Chương 3: Hồ yêu
Huyết Lạc Oán
17/10/2020
"...... Xì xì, xì xì....."
Tiểu hồ ly muốn sống cố giãy dụa, mắt thấy đám nhân sĩ hàng ma tới, sụt sùi đáng thương.
"Đừng sợ, đừng sợ, ta đây sẽ đem ngươi thả ra."
Tiểu động vật đáng thương đang sợ hãi.
Ngưng thần tụ khí, một đạo kiếm khí đánh ra, bạch quang hiện lên, cái kẹp của bẩy thú rơi ra, Liễu Nhan Khanh cẩn thận đem cái chân gảy của tiểu hồ ly ra ngoài.
"Sư thúc, ở phía trước."
"Yêu thú rất lợi hại, chắc hẳn kỳ yêu đan không giống bình thường, Đêm Minh lần này cần phải lợi dụng tốt, vi sư liền trông cậy vào hậu bối các ngươi phát dương môn phái."
Một lão đạo trưởng mặc bạch y tay cầm roi, ngữ khí vững vàng.
"Đa tạ sư thúc ưu ái, đệ tử quyết không phụ lòng sư thúc."
"Được."
"Sư thúc con vì người mở đường, ở phía trước......? Sao không thấy, sư thúc, con......"
"Không thể trách ngươi, Đêm Minh lần này yêu thú vô cùng cường đại, yêu khí quá mỏng manh, mà ngay cả ta không cẩn thận ngưng thần dò xét cũng không cảm giác được yêu khí......"
Đêm Minh không khỏi trừng to mắt, làm sao có thể, cả sư thúc cũng không cảm nhận được yêu khí, vậy yêu thú có lai lịch thế nào?
Trong Thanh Đồng phái tu vi của sư thúc chỉ thua môn chủ, những tiểu bối đệ tử như bọn hắn theo không kịp, là tấm gương và động lực mà bọn họ phấn đấu đạt đến.
Sư thúc không gì là làm không được.
Hôm nay. Yêu thú này yêu khí có thể thoát khỏi sư thúc. Không thể tưởng tượng yêu thú này lợi hại bao nhiêu.
"Yêu thú đã bị thương, bằng không yêu khí cũng không lưu lại nhàn nhạt đến như thế."
"Sư thúc, yêu nghiệt có thật lợi hại như vậy không?"
"Nếu không có bị thương, cái chư thần Hàng Ma trận lúc này đã bị bị phá vỡ."
Nhìn kỹ vết máu màu đen trên mặt đất, trộn lẫn bùn đất xung quanh cái chư thần Hàng Ma trận danh vang danh thiên hạ, kinh thiên động địa, quỷ thần đều sợ.
"Sư thúc, chúng ta đuổi theo được không, dù sao yêu thú cũng đã bị trọng thương."
Đêm Minh còn băn khoăn nội đan yêu thú nuốt vào bụng oán khí không chỗ phát tác.
"Không thể, yêu nghiệt này tu vi rất cao, có thể tự thân hóa yêu khí thành vô hình, khi biến hình thì không khác người thường, nếu là bình thường, chỉ sợ vi sư cũng không thể đuổi bắt."
"Vậy thì, làm sao bây giờ? Nếu nó hóa thành hình người, chúng ta cũng không nhận ra được, có thể gây tai họa cho dân chúng, nguy rồi......"
Bạch y đạo trưởng thở thật dài.
"Xem ra là thiên ý, yêu nghiệt xuất thế, kiếp nạn rơi xuống, ngàn năm luân hồi lại tái diễn, nhân giới gặp nạn......"
Trở lại dòng suối nhỏ. Liễu Khanh Nhan xử lý tốt miệng vết thương cho tiểu hồ ly, rồi dùng mảnh lụa màu xanh nhạt băng bó lại.
"Không cần phải vùng vẫy, một hồi là tốt rồi."
Trấn an tiểu động vật đang náo động, nam nhân không hiểu sao rất cao hứng, tiểu động vật này thật sự là đáng yêu cực kỳ, một thân trắng như tuyết, lông mềm mại sờ lên thật thoải mái, trên trán còn có một ấn ký màu tím, thật muốn ôm vào lòng nựng nịu.
"Xì xì, xì xì."
Tiểu hồ ly thét chói tai, muốn thoát ly khỏi bàn tay nam nhân đang sờ loạn trên thân thể nó.
"Tiểu động vật cũng biết xấu hổ à, ngươi cũng không phải yêu, cũng không phải người, đụng vào một chút mà làm sao vậy?"
Đúng là chơi thật vui, Liễu Khanh Nhan tiếp tục dùng ngón trỏ chọc chọc tiểu động vật.
"Xì xì, xì xì."
Tiểu hồ ly đáng thương lăn trên mặt, lúc này, nếu Liễu Khanh Nhan nhìn vào mắt tiểu hồ ly sẽ thấy ánh mắt như nổi lửa, đầy phẫn nộ.
"Tốt lắm, không đùa ngươi nữa."
Xem không có vết thương nào khác, Liễu Khanh Nhan tìm một động nhỏ, nhặt nhánh cây lót ổ cho tiểu hồ ly. Tiểu hồ ly trơ mắt nhìn động tác của nam nhân, đôi mắt hẹp dài lộ ra tia lưu niệm.
"Xì xì, xì xì."
"Tốt rồi tốt rồi, tiểu động vật ai kêu ngươi xinh đẹp như vậy, ta không bảo đảm có người bắt ngươi đem đi làm sủng vật hay không, đợi mấy người đi rồi, ngươi ngoan ngoãn về nhà, có biết không."
Nam nhân cười khẽ, nhìn rất động lòng người, cầm Tiên Kiếm, dưới chân lên định đi, nhưng đã bị tiểu hồ ly cắn giữ tay áo.
"Tiểu động vậy, ngươi không cho ta đi sao, nhưng mà ta còn có chuyện quan trọng cần làm, mang ngươi đi ra ngoài có thể làm ngươi bị thương."
Nam nhân vuốt vuốt bộ lông trắng như tuyết, trấn an tiểu hồ ly.
"Nếu như ngày nào đó trở về, còn gặp ngươi tại đây, ta sẽ cùng ngươi ngao du thiên hạ được không."
"Xì xì, xì xì."
"Tốt lắm, coi như ngươi đồng ý rồi, trở về nhà đi."
Nam nhân mỉm cười nhìn tiểu động vật, phi thân vút đi như làn gió. Một thanh Tiên Kiếm hiện lên giữa không trung, thân ảnh mặc áo bào màu xanh nhạt rất nhanh đã biến mất khỏi rừng cây.
Núp ở trong sơn động, tiểu hồ ly giật giật lỗ tai, ấn ký màu tím trên trán đột nhiên phát ra hào quang chói lọi. Trong động tỏa ra sương mù mờ ảo màu tím. Đợi sương mù màu tím tan đi, trong sơn động thình lình đứng vững một vị bạch y nam tử, tóc màu trắng dài chạm trên đất.
Ở mắt cá chân bạch y nam tử cột một mảnh dây lụa màu xanh nhạt không gió mà bay phất phơ......
Tiểu hồ ly muốn sống cố giãy dụa, mắt thấy đám nhân sĩ hàng ma tới, sụt sùi đáng thương.
"Đừng sợ, đừng sợ, ta đây sẽ đem ngươi thả ra."
Tiểu động vật đáng thương đang sợ hãi.
Ngưng thần tụ khí, một đạo kiếm khí đánh ra, bạch quang hiện lên, cái kẹp của bẩy thú rơi ra, Liễu Nhan Khanh cẩn thận đem cái chân gảy của tiểu hồ ly ra ngoài.
"Sư thúc, ở phía trước."
"Yêu thú rất lợi hại, chắc hẳn kỳ yêu đan không giống bình thường, Đêm Minh lần này cần phải lợi dụng tốt, vi sư liền trông cậy vào hậu bối các ngươi phát dương môn phái."
Một lão đạo trưởng mặc bạch y tay cầm roi, ngữ khí vững vàng.
"Đa tạ sư thúc ưu ái, đệ tử quyết không phụ lòng sư thúc."
"Được."
"Sư thúc con vì người mở đường, ở phía trước......? Sao không thấy, sư thúc, con......"
"Không thể trách ngươi, Đêm Minh lần này yêu thú vô cùng cường đại, yêu khí quá mỏng manh, mà ngay cả ta không cẩn thận ngưng thần dò xét cũng không cảm giác được yêu khí......"
Đêm Minh không khỏi trừng to mắt, làm sao có thể, cả sư thúc cũng không cảm nhận được yêu khí, vậy yêu thú có lai lịch thế nào?
Trong Thanh Đồng phái tu vi của sư thúc chỉ thua môn chủ, những tiểu bối đệ tử như bọn hắn theo không kịp, là tấm gương và động lực mà bọn họ phấn đấu đạt đến.
Sư thúc không gì là làm không được.
Hôm nay. Yêu thú này yêu khí có thể thoát khỏi sư thúc. Không thể tưởng tượng yêu thú này lợi hại bao nhiêu.
"Yêu thú đã bị thương, bằng không yêu khí cũng không lưu lại nhàn nhạt đến như thế."
"Sư thúc, yêu nghiệt có thật lợi hại như vậy không?"
"Nếu không có bị thương, cái chư thần Hàng Ma trận lúc này đã bị bị phá vỡ."
Nhìn kỹ vết máu màu đen trên mặt đất, trộn lẫn bùn đất xung quanh cái chư thần Hàng Ma trận danh vang danh thiên hạ, kinh thiên động địa, quỷ thần đều sợ.
"Sư thúc, chúng ta đuổi theo được không, dù sao yêu thú cũng đã bị trọng thương."
Đêm Minh còn băn khoăn nội đan yêu thú nuốt vào bụng oán khí không chỗ phát tác.
"Không thể, yêu nghiệt này tu vi rất cao, có thể tự thân hóa yêu khí thành vô hình, khi biến hình thì không khác người thường, nếu là bình thường, chỉ sợ vi sư cũng không thể đuổi bắt."
"Vậy thì, làm sao bây giờ? Nếu nó hóa thành hình người, chúng ta cũng không nhận ra được, có thể gây tai họa cho dân chúng, nguy rồi......"
Bạch y đạo trưởng thở thật dài.
"Xem ra là thiên ý, yêu nghiệt xuất thế, kiếp nạn rơi xuống, ngàn năm luân hồi lại tái diễn, nhân giới gặp nạn......"
Trở lại dòng suối nhỏ. Liễu Khanh Nhan xử lý tốt miệng vết thương cho tiểu hồ ly, rồi dùng mảnh lụa màu xanh nhạt băng bó lại.
"Không cần phải vùng vẫy, một hồi là tốt rồi."
Trấn an tiểu động vật đang náo động, nam nhân không hiểu sao rất cao hứng, tiểu động vật này thật sự là đáng yêu cực kỳ, một thân trắng như tuyết, lông mềm mại sờ lên thật thoải mái, trên trán còn có một ấn ký màu tím, thật muốn ôm vào lòng nựng nịu.
"Xì xì, xì xì."
Tiểu hồ ly thét chói tai, muốn thoát ly khỏi bàn tay nam nhân đang sờ loạn trên thân thể nó.
"Tiểu động vật cũng biết xấu hổ à, ngươi cũng không phải yêu, cũng không phải người, đụng vào một chút mà làm sao vậy?"
Đúng là chơi thật vui, Liễu Khanh Nhan tiếp tục dùng ngón trỏ chọc chọc tiểu động vật.
"Xì xì, xì xì."
Tiểu hồ ly đáng thương lăn trên mặt, lúc này, nếu Liễu Khanh Nhan nhìn vào mắt tiểu hồ ly sẽ thấy ánh mắt như nổi lửa, đầy phẫn nộ.
"Tốt lắm, không đùa ngươi nữa."
Xem không có vết thương nào khác, Liễu Khanh Nhan tìm một động nhỏ, nhặt nhánh cây lót ổ cho tiểu hồ ly. Tiểu hồ ly trơ mắt nhìn động tác của nam nhân, đôi mắt hẹp dài lộ ra tia lưu niệm.
"Xì xì, xì xì."
"Tốt rồi tốt rồi, tiểu động vật ai kêu ngươi xinh đẹp như vậy, ta không bảo đảm có người bắt ngươi đem đi làm sủng vật hay không, đợi mấy người đi rồi, ngươi ngoan ngoãn về nhà, có biết không."
Nam nhân cười khẽ, nhìn rất động lòng người, cầm Tiên Kiếm, dưới chân lên định đi, nhưng đã bị tiểu hồ ly cắn giữ tay áo.
"Tiểu động vậy, ngươi không cho ta đi sao, nhưng mà ta còn có chuyện quan trọng cần làm, mang ngươi đi ra ngoài có thể làm ngươi bị thương."
Nam nhân vuốt vuốt bộ lông trắng như tuyết, trấn an tiểu hồ ly.
"Nếu như ngày nào đó trở về, còn gặp ngươi tại đây, ta sẽ cùng ngươi ngao du thiên hạ được không."
"Xì xì, xì xì."
"Tốt lắm, coi như ngươi đồng ý rồi, trở về nhà đi."
Nam nhân mỉm cười nhìn tiểu động vật, phi thân vút đi như làn gió. Một thanh Tiên Kiếm hiện lên giữa không trung, thân ảnh mặc áo bào màu xanh nhạt rất nhanh đã biến mất khỏi rừng cây.
Núp ở trong sơn động, tiểu hồ ly giật giật lỗ tai, ấn ký màu tím trên trán đột nhiên phát ra hào quang chói lọi. Trong động tỏa ra sương mù mờ ảo màu tím. Đợi sương mù màu tím tan đi, trong sơn động thình lình đứng vững một vị bạch y nam tử, tóc màu trắng dài chạm trên đất.
Ở mắt cá chân bạch y nam tử cột một mảnh dây lụa màu xanh nhạt không gió mà bay phất phơ......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.