Chương 52: HẠNH PHÚC NGỠ NHƯ MƠ
Lan Rùa
23/09/2015
-“Ông chủ, cái cô Alice ấy cứ nhất thiết đòi gặp ông…”
-“Tôi nói rồi!”
-“Nhưng cô ấy nhất định không chịu về, nói là có chuyện quan trọng…”
Hoàng Thế Hiển chưa kịp phản ứng thì đứa con trai láo toét đã bi bô toe toét dẫn “mẹ” vào nhà, người con gái bên cạnh mắt đỏ hoe, còn thủ thỉ vào tai nó cái gì đó, nó liền lôi bác giúp việc ra ngoài rồi đóng cửa phòng.
-“Hoàng Thế Anh, láo toét!”
-“Xin anh, nói chuyện với tôi một chút được không?”
-“Tốt nhất cô nên về đi!”
Alice dè dặt níu ống tay áo của Hiển, lí nhí nói.
-“Em…em là Nhi…là vợ anh…là mẹ của Cu Ty…”
Nước mắt cô trực rơi xuống, trái với mong chờ của cô, người đàn ông đối diện cười to chế giễu.
-“Alice, cô quả là có khiếu hài hước, cô nói cô là Nhi? LÁO!”
-“Anh tin em…em nói thật…”
-“Được, vậy Nhi sinh ngày bao nhiêu? Tôi sinh ngày bao nhiêu, Nhi thích gì nhất, tôi cầu hôn Nhi khi nào?”
-“Em…em không nhớ….em…em…nhưng em thực sự là Nhi…”
Cô càng giải thích, Hoàng Thế Hiển càng giận.
-“Câm mồm rồi biến cho tôi…đừng có diễn kịch nữa, nói cho cô biết, riêng về cách xưng hô cũng sai rồi…muốn diễn thì học hỏi cho tốt vào…BIẾN!”
Tiếng người ta quát, khiến cô run rẩy, biết làm sao? Biết làm sao để anh tin cô?
Phải rồi, chạy vội nên quên mất, bây giờ cô sẽ về nhà, sẽ lấy thư ba viết, sẽ lấy ảnh chụp, sẽ lấy nhẫn, dây chuyền tới, khi anh nhìn thấy những vật đó, anh sẽ tin phải không?
Đúng, chắc chắn anh sẽ tin.
-“Hoàng Thế Hiển, đợi em, nhất định đợi em nhé…rồi em sẽ quay lại, anh sẽ tin em…”
Alice vội vã rời khỏi, người đàn ông nhìn theo cô, ánh mắt đầy chua xót.
…..
…..
-“Về nhà nhanh nhanh bác…”
Cô vội vàng mở cửa, ra lệnh cho lái xe, ngạc nhiên khi bắt gặp một người khác.
-“Chào em gái!”
-“Anh Joey…anh về nước từ bao giờ?”
-“Ngay sau khi nghe tin dì Monica nói về trao “tâm thư” của ông già cho em…haha…”
-“Anh, bức thư đó không phải là của ba đâu, ba không có thù hằn gì với nhà họ Hoàng hết, mặt khác, em còn chính là mẹ của đứa trẻ đó…”
Cô hào hứng kể chuyện, ai ngờ anh trai mình mặt sắc lạnh.
-“Anh biết!”
-“Sao anh biết?”
-“Vì anh…chính là người…tạo ra bức thư giả đó…”
Giọng anh trở nên lạ lùng khác thường, chiếc xe đen sang trọng rẽ một hướng khác, đi tới một căn nhà trống. Anh trai mà cô từng yêu quý, chỉ sau ba thôi, lại ép cô xuống xe, dùng dây thừng trói tay, lôi cô đi như một tù nhân.
-“Anh…anh sao vậy…anh say à?”
-“Anh không say em yêu ạ, anh chưa từng say…”
-“Anh làm gì vậy?”
Alice la lên khiếp sợ, Joey cố định cô vào chiếc cột trụ, còn mình thì ngồi ở chiếc ghế đối diện. Đó là lần đầu tiên cô thấy anh tâm sự nhiều như vậy, anh kể về tuổi thơ của anh, vui vẻ, hạnh phúc.
Cô đứng nghe anh nói, nghe tới cảm động mà quên cả việc mình bị trói, đôi mắt sưng húp mọng nước.
Cuối cùng, giọng anh trầm trầm.
