Chương 24: CẬU THUA RỒI
Ghnou
08/09/2023
Chưa tới 3 cú đếm , Quách Hơn đứng dậy hít một hơi mạnh , từ từ nắm tay lại , ánh mắt vô cùng kiên quyết thắng .
Mặc Liên không mấy tò mò về đề nghị của Quách Hơn , nhưng cái ánh mắt kiên quyết đó lại càng khiến cô phải thắng , sợ rằng cô phải đồng ý cái điều gì đó mà cô không hề muốn .
Quách Hơn hít một hơi sâu , mở toang mắt tấn công Mặc Liên . Lần này là tấn công từ phía sau , cậu đưa tay vờ đánh thẳng vào mặt Mặc Liên để cô mất cảnh giác , sau đó đánh vào lưng .
Nắm đấm còn cách khoảng 3cm nữa so với Mặc Liên , cô hơi ngã ra sau , khoé miệng hơi cong lên xoay mặt trong tức khắc chụp tay trái Quách Hơn lại đấm vào bụng cậu , một lần nữa cậu ôm bụng ngã ra đệm .
Gân cốt cũng đã co dãn nên Mặc Liên không thấy đau nữa , cô chớp mắt nhìn Quách Hơn đang nằm đau đớn ở bên dưới , thầm nghĩ chắc là do thời tiết lạnh nên cảm giác đau hơn bình thường .
Cô bước tới đưa hai tay kéo đối thủ dậy , Quách Hơn lại nhân lúc này kéo Mặc Liên ngã lên người cậu .
Lớp của Mặc Liên không biết từ lúc nào đã vây quanh xem cô đấu võ , Dương Quang Trường cũng ở đó .
Cảnh tượng trước mắt khiến ai cũng la hét điên cuồng lên .
Quách Hơn nắm eo Mặc Liên , cười khúc khích . " Nếu tớ không thắng thì cậu cũng đồng ý với tớ có được không ? "
Dương Quang Trường đứng bên ngoài dường như không kiềm chế được nữa , ánh mắt anh đầy sát khí nghiến răng ken két bước lên định đi vào đệm . Hạ Vũ thấy vậy liền nắm tay anh lại , đám bạn học cũng kéo anh lại lắc đầu liên tục .
Một cậu bạn nhanh chóng trấn an Dương Quang Trường : " Thầy à . Bình tĩnh một chút , để xem Mặc Liên thế nào đã ! "
Cô bạn khác gật gật đầu đồng ý : " Mặc Liên không bao giờ thích thằng đó đâu , thầy đừng lo . "
Mặc Liên nằm trên người Quách Hơn không hề có ý muốn cười , ngữ khí vô cùng lạnh lẽo : " Cậu thua rồi . Tôi cũng không muốn nghe điều kiện đó ! "
Nói xong cô liền đứng dậy cởi bảo hộ ra đưa lại cho lớp bạn , nhanh chóng đi ra khỏi khu vực đó để lại Quách Hơn nằm đó thẩn thờ ôm trán .
Cậu vẫn không thấy mất mặt mấy , việc bị từ chối bởi cô gái nổi bật như Mặc Liên thì cũng là bình thường , quan trọng là cậu đã ở trước mặt nhiều người như vậy đường đường chính chính ôm cô vào lòng ..
Rất hạnh phúc !
Mặc Liên xoay đầu đã thấy lớp mình đứng chụm thành một cục , Dương Quang Trường đứng ở giữa nhìn chăm chăm cô . Mặc Liên thở dài ra , mặt ỉu xìu khoác tay Hạ Vũ đi về chỗ của lớp , càm ràm : " Biết vậy đã không chơi , phiền phức thật ! "
" Mặc Liên ! "
Mặc Liên xoay đầu lại , Dương Quang Trường hùng hổ bước tới : " Em bị thương rồi ! "
Mặc Liên đưa tay chân lên xem thử , lắc lắc đầu : " Đâu có đâu ạ ? "
Dương Quang Trường vác Mặc Liên lên vai , ngữ khí vô cùng kiên quyết như thể nếu anh nói phải thì liền phải , không thì dù phải cũng là không : " Em có . "
" Thầy làm gì vậy ? Thả em xuống . " Mặc Liên vùng vẫy .
Dương Quang Trường không nói gì , trực tiếp vác cô đi ra khỏi phòng thể dục .
Mặc Liên đưa tay cầu cứu đám bạn của mình , ai nấy đều cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với cô .
Hoang mang tột độ . Cô không hiểu tại sao cái cảnh này rất quen thuộc . Tự hỏi rằng có phải Dương Quang Trường đã mua chuộc đám nhóc này và cả mẹ cô .
" Thầy làm gì vậy ? Thả em xuống đi . "
Dương Quang Trường vỗ lên mông Mặc Liên , chỉ đủ kêu ra tiếng . " Nếu em muốn bị nhìn thấy thì cứ tiếp tục la . "
" ... "
Dương Quang Trường thấy Mặc Liên đã chịu im lặng , anh nhanh chóng tuột cô xuống một chút ôm trong lòng đi về phòng .
Đặt Mặc Liên ngồi lên ghế , anh cởi áo khoác ra đắp lên cho cô . Tháo nắp bình nước ra , anh uống một ngụm sau đó đưa sát miệng cho Mặc Liên uống . " Không nóng nữa , em uống đi . "
Mặc Liên đưa tay lên cầm lấy thì bị Dương Quang Trường đè tay lại , một lần nữa kề sát bình nước vào miệng Mặc Liên .
Cô há miệng ra ngoan ngoãn uống nước đường đỏ , được vài ngụm Mặc Liên liền khép miệng lại .
Dương Quang Trường vẫn đứng đó kề bình nước đút cho cô , tay ghì nhẹ cổ cô . " Trời lạnh lắm , em uống hết đi . "
Mặc Liên rút tay đẩy bình nước ra , lắc đầu : " Thầy uống đi . "
Đặt bình nước xuống bàn , anh cầm áo mặc vào cho Mặc Liên . Cô nghịch ngợm nắm tay lên bàn xoay ghế mấy vòng , cười khúc khích .
Dương Quang Trường bắt ghế lại , cầm bình nước lên đưa cho Mặc Liên , cưng nựng đôi má bánh bao . " Uống hết đi rồi chơi . "
Mặc Liên thở hắc ra , hơi nhíu mài , cứng cáp nói : " Em không uống nữa ! "
Dương Quang Trường vô cùng kiên nhẫn , dịu dàng xoa đầu Mặc Liên , nói : " Trời rất lạnh ! Ngoan đi , một chút nữa là hết rồi . "
Mặc Liên hít một hơi , quát Dương Quang Trường .
[ Em nói là em không uống nữa ! ]
Đám bạn học có chút sững sốt , mắt ai cũng trợn to lên hoang mang :
" Cái gì vậy Mặc Liên ? "
" Công chúa của tôi ơi .. "
" Ơi là trời . Mặc Liên ơi Mặc Liên ! "
Dương Quang Trường biết hiện tại đang có người nghe lén , không thể để mất hình tượng được , lớn giọng quát lại Mặc Liên : " Tôi chỉ muốn tốt cho em thôi ! Không được thì cút . "
Mặc Liên hơi kinh ngạc nhưng không lộ ra mặt , cô ung dung , mạch lạc nói từng câu từng chữ : " Em cảm ơn , về nhà nhớ mang nước việt quất trả lại cho em . Với lại sau này đừng sang phòng em nữa .. "
[ Phiền lắm ! ]
Một cậu bạn đứng khoanh tay cười mỉa mai : " Đáng đời thầy ! Tự dưng lại quát Mặc Liên làm gì ? "
Cô bạn trong nhóm cũng đồng tình , như hả hê : " Đúng vậy . Tự dưng bảo Mặc Liên cút . "
Cô bạn còn lại trong nhóm rất chí phải , công tư phân minh : " Tại Mặc Liên không nghe lời nên mới thầy mới nổi giận chút thôi . "
[ Mặc Liên , không phải . Anh không phải muốn quát em . "
Mặc Liên đã cởi áo ra trả cho Dương Quang Trường , ung dung bước ra ngoài .
Dương Quang Trường trong thời khắc này bỗng bao nhiêu mặt mũi đều không cần nữa , vội vàng chạy theo kéo Mặc Liên lại . " Anh sai rồi . Em đừng tức giận . "
Có lẽ vì trong kì kinh nguyệt rất khó chịu nên Mặc Liên rất hay nổi cáu , lại còn rất lạnh , cô chỉ muốn nhanh chóng đi về lớp mặc áo khoác . Giật tay ra , cô nhíu mài , không hề muốn dây dưa : " Em muốn cút ! "
Dương Quang Trường cảm thấy mình dường như đã làm ra một chuyện vô cùng lớn , trái tim bỗng dừng đập . Biết rõ là những ngày này Mặc Liên sẽ rất dễ nóng trong , lại còn chuyện lúc nãy ở phòng tập làm cô rất khó chịu . Vậy mà anh lại không chịu nhịn một chút , bình thường vẫn nhịn mà hôm nay vì một chút sĩ diện mà đuổi luôn cô .
Hạ Vũ cười cười : " Hối hận cũng nhanh quá rồi .. "
[ Anh sai rồi . Em đừng đi mà , em đừng bỏ anh . ]
[ Thầy buông ra ! ]
[ Không buông ! ]
[ Buông em ra . ]
[ Anh không buông ! ]
Dương Quang Trường ngồi xổm dưới sàn ôm chân Mặc Liên , uất ức tức tưởi , vô cùng thảm hại : " Em lấy đi trinh tiết của người ta rồi bây giờ lại không chịu trách nhiệm sao ? "
[ Hơn 20 năm của người ta , anh không còn muốn sống nữa ! ]
" ... "
----------
Buổi tập kịch cuối tuần lần này đám bạn học lại bày trò , tìm cách cho Mặc Liên nhìn thấy điểm tốt của Dương Quang Trường .
Trời hôm nay khá tốt , mặt trời sáng chói ấm áp , tuyết hôm nay cũng không rơi mà tan ra bớt .
Tuyết trên mái nhà cứ cách một chút là rơi xuống một mảng lớn , Mặc Liên tranh thủ mang đống đó nặn người tuyết .
Dương Quang Trường cũng bám chặt lấy cô , đi theo nặn một Mặc Liên tuyết .
Vò vò được một chút , Mặc Liên đã nghe được tiếng của đám trẻ gần nhà , có lẽ do hôm nay trời khá tốt nên mẹ của các em cho ra nghịch tuyết và tắm nắng một chút .
Mặc Liên chần chừ không biết có nên tiếp tục nặn hay là ra chơi với đám trẻ con đáng yêu đó .
Nếu nặn bây giờ thì tới noel cũng sẽ bị mất hình dạng , nhưng đang nặn mà bỏ dở thì chính là không có kiên nhẫn .
Liếc nhìn Dương Quang Trường , anh vẫn chăm chú nặn nặn , Mặc Liên đẩy cái thân người tuyết qua cho anh sau đó chạy đi ra chơi cùng đám trẻ con .
Dương Quang Trường cười lắc đầu , đặt cục của Mặc Liên lên trên , tỉ mỉ đục khoét mắt mũi .
Ở bên ngoài , Mặc Liên chạy tới vẫy vẫy tay với đám nhỏ .
Nghe thấy tiếng , đám trẻ xoay đầu chạy tới vây quanh cô , đứa bám chân , đứa bám áo , đứa bám tay kéo Mặc Liên đi chơi cùng .
" Chị Mặc Liên . Chơi với tụi em đi . "
" Chị ơi . Chị ném tuyết với em ! "
" Chị Mặc Liên ơi . Anh hai em vừa về đó . "
Mặc Liên ngồi xuống moi trong túi áo ra một nắm kẹo , bắt đầu đàm phán với con nít : " Hôn chị một cái thì sẽ có một cái kẹo , hôn hai cái là hai cái kẹo ! "
Nghe thấy vậy , cả đám trẻ xôn xao lên , cuộc đàm phán này quá là hời . Một cậu nhóc lên trước ôm cổ Mặc Liên hôn một cái kêu ra tiếng , xong lại kéo đầu cô qua hôn nốt má bên kia rồi tự nhận lấy hai viên kẹo .
" Tới em . Tới em ! "
Cậu nhóc nữa ôm Mặc Liên hôn lên trán một cái , rồi lại hôn lên má phải , xong lại muốn thêm một cái nữa .
Mắt ai cũng híp lại , sáng lấp lánh , miệng cười khúc khích .
Cậu bé còn lại mếu máo nhìn 1 viên kẹo còn lại của Mặc Liên , hơi buồn tủi rơi nước mắt : " Chị Mặc Liên , em không muốn ăn kẹo . Em hôn chị bao nhiêu đây được không ? " Cậu bé xoè hai bàn tay ra 10 ngón cho Mặc Liên .
Mặc Liên cười , vỗ vỗ nhẹ sau lưng . " Được hết . Con trai mà khóc thì xấu hổ lắm đó ! "
" A lêu lêu . Đồ con nít khóc nhè . "
Cậu bé mím mím môi lau đi nước mắt ôm Mặc Liên hôn chùn chụt , không biết đếm , cậu hôn hai cái lên má , lên trán , lên mũi , rồi lại lên má .
Đám bạn của cô lúc này cũng vừa tới , nhìn thấy cảnh tượng trước mắt làm ai cũng hoảng hốt hét toáng lên :
" Mặc Liên ! "
" Mặc Liênnnnn ! "
Mặc Liên nghe thấy tiếng gọi ở sau lưng , liền quay đầu sang phải , vừa phản ứng kịp ngã ngữa ra sau .
Một chút nữa là liền bị chạm môi , cô hoang mang nhìn người đàn ông ngồi xổm trước mắt cô .
Hắn đeo một chiếc kính , gương mặt sáng sủa đưa tay cho Mặc Liên nắm lấy , ngữ khí cưng chiều vô cùng ấm áp : " Lâu quá không gặp , bé con ! "
" ... "
5 phút trước .
" Hôn chị một cái thì sẽ có một cái kẹo , hôn hai cái là hai cái kẹo ! "
Cố An đi vứt rác , vừa xoay đầu đã thấy em trai cùng mấy đứa nhóc vây quanh lấy một người nào đó trông có vẻ rất vui .
Mặc Liên không mấy tò mò về đề nghị của Quách Hơn , nhưng cái ánh mắt kiên quyết đó lại càng khiến cô phải thắng , sợ rằng cô phải đồng ý cái điều gì đó mà cô không hề muốn .
Quách Hơn hít một hơi sâu , mở toang mắt tấn công Mặc Liên . Lần này là tấn công từ phía sau , cậu đưa tay vờ đánh thẳng vào mặt Mặc Liên để cô mất cảnh giác , sau đó đánh vào lưng .
Nắm đấm còn cách khoảng 3cm nữa so với Mặc Liên , cô hơi ngã ra sau , khoé miệng hơi cong lên xoay mặt trong tức khắc chụp tay trái Quách Hơn lại đấm vào bụng cậu , một lần nữa cậu ôm bụng ngã ra đệm .
Gân cốt cũng đã co dãn nên Mặc Liên không thấy đau nữa , cô chớp mắt nhìn Quách Hơn đang nằm đau đớn ở bên dưới , thầm nghĩ chắc là do thời tiết lạnh nên cảm giác đau hơn bình thường .
Cô bước tới đưa hai tay kéo đối thủ dậy , Quách Hơn lại nhân lúc này kéo Mặc Liên ngã lên người cậu .
Lớp của Mặc Liên không biết từ lúc nào đã vây quanh xem cô đấu võ , Dương Quang Trường cũng ở đó .
Cảnh tượng trước mắt khiến ai cũng la hét điên cuồng lên .
Quách Hơn nắm eo Mặc Liên , cười khúc khích . " Nếu tớ không thắng thì cậu cũng đồng ý với tớ có được không ? "
Dương Quang Trường đứng bên ngoài dường như không kiềm chế được nữa , ánh mắt anh đầy sát khí nghiến răng ken két bước lên định đi vào đệm . Hạ Vũ thấy vậy liền nắm tay anh lại , đám bạn học cũng kéo anh lại lắc đầu liên tục .
