Đại Thợ Rèn Tiểu Mật Đào

Chương 93

Đông Phương Ngọc Như Ý

20/08/2019

ở đây được hai ngày, Tiểu Đào đều mang a Huyên tới bàn đu trong viện chơi đùa, không hay ra khỏi cửa. Cố trưởng sử cũng tôn trọng cuộc sống của bọn họ không an bài nha hoàn tới, một nhà ba người sống cũng không khác trước là mấy, chẳng qua là thời điểm Hoắc Trầm đi ra ngoài làm việc, không giống như trước đây, lúc nào cũng có thể tùy thời điểm xuống viện chơi đùa với a Huyên như trước.

thời điểm tới ngày thứ 3, a Huyên đã chơi chán bàn đu, kéo tay Tiểu Đào muốn đi ra ngoài tìm tiểu tỷ tỷ chơi.

Mở cửa viện ra, vừa mới bước ra ngoài, liền thấy cửa viện đối diện có một phụ nhân trẻ tuổi ăn diện lộng lẫy, phía sau còn có một nha hoàn xinh đẹp.

" ai u, đây là người mới tới sao, nghe nói tới đã vài ngày, cũng không thấy ngươi đi ra khỏi cửa." phu nhân trẻ tuổi là một người nói nhiều, thấy Tiểu Đào cũng không xa lạ, cười tủm tỉm mà cùng nàng nói chuyện, trong tay còn cầm khăn tay tinh xảo thêu hoa mai chọc a Huyên chơi.

Tiểu Đào nhìn chất liệu vải trên người nàng cũng giống với đồ Vương phủ đưa tới chuẩn bị, liền âm thầm đoán rằng nàng hẳn là cũng giống như mình, cũng là người nhà của khách trong phủ. Nhân gia đã chủ động tới chào hỏi mình, Tiểu Đào cũng khách khí mà trả lời: " đúng vậy, đã tới được hai ngày, khuê nữ nhà ta nghịch ngợm, cũng không dám để bé đi ra ngoài chơi nhiều, chúng ta liền đóng cửa chơi ở trong sân. Ta là Điền Đào, khuê nữ tên Hoắc Huyên."

Phụ nhân trang phục lộng lẫy cười cười: " thật là nha đầu đáng yêu, thật làm người yêu thích, ta có thể sinh được đứa bé ngoan ngoãn đáng yêu như vậy là tốt rồi. Tục ngữ nói, bà con xa không bằng láng giềng gần, chúng ta tới ở gần nhau đấy chính là duyên phận, tới viện của ta ngồi đi, nam nhân nhà ta họ Phong, nhà mẹ đẻ họ Quý, hẳn là lớn tuổi hơn so với nam nhân nhà ngươi rồi, ngươi cứ gọi ta là tẩu tử là được rồi."

Tiểu Đào gọi một tiếng Phong tẩu tử, sau đó đi theo người kia vào cửa, sân viện thiết kế cũng giống với viện nhà nàng, cũng có bụi trúc, chính phòng cũng là năm phòng, trái phải cũng ba gian sương phòng.

Nhưng làm người ta giật mình chính là Quý thị không dẫn nàng vào chính phòng ngồi mà dẫn tới Đông sương phòng. Tiểu Đào có chút kinh ngạc, nhưng cũng không có mở miệng, nàng dù sao cũng không biết được những quy củ nơi này.

Quý thị nhiệt tình mà đón tiếp họ ngồi xuống, để nha hoàn bưng trà bánh lên để cho a Huyên ăn. Tiểu nha đầu ngày thường rất ít được ăn đồ ăn tinh xảo như vậy, đương nhiên là sung sướng ăn, càng ăn càng vui.

Tiểu Đào cùng nàng ta nói chuyện mấy câu, liền hiểu được nam nhân nhà người ta là hình gia sư trong vương phủ, quê ở vùng sông nước Giang Nam.

Hài tử còn nhỏ, dù ngoan ngoãn như thế nào đi nữa cũng sẽ có chút bướng bỉnh, Tiểu Đào ngượng ngùng ở lại quấy rầy thêm, để a Huyên ăn hai miếng bánh thủy tinh hình thỏ, liền đứng lên bế a Huyên lên cáo từ rời đi. Mới vừa đi ra khỏi cửa phòng, chính phòng đã mở ra, đi ra là một vị phu nhân hơi lớn tuổi, y phục đẹp đẽ quý giá, không cùng cấp bậc với Quý thị trước mắt, nhưng trên mặt lại hiện lên vài phần tang thương. Nhìn thấy Tiểu Đào cũng không có biểu tình ngoài ý muốn, giống như đã phát hiện được nàng tới.

" trong nhà này không có chủ sao? sao lại đến phiên một nha hoàn đi tới đãi khách?" phu nhân trung niên lạnh lùng nói.

Quý thị nhướng mày, khẽ động khóe môi nở nụ cười xinh đẹp: " nhìn tỷ tỷ nói kìa, nhân gia gặp được muội nha, muội có thể không chiêu đãi sao? chung quy thì chúng ta cũng là người một nhà, vô luận là ai tiếp đãi đều là thể diện của lão gia."

" mặt mũi của lão gia còn không cần đến một thiếp thất làm chủ, về sau nếu còn chuyện này, đừng trách ta không khách khí." Phụ nhân kia nghiêm khắc cảnh cáo, liền quay lưng đi về phòng cũng không thèm để ý tới Tiểu Đào đang đứng đó.

Tiểu Đào chóp mũi đổ mồ hôi lạnh, không nghĩ tới vừa mới cùng mình nói chuyện thân thiện lại là một di nương của nhà này, cũng không phải nữ chủ nhân chân chính, xem ra về sau vẫn là nên ít ra ngoài một chút, bên ngoài trời đất rộng lớn, con người cũng quá phức tạp, vừa lơ đãng liền vấp phải sai lầm.

A Huyên vẫn muốn tìm tiểu tỷ tỷ chơi, lôi kéo tay Tiểu Đào không chịu về, vừa vặn Tiểu Đào cũng có một số chuyện muốn hỏi Cố phu nhân, liền đi theo đường nhỏ cách đấy không xa, đi đến viện của Cố trưởng sử.



Sau khi vào cửa, liền thấy Cố Hiểu Tình cùng một nha hoàn đang mang theo muội muội Hiểu Tuyết ở trong sân chơi, thấy hai người tiến vào sân, Hiểu Tình vội vàng vẫy a Huyên: " a Huyên muội muội, mau tới đây, Tiểu Tuyết còn đang muốn tìm muội đấy. Hai ngày nay nha muội sao không đến đây chơi."

A Huyên thấy tiểu tỷ tỷ cũng đang chờ mình, vui vẻ vô cùng, bước chân béo tới thật nhanh, sung sướng chạy qua.

" Hiểu Tình, nương con ở nhà sao?" Tiểu Đào ôn nhu hỏi.

Hiểu Tình giòn giã đáp: " nương không ở nhà, đến chỗ Vương phi làm việc, nhưng mà, cũng sắp trở lại rồi, thẩm chờ một lát, để a Huyên cùng Tiểu Tuyết chơi với nhau một lúc đi."

Quả nhiên không lâu sau, Tưởng thị đã quay trở lại. Nhìn thấy Tiểu Đào, vui mừng nở nụ cười: " hai hôm nay,tronhg phủ nhiều việc ta cũng không có thời gian đi nhìn muội, nghe nói ngày thường muội cũng không hay ra cửa, ta còn đang sợ muội không hợp không khí ở đây, sinh bệnh cơ đấy."

Tiểu Đào thấy Cố tam tẩu quan tâm mình như vây, trong lòng cảm động vô cùng, vội vàng nói cảm ơn, lại đem chuyện vừa phát sinh ra nói cho Cố tam tẩu nghe, muốn hỏi một chút Phong gia sao lại như thế.

