Chương 28
Đông Phương Ngọc Như Ý
09/02/2019
Tiểu Đào chưa bao giờ đi đâu quá xa nhả, tuy là có đi lên trấn bán đồ ăn nhưng cũng chỉ là ban ngày đi bán, tối đều về nhà ngủ. Tưởng tượng nếu
rời nhà đi đến tận vào thành, ở nơi khác cùng với một đám người không
quen biết, nàng liền có chút khiếp đảm, không muốn đi. Huống chi trong
lòng còn vướng bận Hoắc Trầm nào bỏ đi được.
Tiểu Liễu tựa ở khung cửa nhíu mày đi đến nói: " Mã đại nương tuy rằng không có con gái, nhưng bà ta còn có cháu gái, cũng có cả cháu gái bên ngoại, chuyện tốt như vậy sao còn không cho cháu gái bà ta còn nhớ đến nhà chúng ta. Nhìn bà ta cười hề hề như trộm vậy khẳng định không có ý tốt."
Diệp thị đối với nghi ngờ của nhị nhi nữ không quá tán thành, thấp giọng trách mắng: " con đừng có đem ai cũng thành người xấu, người ta có ý tốt giúp chúng ta chuyện này, có đi hay không là do chúng ta quyết định, người ta lại không ép ta, hà tất lại nghĩ người khác như vậy.?"
Tiểu Liễu bĩu môi, không nói thêm cái gì nữa, chỉ nhìn về phía đại tỷ, chờ nàng tỏ thái độ.
Tiểu Đào là có chút động tâm, rốt cuộc là có ngay 5 lượng bạc, đối với nhà nàng mà nói là cả một số tiền lớn.
Nếu là trước kia nghe tới chuyện này, nàng tuy là có sợ hãi nhưng là cuối cùng có khả năng là sẽ đáp ứng đi. Chính là hiện tại nàng không nghĩ sẽ đi, hà tất chỉ vì 5 lượng bạc bỏ lỡ một mối nhân duyên, chờ ba năm nữa nàng trở về, có thể dùng 5 lượng bạc này đi đổi lấy người tốt hơn Hoắc Trầm hay sao?
" nương, huyện thành quá xa, con không mốn đi." Tiểu Đào cúi đầu nhỏ giọng nói.
" không đi liền không đi, nương cũng luyến tiếc con đi a, dù nhà ta qua ngày gian nan, cũng không có đói chết được. Nương trước kia giúp. Việc trong bếp của nhà giàu, đều có những bí mật không muốn ai biết, cuộc sống lúc đó thật quá vất vả." Tiểu Đào chỉ nghĩ đường xa, còn lại chính là vướng bận về Hoắc thợ rèn. Diệp thị thì lại nghĩ đến rất nhiều chuyện, bởi vì từ nhỏ là người thật thà nên chịu nhièu uất ức, đến khi đến làm người ở cho nhà giàu làm một đứa nhóm củi trong phòng bếp, không thiếu bị người khác khi dễ. Hơn nữa, những người đó lớn lên xinh đẹp đều liều mạng đến trước mặt các thiếu gia, tranh nhau muốn bò lên giường các thiếu gia, dù là làm một cái tiểu thiếp hay thông phòng. Nhưng cuối cùng đều giống nhau không có kết quả tốt.
Nữ nhi của mình có tính tình gì, Diệp thị đều biết. Tiểu Đào nếu vào người hầu của nhà giàu tự nhiên sẽ không giống như những người đó đi bò lên giường của chủ tử. Nhưng những địa phương đó như những chảo nhuộm, đặc biệt dễ dàng làm con người ta nhiễm hỏng.
Tiểu Liễu ở một bên ôm tay nói: " đúng vậy, con cũng cảm thấy tỷ tỷ không cần đi làm người hầu cho người ta sai sử. Con bây giờ cũng lớn rồi, về sau cũng có thể lên trấn bán đồ a, chẳng sợ không bán được đường táo con có thể bán được cái khác nha. Anh Tử cũng đã có thể cho gà lợn ăn, nhà ta có thể nuôi thêm nhiều vịt ngỗng cho đẻ lấy trứng, rồi mang lên trấn bán cũng có tiền nha."
Diệp thị nhìn hai nữ nhi hiểu chuyện lòng tràn dầy vui mừng, hai tiểu nha đầu vừa hiểu chuyện lại xinh đẹp lại nhanh nhẹn biết việc, tương lại gả chồng cũng luyến tiếc gả xa a, nhất định không thể gả ra khỏi trấn.
Ba người quyết định tốt việc này, buổi tối Điền Mãn Thương trở về, cùng hắn nói vài câu đơn giản cũng liền thôi. Khuê nữ không đi làm nha hoàn, Điền Mãn Thương cũng không vì 5 lượng bạc mà cưỡng ép nàng đi. Nhưng nghe là Mã đại tẩu tới trong lòng hắn liền động.
Điền Mãn Thương gần đây vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của bên gánh xây, biết chuồng dê xây xong rồi, hiện tại đang giúp Mã gia xây nóc nhà, hắn đi tìm chủ gánh hai lần, cũng không có câu trả lời, chỉ nói chờ ý của Mã gia.
Nếu Mã đại tẩu chịu đến đây, đem chuyện tốt như vậy cho khuê nữ nhà hắn, nói như vậy chứng minh Mã gia đối với hắn không có ý kiến. Vì thế hắn âm thầm quyết định, ngày mai mang công cụ lên trực tiếp đi đến Mã gia, chỉ cần hắn không có bị đuổi ra ngoài hắn liền da mặt dày ở lại làm việc, phảii kiếm tiền nuôi gia đình sống qua ngày còn lo lắng chuyện mặt mũi làm gì.
Mưa thu kéo dài đến khi hoàng hôn, sáng sớm ngày thứ hai mặt trời lên cao, tuy trên đường có chút lầy lội, nhưng điều đó không làm cho hai cha con Điền Mãn Thương cùng Tiểu Đào dừng bước chân lại.
Biết hôm nay có thể bán hàng sẽ không nhiều cho nên nàng chỉ làm nửa rổ đường táo, chính là nàng nghĩ hộm nay nàng sẽ không ngồi ngốc ở nhà, có thể bán được liền bán, thứ hai là.....giống như là nàng muốn gặp người kia.
Hoắc Trầm vừa mới mở mắt, liền thấy ánh năngs chói chang trong lòng liền vui vẻ, lăn long lóc bò lên. Thời tiết tốt như vậy, hôm nay Tiểu Đào sẽ điến đi? Hôm qua cả một ngày không được nhìn thấy nàng, nhớ nàng muốn cào tâm cào phổi, đồ ăn ở trong bếp đều bị hắn ăn hết, hắn tìm kiếm một lúc cũng chỉ tìm thấy nửa cái màn thầu, hắn mang đi nướng cho tương đậu lên ăn xong liền Đi làm việc.
Hôm nay hắn làm không phải là nông cụ mà lấy một khối bạc, hắn muốn làm một cây châm bạc. Kỳ thật nghề đánh bạc cùng rèn sắt có rất nhiều chỗ giống nhau, chẳng qua là lực đạo cần khống chế một chút, hắn liền đi lấy chuỳ sắt nhỏ nhất tới gõ.
Gần đây Tiểu Đào thích búi tóc cao, mỗi ngày đều một kiểu khác nhau, tuy rằng hắn nhin thấy đẹp nhưng thấy trên đầu của nàng quá đơn sơ, hắn muốn làm cho nầng một trâm hoa đào thật xinh đẹp.
Đã là ngày1 tháng 9, nghĩ lại chính mình cùng nàng chung đụng bao ngày qua, Hoắc Trầm trong lòng cảm thấy kích động, trước kia tuy là có đưa qua cho nàng kéo nhưng cái kéo sắc bén như vậy làm sao có thể trở thành vật đính ước của hắn và Tiểu Đào được. Chỉ cần đến ngày đó, nàng đáp bứng hắn, hắn liền đưa cho nàng cây trâm này.
Rất nhanh, thân của cây trâm liền làm xong, chỉ còn lại hoa đào cần phải làm tinh tế tỉ mỉ, phải tốn thời gian khắc từng cánh hoa. Trên đường không có tiếng rao quen thuộc, thợ rèn không nhịn được liền thăm dò nhìn ra ngoài.
" Đại Trầm ca, huynh nhìn cái gì vậy?" Âm thanh ngày đêm tơ tưởng đột nhiên xuất hiện bên tai, Hoắc Trầm đột nhiên quay đầu lại khó nén được kinh hỉ: " Tiểu Đào, muội tới rồi!"
" ừ, ngày hôm qua trời mưa ta không có tới trấn trên được, ta lại thiếu huynh một ngày cơm."
Tiểu Đào thật thà có cảm thấy thật có lỗi với hắn.
" không có việc gì, ngày hôm qua trời lạnh như vậy, ta vốn dĩ cũng không nghĩ muốn muội tới." Hoắc Trầm cười nói.
" sáng hôm nay huynh ăn gì a? Ta cảm thấy đồ ăn hôm trước để lại chỉ sợ ăn không đếm hôm nay đi."
Vừa nghe lời này, trong lòng Hoắc Trầm liền cảm thấy thật ấm áp, khó trách hôm nay nàng không chờ bán hàng xong mới tới, mà là vừa lên trấn liền vào nhà hắn trước. Là sợ hắn không có cơm ăn đâu có thể thấy được Tiểu Đào rất quan tâm đến hấn.
" còn thừa nửa cái màn thầu, ta vừa nướng lên ăn, vẫn có thể chịu được lát nữa buổi trưa muội đừng tới quá muộn là được."
Tiểu Đào lắc đầu cười nói: " như vậy sao được, huynh còn phải làm việc nặng lại tốn sức, cũng không thể đói bụng được. Như vậy đi, có thể làm nhanh nhất là bánh rán cùng mì, ta làm cho huynh mấy cái bánh rán đi rồi huynh cuộn với tương ăn."
Thời điểm đi qua Hoắc Trầm, Tiểu đào giật mình phát hiện, " cục sắt" trong tay hắn sáng long lanh: " Đại Trầm ca, tay nghề của huynh ngày càng tốt nha, sắt huynh đánh cũng có thể đẹp đến như vậy a."
Hoắc Trầm cười ha ha: " đây không phải sắt a, đây là bạc. Ta muốn đánh một cây trâm bạc, muội nhìn xem, ở đây ta muốn khắc ba đoá hoa đào."
Tiểu Đào gần đây vẫn để ý chuyện trang điểm của mình, chính là trong nhà đồ trang sức không có nhiều, nàng cũng ngại dùng trang sức của nương lúc thành thân, mỗi ngày đều nghĩ một kiểu búi tóc mới, nhưng cũng chỉ là dùng hai cái trâm gỗ trụ lại búi tóc. Nói trắng ra là trâm của nàng chỉ là hai cây gậy mà thôi, trâm bạc hình hoa đào nàng chưa từng nhìn thấy bao giờ. Mời nhìn qua một cây trâm xinh đẹp nhất cũng là của Tạ đại thẩm của tiệm bánh bao, là hoa mai trâm nhưng là chỉ có một đoá hoa mai mà thôi.
Ánh mắt tiểu cô nương nhìn về phía cây trâm không tự chủ được mà phát ra vài phần hâm mộ, nhưng nàng cũng không có nhìn lâu, cất bước liền đi vể phía sau nhà. Múc nước nàho bột rất nhanh liền làm xong một chồng bánh rán.
Kỳ thật Hoắc Trầm càng muốn là ăn mì trộn tương, chẳng qua là vài ngày nữa là có thể ăn mì trường thọ, nhịn hai ngày đi, bánh rán cũng rất ngon. Thời điểm nấu cơm trưa, Tiểu Đào vội vàng xào rau làm bánh nướng áp chảo, Hoắc Trầm ngồi cạnh bếp thêm củi cho nàng, đồng thời cầm cái giũa nhỏ mài trâm bạc, ba đoá hoa đào thoáng đã thành hình, lớn nhỏ bất đồng, từng cánh hoa sống động như thật.
Lúc xào rau, Tiểu Đào thỉnh thoảng cũng có liếc nhìn một cái không chỉ có thể nhìn thấy trâm bạc tinh xảo mà còn có thể nhìn thấy người đang chế tác cây trâm, trên mặt đều là nụ cười. Tuy rằng hắn cái gì cũng chưa nói nhưng Tiểu Đào cảm thấy, cây trâm này chính là muốn tặng cho nàng.
Cơm nước xong, Hoắc Trầm lưu luyến không rời đưa Tiểu đào ra sân sau, muốn tìm chuyện để nói liền hỏi: " ngày mai chúng ta ăn gì nha?"
Tiểu Đào quay đầu nhìn lại, hướng hắn ôn nhu cười cười: " ngày mai làm vằn thắn đi, huynh không phải thích ăn sủi cảo rau cần sao? Ngày mai ta mang ít rau cần tới đây, huynh đến nhà Trần đại thúc mua ít thịt về làm nhân."
" được, vậy mai muội tới sớm một chút, đừng quên ngày hôm sau làm mì trường thọ a!" Hoắc Trầm thích ăn sủi cảo, càng thích hơn là nhìn nàng làm sủi cảo, tay nhỏ trắng nõn từng bước một gói từng cái, giống như là nàng đang nhéo lỗ tai hắn, làm cho hắn ngứa đến tận trong lòng.
Kỳ thật hắn biết, Tiểu Đào không quên sinh thần của hắn, chính là trong lòng mong ngóng lâu như vậy, hắn mới không nhịn được mà nói ra.
Tiểu Đào cười: " yên tâm đi, ta vẫn nhớ kĩ. Ta dang nghĩ thêm hai món mới cho huynh đảm bảo ăn một lần lại muốn ăn thêm."
" thật sự? Thì ra muội dụng tâm như vậy, ta đây liền an tâm rồi." Hoắc Trầm cười hắc hắc không ngưng.
Tiểu Đào tâm tình không tồi, bước chân nhẹ nhàng mà về đến nhà, vừa vào trong sân, đã bị một màn trước mặt làm cho sợ ngây người.
Tiểu Liễu mặt mũi tái nhợt bưng một chậu nước màu đỏ như máu đi ra ngoài, mùi máu nồng nặc trong không khí ập vào mặt.
Tiểu cô nương luôn kiên cường lạc quan, vừa nhìn thấy nàng liền rơi nước mắt: " tỷ, tỷ đã về rồi, cha xảy ra chuyện rồi, tỷ nhanh vào xem đi."
Rổ trong tay Tiểu Đào liền quăng xuống đất, ngơ ngác nhìn về phía cửa, chỉ nghe được tiếng mắng chửi của nãi nãi, nàng cất bước chạy như điên vào trong phòng.
Tiểu Liễu tựa ở khung cửa nhíu mày đi đến nói: " Mã đại nương tuy rằng không có con gái, nhưng bà ta còn có cháu gái, cũng có cả cháu gái bên ngoại, chuyện tốt như vậy sao còn không cho cháu gái bà ta còn nhớ đến nhà chúng ta. Nhìn bà ta cười hề hề như trộm vậy khẳng định không có ý tốt."
Diệp thị đối với nghi ngờ của nhị nhi nữ không quá tán thành, thấp giọng trách mắng: " con đừng có đem ai cũng thành người xấu, người ta có ý tốt giúp chúng ta chuyện này, có đi hay không là do chúng ta quyết định, người ta lại không ép ta, hà tất lại nghĩ người khác như vậy.?"
Tiểu Liễu bĩu môi, không nói thêm cái gì nữa, chỉ nhìn về phía đại tỷ, chờ nàng tỏ thái độ.
Tiểu Đào là có chút động tâm, rốt cuộc là có ngay 5 lượng bạc, đối với nhà nàng mà nói là cả một số tiền lớn.
Nếu là trước kia nghe tới chuyện này, nàng tuy là có sợ hãi nhưng là cuối cùng có khả năng là sẽ đáp ứng đi. Chính là hiện tại nàng không nghĩ sẽ đi, hà tất chỉ vì 5 lượng bạc bỏ lỡ một mối nhân duyên, chờ ba năm nữa nàng trở về, có thể dùng 5 lượng bạc này đi đổi lấy người tốt hơn Hoắc Trầm hay sao?
" nương, huyện thành quá xa, con không mốn đi." Tiểu Đào cúi đầu nhỏ giọng nói.
" không đi liền không đi, nương cũng luyến tiếc con đi a, dù nhà ta qua ngày gian nan, cũng không có đói chết được. Nương trước kia giúp. Việc trong bếp của nhà giàu, đều có những bí mật không muốn ai biết, cuộc sống lúc đó thật quá vất vả." Tiểu Đào chỉ nghĩ đường xa, còn lại chính là vướng bận về Hoắc thợ rèn. Diệp thị thì lại nghĩ đến rất nhiều chuyện, bởi vì từ nhỏ là người thật thà nên chịu nhièu uất ức, đến khi đến làm người ở cho nhà giàu làm một đứa nhóm củi trong phòng bếp, không thiếu bị người khác khi dễ. Hơn nữa, những người đó lớn lên xinh đẹp đều liều mạng đến trước mặt các thiếu gia, tranh nhau muốn bò lên giường các thiếu gia, dù là làm một cái tiểu thiếp hay thông phòng. Nhưng cuối cùng đều giống nhau không có kết quả tốt.
Nữ nhi của mình có tính tình gì, Diệp thị đều biết. Tiểu Đào nếu vào người hầu của nhà giàu tự nhiên sẽ không giống như những người đó đi bò lên giường của chủ tử. Nhưng những địa phương đó như những chảo nhuộm, đặc biệt dễ dàng làm con người ta nhiễm hỏng.
Tiểu Liễu ở một bên ôm tay nói: " đúng vậy, con cũng cảm thấy tỷ tỷ không cần đi làm người hầu cho người ta sai sử. Con bây giờ cũng lớn rồi, về sau cũng có thể lên trấn bán đồ a, chẳng sợ không bán được đường táo con có thể bán được cái khác nha. Anh Tử cũng đã có thể cho gà lợn ăn, nhà ta có thể nuôi thêm nhiều vịt ngỗng cho đẻ lấy trứng, rồi mang lên trấn bán cũng có tiền nha."
Diệp thị nhìn hai nữ nhi hiểu chuyện lòng tràn dầy vui mừng, hai tiểu nha đầu vừa hiểu chuyện lại xinh đẹp lại nhanh nhẹn biết việc, tương lại gả chồng cũng luyến tiếc gả xa a, nhất định không thể gả ra khỏi trấn.
Ba người quyết định tốt việc này, buổi tối Điền Mãn Thương trở về, cùng hắn nói vài câu đơn giản cũng liền thôi. Khuê nữ không đi làm nha hoàn, Điền Mãn Thương cũng không vì 5 lượng bạc mà cưỡng ép nàng đi. Nhưng nghe là Mã đại tẩu tới trong lòng hắn liền động.
Điền Mãn Thương gần đây vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của bên gánh xây, biết chuồng dê xây xong rồi, hiện tại đang giúp Mã gia xây nóc nhà, hắn đi tìm chủ gánh hai lần, cũng không có câu trả lời, chỉ nói chờ ý của Mã gia.
Nếu Mã đại tẩu chịu đến đây, đem chuyện tốt như vậy cho khuê nữ nhà hắn, nói như vậy chứng minh Mã gia đối với hắn không có ý kiến. Vì thế hắn âm thầm quyết định, ngày mai mang công cụ lên trực tiếp đi đến Mã gia, chỉ cần hắn không có bị đuổi ra ngoài hắn liền da mặt dày ở lại làm việc, phảii kiếm tiền nuôi gia đình sống qua ngày còn lo lắng chuyện mặt mũi làm gì.
Mưa thu kéo dài đến khi hoàng hôn, sáng sớm ngày thứ hai mặt trời lên cao, tuy trên đường có chút lầy lội, nhưng điều đó không làm cho hai cha con Điền Mãn Thương cùng Tiểu Đào dừng bước chân lại.
Biết hôm nay có thể bán hàng sẽ không nhiều cho nên nàng chỉ làm nửa rổ đường táo, chính là nàng nghĩ hộm nay nàng sẽ không ngồi ngốc ở nhà, có thể bán được liền bán, thứ hai là.....giống như là nàng muốn gặp người kia.
Hoắc Trầm vừa mới mở mắt, liền thấy ánh năngs chói chang trong lòng liền vui vẻ, lăn long lóc bò lên. Thời tiết tốt như vậy, hôm nay Tiểu Đào sẽ điến đi? Hôm qua cả một ngày không được nhìn thấy nàng, nhớ nàng muốn cào tâm cào phổi, đồ ăn ở trong bếp đều bị hắn ăn hết, hắn tìm kiếm một lúc cũng chỉ tìm thấy nửa cái màn thầu, hắn mang đi nướng cho tương đậu lên ăn xong liền Đi làm việc.
Hôm nay hắn làm không phải là nông cụ mà lấy một khối bạc, hắn muốn làm một cây châm bạc. Kỳ thật nghề đánh bạc cùng rèn sắt có rất nhiều chỗ giống nhau, chẳng qua là lực đạo cần khống chế một chút, hắn liền đi lấy chuỳ sắt nhỏ nhất tới gõ.
Gần đây Tiểu Đào thích búi tóc cao, mỗi ngày đều một kiểu khác nhau, tuy rằng hắn nhin thấy đẹp nhưng thấy trên đầu của nàng quá đơn sơ, hắn muốn làm cho nầng một trâm hoa đào thật xinh đẹp.
Đã là ngày1 tháng 9, nghĩ lại chính mình cùng nàng chung đụng bao ngày qua, Hoắc Trầm trong lòng cảm thấy kích động, trước kia tuy là có đưa qua cho nàng kéo nhưng cái kéo sắc bén như vậy làm sao có thể trở thành vật đính ước của hắn và Tiểu Đào được. Chỉ cần đến ngày đó, nàng đáp bứng hắn, hắn liền đưa cho nàng cây trâm này.
Rất nhanh, thân của cây trâm liền làm xong, chỉ còn lại hoa đào cần phải làm tinh tế tỉ mỉ, phải tốn thời gian khắc từng cánh hoa. Trên đường không có tiếng rao quen thuộc, thợ rèn không nhịn được liền thăm dò nhìn ra ngoài.
" Đại Trầm ca, huynh nhìn cái gì vậy?" Âm thanh ngày đêm tơ tưởng đột nhiên xuất hiện bên tai, Hoắc Trầm đột nhiên quay đầu lại khó nén được kinh hỉ: " Tiểu Đào, muội tới rồi!"
" ừ, ngày hôm qua trời mưa ta không có tới trấn trên được, ta lại thiếu huynh một ngày cơm."
Tiểu Đào thật thà có cảm thấy thật có lỗi với hắn.
" không có việc gì, ngày hôm qua trời lạnh như vậy, ta vốn dĩ cũng không nghĩ muốn muội tới." Hoắc Trầm cười nói.
" sáng hôm nay huynh ăn gì a? Ta cảm thấy đồ ăn hôm trước để lại chỉ sợ ăn không đếm hôm nay đi."
Vừa nghe lời này, trong lòng Hoắc Trầm liền cảm thấy thật ấm áp, khó trách hôm nay nàng không chờ bán hàng xong mới tới, mà là vừa lên trấn liền vào nhà hắn trước. Là sợ hắn không có cơm ăn đâu có thể thấy được Tiểu Đào rất quan tâm đến hấn.
" còn thừa nửa cái màn thầu, ta vừa nướng lên ăn, vẫn có thể chịu được lát nữa buổi trưa muội đừng tới quá muộn là được."
Tiểu Đào lắc đầu cười nói: " như vậy sao được, huynh còn phải làm việc nặng lại tốn sức, cũng không thể đói bụng được. Như vậy đi, có thể làm nhanh nhất là bánh rán cùng mì, ta làm cho huynh mấy cái bánh rán đi rồi huynh cuộn với tương ăn."
Thời điểm đi qua Hoắc Trầm, Tiểu đào giật mình phát hiện, " cục sắt" trong tay hắn sáng long lanh: " Đại Trầm ca, tay nghề của huynh ngày càng tốt nha, sắt huynh đánh cũng có thể đẹp đến như vậy a."
Hoắc Trầm cười ha ha: " đây không phải sắt a, đây là bạc. Ta muốn đánh một cây trâm bạc, muội nhìn xem, ở đây ta muốn khắc ba đoá hoa đào."
Tiểu Đào gần đây vẫn để ý chuyện trang điểm của mình, chính là trong nhà đồ trang sức không có nhiều, nàng cũng ngại dùng trang sức của nương lúc thành thân, mỗi ngày đều nghĩ một kiểu búi tóc mới, nhưng cũng chỉ là dùng hai cái trâm gỗ trụ lại búi tóc. Nói trắng ra là trâm của nàng chỉ là hai cây gậy mà thôi, trâm bạc hình hoa đào nàng chưa từng nhìn thấy bao giờ. Mời nhìn qua một cây trâm xinh đẹp nhất cũng là của Tạ đại thẩm của tiệm bánh bao, là hoa mai trâm nhưng là chỉ có một đoá hoa mai mà thôi.
Ánh mắt tiểu cô nương nhìn về phía cây trâm không tự chủ được mà phát ra vài phần hâm mộ, nhưng nàng cũng không có nhìn lâu, cất bước liền đi vể phía sau nhà. Múc nước nàho bột rất nhanh liền làm xong một chồng bánh rán.
Kỳ thật Hoắc Trầm càng muốn là ăn mì trộn tương, chẳng qua là vài ngày nữa là có thể ăn mì trường thọ, nhịn hai ngày đi, bánh rán cũng rất ngon. Thời điểm nấu cơm trưa, Tiểu Đào vội vàng xào rau làm bánh nướng áp chảo, Hoắc Trầm ngồi cạnh bếp thêm củi cho nàng, đồng thời cầm cái giũa nhỏ mài trâm bạc, ba đoá hoa đào thoáng đã thành hình, lớn nhỏ bất đồng, từng cánh hoa sống động như thật.
Lúc xào rau, Tiểu Đào thỉnh thoảng cũng có liếc nhìn một cái không chỉ có thể nhìn thấy trâm bạc tinh xảo mà còn có thể nhìn thấy người đang chế tác cây trâm, trên mặt đều là nụ cười. Tuy rằng hắn cái gì cũng chưa nói nhưng Tiểu Đào cảm thấy, cây trâm này chính là muốn tặng cho nàng.
Cơm nước xong, Hoắc Trầm lưu luyến không rời đưa Tiểu đào ra sân sau, muốn tìm chuyện để nói liền hỏi: " ngày mai chúng ta ăn gì nha?"
Tiểu Đào quay đầu nhìn lại, hướng hắn ôn nhu cười cười: " ngày mai làm vằn thắn đi, huynh không phải thích ăn sủi cảo rau cần sao? Ngày mai ta mang ít rau cần tới đây, huynh đến nhà Trần đại thúc mua ít thịt về làm nhân."
" được, vậy mai muội tới sớm một chút, đừng quên ngày hôm sau làm mì trường thọ a!" Hoắc Trầm thích ăn sủi cảo, càng thích hơn là nhìn nàng làm sủi cảo, tay nhỏ trắng nõn từng bước một gói từng cái, giống như là nàng đang nhéo lỗ tai hắn, làm cho hắn ngứa đến tận trong lòng.
Kỳ thật hắn biết, Tiểu Đào không quên sinh thần của hắn, chính là trong lòng mong ngóng lâu như vậy, hắn mới không nhịn được mà nói ra.
Tiểu Đào cười: " yên tâm đi, ta vẫn nhớ kĩ. Ta dang nghĩ thêm hai món mới cho huynh đảm bảo ăn một lần lại muốn ăn thêm."
" thật sự? Thì ra muội dụng tâm như vậy, ta đây liền an tâm rồi." Hoắc Trầm cười hắc hắc không ngưng.
Tiểu Đào tâm tình không tồi, bước chân nhẹ nhàng mà về đến nhà, vừa vào trong sân, đã bị một màn trước mặt làm cho sợ ngây người.
Tiểu Liễu mặt mũi tái nhợt bưng một chậu nước màu đỏ như máu đi ra ngoài, mùi máu nồng nặc trong không khí ập vào mặt.
Tiểu cô nương luôn kiên cường lạc quan, vừa nhìn thấy nàng liền rơi nước mắt: " tỷ, tỷ đã về rồi, cha xảy ra chuyện rồi, tỷ nhanh vào xem đi."
Rổ trong tay Tiểu Đào liền quăng xuống đất, ngơ ngác nhìn về phía cửa, chỉ nghe được tiếng mắng chửi của nãi nãi, nàng cất bước chạy như điên vào trong phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.