Đại Thổ Hào Nền Tảng Livestream Vạn Giới

Chương 38: Cáo Mượn Oai Hùm

Nhất Mộng Hoàng Lương

09/12/2024

Vừa bước được mấy bước, tài xế của Mã thị trưởng bất ngờ ghé vào tai ông ta thì thầm vài câu.

Thân hình mập mạp của Mã thị trưởng run lên một cái, đôi mắt nhỏ liền sáng rực như đèn pha:

“Thật sao?”

“Chắc chắn ạ! Tôi thấy cả Chủ tịch Tập đoàn Tâm Vũ và Tổng giám đốc của Bách Phương, Phương Cách... Còn có cả phóng viên của đài truyền hình Tây Qua!” Tài xế nhanh nhảu đáp.

Mã thị trưởng lập tức tỉnh táo, không còn run rẩy, mồ hôi cũng ngừng chảy, quay ngoắt người lại, khí thế bừng bừng:

“Tiểu Vương à, nhiều khách quý từ xa đến thăm Vĩnh Hưng của chúng ta, đã là khách thì phải tiếp đãi chu đáo. Anh nhốt họ trong cái nơi thế này, không phải là hơi quá đáng sao? Hay là chuyển sang chỗ khác đi?”

Vương Thiên cười nhạt, nói:

“Tôi cũng muốn lắm, nhưng mà không có tiền...”

“Không có tiền? Anh tổ chức hội nghị lớn thế này mà lại không có tiền?” Mã thị trưởng tròn mắt hỏi.

Vương Thiên móc từ túi quần ra hai đồng hai hào, đưa lên:

“Tất cả gia tài đây, Mã thị trưởng xem có khách sạn nào chịu tổ chức hội nghị với giá này không?”

Mã thị trưởng lườm Vương Thiên một cái, rồi buông một câu:

“Thôi được, tạm thời cứ vậy đi.”

Vương Thiên thấy vậy liền thầm cười khẩy. Rõ ràng tay béo này nghe thấy Chủ tịch Tâm Vũ và Phương Cách có mặt, muốn lộ mặt lấy tiếng. Chuyển địa điểm chẳng qua là vì bản thân ông ta không chịu được cái nóng ở đây.

Mã thị trưởng than trời quá nóng, nói được vài câu thì lánh sang chỗ khác hóng mát.

Tài xế của ông ta tiến lại gần, nói:

“Tiểu Vương à, hội nghị anh tổ chức rất tốt, thành phố quyết định sẽ hỗ trợ nhất định. Một lát nữa, Mã thị trưởng sẵn sàng thay mặt chính quyền lên phát biểu vài lời, tăng phần trang trọng.”

Vương Thiên nghe mà cạn lời. Rõ ràng là Mã thị trưởng đến để kiếm chút danh tiếng, giờ lại biến thành anh ta muốn mượn ánh hào quang của ông ta.

Nhưng Vương Thiên cũng không muốn làm lớn chuyện. Đây là địa bàn của Mã thị trưởng, sau này anh còn muốn mở võ quán, đắc tội với ông ta chẳng có lợi lộc gì. Nghĩ vậy, anh liền gật đầu, rồi quay vào bên trong.

“Thưa quý vị, xin mọi người chú ý! Hội nghị của chúng ta chuẩn bị bắt đầu. Tôi không thích nói những lời dư thừa, trước tiên tôi xin lỗi về điều kiện nơi đây. Không còn cách nào khác, nghèo mà, không thuê được khách sạn tốt hơn. Được rồi, không dài dòng nữa, tôi biết nóng thế này thật không dễ chịu.” Vương Thiên cười nói.

Mọi người đều bật cười, Phương Cách còn cười mắng:

“Tiểu tử này biết không dễ chịu mà còn không nhanh một chút?”

Những người khác cũng cười theo.

Vương Thiên tiếp tục:

“Được rồi, được rồi, bắt đầu ngay đây. Nhưng trước đó, Mã thị trưởng của chúng ta đã đến. Mặc dù tôi không mời ông ấy, nhưng vì tinh thần ủng hộ khởi nghiệp của nhân dân... Mọi người hiểu mà.”

Cả hội trường toàn những người tinh tường. Ý đồ của Mã thị trưởng ai mà không hiểu chứ? Nhưng họ cũng biết, chuyện này đúng là không dễ từ chối, đành ngậm bồ hòn làm ngọt.



Mã thị trưởng nghe tới lượt mình lên sân khấu thì nhanh chóng bước vào. Nhưng bên trong đông nghịt, chen chúc mãi mới đi được nửa đường thì nóng bức quá, ông ta đảo mắt một cái rồi ngất xỉu!

Vương Thiên đứng trên sân khấu nhìn thấy vậy chỉ biết lắc đầu:

“Thể trạng thế này mà cũng đòi xem náo nhiệt cái gì?”

Tài xế đi cùng Mã thị trưởng thì hét lên như heo bị chọc tiết:

“Tránh ra, tránh ra! Thị trưởng bị say nắng rồi! 120! Gọi xe cấp cứu! Có ai giúp khiêng người không?...”

Hiện trường lập tức hỗn loạn vì đoàn người của Mã thị trưởng. Vương Thiên không chịu nổi nữa, liền nhảy xuống bục, đẩy tài xế qua một bên, dễ dàng nhấc bổng Mã thị trưởng lên vai, bước nhanh ra ngoài. Đùa gì chứ, anh còn phải kiếm tiền, giữ lại một bệnh nhân ở đây chỉ tổ xui xẻo!

Cảnh này khiến tất cả mọi người sửng sốt. Mã thị trưởng thân hình mập mạp, nặng ít nhất 100kg, mà vào tay Vương Thiên cứ như búp bê bơm hơi, nhẹ tênh.

Phương Cách không nhịn được cảm thán:

“Không ngờ Vương lão đệ không chỉ là một cao thủ công nghệ mà còn là cao thủ võ lâm!”

Bên cạnh, Trần Giai Di cũng kinh ngạc thốt lên:

“Quả thật lợi hại, đến vệ sĩ của tôi cũng không làm được như vậy.”

“Đúng vậy, đúng vậy…” Phương Cách gật đầu tán đồng.

Vương Thiên vác Mã thị trưởng ra ngoài, Tôn Mập báo cáo đã gọi xe cấp cứu.

“Gọi xe cấp cứu làm gì? Chỉ vài phút là tới bệnh viện, chẳng phải bọn họ có xe sao? Chở thẳng đi cho xong.” Vương Thiên nói.

Nghe thế, mọi người đều gật gù, đúng là ý hay. Thế là họ nhanh chóng đưa Mã thị trưởng vào xe, phóng thẳng đến bệnh viện.

Nhưng Vương Thiên không khỏi bực mình vì tài xế cùng vài người đi cùng Mã thị trưởng lại không chịu rời đi.

Vương Thiên chẳng buồn quan tâm, bước vào chuẩn bị tiếp tục hội nghị.

“Khoan đã, anh Vương, hội nghị này không thể tiếp tục được.” Tài xế vội nói.

Vương Thiên nhướng mày:

“Tại sao không thể?”

Tài xế đáp:

“Anh phải chờ Mã thị trưởng quay lại, phát biểu xong thì mới đúng quy trình...”

Vương Thiên bật cười lạnh:

“Anh đùa tôi à? Bao nhiêu người đang ngồi chờ ở đây, nếu nóng quá mà ngất xỉu thì sao?”

“Đó là chuyện của anh, không phải của tôi. Anh cũng có thể tạm hoãn hội nghị, đổi địa điểm, hoặc dời lịch. Đâu có khó gì?” Tài xế nói với giọng ngạo mạn.



Vương Thiên giận quá bật cười:

“Cũng được thôi, nhưng bao nhiêu người ở đây ăn, uống, ở, ngủ, tôi không có tiền chi trả. Hay là anh tài xế ứng trước nhé?”

Tài xế lắc đầu:

“Tôi đã nói rồi, đó là việc của anh, không phải của tôi. Tiểu Vương à, để tôi nói thật, anh mà hợp tác tốt với Mã thị trưởng, tương lai sẽ rạng ngời. Còn nếu ngược lại, Mã thị trưởng mà không vui thì... hehe...”

“Sẽ thế nào?” Tôn Mập nổi giận.

Tài xế cười nhạt:

“Không thế nào cả, nhưng tổ chức hội nghị trái phép tuy không phải tội lớn nhưng ngồi bóc lịch vài hôm cũng đủ nhọc đấy.”

Tôn béo phẫn nộ:

“Chúng tôi đã đăng ký với cảnh sát rồi! Có hồ sơ hẳn hoi!”

Tài xế cao ngạo:

“Tôi nói không đăng ký, tức là không đăng ký.”

Tôn Mập định cãi tiếp thì Vương Thiên ngăn lại, cười lạnh:

“Thế thì anh cứ báo cảnh đi. Chúng tôi tiếp tục hội nghị.”

Tài xế nghe vậy, mặt lập tức biến sắc, không ngờ lại gặp phải kiểu người rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!

Người bên cạnh hỏi:

“Làm sao bây giờ?”

Tài xế tức tối đáp:

“Gọi cảnh sát chứ còn làm gì nữa? Bắt người!”

Trong cơn nóng giận, anh ta hoàn toàn quên mất rằng trong nhà kho kia vẫn đang có mấy nhân vật lớn. Cũng quên luôn rằng mình chỉ là một tài xế nhỏ bé, bình thườngcáo mượn oai hùm cũng chẳng sao, nhưng lần này chẳng khác gì tự tìm đường chết!

Tài xế không muốn đứng đây nhìn cái kho hàng nóng nực nữa, liền trở lại xe ngồi trong điều hòa, chờ cảnh sát đến giải quyết.

Ở bên kia, Tôn Mập bắt kịp bước chân của Vương Thiên, nói:

“Thiên Vương, anh làm thế này, không phải là đem chuyện này làm lớn chuyện sao?”

Vương Thiên hừ lạnh đáp:

“Nếu thật sự làm theo ý hắn, thì chúng ta còn làm ăn gì được nữa? Tôi không có thời gian và tiền bạc để lãng phí với hắn! Hắn đã muốn chơi, vậy thì chúng ta chơi lớn với hắn luôn! An Lão chẳng phải có đại nhân vật chống lưng sao? Hơn nữa, nếu hội nghị này không tiếp tục, chúng ta chỉ thiệt hại một ít. Nhưng những người ngồi trong kia mới là kẻ thiệt hại nặng nề. Đến lúc đó, ngày tháng của Mã thị trưởng cũng không sống khá giả được đâu.”

Tôn Mập nghe xong, ánh mắt sáng lên, cười hề hề nói:

“Đúng là anh nham hiểm thật!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Thổ Hào Nền Tảng Livestream Vạn Giới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook