Đại Thổ Hào Nền Tảng Livestream Vạn Giới

Chương 23: Nhà Tôi Có Một Cô Nàng "Ớt Nhỏ"

Nhất Mộng Hoàng Lương

09/12/2024

Thấy Vương Thiên quyết định mua, cô nhân viên bán hàng vui mừng hết cỡ, tiết kiệm luôn cả mớ lời giới thiệu. Cô nở nụ cười rạng rỡ, rót trà mời nước, miệng không ngớt khen Vương Thiên đẹp trai, Tiêu Tình xinh đẹp, vân vân...

Nhưng ngay sau đó, cô đã hối hận.

Tiêu Tình nheo mắt, cất giọng:

“Dừng lại! Chúng ta nói chuyện về giảm giá đi. Đây là cửa hàng đầu tiên chúng tôi ghé trên con phố này. Cô đưa ra một mức giá hợp lý thì tôi mới mua, không thì bye bye nhé!”

Vương Thiên ngẩn người. Anh không ngờ nhị tiểu thư Tiêu gia lại biết mặc cả, hơn nữa trông còn rất chuyên nghiệp! Từng ánh mắt, biểu cảm của cô đều toát lên phong thái: "Cô trả lời không hợp lý thì tôi đi, trả lời tốt thì tôi mua." Khí thế ngút trời!

Cô nhân viên bán hàng cũng sững sờ. Trước mặt là một cặp đôi đang yêu nồng thắm, lúc này chẳng phải người đàn ông nên cố thể hiện bản lĩnh, còn người phụ nữ thì lặng lẽ hưởng thụ sao? Huống chi, bộ quần áo trên người cô gái này, món nào cũng không dưới vài ngàn tệ, vậy mà cô ấy còn đi mặc cả? Thật khó tin!

Như thể Bill Gates đi mua kem mà vẫn cân nhắc vài xu vậy…

Thấy cả hai người đều ngây ra, Tiêu Tình hừ một tiếng rồi kéo cô nhân viên sang một bên, ngay lập tức bắt đầu màn đấu trí bằng lời nói. Cuối cùng, Tiêu Tình nắm thế chủ động và giành chiến thắng. Cô quay lại, giơ tay làm dấu hiệu chiến thắng với Vương Thiên rồi nói lớn:

“6.500 tệ nhé! Còn được tặng thêm một bình đun nước nóng. Thế nào?”

Vương Thiên biết nói gì đây? Nếu là anh mua, chắc chắn sẽ là 7.000 tệ cho cái điện thoại, đến một cuộn giấy vệ sinh cũng chẳng được tặng. Bây giờ được lời như vậy, anh không nói hai lời, quẹt thẻ ngay!

Thấy họ quẹt thẻ, cô nhân viên bán hàng mới thở phào nhẹ nhõm. Ít ra công sức thuyết phục cũng không uổng phí, chỉ là nghĩ đến khoản hoa hồng bị giảm xuống gần như bằng không, cô lại không vui nổi…

Đổi điện thoại xong, tâm trạng Vương Thiên phấn chấn hơn hẳn. Nhìn Tiêu Tình bên cạnh đang đầy vẻ đắc ý, trong lòng anh cảm thấy ấm áp. Người ta nói tiểu thư nhà giàu thì hay mắc "bệnh công chúa"? Cô gái này đúng là báu vật trời ban!

Tiêu Tình vui vẻ nói:

“Thiên ca, em vừa tiết kiệm cho anh một khoản lớn đấy. Sao nào? Trưa nay mời em ăn gì đây?”

"Tất nhiên ăn tiệc lớn rồi! Nói đi, em muốn ăn gì?" Dù miệng hỏi, nhưng trong lòng Vương Thiên đã sớm có quyết định. Trước khi đến đây, anh đã tìm hiểu qua, ở Trường Sa, nhà hàng nổi tiếng nhất chính là Thiên Hy Lâu. Đầu bếp ở đó đều là hàng đầu, dịch vụ cũng tuyệt vời, đúng là lựa chọn hoàn hảo cho buổi hẹn hò! Còn về giá cả... Vương Thiên đã dự tính sẵn 10.000 tệ, nếu không đủ thì thêm vào.

Đây là lần đầu tiên trong đời nghiêm túc theo đuổi một cô gái, Vương Thiên thực sự không tiếc tiền.

Về lý do chọn Thiên Hy Lâu, Vương Thiên cũng cân nhắc đến thân phận của Tiêu Tình. Dù sao cô ấy cũng là nhị tiểu thư Tiêu gia, mặc vàng đeo ngọc, ăn uống tất nhiên phải kỹ càng. Vương Thiên tuy không thể cho cô ấy những gì tốt nhất, nhưng trong khả năng của mình, anh vẫn muốn cô vui vẻ và thoải mái hơn một chút.



Nhưng điều khiến Vương Thiên bất ngờ là…

Tiêu Tình lại giật lấy điện thoại của Vương Thiên, tự nhiên nói: "Để em lên Đoàn Đoàn xem quanh đây có chỗ nào ăn ngon mà đang giảm giá không nhé..."

Lòng Vương Thiên ngay lập tức ấm áp. Anh tuyệt đối không tin Tiêu Tình thường xuyên lên Đoàn Đoàn tìm chỗ ăn. Cô ấy thiếu tiền sao? Chắc chắn là không. Với cô, ăn gì quan trọng nhất là ngon!

Nhớ lại lúc trước, những cửa hàng quần áo, giày dép mà cô vô thức bước vào đều là những nơi cao cấp nhất. Anh lén nhìn giá cả, thấp nhất cũng năm, sáu nghìn tệ một món! Đã thế còn chỉ là... tất chân!

Nhưng cô ấy chỉ nhìn qua, rồi làm vẻ không thích, kéo Vương Thiên ra ngoài. Khi anh hỏi có thích không, cô viện đủ lý do để từ chối.

Nhưng đừng quên, Vương Thiên làm nghề bán hàng, mắt nhìn người vẫn rất tinh tường. Anh có thể nhận ra Tiêu Tình thực sự thích những món đồ đó, không mua chẳng qua là vì nghĩ đến thể diện và khả năng tài chính của anh mà thôi.

Đi mua sắm với con gái, cô ấy mua đồ, lẽ nào con trai không phải trả tiền? Trả thì Vương Thiên không gánh nổi, mà không trả thì mất mặt cũng là anh, sẽ rất khó xử.

Cô gái này nghĩ đến điều đó, nên suốt cả đường gần như không mua gì.

Nghĩ đến đây, lòng Vương Thiên chua xót. Anh thề sẽ kiếm thật nhiều tiền! Anh không muốn tiếp tục cảm giác xúc động đáng ghét này nữa!

Nghĩ vậy, Vương Thiên giật lại điện thoại từ tay Tiêu Tình...

Tiêu Tình giật mình, kêu lên: "A! Anh làm gì thế? Cẩn thận chút, rơi vỡ đấy!"

Kết quả, Vương Thiên kéo cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô, thấp giọng nói: "Ngốc à, em làm thế anh đau lòng đấy!"

"Em..." Tiêu Tình giống như đứa trẻ vừa làm sai, có chút bối rối.

Vương Thiên tự tin mỉm cười: "Anh biết em cũng đã hiểu về quá khứ của anh rồi, nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng là em đi cùng anh, tuyệt đối không được chịu ấm ức! Anh không muốn chị gái băng giá của em chạy đến hét vào mặt anh vì đối xử tệ với em đâu. Trưa nay, đi Thiên Hy Lâu!"

"Gì cơ?! Thiên Hy Lâu á?" Tiêu Tình giật mình.

Vương Thiên lườm Tiêu Tình một cái, cô lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn đáp: "Được được... Thiên Hy Lâu. Nhưng... em ăn ít lắm..."

"Anh gọi món, em ăn, không được lãng phí!" Vương Thiên nói đầy bá đạo.



"Em không ăn thịt!"

"Vậy anh ăn gấp đôi!"

"Ờ... vậy em ăn chút cũng được..."

"Vậy gọi ba phần... à bốn phần đi, nghe nói đồ ăn ở đó ít lắm."

"Không uống rượu được chứ?"

"Anh cũng không uống... hay uống nước ép trái cây nhé?"

"Em thích uống nước lọc, vừa đẹp da, vừa tốt cho sức khỏe."

"Có không?"

"Hình như không..."

...

Thiên Hy Lâu.

"To thế này?" Vương Thiên cũng giật mình. Ở trung tâm đắt đỏ này, xây một nhà hàng thuần Trung Hoa, mà lại rộng lớn thế này, phải tốn bao nhiêu tiền? Vương Thiên hoàn toàn không tưởng tượng nổi...

"Đương nhiên là lớn rồi, Thiên Hy Lâu được xây bởi một nhà đầu tư nước ngoài từ khi Hoa Hạ mới lập quốc. Tiếc là lúc đó làm ăn thua lỗ, nên bán lại. Sau đó được một thương nhân địa phương mua, biến thành khách sạn, mở cửa suốt năm mươi năm nay. Giờ là thương hiệu lâu đời rồi..." Tiêu Tình như một hướng dẫn viên, giới thiệu rành rọt.

Vương Thiên thầm cảm thán: "Nói cứ như đi du lịch ấy nhỉ?"

"Thưa quý khách thân yêu, mời theo tôi, tôi là hướng dẫn viên chuyên nghiệp của ngài!" Tiêu Tình nghịch ngợm nhảy sang một bên, làm vài dáng giống hướng dẫn viên du lịch.

Vương Thiên bị chọc cười, nói: "Thế hả? Vậy hướng dẫn viên yêu quý của tôi không dẫn đường đi? Du khách nhà cô sắp chết đói rồi..."

"Hihi... đi thôi." Tiêu Tình cười khúc khích, kéo tay Vương Thiên đi về phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Thổ Hào Nền Tảng Livestream Vạn Giới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook