cầm lấy tay cậu, xoa bóp nhiệt tình, hi vọng cậu sẽ mau khỏe. Lúc thức ăn được dọn ra, chẳng hiểu sao người cậu chủ nhà nó yếu lắm luôn, tay cậu run không cầm được đũa thìa, Sen thương cậu quá, đành bóc hải sản cho cậu.
-“Thôi, không ăn nổi!”
-“Ăn nữa đi mà, em đã bóc rồi mà, ăn cho có sức khỏe, nhé!”
-“Con tôm đó to lắm, tao không ăn nổi!”
-“Thế em cắn một ít trước nhé, con tôm sẽ bé đi, rồi cậu ăn nhé!”
-“Cũng được, tao nể mày lắm đó!”
Sen tự cười, cậu chủ ngốc ngếch thật, cậu bị nó lừa nhé, thực ra con tôm này to thật, nhưng rồi nó cho cậu ăn hai nửa con tôm, thì cộng lại cũng là một con tôm mà. Cậu khờ quá, cậu lại cứ tưởng nó cắn một miếng rồi, cậu sẽ ăn ít đi.
-“Cậu ăn chả mực không?”
-“Thôi!”
-“Thôi ăn đi mà cậu, mỗi người ăn một miếng nhé!”
-“Không muốn!”
-“A…há mồm…em đút cho…”
-“Rồi, tao nể mày đấy!”
Người khôn làm nũng lên làm nũng xuống, hại người ngốc dỗ dành mỏi cả miệng, rốt cuộc, cũng ăn xong.
-“Cậu hết ghét em rồi nhỉ? Cậu lại thích em rồi phải không?”
-“…”
-“Sao cậu không nói gì vậy?”
-“…”
-“Cậu lại giận gì à?”
-“Ừ, rất giận!”
-“Em làm gì sai à?”
-“Mày quá đáng!”
-“Dạ?”
-“Lúc nãy ý, mày lừa tao, tao đã nói không thích ăn nhiều tôm, tao định chỉ ăn nửa con, nhưng mày không coi tao ra gì cả, mày ngọt nhạt làm tao ăn gần hết nửa đĩa…”
Sen hoảng hốt giải thích.
-“Không phải em không coi cậu ra gì, mà là em lo cho cậu mà.”
-“Tao không cần biết!”
Cậu dỗi, cậu đi trước, Sen khổ sở chạy theo sau.
-“Thôi, đừng giận em nữa, mất cả vui!”
-“Nhưng tao đau lòng!”
-“Giờ em phải làm sao?”
-“Mày tránh ra đi!”
-“Thôi mà, em phải làm gì bây giờ?”
Hiển bỗng dưng đứng lại, cậu nghiêm nghị.
-“Mày nói thế chứ nếu tao yêu cầu thì chắc gì mày đã làm?”
-“Không, không, nhất định em sẽ làm mà, nhất định luôn!”
-“Thế thơm vào đây một phát đi!”
Sen chững lại một lúc, thấy đại thiếu gia định bỏ mặc nó rồi, nên vội vàng kiễng chân, thơm lên má cậu một cái. Con bé đỏ bừng, thấy cậu cũng đỏ không kém à!
Cậu cười, đẹp trai mê li luôn. Rồi cậu dẫn nó đi dạo. Biển rất đẹp, trăng sao đều rất sáng, không khí trong lành thanh mát đến dịu dàng.
-“Cậu lạnh không? Em chạy vào kia lấy thêm áo cho cậu nhé!”
Hiển nhìn Sen, nhẹ nhàng khoác qua vai cho nó.
-“Thôi, không cần.”
-“Dạ?”
-“Ngoan, nghe lời!”
-“Vâng, nhưng cậu có lạnh không?”
-“Ở cạnh mày thì không!”
-“Dạ?”
-“Dạ dẫm gì, đi thôi!”
Hiển dẫn Sen đi một đoạn, thì nó bắt đầu nhìn thấy những ánh nến rất lung linh được xếp trên cát. Nhìn qua, nó có thể đọc được nến xếp thành chữ Trương Ngọc Uyển Nhi, hoa hồng rải từng cánh xung quanh, tuyệt đẹp.
Sen không khỏi trầm trồ, nhưng cái chữ tiếng anh kia là gì nhỉ? Quen quá, mà không thể nào mà nghĩ ra được?
Nó biết chữ WILL, của thì tương lai đây mà, vừa mới ôn bài hôm nọ. YOU, you là bạn. ME, me là tôi. Thế còn cái chữ ở giữa kia là gì thế? MARRY, trông quen thế? Mà sao nó không thể nghĩ được ra nữa luôn.
Đại thiếu gia đang nhìn nó, ánh mắt cực kì trông chờ, khiến con bé càng rối. Trời ơi sao nó ngu thế này cơ chứ?
-“Sen!”
-“Dạ?”
-“Mày…mày…nghĩ sao?”
Ôi em có hiểu cậu định nói gì đâu mà nghĩ sao? Cậu cầm tay nó, tay cậu run thấy rõ luôn. Nó sợ quá, đành phải khai thật.
-“Cậu, đợi em một tý nhé!”
-“Còn phải nghĩ à?”
-“Em…em lấy điện thoại tra từ điển, chữ “marry”, em không biết nghĩa…”
Nói xong, nhìn cậu lấm lét. Sờ tay vào túi, không thấy điện thoại đâu, chết chắc luôn rồi!
-“Đợi em tý, em chạy ra xe xem có không? Rất nhanh thôi…cậu đừng giận nhé!”
Mặt cậu đã tối xanh tối đen, hận chỉ muốn vứt nó xuống biển ngay lập tức.
-“Đứng lại!”
-“Dạ?”
-“Lấy tao!”
-“Dạ? Lấy…cái…gì…ạ?”
-“Trương Ngọc Uyển Nhi, tao bảo mày lấy tao!”
Sen ngớ hết cả người, cậu đã tới bên cạnh nắm lấy tay nó.
-“Làm vợ tao, nhé!”
Sao lại thế? Hôm nọ mẹ vừa mới dạy độ tuổi kết hôn cơ mà, hình như nó và cậu chưa đến tuổi thì phải, Sen hơi choáng, tạm thời chỉ có thể thốt lên.
-“Mẹ bảo…à, mẹ cậu bảo…à mà…pháp luật không cho phép đâu ạ…”
-“Tao biết!”
-“Dạ?”
-“Nhưng giờ tao cầu hôn mày trước, khi nào đủ tuổi thì cưới!”
-“Dạ?”
-“Dạ dẫm gì, để mày ở nhà, tao không yên tâm, thế nào? Mày có lấy tao không?”
A, cậu hỏi dồn dập quá, hại con bé lóng nga lóng ngóng.
-“Mày có đồng ý hay không thì bảo đây? Trả lời mau đi! Tao đếm từ một tới ba thôi MỘT…HAI…”
(Còn tiếp)
“Hoàng Thế Hiển ước mai sau được lấy Trương Ngọc Uyển Nhi làm vợ!”
“Hoàng Thế Hiển ước mai sau được lấy Trương Ngọc Uyển Nhi làm vợ!”
….
Sen nhìn đi nhìn lại. Nó đọc xong, nó không dám chắc, lại đánh vần lại từng từ. Tim nó đập rất mạnh, cảm giác hai má nóng ran, loại chuyện này, cũng không hiểu là gì nữa???
Chỉ muốn, ngay lập tức bây giờ được gặp cậu.
Muốn hỏi cho thật rõ ràng.
Việc này, nó rối trí quá à.
Con bé chạy ngay tới chiếc điện thoại bàn, run rẩy, hồi hộp bấm một loạt số, cái số mà nó thuộc từ lâu lẩu lầu lâu, cái số mà chẳng bao giờ thèm nghe điện thoại của nó cả.
Tút…tút…tút…
Sau một hồi chuông, cuối cùng cũng có tín hiệu nhấc máy. Nó nghe tiếng cậu, ngọt ngào quá, thân thuộc quá, mừng phát khóc.
Nhưng Sen sợ, sợ cậu còn ghét Sen, tạm thời chẳng biết nói gì, cũng chẳng dám lên tiếng!
-“Ba à…?”
-“…”
-“Mẹ à?”
-“…”
-“Ai vậy? Sao không nói gì?”
-“…”
Sen cứ muốn nghe mãi, nghe mãi, vì nó nhớ cái giọng nói này quá cơ, mà người đầu dây bên kia lặng yên rồi, nên đành phải nghẹn ngào.
-“Là em…Sen…”
Không gian yên lặng tới thế? Nó còn nghe thấy cả tiếng thở của cậu, nhẹ nhàng, gần gũi, cứ như cậu đang ở ngay bên nó vậy.
-“Cậu, cậu có khỏe không?”
Tút…tút…tút…
Đáp lại lời hỏi thăm của Sen, là dập máy, dập máy không thương tiếc!
Mặt con bé tối đen, ỉu xìu.
Đi học trường mới này, Sen đứng nhất lớp luôn nhé, các bạn đều giống Sen, ai cũng yêu quý nó. Cậu không ở nhà, chẳng ai quát mắng. Cậu đi Mỹ, nhà trên nhà dưới ăn chung một bàn ăn, toàn bộ sự chú ý của ba mẹ, các bác, mọi thành viên từ lớn tới nhỏ đều hướng vào Sen.
Nó bây giờ ngoài cậu phớt lờ thì trở thành trung tâm của vũ trụ rồi. Vậy tại sao mà vẫn thấy buồn thế? Buồn nẫu cả ruột cả gan…
Vừa mới về phòng ngẩn ngơ một lúc thì mẹ gọi.
-“Nhi!”
-“Dạ con đây mẹ!”
-“Tối nay mẹ ngủ ở đây nhé!”
-“Ba lại làm việc có lỗi à mẹ?”
-“Đúng vậy, lần này phải trị cho ba con biết lễ độ…”
Mẹ thật, Sen thấy ba tốt ơi là tốt rồi ý, ba Sen ý à, bá đạo lắm, có lần Sen được mẹ đưa tới công ty nha, ai cũng sợ ba cả ý. Nó ngây ngô thắc mắc.
-“Tất cả mọi người sợ ba, nhưng ba lại sợ mẹ!”
Mẹ nở nụ cười đằm thắm, ôm nó vào lòng, mẹ bảo.
-“Đó không phải là sợ, mà là yêu?”
-“Yêu ạ?”
Nhìn con gái mắt ngây thơ tròn xoe, người làm mẹ tự dưng thấy trách, đúng rồi, con bé này ngốc là thế mà chưa dạy nó tý gì, thế này thì con trai mình mai sau chắc thiệt thòi chết mất. Thôi được rồi bảo bối của mẹ, mẹ thay con hành đạo vậy!
-“Nằm xuống đây, mẹ bảo Nhi cái này…”
-“Dạ!”
Sen ôm mẹ, mẹ vừa xoa đầu vừa dạy bảo.
-“Thế đã ai bảo thích Nhi bao giờ chưa?”
-“Có rồi ạ, cậu bảo!”
Thằng này, cũng nhanh thật đấy. Mẹ cười mỉm, mẹ hỏi tiếp.
-“Thế Nhi trả lời ra sao?”
-“Con cũng thích cậu mà, con thích hết mọi người trong nhà mình nha, thích mẹ nhất…”
Cái mồm, dẻo quá. Nhưng mà nghĩ lại, cũng thương thằng con mình thật, người ta đi tỏ tình hoặc thất bại, hoặc thành công, đây cái người mà nó tỏ tình còn chẳng biết đang được tỏ tình…haizza…
-“Cậu nói với con, là ý khác!”
-“Khác gì ạ?”
-“Con nghe này, với mọi người, là tình cảm giữa người thân và người thân. Còn cậu với con, là tình cảm nam với nữ…”
-“Dạ?”
-“Như mẹ nói với con, người ta yêu nhau, hôn nhau, con nhớ không?”
-“Có ạ!”
-“Khi mà nói với người thân, mình nên dùng từ quý, còn ai đó nói với con, từ thích, nghĩa là họ đặc biệt để ý tới con…”
-“Dạ?”
Khổ, con bé ngây ngô quá, mất công mẹ nó phải đào tạo gần hai tiếng đồng hồ, chỉ dẫn từng chi tiết cơ bản nhất.
-“Rồi giờ nhé, đó là thích, rồi tới yêu nhé, mẹ sẽ nói biểu hiện nhé…”
-“Vâng!”
Chủ đề mới lạ quá, Sen chăm chú lắng nghe, mắt tròn mắt dẹt.
-“Và khi con thực sự yêu ai, con sẽ trao cho đó nụ hôn đầu tiên…và cả, nếu hợp nhau các con sẽ lấy nhau, sinh con, xây dựng gia đình…”
-“Sinh con ạ?”
-“Ừ!”
