Chương 33: TÙY THẦY
Ghnou
09/09/2023
Đọc sách được một lúc liếc nhìn đồng hồ trong thư viện cũng đã hơn năm giờ . Trời cũng hơi tối , cô đi ngang công viên trò chơi , thấy rất náo nhiệt liền quẹo vào chơi thử . Ở ngoài cổng bán đầy đồ ăn vặt , Mặc Liên lã lướt đi ăn hàng . Ăn no nê rồi mới vào công viên chơi .
Dương Quang Trường lúc này đang hoảng loạn đi tìm cô , điện thoại Mặc Liên đã vứt ở nhà , anh lấy gọi điện cho những người thân thiết với anh và cô .
Không ai biết , Dương Quang Trường như hụt hẫng hoàn toàn , chạy khắp nơi đi tìm cô . Cũng đã đi qua thư viện , đi tới những hàng ăn vặt mà cô từng dắt anh đi , đi tới đâu cũng không thấy cô ..
Hạ Vũ vốn thân Mặc Liên từ khi học võ chung với nhau , cũng biết cô đánh người chỉ có nhập viện nên không mấy để tâm , cậu cứ trấn an thầy giáo mình vài câu rồi tiếp tục ăn chơi cho hết kì nghỉ .
Mặc Liên ở khu vui chơi như chết đi sống lại , lên đĩa bay cô cứ sợ rơi xuống đất thôi lại đi về . Cô đi lon ton về nhà thuận tiện mua trà sữa để uống , vừa đi vừa nhảy nhót , vừa ca hát vui vẻ giống như lúc chưa có Dương Quang Trường xuất hiện . Lại ghé tiệm thịt nướng mua vài xiên vừa đi vừa ăn vừa uống trà sữa .
Cảm giác vừa tự do và thoải mái , có thể làm những gì mình thích . Cô cũng không cảm thấy hối hận khi cùng Dương Quang Trường làm ra những thứ tình cảm như yêu đương ấy , giống như cô chỉ là đang trả đi món nợ ân tình và thử nếm mùi vị của tình đầu ..
Lon ton một chút cũng đã về nhà .
Vừa mở cửa nhà ra đã thấy Dương Quang Trường ngồi trên sofa cùng chiếc bánh kem mà cô làm , cả người trông mệt mỏi nhếch nhác . Nhìn thấy Mặc Liên anh liền đứng bật dậy bước tới : " Mặc Liên .. em đi đâu cả buổi chiều vậy ? "
Mặc Liên hút lấy ngụm trà sữa sau đó gặm lấy miếng thịt cuối cùng lạnh lùng lướt sang người anh đi vào bếp vứt rác .
Dương Quang Trường mệt mỏi nhưng vẫn bước đi theo cô : " Mặc Liên ! Sao em lại không mang theo điện thoại ? "
Mặc Liên vứt rác xong liền đi về phòng mình . Dương Quang Trường cũng đi theo cô về phòng .
Cô quăng áo khoác xuống giường liền đi vào phòng tắm mặc kệ anh cứ liên tục hỏi cô .
Dương Quang Trường nắm lấy cửa phòng tắm , giọng gấp gáp :" Mặc Liên ! Em trả lời anh có được không ? "
Mặc Liên nhìn vào mắt anh , thẳng thắng nói : " Không ! "
Sau đó cô liền hất tay anh ra khỏi cửa đóng sầm lại .
Hơn ba mươi phút sau cô mở cửa ra , Dương Quang Trường đang quỳ gối trước cửa phòng đợi cô .
" Mặc Liên ! Em nghe anh giải thích có được không ? "
Cô không thèm quan tâm đi lướt sang anh . Dương Quang Trường níu tay cô , ủy khuất : " Em .. nếu em không chịu nghe anh nói thì anh sẽ quỳ mãi ở đây .. "
Mặc Liên hất tay anh ra bước tới giường cầm lấy điện thoại và laptop , liếc nhìn anh chưa tới một giây : " Tùy thầy . "
Cô nhanh chóng đi ra khỏi phòng . Lồng ngực Dương Quang Trường đau đớn , chữ " tùy " làm trái tim anh như bị ba mũi tên đâm vào một lượt khiến nó vỡ nát , anh đỏ hoe mắt đứng dậy bước theo cô .
Mặc Liên ngồi xuống sofa , anh liền quỳ xuống bên dưới , ánh mắt rưng rưng , vô cùng thành thật : " Mặc Liên . Anh thề là anh không làm chuyện gì có lỗi với em cả . Anh xin thề ! "
Mặc Liên không quan tâm mở laptop ra chơi .
" Mặc Liên . Cô ta là .. "
Cô nhanh chóng cắt lời anh . " Em không muốn nghe ! Thầy đừng diễn nữa ! "
Dương Quang Trường rơi nước mắt , đau lòng siết chặt đùi cô lắc đầu liên tục : " Anh không có . Anh thật sự không có mà ! Em tin anh có được không ? Một lần thôi . Em tin anh một lần thôi được không ? "
Mặc Liên đang gõ laptop thì dừng tay lại , nhàn nhạt nói : " Thầy nói đi ! "
Dương Quang Trường nắm chặt tay cô , thành thật khai ra : " Cô ta là tự đi vào nhà rồi xông vào phòng ôm anh , anh không có gì với cô ta cả , là cô ta tự xông vào . Anh không có ý định làm gì có lỗi với em cả , anh thật sự không muốn như vậy đâu .. "
" Xong rồi ? "
Dương Quang Trường gật gật đầu , ánh mắt đầy nước nhìn cô . Mặc Liên không quan tâm tiếp tục gõ bàn phím , lạnh lùng nói : " Xong rồi thì thầy về nghĩ cách trả thù khác đi ! "
Anh đầy đau khổ , nước mắt lại tuông ra :
" Anh thật sự không hề muốn trả thù em mà . Anh không lừa dối em cũng là thật ! Anh không biết tại sao em lại nói anh đang muốn trả thù em , anh thật sự không có . Anh không có ! "
Cạch .
Mặc Ly đã đi làm về . Vừa mở cửa đã nhìn thấy cảnh tượng anh khóc sướt mướt ngồi quỳ dưới chân cô .
Bốp .
Mặc Ly bước nhanh tới tát vào má Mặc Liên , quát : " Con làm cái gì vậy hả ? "
Dương Quang Trường sững sờ đứng dậy ôm Mặc Liên vào lòng : " Cô .. "
Mặc Ly nhíu mài : " Nó làm như vậy với con mà con còn bảo vệ nó làm gì ? "
Dương Quang Trường lắc lắc đầu : " Không phải như cô nghĩ đâu ! "
Mặc Liên hất tay anh ra , khuôn mặt không có chút biểu cảm cầm đồ đi về phòng .
Dương Quang Trường đứng bật dậy lau đi nước mắt : " Là con có lỗi trước .. em ấy không có sai gì cả . Con đi dỗ một chút là được . "
Nói xong anh liền quay đầu đi về hướng phòng của Mặc Liên .
Dương Quang Trường vào phòng cô , nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt , nắm chặt tay Mặc Liên khóc thút thít .
Mặc Liên ngồi dậy nhíu mài nhìn chăm chăm anh .
Nước mắt anh ào ạt chảy xuống , giọng mếu máo : " Anh với cô ta không có gì thật mà . "
Không được mềm lòng ! Đàn ông chính là như vậy .
Dương Quang Trường vẫn thút thít , nắm tay cô áp lên má mình , thành thật khóc : " Mặc Liên .. em tin anh đi . Anh thật sự không có ! "
Mặc Liên không chịu được nữa vươn tay lên lau nước mắt cho anh . Dương Quang Trường nắm lấy tay cô dụi dụi vào lòng bàn tay . " Anh không có thật mà . Thật sự không có . "
Cô tặc lưỡi , đứng dậy kéo anh vào phòng tắm . Không kiên nhẫn nói : " Cởi quần áo ra ! "
Dương Quang Trường khó hiểu nhưng vẫn cởi sạch ra nằm vào bồn .
Mặc Liên xả nước đầy bồn , bỏ một cục xà phòng tạo bọt vào . Lại thêm một ít tinh dầu mà cô thích để anh nằm vào trong .
Dương Quang Trường nghe lời cô nằm vào , mắt mũi đỏ hoe .
Mặc Liên ngồi ở trên đầu bồn tắm , xả nước gội đầu cho anh .
Dương Quang Trường ngẩng đầu lên , giọng mũi nghèn nghẹn : " Mặc Liên .. "
Mặc Liên không tí biểu cảm im lặng gội đầu cho anh .
Dương Quang Trường cúi đầu xuống , giọng mũi vẻ đau buồn : " Anh thật sự yêu em mà .. anh cũng chưa từng nói dối em .. anh thật sự rất thương em .. "
Mặc Liên trầm ngâm một chút , nói : " Thầy ăn gì chưa ? "
Dương Quang Trường trở người ngồi quỳ , tay bám vào thành bồn vẻ đáng thương lắc lắc đầu : " Vẫn chưa ! "
Mặc Liên bật vòi sen xả nước lên tóc anh không nói gì . Xong xuôi lại bảo anh nằm xuống . Dương Quang Trường ngoan ngoãn nghe lời cô .
Mặc Liên tiếp tục cầm lấy sữa rửa mặt rửa mặt cho Dương Quang Trường .
Xong xuôi anh quấn khăn đi lẽo đẽo theo cô ra khỏi phòng tắm rồi lại về phòng mình tìm đồ chửa vết thương .
Mặc Liên đi vào bếp nhìn thấy Mặc Ly , cô rũ mắt xuống , khẽ nói : " Con xin lỗi ! "
Mặc Ly giương mắt lên , nhìn vào vết đỏ mà bà tát cô , trong lòng hơi khó chịu , bà nhíu mài , nói : " Có đau lắm không ? Mẹ xin lỗi ! "
Mặc Liên lắc lắc đầu bước tới tủ lạnh : " Con không sao ! "
Chỉ nói được vài câu liền bị cái tát lúc nãy làm cho bầu không khí trở nên ngại ngùng .
Lát sau Dương Quang Trường mang thuốc sát trùng sang tìm Mặc Liên . Mặc Ly thấy vậy cũng không muốn quấy rầy hai người , bà liền đi về phòng .
Cô làm nhanh món cơm rang trứng cho anh , Dương Quang Trường bôi thuốc xong xuôi cho cô thì mới bắt đầu ăn .
Chuẩn bị ăn thì anh lại liếc nhìn cô , vừa ủy khuất vừa làm nũng , lại có chút nghẹn của dư vị lúc nãy vừa nín khóc : " Mặc Liên . Người ta đói đến tay run rồi . Không tự ăn được ! "
Mặc Liên đang cầm điện thoại quay sang nhìn anh nhướng mài , suy nghĩ một lúc rồi cũng đút cơm cho anh .
Dương Quang Trường vui vẻ kéo ghế sát lại ôm eo cô , vừa ăn vừa nhìn cô chăm chú .
Sau khi ăn xong Dương Quang Trường liền tự mình dọn dẹp , sau đó liền bế Mặc Liên lên đi ra phòng khách .
Anh thả cô ngồi xuống ngay chiếc bánh , nhẹ nhàng ôm lấy cô . Chỉ tay vào bánh , giọng điệu như trẻ con muốn có đồ chơi : " Anh muốn thổi nến . "
Mặc Liên không biết lấy từ đâu ra một hộp nến , cắm lên bánh . Cô đi tới tắt đèn , để lại những ánh nến vàng nhỏ nhoi .
Dương Quang Trường vỗ vỗ tay đợi Mặc Liên hát , mãi cũng không nghe thấy , anh lên tiếng : " Anh cũng muốn nghe bài hát chúc mừng .. "
Tiếng tặc lưỡi vang ở phía ghế đối diện , rồi một giọng hát trong sáng lại có chút thiếu kiên nhẫn vang vọng trong gian phòng . " Happy birthday to you .. "
Không hiểu tại sao trong lòng anh rất thổn thức , hơi ê buốt . Anh nhịp nhàng vỗ tay theo bài hát ..
Kết thúc bài hát , Dương Quang Trường đan tay lại ước điều ước .
Ước cho Mặc Liên luôn đạt được những gì mình muốn , trừ việc rời xa tôi ..
Phù .
Anh nhẹ nhàng thổi tắt nến , nhanh chóng đi bật đèn lên . Sau đó anh bước nhanh tới ngồi xuống cạnh ôm chặt lấy cô , hôn nhẹ vào má . Một cái không đủ rồi lại hai cái , ba cái , bốn cái .
Mặc Liên che miệng Dương Quang Trường lại , thiếu kiên nhẫn nói : " Thầy ăn nhanh đi để em đi ngủ ! "
Dương Quang Trường lắc lắc đầu , dụi dụi vào ngực cô nũng nịu nói : " Em làm cho anh một cái nữa thì anh sẽ ăn .. "
Mặc Liên đẩy anh ra đập mạnh vào bánh làm bánh văng tung toé trên bàn . Dương Quang Trường giật mình vội vàng quỳ xuống sàn . " Em .. em đừng tức giận ! Anh ăn mà ! "
Dương Quang Trường lúc này đang hoảng loạn đi tìm cô , điện thoại Mặc Liên đã vứt ở nhà , anh lấy gọi điện cho những người thân thiết với anh và cô .
Không ai biết , Dương Quang Trường như hụt hẫng hoàn toàn , chạy khắp nơi đi tìm cô . Cũng đã đi qua thư viện , đi tới những hàng ăn vặt mà cô từng dắt anh đi , đi tới đâu cũng không thấy cô ..
Hạ Vũ vốn thân Mặc Liên từ khi học võ chung với nhau , cũng biết cô đánh người chỉ có nhập viện nên không mấy để tâm , cậu cứ trấn an thầy giáo mình vài câu rồi tiếp tục ăn chơi cho hết kì nghỉ .
Mặc Liên ở khu vui chơi như chết đi sống lại , lên đĩa bay cô cứ sợ rơi xuống đất thôi lại đi về . Cô đi lon ton về nhà thuận tiện mua trà sữa để uống , vừa đi vừa nhảy nhót , vừa ca hát vui vẻ giống như lúc chưa có Dương Quang Trường xuất hiện . Lại ghé tiệm thịt nướng mua vài xiên vừa đi vừa ăn vừa uống trà sữa .
Cảm giác vừa tự do và thoải mái , có thể làm những gì mình thích . Cô cũng không cảm thấy hối hận khi cùng Dương Quang Trường làm ra những thứ tình cảm như yêu đương ấy , giống như cô chỉ là đang trả đi món nợ ân tình và thử nếm mùi vị của tình đầu ..
Lon ton một chút cũng đã về nhà .
Vừa mở cửa nhà ra đã thấy Dương Quang Trường ngồi trên sofa cùng chiếc bánh kem mà cô làm , cả người trông mệt mỏi nhếch nhác . Nhìn thấy Mặc Liên anh liền đứng bật dậy bước tới : " Mặc Liên .. em đi đâu cả buổi chiều vậy ? "
Mặc Liên hút lấy ngụm trà sữa sau đó gặm lấy miếng thịt cuối cùng lạnh lùng lướt sang người anh đi vào bếp vứt rác .
Dương Quang Trường mệt mỏi nhưng vẫn bước đi theo cô : " Mặc Liên ! Sao em lại không mang theo điện thoại ? "
Mặc Liên vứt rác xong liền đi về phòng mình . Dương Quang Trường cũng đi theo cô về phòng .
Cô quăng áo khoác xuống giường liền đi vào phòng tắm mặc kệ anh cứ liên tục hỏi cô .
Dương Quang Trường nắm lấy cửa phòng tắm , giọng gấp gáp :" Mặc Liên ! Em trả lời anh có được không ? "
Mặc Liên nhìn vào mắt anh , thẳng thắng nói : " Không ! "
Sau đó cô liền hất tay anh ra khỏi cửa đóng sầm lại .
Hơn ba mươi phút sau cô mở cửa ra , Dương Quang Trường đang quỳ gối trước cửa phòng đợi cô .
" Mặc Liên ! Em nghe anh giải thích có được không ? "
Cô không thèm quan tâm đi lướt sang anh . Dương Quang Trường níu tay cô , ủy khuất : " Em .. nếu em không chịu nghe anh nói thì anh sẽ quỳ mãi ở đây .. "
Mặc Liên hất tay anh ra bước tới giường cầm lấy điện thoại và laptop , liếc nhìn anh chưa tới một giây : " Tùy thầy . "
Cô nhanh chóng đi ra khỏi phòng . Lồng ngực Dương Quang Trường đau đớn , chữ " tùy " làm trái tim anh như bị ba mũi tên đâm vào một lượt khiến nó vỡ nát , anh đỏ hoe mắt đứng dậy bước theo cô .
Mặc Liên ngồi xuống sofa , anh liền quỳ xuống bên dưới , ánh mắt rưng rưng , vô cùng thành thật : " Mặc Liên . Anh thề là anh không làm chuyện gì có lỗi với em cả . Anh xin thề ! "
Mặc Liên không quan tâm mở laptop ra chơi .
" Mặc Liên . Cô ta là .. "
Cô nhanh chóng cắt lời anh . " Em không muốn nghe ! Thầy đừng diễn nữa ! "
Dương Quang Trường rơi nước mắt , đau lòng siết chặt đùi cô lắc đầu liên tục : " Anh không có . Anh thật sự không có mà ! Em tin anh có được không ? Một lần thôi . Em tin anh một lần thôi được không ? "
Mặc Liên đang gõ laptop thì dừng tay lại , nhàn nhạt nói : " Thầy nói đi ! "
Dương Quang Trường nắm chặt tay cô , thành thật khai ra : " Cô ta là tự đi vào nhà rồi xông vào phòng ôm anh , anh không có gì với cô ta cả , là cô ta tự xông vào . Anh không có ý định làm gì có lỗi với em cả , anh thật sự không muốn như vậy đâu .. "
" Xong rồi ? "
Dương Quang Trường gật gật đầu , ánh mắt đầy nước nhìn cô . Mặc Liên không quan tâm tiếp tục gõ bàn phím , lạnh lùng nói : " Xong rồi thì thầy về nghĩ cách trả thù khác đi ! "
Anh đầy đau khổ , nước mắt lại tuông ra :
" Anh thật sự không hề muốn trả thù em mà . Anh không lừa dối em cũng là thật ! Anh không biết tại sao em lại nói anh đang muốn trả thù em , anh thật sự không có . Anh không có ! "
Cạch .
Mặc Ly đã đi làm về . Vừa mở cửa đã nhìn thấy cảnh tượng anh khóc sướt mướt ngồi quỳ dưới chân cô .
Bốp .
Mặc Ly bước nhanh tới tát vào má Mặc Liên , quát : " Con làm cái gì vậy hả ? "
Dương Quang Trường sững sờ đứng dậy ôm Mặc Liên vào lòng : " Cô .. "
Mặc Ly nhíu mài : " Nó làm như vậy với con mà con còn bảo vệ nó làm gì ? "
Dương Quang Trường lắc lắc đầu : " Không phải như cô nghĩ đâu ! "
Mặc Liên hất tay anh ra , khuôn mặt không có chút biểu cảm cầm đồ đi về phòng .
Dương Quang Trường đứng bật dậy lau đi nước mắt : " Là con có lỗi trước .. em ấy không có sai gì cả . Con đi dỗ một chút là được . "
Nói xong anh liền quay đầu đi về hướng phòng của Mặc Liên .
Dương Quang Trường vào phòng cô , nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt , nắm chặt tay Mặc Liên khóc thút thít .
Mặc Liên ngồi dậy nhíu mài nhìn chăm chăm anh .
Nước mắt anh ào ạt chảy xuống , giọng mếu máo : " Anh với cô ta không có gì thật mà . "
Không được mềm lòng ! Đàn ông chính là như vậy .
Dương Quang Trường vẫn thút thít , nắm tay cô áp lên má mình , thành thật khóc : " Mặc Liên .. em tin anh đi . Anh thật sự không có ! "
Mặc Liên không chịu được nữa vươn tay lên lau nước mắt cho anh . Dương Quang Trường nắm lấy tay cô dụi dụi vào lòng bàn tay . " Anh không có thật mà . Thật sự không có . "
Cô tặc lưỡi , đứng dậy kéo anh vào phòng tắm . Không kiên nhẫn nói : " Cởi quần áo ra ! "
Dương Quang Trường khó hiểu nhưng vẫn cởi sạch ra nằm vào bồn .
Mặc Liên xả nước đầy bồn , bỏ một cục xà phòng tạo bọt vào . Lại thêm một ít tinh dầu mà cô thích để anh nằm vào trong .
Dương Quang Trường nghe lời cô nằm vào , mắt mũi đỏ hoe .
Mặc Liên ngồi ở trên đầu bồn tắm , xả nước gội đầu cho anh .
Dương Quang Trường ngẩng đầu lên , giọng mũi nghèn nghẹn : " Mặc Liên .. "
Mặc Liên không tí biểu cảm im lặng gội đầu cho anh .
Dương Quang Trường cúi đầu xuống , giọng mũi vẻ đau buồn : " Anh thật sự yêu em mà .. anh cũng chưa từng nói dối em .. anh thật sự rất thương em .. "
Mặc Liên trầm ngâm một chút , nói : " Thầy ăn gì chưa ? "
Dương Quang Trường trở người ngồi quỳ , tay bám vào thành bồn vẻ đáng thương lắc lắc đầu : " Vẫn chưa ! "
Mặc Liên bật vòi sen xả nước lên tóc anh không nói gì . Xong xuôi lại bảo anh nằm xuống . Dương Quang Trường ngoan ngoãn nghe lời cô .
Mặc Liên tiếp tục cầm lấy sữa rửa mặt rửa mặt cho Dương Quang Trường .
Xong xuôi anh quấn khăn đi lẽo đẽo theo cô ra khỏi phòng tắm rồi lại về phòng mình tìm đồ chửa vết thương .
Mặc Liên đi vào bếp nhìn thấy Mặc Ly , cô rũ mắt xuống , khẽ nói : " Con xin lỗi ! "
Mặc Ly giương mắt lên , nhìn vào vết đỏ mà bà tát cô , trong lòng hơi khó chịu , bà nhíu mài , nói : " Có đau lắm không ? Mẹ xin lỗi ! "
Mặc Liên lắc lắc đầu bước tới tủ lạnh : " Con không sao ! "
Chỉ nói được vài câu liền bị cái tát lúc nãy làm cho bầu không khí trở nên ngại ngùng .
Lát sau Dương Quang Trường mang thuốc sát trùng sang tìm Mặc Liên . Mặc Ly thấy vậy cũng không muốn quấy rầy hai người , bà liền đi về phòng .
Cô làm nhanh món cơm rang trứng cho anh , Dương Quang Trường bôi thuốc xong xuôi cho cô thì mới bắt đầu ăn .
Chuẩn bị ăn thì anh lại liếc nhìn cô , vừa ủy khuất vừa làm nũng , lại có chút nghẹn của dư vị lúc nãy vừa nín khóc : " Mặc Liên . Người ta đói đến tay run rồi . Không tự ăn được ! "
Mặc Liên đang cầm điện thoại quay sang nhìn anh nhướng mài , suy nghĩ một lúc rồi cũng đút cơm cho anh .
Dương Quang Trường vui vẻ kéo ghế sát lại ôm eo cô , vừa ăn vừa nhìn cô chăm chú .
Sau khi ăn xong Dương Quang Trường liền tự mình dọn dẹp , sau đó liền bế Mặc Liên lên đi ra phòng khách .
Anh thả cô ngồi xuống ngay chiếc bánh , nhẹ nhàng ôm lấy cô . Chỉ tay vào bánh , giọng điệu như trẻ con muốn có đồ chơi : " Anh muốn thổi nến . "
Mặc Liên không biết lấy từ đâu ra một hộp nến , cắm lên bánh . Cô đi tới tắt đèn , để lại những ánh nến vàng nhỏ nhoi .
Dương Quang Trường vỗ vỗ tay đợi Mặc Liên hát , mãi cũng không nghe thấy , anh lên tiếng : " Anh cũng muốn nghe bài hát chúc mừng .. "
Tiếng tặc lưỡi vang ở phía ghế đối diện , rồi một giọng hát trong sáng lại có chút thiếu kiên nhẫn vang vọng trong gian phòng . " Happy birthday to you .. "
Không hiểu tại sao trong lòng anh rất thổn thức , hơi ê buốt . Anh nhịp nhàng vỗ tay theo bài hát ..
Kết thúc bài hát , Dương Quang Trường đan tay lại ước điều ước .
Ước cho Mặc Liên luôn đạt được những gì mình muốn , trừ việc rời xa tôi ..
Phù .
Anh nhẹ nhàng thổi tắt nến , nhanh chóng đi bật đèn lên . Sau đó anh bước nhanh tới ngồi xuống cạnh ôm chặt lấy cô , hôn nhẹ vào má . Một cái không đủ rồi lại hai cái , ba cái , bốn cái .
Mặc Liên che miệng Dương Quang Trường lại , thiếu kiên nhẫn nói : " Thầy ăn nhanh đi để em đi ngủ ! "
Dương Quang Trường lắc lắc đầu , dụi dụi vào ngực cô nũng nịu nói : " Em làm cho anh một cái nữa thì anh sẽ ăn .. "
Mặc Liên đẩy anh ra đập mạnh vào bánh làm bánh văng tung toé trên bàn . Dương Quang Trường giật mình vội vàng quỳ xuống sàn . " Em .. em đừng tức giận ! Anh ăn mà ! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.