Chương 101
Đông Phương Ngọc Như Ý
03/09/2019
"Cái gì?"
"Cái gì?"
Tiểu Đào cùng Tiểu Liễu đồng thời cùng mở miệng, làm Anh tử hoảng sợ, Tiểu Liễu nhìn thoáng qua tỷ tỷ, hỏi: " muội nói đúng là một nha hoàn cản đường tỷ phu lại?"
Anh tử sợ hãi tới mức không biết nói gì, liền ngây ngô gật đầu: " chính là nha hoàn đi theo Quý thị kia."
Tiểu Đào sắc mặt đại biến, không chờ nàng có động tác, Tiểu Liễu liền dẫn đầu vọt ra tới cửa: " tỷ, tỷ trước đừng có ra, ta đi nhìn trước."
Tiểu Liễu chân dài bước lớn, giống như gió mà đi ra khỏi cửa, quả nhiên thấy được nha hoàn kia đang cười yểu điệu nhìn tỷ phu nói chuyện. Khuôn mặt béo tròn ngày thường đều trang điểm, hôm nay lại càng trang điểm tinh tế hơn, ở trong mắt Hoắc Trầm thì hắn không nhìn ra cái gì khác, nhưng Tiểu Đào liếc mắt một cái liền nhìn ra được cái đuôi cáo này.
" tỷ phu, nói cái gì vậy? Tỷ tỷ vẫn đang chờ nấu cơm đấy, không biết a Huyên muốn ăn cái gì, huynh mau ôm a Huyên về đi." Tiểu Liễu cao giọng hô.
Hoắc Trầm quay đầu, thành thật đáp một tiếng: " ai, về ngay đây, Tiểu Hương hỏi ta nồi sắt nào dùng tốt nhất, ta liền nói cho nàng ta biết."
Tiểu Hương thấy Tiểu Liễu khoanh tay đứng đó, một bộ dáng không có ý tốt tới, liền chột dạ cười cười: " cảm ơn ngài, Hoắc đại nhân."
" chút việc nhỏ không tính là gì." Hoắc Trầm xua tay, ôm a Huyên đi về nhà.
Tiểu Liễu cũng không có đi vào, mà chắp tay ra sau lưng, đi một vòng qua người Tiểu Hương, chế nhạo nói: " hỏi cái gì cơ? Nồi sắt? Ngươi nên hỏi ta nha, ta ngày nào cũng nấu cơm, nồi sắt rất quen thuộc. ta nói cho ngươi biết, nồi sắt cũng giống như người vậy, da mặt càng dày dùng càng tốt, con người a, nếu không biết xấu hổ thì còn cái gì mà không dám làm nữa đâu? Giống như là việc trang điểm tô vẽ lên mặt, lại cố ý để cổ áo trễ xuống thấp như vậy, nói chuyện thì âm thanh đê tiện, nếu có nồi sắt như vậy thì chính là gõ chùy chưa đủ, gõ nồi thì phải gõ hơn một vạn cái, ngươi có muốn không?"
" ngươi..." Tiểu Hương bị chọc tức tới nghẹn lại, nhất thời không biết nên phản bác lại như thế nào, rốt cuộc vẫn là có tật giật mình, liền nói một câu " chờ xem." Rồi xoay người đi vào cửa.
Tiểu Liễu lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người về nhà, trong đầu bắt đầu tính toán làm thế nào để đối phó nàng ta.
Tiểu Đào thấy Hoắc Trầm ôm a Huyên đi vào, quan sát vẻ mặt hắn một chút, thy hắn không có gì khác thường, cũng không nói chuyện, chỉ lén đi hỏi muội muội.
Rất nhanh, Tiểu Liễu liền đi vào phòng bếp, nhẹ giọng nói: " không có việc gì tỷ, chính là có người da mặt quá dày, thiếu đòn, tỷ không cần phải xen vào, cũng không cần hỏi chuyện gì với tỷ phu, hàng ngày nên làm gì liền làm lấy, coi như chưa có chuyện gì phát sinh đi."
Có muội muội hỗ trợ, Tiểu Đào không còn là bộ dạng thân cô thế cô, tự tin trong lòng có rất nhiều, kiên định mà tiếp tục suy nghĩ đến chuyện khai trượng cửa hàng.
Mấy ngày sau đó, nha hoàn kia cũng không có động tĩnh gì, rốt cuộc một ngày, nàng ta không nhịn được nữa, dưới ánh hoàng hôn cuối ngày không ngừng ngó nhìn, muốn nhìn xem bao giờ Hoắc Trầm trở về.
Anh Tử đang chơi đùa với a Huyên trong sân phát hiện ra được động tĩnh bên ngoài, lập tức báo cáo với Tiểu Liễu, bởi vì đây là nhiệm vụ nhị tỷ giao cho.
Tiểu Liễu gật đầu: " Anh Tử, chúng ta đi trút giận cho đại tỷ, đánh chết tiện nhân không biết xấu hổ kia, muội có dám đi hay không?"
Anh Tử từ nhỏ đã dịu dàng, ôn hòa, cũng chưa cùng người khác đánh nhau bao giờ có chút sợ sệt: " muội...."
" muội cái gì mà muội, vậy là muội không muốn? Tiện nhân kia, nhìn thấy nhà của đại tỷ sống quá hạnh phúc, muốn giống như Quý thị câu dẫn nam nhân nhà khác. Muội muốn như thế sao, nếu thật sự như vậy, gia đình đại tỷ liền không còn hạnh phúc nữa, a Huyên cũng thành đứa nhỏ không cha, muội cũng không tức giận sao? còn không muốn đánh người sao?"
Anh Tử cũng theo suy nghĩ đó, suy nghĩ, càng nghĩ càng giận, hung hăng gật đầu: " đúng, tức giận, thật muốn đánh người, chính là....chính là muội không có đánh người bao giờ, không biết đánh như thế nào."
Tiểu Liễu nhướng mày: " không đánh được cũng không có việc gì, vậy muội nói xem muội sẽ làm gì?"
Thật ra nếu muốn đánh người, một mình Tiểu Liễu là đủ rồi, nàng cũng không cần muội muội đánh cùng. Chẳng qua, tiểu muội muội này tử nhỏ đã trốn sau lưng đại tỷ cùng nhị tỷ, sợ sau này lớn lên quá nhu nhược, bị người nhà chồng bắt nạt. Cho nên, Tiểu Liễu muốn đưa tiểu muội đi cùng, cho lá gan muội muội to lên, để nàng có chút kinh nghiệm.
Anh Tử nhíu mày, cắn môi nghĩ nghĩ, nói: " muội sẽ khóc, được không?"
Tiểu Liễu cười khúc khích, vì để cổ vũ muội muội, vội vàng thu lại nụ cười, trịnh trọng nói: " được, khóc được cũng là một bản lĩnh. Vậy lát nữa ta ở phía bên kia mắng người, đánh nhau, muội cũng không cần phải xen vào, muội ở đây ôm a Huyên, đợi ở chỗ ngoặt ngõ nhỏ kia, nếu nhìn thấy bóng dáng của tỷ phu, muội liền khóc lên. Muội vừa khóc a Huyên nhất định cũng sẽ khóc, tỷ phu rất thương a Huyên, a Huyên khóc như vậy không phải là đau lòng chết hắn sao."
Thương lượng xong kế hoạch, hai tỷ muội nhanh chóng xuất kích. Tiểu Liễu cố ý dặn dò Tiểu Đào không cần đi ra ngoài, ở trong phòng trông chừng Thạch Đầu là được.
Nàng trước nấp sau cánh cửa, nhìn xuyên qua khe cửa thăm dò động tĩnh của Tiểu Hương bên ngoài, sau đó lại bất ngờ mở tung cửa, một bước lớn bước ra đường.
" rình mò cái gì đây? Có phải lại muốn hỏi tỷ phu của ta, kéo với muỗng dùng dạng nào thì tốt sao?" Tiểu Liễu chống tay nhỏ, kiêu ngạo nâng cằm lên, vẻ mặt lời lẽ đều chính nghĩa. Tiểu Hương trợn trắng mắt, không kiên nhẫn mà quay ra liếc nhìn nàng một cái: " ta muốn làm cái gì? Liên quan rắm gì tới ngươi, ngươi cũng chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đậu, cũng không nhìn xem bản thân là cọng hành nào?"
" ta có phải cọng hành hay không, không cần ngươi quản, ta chỉ biết, có gan làm thì có gan nhận, còn không dám thừa nhận chuyện xấu hổ của bản thân thật không thú vị."
Anh Tử phụt cười, nàng cảm thấy bản lĩnh mắng chửi người của nhị tỷ lại cao hơn trước rồi.
Tiểu Hương bị nghẹn tới mức không nói lên lời, lại bị Anh Tử cười, càng cảm thấy khó thở, tức giận nói: " ta là nha hoàn Vương phủ, ngươi chỉ là một phụ nhân nhà quê thô lỗ, cũng dám nói chuyện với ta như vậy? Có thể tới vương phủ ăn chực, coi như ngươi cũng không tồi."
Lời này là lúc trước Quý thị là lúc tức giận nói với Phong phu nhân, nàng liền nhớ rõ từng câu, bây giờ vừa vặn dùng tới, trong lòng âm thầm đắc ý, làm nha hoàn của Vương phủ chính là chuyện tốt, nhà giàu bình thường cũng không so được, chứ đừng nói tới đây chỉ là một phụ nhân nông thôn, nâng lên danh hào của Vương gia, liền cũng đủ dọa chết nàng ta rồi.
Trước cửa lớn có động tĩnh lớn như vậy, người trong phòng làm sao có thể không nghe tới được. Phong phu nhân cùng Quý thị từng người bước ra khỏi cửa phòng, vừa vặn chạm mặt trong sân, trừng mắt liếc nhìn nhau một cái, ai cũng không nói chuyện, lại nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Tiểu Liễu cũng không chút nào sợ hãi, cười tới mức ngửa đầu ra sau: " ngươi còn không ngại mất mặt sao, còn dám nhắc tới Vương gia, Vương gia là nhân vật nào cơ chứ? Vương gia chính là người anh minh cơ trí nhất trên đời, trên người đều là chính khí, dưới tay đều là những người tận trung vì nước, đem đám nha hoàn các ngươi tới cho khách quý tới vương phủ là làm gì? Là cho nhà người ta náo tới gà bay chó sủa gia trạch không yên, thê ly tử tán sao? là chính các ngươi câu dẫn nam nhân người khác, còn dám nhắc tới Vương gia? Ta chính là không chịu nổi loại người như ngươi, da mặt dày còn muốn tự dát vàng lên mặt."
Ở dưới lùm cây cao bên tường có ba người đúng lúc đi ngang qua, nghe được các nàng nhắc tới Vương gia dài Vương gia ngắn, Cố Thừa Trăn nhìn trộm sắc mặt của Triệu vương, thấy Vương gia cũng không tức giận, liền âm thầm thở ra, nhấc chân lên muốn đi ra ngoài ngăn Tiểu Liễu lại, đừng để cho nàng dính tới họa. lại không nghĩ tới, Triệu vương lại ngăn hắn lại, ý bảo hắn nghe tiếp.
Tiểu Hương tức giận đến mức nói lắp bắp, không nói rõ được thành lời, chỉ tay vào Tiểu Liễu: " ngươi....ngươi đồ phụ nhân nhà quê đánh đá..."
" ta đanh đá đấy thì làm sao, ta nói cho ngươi biết, ta đanh đá chính là nổi tiếng ở trấn đấy. Không nói chuyện liền trực tiếp đánh luôn, ngươi cứ thử đi, nhìn ngươi thế nào cũng không phải là đối thủ của ta." Tiểu Liễu giơ tay lên, hai mắt nhìn chằm chằm nàng ta đề phòng nàng ta đột nhiên ra tay.
" hừ!" Tiểu Hương tức giận: " ngươi đanh đá thì có ích gì? Nam nhân chính là không thích loại nữ nhân đanh đá như ngươi, ngươi còn muốn dọa ta, muốn ta biết khó mà lui sao? ta nói cho ngươi biết, ngươi càng muốn ta lui xuống ta càng muốn làm được. chờ ta bước chân được vào viện này, chuyện đầu tiên chính là đuổi ngươi ra khỏi đây. Ta là nha hoàn của vương phủ, là người của Vương gia, ngươi còn dám đánh ta?"
Tiểu Liễu không nói hai lời, giơ tay lên nhắm thẳng tới miệng nàng ta,
"bốp" một tiếng, tiếng vả miệng vang dội phát ra.
" ngươi không nhắc tới Vương gia ta còn tha cho ngươi không đánh ngươi, là Vương gia đã cứu mạng của con ta, dưới bầu trời này, người ta kính trọng nhất chính là Vương gia, ta nghe được từ miệng thối của ngươi dám nhắc tới Vương gia, ta đánh chết ngươi." Vẻ mặt Tiểu Liễu chính nghĩ, mặt mày bị phẫn, Triệu vương tránh trong góc tối cũng bị chọc cho bật cười.
Hoắc Trầm vốn định là đi ra ngoài tức giận ả nha hoàn kia, để nàng ta chết tâm, chính là Cố trường sử vừa mới muốn đi ra khỏi bụi cây, lại bị Vương gia cản lại, cho nên hắn không biết bản thân hiện tại có nên đi qua hay không, thăm dò nhìn ra ngoài, lại không dám bước ra. đang lúc rối rắm, lại nghe thấy tiếng con gái yêu của hắn khóc lớn.
Anh Tử ôm chặt a Huyên, khóc lớn lên: " a Huyên, có người muốn cướp cha con đi a, còn muốn đuổi dì hai cùng dì nhỏ đi ra ngoài. Về sau, chúng ta cũng không gặp nhau nữa, cha con cũng không thương con, a Huyên nhà ta thật đáng thương,...."
Thấy dì nhỏ khóc tới rối tinh rối mù, a Huyên không rõ chuyện gì, nhưng cũng bẹp miệng khóc lên. Con gái vừa khóc, Hoắc Trầm cũng không thèm quan tâm đến cái gì nữa, bước nhanh ra ngoài ôm a Huyên từ tay Anh Tử lên. Vừa dỗ con gái, vừa mắng nha hoàn kia: " ngươi đúng là một người tâm địa độc ác, ngày đó ngươi tới cản ta hỏi nồi sắt nào dùng tốt, ta không nghĩ nhiều, còn nghiêm túc nói cho ngươi biết, thì ra ngươi còn có tâm tư đen tối như vậy, muốn nhà ta thê ly tử tán, ngươi là nữ nhân, lúc này ta sẽ không đánh ngươi, nhưng nếu còn có lấn sau, xem ta có cầm chùy sắt đập chết ngươi không."
Tiểu Hương không nghĩ tới Hoắc Trầm sẽ đột nhiên nhảy ra như vậy, sắc mặt tái nhợt, run rẩy không dám nói tiếp. Đang muốn xoay người chạy vào trong nhà, lại thấy được Triệu vương cùng Cố trường sử không nhanh không chậm đi tới.
Giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, Tiểu Hương chạy tới quỳ xuống: " Vương gia, nữ nhân chanh chua này đã khi dễ người khác, lại còn đánh nô tỳ, ngài xem mặt mô tỳ cũng sưng lên rồi. Lại nói, nô tỳ cũng là nha hoàn của Vương phủ, muốn giáo huấn nô tỳ cũng là ma ma ở đây, cũng không tới phiên một phụ nhân nông thôn ra tay."
Triệu Vương lạnh mặt nhìn, gật đầu nói: " đáng đánh!"
Lâu quá không có món chì ngon, thì mìng tự đăng vậy... -)))
"Cái gì?"
Tiểu Đào cùng Tiểu Liễu đồng thời cùng mở miệng, làm Anh tử hoảng sợ, Tiểu Liễu nhìn thoáng qua tỷ tỷ, hỏi: " muội nói đúng là một nha hoàn cản đường tỷ phu lại?"
Anh tử sợ hãi tới mức không biết nói gì, liền ngây ngô gật đầu: " chính là nha hoàn đi theo Quý thị kia."
Tiểu Đào sắc mặt đại biến, không chờ nàng có động tác, Tiểu Liễu liền dẫn đầu vọt ra tới cửa: " tỷ, tỷ trước đừng có ra, ta đi nhìn trước."
Tiểu Liễu chân dài bước lớn, giống như gió mà đi ra khỏi cửa, quả nhiên thấy được nha hoàn kia đang cười yểu điệu nhìn tỷ phu nói chuyện. Khuôn mặt béo tròn ngày thường đều trang điểm, hôm nay lại càng trang điểm tinh tế hơn, ở trong mắt Hoắc Trầm thì hắn không nhìn ra cái gì khác, nhưng Tiểu Đào liếc mắt một cái liền nhìn ra được cái đuôi cáo này.
" tỷ phu, nói cái gì vậy? Tỷ tỷ vẫn đang chờ nấu cơm đấy, không biết a Huyên muốn ăn cái gì, huynh mau ôm a Huyên về đi." Tiểu Liễu cao giọng hô.
Hoắc Trầm quay đầu, thành thật đáp một tiếng: " ai, về ngay đây, Tiểu Hương hỏi ta nồi sắt nào dùng tốt nhất, ta liền nói cho nàng ta biết."
Tiểu Hương thấy Tiểu Liễu khoanh tay đứng đó, một bộ dáng không có ý tốt tới, liền chột dạ cười cười: " cảm ơn ngài, Hoắc đại nhân."
" chút việc nhỏ không tính là gì." Hoắc Trầm xua tay, ôm a Huyên đi về nhà.
Tiểu Liễu cũng không có đi vào, mà chắp tay ra sau lưng, đi một vòng qua người Tiểu Hương, chế nhạo nói: " hỏi cái gì cơ? Nồi sắt? Ngươi nên hỏi ta nha, ta ngày nào cũng nấu cơm, nồi sắt rất quen thuộc. ta nói cho ngươi biết, nồi sắt cũng giống như người vậy, da mặt càng dày dùng càng tốt, con người a, nếu không biết xấu hổ thì còn cái gì mà không dám làm nữa đâu? Giống như là việc trang điểm tô vẽ lên mặt, lại cố ý để cổ áo trễ xuống thấp như vậy, nói chuyện thì âm thanh đê tiện, nếu có nồi sắt như vậy thì chính là gõ chùy chưa đủ, gõ nồi thì phải gõ hơn một vạn cái, ngươi có muốn không?"
" ngươi..." Tiểu Hương bị chọc tức tới nghẹn lại, nhất thời không biết nên phản bác lại như thế nào, rốt cuộc vẫn là có tật giật mình, liền nói một câu " chờ xem." Rồi xoay người đi vào cửa.
Tiểu Liễu lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người về nhà, trong đầu bắt đầu tính toán làm thế nào để đối phó nàng ta.
Tiểu Đào thấy Hoắc Trầm ôm a Huyên đi vào, quan sát vẻ mặt hắn một chút, thy hắn không có gì khác thường, cũng không nói chuyện, chỉ lén đi hỏi muội muội.
Rất nhanh, Tiểu Liễu liền đi vào phòng bếp, nhẹ giọng nói: " không có việc gì tỷ, chính là có người da mặt quá dày, thiếu đòn, tỷ không cần phải xen vào, cũng không cần hỏi chuyện gì với tỷ phu, hàng ngày nên làm gì liền làm lấy, coi như chưa có chuyện gì phát sinh đi."
Có muội muội hỗ trợ, Tiểu Đào không còn là bộ dạng thân cô thế cô, tự tin trong lòng có rất nhiều, kiên định mà tiếp tục suy nghĩ đến chuyện khai trượng cửa hàng.
Mấy ngày sau đó, nha hoàn kia cũng không có động tĩnh gì, rốt cuộc một ngày, nàng ta không nhịn được nữa, dưới ánh hoàng hôn cuối ngày không ngừng ngó nhìn, muốn nhìn xem bao giờ Hoắc Trầm trở về.
Anh Tử đang chơi đùa với a Huyên trong sân phát hiện ra được động tĩnh bên ngoài, lập tức báo cáo với Tiểu Liễu, bởi vì đây là nhiệm vụ nhị tỷ giao cho.
Tiểu Liễu gật đầu: " Anh Tử, chúng ta đi trút giận cho đại tỷ, đánh chết tiện nhân không biết xấu hổ kia, muội có dám đi hay không?"
Anh Tử từ nhỏ đã dịu dàng, ôn hòa, cũng chưa cùng người khác đánh nhau bao giờ có chút sợ sệt: " muội...."
" muội cái gì mà muội, vậy là muội không muốn? Tiện nhân kia, nhìn thấy nhà của đại tỷ sống quá hạnh phúc, muốn giống như Quý thị câu dẫn nam nhân nhà khác. Muội muốn như thế sao, nếu thật sự như vậy, gia đình đại tỷ liền không còn hạnh phúc nữa, a Huyên cũng thành đứa nhỏ không cha, muội cũng không tức giận sao? còn không muốn đánh người sao?"
Anh Tử cũng theo suy nghĩ đó, suy nghĩ, càng nghĩ càng giận, hung hăng gật đầu: " đúng, tức giận, thật muốn đánh người, chính là....chính là muội không có đánh người bao giờ, không biết đánh như thế nào."
Tiểu Liễu nhướng mày: " không đánh được cũng không có việc gì, vậy muội nói xem muội sẽ làm gì?"
Thật ra nếu muốn đánh người, một mình Tiểu Liễu là đủ rồi, nàng cũng không cần muội muội đánh cùng. Chẳng qua, tiểu muội muội này tử nhỏ đã trốn sau lưng đại tỷ cùng nhị tỷ, sợ sau này lớn lên quá nhu nhược, bị người nhà chồng bắt nạt. Cho nên, Tiểu Liễu muốn đưa tiểu muội đi cùng, cho lá gan muội muội to lên, để nàng có chút kinh nghiệm.
Anh Tử nhíu mày, cắn môi nghĩ nghĩ, nói: " muội sẽ khóc, được không?"
Tiểu Liễu cười khúc khích, vì để cổ vũ muội muội, vội vàng thu lại nụ cười, trịnh trọng nói: " được, khóc được cũng là một bản lĩnh. Vậy lát nữa ta ở phía bên kia mắng người, đánh nhau, muội cũng không cần phải xen vào, muội ở đây ôm a Huyên, đợi ở chỗ ngoặt ngõ nhỏ kia, nếu nhìn thấy bóng dáng của tỷ phu, muội liền khóc lên. Muội vừa khóc a Huyên nhất định cũng sẽ khóc, tỷ phu rất thương a Huyên, a Huyên khóc như vậy không phải là đau lòng chết hắn sao."
Thương lượng xong kế hoạch, hai tỷ muội nhanh chóng xuất kích. Tiểu Liễu cố ý dặn dò Tiểu Đào không cần đi ra ngoài, ở trong phòng trông chừng Thạch Đầu là được.
Nàng trước nấp sau cánh cửa, nhìn xuyên qua khe cửa thăm dò động tĩnh của Tiểu Hương bên ngoài, sau đó lại bất ngờ mở tung cửa, một bước lớn bước ra đường.
" rình mò cái gì đây? Có phải lại muốn hỏi tỷ phu của ta, kéo với muỗng dùng dạng nào thì tốt sao?" Tiểu Liễu chống tay nhỏ, kiêu ngạo nâng cằm lên, vẻ mặt lời lẽ đều chính nghĩa. Tiểu Hương trợn trắng mắt, không kiên nhẫn mà quay ra liếc nhìn nàng một cái: " ta muốn làm cái gì? Liên quan rắm gì tới ngươi, ngươi cũng chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đậu, cũng không nhìn xem bản thân là cọng hành nào?"
" ta có phải cọng hành hay không, không cần ngươi quản, ta chỉ biết, có gan làm thì có gan nhận, còn không dám thừa nhận chuyện xấu hổ của bản thân thật không thú vị."
Anh Tử phụt cười, nàng cảm thấy bản lĩnh mắng chửi người của nhị tỷ lại cao hơn trước rồi.
Tiểu Hương bị nghẹn tới mức không nói lên lời, lại bị Anh Tử cười, càng cảm thấy khó thở, tức giận nói: " ta là nha hoàn Vương phủ, ngươi chỉ là một phụ nhân nhà quê thô lỗ, cũng dám nói chuyện với ta như vậy? Có thể tới vương phủ ăn chực, coi như ngươi cũng không tồi."
Lời này là lúc trước Quý thị là lúc tức giận nói với Phong phu nhân, nàng liền nhớ rõ từng câu, bây giờ vừa vặn dùng tới, trong lòng âm thầm đắc ý, làm nha hoàn của Vương phủ chính là chuyện tốt, nhà giàu bình thường cũng không so được, chứ đừng nói tới đây chỉ là một phụ nhân nông thôn, nâng lên danh hào của Vương gia, liền cũng đủ dọa chết nàng ta rồi.
Trước cửa lớn có động tĩnh lớn như vậy, người trong phòng làm sao có thể không nghe tới được. Phong phu nhân cùng Quý thị từng người bước ra khỏi cửa phòng, vừa vặn chạm mặt trong sân, trừng mắt liếc nhìn nhau một cái, ai cũng không nói chuyện, lại nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Tiểu Liễu cũng không chút nào sợ hãi, cười tới mức ngửa đầu ra sau: " ngươi còn không ngại mất mặt sao, còn dám nhắc tới Vương gia, Vương gia là nhân vật nào cơ chứ? Vương gia chính là người anh minh cơ trí nhất trên đời, trên người đều là chính khí, dưới tay đều là những người tận trung vì nước, đem đám nha hoàn các ngươi tới cho khách quý tới vương phủ là làm gì? Là cho nhà người ta náo tới gà bay chó sủa gia trạch không yên, thê ly tử tán sao? là chính các ngươi câu dẫn nam nhân người khác, còn dám nhắc tới Vương gia? Ta chính là không chịu nổi loại người như ngươi, da mặt dày còn muốn tự dát vàng lên mặt."
Ở dưới lùm cây cao bên tường có ba người đúng lúc đi ngang qua, nghe được các nàng nhắc tới Vương gia dài Vương gia ngắn, Cố Thừa Trăn nhìn trộm sắc mặt của Triệu vương, thấy Vương gia cũng không tức giận, liền âm thầm thở ra, nhấc chân lên muốn đi ra ngoài ngăn Tiểu Liễu lại, đừng để cho nàng dính tới họa. lại không nghĩ tới, Triệu vương lại ngăn hắn lại, ý bảo hắn nghe tiếp.
Tiểu Hương tức giận đến mức nói lắp bắp, không nói rõ được thành lời, chỉ tay vào Tiểu Liễu: " ngươi....ngươi đồ phụ nhân nhà quê đánh đá..."
" ta đanh đá đấy thì làm sao, ta nói cho ngươi biết, ta đanh đá chính là nổi tiếng ở trấn đấy. Không nói chuyện liền trực tiếp đánh luôn, ngươi cứ thử đi, nhìn ngươi thế nào cũng không phải là đối thủ của ta." Tiểu Liễu giơ tay lên, hai mắt nhìn chằm chằm nàng ta đề phòng nàng ta đột nhiên ra tay.
" hừ!" Tiểu Hương tức giận: " ngươi đanh đá thì có ích gì? Nam nhân chính là không thích loại nữ nhân đanh đá như ngươi, ngươi còn muốn dọa ta, muốn ta biết khó mà lui sao? ta nói cho ngươi biết, ngươi càng muốn ta lui xuống ta càng muốn làm được. chờ ta bước chân được vào viện này, chuyện đầu tiên chính là đuổi ngươi ra khỏi đây. Ta là nha hoàn của vương phủ, là người của Vương gia, ngươi còn dám đánh ta?"
Tiểu Liễu không nói hai lời, giơ tay lên nhắm thẳng tới miệng nàng ta,
"bốp" một tiếng, tiếng vả miệng vang dội phát ra.
" ngươi không nhắc tới Vương gia ta còn tha cho ngươi không đánh ngươi, là Vương gia đã cứu mạng của con ta, dưới bầu trời này, người ta kính trọng nhất chính là Vương gia, ta nghe được từ miệng thối của ngươi dám nhắc tới Vương gia, ta đánh chết ngươi." Vẻ mặt Tiểu Liễu chính nghĩ, mặt mày bị phẫn, Triệu vương tránh trong góc tối cũng bị chọc cho bật cười.
Hoắc Trầm vốn định là đi ra ngoài tức giận ả nha hoàn kia, để nàng ta chết tâm, chính là Cố trường sử vừa mới muốn đi ra khỏi bụi cây, lại bị Vương gia cản lại, cho nên hắn không biết bản thân hiện tại có nên đi qua hay không, thăm dò nhìn ra ngoài, lại không dám bước ra. đang lúc rối rắm, lại nghe thấy tiếng con gái yêu của hắn khóc lớn.
Anh Tử ôm chặt a Huyên, khóc lớn lên: " a Huyên, có người muốn cướp cha con đi a, còn muốn đuổi dì hai cùng dì nhỏ đi ra ngoài. Về sau, chúng ta cũng không gặp nhau nữa, cha con cũng không thương con, a Huyên nhà ta thật đáng thương,...."
Thấy dì nhỏ khóc tới rối tinh rối mù, a Huyên không rõ chuyện gì, nhưng cũng bẹp miệng khóc lên. Con gái vừa khóc, Hoắc Trầm cũng không thèm quan tâm đến cái gì nữa, bước nhanh ra ngoài ôm a Huyên từ tay Anh Tử lên. Vừa dỗ con gái, vừa mắng nha hoàn kia: " ngươi đúng là một người tâm địa độc ác, ngày đó ngươi tới cản ta hỏi nồi sắt nào dùng tốt, ta không nghĩ nhiều, còn nghiêm túc nói cho ngươi biết, thì ra ngươi còn có tâm tư đen tối như vậy, muốn nhà ta thê ly tử tán, ngươi là nữ nhân, lúc này ta sẽ không đánh ngươi, nhưng nếu còn có lấn sau, xem ta có cầm chùy sắt đập chết ngươi không."
Tiểu Hương không nghĩ tới Hoắc Trầm sẽ đột nhiên nhảy ra như vậy, sắc mặt tái nhợt, run rẩy không dám nói tiếp. Đang muốn xoay người chạy vào trong nhà, lại thấy được Triệu vương cùng Cố trường sử không nhanh không chậm đi tới.
Giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, Tiểu Hương chạy tới quỳ xuống: " Vương gia, nữ nhân chanh chua này đã khi dễ người khác, lại còn đánh nô tỳ, ngài xem mặt mô tỳ cũng sưng lên rồi. Lại nói, nô tỳ cũng là nha hoàn của Vương phủ, muốn giáo huấn nô tỳ cũng là ma ma ở đây, cũng không tới phiên một phụ nhân nông thôn ra tay."
Triệu Vương lạnh mặt nhìn, gật đầu nói: " đáng đánh!"
Lâu quá không có món chì ngon, thì mìng tự đăng vậy... -)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.