Tối hôm đó, mẹ đã dậy Sen, làm thế nào để có em bé. Dù sao nó cũng lớp 10 rồi, nên mẹ dạy dỗ rất cẩn thận. Mẹ nói, con gái phải biết kiêu ngạo, không xinh thì phải sạch, phải thơm. Không được quá nhu nhược, phải có khí chất, bọn bạn trai không được tin ai cả, không được nghe chúng dụ ngọt, phải giữ cái quý giá nhất cho người con trai mà trân trọng mình.
Sen nghe mẹ nói mà mặt mũi phải gọi là đỏ bừng tía tai. Có những thứ, đúng là không thể ngờ được, ngại quá, xấu hổ chết mất luôn ý!
Hai mẹ con đang bận rộn thì có tiếng gõ cửa ầm ầm.
-“Nhi, mở cửa cho ba!”
Sen thấy mẹ mỉm cười, nhưng mẹ lại nói thầm, mẹ dặn dò Sen, con bé nghe lời mẹ lắm, ngay lập tức vùng dậy, chạy ra cửa mếu máo.
-“Ba ơi, mẹ làm sao ý, người mẹ lạnh toát à, mẹ ốm rồi ý sao!”
Ba nghe thấy thì tái mét mặt, chạy vội vào giường nó. Mẹ đang nằm cười thầm trong bụng, tự thấy mình sáng suốt, may mà từ bé đã nuôi dạy Sen theo một cách hoàn toàn khác, nên giờ lớn lên nó mới ngoan ngoãn đáng yêu như này. Chứ ngộ như không bắt nó làm quen với cuộc sống nhà dưới một chút, chiều như công chúa từ bé khéo lại nhũng nhiễu đỏng đảnh thì chán.
Tất nhiên, ngoài mặt mẹ vẫn nhăn nhó khó chịu, lộ rõ vẻ mệt nhọc.
-“Bà xã, bà xã sao thế?”
-“…”
-“Thôi mà, anh sai rồi, anh xin đấy.”
-“Tối nay tôi ngủ với con, tôi sống chết như nào anh không phải quan tâm!”
-“Anh xin, anh xin…trời ơi, mình thế này anh khổ sở lắm…”
Thế rồi, ba nháy mắt, Sen biết điều lượn chỗ khác. Nó biết đi đâu đây? Hôm nay tạm ngủ ở phòng cậu vậy.
Đắp chăn của cậu, thật thơm, cảm giác giống cậu bên mình, nghĩ mông lung những lời mẹ nói, phân tích cảm xúc của chính mình. Sau suốt gần một đêm, Sen phát hiện ra một điều cực kì quan trọng, trời ơi, Sen thích cậu, thích cậu thật rồi, thích đúng như cái kiểu mà mẹ bảo đó!
Càng nghĩ, tim càng đập mạnh, người càng đỏ bừng bừng, nhớ cậu chết mất. Mong đến Tết quá luôn à!!!
Tết đến, tin sốc như chưa bao giờ sốc hơn. Đại thiếu gia không về nhà!
Mẹ điên lắm, mẹ bảo Sen yên tâm, mẹ sang Mỹ lôi cậu về! Thế là mẹ đi thật. Thực ra từ hồi đó tới giờ mẹ cũng sang đấy ba lần rồi chứ, chỉ tại Sen lên máy bay là đầu óc quay cuồng, người lại ốm tới mấy tuần nên mẹ không cho đi thôi.
Rồi mẹ về, mẹ lần đầu tiên không thành công. Mẹ bực lắm, đưa cho Sen một chiếc điện thoại mới, bảo có gì muốn nói với cậu thì dùng.
Sen gọi chẳng được, nó bắt đầu mày mò nhắn tin.
“Cậu khỏe không?”
Đợi mãi, điện thoại vẫn yên lặng. Sen gửi tiếp.
“Em khỏe lắm!”
“Sao Tết cậu không về?”
“Cậu bận học à?”
“Cậu ăn ngủ có được không?”
“Cậu có nhiều bạn bên đó không?”
…..
Mãi, mãi mà vẫn không hồi âm. Nhưng Sen là đứa cực kì kiên nhẫn, hàng ngày vẫn nhắn tin chúc ngày mới tốt lành, rồi chúc ngủ ngon. Lúc nào gặp cái gì hay đều nhắn tin khoe cậu hết à.
Một ngày, rảnh rang quá, nó viết.
“Em thích cậu, cậu ạ! Thích theo cái nghĩa nam nữ mà mẹ cậu dạy em ý!”
“Em nghĩ mãi mới nhận ra đó, em nhớ cậu nhiều lắm, và thích cậu cực kì luôn, cậu không thể nhắn tin lại à?”
Một phút…hai phút…ba phút…
Mười năm phút…
Ngay khi nó hết hi vọng lắm rồi, thì điện thoại rung. Trời ơi, phải gọi là sung sướng gần chết luôn ấy, nhảy múa quanh phòng luôn!
Hồi hộp mở ra, hồi hộp đọc.
“Tao ghét mày!”
Hả? Mặt con bé ngắn tũn, cố gắng nhắn lại lý sự.
“Thế sao cậu còn bảo thích em, đợt gì đó? Em còn nhặt được điều ước của cậu đấy, cậu nói cậu muốn lấy em làm vợ, giờ cậu ghét em là sao?”
Một lúc, tin nhắn tới.
“Ngày đó tao trẻ trâu biết gì đâu. Giờ tao ghét mày, đừng nhắn tin nữa, phiền lắm!”
Ai đó bị ai đó làm cho buồn phát khóc, từ hôm ấy, không dám nhắn tin nữa.
Cuộc sống không có cậu quá là thảm, nhưng nó biết làm sao giờ? Cậu thấy nó phiền như thế, nó đành phải chịu thôi.
Thế mà một buổi chiều hè, chiếc điện thoại mốc meo lại đổ chuông. Là cậu, Sen tưởng nó mơ cơ chứ.
-“CẬU! Là cậu à?”
-“Không tao thì ai?”
-“Cậu hết ghét em rồi ạ?”
-“Vẫn ghét…”
Sen còn chưa biết nói gì thì đã có cánh tay vẫy vẫy ở cửa, nó theo phản xạ kêu lên.
-“Anh Sên, anh nghỉ hè sớm thế? Đợi em tý em đang nói chuyện điện thoại…”
-“MÀY BIẾN ĐI!”
Giọng đầu dây bên kia đến là giận dữ. Tiếng tút tút lại vang dài, hại Sen ngơ chẳng hiểu gì? Anh Sên mua cho nó một đống quà, Sen mải nghĩ chuyện của cậu, chẳng khá khẩm lên nổi.
……
Thời tiết nóng nực, không có việc gì làm nên Sen thường ngủ trưa xuyên chiều luôn. Một hôm, nó có một giấc mơ rất đẹp, mơ gặp đại thiếu gia, mơ thấy cậu xoa mặt mình, thấy cậu khen nó xinh.
-“Vẫn béo như thế! Trông này, vẫn như lợn nái luôn!”
-“Cậu vừa khen em xinh cơ mà?”
-“Tao khen mày xinh lúc nào?”
-“Có mà, vừa thấy khen xong!”
-“Mày mơ hả…”
-“Đâu…đâu…thật…mà…”
Con bé ú a ú ớ, cái miệng chóp chép. Hại cậu nhà nó bực mình, vừa lôi dậy vừa quát ầm ĩ.
-“Cậu?”
-“Em đang mơ hay là thật thế?”
Cái giọng ngái ngủ yêu chết mất, bị ai đó búng cho một phát vào mũi.
-“Á…cậu…thật hả…cậu về bao giờ đấy! Sao em không biết? Sao không gọi em dậy? Trời ơi em xem nào? Sao hôm nọ cậu dập máy, uầy sao cậu đẹp trai ra nhiều thế? Sao cậu cao thế? Trời ơi, em nhớ cậu gần chết rồi đây này!Á…Em đi khoe các bác…à…ba mẹ biết cậu về chưa…?”
Sen sướng, làm ầm ĩ cả lên.
-“Cậu, cậu đánh em phát đi, em sợ là ảo giác lắm!”
Biểu cảm của nó làm cậu cũng phải phì cười, nhưng cậu không đánh nó, chỉ là ghé sát, cắn vào vành tai nó, không quá đau, nhưng cũng đủ để nó biết, cậu thực sự, đã về!
Sen tự dưng đỏ ửng, ấp a ấp úng, rồi ngượng quá, ngồi đơ luôn.
-“Đi!”
-“Dạ?”
-“Đi biển!”
-“Sao ạ?”
-“Tao nói đi biển chơi!”
-“Vâng! Để tối em chuẩn bị áo quần!”
-“Đi ngay bây giờ!”
-“Nhưng…ba mẹ cậu…em…”
-“Ba mẹ đi chơi rồi, chỉ tao với mày đi thôi!”
-“Dạ?”
-“Có đi không?”
-“Có…có chứ…em đi…em đi…”
Sen cười thật tươi, gần một năm, hôm nay mới có cảm giác vui sướng như vậy. Nó cứ ríu rít như con chim non cả một chặng đường. Có một người ngồi nghe nó nói, rất chăm chú, rất kiên nhẫn, thi thoảng đưa nước nó uống, thi thoảng vén lại mấy sợi tóc xõa trên trán nó, thi thoảng dựa vai nó cười mỉm.
Bữa tối, cậu đưa Sen tới một nhà hàng khá sang trọng.
-“Mày ăn gì?”
-“Em á, vâng đợi em tý!”
Sen nhìn thực đơn một hồi, rồi thản nhiên gọi.
-“Em ăn cua rang muối, tôm hấp bia, mực xào dứa…., chả mực, hến hấp lá chanh…., sò điệp nướng tóp mỡ…nộm sứa hoa chuối, cá thu sốt cà chua, cá hồi chiên vàng…thêm nước dừa nữa…rồi, xong, thế cậu ăn gì?”
Hiển nhìn Sen, rồi lại khẽ ra hiệu cho người phục vụ đi chuẩn bị.
-“Sao cậu không gọi ạ?”
-“Không muốn ăn!”
Sen nghe cậu nói thì bê ghế sát sàn sạt cạnh cậu, cuống quít hỏi thăm.
-“Ơ, thế sao được? Cậu có mệt lắm không?”
-“Hơi mệt!”
Nó tự xưng thấy xót, nó lên máy bay tý đã choáng, đằng này cậu phải ngồi trên đấy bao nhiêu tiếng, rồi lại đi ra biển luôn với nó.
Sen chủ động cầm lấy tay cậu, xoa bóp nhiệt tình, hi vọng cậu sẽ mau khỏe. Lúc thức ăn được dọn ra, chẳng hiểu sao người cậu chủ nhà nó yếu lắm luôn, tay cậu run không cầm được đũa thìa, Sen thương cậu quá, đành bóc hải sản cho cậu.
-“Thôi, không ăn nổi!”
-“Ăn nữa đi mà, em đã bóc rồi mà, ăn cho có sức khỏe, nhé!”
-“Con tôm đó to lắm, tao không ăn nổi!”
-“Thế em cắn một ít trước nhé, con tôm sẽ bé đi, rồi cậu ăn nhé!”
-“Cũng được, tao nể mày lắm đó!”
Sen tự cười, cậu chủ ngốc ngếch thật, cậu bị nó lừa nhé, thực ra con tôm này to thật, nhưng rồi nó cho cậu ăn hai nửa con tôm, thì cộng lại cũng là một con tôm mà. Cậu khờ quá, cậu lại cứ tưởng nó cắn một miếng rồi, cậu sẽ ăn ít đi.
-“Cậu ăn chả mực không?”
-“Thôi!”
-“Thôi ăn đi mà cậu, mỗi người ăn một miếng nhé!”
-“Không muốn!”
-“A…há mồm…em đút cho…”
-“Rồi, tao nể mày đấy!”
Người khôn làm nũng lên làm nũng xuống, hại người ngốc dỗ dành mỏi cả miệng, rốt cuộc, cũng ăn xong.
-“Cậu hết ghét em rồi nhỉ? Cậu lại thích em rồi phải không?”
-“…”
-“Sao cậu không nói gì vậy?”
-“…”
-“Cậu lại giận gì à?”
-“Ừ, rất giận!”
-“Em làm gì sai à?”
-“Mày quá đáng!”
-“Dạ?”
-“Lúc nãy ý, mày lừa tao, tao đã nói không thích ăn nhiều tôm, tao định chỉ ăn nửa con, nhưng mày không coi tao ra gì cả, mày ngọt nhạt làm tao ăn gần hết nửa đĩa…”
Sen hoảng hốt giải thích.
-“Không phải em không coi cậu ra gì, mà là em lo cho cậu mà.”
-“Tao không cần biết!”
Cậu dỗi, cậu đi trước, Sen khổ sở chạy theo sau.
-“Thôi, đừng giận em nữa, mất cả vui!”
-“Nhưng tao đau lòng!”
-“Giờ em phải làm sao?”
-“Mày tránh ra đi!”
-“Thôi mà, em phải làm gì bây giờ?”
Hiển bỗng dưng đứng lại, cậu nghiêm nghị.
-“Mày nói thế chứ nếu tao yêu cầu thì chắc gì mày đã làm?”
-“Không, không, nhất định em sẽ làm mà, nhất định luôn!”
-“Thế thơm vào đây một phát đi!”
Sen chững lại một lúc, thấy đại thiếu gia định bỏ mặc nó rồi, nên vội vàng kiễng chân, thơm lên má cậu một cái. Con bé đỏ bừng, thấy cậu cũng đỏ không kém à!
Cậu cười, đẹp trai mê li luôn. Rồi cậu dẫn nó đi dạo. Biển rất đẹp, trăng sao đều rất sáng, không khí trong lành thanh mát đến dịu dàng.
-“Cậu lạnh không? Em chạy vào kia lấy thêm áo cho cậu nhé!”
Hiển nhìn Sen, nhẹ nhàng khoác qua vai cho nó.
-“Thôi, không cần.”
-“Dạ?”
-“Ngoan, nghe lời!”
-“Vâng, nhưng cậu có lạnh không?”
-“Ở cạnh mày thì không!”
-“Dạ?”
-“Dạ dẫm gì, đi thôi!”
Hiển dẫn Sen đi một đoạn, thì nó bắt đầu nhìn thấy những ánh nến rất lung linh được xếp trên cát. Nhìn qua, nó có thể đọc được nến xếp thành chữ Trương Ngọc Uyển Nhi, hoa hồng rải từng cánh xung quanh, tuyệt đẹp.
Sen không khỏi trầm trồ, nhưng cái chữ tiếng anh kia là gì nhỉ? Quen quá, mà không thể nào mà nghĩ ra được?
Nó biết chữ WILL, của thì tương lai đây mà, vừa mới ôn bài hôm nọ. YOU, you là bạn. ME, me là tôi. Thế còn cái chữ ở giữa kia là gì thế? MARRY, trông quen thế? Mà sao nó không thể nghĩ được ra nữa luôn.
Đại thiếu gia đang nhìn nó, ánh mắt cực kì trông chờ, khiến con bé càng rối. Trời ơi sao nó ngu thế này cơ chứ?
-“Sen!”
-“Dạ?”
-“Mày…mày…nghĩ sao?”
Ôi em có hiểu cậu định nói gì đâu mà nghĩ sao? Cậu cầm tay nó, tay cậu run thấy rõ luôn. Nó sợ quá, đành phải khai thật.
-“Cậu, đợi em một tý nhé!”
-“Còn phải nghĩ à?”
-“Em…em lấy điện thoại tra từ điển, chữ “marry”, em không biết nghĩa…”
Nói xong, nhìn cậu lấm lét. Sờ tay vào túi, không thấy điện thoại đâu, chết chắc luôn rồi!
-“Đợi em tý, em chạy ra xe xem có không? Rất nhanh thôi…cậu đừng giận nhé!”
Mặt cậu đã tối xanh tối đen, hận chỉ muốn vứt nó xuống biển ngay lập tức.
-“Đứng lại!”
-“Dạ?”
-“Lấy tao!”
-“Dạ? Lấy…cái…gì…ạ?”
-“Trương Ngọc Uyển Nhi, tao bảo mày lấy tao!”
Sen ngớ hết cả người, cậu đã tới bên cạnh nắm lấy tay nó.
-“Làm vợ tao, nhé!”
Sao lại thế? Hôm nọ mẹ vừa mới dạy độ tuổi kết hôn cơ mà, hình như nó và cậu chưa đến tuổi thì phải, Sen hơi choáng, tạm thời chỉ có thể thốt lên.
-“Mẹ bảo…à, mẹ cậu bảo…à mà…pháp luật không cho phép đâu ạ…”
-“Tao biết!”
-“Dạ?”
-“Nhưng giờ tao cầu hôn mày trước, khi nào đủ tuổi thì cưới!”
-“Dạ?”
-“Dạ dẫm gì, để mày ở nhà, tao không yên tâm, thế nào? Mày có lấy tao không?”
A, cậu hỏi dồn dập quá, hại con bé lóng nga lóng ngóng.
-“Mày có đồng ý hay không thì bảo đây? Trả lời mau đi! Tao đếm từ một tới ba thôi MỘT…HAI…”
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.