Chương 83: Vật Trương Hằng cất dấu?
Lạc Khuynh
20/06/2017
Trương Hằng chỉ kích động trong nháy mắt, rất nhanh liền khôi phục
thái độ bình thường, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Không biết muộn như vậy rồi
còn tìm tại hạ có chuyện gì?”
Vân La lúc này biết thông minh, không hề đứng mũi chịu sào, đứng bên cạnh Lăng Tử Hạo, thấp giọng nói: “Tử Hạo, chàng tới nói đi.”
Lăng Tử Hạo liếc Vân La một cái, có phần chán nản, dây dưa cả một buổi tối, loại chuyện dọa người này thế nhưng còn muốn hắn nói, bất quá nhìn nàng lớn bụng như thế nên vẫn đành tiến lên vài bước, khẽ ho một tiếng, nói: “Kỳ thật là thế này, Vân La đánh mất cây trâm nên muốn nhìn một chút xem có lạc ở chỗ tiên sinh không.”
Lời này vừa nói ra miệng, Lăng Tử Hạo lập tức cảm thấy không ổn, vốn định uyển chuyển biểu đạt một chút ý tứ muốn kiểm tra phòng, kết quả lời nói lại mang nghĩa khác. Vật gì đó của lão bà mình, như thế nào lại ở trong phòng nam nhân khác? Nói như vậy thì không phải là đang tróc tặc, mà lại thành bắt kẻ thông dâm a.
Người khác nghe xong đều cười thầm trong lòng, riêng Lăng Tử Nhan không hề cố kỵ gì, cười ra tiếng, Lăng Tử Hạo càng cảm thấy xấu hổ, lại không tiện giải thích nhiều, chỉ nói một câu: “Nhan nhi, muội cười cái gì?” Mượn cơ hội lui tới bên cạnh Lăng Tử Nhan, trốn sau lưng đám người, để Vân La tự mình ra giải thích với Trương Hằng.
Vân La thấy tất cả mọi người nhìn mình, thế này mới nói: “Đáng lẽ không nên quấy rầy tiên sinh nghỉ ngơi, chỉ là tìm khắp toàn bộ Lăng phủ đều không thấy cây tử kim sai rơi ở đâu, cho nên mới đến chỗ tiên sinh xem sao.”
Trương Hằng lập tức lạnh mặt: “Tại hạ là một người đọc sách, thế nhưng lại bị các vị coi thành kẻ đầu trộm đuôi cướp?”
Vân La cười nói: “Thực không phải ý tứ này, chỉ là chúng ta đã tra xét tất cả các phòng trong phủ, nếu chỉ có phòng tiên sinh là không xét, ngược lại làm cho người ta cảm thấy kỳ quái, hy vọng tiên sinh không lấy làm phiền lòng thì tốt quá.”
Trương Hằng trầm ngâm một chút mới nói: “Một khi đã như vậy, mời theo ta đến đây.”
Vân La xin chỉ thị Lăng Viễn Kiếm, Lăng Viễn Kiếm gật đầu rồi, thế này Vân La mới để Oanh nhi vào.
Oanh nhi bị Lăng Tử Nhan đánh một phen, tâm vẫn khiếp sợ, run run nói: “Nô tỳ không dám.”
Vân La cả giận nói: “Ngươi thực không có tiền đồ, vừa rồi Nhan nhi cản ngươi là vì ngươi động thủ trên đầu thái tuế, trong mắt không biết lớn nhỏ, giờ thì có cái gì mà không dám?”
Oanh nhi vẫn đứng tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Vẫn là Từ Liễu Thanh nói: “Quên đi, đừng làm khó dễ nàng.” Quay đầu nói với Tu Hoa: “Ngươi đi đi!”
Tu Hoa nhận lệnh, đi theo Trương Hằng vào phòng, bất quá chỉ tùy ý nhìn vài lần, lại đi ra, hướng Từ Liễu Thanh lắc đầu.
Từ Liễu Thanh vỗ tay một cái, nói: “Tốt lắm, một gian cũng không sót, sợ là cây trâm này thật sự là không cánh mà bay rồi, cũng đừng tìm nữa, quay về ta sẽ sai người làm cho ngươi một cái nữa, ngày sau nếu Thái Hậu có hỏi thì cứ trực tiếp tính lên đầu ta là được. Đều trở về nghỉ ngơi đi.”
Một buổi tối giống như một trò khôi hài, Vân La không khỏi cảm thấy mất mặt, mặt mày xám tro.
Vân La luôn luôn kiêu ngạo ương ngạnh, đã từng có khi nào có bộ dáng ủy khuất như vậy, Từ Liễu Thanh nhìn cũng có chút không đành lòng. Vừa rồi lão gia nói nặng lời, hiện tại lại không lưu lại chút mặt mũi cho Vân La, sợ là sắc mặt Bát Vương gia cũng không tốt lắm, huống chi trong bụng nàng còn có cốt nhục Lăng gia, nàng tức giận thì thôi, nếu động đến thai khí, vậy mất nhiều hơn được. Từ Liễu Thanh liền đi qua, nắm tay Vân La, nói: “Tuy rằng vất vả một ngày cũng chưa tìm được cây trâm kia, nhưng cũng không phải không thu hoạch được gì, ít nhất con đã giúp ta chỉnh đốn không ít sự vụ lớn nhỏ trong phủ, trước kia thực không biết con có năng lực này. Ta đã nghĩ tốt rồi, chờ con sinh hạ hài tử xong, ta liền đem Lăng gia giao cho con.”
Vân La nghe xong vừa mừng vừa sợ, thu hoạch này thực ngoài ý muốn.
Những người khác lại sửng sốt, lập tức hiểu được dụng ý Vân La hao phí đại lượng tinh lực như thế, nguyên lai là “minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương” (*), tính kế vị trí chủ mẫu Lăng gia.
Nếu trước khi biết chuyện của Dương Mạc Tuyền cùng Lăng Tử Nhan, Lí Cốc Lan nghe được lời này thì khẳng định sẽ phẫn nộ, rõ ràng Lăng Viễn Kiếm đã thề thốt son sắc, nói đảm bảo danh phận dâu trưởng của Dương Mạc Tuyền ở Lăng gia, nhưng Từ Liễu Thanh lại cố tình nói giao việc quản lí gia nghiệp cho Vân La, vậy không phải là không giữ lời sao? Bất quá nếu biết nữ nhi sẽ không ở lại nhà này lâu thì cũng sẽ không để ý, lại nhìn Vân La kia quả thật có điểm thủ đoạn, nếu để nữ nhi cùng nàng chung sống dưới một mái hiên, sợ là cũng bị khi dễ đến chết, còn có điểm may mắn là nữ nhi thích Lăng Tử Nhan, khó trách Từ Liễu Thanh lại nguyện ý thành toàn cho các nàng.
Lăng Viễn Kiếm đương nhiên là thầm oán Từ Liễu Thành, sao lại không thương lượng với hắn một chút mà đã đưa ra quyết định này? Ngày thường lúc nhắc tới việc này, phu nhân cũng khen Mạc Tuyền hơn Vân La, nhưng hôm nay thái độ lại ủng hộ Vân La khác thường. Lăng Viễn Kiếm không nói gì, nhưng trên mặt đã viết, đối với hành động vừa rồi của Từ Liễu Thanh, hắn không hài lòng.
Từ Liễu Thanh không để tâm đến vẻ bất mãn của Lăng Viễn Kiếm, còn đỡ thắt lưng Vân La, nói: “Con mệt mỏi cả một ngày rồi, để ta đưa con về phòng nghỉ ngơi.” Làm cho Vân La thụ sủng nhược kinh.
Lăng Tử Hạo đứng một bên, đem một màn này thu hết vào mắt. Nương đối xử bất công, hắn vẫn biết, chẳng qua trước kia vẫn thiên về Dương Mạc Tuyền, cho tới bây giờ đối với Vân La vẫn đều không lạnh không nóng. Từ sau khi ở Quan Âm Tự trở về, hắn cố ý quan sát một chút, bàn cân trong lòng nương rõ ràng dần thiên về Vân La, trừ việc hỏi han ân cần Vân La ra, còn tìm gặp riêng hắn, bảo hắn hảo hảo đối đãi Vân La, còn trước kia dạy hắn vài chiêu để theo duổi Dương Mạc Tuyền, hiện tại lại một chữ cũng không đề cập tới, hôm nay lại đem vị trí gia chủ giao cho Vân La, lại một lần chứng minh rằng ở bên ngoài Dương Mạc Tuyền có người thân mật là chuyện thật. Không phải hắn chưa từng có ý niệm hưu thê trong đầu, nhưng ít nhất cũng chưa viết ra giấy, bất quá mới chỉ nghe lén hai người nói chuyện, trên tay căn bản không có chứng cứ chính xác, thứ hai là trong lòng vẫn có điểm luyến tiếc dung mạo siêu phàm thoát tục kia của Dương Mạc Tuyền, mặc dù có chỗ bẩn, nhưng vẫn không che được vầng hào quang phát ra trên người nàng, cho nên vẫn do dự.
Từ Liễu Thanh giúp đỡ Vân La đi trước, đến lúc đi nhanh sắp rời khỏi sân, Vân La buồn bực nói thầm một câu: “Không biết vừa rồi Trương Hằng hoang mang hoảng hốt dấu diếm cái gì a?”
Người nói vô tình, người nghe hữu ý, Từ Liễu Thanh quay đầu, chỉ thấy Trương Hằng đứng ở cửa phòng, lau mồ hôi như trút được gánh nặng, một bao gì đó từ trong cổ tay áo hắn rơi ra, rớt xuống đất. Từ Liễu Thanh lập tức giơ tay, trầm giọng nói: “Chậm đã.”
Vân La kinh ngạc nhìn nàng: “Nương, làm sao vậy?”
Mọi người đang đi theo sau cũng đều nghi hoặc nhìn Từ Liễu Thanh, không biết nàng muốn làm gì.
Từ Liễu Thanh nói: “Tu Hoa, ngươi đi qua giúp Trương công tử đem thứ rơi dưới đất nhặt lên đi.”
Mọi người nghe xong đều ngoái lại, quả nhiên thấy có một vật rớt bên chân Trương Hằng, dùng vải bao lại, không biết bên trong là gì.
Trương Hằng theo ánh mắt mọi người nhìn xuống thứ mình làm rớt, đại kinh thất sắc, vội vàng chộp lấy nhét vào ngực, bài trừ một nụ cười cực khó coi: “Các vị đi thong thả.”
Từ sáng sớm cho đến tối muộn, Lăng phủ nháo loạn không thể an bình, chính là bởi vì Vân La đánh mất cây tử kim sai, mà cả một đoàn người đến chỗ Trương Hằng cũng là vì tìm trâm mà đến, hiện tại thấy Trương Hằng lén lút cất giấu này nọ, khó tránh khỏi không làm cho người ta sinh nghi trong lòng hắn giấu chính là cây trâm kia. Tuy nói khả năng này không lớn, nhưng nếu đã đến đây, lại bị bọn họ thấy được, không lấy ra xác nhận một phen thì tựa hồ có điểm không thể nào biện giải.
Ai cũng không thể không biết xấu hổ mà bắt Trương Hằng xuất ra thứ đó, thế nên cái vai xấu xa này tự nhiên là phải để Từ Liễu Thanh đảm nhận. Tại trong nhà này, trừ Lăng Viễn Kiếm là có quyền lớn nhất ra, thì về phương diện xử lí việc nhà lại là do nàng định đoạt.
Từ Liễu Thanh trở lại đến trước mặt Trương Hằng, hòa hoãn nói: “Tiên sinh là lão sư của Nhan nhi, theo lí thì phải tôn trọng, lại càng không nên có điểm hoài nghi tiên sinh, chỉ là cây trâm của Vân La là vật từ trong cung, nếu là bị chim chóc tha đi thì cũng liền thôi, nhưng nếu là do ai lấy, sợ là không ai thoát được can hệ. Tuy rằng ta tin tưởng tiên sinh, nhưng vẫn phải ủy khuất tiên sinh đem vật trong lòng lấy ra, làm chứng cho sự thanh bạch của mình.”
Trương Hằng đỏ mặt, giống như buồn bực lại giống như xấu hổ, nói: “Ta là một đại nam nhân, lấy trâm để làm gì? Ta có thể thề với trời, tuyệt đối không lấy, còn về vật trong lòng ta, là vật cá nhân, thật sự không tiện lấy ra nữa, còn thỉnh Vương gia, Vương phi thông cảm.”
Từ Liễu Thanh bộc lộ vẻ uy nghiêm của Vương phi, lập tức mười phần khí thế, từng chữ từng chữ nói: “Chỉ bằng lời này của tiên sinh, thật khó làm cho người ta tin phục.” Nàng tin tưởng trong lòng Trương Hằng tuyệt đối không phải là cây trâm của Vân La, nhưng bộ dáng lén lút của hắn thì thật sự là làm cho người ta sinh nghi. Vật đang cất giấu, khẳng định không phải là vật quang minh chính đại, không ngờ Trương Hằng thế nhưng ở ngay trong Vương phủ mà lại có lá gan làm ra hành động như vậy, làm sao có thể buông tha?
Trương Hằng chống lại ánh mắt Từ Liễu Thanh, lập tức bại trận, biết thứ này không lấy ra cũng phải lấy, nhưng mà trước mặt nhiều người như vậy, thật sự không lấy nổi. Thần sắc ảm đạm, chần chờ nói: “Vương phi muốn nhìn cũng được, chỉ là nhiều người như vậy…”
Từ Liễu Thanh minh bạch ý tứ của hắn, vốn định nói ta cùng ngươi vào xem, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống. Người Lăng gia bọn họ làm việc đều luôn quang minh lỗi lạc, nếu nơi này ai cũng nhìn thấy Trương Hằng có dấu diếm thứ gì đó, giờ mà đóng cửa lại, sẽ chỉ khiến người ta suy đoán lung tung, hơn nữa đứng trong viện tử này, trừ Tử Y là một ngoại nhân ra thì đều là người trong nhà cả, căn bản không cần che che dấu dấu, liền nói: “Ta để hạ nhân lui hết là được.”
Tu Hoa mang theo Bế Nguyệt cùng lạc Nhạn các nàng để tất cả hạ nhân thối lui. Tử Y vốn định cùng các nàng đi, nhưng đoán được có khả năng Trương Hằng sẽ gây ra bất lợi cho Dương Mạc Tuyền, liền kiên trì ở lại.
Từ Liễu Thanh thấy Tử Y không đi, cũng không nhiều lời, chỉ nói với Trương Hằng: “Giờ tiên sinh có thể lấy ra được rồi chứ?”
Trương Hằng không còn lời nào để nói, yên lặng đi vào phòng, từ trong lòng lấy ra vật kia, đặt lên bàn, mở ra bố bao.
Từ Liễu Thanh đứng gần nhất, nhìn đến vật trong bao, quả nhiên không phải là cây tử kim sai, mà là một khối ngọc bội cùng một mảnh lá cây. Ngọc bội cũng là ngọc bội tầm thường, nhỏ bằng ngón cái, màu sắc bình thường, nhưng thật ra lá cây có chút kỳ lạ, tựa hồ trên mặt còn có chữ viết.
Cái bàn không lớn, phu phụ Lăng Viễn Kiếm, phu thê Lăng Tử Hạo, còn có Trương Hằng, vừa đúng vây quanh thành một vòng, Dương Mạc Tuyền bị vài người che mất, ngăn ở vòng bên ngoài, nhìn không rõ trên bàn là thứ gì. Tuy rằng tò mò, cũng không cứng rắn chen lên, đợi chốc lát, Vân La mới lùi lại nhường vị trí cho các nàng.
Dương Mạc Tuyền nhìn thấy mấy vật trên bàn, lập tức há hốc mồm vì kinh ngạc.
Vân La lúc này biết thông minh, không hề đứng mũi chịu sào, đứng bên cạnh Lăng Tử Hạo, thấp giọng nói: “Tử Hạo, chàng tới nói đi.”
Lăng Tử Hạo liếc Vân La một cái, có phần chán nản, dây dưa cả một buổi tối, loại chuyện dọa người này thế nhưng còn muốn hắn nói, bất quá nhìn nàng lớn bụng như thế nên vẫn đành tiến lên vài bước, khẽ ho một tiếng, nói: “Kỳ thật là thế này, Vân La đánh mất cây trâm nên muốn nhìn một chút xem có lạc ở chỗ tiên sinh không.”
Lời này vừa nói ra miệng, Lăng Tử Hạo lập tức cảm thấy không ổn, vốn định uyển chuyển biểu đạt một chút ý tứ muốn kiểm tra phòng, kết quả lời nói lại mang nghĩa khác. Vật gì đó của lão bà mình, như thế nào lại ở trong phòng nam nhân khác? Nói như vậy thì không phải là đang tróc tặc, mà lại thành bắt kẻ thông dâm a.
Người khác nghe xong đều cười thầm trong lòng, riêng Lăng Tử Nhan không hề cố kỵ gì, cười ra tiếng, Lăng Tử Hạo càng cảm thấy xấu hổ, lại không tiện giải thích nhiều, chỉ nói một câu: “Nhan nhi, muội cười cái gì?” Mượn cơ hội lui tới bên cạnh Lăng Tử Nhan, trốn sau lưng đám người, để Vân La tự mình ra giải thích với Trương Hằng.
Vân La thấy tất cả mọi người nhìn mình, thế này mới nói: “Đáng lẽ không nên quấy rầy tiên sinh nghỉ ngơi, chỉ là tìm khắp toàn bộ Lăng phủ đều không thấy cây tử kim sai rơi ở đâu, cho nên mới đến chỗ tiên sinh xem sao.”
Trương Hằng lập tức lạnh mặt: “Tại hạ là một người đọc sách, thế nhưng lại bị các vị coi thành kẻ đầu trộm đuôi cướp?”
Vân La cười nói: “Thực không phải ý tứ này, chỉ là chúng ta đã tra xét tất cả các phòng trong phủ, nếu chỉ có phòng tiên sinh là không xét, ngược lại làm cho người ta cảm thấy kỳ quái, hy vọng tiên sinh không lấy làm phiền lòng thì tốt quá.”
Trương Hằng trầm ngâm một chút mới nói: “Một khi đã như vậy, mời theo ta đến đây.”
Vân La xin chỉ thị Lăng Viễn Kiếm, Lăng Viễn Kiếm gật đầu rồi, thế này Vân La mới để Oanh nhi vào.
Oanh nhi bị Lăng Tử Nhan đánh một phen, tâm vẫn khiếp sợ, run run nói: “Nô tỳ không dám.”
Vân La cả giận nói: “Ngươi thực không có tiền đồ, vừa rồi Nhan nhi cản ngươi là vì ngươi động thủ trên đầu thái tuế, trong mắt không biết lớn nhỏ, giờ thì có cái gì mà không dám?”
Oanh nhi vẫn đứng tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Vẫn là Từ Liễu Thanh nói: “Quên đi, đừng làm khó dễ nàng.” Quay đầu nói với Tu Hoa: “Ngươi đi đi!”
Tu Hoa nhận lệnh, đi theo Trương Hằng vào phòng, bất quá chỉ tùy ý nhìn vài lần, lại đi ra, hướng Từ Liễu Thanh lắc đầu.
Từ Liễu Thanh vỗ tay một cái, nói: “Tốt lắm, một gian cũng không sót, sợ là cây trâm này thật sự là không cánh mà bay rồi, cũng đừng tìm nữa, quay về ta sẽ sai người làm cho ngươi một cái nữa, ngày sau nếu Thái Hậu có hỏi thì cứ trực tiếp tính lên đầu ta là được. Đều trở về nghỉ ngơi đi.”
Một buổi tối giống như một trò khôi hài, Vân La không khỏi cảm thấy mất mặt, mặt mày xám tro.
Vân La luôn luôn kiêu ngạo ương ngạnh, đã từng có khi nào có bộ dáng ủy khuất như vậy, Từ Liễu Thanh nhìn cũng có chút không đành lòng. Vừa rồi lão gia nói nặng lời, hiện tại lại không lưu lại chút mặt mũi cho Vân La, sợ là sắc mặt Bát Vương gia cũng không tốt lắm, huống chi trong bụng nàng còn có cốt nhục Lăng gia, nàng tức giận thì thôi, nếu động đến thai khí, vậy mất nhiều hơn được. Từ Liễu Thanh liền đi qua, nắm tay Vân La, nói: “Tuy rằng vất vả một ngày cũng chưa tìm được cây trâm kia, nhưng cũng không phải không thu hoạch được gì, ít nhất con đã giúp ta chỉnh đốn không ít sự vụ lớn nhỏ trong phủ, trước kia thực không biết con có năng lực này. Ta đã nghĩ tốt rồi, chờ con sinh hạ hài tử xong, ta liền đem Lăng gia giao cho con.”
Vân La nghe xong vừa mừng vừa sợ, thu hoạch này thực ngoài ý muốn.
Những người khác lại sửng sốt, lập tức hiểu được dụng ý Vân La hao phí đại lượng tinh lực như thế, nguyên lai là “minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương” (*), tính kế vị trí chủ mẫu Lăng gia.
Nếu trước khi biết chuyện của Dương Mạc Tuyền cùng Lăng Tử Nhan, Lí Cốc Lan nghe được lời này thì khẳng định sẽ phẫn nộ, rõ ràng Lăng Viễn Kiếm đã thề thốt son sắc, nói đảm bảo danh phận dâu trưởng của Dương Mạc Tuyền ở Lăng gia, nhưng Từ Liễu Thanh lại cố tình nói giao việc quản lí gia nghiệp cho Vân La, vậy không phải là không giữ lời sao? Bất quá nếu biết nữ nhi sẽ không ở lại nhà này lâu thì cũng sẽ không để ý, lại nhìn Vân La kia quả thật có điểm thủ đoạn, nếu để nữ nhi cùng nàng chung sống dưới một mái hiên, sợ là cũng bị khi dễ đến chết, còn có điểm may mắn là nữ nhi thích Lăng Tử Nhan, khó trách Từ Liễu Thanh lại nguyện ý thành toàn cho các nàng.
Lăng Viễn Kiếm đương nhiên là thầm oán Từ Liễu Thành, sao lại không thương lượng với hắn một chút mà đã đưa ra quyết định này? Ngày thường lúc nhắc tới việc này, phu nhân cũng khen Mạc Tuyền hơn Vân La, nhưng hôm nay thái độ lại ủng hộ Vân La khác thường. Lăng Viễn Kiếm không nói gì, nhưng trên mặt đã viết, đối với hành động vừa rồi của Từ Liễu Thanh, hắn không hài lòng.
Từ Liễu Thanh không để tâm đến vẻ bất mãn của Lăng Viễn Kiếm, còn đỡ thắt lưng Vân La, nói: “Con mệt mỏi cả một ngày rồi, để ta đưa con về phòng nghỉ ngơi.” Làm cho Vân La thụ sủng nhược kinh.
Lăng Tử Hạo đứng một bên, đem một màn này thu hết vào mắt. Nương đối xử bất công, hắn vẫn biết, chẳng qua trước kia vẫn thiên về Dương Mạc Tuyền, cho tới bây giờ đối với Vân La vẫn đều không lạnh không nóng. Từ sau khi ở Quan Âm Tự trở về, hắn cố ý quan sát một chút, bàn cân trong lòng nương rõ ràng dần thiên về Vân La, trừ việc hỏi han ân cần Vân La ra, còn tìm gặp riêng hắn, bảo hắn hảo hảo đối đãi Vân La, còn trước kia dạy hắn vài chiêu để theo duổi Dương Mạc Tuyền, hiện tại lại một chữ cũng không đề cập tới, hôm nay lại đem vị trí gia chủ giao cho Vân La, lại một lần chứng minh rằng ở bên ngoài Dương Mạc Tuyền có người thân mật là chuyện thật. Không phải hắn chưa từng có ý niệm hưu thê trong đầu, nhưng ít nhất cũng chưa viết ra giấy, bất quá mới chỉ nghe lén hai người nói chuyện, trên tay căn bản không có chứng cứ chính xác, thứ hai là trong lòng vẫn có điểm luyến tiếc dung mạo siêu phàm thoát tục kia của Dương Mạc Tuyền, mặc dù có chỗ bẩn, nhưng vẫn không che được vầng hào quang phát ra trên người nàng, cho nên vẫn do dự.
Từ Liễu Thanh giúp đỡ Vân La đi trước, đến lúc đi nhanh sắp rời khỏi sân, Vân La buồn bực nói thầm một câu: “Không biết vừa rồi Trương Hằng hoang mang hoảng hốt dấu diếm cái gì a?”
Người nói vô tình, người nghe hữu ý, Từ Liễu Thanh quay đầu, chỉ thấy Trương Hằng đứng ở cửa phòng, lau mồ hôi như trút được gánh nặng, một bao gì đó từ trong cổ tay áo hắn rơi ra, rớt xuống đất. Từ Liễu Thanh lập tức giơ tay, trầm giọng nói: “Chậm đã.”
Vân La kinh ngạc nhìn nàng: “Nương, làm sao vậy?”
Mọi người đang đi theo sau cũng đều nghi hoặc nhìn Từ Liễu Thanh, không biết nàng muốn làm gì.
Từ Liễu Thanh nói: “Tu Hoa, ngươi đi qua giúp Trương công tử đem thứ rơi dưới đất nhặt lên đi.”
Mọi người nghe xong đều ngoái lại, quả nhiên thấy có một vật rớt bên chân Trương Hằng, dùng vải bao lại, không biết bên trong là gì.
Trương Hằng theo ánh mắt mọi người nhìn xuống thứ mình làm rớt, đại kinh thất sắc, vội vàng chộp lấy nhét vào ngực, bài trừ một nụ cười cực khó coi: “Các vị đi thong thả.”
Từ sáng sớm cho đến tối muộn, Lăng phủ nháo loạn không thể an bình, chính là bởi vì Vân La đánh mất cây tử kim sai, mà cả một đoàn người đến chỗ Trương Hằng cũng là vì tìm trâm mà đến, hiện tại thấy Trương Hằng lén lút cất giấu này nọ, khó tránh khỏi không làm cho người ta sinh nghi trong lòng hắn giấu chính là cây trâm kia. Tuy nói khả năng này không lớn, nhưng nếu đã đến đây, lại bị bọn họ thấy được, không lấy ra xác nhận một phen thì tựa hồ có điểm không thể nào biện giải.
Ai cũng không thể không biết xấu hổ mà bắt Trương Hằng xuất ra thứ đó, thế nên cái vai xấu xa này tự nhiên là phải để Từ Liễu Thanh đảm nhận. Tại trong nhà này, trừ Lăng Viễn Kiếm là có quyền lớn nhất ra, thì về phương diện xử lí việc nhà lại là do nàng định đoạt.
Từ Liễu Thanh trở lại đến trước mặt Trương Hằng, hòa hoãn nói: “Tiên sinh là lão sư của Nhan nhi, theo lí thì phải tôn trọng, lại càng không nên có điểm hoài nghi tiên sinh, chỉ là cây trâm của Vân La là vật từ trong cung, nếu là bị chim chóc tha đi thì cũng liền thôi, nhưng nếu là do ai lấy, sợ là không ai thoát được can hệ. Tuy rằng ta tin tưởng tiên sinh, nhưng vẫn phải ủy khuất tiên sinh đem vật trong lòng lấy ra, làm chứng cho sự thanh bạch của mình.”
Trương Hằng đỏ mặt, giống như buồn bực lại giống như xấu hổ, nói: “Ta là một đại nam nhân, lấy trâm để làm gì? Ta có thể thề với trời, tuyệt đối không lấy, còn về vật trong lòng ta, là vật cá nhân, thật sự không tiện lấy ra nữa, còn thỉnh Vương gia, Vương phi thông cảm.”
Từ Liễu Thanh bộc lộ vẻ uy nghiêm của Vương phi, lập tức mười phần khí thế, từng chữ từng chữ nói: “Chỉ bằng lời này của tiên sinh, thật khó làm cho người ta tin phục.” Nàng tin tưởng trong lòng Trương Hằng tuyệt đối không phải là cây trâm của Vân La, nhưng bộ dáng lén lút của hắn thì thật sự là làm cho người ta sinh nghi. Vật đang cất giấu, khẳng định không phải là vật quang minh chính đại, không ngờ Trương Hằng thế nhưng ở ngay trong Vương phủ mà lại có lá gan làm ra hành động như vậy, làm sao có thể buông tha?
Trương Hằng chống lại ánh mắt Từ Liễu Thanh, lập tức bại trận, biết thứ này không lấy ra cũng phải lấy, nhưng mà trước mặt nhiều người như vậy, thật sự không lấy nổi. Thần sắc ảm đạm, chần chờ nói: “Vương phi muốn nhìn cũng được, chỉ là nhiều người như vậy…”
Từ Liễu Thanh minh bạch ý tứ của hắn, vốn định nói ta cùng ngươi vào xem, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống. Người Lăng gia bọn họ làm việc đều luôn quang minh lỗi lạc, nếu nơi này ai cũng nhìn thấy Trương Hằng có dấu diếm thứ gì đó, giờ mà đóng cửa lại, sẽ chỉ khiến người ta suy đoán lung tung, hơn nữa đứng trong viện tử này, trừ Tử Y là một ngoại nhân ra thì đều là người trong nhà cả, căn bản không cần che che dấu dấu, liền nói: “Ta để hạ nhân lui hết là được.”
Tu Hoa mang theo Bế Nguyệt cùng lạc Nhạn các nàng để tất cả hạ nhân thối lui. Tử Y vốn định cùng các nàng đi, nhưng đoán được có khả năng Trương Hằng sẽ gây ra bất lợi cho Dương Mạc Tuyền, liền kiên trì ở lại.
Từ Liễu Thanh thấy Tử Y không đi, cũng không nhiều lời, chỉ nói với Trương Hằng: “Giờ tiên sinh có thể lấy ra được rồi chứ?”
Trương Hằng không còn lời nào để nói, yên lặng đi vào phòng, từ trong lòng lấy ra vật kia, đặt lên bàn, mở ra bố bao.
Từ Liễu Thanh đứng gần nhất, nhìn đến vật trong bao, quả nhiên không phải là cây tử kim sai, mà là một khối ngọc bội cùng một mảnh lá cây. Ngọc bội cũng là ngọc bội tầm thường, nhỏ bằng ngón cái, màu sắc bình thường, nhưng thật ra lá cây có chút kỳ lạ, tựa hồ trên mặt còn có chữ viết.
Cái bàn không lớn, phu phụ Lăng Viễn Kiếm, phu thê Lăng Tử Hạo, còn có Trương Hằng, vừa đúng vây quanh thành một vòng, Dương Mạc Tuyền bị vài người che mất, ngăn ở vòng bên ngoài, nhìn không rõ trên bàn là thứ gì. Tuy rằng tò mò, cũng không cứng rắn chen lên, đợi chốc lát, Vân La mới lùi lại nhường vị trí cho các nàng.
Dương Mạc Tuyền nhìn thấy mấy vật trên bàn, lập tức há hốc mồm vì kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.