-“Thế nhưng em biết sao không…chính vì mẹ em, con điếm đó xuất hiện, khiến cho mọi thứ tan tành…ALICE…MẸ TAO. VÌ MẸ MÀY MÀ CHẾT…ba cũng yêu thương mày hơn tao, hai người chúng mày cướp mọi thứ của tao…mẹ mày tao chưa tìm thấy thì giờ mày…MÀY…phải trả giá trước…”
-“Joey, em xin lỗi…xin anh…”
-“Tao là muốn mèo vờn chuột với mày, trả thù mày, trả thù người thân của mày, nhưng mà, căn bản không ngờ tới ông già lại có di thư cho mày, thôi thì, chúng ta kết thúc ân oán ở đây đi…”
-“Đừng…anh…”
Chiếc dao nhỏ của Joey lượn lờ quanh mặt cô, mồ hôi lạnh úa ra, đầu cũng đau buốt lạ thường. Hình ảnh này, cô đã gặp ở đâu?
….
-“Em nhìn thấy chưa? Ha ha…em nhìn cho rõ, giờ thì nó chỉ là thằng trắng tay thôi…em hiểu không?”
-“Thả Nhi ra!”
-“Chúng mày đánh cho nó ngậm miệng cho tao.”
-“Anh có tất cả rồi mà, anh giữ lời đi…tôi xin anh…”
-“Rồi, chẳng phải em yêu nó vì nó là đại thiếu gia, là cậu chủ sao? Nó có tiền, nó có của, nó được sinh ra trong gia đình quyền quý. Đó là lý do em yêu nó phải không? Vậy thì nhìn cho rõ này, bây giờ tất cả là của anh…”
-“Bỏ tôi ra…tôi xin anh…”
-“Em nghĩ lại đi, em bị sốt rồi phải không? Bây giờ nó không có tương lai gì cả, anh đây, anh mới có thể cho em mọi thứ, em phải chọn anh mới đúng chứ…anh mới là người yêu thương chiều chuộng em, còn nó, nó chỉ quát nạt em thôi…”
-“Không…không…”
-“Bình tĩnh lại, bình tĩnh rồi nói cho anh biết…em chọn ai?”
-“Tôi…tôi…”
….
-“Anh Sên…cậu…”
Alice buột miệng, nước mắt chảy dài, Joey ngạc nhiên nhìn cô.
…..
…..
-“Gọi tao là đại thiếu gia…”
…..
-“Đại thiếu gia, em lạy cậu!”
….
-“Vẫn béo như thế! Trông này, vẫn như lợn nái luôn!”
-“Cậu vừa khen em xinh cơ mà?”
-“Tao khen mày xinh lúc nào?”
-“Có mà, vừa thấy khen xong!”
-“Mày mơ hả…”
-“Đâu…đâu…thật…mà…”
…..
-“Mày…tao thật không ngờ, mày quá đáng thật…”
-“Em…em…em không nhớ…”
-“Mày không nhớ là xong hả? Tối qua mày say khướt, mày làm gì tao mày biết không?”
-“Tao giữ gìn bao năm để rồi đi tong trong tay mày thế hả, bây giờ mày tính làm sao?”
…..
….
-“Em…em…chúng ta…có… chồng à…cậu chủ à…đại thiếu gia à…”
-“Ừ, sao nào, hít vào, đó…nhẹ thôi…rồi bình tĩnh nói nào…”
-“Đại thiếu gia, chúng ta…chúng ta sắp có tiểu thiếu gia rồi!!!”
….
Từng mảnh ghép dần hoàn thiện, từng tiếng nấc nghẹn ngào, cậu của cô, chồng của cô, là thật! Đúng là thật rồi…cô, chính là Sen, là Nhi, sao cô có thể quên chính mình, sao cô có thể quên cậu ấy?
-“Mẹ Nhi…mẹ Nhi…”
Con trai cô, cô muốn gặp thằng bé.
-“Alice, giờ mày muốn chết bằng cách nào? Cho mày chọn…”
-“Em…em không muốn chết, em phải gặp cậu ấy, em xin anh, thả em, tha cho em…”
-“Mày đừng mơ! Mày với mẹ mày, phải trá giá cho cái chết của mẹ tao, cho tuổi thơ khốn nạn của tao…mày đã sung sướng biết bao…”
-“Mẹ em…em biết bà ấy có lỗi, nhưng chắc anh không hề biết, anh thực ra còn tốt số hơn em, mẹ ruột anh, ít ra còn yêu thương anh, nghe anh kể, em, em rất ngưỡng mộ…”
Nhìn cô em gái khốn khổ trước mặt, Joey cười khẩy.
-“Nói nhiều.”
-“Chắc anh biết em được nhận nuôi, nhưng anh có biết trước đó em cũng chỉ là một đứa trẻ bị mẹ vứt sọt rác…Joey à, mẹ em sau đó còn dùng em để lấy tiền của mẹ nuôi em…”
-“Mẹ mày đúng là con bitch…nhưng mày…tao…”
Tay anh siết chặn con dao hơn, nó, nó là kẻ thù của mình, vì đâu mà khi nghe nó kể, nhìn nó khóc, anh lại thấy mủi lòng vậy. Không được, nhất định không được, phải trấn tĩnh.
-“Anh à, không phải ba không thương anh đâu, là anh rời xa ba trước mà, năm ngoái, cái lần anh bị sốt cao, ba bệnh mà vẫn thức cả đêm chăm anh, anh không nhớ ư? Ước mơ của anh là trở thành họa sĩ, ngày xưa ba ép anh theo nghiệp ba, nhưng trước khi chết ba đã hối hận, vì vậy hầu hết tài sản mới để lại cho em, ba nói, ba không muốn làm anh phải bận tâm nữa, anh có thể thỏa thích sống cuộc sống của anh…”
Alice càng nói, Joey càng chấn động.
-“Mày bịa…”
-“Em thề độc, nếu anh muốn, em sẽ trao toàn bộ tài sản cho anh…nếu anh còn chưa tin, giờ anh có thể bay về nhà, vào phòng ba, anh sẽ thấy ảnh của mình ở trong album đặt cạnh đầu giường ba, là do anh chủ động xa cách, ba cũng rất buồn, anh biết không?”
-“Mày…mày…không đúng…tao…tao…không dễ bị lừa vậy…mày…dối trá…”
-“Giờ anh giết em, Cu Ty sẽ mất mẹ, anh từng mất mẹ, đau khổ như nào anh là người hiểu rõ nhất, giờ anh cũng muốn thằng bé như vậy sao? Nó, là cháu ruột anh mà…”
-“Anh à…anh…”
Không khí trở nên yên lặng lạ thường, anh trai, em gái, không biết là lương duyên hay nghiệt duyên? Phút giây cuối cùng, chiếc dao ấy vẫn chém xuống, dây thừng trói tay Alice bung ra, cả người khẽ cô run lên.
-“Anh!”
-“Đi đi…”
Joey ngồi bất động, Alice rất thương anh trai, nhưng cô giờ còn một việc quan trọng hơn để làm, thực sự là rất sốt ruột, cô…rất muốn gặp người ấy, cô phải đi tìm người ấy ngay lập tức.
……
Dòng người tấp nập nhộn nhịp, bàn tay kia vẫn mải miết vẫy xe, bây giờ cô phải làm gì trước, cô phải về lấy nhẫn làm vật chứng, cậu mới tin cô là Nhi thật. À không, sao mà cô ngốc vậy, cô đã nhớ ra rồi, cần gì vật chứng gì nữa, nhất định cậu sẽ tin, giờ cô sẽ về nhà ngay lập tức.
Kitsssss…
Chiếc xe thể thao lao qua trước mặt Nhi rồi phanh gấp, người trong xe vội vã lao ra, giây phút ấy, trái tim cô như muốn ngừng đập.
Đại thiếu gia.
Cậu.
Đúng rồi, là cậu của cô.
Cậu đen đi nhiều, còn gầy đi nữa.
Nhưng không sao, trong mắt cô, cậu vẫn là người đẹp trai nhất.
Cậu đang đi về phía cô, đúng rồi, là cậu đang đi về phía cô.
Mắt cậu, từ ngày phẫu thuật tới giờ vẫn tốt chứ?
Là tại cô, tại cô không tốt, giá như cô nhớ ra sớm hơn.
Cô muốn chạy thật nhanh, cô cảm thấy nhớ cậu quá, cô muốn ôm cậu một cái.
Cớ sao chân cô lại mềm nhũn thế này?
Cô muốn gọi cậu một tiếng, cô muốn nói rất nhiều chuyện…
Cớ sao miệng cứng ngắc?
Ánh nắng dịu nhẹ bao bọc người con gái nhỏ bé, gió thổi qua, dịu dàng, ai đó cố gắng chống chọi, cố gắng kiên cường, nhưng cô ấy, chẳng thể nào nói nổi một câu với người đàn ông mà cô thương yêu nhất, cô từ từ ngã xuống, ngất lịm.
-“Tôi nói rồi!”
-“Nhưng cô ấy nhất định không chịu về, nói là có chuyện quan trọng…”
Hoàng Thế Hiển chưa kịp phản ứng thì đứa con trai láo toét đã bi bô toe toét dẫn “mẹ” vào nhà, người con gái bên cạnh mắt đỏ hoe, còn thủ thỉ vào tai nó cái gì đó, nó liền lôi bác giúp việc ra ngoài rồi đóng cửa phòng.
-“Hoàng Thế Anh, láo toét!”
-“Xin anh, nói chuyện với tôi một chút được không?”
-“Tốt nhất cô nên về đi!”
Alice dè dặt níu ống tay áo của Hiển, lí nhí nói.
-“Em…em là Nhi…là vợ anh…là mẹ của Cu Ty…”
Nước mắt cô trực rơi xuống, trái với mong chờ của cô, người đàn ông đối diện cười to chế giễu.
-“Alice, cô quả là có khiếu hài hước, cô nói cô là Nhi? LÁO!”
-“Anh tin em…em nói thật…”
-“Được, vậy Nhi sinh ngày bao nhiêu? Tôi sinh ngày bao nhiêu, Nhi thích gì nhất, tôi cầu hôn Nhi khi nào?”
-“Em…em không nhớ….em…em…nhưng em thực sự là Nhi…”
Cô càng giải thích, Hoàng Thế Hiển càng giận.
-“Câm mồm rồi biến cho tôi…đừng có diễn kịch nữa, nói cho cô biết, riêng về cách xưng hô cũng sai rồi…muốn diễn thì học hỏi cho tốt vào…BIẾN!”
Tiếng người ta quát, khiến cô run rẩy, biết làm sao? Biết làm sao để anh tin cô?
Phải rồi, chạy vội nên quên mất, bây giờ cô sẽ về nhà, sẽ lấy thư ba viết, sẽ lấy ảnh chụp, sẽ lấy nhẫn, dây chuyền tới, khi anh nhìn thấy những vật đó, anh sẽ tin phải không?
Đúng, chắc chắn anh sẽ tin.
-“Hoàng Thế Hiển, đợi em, nhất định đợi em nhé…rồi em sẽ quay lại, anh sẽ tin em…”
Alice vội vã rời khỏi, người đàn ông nhìn theo cô, ánh mắt đầy chua xót.
…..
…..
-“Về nhà nhanh nhanh bác…”
Cô vội vàng mở cửa, ra lệnh cho lái xe, ngạc nhiên khi bắt gặp một người khác.
-“Chào em gái!”
-“Anh Joey…anh về nước từ bao giờ?”
-“Ngay sau khi nghe tin dì Monica nói về trao “tâm thư” của ông già cho em…haha…”
-“Anh, bức thư đó không phải là của ba đâu, ba không có thù hằn gì với nhà họ Hoàng hết, mặt khác, em còn chính là mẹ của đứa trẻ đó…”
Cô hào hứng kể chuyện, ai ngờ anh trai mình mặt sắc lạnh.
-“Anh biết!”
-“Sao anh biết?”
-“Vì anh…chính là người…tạo ra bức thư giả đó…”
Giọng anh trở nên lạ lùng khác thường, chiếc xe đen sang trọng rẽ một hướng khác, đi tới một căn nhà trống. Anh trai mà cô từng yêu quý, chỉ sau ba thôi, lại ép cô xuống xe, dùng dây thừng trói tay, lôi cô đi như một tù nhân.
-“Anh…anh sao vậy…anh say à?”
-“Anh không say em yêu ạ, anh chưa từng say…”
-“Anh làm gì vậy?”
Alice la lên khiếp sợ, Joey cố định cô vào chiếc cột trụ, còn mình thì ngồi ở chiếc ghế đối diện. Đó là lần đầu tiên cô thấy anh tâm sự nhiều như vậy, anh kể về tuổi thơ của anh, vui vẻ, hạnh phúc.
Cô đứng nghe anh nói, nghe tới cảm động mà quên cả việc mình bị trói, đôi mắt sưng húp mọng nước.
Cuối cùng, giọng anh trầm trầm.
-“Thế nhưng em biết sao không…chính vì mẹ em, con điếm đó xuất hiện, khiến cho mọi thứ tan tành…ALICE…MẸ TAO. VÌ MẸ MÀY MÀ CHẾT…ba cũng yêu thương mày hơn tao, hai người chúng mày cướp mọi thứ của tao…mẹ mày tao chưa tìm thấy thì giờ mày…MÀY…phải trả giá trước…”
-“Joey, em xin lỗi…xin anh…”
-“Tao là muốn mèo vờn chuột với mày, trả thù mày, trả thù người thân của mày, nhưng mà, căn bản không ngờ tới ông già lại có di thư cho mày, thôi thì, chúng ta kết thúc ân oán ở đây đi…”
-“Đừng…anh…”
Chiếc dao nhỏ của Joey lượn lờ quanh mặt cô, mồ hôi lạnh úa ra, đầu cũng đau buốt lạ thường. Hình ảnh này, cô đã gặp ở đâu?
….
-“Em nhìn thấy chưa? Ha ha…em nhìn cho rõ, giờ thì nó chỉ là thằng trắng tay thôi…em hiểu không?”
-“Thả Nhi ra!”
-“Chúng mày đánh cho nó ngậm miệng cho tao.”
-“Anh có tất cả rồi mà, anh giữ lời đi…tôi xin anh…”
-“Rồi, chẳng phải em yêu nó vì nó là đại thiếu gia, là cậu chủ sao? Nó có tiền, nó có của, nó được sinh ra trong gia đình quyền quý. Đó là lý do em yêu nó phải không? Vậy thì nhìn cho rõ này, bây giờ tất cả là của anh…”
-“Bỏ tôi ra…tôi xin anh…”
-“Em nghĩ lại đi, em bị sốt rồi phải không? Bây giờ nó không có tương lai gì cả, anh đây, anh mới có thể cho em mọi thứ, em phải chọn anh mới đúng chứ…anh mới là người yêu thương chiều chuộng em, còn nó, nó chỉ quát nạt em thôi…”
-“Không…không…”
-“Bình tĩnh lại, bình tĩnh rồi nói cho anh biết…em chọn ai?”
-“Tôi…tôi…”
….
-“Anh Sên…cậu…”
Alice buột miệng, nước mắt chảy dài, Joey ngạc nhiên nhìn cô.
…..
…..
-“Gọi tao là đại thiếu gia…”
…..
-“Đại thiếu gia, em lạy cậu!”
….
-“Vẫn béo như thế! Trông này, vẫn như lợn nái luôn!”
-“Cậu vừa khen em xinh cơ mà?”
-“Tao khen mày xinh lúc nào?”
-“Có mà, vừa thấy khen xong!”
-“Mày mơ hả…”
-“Đâu…đâu…thật…mà…”
…..
-“Mày…tao thật không ngờ, mày quá đáng thật…”
-“Em…em…em không nhớ…”
-“Mày không nhớ là xong hả? Tối qua mày say khướt, mày làm gì tao mày biết không?”
-“Tao giữ gìn bao năm để rồi đi tong trong tay mày thế hả, bây giờ mày tính làm sao?”
…..
….
-“Em…em…chúng ta…có… chồng à…cậu chủ à…đại thiếu gia à…”
-“Ừ, sao nào, hít vào, đó…nhẹ thôi…rồi bình tĩnh nói nào…”
-“Đại thiếu gia, chúng ta…chúng ta sắp có tiểu thiếu gia rồi!!!”
….
Từng mảnh ghép dần hoàn thiện, từng tiếng nấc nghẹn ngào, cậu của cô, chồng của cô, là thật! Đúng là thật rồi…cô, chính là Sen, là Nhi, sao cô có thể quên chính mình, sao cô có thể quên cậu ấy?
-“Mẹ Nhi…mẹ Nhi…”
Con trai cô, cô muốn gặp thằng bé.
-“Alice, giờ mày muốn chết bằng cách nào? Cho mày chọn…”
-“Em…em không muốn chết, em phải gặp cậu ấy, em xin anh, thả em, tha cho em…”
-“Mày đừng mơ! Mày với mẹ mày, phải trá giá cho cái chết của mẹ tao, cho tuổi thơ khốn nạn của tao…mày đã sung sướng biết bao…”
-“Mẹ em…em biết bà ấy có lỗi, nhưng chắc anh không hề biết, anh thực ra còn tốt số hơn em, mẹ ruột anh, ít ra còn yêu thương anh, nghe anh kể, em, em rất ngưỡng mộ…”
Nhìn cô em gái khốn khổ trước mặt, Joey cười khẩy.
-“Nói nhiều.”
-“Chắc anh biết em được nhận nuôi, nhưng anh có biết trước đó em cũng chỉ là một đứa trẻ bị mẹ vứt sọt rác…Joey à, mẹ em sau đó còn dùng em để lấy tiền của mẹ nuôi em…”
-“Mẹ mày đúng là con bitch…nhưng mày…tao…”
Tay anh siết chặn con dao hơn, nó, nó là kẻ thù của mình, vì đâu mà khi nghe nó kể, nhìn nó khóc, anh lại thấy mủi lòng vậy. Không được, nhất định không được, phải trấn tĩnh.
-“Anh à, không phải ba không thương anh đâu, là anh rời xa ba trước mà, năm ngoái, cái lần anh bị sốt cao, ba bệnh mà vẫn thức cả đêm chăm anh, anh không nhớ ư? Ước mơ của anh là trở thành họa sĩ, ngày xưa ba ép anh theo nghiệp ba, nhưng trước khi chết ba đã hối hận, vì vậy hầu hết tài sản mới để lại cho em, ba nói, ba không muốn làm anh phải bận tâm nữa, anh có thể thỏa thích sống cuộc sống của anh…”
Alice càng nói, Joey càng chấn động.
-“Mày bịa…”
-“Em thề độc, nếu anh muốn, em sẽ trao toàn bộ tài sản cho anh…nếu anh còn chưa tin, giờ anh có thể bay về nhà, vào phòng ba, anh sẽ thấy ảnh của mình ở trong album đặt cạnh đầu giường ba, là do anh chủ động xa cách, ba cũng rất buồn, anh biết không?”
-“Mày…mày…không đúng…tao…tao…không dễ bị lừa vậy…mày…dối trá…”
-“Giờ anh giết em, Cu Ty sẽ mất mẹ, anh từng mất mẹ, đau khổ như nào anh là người hiểu rõ nhất, giờ anh cũng muốn thằng bé như vậy sao? Nó, là cháu ruột anh mà…”
-“Anh à…anh…”
Không khí trở nên yên lặng lạ thường, anh trai, em gái, không biết là lương duyên hay nghiệt duyên? Phút giây cuối cùng, chiếc dao ấy vẫn chém xuống, dây thừng trói tay Alice bung ra, cả người khẽ cô run lên.
-“Anh!”
-“Đi đi…”
Joey ngồi bất động, Alice rất thương anh trai, nhưng cô giờ còn một việc quan trọng hơn để làm, thực sự là rất sốt ruột, cô…rất muốn gặp người ấy, cô phải đi tìm người ấy ngay lập tức.
……
Dòng người tấp nập nhộn nhịp, bàn tay kia vẫn mải miết vẫy xe, bây giờ cô phải làm gì trước, cô phải về lấy nhẫn làm vật chứng, cậu mới tin cô là Nhi thật. À không, sao mà cô ngốc vậy, cô đã nhớ ra rồi, cần gì vật chứng gì nữa, nhất định cậu sẽ tin, giờ cô sẽ về nhà ngay lập tức.
Kitsssss…
Chiếc xe thể thao lao qua trước mặt Nhi rồi phanh gấp, người trong xe vội vã lao ra, giây phút ấy, trái tim cô như muốn ngừng đập.
Đại thiếu gia.
Cậu.
Đúng rồi, là cậu của cô.
Cậu đen đi nhiều, còn gầy đi nữa.
Nhưng không sao, trong mắt cô, cậu vẫn là người đẹp trai nhất.
Cậu đang đi về phía cô, đúng rồi, là cậu đang đi về phía cô.
Mắt cậu, từ ngày phẫu thuật tới giờ vẫn tốt chứ?
Là tại cô, tại cô không tốt, giá như cô nhớ ra sớm hơn.
Cô muốn chạy thật nhanh, cô cảm thấy nhớ cậu quá, cô muốn ôm cậu một cái.
Cớ sao chân cô lại mềm nhũn thế này?
Cô muốn gọi cậu một tiếng, cô muốn nói rất nhiều chuyện…
Cớ sao miệng cứng ngắc?
Ánh nắng dịu nhẹ bao bọc người con gái nhỏ bé, gió thổi qua, dịu dàng, ai đó cố gắng chống chọi, cố gắng kiên cường, nhưng cô ấy, chẳng thể nào nói nổi một câu với người đàn ông mà cô thương yêu nhất, cô từ từ ngã xuống, ngất lịm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.