Tưởng thị tính tình hào sảng, cũng không nói vòng vèo với nàng nói thẳng rõ ràng cho nàng nghe: " Phong lão gia trước là bộ đầu, nhưng lại từng đọc sách, quen thuộc luật pháp của đương triều, lại có nhiều năm kinh nghiệm làm bộ đầu. hiện tại trong phủ đang giữ chức hình danh sư gia, có chút năng lực, được Vương gia thưởng thức, thời điểm tiến phủ, Vương gia liền thưởng cho hai nha hoàn, trong đó có một người là Quý thị. nha đầu này có tâm kế, bò lên giường Phong lão gia, liền làm di nương. Phong phu nhân hận thấu xương nàng ta, nhưng lại không có biện pháp. Người Vương gia thưởng, bà cũng không dám đánh đuổi đi, hơn nữa lại được Phong lão gia sủng ái, trong tối ngoài sáng liền kiêu căng lên."

Tiểu Đào vừa nghe chuyện, trong lòng không khỏi nghĩ mà sợ, còn may thời điểm tới liền từ chối hai nha hoàn kia. Nếu chờ tới hiện tại lại từ chối liền không tốt.

Bởi vậy, Tiểu Đào quyết tâm, ngàn vạn lần không thể ở nơi như thế này được, chờ đợi Hoắc Trầm xong chuyện, liền nhanh chân đi về quê thôi, miễn cho chọc phải chuyện gì không đứng đắn.

Lúc ăn cơm chiều, Tiểu Đào cùng Hoắc Trầm nói chuyện hôm nay xảy ra. Hoắc Trầm nghĩ nghĩ, nơi này thật lắm thị phi, nhiệt tình làm binh khí trong lòng liền nháy mắt lạnh lẽo. Nếu Tiểu Đào không thích nơi này, hắn liền không ở nơi này lâu làm gì.

Ngày thứ hai, vào phòng làm binh khí, Hoắc Trầm liền gọi hai tiểu tử hắn nhìn trúng tới, một người tên Giang Lâm, cùng Mã Lục tới. Mấy người thợ rèn khác tuổi cũng đã lớn, cũng có thủ nghệ riêng của mình, không sửa lại được nữa. nhưng hai tên này mới có trên dưới 20 tuổi, tuổi trẻ sức nhiều, lại mới vào nghề, không có tay nghề gì, nhưng lại có một lòng nhiệt tình.

" các ngươi nhìn mà học hỏi, tranh thủ trong một tháng này học được tay nghề. Tháng sau lúa nhà ta chín, ta phải về thu lúa." Hoắc Trầm nghiêm túc nói.

Hai người đều trợn trừng mắt: " không phải chứ, sư phụ, Vương gia coi trọng người như vậy, người sao lại phải đi về? ở Vương phủ có ăn có ở, còn có bạc mang về, không thể hơn được mấy mẫu đất ở nhà sao?"

Tất cả mọi người đều biết, Triệu vương rất coi trọng hoặc trầm, cho nên, thái độ của mọi người với hắn cũng rất cung kính. Chuyện này mà nói, có bao nhiêu người muốn được làm việc dưới trướng của Triệu vương, nhưng lại không có biện pháp, Hoắc Trầm lại được Vương gia coi trọng, lại nói phải về nhà gặt lúa, làm mọi người nghĩ cũng không nghĩ ra được.

Đối với chuyện này, Hoắc Trầm cũng không giải thích gì nhiều, chỉ là mỗi ngày đều nghiêm túc chỉ dạy hai người kia bản lĩnh làm đồ, hai tiểu tử này tay nghề tuy không tinh, nhưng nhân phẩm lại cực tốt, bằng không cũng không được vào cửa Vương phủ làm việc. sư phụ nghiêm túc chỉ dạy, đồ đệ nghiêm túc học, nửa tháng sau, bọn họ đã có tiến bộ vượt bậc.



Cố Thừa Trăn cẩn thận kiểm tra đợt binh khí mới lần này, liên tục gật đầu: " tay nghề của Hoắc Trầm quả thật không bình thường, đồ đệ mới theo học nửa tháng cũng có thể làm ra được binh khí tốt như vậy, Vương gia coi trọng ngươi như vậy, quả nhiên là tuệ nhãn thức châu. (đại khái là người có con mắt tốt biết nhìn người, nhận ra được người có tài năng tiềm ẩn của người khác.)

Giang Lâm túm túm tay áo Cố trưởng sử, kéo hắn sang một bên, thấp giọng nói: " Cố đại nhân, ngài đi khuyên nhủ sư phụ ta đi, người vẫn còn muốn đi về nhà thu lúa đấy."

Cố Thừa Trăn sửng sốt: " ngươi nói cái gì, Hoắc Trầm vẫn muốn đi?"

" đúng rồi, chúng ta khuyên như thế nào cũng không lay động được, hỏi cái gì cũng nói là sắp phải gặt lúa rồi, ngài nói xem sư phụ có phải ngốc đúng không?"

Cố Thừa Trăn giơ tay đập lên đầu Giang Lâm một cái: " ngươi có phải ngu hay không hả, có thể nói sư phụ của mình như thế sao?"

Giang Lâm ôm đầu nhe răng trợn mắt: " ta còn không phải là đang sốt ruột thay hắn sao, tay nghề này có thể 1 tháng có thể học được giỏi như vậy, sư phụ ở nhà của ta dạy ta 8 năm còn không bằng 1 tháng học ở đây. Ta không muốn Hoắc sư phụ đi mới thỉnh ngài hỗ trợ."

Cố Thừa Trăn cau mày thở dài, liếc mắt nhìn Hoắc Trầm đứng cách đó không xa, hắn đang nghiêm túc chỉ Mã Lục làm, biểu tình không chút cẩu thả nào kia thật sự làm người ta kinh nể.

Tới chạng vạng ngày hôm đó, Cố Thừa Nam cùng Hoàng Bằng ôm hai vò rượu tới, xách theo mấy đồ ăn đã chín vào tiểu viện nhà Hoắc Trầm: " Hoắc đại ca, hôm nay Hoàng Bằng từ quân doanh đã trở lại, chúng ta tới đây tìm huynh uống rượu."

Hoắc Trầm đang ở trong viện cùng a Huyên chơi trốn tìm, thấy bọn họ vào cửa liền ôm con gái tới đón, cười chào bọn họ: " được, mấy ngày không gặp, ta thật sự có chút nhớ hai ngươi. Tiểu Đào, nàng xào thêm mấy món đi, có khách tới."

Tiểu Đào từ trong phòng bếp nhìn qua cửa sổ, thấy hai người bọn ho, liền yên lòng, ngọt ngào lên tiếng: " được, mọi người cứ ngồi trước đi, đúng lúc chiều nay có rất nhiều đồ ăn, có thể làm nhiều chút."

Cố Thừa Nam đem mấy phần thức ăn chín mang vào phòng bếp, cười ha hả nói: " tẩu tử không cần bận việc, gan ngỗng ngâm rượu, tương thịt bò, hâm lên một chút là được. tẩu cả ngày trông a Huyên cũng mệt rồi, sao có thể để tẩu mệt mỏi thêm được."

Miệng Cố Thừa Nam ngọt, làm Tiểu Đào rất vui. Rất nhanh đã chuẩn bị xong đồ nhắm cho họ, Tiểu Đào ôm a Huyên tới bàn đu bên kia chơi, để cho bọn họ ngồi trên bàn đá trong sân uống rượu.

" chàng uống it một chút, đừng có giống lần trước uống say."

Tiểu Đào nhìn thấy Hoắc Trầm đổ cho hai người kia mỗi người một chén lớn, liền nhẹ giọng nhắc nhở hắn.

Hoắc Trầm rót đầy rượu cho hai người, đang định rót cho chính mình một chén đầy, bị Tiểu Đào nói, liền ngừng tay: " ta đây uống nửa chén đi."

Cố Thừa Nam cùng Hoàng Bằng tinh mắt cùng nhau nhìn lại, giống như đã phát hiện ra được bí mật nhỏ nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Thợ Rèn Tiểu Mật Đào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook