Đại Thổ Hào Nền Tảng Livestream Vạn Giới
Chương 42: Nhìn Thấu Giá Trị Tiền Tài
Nhất Mộng Hoàng Lương
09/12/2024
Về phần Đổng cục trưởng và tên tài xế, lúc này cả hai đã trở về sở cảnh sát.
Đổng cục trưởng ngồi bên ngoài, hút thuốc, từ sâu bên trong sở liên tục vọng ra những tiếng la hét thảm thiết, không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Không lâu sau, một người bước ra, thấp giọng hỏi:
"Cục trưởng, đã nửa tiếng rồi, có tiếp tục không?"
"Chưa chết thì cứ tiếp tục! Tên khốn này đã phá hỏng tiền đồ của tôi, tôi xong rồi thì hắn cũng đừng hòng được yên!" Đổng cục trưởng nghiến răng chửi rủa.
"Chuyện này..."
"Á! Đừng đánh nữa! Trời ơi... đau quá..." Tên tài xế co người lại, nằm trong góc, xung quanh là hơn chục người đang thi nhau đấm đá, đánh hắn một cách hả hê...
Sự xuất hiện của vị thủ trưởng khiến Vương Thiên phải bắt đầu lại từ đầu, giới thiệu sản phẩm một lần nữa. Bầu không khí nhanh chóng được khuấy động bởi những lợi ích vượt trội của sản phẩm.
Vương Thiên cầm búa gõ lên bàn, nói:
"Tôi không phải là đấu giá viên chuyên nghiệp, nhưng tôi biết, ai sở hữu sản phẩm này có thể thay đổi cục diện thế giới! Ai muốn, hãy ra giá! Bắt đầu!"
"Mười triệu!" Lập tức có người hô lớn.
Vừa nghe thấy, Vương Thiêncó loại cảm giác hít thở không thông. Mười triệu! Trước đây anh chỉ dám mơ trúng số, mà số tiền thưởng đó cũng chỉ có năm triệu. Mười triệu, quả thật vượt xa sức tưởng tượng, và điều đáng nói là đây mới chỉ là mới vừa bắt đầu!
"Mười lăm triệu!" Ngay lập tức, một người khác tăng thêm năm triệu.
"Rầm!"
Một tiếng động vang lên, mọi người theo bản năng nhìn qua, thì ra là Tôn Mập vì quá phấn khích mà làm gãy ghế. Nhưng hắn ta không còn để tâm đến sự xấu hổ, thay vào đó là sự hân hoan! Dù tiền không phải của hắn, nhưng thấy anh em mình phát tài, hắn cũng vui lây. Ít nhất từ nay hắn cũng có chỗ để ăn uống thoải mái rồi.
Vương Thiên ho khan một tiếng, nói:
"Tiếp tục..."
"Hai mươi triệu!"
"Hai mươi mốt triệu!"
"Hai mươi hai triệu!"
"..."
"Ba mươi triệu!"
"Ba mươi triệu năm mươi ngàn!"
Khi giá lên tới ba mươi triệu, tốc độ tăng bắt đầu chậm lại.
Nhưng Vương Thiên không lo lắng, bởi những tay chơi thực sự vẫn chưa ra tay, ít nhất là Phương Cách và Trần Giai Di vẫn ngồi rất điềm tĩnh.
Vương Thiên không tin hai vị “thần tài” này sẽ mãi im lặng mà không tham gia!
Cuối cùng, khi giá tăng lên chậm rãi và chạm mốc ba mươi bốn triệu, không khí chợt trầm lắng. Lúc này, Trần Giai Di mở lời:
"Một trăm triệu!"
"Rắc..." Tôn Mập ôm mặt, lặng lẽ xách chiếc ghế thứ hai bị mình làm gãy đi ra ngoài. Hắn thực sự không còn mặt mũi nào để tiếp tục làm trò hề nữa.
Vương Thiên cũng hít một hơi thật sâu. Anh biết rằng sự độc quyền chính là tiền bạc! Với trình độ tiên tiến của loại dao cạo râu này, dù không đạt mức độc quyền, nó vẫn có thể đè bẹp 99% các sản phẩm khác! Lợi ích mà nó mang lại là không thể đong đếm, nhưng dù vậy, Vương Thiên vẫn không ngờ sản phẩm này có thể bán được với giá hàng trăm triệu. Nói thẳng ra, anh chưa từng tiếp xúc với số tiền lớn, tầm nhìn vẫn còn hạn hẹp.
Tuy nhiên, con số một trăm triệu này đã giúp Vương Thiên nhận ra một điều: Đối với người giàu, tiền thực sự chỉ là một con số mà thôi!
Dần dần, Vương Thiên cũng nhìn thấu tất cả. Anh sở hữu nền tảng livestream Vạn Giới, những thứ như dao cạo râu Phi Tường, anh có đầy! Muốn tiền, với anh là chuyện quá dễ dàng! Anh có thể trở thành người giàu nhất thế giới bất cứ lúc nào, nhưng liệu điều đó có ý nghĩa gì? Tiền bạc khi quá nhiều, chẳng khác nào giấy lộn. Khi sinh mệnh chấm dứt, có nhiều tiền hơn nữa cũng không mua lại được mạng sống!
Nhưng võ thuật thì khác, Vương Thiên có thể cảm nhận rõ rằng Thái Cực Quyền đang thay đổi bản chất sinh mệnh của anh, khiến ngọn lửa sự sống trong anh bừng sáng hơn! Nó chắc chắn sẽ kéo dài tuổi thọ. Tương truyền, Trương Tam Phong – người sáng lập Thái Cực Quyền, đã sống đến 218 tuổi! Và Thái Cực Quyền chỉ là thứ tồn tại ở cấp độ phàm nhân.
Vậy trên phàm nhân thì sao? Những thứ trong phòng livestream của cấp độ trên phàm nhân sẽ mang lại gì cho anh?
Càng nghĩ, tâm trí của Vương Thiên càng vươn cao. Anh hiểu mình là người sinh ra để vượt qua mọi giới hạn, vậy nên tiền bạc nơi trần thế chẳng còn quan trọng nữa. Nghĩ đến đây, Vương Thiên hoàn toàn bình thản, lặng lẽ lắng nghe những con số được hét lên bên dưới, như thể tất cả chẳng liên quan gì đến anh.
Phía dưới, vị thủ trưởng họ Lưu vẫn âm thầm quan sát Vương Thiên. Thấy cảnh này, ánh mắt ông lộ ra chút kinh ngạc, rồi khẽ gật đầu, thấp giọng nói với An lão gia:
"Cậu thanh niên này, quả thật không tầm thường."
An lão gia cười nói:
"Người mà tôi để mắt đến, đương nhiên không phải tầm thường! Năm xưa tôi để mắt đến cậu, cậu cũng vậy. Nhưng theo tôi thấy, cậu ta còn mạnh hơn cậu! Năm xưa cậu chỉ biết trốn việc, còn cậu ta chăm chỉ hơn cậu nhiều."
Thủ trưởng họ Lưu cười khổ. Dù ông cũng thấy Vương Thiên không tệ, nhưng nếu nói cậu ta vượt qua ông, thì ông tuyệt đối không tin. Trên đời này, người có thể vượt qua ông cũng chẳng nhiều.
Cuối cùng, thủ trưởng họ Lưu không thể ở lại nghe hết buổi họp, vì bận bịu nhiều việc nên đành rời đi trước. Ông đi rất lặng lẽ, không làm ảnh hưởng đến không khí tại hiện trường.
Vương Thiên thấy vậy, thở phào nhẹ nhõm. Có một vị đại thần như vậy ngồi bên dưới, anh thật sự lo lắng sẽ xảy ra rắc rối gì thêm. Bây giờ thì tốt rồi, người đã đi, anh hoàn toàn thư giãn, cả người tinh khí thần dưới áp lực mạnh mẽ đều được thả lỏng.
Khoảnh khắc đó, Vương Thiên dường như cảm nhận được một luồng sức mạnh kỳ lạ đang chuyển động trong cơ thể, nhưng cảm giác ấy chỉ thoáng qua rồi biến mất. Khi anh cố gắng tìm lại, thì không còn gì cả.
"Thật đáng tiếc, cảm giác vừa rồi chắc chắn là dấu hiệu của Ám Kình! Haizz…" Vương Thiên thầm thở dài, tiếc nuối nhưng không thể làm gì khác. Tuy nhiên nếu đã chạm đến ranh giới của Ám Kình, anh biết rằng việc đột phá chỉ còn là vấn đề thời gian.
Hôm nay vừa kiếm được tiền, võ công lại chuẩn bị đột phá, song hỷ lâm môn khiến Vương Thiên càng thêm phấn khởi. Anh ngồi trên bục, tươi cười nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt.
Dưới khán đài, Trần Giai Di và Phương Cách cũng đang âm thầm quan sát Vương Thiên. Họ nhận ra rằng, vừa rồi khí chất của Vương Thiên lại có một sự thay đổi tinh tế. Cụ thể thay đổi gì thì họ không nói rõ được, nhưng quả thật là đã thay đổi!
Vương Thiên trước đây vẫn có chút gì đó mang cảm giác nhỏ nhen, vụ lợi. Nhưng bây giờ, anh lại mang đến cho họ một cảm giác như thể xem nhẹ tất cả.
Phương Cách không kìm được, lẩm bẩm:
"Sao đột nhiên lại trông như một lão nhân thế này."
Ngay lập tức, một tên vệ sĩ từng bị đánh nói thêm:
"Rất giống một võ đạo tông sư, nhưng khí độ vẫn còn thiếu chút hỏa hầu."
"Võ đạo tông sư? Cậu ta? Cậu ta mới bao nhiêu tuổi chứ?" Phương Cách thật sự giật mình.
Trần Giai Di cũng phải quay sang nhìn.
Tên vệ sĩ cười khổ:
"Tông sư không phân biệt tuổi tác. Ngộ được, thì chính là tông sư. Không ngộ được, đến chết cũng không phải. Đây là lời của sư phụ tôi…"
"Thế sư phụ cậu thành tông sư chưa?" Phương Cách hỏi.
"Chưa…" Tên vệ sĩ đáp.
Phương Cách gật gù, không nói gì thêm, chỉ có điều ánh mắt nhìn Vương Thiên càng thêm nghiêm túc. Chàng trai trẻ trước mặt này mang lại cho ông quá nhiều bất ngờ và kinh ngạc. Suốt những năm qua, ông chưa từng gặp ai khiến ông có cảm giác này.
Trần Giai Di cũng cảm thấy tương tự. Cô nhận ra rằng, mỗi khi cô nghĩ mình đã hiểu đủ về Vương Thiên, anh chàng này lại cho cô thêm một điều bất ngờ! Vương Thiên giống như một tảng băng trôi trên đại dương, những gì cô nhìn thấy chỉ là phần nổi mà anh cố ý phô bày. Còn dưới mặt nước, anh đang che giấu điều gì, và ẩn chứa bao nhiêu bí mật, không ai có thể biết được!
Đổng cục trưởng ngồi bên ngoài, hút thuốc, từ sâu bên trong sở liên tục vọng ra những tiếng la hét thảm thiết, không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Không lâu sau, một người bước ra, thấp giọng hỏi:
"Cục trưởng, đã nửa tiếng rồi, có tiếp tục không?"
"Chưa chết thì cứ tiếp tục! Tên khốn này đã phá hỏng tiền đồ của tôi, tôi xong rồi thì hắn cũng đừng hòng được yên!" Đổng cục trưởng nghiến răng chửi rủa.
"Chuyện này..."
"Á! Đừng đánh nữa! Trời ơi... đau quá..." Tên tài xế co người lại, nằm trong góc, xung quanh là hơn chục người đang thi nhau đấm đá, đánh hắn một cách hả hê...
Sự xuất hiện của vị thủ trưởng khiến Vương Thiên phải bắt đầu lại từ đầu, giới thiệu sản phẩm một lần nữa. Bầu không khí nhanh chóng được khuấy động bởi những lợi ích vượt trội của sản phẩm.
Vương Thiên cầm búa gõ lên bàn, nói:
"Tôi không phải là đấu giá viên chuyên nghiệp, nhưng tôi biết, ai sở hữu sản phẩm này có thể thay đổi cục diện thế giới! Ai muốn, hãy ra giá! Bắt đầu!"
"Mười triệu!" Lập tức có người hô lớn.
Vừa nghe thấy, Vương Thiêncó loại cảm giác hít thở không thông. Mười triệu! Trước đây anh chỉ dám mơ trúng số, mà số tiền thưởng đó cũng chỉ có năm triệu. Mười triệu, quả thật vượt xa sức tưởng tượng, và điều đáng nói là đây mới chỉ là mới vừa bắt đầu!
"Mười lăm triệu!" Ngay lập tức, một người khác tăng thêm năm triệu.
"Rầm!"
Một tiếng động vang lên, mọi người theo bản năng nhìn qua, thì ra là Tôn Mập vì quá phấn khích mà làm gãy ghế. Nhưng hắn ta không còn để tâm đến sự xấu hổ, thay vào đó là sự hân hoan! Dù tiền không phải của hắn, nhưng thấy anh em mình phát tài, hắn cũng vui lây. Ít nhất từ nay hắn cũng có chỗ để ăn uống thoải mái rồi.
Vương Thiên ho khan một tiếng, nói:
"Tiếp tục..."
"Hai mươi triệu!"
"Hai mươi mốt triệu!"
"Hai mươi hai triệu!"
"..."
"Ba mươi triệu!"
"Ba mươi triệu năm mươi ngàn!"
Khi giá lên tới ba mươi triệu, tốc độ tăng bắt đầu chậm lại.
Nhưng Vương Thiên không lo lắng, bởi những tay chơi thực sự vẫn chưa ra tay, ít nhất là Phương Cách và Trần Giai Di vẫn ngồi rất điềm tĩnh.
Vương Thiên không tin hai vị “thần tài” này sẽ mãi im lặng mà không tham gia!
Cuối cùng, khi giá tăng lên chậm rãi và chạm mốc ba mươi bốn triệu, không khí chợt trầm lắng. Lúc này, Trần Giai Di mở lời:
"Một trăm triệu!"
"Rắc..." Tôn Mập ôm mặt, lặng lẽ xách chiếc ghế thứ hai bị mình làm gãy đi ra ngoài. Hắn thực sự không còn mặt mũi nào để tiếp tục làm trò hề nữa.
Vương Thiên cũng hít một hơi thật sâu. Anh biết rằng sự độc quyền chính là tiền bạc! Với trình độ tiên tiến của loại dao cạo râu này, dù không đạt mức độc quyền, nó vẫn có thể đè bẹp 99% các sản phẩm khác! Lợi ích mà nó mang lại là không thể đong đếm, nhưng dù vậy, Vương Thiên vẫn không ngờ sản phẩm này có thể bán được với giá hàng trăm triệu. Nói thẳng ra, anh chưa từng tiếp xúc với số tiền lớn, tầm nhìn vẫn còn hạn hẹp.
Tuy nhiên, con số một trăm triệu này đã giúp Vương Thiên nhận ra một điều: Đối với người giàu, tiền thực sự chỉ là một con số mà thôi!
Dần dần, Vương Thiên cũng nhìn thấu tất cả. Anh sở hữu nền tảng livestream Vạn Giới, những thứ như dao cạo râu Phi Tường, anh có đầy! Muốn tiền, với anh là chuyện quá dễ dàng! Anh có thể trở thành người giàu nhất thế giới bất cứ lúc nào, nhưng liệu điều đó có ý nghĩa gì? Tiền bạc khi quá nhiều, chẳng khác nào giấy lộn. Khi sinh mệnh chấm dứt, có nhiều tiền hơn nữa cũng không mua lại được mạng sống!
Nhưng võ thuật thì khác, Vương Thiên có thể cảm nhận rõ rằng Thái Cực Quyền đang thay đổi bản chất sinh mệnh của anh, khiến ngọn lửa sự sống trong anh bừng sáng hơn! Nó chắc chắn sẽ kéo dài tuổi thọ. Tương truyền, Trương Tam Phong – người sáng lập Thái Cực Quyền, đã sống đến 218 tuổi! Và Thái Cực Quyền chỉ là thứ tồn tại ở cấp độ phàm nhân.
Vậy trên phàm nhân thì sao? Những thứ trong phòng livestream của cấp độ trên phàm nhân sẽ mang lại gì cho anh?
Càng nghĩ, tâm trí của Vương Thiên càng vươn cao. Anh hiểu mình là người sinh ra để vượt qua mọi giới hạn, vậy nên tiền bạc nơi trần thế chẳng còn quan trọng nữa. Nghĩ đến đây, Vương Thiên hoàn toàn bình thản, lặng lẽ lắng nghe những con số được hét lên bên dưới, như thể tất cả chẳng liên quan gì đến anh.
Phía dưới, vị thủ trưởng họ Lưu vẫn âm thầm quan sát Vương Thiên. Thấy cảnh này, ánh mắt ông lộ ra chút kinh ngạc, rồi khẽ gật đầu, thấp giọng nói với An lão gia:
"Cậu thanh niên này, quả thật không tầm thường."
An lão gia cười nói:
"Người mà tôi để mắt đến, đương nhiên không phải tầm thường! Năm xưa tôi để mắt đến cậu, cậu cũng vậy. Nhưng theo tôi thấy, cậu ta còn mạnh hơn cậu! Năm xưa cậu chỉ biết trốn việc, còn cậu ta chăm chỉ hơn cậu nhiều."
Thủ trưởng họ Lưu cười khổ. Dù ông cũng thấy Vương Thiên không tệ, nhưng nếu nói cậu ta vượt qua ông, thì ông tuyệt đối không tin. Trên đời này, người có thể vượt qua ông cũng chẳng nhiều.
Cuối cùng, thủ trưởng họ Lưu không thể ở lại nghe hết buổi họp, vì bận bịu nhiều việc nên đành rời đi trước. Ông đi rất lặng lẽ, không làm ảnh hưởng đến không khí tại hiện trường.
Vương Thiên thấy vậy, thở phào nhẹ nhõm. Có một vị đại thần như vậy ngồi bên dưới, anh thật sự lo lắng sẽ xảy ra rắc rối gì thêm. Bây giờ thì tốt rồi, người đã đi, anh hoàn toàn thư giãn, cả người tinh khí thần dưới áp lực mạnh mẽ đều được thả lỏng.
Khoảnh khắc đó, Vương Thiên dường như cảm nhận được một luồng sức mạnh kỳ lạ đang chuyển động trong cơ thể, nhưng cảm giác ấy chỉ thoáng qua rồi biến mất. Khi anh cố gắng tìm lại, thì không còn gì cả.
"Thật đáng tiếc, cảm giác vừa rồi chắc chắn là dấu hiệu của Ám Kình! Haizz…" Vương Thiên thầm thở dài, tiếc nuối nhưng không thể làm gì khác. Tuy nhiên nếu đã chạm đến ranh giới của Ám Kình, anh biết rằng việc đột phá chỉ còn là vấn đề thời gian.
Hôm nay vừa kiếm được tiền, võ công lại chuẩn bị đột phá, song hỷ lâm môn khiến Vương Thiên càng thêm phấn khởi. Anh ngồi trên bục, tươi cười nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt.
Dưới khán đài, Trần Giai Di và Phương Cách cũng đang âm thầm quan sát Vương Thiên. Họ nhận ra rằng, vừa rồi khí chất của Vương Thiên lại có một sự thay đổi tinh tế. Cụ thể thay đổi gì thì họ không nói rõ được, nhưng quả thật là đã thay đổi!
Vương Thiên trước đây vẫn có chút gì đó mang cảm giác nhỏ nhen, vụ lợi. Nhưng bây giờ, anh lại mang đến cho họ một cảm giác như thể xem nhẹ tất cả.
Phương Cách không kìm được, lẩm bẩm:
"Sao đột nhiên lại trông như một lão nhân thế này."
Ngay lập tức, một tên vệ sĩ từng bị đánh nói thêm:
"Rất giống một võ đạo tông sư, nhưng khí độ vẫn còn thiếu chút hỏa hầu."
"Võ đạo tông sư? Cậu ta? Cậu ta mới bao nhiêu tuổi chứ?" Phương Cách thật sự giật mình.
Trần Giai Di cũng phải quay sang nhìn.
Tên vệ sĩ cười khổ:
"Tông sư không phân biệt tuổi tác. Ngộ được, thì chính là tông sư. Không ngộ được, đến chết cũng không phải. Đây là lời của sư phụ tôi…"
"Thế sư phụ cậu thành tông sư chưa?" Phương Cách hỏi.
"Chưa…" Tên vệ sĩ đáp.
Phương Cách gật gù, không nói gì thêm, chỉ có điều ánh mắt nhìn Vương Thiên càng thêm nghiêm túc. Chàng trai trẻ trước mặt này mang lại cho ông quá nhiều bất ngờ và kinh ngạc. Suốt những năm qua, ông chưa từng gặp ai khiến ông có cảm giác này.
Trần Giai Di cũng cảm thấy tương tự. Cô nhận ra rằng, mỗi khi cô nghĩ mình đã hiểu đủ về Vương Thiên, anh chàng này lại cho cô thêm một điều bất ngờ! Vương Thiên giống như một tảng băng trôi trên đại dương, những gì cô nhìn thấy chỉ là phần nổi mà anh cố ý phô bày. Còn dưới mặt nước, anh đang che giấu điều gì, và ẩn chứa bao nhiêu bí mật, không ai có thể biết được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.