Chương 37: AI RẢNH
Ghnou
09/09/2023
Chỉ một lúc sau bàn ăn chỉ còn lại hộp giấy , Mặc Liên uống ngụm nước rồi cùng anh đi thanh toán .
Xong xuôi , Dương Quang Trường lại dắt cô đi dạo , thuận đường mua thịt nướng và trà sữa .
Dương Quang Trường bế cô ngồi lên trên vai anh . Một tay Mặc Liên cầm trà sữa , một tay bám lấy đầu anh .
Những toà nhà cao tầng cùng những ánh đèn xa hoa lộng lẫy , không còn lạnh lẽo cô đơn nữa , khung cảnh ấm áp dịu dàng khiến bao nhiêu người nhìn vào cũng phải ngưỡng mộ .
Tiếng cười đùa ríu rít vẫn không dừng lại , Quang Trường đưa ly xiên cho Mặc Liên cầm , anh ung dung mở cửa như đã quên mất là mình lén đi .
Giương mắt nhìn , nụ cười trên môi hai người chợt tắt .
" Chào mừng thiếu gia , thiếu phu nhân trở về . "
Tất cả người hầu đứng xếp thành hai hàng cúi đầu chào . Trên bàn là Mặc Ly , Dương Quang , Hạ Kim Nhu và Thanh Linh đang ngồi nhìn hai người .
Mặc Liên nuốt trọng miếng thịt trong miệng xuống dạ dày , trong lòng vô cùng hoang mang nhưng khuôn mặt vẫn vô tư cười tươi .
Dương Quang Trường từ từ thả cô xuống cầm lấy cốc trà sữa và cốc xiên đưa cho người hầu .
Anh nắm tay cô từ từ bước tới ngồi xuống bàn , thuận tiện rút khăn giấy tự tay lau miệng cho cô vợ nhỏ .
Mặc Ly nhẹ giọng hỏi : " Tối thế này hai đứa đi ra đường chỉ để ăn vặt thôi à ? "
Mặc Liên ngồi khép nép trên ghế , cố tìm từ ngữ thích hợp : " Vâng . Con bắt thầy đưa đi .. "
Dương Quang Trường khoanh tay tựa vào ghế , tản mạn nói : " Tụi con đi hẹn hò ! "
Hạ Kim Nhu nhíu mài : " Gia giáo ở đâu mà còn giải thích ? Quang Trường từ bé đã không ăn những món này , cô vừa về đây đã lôi kéo người khác làm những chuyện như vậy à ? Hẹn hò gì lúc nửa đêm ? Làm dâu phải hầu hạ , bưng cơm rót nước chứ không phải bắt chồng cõng trên vai như thế . "
Thanh Linh lại xen vào , nước mắt rưng rưng : " Đúng vậy đó chị dâu à ! Dù sao thân phận chị cũng không nên đối xử với anh Trường như vậy , chị cũng không thể trói anh ấy quỳ trên giường như thế được .. em thật sự rất xót giùm anh ấy ! "
Mặc Liên liếc nhìn biểu cảm của ba chồng , thấy ông ấy có vẻ không thuận mắt mấy với Thanh Linh , cô cũng không thuận mắt .
Dương Quang Trường cảm thấy vị khách này quá phiền đến vợ chồng anh , anh hất cằm chỉ về chiếc ghế Dương Quang đang ngồi : " Ba . Con muốn ngồi ở đó ! "
Dương Quang bình thản đứng dậy đổi chỗ với Dương Quang Trường . Hạ Kim Nhu sững sờ không dám tin vào mắt mình , bà còn chưa lấy được lòng tin của người đứng đầu họ Dương , người thừa kế cũng chưa từng có thiện cảm , kế hoạch chiếm lấy tập đoàn lại ngày càng khó hơn ..
Trong lúc đó , Thanh Linh lại càng được ngồi bên cạnh Dương Quang Trường , miệng ả tủm tỉm cười , chân thì lại cố tình đụng chạm vào chân anh mà dụ dỗ .