Một cậu bạn nhanh chóng trấn an Dương Quang Trường : " Thầy à . Bình tĩnh một chút , để xem Mặc Liên thế nào đã ! "
Cô bạn khác gật gật đầu đồng ý : " Mặc Liên không bao giờ thích thằng đó đâu , thầy đừng lo . "
Mặc Liên nằm trên người Quách Hơn không hề có ý muốn cười , ngữ khí vô cùng lạnh lẽo : " Cậu thua rồi . Tôi cũng không muốn nghe điều kiện đó ! "
Nói xong cô liền đứng dậy cởi bảo hộ ra đưa lại cho lớp bạn , nhanh chóng đi ra khỏi khu vực đó để lại Quách Hơn nằm đó thẩn thờ ôm trán .
Cậu vẫn không thấy mất mặt mấy , việc bị từ chối bởi cô gái nổi bật như Mặc Liên thì cũng là bình thường , quan trọng là cậu đã ở trước mặt nhiều người như vậy đường đường chính chính ôm cô vào lòng ..
Rất hạnh phúc !
Mặc Liên xoay đầu đã thấy lớp mình đứng chụm thành một cục , Dương Quang Trường đứng ở giữa nhìn chăm chăm cô . Mặc Liên thở dài ra , mặt ỉu xìu khoác tay Hạ Vũ đi về chỗ của lớp , càm ràm : " Biết vậy đã không chơi , phiền phức thật ! "
" Mặc Liên ! "
Mặc Liên xoay đầu lại , Dương Quang Trường hùng hổ bước tới : " Em bị thương rồi ! "
Mặc Liên đưa tay chân lên xem thử , lắc lắc đầu : " Đâu có đâu ạ ? "
Dương Quang Trường vác Mặc Liên lên vai , ngữ khí vô cùng kiên quyết như thể nếu anh nói phải thì liền phải , không thì dù phải cũng là không : " Em có . "
" Thầy làm gì vậy ? Thả em xuống . " Mặc Liên vùng vẫy .
Dương Quang Trường không nói gì , trực tiếp vác cô đi ra khỏi phòng thể dục .
Mặc Liên đưa tay cầu cứu đám bạn của mình , ai nấy đều cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với cô .
Hoang mang tột độ . Cô không hiểu tại sao cái cảnh này rất quen thuộc . Tự hỏi rằng có phải Dương Quang Trường đã mua chuộc đám nhóc này và cả mẹ cô .
" Thầy làm gì vậy ? Thả em xuống đi . "
Dương Quang Trường vỗ lên mông Mặc Liên , chỉ đủ kêu ra tiếng . " Nếu em muốn bị nhìn thấy thì cứ tiếp tục la . "
" ... "
Dương Quang Trường thấy Mặc Liên đã chịu im lặng , anh nhanh chóng tuột cô xuống một chút ôm trong lòng đi về phòng .
Đặt Mặc Liên ngồi lên ghế , anh cởi áo khoác ra đắp lên cho cô . Tháo nắp bình nước ra , anh uống một ngụm sau đó đưa sát miệng cho Mặc Liên uống . " Không nóng nữa , em uống đi . "
Mặc Liên đưa tay lên cầm lấy thì bị Dương Quang Trường đè tay lại , một lần nữa kề sát bình nước vào miệng Mặc Liên .
Cô há miệng ra ngoan ngoãn uống nước đường đỏ , được vài ngụm Mặc Liên liền khép miệng lại .
Dương Quang Trường vẫn đứng đó kề bình nước đút cho cô , tay ghì nhẹ cổ cô . " Trời lạnh lắm , em uống hết đi . "
Mặc Liên rút tay đẩy bình nước ra , lắc đầu : " Thầy uống đi . "
Đặt bình nước xuống bàn , anh cầm áo mặc vào cho Mặc Liên . Cô nghịch ngợm nắm tay lên bàn xoay ghế mấy vòng , cười khúc khích .
Dương Quang Trường bắt ghế lại , cầm bình nước lên đưa cho Mặc Liên , cưng nựng đôi má bánh bao . " Uống hết đi rồi chơi . "
Mặc Liên thở hắc ra , hơi nhíu mài , cứng cáp nói : " Em không uống nữa ! "
Dương Quang Trường vô cùng kiên nhẫn , dịu dàng xoa đầu Mặc Liên , nói : " Trời rất lạnh ! Ngoan đi , một chút nữa là hết rồi . "
Mặc Liên hít một hơi , quát Dương Quang Trường .
[ Em nói là em không uống nữa ! ]
Đám bạn học có chút sững sốt , mắt ai cũng trợn to lên hoang mang :
" Cái gì vậy Mặc Liên ? "
" Công chúa của tôi ơi .. "
" Ơi là trời . Mặc Liên ơi Mặc Liên ! "
Dương Quang Trường biết hiện tại đang có người nghe lén , không thể để mất hình tượng được , lớn giọng quát lại Mặc Liên : " Tôi chỉ muốn tốt cho em thôi ! Không được thì cút . "
Mặc Liên hơi kinh ngạc nhưng không lộ ra mặt , cô ung dung , mạch lạc nói từng câu từng chữ : " Em cảm ơn , về nhà nhớ mang nước việt quất trả lại cho em . Với lại sau này đừng sang phòng em nữa .. "
[ Phiền lắm ! ]
Một cậu bạn đứng khoanh tay cười mỉa mai : " Đáng đời thầy ! Tự dưng lại quát Mặc Liên làm gì ? "
Cô bạn trong nhóm cũng đồng tình , như hả hê : " Đúng vậy . Tự dưng bảo Mặc Liên cút . "
Cô bạn còn lại trong nhóm rất chí phải , công tư phân minh : " Tại Mặc Liên không nghe lời nên mới thầy mới nổi giận chút thôi . "
[ Mặc Liên , không phải . Anh không phải muốn quát em . "
Mặc Liên đã cởi áo ra trả cho Dương Quang Trường , ung dung bước ra ngoài .
Dương Quang Trường trong thời khắc này bỗng bao nhiêu mặt mũi đều không cần nữa , vội vàng chạy theo kéo Mặc Liên lại . " Anh sai rồi . Em đừng tức giận . "
Có lẽ vì trong kì kinh nguyệt rất khó chịu nên Mặc Liên rất hay nổi cáu , lại còn rất lạnh , cô chỉ muốn nhanh chóng đi về lớp mặc áo khoác . Giật tay ra , cô nhíu mài , không hề muốn dây dưa : " Em muốn cút ! "
Dương Quang Trường cảm thấy mình dường như đã làm ra một chuyện vô cùng lớn , trái tim bỗng dừng đập . Biết rõ là những ngày này Mặc Liên sẽ rất dễ nóng trong , lại còn chuyện lúc nãy ở phòng tập làm cô rất khó chịu . Vậy mà anh lại không chịu nhịn một chút , bình thường vẫn nhịn mà hôm nay vì một chút sĩ diện mà đuổi luôn cô .
Hạ Vũ cười cười : " Hối hận cũng nhanh quá rồi .. "
[ Anh sai rồi . Em đừng đi mà , em đừng bỏ anh . ]
[ Thầy buông ra ! ]
[ Không buông ! ]
[ Buông em ra . ]
[ Anh không buông ! ]
Dương Quang Trường ngồi xổm dưới sàn ôm chân Mặc Liên , uất ức tức tưởi , vô cùng thảm hại : " Em lấy đi trinh tiết của người ta rồi bây giờ lại không chịu trách nhiệm sao ? "
[ Hơn 20 năm của người ta , anh không còn muốn sống nữa ! ]
" ... "
----------
Buổi tập kịch cuối tuần lần này đám bạn học lại bày trò , tìm cách cho Mặc Liên nhìn thấy điểm tốt của Dương Quang Trường .
Trời hôm nay khá tốt , mặt trời sáng chói ấm áp , tuyết hôm nay cũng không rơi mà tan ra bớt .
Tuyết trên mái nhà cứ cách một chút là rơi xuống một mảng lớn , Mặc Liên tranh thủ mang đống đó nặn người tuyết .
Dương Quang Trường cũng bám chặt lấy cô , đi theo nặn một Mặc Liên tuyết .
Vò vò được một chút , Mặc Liên đã nghe được tiếng của đám trẻ gần nhà , có lẽ do hôm nay trời khá tốt nên mẹ của các em cho ra nghịch tuyết và tắm nắng một chút .
Mặc Liên chần chừ không biết có nên tiếp tục nặn hay là ra chơi với đám trẻ con đáng yêu đó .
Nếu nặn bây giờ thì tới noel cũng sẽ bị mất hình dạng , nhưng đang nặn mà bỏ dở thì chính là không có kiên nhẫn .
Liếc nhìn Dương Quang Trường , anh vẫn chăm chú nặn nặn , Mặc Liên đẩy cái thân người tuyết qua cho anh sau đó chạy đi ra chơi cùng đám trẻ con .
Dương Quang Trường cười lắc đầu , đặt cục của Mặc Liên lên trên , tỉ mỉ đục khoét mắt mũi .
Ở bên ngoài , Mặc Liên chạy tới vẫy vẫy tay với đám nhỏ .
Nghe thấy tiếng , đám trẻ xoay đầu chạy tới vây quanh cô , đứa bám chân , đứa bám áo , đứa bám tay kéo Mặc Liên đi chơi cùng .
" Chị Mặc Liên . Chơi với tụi em đi . "
" Chị ơi . Chị ném tuyết với em ! "
" Chị Mặc Liên ơi . Anh hai em vừa về đó . "
Mặc Liên ngồi xuống moi trong túi áo ra một nắm kẹo , bắt đầu đàm phán với con nít : " Hôn chị một cái thì sẽ có một cái kẹo , hôn hai cái là hai cái kẹo ! "
Nghe thấy vậy , cả đám trẻ xôn xao lên , cuộc đàm phán này quá là hời . Một cậu nhóc lên trước ôm cổ Mặc Liên hôn một cái kêu ra tiếng , xong lại kéo đầu cô qua hôn nốt má bên kia rồi tự nhận lấy hai viên kẹo .
" Tới em . Tới em ! "
Cậu nhóc nữa ôm Mặc Liên hôn lên trán một cái , rồi lại hôn lên má phải , xong lại muốn thêm một cái nữa .
Mắt ai cũng híp lại , sáng lấp lánh , miệng cười khúc khích .
Cậu bé còn lại mếu máo nhìn 1 viên kẹo còn lại của Mặc Liên , hơi buồn tủi rơi nước mắt : " Chị Mặc Liên , em không muốn ăn kẹo . Em hôn chị bao nhiêu đây được không ? " Cậu bé xoè hai bàn tay ra 10 ngón cho Mặc Liên .
Mặc Liên cười , vỗ vỗ nhẹ sau lưng . " Được hết . Con trai mà khóc thì xấu hổ lắm đó ! "
" A lêu lêu . Đồ con nít khóc nhè . "
Cậu bé mím mím môi lau đi nước mắt ôm Mặc Liên hôn chùn chụt , không biết đếm , cậu hôn hai cái lên má , lên trán , lên mũi , rồi lại lên má .
Đám bạn của cô lúc này cũng vừa tới , nhìn thấy cảnh tượng trước mắt làm ai cũng hoảng hốt hét toáng lên :
" Mặc Liên ! "
" Mặc Liênnnnn ! "
Mặc Liên nghe thấy tiếng gọi ở sau lưng , liền quay đầu sang phải , vừa phản ứng kịp ngã ngữa ra sau .
Một chút nữa là liền bị chạm môi , cô hoang mang nhìn người đàn ông ngồi xổm trước mắt cô .
Hắn đeo một chiếc kính , gương mặt sáng sủa đưa tay cho Mặc Liên nắm lấy , ngữ khí cưng chiều vô cùng ấm áp : " Lâu quá không gặp , bé con ! "
" ... "
5 phút trước .
" Hôn chị một cái thì sẽ có một cái kẹo , hôn hai cái là hai cái kẹo ! "
Cố An đi vứt rác , vừa xoay đầu đã thấy em trai cùng mấy đứa nhóc vây quanh lấy một người nào đó trông có vẻ rất vui .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.