Chương 3
Đông Phương Ngọc Như Ý
23/12/2018
Thái lão nương lôi kéo tay Điền Đào, lập tức vào cửa hàng thợ rèn.
"Đại Trầm, ta tới giới thiệu cho ngươi, đây là Điền gia thôn, Điền Đào, thường tới trấn bán xâu quả đường táo. Nàng bị trộm mất hầu bao, muốn mượn ta hai mươi văn tiền, đúng lúc ta không có tiền, không bằng ngươi cho nàng mượn chút đi. Ta đảm bảo, tiểu Đào nhân phẩm không có vấn đề khẳng định sẽ đem tiền trả lại cho ngươi."
Thái lão nương đem lời muốn nói một hơi đem ra nói hết, căn bản không chú ý tới Điền Đào ở bên cạnh luôn lôi kéo tay áo bà muốn cho bà dừng lại đừng nói nữa:" bà bà, bà bà, ta đã thiếu người ta một lưỡi liềm chưa có trả, như thế nào còn không biết xấu hổ còn muốn mượn tiền người ta đâu."
Hoắc Trầm nhìn thấy hai người vào cửa, đã bước lên sau khi nghe rõ sự việc, liền hào phóng lấy ra hộp tiền, đưa ra trước mặt Điền Đào:"hôm nay tiền bán đều ở chỗ này, ngưới muốn nhiều hay ít tự mình lấy đi"
"Này..... Này, ta như thế nào không biết xấu hổ đâu, ta đã thiếu ngươi ba mươi văn, còn thế nào lại mượn hai mươi văn. Ta một hai ngày tới còn không có.... " Tiểu cô nương không phải người có lòng tham không đáy, từ trước đến nay còn không quen biết Hoắc Trầm, nay hắn có thể giúp mình chuyện lớn như vậy là đã làm nàng phi thường cảm kích rồi, thật sự ngượng ngùng mượn tiền của hắn.
"không có việc gì, không phải là hai mươi văn tiền sao, việc rất nhỏ, ta đưa cho ngươi." Hoắc Trầm duỗi tay vào hộp tiền lấy một cái, đặt trên bàn cao, kiên nhẫn đếm ra đủ hai mươi văn tiền đồng để ra trước mặt Điền Đào, lại đem mấy văn tiền đồng còn dư ra ném vào hộp tiền.
Thái lão nương nói:" Ngươi nhìn xem ta nói đối với đại Trầm hai mươi văn tiền này chính là việc nhỏ a. Đại Trầm tay nghề tốt, người lại trượng nghĩa nhiệt tình, về sau ngươi nếu có việc gì khó khăn cứ đến tìm hắn. Hắn kêu Hoắc Trầm, ngươi cứ kêu đại ca là được rồi."
Hoắc Trầm chưa được ai khen nhiều bao giờ, cười cười gãi đầu, đôi mắt sáng, con ngươi đen trầm tĩnh tựa đá quý, liếc về phía Điền Đào lại có chút ngại ngùng. Thái lão nương đầu óc linh quang chợt loé lên, không phải buổi sáng mới nói qua tìm cô nương tốt giới thiệu cho đại Trầm sao, trước mắt đây không phải là một cô nương tốt sao? Tiểu Đào bề ngoài xinh xắn, miệng lại ngọt, người lại chăm chỉ cần mẫn, tuyệt đối chính là nàng dâu tốt. Nghĩ vậy, bà cười tủm tỉm hỏi:"tiểu Đào, ngươi năm nay bao lớn rồi? "
"cảm ơn Hoắc đại ca." Tiểu Đào thật cẩn thận thu hồi hai mươi văn tiền bỏ vào rổ. Không nghĩ tới Thái lão nương đột nhiên hỏi tuổi của mình, đột nhiên nhảy sang chuyện này có chút lạ, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng đáp:"bà bà ta năm nay mười bốn"
"Mới mười bốn nha. " Thái lão nương có chút thất vọng, nếu mười sáu mười bảy thì tốt rồi, đại Trầm đã hai mươi ba, không chờ được thêm hai năm nữa a.
Hoắc Trầm trên mặt cũng hiện ra một tia thất vọng, tiểu cô nương này tuổi có chút quá nhỏ rồi, kém mình tận chín tuổi. Nếu ở nhà nàng là con đầu có khả năng cha nàng tuổi là ba mươi đi, người ta kêu mình là đại thúc cũng không quá đáng. Hoắc Trầm cúi đầu không nói chuyện nữa, Điền Đào không rõ chính mình mười bốn tuổi có cái gì không đúng, chỉ cảm thấy hắn có thể là có chút hối hận, liền vội vàng đảm bảo:" Hoắc đại ca, ngươi yên tâm, ta khẳng định sẽ mỗi ngày trả ngươi năm văn tiền, Tổng cộng là năm mươi văn mười ngày liền trả xong rồi."
Hoắc Trầm lúc này mới biết, biểu cảm của mình làm cho người ta hiểu lầm. Nhưng một tiếng Hoắc đại ca ngọt ngào kia kêu lên liền làm hắn trong lòng rối tinh rối mù, liền ngẩng đầu cười khan:" Không có việc gì, ngươi không phải gấp gáp trả, dù sao ta cũng không vội dùng. Nhà ta có một mình ta, ăn no liền xong, không cần thiết phải dùng đến tiền."
Nói xong, hắn có chút hối hận làm gì cùng tiểu cô nương nhà người ta cường điệu trong nhà chỉ còn một mình, mình thôi đâu, giống như tự phơi bày ra tâm tư của mình.
Điền Đào cũng không có nghĩ nhiều liên tục nói cám ơn, lúc này mới cùng Thái lão nương rời khỏi cửa hàng thợ rèn.
Trong lòng tiểu Đào tảng đá lớn đè trong lòng biến mất, bước chân liền nhẹ nhàng về nhà, đi được một nửa đường mới phát hiện ra mình rất đói bụng. Vừa rồi chạy như điên đi tìm hai tiểu khất cái, hao tổn rất nhiều thể lực, sau đấy lại buồn bực chỉ nghĩ đến chuyện năm mươi văn tiền cũng đã quên chuyên đói bụng. Nàng quay đầu liếc mắt về phía tây, đánh giá một chút hẳn là gần qua giờ ngọ một canh giờ rồi. ( một canh giờ = 2 tiếng)
Tiểu Đào đói đến mức choáng váng đầu, hai chân không ngăn được run rẩy, nàng nhấc miếng vải bố mềm trên rổ ra đem miếng vải mịn ở đáy rổ cẩn thận cầm lên, vươn đầu lưỡi nhỏ ra đem đường vụn ở trên đó liếm sạch sẽ. Lại đi đến bên bờ sông nhỏ rửa sạch tay, cúi xuống vốc hai vốc nước uống. Tiểu Đào đứng lên, cảm thấy chân tựa như có thêm chút sứ lực, không giống như vừa nãy run lên. Nàng liếc nhìn thôn nhỏ dưới chân núi Lương Sơn, an ủi chính mình, đi nhanh là có thể ăn cơm.
Không biết có phải là tác dụng của chút đường vụn hay là bởi vì gần tới nhà, đi đoạn đường này nàng ra không ít mồ hôi, thật nhanh liền tới của nhà. Nàng hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tốt lại biểu cảm trên mặt, yên lặng trong lòng tự cổ vũ bản thân, mới đẩy cánh cửa gỗ cũ nát ra.
Nãi nãi Đinh thị ôm đệ đệ hai tuổi Điền Tùng, ở bậc thang phơi nắng, hai người phơi nắng mơ màng đến mức sắp ngủ.
Mẫu thân Diệp thị đang băm rau dại cho gà ăn, thấy nữ nhi đảy cửa vào, liền buông dao thái cũ mòn trong tay đén đón:" Bán thế nào? Rất thuận lợi đi? "
Tiểu Đào hơi mỉm cười, gật đầu nói:" Rất thuận lợi, vừa đến trấn trên liền mở hàng, trước kia Thái bà bà đều mua hai văn tiền, lần này mua bốn văn tiền. Mà người họp chợ đều mua không ít, con mang một rổ đều bán hết, Tổng cộng bán được năm mươi văn. Mua lưỡi hái tốn ba mươi văn, còn dư lại hai mươi văn. Nương, sáng sớm người dậy sớm làm xâu quả, đường táo, sao bây giờ còn không đi nghỉ trưa."
Nghe được đồ bán tốt, Diệp thị thập phần vui mừng trên khuôn mặt tái nhợt có thêm vài phần thần thái, lại không để ý đến lời nghỉ trưa của tiểu Đào,nhận lấy lưỡi liềm để trên tường.
Điền Liễu cùng Điền Anh đang ngồi trên ghế gỗ chỗ râm mát lột vỏ đậu, thấy nàng về liền chạy tới, Điền Anh mười tuổi chạy tới cười hì hì. Lấy rổ trong tay tỷ tỷ, lật vải bố trong rổ con mắt trông mong nhìn vào. Chính là rổ bên trong trống rỗng, đều không có gì cả, làm nàng cực kì thất vọng:"Đại tỷ,tỷ bán thật sạch sẽ, ngay cả một cái cũng không thừa, nhừng đường vụn thế nào lại cũng không có."
Nàng vừa hỏi, Điền Đào liền nhớ tới vốn là thừa một cái đường táo,muốn mang về cho tiểu muội trong nhà ăn, chính là tại nàng nhất thời mềm lòng, cho hai tiểu khất cái kia, lại không nghĩ rằng bọn họ trộm đi hầu bao của mình. Nhìn khuôn mặt nhỏ thất vọng của muội muội,Điền Đào cũng cảm thấy rất uỷ khuất, sợ mình không nhịn được lại khóc, nàng vộ vàng đen hai mươi văn tiền đặt vào tay nương, nhấc chân chạy vào phòng bếp:"Con sắp đói chết rồi nương, có cái gì ăn được không.?"
"Trong nồi còn bánh nướng đấy, mau đi ăn đi,giờ này là giờ nào rồi,cũng thật là....ai!!"
Diệp thị cảm thấy con nàng thật đáng thương nhưng lại không có biện pháp,điều kiện gia đình như vậy, có thể một ngày ba bữa là không tồi. Nhà mình trong thôn vốn dĩ có thể coi như tầm trung, chính là từ khi sinh đứa nhỏ Điền Tùng,thân thể Diệp thị vẫn luôn không được tốt,một năm bốn mùa luôn cần uống thuốc, đem chút tiền tích góp đều tiêu hết, nguyên nhân chính là như thế nên bà bà Đinh Thị đối với nàng không thuận mắt, ngại nàng làm liên luỵ nhi tử bà.
Tay Diệp thị nhỏ, nâng hai mươi văn tiền trong lòng bàn tay như một núi nhỏ tràn đầy. Đi đến trước mặt bà bà, nhỏ giọng nói:"Nương, đây là tiểu Đào tiền dư mua lưỡi hái còn dư lại,ngài cầm đi."
Đinh thị thấy tiền đồng trước mặt, tâm tình có chút tốt hơn,hừ mũi một tiếng không kiên nhẫn nói:" Thôi bỏ đi,ta cầm thì như thế nào,không phải vài ngày lại phải cho ngươi mua thuốc. Hừ thân tiểu thư mệnh nha hoàn, cưới ngươi về thật đúng là Điền gia ta đen đủi."
Tiểu Đào trong bếp mở nắp nồi lên ngừng lại một chút, nhìn xuyên qua cửa phòng bếp, thấy biểu tình không kiên nhẫn của bà nội,cùng hình dáng cong lưng cúi mình của nương, trong lòng hụt hẫng.
Điền Liễu bước nhanh đi đến, rầm một cái đóng lại cửa bếp,thở phì phì nói:"Tỷ tỷ, tỷ không biết đâu, bà nội mắng nương lúc trưa. Mắng người trên giường đất nằm nghỉ, nương mấy ngày nay rất vất vả, thân thể người lại không tốt còn không phải rất mệt sao? Ta sắp nhịn được nữa rồi, nếu lần sau bà lại chửi nương ta liền mắng bà."
Điền Liễu so với Điền Đào nhỏ hơn một tuổi, năm nay mười ba nhưng vóc dáng lại so với tiểu Đào cao hơn mộ chút, chẳng qua là quá gầy nhìn tong teo. Nàng từ nhỏ liền so vơi Điền Đào tính tình nóng nảy hơn,như lời của Đinh thị nói nàng tính tình như con ngựa hoang. Điền Đào cầm một cái bánh nướng đi tới, bánh nướng nhân là rau tể thái. Cắn hai miếng,nhai nhai liền nuốt xuống,lại dùng thìa múc một muỗng cháo loãng uống, mới ngồi lên ghế ở một bên cùng Điền Liễu nói chuyện:" tiểu Liễu, muội không thể như vậy, lại nói như thế nào đi nữa bà cũng là bà nội của chúng ta. Hôm nay xâu quả bán khá tốt mai không cho nương làm nữa để ta làm làm nhiều một chú. Kỳ thật nói đi nói lại không phải vì tiền sao, chỉ cần kiếm nhiều tiền một chút, bà cũng sẽ không làm khó nương nữa."
Điền Liễu cũng biết mình không nên mắng bà nội của mình, nhưng thật sự bà thật khi dễ người quá mức mà,cha tính tình hiền lành không thể bảo vệ được vợ con. Mỗi lần nghe bà nội chửi người, Điền Liễu đều cực kì tức giận, hận không thể xông lên đánh bà một trận.
" tiểu Liễu đâu? Vừa mới thấy lột mấy hạt đậu,đã chạy đi lười biếng rồi?"
Đinh thị ở ngoài kêu la nói.Điền Liễu khoanh tay bĩu môi nhỏ:" tỷ nhìn thấy không nghe đi lại gào lên rồi, ở trong mắt bà chúng ta ba nha đầu chính là hàng lỗ vốn. Đệ đệ lớn lên khẳng định bà sẽ không mắng hắn như thế đi, hừ còn dựa vào tôn tử cho bà dưỡng già đấy."
Điền Đào cực kì đói ăn có chút nhanh, bị nghẹn mãnh liệt ho khan một trận. Điền Liễu đi đến nồi cháo giúp nàng múc một chén cháo tới, để lên mặt bàn, lúc này mới hướng ra ngoài cửa hô:" Tới đây, ta vào uống một chén nước."
Điền Đào lượng cơm ăn nhỏ, cũng tiếc ăn nhiều một cái bánh nướng một chén cháo là no rồi. Đi ra khỏi bếp, lập tức đến trước chuồng gà:"Nương,để con băm đồ cho gà, người đi nghỉ một chút đi."
"Không cần, nương không mệt. Tiểu Đào con mau đi nghỉ một lát đi, buổi dáng bán một rổ hàng như vậy chắc đi đường mệt lắm đúng không." Điệp thị đau lòng khuê nữ, nếu trong nhà có tiền,nàng cũng nguyện ý để cho hài tử nhà mình giống như tiểu thư ở trong nhà mà dưỡng. Chính là không có biện pháp, trong nhà nghèo, chỉ có thể làm hài tử ra đường xuất đầu lộ diện, đi làm buôn bán nhỏ.
Đinh thị ở bậc thang nhìn thấy ngực cháu gái trổ mã cao cao, liền nhớ tới cái gì, vui mừng nói:"Mấy ngày trước Phùng bà tử cùng ta nói, cháu trai nàng Phùng Mãn muốn cưới nương tử nấu cơm ngon. Tiểu Đào nhà ta lại khéo tay, vừa vặn có thể leo lên cửa cao nhà người ta. Hôm nào,ta nói Phùng bà tử đi tìm bà mối tìm người ta nói chuyện, nếu thành liền nhanh chóng gả đi thôi."
Tiểu Đào nghe vậy mặt liền trắng bệch, luôn luôn là tiểu cô nương tính tình tốt, vội vàng trách móc nói:" không, ta không gả chồng, ta ở nhà rất tốt, làm gì cần gả người đâu? Hơn nữa Phùng Mãn kia ngốc như vậy lại tham ăn lười làm cùng heo giống nhau như vậy, ta không cần gả cho hắn."
Đinh thị không nghĩ tơi cháu gái luôn hiền lành lại dám cùng mình cãi lại. Mắt liền trợn to mày nhướng lên há mồm nói:" Phùng gia có hơn mười mẫu đất, ngày ngày sống tốt, Phùng mãn căn bản không cần làm việc, đem đất thuê cho người khác trồng,thu vào địa tô là được. Nhà tốt như vậy, đốt đèn lồng cũng khó tìm ngươi ngu như vậy? Còn không chịu gả đi, ngươi gả qua đấy ăn tốt uống tốt trông nhà cũng bớt một phần ăn có cái gì không tốt?"
* cây tể thái
Tể thái là tên một loại cỏ, hoa màu trắng nhỏ, khi còn non ăn được có tác dụng lợi tiểu cầm máu. ( ăn hình như hơi đắng)
"Đại Trầm, ta tới giới thiệu cho ngươi, đây là Điền gia thôn, Điền Đào, thường tới trấn bán xâu quả đường táo. Nàng bị trộm mất hầu bao, muốn mượn ta hai mươi văn tiền, đúng lúc ta không có tiền, không bằng ngươi cho nàng mượn chút đi. Ta đảm bảo, tiểu Đào nhân phẩm không có vấn đề khẳng định sẽ đem tiền trả lại cho ngươi."
Thái lão nương đem lời muốn nói một hơi đem ra nói hết, căn bản không chú ý tới Điền Đào ở bên cạnh luôn lôi kéo tay áo bà muốn cho bà dừng lại đừng nói nữa:" bà bà, bà bà, ta đã thiếu người ta một lưỡi liềm chưa có trả, như thế nào còn không biết xấu hổ còn muốn mượn tiền người ta đâu."
Hoắc Trầm nhìn thấy hai người vào cửa, đã bước lên sau khi nghe rõ sự việc, liền hào phóng lấy ra hộp tiền, đưa ra trước mặt Điền Đào:"hôm nay tiền bán đều ở chỗ này, ngưới muốn nhiều hay ít tự mình lấy đi"
"Này..... Này, ta như thế nào không biết xấu hổ đâu, ta đã thiếu ngươi ba mươi văn, còn thế nào lại mượn hai mươi văn. Ta một hai ngày tới còn không có.... " Tiểu cô nương không phải người có lòng tham không đáy, từ trước đến nay còn không quen biết Hoắc Trầm, nay hắn có thể giúp mình chuyện lớn như vậy là đã làm nàng phi thường cảm kích rồi, thật sự ngượng ngùng mượn tiền của hắn.
"không có việc gì, không phải là hai mươi văn tiền sao, việc rất nhỏ, ta đưa cho ngươi." Hoắc Trầm duỗi tay vào hộp tiền lấy một cái, đặt trên bàn cao, kiên nhẫn đếm ra đủ hai mươi văn tiền đồng để ra trước mặt Điền Đào, lại đem mấy văn tiền đồng còn dư ra ném vào hộp tiền.
Thái lão nương nói:" Ngươi nhìn xem ta nói đối với đại Trầm hai mươi văn tiền này chính là việc nhỏ a. Đại Trầm tay nghề tốt, người lại trượng nghĩa nhiệt tình, về sau ngươi nếu có việc gì khó khăn cứ đến tìm hắn. Hắn kêu Hoắc Trầm, ngươi cứ kêu đại ca là được rồi."
Hoắc Trầm chưa được ai khen nhiều bao giờ, cười cười gãi đầu, đôi mắt sáng, con ngươi đen trầm tĩnh tựa đá quý, liếc về phía Điền Đào lại có chút ngại ngùng. Thái lão nương đầu óc linh quang chợt loé lên, không phải buổi sáng mới nói qua tìm cô nương tốt giới thiệu cho đại Trầm sao, trước mắt đây không phải là một cô nương tốt sao? Tiểu Đào bề ngoài xinh xắn, miệng lại ngọt, người lại chăm chỉ cần mẫn, tuyệt đối chính là nàng dâu tốt. Nghĩ vậy, bà cười tủm tỉm hỏi:"tiểu Đào, ngươi năm nay bao lớn rồi? "
"cảm ơn Hoắc đại ca." Tiểu Đào thật cẩn thận thu hồi hai mươi văn tiền bỏ vào rổ. Không nghĩ tới Thái lão nương đột nhiên hỏi tuổi của mình, đột nhiên nhảy sang chuyện này có chút lạ, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng đáp:"bà bà ta năm nay mười bốn"
"Mới mười bốn nha. " Thái lão nương có chút thất vọng, nếu mười sáu mười bảy thì tốt rồi, đại Trầm đã hai mươi ba, không chờ được thêm hai năm nữa a.
Hoắc Trầm trên mặt cũng hiện ra một tia thất vọng, tiểu cô nương này tuổi có chút quá nhỏ rồi, kém mình tận chín tuổi. Nếu ở nhà nàng là con đầu có khả năng cha nàng tuổi là ba mươi đi, người ta kêu mình là đại thúc cũng không quá đáng. Hoắc Trầm cúi đầu không nói chuyện nữa, Điền Đào không rõ chính mình mười bốn tuổi có cái gì không đúng, chỉ cảm thấy hắn có thể là có chút hối hận, liền vội vàng đảm bảo:" Hoắc đại ca, ngươi yên tâm, ta khẳng định sẽ mỗi ngày trả ngươi năm văn tiền, Tổng cộng là năm mươi văn mười ngày liền trả xong rồi."
Hoắc Trầm lúc này mới biết, biểu cảm của mình làm cho người ta hiểu lầm. Nhưng một tiếng Hoắc đại ca ngọt ngào kia kêu lên liền làm hắn trong lòng rối tinh rối mù, liền ngẩng đầu cười khan:" Không có việc gì, ngươi không phải gấp gáp trả, dù sao ta cũng không vội dùng. Nhà ta có một mình ta, ăn no liền xong, không cần thiết phải dùng đến tiền."
Nói xong, hắn có chút hối hận làm gì cùng tiểu cô nương nhà người ta cường điệu trong nhà chỉ còn một mình, mình thôi đâu, giống như tự phơi bày ra tâm tư của mình.
Điền Đào cũng không có nghĩ nhiều liên tục nói cám ơn, lúc này mới cùng Thái lão nương rời khỏi cửa hàng thợ rèn.
Trong lòng tiểu Đào tảng đá lớn đè trong lòng biến mất, bước chân liền nhẹ nhàng về nhà, đi được một nửa đường mới phát hiện ra mình rất đói bụng. Vừa rồi chạy như điên đi tìm hai tiểu khất cái, hao tổn rất nhiều thể lực, sau đấy lại buồn bực chỉ nghĩ đến chuyện năm mươi văn tiền cũng đã quên chuyên đói bụng. Nàng quay đầu liếc mắt về phía tây, đánh giá một chút hẳn là gần qua giờ ngọ một canh giờ rồi. ( một canh giờ = 2 tiếng)
Tiểu Đào đói đến mức choáng váng đầu, hai chân không ngăn được run rẩy, nàng nhấc miếng vải bố mềm trên rổ ra đem miếng vải mịn ở đáy rổ cẩn thận cầm lên, vươn đầu lưỡi nhỏ ra đem đường vụn ở trên đó liếm sạch sẽ. Lại đi đến bên bờ sông nhỏ rửa sạch tay, cúi xuống vốc hai vốc nước uống. Tiểu Đào đứng lên, cảm thấy chân tựa như có thêm chút sứ lực, không giống như vừa nãy run lên. Nàng liếc nhìn thôn nhỏ dưới chân núi Lương Sơn, an ủi chính mình, đi nhanh là có thể ăn cơm.
Không biết có phải là tác dụng của chút đường vụn hay là bởi vì gần tới nhà, đi đoạn đường này nàng ra không ít mồ hôi, thật nhanh liền tới của nhà. Nàng hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tốt lại biểu cảm trên mặt, yên lặng trong lòng tự cổ vũ bản thân, mới đẩy cánh cửa gỗ cũ nát ra.
Nãi nãi Đinh thị ôm đệ đệ hai tuổi Điền Tùng, ở bậc thang phơi nắng, hai người phơi nắng mơ màng đến mức sắp ngủ.
Mẫu thân Diệp thị đang băm rau dại cho gà ăn, thấy nữ nhi đảy cửa vào, liền buông dao thái cũ mòn trong tay đén đón:" Bán thế nào? Rất thuận lợi đi? "
Tiểu Đào hơi mỉm cười, gật đầu nói:" Rất thuận lợi, vừa đến trấn trên liền mở hàng, trước kia Thái bà bà đều mua hai văn tiền, lần này mua bốn văn tiền. Mà người họp chợ đều mua không ít, con mang một rổ đều bán hết, Tổng cộng bán được năm mươi văn. Mua lưỡi hái tốn ba mươi văn, còn dư lại hai mươi văn. Nương, sáng sớm người dậy sớm làm xâu quả, đường táo, sao bây giờ còn không đi nghỉ trưa."
Nghe được đồ bán tốt, Diệp thị thập phần vui mừng trên khuôn mặt tái nhợt có thêm vài phần thần thái, lại không để ý đến lời nghỉ trưa của tiểu Đào,nhận lấy lưỡi liềm để trên tường.
Điền Liễu cùng Điền Anh đang ngồi trên ghế gỗ chỗ râm mát lột vỏ đậu, thấy nàng về liền chạy tới, Điền Anh mười tuổi chạy tới cười hì hì. Lấy rổ trong tay tỷ tỷ, lật vải bố trong rổ con mắt trông mong nhìn vào. Chính là rổ bên trong trống rỗng, đều không có gì cả, làm nàng cực kì thất vọng:"Đại tỷ,tỷ bán thật sạch sẽ, ngay cả một cái cũng không thừa, nhừng đường vụn thế nào lại cũng không có."
Nàng vừa hỏi, Điền Đào liền nhớ tới vốn là thừa một cái đường táo,muốn mang về cho tiểu muội trong nhà ăn, chính là tại nàng nhất thời mềm lòng, cho hai tiểu khất cái kia, lại không nghĩ rằng bọn họ trộm đi hầu bao của mình. Nhìn khuôn mặt nhỏ thất vọng của muội muội,Điền Đào cũng cảm thấy rất uỷ khuất, sợ mình không nhịn được lại khóc, nàng vộ vàng đen hai mươi văn tiền đặt vào tay nương, nhấc chân chạy vào phòng bếp:"Con sắp đói chết rồi nương, có cái gì ăn được không.?"
"Trong nồi còn bánh nướng đấy, mau đi ăn đi,giờ này là giờ nào rồi,cũng thật là....ai!!"
Diệp thị cảm thấy con nàng thật đáng thương nhưng lại không có biện pháp,điều kiện gia đình như vậy, có thể một ngày ba bữa là không tồi. Nhà mình trong thôn vốn dĩ có thể coi như tầm trung, chính là từ khi sinh đứa nhỏ Điền Tùng,thân thể Diệp thị vẫn luôn không được tốt,một năm bốn mùa luôn cần uống thuốc, đem chút tiền tích góp đều tiêu hết, nguyên nhân chính là như thế nên bà bà Đinh Thị đối với nàng không thuận mắt, ngại nàng làm liên luỵ nhi tử bà.
Tay Diệp thị nhỏ, nâng hai mươi văn tiền trong lòng bàn tay như một núi nhỏ tràn đầy. Đi đến trước mặt bà bà, nhỏ giọng nói:"Nương, đây là tiểu Đào tiền dư mua lưỡi hái còn dư lại,ngài cầm đi."
Đinh thị thấy tiền đồng trước mặt, tâm tình có chút tốt hơn,hừ mũi một tiếng không kiên nhẫn nói:" Thôi bỏ đi,ta cầm thì như thế nào,không phải vài ngày lại phải cho ngươi mua thuốc. Hừ thân tiểu thư mệnh nha hoàn, cưới ngươi về thật đúng là Điền gia ta đen đủi."
Tiểu Đào trong bếp mở nắp nồi lên ngừng lại một chút, nhìn xuyên qua cửa phòng bếp, thấy biểu tình không kiên nhẫn của bà nội,cùng hình dáng cong lưng cúi mình của nương, trong lòng hụt hẫng.
Điền Liễu bước nhanh đi đến, rầm một cái đóng lại cửa bếp,thở phì phì nói:"Tỷ tỷ, tỷ không biết đâu, bà nội mắng nương lúc trưa. Mắng người trên giường đất nằm nghỉ, nương mấy ngày nay rất vất vả, thân thể người lại không tốt còn không phải rất mệt sao? Ta sắp nhịn được nữa rồi, nếu lần sau bà lại chửi nương ta liền mắng bà."
Điền Liễu so với Điền Đào nhỏ hơn một tuổi, năm nay mười ba nhưng vóc dáng lại so với tiểu Đào cao hơn mộ chút, chẳng qua là quá gầy nhìn tong teo. Nàng từ nhỏ liền so vơi Điền Đào tính tình nóng nảy hơn,như lời của Đinh thị nói nàng tính tình như con ngựa hoang. Điền Đào cầm một cái bánh nướng đi tới, bánh nướng nhân là rau tể thái. Cắn hai miếng,nhai nhai liền nuốt xuống,lại dùng thìa múc một muỗng cháo loãng uống, mới ngồi lên ghế ở một bên cùng Điền Liễu nói chuyện:" tiểu Liễu, muội không thể như vậy, lại nói như thế nào đi nữa bà cũng là bà nội của chúng ta. Hôm nay xâu quả bán khá tốt mai không cho nương làm nữa để ta làm làm nhiều một chú. Kỳ thật nói đi nói lại không phải vì tiền sao, chỉ cần kiếm nhiều tiền một chút, bà cũng sẽ không làm khó nương nữa."
Điền Liễu cũng biết mình không nên mắng bà nội của mình, nhưng thật sự bà thật khi dễ người quá mức mà,cha tính tình hiền lành không thể bảo vệ được vợ con. Mỗi lần nghe bà nội chửi người, Điền Liễu đều cực kì tức giận, hận không thể xông lên đánh bà một trận.
" tiểu Liễu đâu? Vừa mới thấy lột mấy hạt đậu,đã chạy đi lười biếng rồi?"
Đinh thị ở ngoài kêu la nói.Điền Liễu khoanh tay bĩu môi nhỏ:" tỷ nhìn thấy không nghe đi lại gào lên rồi, ở trong mắt bà chúng ta ba nha đầu chính là hàng lỗ vốn. Đệ đệ lớn lên khẳng định bà sẽ không mắng hắn như thế đi, hừ còn dựa vào tôn tử cho bà dưỡng già đấy."
Điền Đào cực kì đói ăn có chút nhanh, bị nghẹn mãnh liệt ho khan một trận. Điền Liễu đi đến nồi cháo giúp nàng múc một chén cháo tới, để lên mặt bàn, lúc này mới hướng ra ngoài cửa hô:" Tới đây, ta vào uống một chén nước."
Điền Đào lượng cơm ăn nhỏ, cũng tiếc ăn nhiều một cái bánh nướng một chén cháo là no rồi. Đi ra khỏi bếp, lập tức đến trước chuồng gà:"Nương,để con băm đồ cho gà, người đi nghỉ một chút đi."
"Không cần, nương không mệt. Tiểu Đào con mau đi nghỉ một lát đi, buổi dáng bán một rổ hàng như vậy chắc đi đường mệt lắm đúng không." Điệp thị đau lòng khuê nữ, nếu trong nhà có tiền,nàng cũng nguyện ý để cho hài tử nhà mình giống như tiểu thư ở trong nhà mà dưỡng. Chính là không có biện pháp, trong nhà nghèo, chỉ có thể làm hài tử ra đường xuất đầu lộ diện, đi làm buôn bán nhỏ.
Đinh thị ở bậc thang nhìn thấy ngực cháu gái trổ mã cao cao, liền nhớ tới cái gì, vui mừng nói:"Mấy ngày trước Phùng bà tử cùng ta nói, cháu trai nàng Phùng Mãn muốn cưới nương tử nấu cơm ngon. Tiểu Đào nhà ta lại khéo tay, vừa vặn có thể leo lên cửa cao nhà người ta. Hôm nào,ta nói Phùng bà tử đi tìm bà mối tìm người ta nói chuyện, nếu thành liền nhanh chóng gả đi thôi."
Tiểu Đào nghe vậy mặt liền trắng bệch, luôn luôn là tiểu cô nương tính tình tốt, vội vàng trách móc nói:" không, ta không gả chồng, ta ở nhà rất tốt, làm gì cần gả người đâu? Hơn nữa Phùng Mãn kia ngốc như vậy lại tham ăn lười làm cùng heo giống nhau như vậy, ta không cần gả cho hắn."
Đinh thị không nghĩ tơi cháu gái luôn hiền lành lại dám cùng mình cãi lại. Mắt liền trợn to mày nhướng lên há mồm nói:" Phùng gia có hơn mười mẫu đất, ngày ngày sống tốt, Phùng mãn căn bản không cần làm việc, đem đất thuê cho người khác trồng,thu vào địa tô là được. Nhà tốt như vậy, đốt đèn lồng cũng khó tìm ngươi ngu như vậy? Còn không chịu gả đi, ngươi gả qua đấy ăn tốt uống tốt trông nhà cũng bớt một phần ăn có cái gì không tốt?"
* cây tể thái
Tể thái là tên một loại cỏ, hoa màu trắng nhỏ, khi còn non ăn được có tác dụng lợi tiểu cầm máu. ( ăn hình như hơi đắng)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.