Dương Quang Trường mặt lạnh như băng , đan tay Mặc Liên đặt lên bàn , sững sờ ra trước mắt tất cả mọi người . " Nếu hiện tại con đã có tư cách ngồi ở đây , vậy thì tôi mời cô cút ra khỏi biệt thự Dương Gia ! "
Thanh Linh dừng động tác , sững mặt ra , rõ ràng anh muốn ngồi cạnh ả , cũng không lấy chân ả ra khỏi chân anh , thế tại sao lại lạnh nhạt với cô như vậy ?
" Em .. "
Hạ Kim Nhu vỗ mạnh bàn , tức giận lớn giọng nói : " Ghế ở đâu cũng là ghế , con hiện tại thì có tư cách gì đuổi bạn của mẹ ? "
Dương Quang nhíu mài , ngữ khí vô cùng tự nhiên : " Tại sao không có ? Ở đất nước này con trai tôi không có quyền thì ai có quyền ? "
" ... "
Dương Quang Trường bổ sung thêm : " Tôi hiện tại cũng đã đủ tư cách để tống cổ bà ra khỏi họ Dương . "
" ... "
Mặc Liên nhìn biểu cảm của Hạ Kim Nhu , trầm ngâm suy nghĩ một chút , dường như bà ta có âm mưu chứ không phải là thật sự yêu thương Dương Quang Trường . " Dì muốn chồng con kết hôn với chị ta để thuận tiện .. "
Dương Quang vẫn chăm chú chờ Mặc Liên nói hết câu , Hạ Kim Nhu đột nhiên xanh mặt bật ra tiếng chặn miệng cô lại : " Mày nói cái gì ? "
" ... "
Mặc Liên hơi kinh ngạc , vô thức quay sang nhìn Dương Quang Trường . Vẻ mặt anh hiện tại cũng không rõ anh là đã biết trước hay là không quan tâm ..
Dương Quang Trường : " Bà đột nhiên chặn họng rồi lại hỏi vợ tôi muốn nói gì ? Hay là chột dạ rồi ? "
Hạ Kim Nhu ho khan vài tiếng , cố giữ bình tĩnh : " Mẹ làm gì mà chột dạ chứ ? Chỉ là mẹ sợ con bé ở nông thôn học hành không tới nơi , sẽ nói bậy bạ .. "
Mặc Ly trầm mặc , ngữ khí như rất kiềm chế tức giận . " Có vẻ như chị không biết , mặc dù gia đình tôi không giàu có , nhưng điều kiện thì chưa bao giờ thiếu , nói về việc học hành của thì những cuộc thi toàn quốc , con bé không đứng nhất nhì thì cũng chưa từng có hạng ba .. "
Hạ Kim Nhu sắc mặt vô cùng khinh bỉ : " Nếu giỏi như vậy thì tại sao chưa đủ tuổi mà đã gả đi rồi ? Chẳng phải là vì muốn bám đại gia sao ? "
Dương Quang Trường nghe xong cũng cảm thấy không kiềm chế nổi , anh lớn giọng quát : " Bà có im đi không ? "
Dương Quang cũng không nói gì , lạnh nhạt nhìn người đàn bà chua ngoa trước mắt , tự hỏi rằng tại sao ông vẫn có thể giữ bà ta lại suốt bao nhiêu năm qua dù ông không hề yêu .
Mặc Liên không phản ứng , cô chẳng có điều gì để tự ti về chính mình , đột ngột phun ra mấy câu : " Tại sao lại không bám ạ ? Nếu con bám mà có được thì tất nhiên là phải bám rồi , chẳng giống như những con người không có tiền đồ , nhiều năm như vậy mà vẫn không có được thứ mình muốn . "
Thanh Linh sững sờ trợn to mắt , dường như là bị chột dạ . Hạ Kim Nhu trong lòng cảm thấy rất nhẹ nhỏm , tưởng chừng đã đánh lạc hướng được chủ đề ..
Hai người nào đó ngồi cạnh Mặc Liên cười thích thú , thản nhiên nâng khoé miệng bày ra trước mắt cho hai người thừa xem .
Cô vợ nhỏ / con dâu này không tồi !
" ... "
Rõ là tối qua khi đấu khẩu mệt quá liền ngủ luôn , vậy mà sáng ra Mặc Liên đã bị lột sạch quần áo để ai đó dụi vào trong lòng mà ngủ .
Biến thái quá không trời ..
Mặc Liên khó khăn đẩy Dương Quang Trường ra , lật đật đi vào phòng tắm . Người nào đó bị bỏ rơi liền không yên phận mà mơ màng dụi mắt , lẽo đẽo đi theo .
19 độ . Chọn bừa một chiếc hoodie rộng và chân váy ngắn , vừa thoải mái lại năng động . Dương Quang Trường cũng từ một thiếu gia chỉ mặc mỗi áo vest trở thành chàng trai trẻ trung ấm áp theo style của Mặc Liên .
Dương Quang Trường nắm tay Mặc Liên đi xuống lầu ăn sáng , Thanh Linh không biết từ đâu ló ra đi cùng hai người .
Ả được Hạ Kim Nhu chống lưng nên vẫn tưởng rằng mình là khách quý ở đây , ung dung ngồi xuống chiếc ghế cạnh Dương Quang Trường .
Dương Quang Trường cảm thấy vị khách không mời này đúng là cản trở vợ chồng anh hoà hợp , nếu lỡ ả làm nên thứ gì đó thì Mặc Liên liền vứt bỏ anh , trong khi anh là chủ nhà nhưng đuổi bao nhiêu lần cũng đều có bà mẹ kế đứng ra ngăn cản , Dương Quang dù không thích nhưng cũng không ngăn cản .
Không thể để vợ bỏ được , anh gắp lấy một cục thịt mỡ cắt chia ra phần mỡ và phần thịt rõ ràng , sau đó đưa sang cho Mặc Liên phần thịt , lại đưa sang cho Thanh Linh phần mỡ .
Hạ Kim Nhu có chút ngạc nhiên , nhưng lại rất vui , nếu anh chịu tiếp nhận Thanh Linh thì âm mưu của bà cũng sẽ nhanh chóng đạt được ..
Thanh Linh vô cùng kinh ngạc , cứ tưởng bở rằng cuối cùng Dương Quang Trường cũng chịu để ý đến ả . Thanh Linh cụp mí mắt xuống , thẹn thùng mím mím môi : " Anh Trường , em cảm ơn . "
Mặc Liên nhìn biểu cảm của hai con người đó mà mệt mỏi , ý nghĩa thẳng thắng như vậy mà cũng không hiểu được .
Thanh Linh hất cằm lên nhìn Mặc Liên , vẻ mặt vô cùng đắc ý .
Mặc Liên thở hắc ra , cầm cốc sữa lên uống trước chờ Dương Quang và Mặc Ly cùng ra ăn . Ánh mắt hờ hững không muốn đối mắt với con người thiếu chất xám đó .
Cảm thấy bàn ăn yên lặng quá mức , Thanh Linh cũng bắt đầu bắt chuyện để chọc tức Mặc Liên . " Anh Trường , anh không thích ăn mỡ sao ? Vậy em cắn giúp anh mỡ ra nha ? "
Dương Quang Trường không phản ứng , mấy giây sau mới trả lời . " Vậy cô giúp tôi ăn hết mỡ đi . "
Mặc Liên hơi khó tả cảm xúc , cô lười biếng chống tay lên cằm nhìn Thanh Linh đang miệt mài chia phần mỡ giúp Dương Quang Trường . Tự hỏi tại sao tên trai bao đó cũng ác quá , mà cái con trà xanh đó cũng ngốc hết chỗ nói .
Cô ngó nhìn đĩa thịt đã hao dần , buổi sáng ăn món này cũng khó hiểu . Mặc Liên cầm nĩa xiên một cục cắn lấy mỡ rồi đút tận môi cho Dương Quang Trường .
Người nào đó xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt , hai người phụ nữ ở kia thì lại cười đắc ý , chắc chắn rằng Dương Quang Trường sẽ không ăn chung phần với người khác , huống hồ đã bị dính nước bọt .
" Ưm . Ngon lắm vợ . "
Nụ cười thu liểm lại , mắt trợn to kinh ngạc , nhưng dường như họ quên đi rằng ngày hôm qua anh còn cướp luôn miếng ăn ở trong miệng vợ .
Thanh Linh cố xen vào giữa hai người . " Anh Trường , em chia ra giúp anh rồi , hay em đút anh ăn nha ? "
Dương Quang Trường bỗng chốc lại mất đi tâm trạng phơi phới vốn có , lạnh lẽo nhìn thứ dơ bẩn đang diễn đúng vớ vai hiền thục nhân đức .
Giả tạo .
" Anh há miệng nào , aa .. "
Anh lạnh lùng hất chiếc nĩa xiên thịt ra , thiếu kiên nhẫn ngoắc tay người hầu sai việc : " Mang đĩa này cho chó ăn . "
" Anh Trường ? "
" Con nói gì vậy ? "
" ... "
Mặc Liên tặc lưỡi một cái , hai chất giọng này hợp lại làm cô chói tai lại ong ong ở đầu vô cùng khó chịu . " Ý là bảo chị dư thừa đấy có hiểu không ? Hôm qua đã đuổi thẳng mặt rồi mà vẫn không hiểu sao ? Chị có suy nghĩ tích cực ghê vậy ? "
Dương Quang từ phía sau cười ra một tiếng hoà cùng với âm thanh kéo ghế . " Ai làm con giận vậy ? "
Hạ Kim Nhu nhờ cứu binh , tỏ ra vô tội : " Ông à . Tôi cảm thấy Quang Trường bị đứa con gái đó dạy hư ra rồi . "
Dương Quang đứng dậy đặt một cục mỡ vào đĩa Hạ Kim Nhu : " Con gái tôi vui là được . "
Hạ Kim Nhu : " ... "
Thanh Linh : " ... "
Sau khi ăn sáng xong Dương Quang Trường liền đưa Mặc Liên đi dạo .
Chuẩn bị rời khỏi nhà thì lại bị Thanh Linh chặn lại , ả không đụng được Dương Quang Trường thì liền vờ đáng thương với cô bé nhỏ trông hiền lành vô tội trước . " Anh Trường , chị dâu .. có thể cho em đi nhờ một đoạn không ? "
Mặc Liên : " Tùy . "
Dương Quang Trường : " Không ! "
Thanh Linh : " Em chỉ đi nhờ một đoạn nhỏ thôi . Tới đường lớn em liền xuống . "
Mặc Liên cảm thấy chắc rằng chồng mình cũng khổ sở lắm , nếu ả cứ bám lấy thì cứ cho ả tự rời đi : " Vậy thì chị nhanh lên . "
Thanh Linh vén tóc , nở nụ cười hiền lành : " Em .. không quen ngồi ghế sau , chị nhường cho em ghế phụ có được không ? "
Biết ngay là vậy mà ..
Mặc Liên cong môi lên cười khẩy : " Không lên thì cút . "
Dương Quang Trường không kiên nhẫn lái xe chạy đi . Thanh Linh đứng im như bất động nghiến răng nghiến lợi .
Con nhỏ chết tiệt . Mày coi chừng tao .
Ai kia lại giở giọng cười đùa tò mò : " Vợ à . Em ghen sao ? "
Mặc Liên lắc đầu , chống tay lên cửa sổ ngắm cảnh : " Không . "
Dương Quang Trường liếc nhìn cô , khắc sau nhanh chóng nhìn đường : " Vậy sao em khó chịu với cô ta vậy ? "
Mặc Liên lười biếng trả lời : " Thì chẳng phải thầy cảm thấy chị ta rất phiền sao ? Em cũng cảm thấy rất khó chịu .. "
Dương Quang Trường dường như bị hấp dẫn với cái khó chịu của Mặc Liên , vội vàng hỏi tiếp : " Thế em sao lại khó chịu ? "
Mặc Liên chậm rãi suy nghĩ , lại cảm thấy quá dài dòng liền vứt luôn ra một câu chết lặng : " Nói chung là nếu thầy có tình nhân thì em ly hôn cho thoải mái , ai rảnh đâu mà suốt ngày đi bắt gian . "
" ... "
Xong xuôi , Dương Quang Trường lại dắt cô đi dạo , thuận đường mua thịt nướng và trà sữa .
Dương Quang Trường bế cô ngồi lên trên vai anh . Một tay Mặc Liên cầm trà sữa , một tay bám lấy đầu anh .
Những toà nhà cao tầng cùng những ánh đèn xa hoa lộng lẫy , không còn lạnh lẽo cô đơn nữa , khung cảnh ấm áp dịu dàng khiến bao nhiêu người nhìn vào cũng phải ngưỡng mộ .
Tiếng cười đùa ríu rít vẫn không dừng lại , Quang Trường đưa ly xiên cho Mặc Liên cầm , anh ung dung mở cửa như đã quên mất là mình lén đi .
Giương mắt nhìn , nụ cười trên môi hai người chợt tắt .
" Chào mừng thiếu gia , thiếu phu nhân trở về . "
Tất cả người hầu đứng xếp thành hai hàng cúi đầu chào . Trên bàn là Mặc Ly , Dương Quang , Hạ Kim Nhu và Thanh Linh đang ngồi nhìn hai người .
Mặc Liên nuốt trọng miếng thịt trong miệng xuống dạ dày , trong lòng vô cùng hoang mang nhưng khuôn mặt vẫn vô tư cười tươi .
Dương Quang Trường từ từ thả cô xuống cầm lấy cốc trà sữa và cốc xiên đưa cho người hầu .
Anh nắm tay cô từ từ bước tới ngồi xuống bàn , thuận tiện rút khăn giấy tự tay lau miệng cho cô vợ nhỏ .
Mặc Ly nhẹ giọng hỏi : " Tối thế này hai đứa đi ra đường chỉ để ăn vặt thôi à ? "
Mặc Liên ngồi khép nép trên ghế , cố tìm từ ngữ thích hợp : " Vâng . Con bắt thầy đưa đi .. "
Dương Quang Trường khoanh tay tựa vào ghế , tản mạn nói : " Tụi con đi hẹn hò ! "
Hạ Kim Nhu nhíu mài : " Gia giáo ở đâu mà còn giải thích ? Quang Trường từ bé đã không ăn những món này , cô vừa về đây đã lôi kéo người khác làm những chuyện như vậy à ? Hẹn hò gì lúc nửa đêm ? Làm dâu phải hầu hạ , bưng cơm rót nước chứ không phải bắt chồng cõng trên vai như thế . "
Thanh Linh lại xen vào , nước mắt rưng rưng : " Đúng vậy đó chị dâu à ! Dù sao thân phận chị cũng không nên đối xử với anh Trường như vậy , chị cũng không thể trói anh ấy quỳ trên giường như thế được .. em thật sự rất xót giùm anh ấy ! "
Mặc Liên liếc nhìn biểu cảm của ba chồng , thấy ông ấy có vẻ không thuận mắt mấy với Thanh Linh , cô cũng không thuận mắt .
Dương Quang Trường cảm thấy vị khách này quá phiền đến vợ chồng anh , anh hất cằm chỉ về chiếc ghế Dương Quang đang ngồi : " Ba . Con muốn ngồi ở đó ! "
Dương Quang bình thản đứng dậy đổi chỗ với Dương Quang Trường . Hạ Kim Nhu sững sờ không dám tin vào mắt mình , bà còn chưa lấy được lòng tin của người đứng đầu họ Dương , người thừa kế cũng chưa từng có thiện cảm , kế hoạch chiếm lấy tập đoàn lại ngày càng khó hơn ..
Trong lúc đó , Thanh Linh lại càng được ngồi bên cạnh Dương Quang Trường , miệng ả tủm tỉm cười , chân thì lại cố tình đụng chạm vào chân anh mà dụ dỗ .
Dương Quang Trường mặt lạnh như băng , đan tay Mặc Liên đặt lên bàn , sững sờ ra trước mắt tất cả mọi người . " Nếu hiện tại con đã có tư cách ngồi ở đây , vậy thì tôi mời cô cút ra khỏi biệt thự Dương Gia ! "
Thanh Linh dừng động tác , sững mặt ra , rõ ràng anh muốn ngồi cạnh ả , cũng không lấy chân ả ra khỏi chân anh , thế tại sao lại lạnh nhạt với cô như vậy ?
" Em .. "
Hạ Kim Nhu vỗ mạnh bàn , tức giận lớn giọng nói : " Ghế ở đâu cũng là ghế , con hiện tại thì có tư cách gì đuổi bạn của mẹ ? "
Dương Quang nhíu mài , ngữ khí vô cùng tự nhiên : " Tại sao không có ? Ở đất nước này con trai tôi không có quyền thì ai có quyền ? "
" ... "
Dương Quang Trường bổ sung thêm : " Tôi hiện tại cũng đã đủ tư cách để tống cổ bà ra khỏi họ Dương . "
" ... "
Mặc Liên nhìn biểu cảm của Hạ Kim Nhu , trầm ngâm suy nghĩ một chút , dường như bà ta có âm mưu chứ không phải là thật sự yêu thương Dương Quang Trường . " Dì muốn chồng con kết hôn với chị ta để thuận tiện .. "
Dương Quang vẫn chăm chú chờ Mặc Liên nói hết câu , Hạ Kim Nhu đột nhiên xanh mặt bật ra tiếng chặn miệng cô lại : " Mày nói cái gì ? "
" ... "
Mặc Liên hơi kinh ngạc , vô thức quay sang nhìn Dương Quang Trường . Vẻ mặt anh hiện tại cũng không rõ anh là đã biết trước hay là không quan tâm ..
Dương Quang Trường : " Bà đột nhiên chặn họng rồi lại hỏi vợ tôi muốn nói gì ? Hay là chột dạ rồi ? "
Hạ Kim Nhu ho khan vài tiếng , cố giữ bình tĩnh : " Mẹ làm gì mà chột dạ chứ ? Chỉ là mẹ sợ con bé ở nông thôn học hành không tới nơi , sẽ nói bậy bạ .. "
Mặc Ly trầm mặc , ngữ khí như rất kiềm chế tức giận . " Có vẻ như chị không biết , mặc dù gia đình tôi không giàu có , nhưng điều kiện thì chưa bao giờ thiếu , nói về việc học hành của thì những cuộc thi toàn quốc , con bé không đứng nhất nhì thì cũng chưa từng có hạng ba .. "
Hạ Kim Nhu sắc mặt vô cùng khinh bỉ : " Nếu giỏi như vậy thì tại sao chưa đủ tuổi mà đã gả đi rồi ? Chẳng phải là vì muốn bám đại gia sao ? "
Dương Quang Trường nghe xong cũng cảm thấy không kiềm chế nổi , anh lớn giọng quát : " Bà có im đi không ? "
Dương Quang cũng không nói gì , lạnh nhạt nhìn người đàn bà chua ngoa trước mắt , tự hỏi rằng tại sao ông vẫn có thể giữ bà ta lại suốt bao nhiêu năm qua dù ông không hề yêu .
Mặc Liên không phản ứng , cô chẳng có điều gì để tự ti về chính mình , đột ngột phun ra mấy câu : " Tại sao lại không bám ạ ? Nếu con bám mà có được thì tất nhiên là phải bám rồi , chẳng giống như những con người không có tiền đồ , nhiều năm như vậy mà vẫn không có được thứ mình muốn . "
Thanh Linh sững sờ trợn to mắt , dường như là bị chột dạ . Hạ Kim Nhu trong lòng cảm thấy rất nhẹ nhỏm , tưởng chừng đã đánh lạc hướng được chủ đề ..
Hai người nào đó ngồi cạnh Mặc Liên cười thích thú , thản nhiên nâng khoé miệng bày ra trước mắt cho hai người thừa xem .
Cô vợ nhỏ / con dâu này không tồi !
" ... "
Rõ là tối qua khi đấu khẩu mệt quá liền ngủ luôn , vậy mà sáng ra Mặc Liên đã bị lột sạch quần áo để ai đó dụi vào trong lòng mà ngủ .
Biến thái quá không trời ..
Mặc Liên khó khăn đẩy Dương Quang Trường ra , lật đật đi vào phòng tắm . Người nào đó bị bỏ rơi liền không yên phận mà mơ màng dụi mắt , lẽo đẽo đi theo .
19 độ . Chọn bừa một chiếc hoodie rộng và chân váy ngắn , vừa thoải mái lại năng động . Dương Quang Trường cũng từ một thiếu gia chỉ mặc mỗi áo vest trở thành chàng trai trẻ trung ấm áp theo style của Mặc Liên .
Dương Quang Trường nắm tay Mặc Liên đi xuống lầu ăn sáng , Thanh Linh không biết từ đâu ló ra đi cùng hai người .
Ả được Hạ Kim Nhu chống lưng nên vẫn tưởng rằng mình là khách quý ở đây , ung dung ngồi xuống chiếc ghế cạnh Dương Quang Trường .
Dương Quang Trường cảm thấy vị khách không mời này đúng là cản trở vợ chồng anh hoà hợp , nếu lỡ ả làm nên thứ gì đó thì Mặc Liên liền vứt bỏ anh , trong khi anh là chủ nhà nhưng đuổi bao nhiêu lần cũng đều có bà mẹ kế đứng ra ngăn cản , Dương Quang dù không thích nhưng cũng không ngăn cản .
Không thể để vợ bỏ được , anh gắp lấy một cục thịt mỡ cắt chia ra phần mỡ và phần thịt rõ ràng , sau đó đưa sang cho Mặc Liên phần thịt , lại đưa sang cho Thanh Linh phần mỡ .
Hạ Kim Nhu có chút ngạc nhiên , nhưng lại rất vui , nếu anh chịu tiếp nhận Thanh Linh thì âm mưu của bà cũng sẽ nhanh chóng đạt được ..
Thanh Linh vô cùng kinh ngạc , cứ tưởng bở rằng cuối cùng Dương Quang Trường cũng chịu để ý đến ả . Thanh Linh cụp mí mắt xuống , thẹn thùng mím mím môi : " Anh Trường , em cảm ơn . "
Mặc Liên nhìn biểu cảm của hai con người đó mà mệt mỏi , ý nghĩa thẳng thắng như vậy mà cũng không hiểu được .
Thanh Linh hất cằm lên nhìn Mặc Liên , vẻ mặt vô cùng đắc ý .
Mặc Liên thở hắc ra , cầm cốc sữa lên uống trước chờ Dương Quang và Mặc Ly cùng ra ăn . Ánh mắt hờ hững không muốn đối mắt với con người thiếu chất xám đó .
Cảm thấy bàn ăn yên lặng quá mức , Thanh Linh cũng bắt đầu bắt chuyện để chọc tức Mặc Liên . " Anh Trường , anh không thích ăn mỡ sao ? Vậy em cắn giúp anh mỡ ra nha ? "
Dương Quang Trường không phản ứng , mấy giây sau mới trả lời . " Vậy cô giúp tôi ăn hết mỡ đi . "
Mặc Liên hơi khó tả cảm xúc , cô lười biếng chống tay lên cằm nhìn Thanh Linh đang miệt mài chia phần mỡ giúp Dương Quang Trường . Tự hỏi tại sao tên trai bao đó cũng ác quá , mà cái con trà xanh đó cũng ngốc hết chỗ nói .
Cô ngó nhìn đĩa thịt đã hao dần , buổi sáng ăn món này cũng khó hiểu . Mặc Liên cầm nĩa xiên một cục cắn lấy mỡ rồi đút tận môi cho Dương Quang Trường .
Người nào đó xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt , hai người phụ nữ ở kia thì lại cười đắc ý , chắc chắn rằng Dương Quang Trường sẽ không ăn chung phần với người khác , huống hồ đã bị dính nước bọt .
" Ưm . Ngon lắm vợ . "
Nụ cười thu liểm lại , mắt trợn to kinh ngạc , nhưng dường như họ quên đi rằng ngày hôm qua anh còn cướp luôn miếng ăn ở trong miệng vợ .
Thanh Linh cố xen vào giữa hai người . " Anh Trường , em chia ra giúp anh rồi , hay em đút anh ăn nha ? "
Dương Quang Trường bỗng chốc lại mất đi tâm trạng phơi phới vốn có , lạnh lẽo nhìn thứ dơ bẩn đang diễn đúng vớ vai hiền thục nhân đức .
Giả tạo .
" Anh há miệng nào , aa .. "
Anh lạnh lùng hất chiếc nĩa xiên thịt ra , thiếu kiên nhẫn ngoắc tay người hầu sai việc : " Mang đĩa này cho chó ăn . "
" Anh Trường ? "
" Con nói gì vậy ? "
" ... "
Mặc Liên tặc lưỡi một cái , hai chất giọng này hợp lại làm cô chói tai lại ong ong ở đầu vô cùng khó chịu . " Ý là bảo chị dư thừa đấy có hiểu không ? Hôm qua đã đuổi thẳng mặt rồi mà vẫn không hiểu sao ? Chị có suy nghĩ tích cực ghê vậy ? "
Dương Quang từ phía sau cười ra một tiếng hoà cùng với âm thanh kéo ghế . " Ai làm con giận vậy ? "
Hạ Kim Nhu nhờ cứu binh , tỏ ra vô tội : " Ông à . Tôi cảm thấy Quang Trường bị đứa con gái đó dạy hư ra rồi . "
Dương Quang đứng dậy đặt một cục mỡ vào đĩa Hạ Kim Nhu : " Con gái tôi vui là được . "
Hạ Kim Nhu : " ... "
Thanh Linh : " ... "
Sau khi ăn sáng xong Dương Quang Trường liền đưa Mặc Liên đi dạo .
Chuẩn bị rời khỏi nhà thì lại bị Thanh Linh chặn lại , ả không đụng được Dương Quang Trường thì liền vờ đáng thương với cô bé nhỏ trông hiền lành vô tội trước . " Anh Trường , chị dâu .. có thể cho em đi nhờ một đoạn không ? "
Mặc Liên : " Tùy . "
Dương Quang Trường : " Không ! "
Thanh Linh : " Em chỉ đi nhờ một đoạn nhỏ thôi . Tới đường lớn em liền xuống . "
Mặc Liên cảm thấy chắc rằng chồng mình cũng khổ sở lắm , nếu ả cứ bám lấy thì cứ cho ả tự rời đi : " Vậy thì chị nhanh lên . "
Thanh Linh vén tóc , nở nụ cười hiền lành : " Em .. không quen ngồi ghế sau , chị nhường cho em ghế phụ có được không ? "
Biết ngay là vậy mà ..
Mặc Liên cong môi lên cười khẩy : " Không lên thì cút . "
Dương Quang Trường không kiên nhẫn lái xe chạy đi . Thanh Linh đứng im như bất động nghiến răng nghiến lợi .
Con nhỏ chết tiệt . Mày coi chừng tao .
Ai kia lại giở giọng cười đùa tò mò : " Vợ à . Em ghen sao ? "
Mặc Liên lắc đầu , chống tay lên cửa sổ ngắm cảnh : " Không . "
Dương Quang Trường liếc nhìn cô , khắc sau nhanh chóng nhìn đường : " Vậy sao em khó chịu với cô ta vậy ? "
Mặc Liên lười biếng trả lời : " Thì chẳng phải thầy cảm thấy chị ta rất phiền sao ? Em cũng cảm thấy rất khó chịu .. "
Dương Quang Trường dường như bị hấp dẫn với cái khó chịu của Mặc Liên , vội vàng hỏi tiếp : " Thế em sao lại khó chịu ? "
Mặc Liên chậm rãi suy nghĩ , lại cảm thấy quá dài dòng liền vứt luôn ra một câu chết lặng : " Nói chung là nếu thầy có tình nhân thì em ly hôn cho thoải mái , ai rảnh đâu mà suốt ngày đi bắt gian . "
" ... "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.