Đại Thợ Rèn Tiểu Mật Đào

Chương 12

Đông Phương Ngọc Như Ý

28/12/2018

" cha, vậy người cảm thấy người nhà Hoắc gia như thế nào?" Tiểu Đào ngày hôm qua đã ăn không ít thịt, nên muốn nhường cho người trong nhà số thịt không nhiều lắm ăn cho đỡ thèm, nàng gắp một miếng bí đao hầm bỏ vào trong miệng.

Điền Mãn Thương cũng gắp một miếng bí đao, tuy không phải thịt nhưng được hầm cùng với thịt nên cũng có mùi vị của thịt, ăn cũng đỡ thèm. Ăn xong, mới không nhanh không chậm nói: " lão thợ rèn Hoắc gia là một người thành thật, tính tình khá tốt, chính là có chút trầm, không thích nói chuyện. Tức phụ của hắn cũng không tồi, chẳng qua là nấu cơm quá khó ăn, mấu ngày xây nhà cho hắn bữa nào cũng có màn thầu trắng để ăn nhưng đồ ăn thật sự có chút khó nuốt."

Tiểu Đào chép miệng vui vẻ, khó trách Hoắc Trầm một bên ăn thịt, một bên liên thanh nói ăn ngon, xem ra là từ nhỏ không ăn được thức ăn ngon. Diệp thị thấy đại khuê nữ không ăn thịt, liền gắp hai miếng để vào bát của nàng: " Tiểu Đào, mau ăn thịt, nhất định là lúc con bán hàng đối đãi mọi người hoà khí, người ta mới bằng lòng cùng ta lui tới. Hai ngày này, con liền ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, ngày chín họp chợ lớn thì lại đi."

Tiểu Đào không dám nói chính mình ngày hôm qua ở nhà Hoắc Trầm ăn một chên thịt lớn, chỉ có thể yên lặng cầm bát ăn thịt, trong lòng có chút áy náy. Thời điểm nàng vùi đầu ăn cơm, nghe được cha nàng tiếp tục nói: " thật đáng tiếc, người tốt nhưng không gặp lành, hai vợ chồng lão Hoắc thợ rèn đèu là người tốt, lại sớm ra đi như vậy, để lại tiểu Hoắc một mình sống cũng không dễ dàng. Hơn nữa, lúc ấy làm cho hắn phòng ở cũng là làm phòng tân hôn dùng, ai ngờ lại bọ nhà gái hắt hủi, cũng qua bảy tám năm rồi, tuổi của tiểu Hoắc cũng không nhỏ, cũn là một tiểu tử tốt. Hiện giờ không chịu tìm tức phụ, phỏng chùng là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng đi?"

Tiểu Đào vừa nghe lời này, hứng thú nghe truyện lại nổi lên: " cha, như thế nào đính hôn rồi còn có thể hắt hủi người ta đâu? Con nhìn thấy Hoắc thợ rèn cũng không tồi, trong nhà lại có vài gian đại phòng gạch xanh, lại còn có tay nghề tốt, như thế nào lại không có cưới được tức phụ?"

" hắn không phải là không cưới được tức phụ, lúc mười tuổi trong nhà đã sớm định thân cho hắn, sau ta lại nghe nói, con gái nhà kia hình như là nghe theo một tên xem bói liền chạy theo, đem tiểu Hoắc bỏ đi. Vì chuyện này, lão Hoắc thợ rèn tìm nhà gái đi luận, lại bị đại ca của nhà gái ngang ngược nói ngược mắng một trận, nghe nói lúc đấy trên đường cái, lão Hoắc ôm ngực liền ngã xuống đất, rồi không còn mở mắt ra được nữa. Tiểu Hoắc tận mắt thấy cha mình vì chuyện này mà tức chết, có thể chịu được sao, lúc ấy liền đến nhà gái đem đại ca đánh đến gãy chân, bị bắt vào đại lao. Nghe nói thợ rèn nương tử vừa lo tang sự cho chồng vừa nhờ người trên dưới cứu con trai ra, bồi thường nhà kia không ít tiền, cuối cùng cũng giải quyết riêng. Vì chuyện này không chỉ có mất hết của cải, còn bệnh không dậy nổi, không được mấy tháng liền cũng buông tay mà đi."

Vẫn luôn vùi đầu ăn thịt Điền Liễu thấy hết thịt rồi, lúc này mới ngẩng đầu lên, cắn một ngụm màn thầu hung tợn nói: " con nếu mà là nương của Hoắc thợ rèn, con mới không có chết đâu, con thế nào cũng phải nhìn ác nhân gặp báo ứng chết trước."

Nhị khuê nữ từ nhỏ liền mồm mép lợi hại, Diệp thị bất đắc dĩ liếc nhìn nàng một cái, nhẹ giọng nói: " con cho rằng người ta muốn chết a, nhi tử còn chưa có thành thân đâu, cũng chưa được bế tôn tử, khẳng định muốn sống lâu thêm, kia không phải bởi vì thân mình có bệnh nên không có biện pháp sao."

Tiểu Đào không nói chuyện, trong lòng lại xúc động. Nguyên lai Hoắc đại ca đã trải qua một quá khứ đau thương như vậy, trước kia cảm thấy hắn to lớn như vậy thật đáng sợ, hiện tại ngẫm lại, cảm thấy hắn cũng rất đáng thương.

Cơm nước xong, Tiểu Đào ở nhà giúp nương làm chút việc nhà, chỉ còn chờ đén ngày chín họp chợ lại đi bán đường táo.

Nàng ở nơi này nhẹ nhàng tự tại, Hoắc Trầm ở chỗ đó cũng đã như có trăm bàn tay đang cào vào lòng hắn a. Đợi cả ngày, cũng không thấy Tiểu Đào đâu, Hoắc Trầm trong lòng bất ổn không còn tâm trí, làm việc cũng không có chuyên tâm làm. Buỏi tối cách vách lại truyền tới động tĩnh lớn, hắn hung tợn trừng mắt nhìn về phía vách tường, nhấc đệm chăn lên hầm hừ chạy vào phòng bên cạnh: ta không làm gì được, vậy thì đi chỗ khác không nghe là được.

Chính là phòng này gần phòng bếp, có thể ngửi được mùi thơm của thịt hầm mà Tiểu Đào đã làm, làm hắn không tự chủ được nhớ đến Tiểu Đào. Đần độn một đêm qua đi, sáng sớm ngày hôm sau Hoắc Trầm liền dậy, muốn sớm một chút làm việc, làm cho bản thân mệt nhọc để xua đi sương mù trong lòng, chẳng qua vẫn không nhịn được đi ra ngoài nhìn xung quanh, thỉnh thoảng sẽ nghiêng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài, phân biệt trong tiếng ồn ào có hay không tiếng rao ngọt ngào kia.

Thẳng đến lúc hoàng hôn, tiểu Đào cũng không có xuất hiện, hôm nay không phải ngày họp chính, người tới mua nông cụ không nhiều lắm, hắn múa may đại thiết chuỳ trong tay cả một ngày, vì chính là để buổi tối mệt mỏi có thể ngủ ngon một giấc. Hoắc Trầm đang muốn thu dọn tiệm để đóng cửa, Thái bà bà cách vách tủm tỉm cười đi đến: " Đại Trầm, mấy ngày trước ta đã nghĩ muốn thu xếp cho ngươi xem đối tượng đâu, hôm nay vừa vặn có một người thích hợp. Hai mẹ con bọn họ đang ở cửa hàng nua nước tương đấy, vừa rồi ta đã dêm ý tứ cùng bọn họ nói minh bạch, người ra cũng đồng ý xem. Như vậy đi, ngươi hiện tại đi cùng ta sang. Coi trọng hay chướng mắt, cứ sang xem mặt, ngươi xem thành hay không?"

Hoắc Trầm trên tay chợt buông lỏng, đại thiết chuỳ "đương" một cái rơi xuống bàn sắt, đem Thái bà sợ tới nức run lên.



Hoắc Trầm theo bản năng muốn cự tuyệt, chính là bình tĩnh nghĩ lại, lại cảm thấy không có lí do gì để cự tuyệt, rốt cuộc là lức trước hỏi qua ý tứ của mình chính mình cũng đã đồng ý, hơn nữa xác nhận cũng nên đi xem mặt tìm một tức phụ. Bằng không trong lòng lại vẫn còn nhớ thương Tiểu Đào. Buổi tối thời điểm chịu không nổi, cũng nghĩ tới Tiểu Đào, rõ ràng chính là đang âm thầm chiếm tiện nghi của người ta. Như vậy chuyện này, ngẫm lại cũng thấy bản thân đuối lý.

"Được, bà bà, ta rửa tay chút, rồi đi qua" Hoắc Trầm trầm giọng đáp ứng trên mặt lại không vó nửa điểm vui mừng.

" ai! Không vội, nếu không ngươi lại đến hậu viện thay một thân y phục sạch sẽ, miễn cho người ta chê cười." Vừa rồi Đại thiết tượng đê chuỳ vang một tiếng như vậy, mặt mũi lại không cao hứng,cho rằng chính hắn không muốn đi xem mặt, trong lòng chính là đang âm thầm nói: Đứa nhỏ này, thật đáng thương, bị nhà gái vứt bỏ một lần liền không muốn đề thân một lần nữa. Hoắc Trầm đi đến thùng nước lớn rửa tay, lại dùng khăn lau, liền đĩnh đạc đi ra ngoài: " không cần, dù sao đều là người trên trấn đều quen biết, chăm chút quá cố tình ngược lại làm cho người ta chê cười." Hắn lười phải đi đổi y phục lại, còn không phải là đi xem cái mặt sao, cùng lắm thì thành thì thành không thành thì thôi. Vào cửa hàng nước tương Thái gia, đầu tiên là thấy Thái lão cha đứng sau quầy hàng, đang cầm cái bình sứ rót nước tương. Liền đặt xuống đến tiếp đón, Hoắc Trầm liền theo hướng trong đi, thấy bàn bát tiên trước mắt quả nhiên ngồi hai mẹ con, nhận ra mẫu thân của bên kia chính là tức phụ của tiệm bánh bao Tưởng gia.

" Tạ đại thẩm" làm vãn bối Hoắc Tràm cảm thấy mình nên trước chào hỏi nhân gia một chút. Tạ đại thẩm dáng người phúc hậu, mặt tròn một vòng lớn, vừa thấy chính là hàng ngày thường ăn bánh bao thịt, nói chuyện giọng cũng thô, một ngày ăn một khay bánh bao cũng không hề cố sức.

" Đại Trầm, chúng ta là hương thân cùng quê, không cần vòng vo, vừa rồi Thái bà bà cũng cùng ta nói qua, chúng ta hai nhà đều có thể được coi là phú hộ trên trấn. Vừa vặn môn đăng hộ đối, đây là khuê nữ nhà ta Tạ Viên, ngày thuòng là làm việc sau bếp, không cho nàng ra phía trước làm việc ngươi cũng chưa có thấy qua, cũng là người có năng lực, có khả năng sinh hài tử. Đại thẩm biết, ngươi cũng đặc biệt nhanh nhẹn có khả năng, hàng ngày có thể đánh được bao nhiêu đồ vật?"

" mười cái đi." Hoắc Trầm nhìn lướt qua khuê nữ nhà nàng, đúng thật là lớn lên giống nương, cũng một bộ dáng lưng hùm vai gấu rất xứng với khuôn mặt tròn kia, người cũng như tên thật đủ viên.

Hoắc Trầm trong lòng rất thất vọng, cô nương này lớn lên không dễ nhìn như Tiểu Đào liền thôi, nhưng cũng không trắng như Tiểu Đào, nhìn ngây ngô, còn không thích cười. Có sức lực thì được lợi ích gì, sức lức lớn có so được với sức của hắn không? Hắn là tìm tiểu tức phụ a, lại không phải tìm đồ đệ học nghề, tức phụ là nên tìm người như Tiểu Đào a, mà không phải.....

Hoắc Trầm âm thầm lắc lắc đầu, Tiểu Đào, Tiểu Đào.... Như thế nào trong đầu chỉ toàn Tiểu Đào? Tiểu cô nương mới mười bốn, thật sự là đòi trâu già gặm cỏ non mà, vẫn là thật sự quên Tiểu Đào đi. Nghĩ như vậy, Hoắc Trầm ngẩng đầu lên, lại nhìn hai mẹ con Tạ gia một cái, vẫn là có chút khác biệt, chỉ phải quay đầu nhìn về một bên.

Tạ đại thẩm lại cho răng tuổi trẻ không bỏ được sĩ diện, chỉ tiếp tục truy vấn nói: " một cái lưỡi hái có thể bán được bao nhiêu tiền? Ngươi một ngày bán chắc không ít đi, có phải hay không một năm bốn mùa đều được như vậy hay chỉ có ngày vụ thu mới như vậy? Một năm tích góp được bao nhiêu, có đủ mua được vài mẫu đất không?"

Hoắc Trầm càng nghe càng thấy phiền chán, đây đâu phải xem người, đây là xem tiền mới đừng. Nếu là xem tiền, vận nhất về sau già yếu nằm một chỗ không phải là bị nhà gái ghét bỏ sao.

Thợ rèn giờ phút này đối với người khác hỏi hắn thu vào bao nhiêu phi thường không thoải mái, lại quên trước đó hai ngày chính hắn chủ động nói cho Tiểu Đào chuyện một ngày có thể đánh được bao nhiêu đồ, kiếm được bao nhiêu, còn một hai phải đưa cho nàng một miếng thịt. Tạ đại thẩm vừa hỏi xong, thấy thợ rèn không phản ứng cũng không trả lời, không khí nhất thời lâm vào xấu hổ, trền mặt liền có điểm không nhịn được. Thái hà bà vội vàng lại đây hoà giải: " Đại Trầm, đại thẩm hỏi ngươi, có phải hay không nghe không rõ?" Hoắc Trầm chợt đứng lên: " bà bà, ta còn có vài món đồ quan trong còn chưa có làm xong, xin phép về trước tiếp tục làm." Hắn đứng dậy đi hai bước rồi xuất phát từ lễ phép quay lại đối với Tạ đại thẩm nói: " Đại thẩm, ta hôm nay nhiều công việc, liền không thể cùng ngài tán gẫu."

Thái lão nương vừa thấy chuyện này chính là không thành, vội vàng đuổi theo Hoắc Trầm đi ra ngoài, tới tiệm thợ rèn, mới nhỏ giọng nói: " Đại Trầm, theo lí thuyết, lần đầu gặp mặt nàng không nên nói tới chuyện nguoi kiếm được bao nhiêu tiền. Nhưng là, người ta cũng là vì hài tử mà suy tính sao, hơn nữa Tạ gia có tiền, sẽ không tham tài sản của ngươi, nói không chừng của hồi môn sẽ đưa ngươi không ít đâu."

" bà bà, ngài cũng đừng khuyên, khuê nữ nhà nàng ta không hiếm lạ. Ta kiếm nhiều hay ít cũng khôbg có quan hệ với nàng, không cần thiết phải dò hỏi như vậy. Nhà bọn họ có hay không nhiều của hồi môn tư cũng không dể bụng, ta là nam nhân, tự nhiên có thể nuôi sống vợ con, nếu là ta coi trọng cô nương nào dù nàng không có của hồi môn ta cũng nguyện ý cưới nàng." Hoắc Trầm bình tĩnh, chau mày nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Thợ Rèn Tiểu Mật Đào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook