Đại Thổ Hào Nền Tảng Livestream Vạn Giới
Chương 48: Lý Tiểu Long
Nhất Mộng Hoàng Lương
09/12/2024
Do hệ thống giới hạn, họ thậm chí không thể dùng bất kỳ cách nào để truyền bá võ công của mình trên nền tảng cấp Phàm 【 Hạ 】 . Cả giao dịch lẫn nhắn tin riêng đều không được.
Vì thế, Vương Thiên dứt khoát bỏ qua luôn những người này mỗi khi họ xuất hiện!
Nhìn số tiền 8 triệu tệ trong tay mà mãi chưa tiêu được, Vương Thiên thật sự sốt ruột.
Đúng lúc này, một thông báo thu hút sự chú ý của anh:
"Đại sư Triệt Quyền Đạo Lý Tiểu Long sẽ mở buổi livetream vào trưa mai, dạy Triệt Quyền Đạo ngay tại chỗ! Có cả phần đấu đối kháng thật sự. Đi ngang qua chớ bỏ lỡ!"
"Lý Tiểu Long? Lại là ai đây? Triệt Quyền Đạo là cái gì?" Vương Thiên ngơ ngác, nhưng sau lần trải nghiệm với Dương Lộ Thiền, anh không dám coi thường những đại sư thực thụ này. Anh vội ghi chú lời nhắc vào điện thoại, sau đó mới thoát khỏi nền tảng livetream Vạn Giới.
Ngay lúc đó, điện thoại của Vương Thiên reo lên. Nhìn vào, hóa ra là Trái Ớt Nhỏ Tiêu Tình gọi đến!
"Tình Nhi, hôm nay không ngồi chờ anh gọi mà lại chủ động gọi tới? Có chuyện gì vậy?" Vương Thiên cười hỏi.
"Thiên ca… em…," Tiêu Tình ngập ngừng.
Vương Thiên nhíu mày:
"Em có chuyện gì thì cứ nói, ngập ngừng làm gì. Chúng ta có phải người xa lạ đâu?"
Tiêu Tình cười gượng:
"Chỉ là chuyện này có thể khiến anh khó xử..."
Vương Thiên im lặng một chút rồi hỏi:
"Chuyện liên quan đến Tiêu Nhã sao?"
Tiêu Tình khẽ ừm một tiếng, không dám nói thêm. Qua điện thoại, Vương Thiên cũng cảm nhận được Tiêu Tình có vẻ sợ sệt, anh bật cười:
"Thế nào, Trái Ớt Nhỏ nhà anh cũng biết sợ nữa cơ à?"
Tiêu Tình khẽ hừ:
"Không phải tại anh cái người xấu xa này với chị em không ưa nhau, em muốn giúp chị ấy nhưng lại sợ anh không vui… nên mới hơi lo thôi…"
Vương Thiên phá lên cười:
"Em là em, cô ta là cô ta. Cô ta tìm anh làm gì, anh cũng sẽ không đồng ý. Nhưng em thì khác. Nói đi, có chuyện gì? Anh không đảm bảo nhất định sẽ đồng ý, nhưng chắc chắn sẽ cân nhắc cẩn thận."
"Điều quan trọng nhất là anh không được giận em!" Tiêu Tình làm nũng.
Vương Thiên cười:
"Được, không giận. Nói đi."
"Chuyện là thế này, có một người Đảo Quốc đến Vĩnh Hưng. Anh cũng biết đấy, võ quán lớn nhất Vĩnh Hưng chính là chi nhánh Tiêu Tương của chị em. Người Đảo Quốc đó hình như đến để khiêu chiến. Chị em biết rõ thực lực của đối phương, võ sư dưới trướng chị ấy không ai có thể đấu lại. Thậm chí, hai người mới tuyển gần đây vừa nghe tên đối phương đã lập tức xin nghỉ việc. Mấy gã đó đúng là không ra dáng đàn ông chút nào!" Tiêu Tình bực bội nói.
Nghe đến người Đảo Quốc đến Vĩnh Hưng khiêu chiến, lông mày Vương Thiên cau lại. Theo lý mà nói, người Đảo Quốc dù có khiêu chiến võ quán thì cũng không đến một thị trấn nhỏ như Vĩnh Hưng. Những võ quán ở đây có thắng hay thua cũng không ảnh hưởng danh tiếng của họ. Nếu muốn tạo dựng tên tuổi, họ nên đến các thành phố lớn mới phải.
Vậy nếu đối phương không đến vì danh tiếng, thì chỉ có thể là vì thù hằn.
Ngay lập tức, Vương Thiên nghĩ đến Lưu Chí Hào và Xuyên Dã Thứ Lang! Lúc Lưu Chí Hào tấn công anh, hắn từng nói Xuyên Dã Thứ Lang đang đi tìm người. Và giờ, người Đảo Quốc này xuất hiện. Liệu có phải trùng hợp?
Nhưng nếu Xuyên Dã Thứ Lang tìm người giúp, chẳng phải nên nhằm vào anh sao? Sao lại đến khiêu chiến võ quán Tiêu Tương trước?
Trong đầu Vương Thiên toàn dấu hỏi. Anh hỏi:
"Tình Nhi, chuyện này em biết được bao nhiêu? Còn nữa, võ quán Tiêu Tương chẳng phải là chuỗi võ quán lớn sao? Nếu gặp cao thủ không đối phó được, chị em có thể nhờ tổng bộ điều người hỗ trợ mà? Anh không tin một hệ thống lớn như vậy lại không có cao thủ nào."
Thấy Vương Thiên hỏi nghiêm túc, Tiêu Tình cũng thôi làm nũng, trả lời cẩn thận:
"Em cũng không biết nhiều. Thế này nhé, gia tộc nhà em vốn có tổ địa ở An Vĩnh, nằm dưới quyền Vĩnh Hưng. Nên tất cả con cháu nhà họ Tiêu trước khi đậu đại học đều phải quay về Vĩnh Hưng học. Sau này, theo thời gian, quy định đó được sửa lại, chỉ có con cháu trực hệ mới phải quay về. Em với chị là lớn lên ở Vĩnh Hưng. Sau này chị em đậu đại học, sang nước ngoài học. Năm nay mới vừa trở về nước."
"Anh cũng biết đấy, nhà bọn em kiểu gia tộc lớn, nghe hay thì gọi là nhà giàu, là hào môn. Nhưng nói thẳng ra thì chẳng khác nào lồng son, nhìn bề ngoài hào nhoáng, thực chất bên trong bị đủ loại gông cùm trói buộc, hoàn toàn không thể tự do theo đuổi những gì mình muốn.
Nhưng chị em là một người khác biệt... Ừm, thật ra bọn em đều khác biệt. Em và chị không muốn bị gia tộc ràng buộc, nhưng em không dám đứng ra thách thức những người lớn trong nhà. Còn chị em, chị ấy đã làm...
Điều kiện là, trong vòng ba năm, chị ấy phải biến võ quán Vĩnh Hưng thành một võ quán lớn ở trong nước! Đồng thời chuyển từ lỗ sang lời, với lợi nhuận gấp ba lần! Nhưng võ quán chính bên kia sẽ không hỗ trợ chị ấy bất kỳ điều gì! Có nghĩa là, dù mang danh nghĩa của Tiêu Tương Võ Quán, thực tế Vĩnh Hưng Võ Quán đã chẳng còn liên quan gì đến Tiêu Tương Võ Quán nữa. Mọi thứ ở đó hoàn toàn dựa vào chị ấy một mình chống đỡ.
Vậy nên, căn bản không có viện trợ từ bên ngoài... Tất nhiên, chị ấy có thể bỏ tiền mời cao thủ quốc tế đến ứng chiến, nhưng giá cả quá cao, chị ấy không kham nổi.
Em cũng lo cho chị ấy, nên bên cạnh chị, em có cài tiểu nội gián của mình. Đây đều là những điều cô ấy nói cho em biết. Nhưng anh đừng nhắc chuyện này với chị em nhé, nếu không tiểu nội gián của em sẽ bị lộ, sau này chị ấy làm gì em cũng không biết, em thật sự sợ có ngày chị ấy làm điều dại dột.
Thiên ca, em biết chị em đã làm gì với anh, bất kể lý do gì, việc chị ấy xúc phạm danh dự của anh là sai. Em không mong anh tha thứ cho chị ấy, nhưng em vẫn hy vọng anh có thể giúp chị ấy... Dù sao chị ấy cũng là chị ruột của em, hơn nữa, chị ấy đối với em rất tốt. Trong gia tộc, chỉ có chị ấy là tốt với em nhất, ngay cả cha em cũng không đối xử tốt với em bằng chị ấy.”
Vương Thiên không nói gì, chỉ phân tích lời của Tiêu Tình. Bây giờ anh đã hiểu tại sao lại tình cờ gặp được nhị tiểu thư nhà họ Tiêu trên tàu hỏa, hóa ra người nhà bọn họ đều học ở Vĩnh Hưng rồi mới thi ra ngoài.
Đồng thời, Vương Thiên cũng hiểu tại sao Tiêu Nhã lúc nào cũng giữ vẻ mặt lạnh như tiền. Với người bình thường, e rằng sẽ càng trở nên cứng nhắc hơn, áp lực khổng lồ ấy sẽ khiến người ta không thể thở nổi. Nhưng vì tự do, cô ta buộc phải cắn răng gồng mình, mà chẳng có ai để dựa vào...
Nghĩ đến đây, Vương Thiên bắt đầu cảm thấy thương cảm cho Tiêu Nhã, mặc dù anh vẫn ghét người phụ nữ này. Còn về việc giúp cô ta? Vương Thiên thật sự chưa nghĩ đến!
Tiếp đó, Vương Thiên cũng hiểu tại sao Tiêu Tình lại đến cầu cứu anh. Nếu không ai có thể giúp Tiêu Nhã, thì võ quán của cô ta sẽ bị phá quán thành công, sau đó gục ngã không dậy nổi, thậm chí bảng hiệu cũng bị gỡ xuống. Rồi cô ta sẽ phải ngoan ngoãn quay về, làm một thành viên ngoan ngoãn, nghe theo sự sắp đặt của gia tộc.
Hoặc, chỉ còn con đường chết.
Vì thế, Vương Thiên dứt khoát bỏ qua luôn những người này mỗi khi họ xuất hiện!
Nhìn số tiền 8 triệu tệ trong tay mà mãi chưa tiêu được, Vương Thiên thật sự sốt ruột.
Đúng lúc này, một thông báo thu hút sự chú ý của anh:
"Đại sư Triệt Quyền Đạo Lý Tiểu Long sẽ mở buổi livetream vào trưa mai, dạy Triệt Quyền Đạo ngay tại chỗ! Có cả phần đấu đối kháng thật sự. Đi ngang qua chớ bỏ lỡ!"
"Lý Tiểu Long? Lại là ai đây? Triệt Quyền Đạo là cái gì?" Vương Thiên ngơ ngác, nhưng sau lần trải nghiệm với Dương Lộ Thiền, anh không dám coi thường những đại sư thực thụ này. Anh vội ghi chú lời nhắc vào điện thoại, sau đó mới thoát khỏi nền tảng livetream Vạn Giới.
Ngay lúc đó, điện thoại của Vương Thiên reo lên. Nhìn vào, hóa ra là Trái Ớt Nhỏ Tiêu Tình gọi đến!
"Tình Nhi, hôm nay không ngồi chờ anh gọi mà lại chủ động gọi tới? Có chuyện gì vậy?" Vương Thiên cười hỏi.
"Thiên ca… em…," Tiêu Tình ngập ngừng.
Vương Thiên nhíu mày:
"Em có chuyện gì thì cứ nói, ngập ngừng làm gì. Chúng ta có phải người xa lạ đâu?"
Tiêu Tình cười gượng:
"Chỉ là chuyện này có thể khiến anh khó xử..."
Vương Thiên im lặng một chút rồi hỏi:
"Chuyện liên quan đến Tiêu Nhã sao?"
Tiêu Tình khẽ ừm một tiếng, không dám nói thêm. Qua điện thoại, Vương Thiên cũng cảm nhận được Tiêu Tình có vẻ sợ sệt, anh bật cười:
"Thế nào, Trái Ớt Nhỏ nhà anh cũng biết sợ nữa cơ à?"
Tiêu Tình khẽ hừ:
"Không phải tại anh cái người xấu xa này với chị em không ưa nhau, em muốn giúp chị ấy nhưng lại sợ anh không vui… nên mới hơi lo thôi…"
Vương Thiên phá lên cười:
"Em là em, cô ta là cô ta. Cô ta tìm anh làm gì, anh cũng sẽ không đồng ý. Nhưng em thì khác. Nói đi, có chuyện gì? Anh không đảm bảo nhất định sẽ đồng ý, nhưng chắc chắn sẽ cân nhắc cẩn thận."
"Điều quan trọng nhất là anh không được giận em!" Tiêu Tình làm nũng.
Vương Thiên cười:
"Được, không giận. Nói đi."
"Chuyện là thế này, có một người Đảo Quốc đến Vĩnh Hưng. Anh cũng biết đấy, võ quán lớn nhất Vĩnh Hưng chính là chi nhánh Tiêu Tương của chị em. Người Đảo Quốc đó hình như đến để khiêu chiến. Chị em biết rõ thực lực của đối phương, võ sư dưới trướng chị ấy không ai có thể đấu lại. Thậm chí, hai người mới tuyển gần đây vừa nghe tên đối phương đã lập tức xin nghỉ việc. Mấy gã đó đúng là không ra dáng đàn ông chút nào!" Tiêu Tình bực bội nói.
Nghe đến người Đảo Quốc đến Vĩnh Hưng khiêu chiến, lông mày Vương Thiên cau lại. Theo lý mà nói, người Đảo Quốc dù có khiêu chiến võ quán thì cũng không đến một thị trấn nhỏ như Vĩnh Hưng. Những võ quán ở đây có thắng hay thua cũng không ảnh hưởng danh tiếng của họ. Nếu muốn tạo dựng tên tuổi, họ nên đến các thành phố lớn mới phải.
Vậy nếu đối phương không đến vì danh tiếng, thì chỉ có thể là vì thù hằn.
Ngay lập tức, Vương Thiên nghĩ đến Lưu Chí Hào và Xuyên Dã Thứ Lang! Lúc Lưu Chí Hào tấn công anh, hắn từng nói Xuyên Dã Thứ Lang đang đi tìm người. Và giờ, người Đảo Quốc này xuất hiện. Liệu có phải trùng hợp?
Nhưng nếu Xuyên Dã Thứ Lang tìm người giúp, chẳng phải nên nhằm vào anh sao? Sao lại đến khiêu chiến võ quán Tiêu Tương trước?
Trong đầu Vương Thiên toàn dấu hỏi. Anh hỏi:
"Tình Nhi, chuyện này em biết được bao nhiêu? Còn nữa, võ quán Tiêu Tương chẳng phải là chuỗi võ quán lớn sao? Nếu gặp cao thủ không đối phó được, chị em có thể nhờ tổng bộ điều người hỗ trợ mà? Anh không tin một hệ thống lớn như vậy lại không có cao thủ nào."
Thấy Vương Thiên hỏi nghiêm túc, Tiêu Tình cũng thôi làm nũng, trả lời cẩn thận:
"Em cũng không biết nhiều. Thế này nhé, gia tộc nhà em vốn có tổ địa ở An Vĩnh, nằm dưới quyền Vĩnh Hưng. Nên tất cả con cháu nhà họ Tiêu trước khi đậu đại học đều phải quay về Vĩnh Hưng học. Sau này, theo thời gian, quy định đó được sửa lại, chỉ có con cháu trực hệ mới phải quay về. Em với chị là lớn lên ở Vĩnh Hưng. Sau này chị em đậu đại học, sang nước ngoài học. Năm nay mới vừa trở về nước."
"Anh cũng biết đấy, nhà bọn em kiểu gia tộc lớn, nghe hay thì gọi là nhà giàu, là hào môn. Nhưng nói thẳng ra thì chẳng khác nào lồng son, nhìn bề ngoài hào nhoáng, thực chất bên trong bị đủ loại gông cùm trói buộc, hoàn toàn không thể tự do theo đuổi những gì mình muốn.
Nhưng chị em là một người khác biệt... Ừm, thật ra bọn em đều khác biệt. Em và chị không muốn bị gia tộc ràng buộc, nhưng em không dám đứng ra thách thức những người lớn trong nhà. Còn chị em, chị ấy đã làm...
Điều kiện là, trong vòng ba năm, chị ấy phải biến võ quán Vĩnh Hưng thành một võ quán lớn ở trong nước! Đồng thời chuyển từ lỗ sang lời, với lợi nhuận gấp ba lần! Nhưng võ quán chính bên kia sẽ không hỗ trợ chị ấy bất kỳ điều gì! Có nghĩa là, dù mang danh nghĩa của Tiêu Tương Võ Quán, thực tế Vĩnh Hưng Võ Quán đã chẳng còn liên quan gì đến Tiêu Tương Võ Quán nữa. Mọi thứ ở đó hoàn toàn dựa vào chị ấy một mình chống đỡ.
Vậy nên, căn bản không có viện trợ từ bên ngoài... Tất nhiên, chị ấy có thể bỏ tiền mời cao thủ quốc tế đến ứng chiến, nhưng giá cả quá cao, chị ấy không kham nổi.
Em cũng lo cho chị ấy, nên bên cạnh chị, em có cài tiểu nội gián của mình. Đây đều là những điều cô ấy nói cho em biết. Nhưng anh đừng nhắc chuyện này với chị em nhé, nếu không tiểu nội gián của em sẽ bị lộ, sau này chị ấy làm gì em cũng không biết, em thật sự sợ có ngày chị ấy làm điều dại dột.
Thiên ca, em biết chị em đã làm gì với anh, bất kể lý do gì, việc chị ấy xúc phạm danh dự của anh là sai. Em không mong anh tha thứ cho chị ấy, nhưng em vẫn hy vọng anh có thể giúp chị ấy... Dù sao chị ấy cũng là chị ruột của em, hơn nữa, chị ấy đối với em rất tốt. Trong gia tộc, chỉ có chị ấy là tốt với em nhất, ngay cả cha em cũng không đối xử tốt với em bằng chị ấy.”
Vương Thiên không nói gì, chỉ phân tích lời của Tiêu Tình. Bây giờ anh đã hiểu tại sao lại tình cờ gặp được nhị tiểu thư nhà họ Tiêu trên tàu hỏa, hóa ra người nhà bọn họ đều học ở Vĩnh Hưng rồi mới thi ra ngoài.
Đồng thời, Vương Thiên cũng hiểu tại sao Tiêu Nhã lúc nào cũng giữ vẻ mặt lạnh như tiền. Với người bình thường, e rằng sẽ càng trở nên cứng nhắc hơn, áp lực khổng lồ ấy sẽ khiến người ta không thể thở nổi. Nhưng vì tự do, cô ta buộc phải cắn răng gồng mình, mà chẳng có ai để dựa vào...
Nghĩ đến đây, Vương Thiên bắt đầu cảm thấy thương cảm cho Tiêu Nhã, mặc dù anh vẫn ghét người phụ nữ này. Còn về việc giúp cô ta? Vương Thiên thật sự chưa nghĩ đến!
Tiếp đó, Vương Thiên cũng hiểu tại sao Tiêu Tình lại đến cầu cứu anh. Nếu không ai có thể giúp Tiêu Nhã, thì võ quán của cô ta sẽ bị phá quán thành công, sau đó gục ngã không dậy nổi, thậm chí bảng hiệu cũng bị gỡ xuống. Rồi cô ta sẽ phải ngoan ngoãn quay về, làm một thành viên ngoan ngoãn, nghe theo sự sắp đặt của gia tộc.
Hoặc, chỉ còn con đường chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.