Chương 80: Lạc Uyên đau lòng
Huyết Lạc Oán
17/10/2020
"Mỹ nhân, ta cũng khó chịu......"
Mỹ nhân cắn môi, run rẩy run rẩy, cực độ bất lực cùng ẩn nhẫn. Thất công tử ánh mắt càng thêm mãnh liệt, nóng như lửa.
"...... Ta, ta muốn......"
Thất công tử ánh mắt lóe lên, có chút ngoài ý muốn kềm chế. Hắn cảm thấy trái tim mạnh mẽ co rụt lại, cự đại vui sướng.
"Mỹ nhân, ngươi nói cái gì?"
"............ Tiểu Thất, ta...... Ta...... Muốn............ Ngươi......"
Đôi mắt đẹp long lanh ướt át nhìn Tiểu Thất làm nội tâm hắn co giật lại.
"Cái kia......"
Thất công tử còn không kịp nói cái gì, cũng không an lòng, muốn ôm mỹ nhân, nhưng lại bị Liễu Khanh Nhan vô lực đẩy ra bên ngoài, giận dữ quát
"Ngươi gấp cái gì."
Mỹ nhân có thể nói là vũ mị phong tình, xuân quang hiển lộ, mà còn làm nũng, làm trái tim Tiểu Thất đập thịch thịch thịch......, toàn bộ rối loạn tiết tấu.
"Tiểu Thất......"
"Mỹ nhân?......"
Tiểu Thất nuốt nuốt nước miếng, mỹ nhân trúng dược vật quả thật là phong tình vạn chủng. Vừa mới bắt đầu còn lạnh như một khối băng lúc này lại nhiệt tình giống như một mồi lửa.
Giọng mỹ nhân vô cùng dễ nghe.
Trong phòng những công tử đều có một ít hương liệu thôi tình để vào lư hương đốt, những nam sủng trong động phủ này sử dụng để thuận tiện cho việc ái ân.
Ngửi thấy mùi hương liệu này sẽ có nhu cầu cấp bách muốn tìm nam nhân. Do tình thế cấp bách phải sử dụng trên người mỹ nhân, xem ra mỹ nhân cuộc sống sau này không thể rời xa hắn......
"Ta và ngươi đều là nam tử, nhưng ta...... Lại là lần đầu cùng nam tử......"
Tiểu Thất ánh mắt sáng ngời tỏ vẻ hắn hiểu được, để cho mỹ nhân nói tiếp.
"Ngươi trước ở trên giường chờ ta, đem đèn tắt được không......"
"Được."
Không chút suy nghĩ, liền đáp ứng.
Tiểu Thất lập tức đi nằm trên giường, chuẩn bị đem ngọn đèn chiếu sáng trong phòng dập tắt, nhìn mỹ nhân vẫn y như cũ dựa vào cạnh cửa thẹn thùng nhìn hắn, không khỏi có chút nghi hoặc.
"Mỹ nhân, như thế nào? Mỹ nhân, như thế nào?"
"Ngươi đem quần áo cởi ra, đợi tí nữa ta nếu đem quần áo cởi hết không còn gì ngươi lại mặc đủ quần áo, ta lại chịu thiệt thòi, ngươi như vậy không phải cười ta sao...... sao ngươi không cởi?"
Mỹ nhân oán hận nhìn hắn, làm trong nội tâm Tiểu Thất nôn nao.
Hắn cảm giác mỹ nhân hình như thay đổi trở nên phong tình vũ mị, còn có thể mập mờ gây kích thích, cùng với người băng sơn, lạnh lùng trước kia hoàn toàn chính là hai người......
Tiểu Thất lắc đầu, dứt bỏ ý nghĩ như vậy, có lẽ là mỹ nhân hít hương liệu mới có thể như thế, nhất định là hắn nghĩ nhiều.
"Không, ta cởi, ta đây liền cởi......"
Tiểu Thất không nghi ngờ, trước mắt Liễu Khanh Nhan mặt không đổi sắc trút bỏ đi quần áo, nhưng......
"Nhanh vậy sao?"
Hắn chỉ còn áo lót cùng khố che hạ thân, bị mỹ nhân ánh mắt sáng quắc chằm chằm nhìn vào, Tiểu Thất lập tức có chút không tự nhiên, bất quá cũng chỉ là trong chốc lát.
"...... Được, toàn bộ đều cởi, vứt cho ta......"
Mặc dù có chút nghi hoặc, mỹ nhân vì sao phải lấy quần áo của hắn, bất quá Tiểu Thất trong nội tâm tự tin, cho dù muốn đùa giỡn dạng gì cũng chạy không thoát lòng bàn tay của hắn.
Cầm quần áo, Liễu Khanh Nhan kéo bình phong, đem bên ngoài ngăn cách, giọng vẫn ngọt ngào.
"Tiểu Thất, ngươi cần phải chờ ta............."
Liễu Khanh Nhan một câu kéo thật dài chữ cuối cùng, âm điệu lưu luyến mị hoặc như tơ, làm người nghe toàn thân xương cốt đều mềm yếu.
"Được, mỹ nhân, ta chờ ngươi."
Bên kia, Liễu Khanh Nhan lấy được quần áo Thất công tử cả người thần sắc khí chất lập tức biến đổi, lạnh lùng cùng phẫn nộ, hai con ngươi giống như hàm chứa băng tuyết, không còn có nửa điểm quyến rũ động lòng người, thở gấp như vừa rồi.
Tại thời điểm thay quần áo, khi quần áo vừa cởi xuống, Liễu Khanh Nhan đã phát hiện chuyện nghiêm trọng.
Cho dù không biết bản thân là khi nào bị tính kế, trong nháy mắt đó, trực giác nói cho Liễu Khanh Nhan biết Tiểu Thất tuyệt không phải đơn thuần như vậy, người này cùng thiếu niên áo lam tuyệt không mang tâm tư giống nhau.
Trước tiên phải tỉnh táo lại, khống chế dược vật trong cơ thể bốc lên, sau đó ngồi ở trên mặt đất lạnh như băng nghĩ có thể áp dụng phương pháp nào xử lý.
Sự tình đến mức độ này, Tiểu Thất tâm tư như thế nào, Liễu Khanh Nhan đã biết được nên lập tức sẽ theo ý nguyện của Tiểu Thất mà tương kế tựu kế.
Nếu là ham mê sắc dục liền làm cho người này có đủ......
Thay quần áo trên mình ướt sũng bằng quần áo Tiểu Thất, vuốt lại búi tóc buộc chặt làm giống như Tiểu Thất. Bởi vì Liễu Khanh Nhan cùng Tiểu Thất thân cao không kém bao nhiêu, đều là mảnh mai nếu mặc quần áo giống, đeo cùng phục sức giống nhau, lúc này nếu người ở sau lưng nhìn thấy, tuyệt đối không thể nghĩ được đây là giả trang.
Làm xong mọi thứ, Liễu Khanh Nhan đem toàn bộ quần áo đặt ở cùng một chỗ, đem dầu vừng dùng để đốt chiếu sáng và các loại tinh dầu toàn bộ hắt vẫy lên trên quần áo, rồi cầm sợi bấc châm lửa vào đóng quần áo.
Khi thấy quần áo bắt lửa, Liễu Khanh Nhan không nói lời nào từ cửa sổ nhảy ra ngoài nhanh chóng rời đi.
Không thấy mỹ nhân tới, Thất công tử có chút không nhịn được, đang buồn bực bỗng ngửi thấy mùi cháy khét, Thất công tử biến sắc, thân thể trần trụi chạy đến phòng bên cạnh.
Lửa cháy hừng hực sắp thiêu trụi cả căn phòng. Mỹ nhân lại không thấy bóng dáng ở đâu......
"Đáng chết, dám chạy trốn!"
Hắn oán hận nện vào vách tường, mặt tường lập tức xuất hiện một cái lỗ lớn.
"Ngươi chờ đó cho ta, để cho ta bắt được, xem ta đem ngươi làm cho cực khổ chết trên giường!!!"
Ở bên ngoài
"Khanh Nhan......"
Hỏi vô số hạ nhân vẫn tìm không thấy Liễu Khanh Nhan, Minh Lạc Uyên tâm hoảng ý loạn, thấy yêu tinh đều giết hết.
Chỗ cái hồ Minh Lạc Uyên cũng đã tìm nhưng chỉ thấy những tơ nhện và những mảnh nhỏ vải bị xé từ quần áo Liễu Khanh Nhan khi giãy dụa. Lạc Uyên nhìn về phía cái võng ở giữa không trung, cùng mặt nước bốc hơi ở bên dưới. Hắn có thể tưởng tượng được ngay Liễu Khanh Nhan lúc đó rơi vào tình huống nào, mà lúc đó hắn cũng không ở bên cạnh Khanh Nhan. Nghĩ đến Liễu Khanh Nhan lẻ loi một mình rơi vào cảnh ngộ bị ức hiếp, Minh Lạc Uyên đau lòng không thôi.
Nhặt lên một mảnh vải nhỏ đặt ở trong ngực tiếp tục tìm kiếm.
Minh Lạc Uyên chưa có tìm được Liễu Khanh Nhan, mà giờ khắc này Liễu Khanh Nhan cũng tạm thời thoát khỏi nguy hiểm. Chỉ là sau khi đi ra liền lạc đường, mà dược vật lại đang phát huy tác dụng, đôi mắt đã sinh ra ảo giác, nhìn mọi vật không thật.
Trong đầu luôn luôn lắc lư, mắt nhìn không rõ, khí lực trên mình như thể bị rút đi hết, dưới chân như đạp lên bông mềm, đông một chân tây một chân, kiếm nắm ở trong tay cũng không chắc. Thân thể nóng lên, nóng lên lợi hại, dược vật này thật bá đạo, cho dù Liễu Khanh Nhan dùng toàn lực áp chế, cỗ nhiệt khí vẫn xông lên, cho dù cắn chặt răng, vẫn khắc chế không được thân thể có phản ứng......
"...... Ô......"
Không biết đây là lần thứ mấy té ngã trên đất, Liễu Khanh Nhan gian nan đứng lên, quyết định không vội chạy trốn mà tìm một chỗ ẩn thân mới là việc cấp bách.
Nhưng vừa động một cỗ khí tức mãnh liệt dâng lên. Nếu là ngày xưa, Liễu Khanh Nhan có thể dựa vào pháp lực rời đi, nhưng hôm nay đi tới một bước cũng là khó khăn.
"Nói, hôm nay bắt được một nam tử nhốt ở nơi nào, nếu không nói thật, ta liền giải quyết ngươi!!!"
Một giọng nói lạnh như băng, quyết đoán, bá đạo, sát khí lẫm lẫm.
Một cự kiếm màu đen đã gác ở trên cổ Liễu Khanh Nhan. Liễu Khanh Nhan quỳ rạp trên mặt đất, đầu cháng váng lợi hại, cũng không biết người đến là ai, chỉ cảm thấy giọng rất là quen tai, hoài nghi mình có ảo giác. Giật mình Liễu Khanh Nhan ngẩng đầu muốn nhìn sau lưng là người phương nào, do sức quá suy yếu nên ngã trên mặt đất.
"Nói mau!"
Minh Lạc Uyên nhìn người kia vẫn không nhúc nhích, đôi mắt băng lãnh hiện lên một tia sát khí, hắn giơ tay lên, huy động cự kiếm!
"...... Lạc Uyên......"
Liễu Khanh Nhan giọng suy yếu thanh âm có chút mờ ảo.
Người nọ nghe thấy liền chấn động, có chút không dám tin, tiếp theo trong nháy mắt không khống chế được ôm lấy người trên mặt đất kéo lên.
"Khanh Nhan, Khanh Nhan......"
Vừa rồi chỉ thiếu một chút nữa......
Minh Lạc Uyên nghĩ đến nếu Liễu Khanh Nhan không có gọi một tiếng, như vậy một kiếm kia chém xuống dưới......
Hắn nghĩ tới đây, toàn thân như rớt vào hầm băng, máu đông cứng lại. Hắn không dám tin, hậu quả như vậy...... Hắn tuyệt đối không thể tiếp nhận.
Minh Lạc Uyên vừa hối hận lại vừa vui sướng. Đợi hắn bình tĩnh trong chốc lát, mới phát hiện người trong ngực có điểm bất ổn. Hắn đem Liễu Khanh Nhan đối diện với mình, hắn nhìn thấy một cảnh tượng mà mười mấy năm qua chưa bao giờ thấy.
Khanh Nhan của hắn hình như thay đổi thành người khác, không còn lạnh như băng, cao ngạo, xa cách, hờ hững. Trên mặt Khanh Nhan hồng hồng, đôi mắt đầy xuân sắc, ánh mắt mê ly mờ mịt. Giời khắc này Liễu Khanh Nhan bộc lộ vẻ yếu ớt làm cho ngực hắn tê rần, đôi mắt đen tràn đầy đau lòng.
Khanh Nhan của hắn đã gặp phải tình cảnh gì......
Mỹ nhân cắn môi, run rẩy run rẩy, cực độ bất lực cùng ẩn nhẫn. Thất công tử ánh mắt càng thêm mãnh liệt, nóng như lửa.
"...... Ta, ta muốn......"
Thất công tử ánh mắt lóe lên, có chút ngoài ý muốn kềm chế. Hắn cảm thấy trái tim mạnh mẽ co rụt lại, cự đại vui sướng.
"Mỹ nhân, ngươi nói cái gì?"
"............ Tiểu Thất, ta...... Ta...... Muốn............ Ngươi......"
Đôi mắt đẹp long lanh ướt át nhìn Tiểu Thất làm nội tâm hắn co giật lại.
"Cái kia......"
Thất công tử còn không kịp nói cái gì, cũng không an lòng, muốn ôm mỹ nhân, nhưng lại bị Liễu Khanh Nhan vô lực đẩy ra bên ngoài, giận dữ quát
"Ngươi gấp cái gì."
Mỹ nhân có thể nói là vũ mị phong tình, xuân quang hiển lộ, mà còn làm nũng, làm trái tim Tiểu Thất đập thịch thịch thịch......, toàn bộ rối loạn tiết tấu.
"Tiểu Thất......"
"Mỹ nhân?......"
Tiểu Thất nuốt nuốt nước miếng, mỹ nhân trúng dược vật quả thật là phong tình vạn chủng. Vừa mới bắt đầu còn lạnh như một khối băng lúc này lại nhiệt tình giống như một mồi lửa.
Giọng mỹ nhân vô cùng dễ nghe.
Trong phòng những công tử đều có một ít hương liệu thôi tình để vào lư hương đốt, những nam sủng trong động phủ này sử dụng để thuận tiện cho việc ái ân.
Ngửi thấy mùi hương liệu này sẽ có nhu cầu cấp bách muốn tìm nam nhân. Do tình thế cấp bách phải sử dụng trên người mỹ nhân, xem ra mỹ nhân cuộc sống sau này không thể rời xa hắn......
"Ta và ngươi đều là nam tử, nhưng ta...... Lại là lần đầu cùng nam tử......"
Tiểu Thất ánh mắt sáng ngời tỏ vẻ hắn hiểu được, để cho mỹ nhân nói tiếp.
"Ngươi trước ở trên giường chờ ta, đem đèn tắt được không......"
"Được."
Không chút suy nghĩ, liền đáp ứng.
Tiểu Thất lập tức đi nằm trên giường, chuẩn bị đem ngọn đèn chiếu sáng trong phòng dập tắt, nhìn mỹ nhân vẫn y như cũ dựa vào cạnh cửa thẹn thùng nhìn hắn, không khỏi có chút nghi hoặc.
"Mỹ nhân, như thế nào? Mỹ nhân, như thế nào?"
"Ngươi đem quần áo cởi ra, đợi tí nữa ta nếu đem quần áo cởi hết không còn gì ngươi lại mặc đủ quần áo, ta lại chịu thiệt thòi, ngươi như vậy không phải cười ta sao...... sao ngươi không cởi?"
Mỹ nhân oán hận nhìn hắn, làm trong nội tâm Tiểu Thất nôn nao.
Hắn cảm giác mỹ nhân hình như thay đổi trở nên phong tình vũ mị, còn có thể mập mờ gây kích thích, cùng với người băng sơn, lạnh lùng trước kia hoàn toàn chính là hai người......
Tiểu Thất lắc đầu, dứt bỏ ý nghĩ như vậy, có lẽ là mỹ nhân hít hương liệu mới có thể như thế, nhất định là hắn nghĩ nhiều.
"Không, ta cởi, ta đây liền cởi......"
Tiểu Thất không nghi ngờ, trước mắt Liễu Khanh Nhan mặt không đổi sắc trút bỏ đi quần áo, nhưng......
"Nhanh vậy sao?"
Hắn chỉ còn áo lót cùng khố che hạ thân, bị mỹ nhân ánh mắt sáng quắc chằm chằm nhìn vào, Tiểu Thất lập tức có chút không tự nhiên, bất quá cũng chỉ là trong chốc lát.
"...... Được, toàn bộ đều cởi, vứt cho ta......"
Mặc dù có chút nghi hoặc, mỹ nhân vì sao phải lấy quần áo của hắn, bất quá Tiểu Thất trong nội tâm tự tin, cho dù muốn đùa giỡn dạng gì cũng chạy không thoát lòng bàn tay của hắn.
Cầm quần áo, Liễu Khanh Nhan kéo bình phong, đem bên ngoài ngăn cách, giọng vẫn ngọt ngào.
"Tiểu Thất, ngươi cần phải chờ ta............."
Liễu Khanh Nhan một câu kéo thật dài chữ cuối cùng, âm điệu lưu luyến mị hoặc như tơ, làm người nghe toàn thân xương cốt đều mềm yếu.
"Được, mỹ nhân, ta chờ ngươi."
Bên kia, Liễu Khanh Nhan lấy được quần áo Thất công tử cả người thần sắc khí chất lập tức biến đổi, lạnh lùng cùng phẫn nộ, hai con ngươi giống như hàm chứa băng tuyết, không còn có nửa điểm quyến rũ động lòng người, thở gấp như vừa rồi.
Tại thời điểm thay quần áo, khi quần áo vừa cởi xuống, Liễu Khanh Nhan đã phát hiện chuyện nghiêm trọng.
Cho dù không biết bản thân là khi nào bị tính kế, trong nháy mắt đó, trực giác nói cho Liễu Khanh Nhan biết Tiểu Thất tuyệt không phải đơn thuần như vậy, người này cùng thiếu niên áo lam tuyệt không mang tâm tư giống nhau.
Trước tiên phải tỉnh táo lại, khống chế dược vật trong cơ thể bốc lên, sau đó ngồi ở trên mặt đất lạnh như băng nghĩ có thể áp dụng phương pháp nào xử lý.
Sự tình đến mức độ này, Tiểu Thất tâm tư như thế nào, Liễu Khanh Nhan đã biết được nên lập tức sẽ theo ý nguyện của Tiểu Thất mà tương kế tựu kế.
Nếu là ham mê sắc dục liền làm cho người này có đủ......
Thay quần áo trên mình ướt sũng bằng quần áo Tiểu Thất, vuốt lại búi tóc buộc chặt làm giống như Tiểu Thất. Bởi vì Liễu Khanh Nhan cùng Tiểu Thất thân cao không kém bao nhiêu, đều là mảnh mai nếu mặc quần áo giống, đeo cùng phục sức giống nhau, lúc này nếu người ở sau lưng nhìn thấy, tuyệt đối không thể nghĩ được đây là giả trang.
Làm xong mọi thứ, Liễu Khanh Nhan đem toàn bộ quần áo đặt ở cùng một chỗ, đem dầu vừng dùng để đốt chiếu sáng và các loại tinh dầu toàn bộ hắt vẫy lên trên quần áo, rồi cầm sợi bấc châm lửa vào đóng quần áo.
Khi thấy quần áo bắt lửa, Liễu Khanh Nhan không nói lời nào từ cửa sổ nhảy ra ngoài nhanh chóng rời đi.
Không thấy mỹ nhân tới, Thất công tử có chút không nhịn được, đang buồn bực bỗng ngửi thấy mùi cháy khét, Thất công tử biến sắc, thân thể trần trụi chạy đến phòng bên cạnh.
Lửa cháy hừng hực sắp thiêu trụi cả căn phòng. Mỹ nhân lại không thấy bóng dáng ở đâu......
"Đáng chết, dám chạy trốn!"
Hắn oán hận nện vào vách tường, mặt tường lập tức xuất hiện một cái lỗ lớn.
"Ngươi chờ đó cho ta, để cho ta bắt được, xem ta đem ngươi làm cho cực khổ chết trên giường!!!"
Ở bên ngoài
"Khanh Nhan......"
Hỏi vô số hạ nhân vẫn tìm không thấy Liễu Khanh Nhan, Minh Lạc Uyên tâm hoảng ý loạn, thấy yêu tinh đều giết hết.
Chỗ cái hồ Minh Lạc Uyên cũng đã tìm nhưng chỉ thấy những tơ nhện và những mảnh nhỏ vải bị xé từ quần áo Liễu Khanh Nhan khi giãy dụa. Lạc Uyên nhìn về phía cái võng ở giữa không trung, cùng mặt nước bốc hơi ở bên dưới. Hắn có thể tưởng tượng được ngay Liễu Khanh Nhan lúc đó rơi vào tình huống nào, mà lúc đó hắn cũng không ở bên cạnh Khanh Nhan. Nghĩ đến Liễu Khanh Nhan lẻ loi một mình rơi vào cảnh ngộ bị ức hiếp, Minh Lạc Uyên đau lòng không thôi.
Nhặt lên một mảnh vải nhỏ đặt ở trong ngực tiếp tục tìm kiếm.
Minh Lạc Uyên chưa có tìm được Liễu Khanh Nhan, mà giờ khắc này Liễu Khanh Nhan cũng tạm thời thoát khỏi nguy hiểm. Chỉ là sau khi đi ra liền lạc đường, mà dược vật lại đang phát huy tác dụng, đôi mắt đã sinh ra ảo giác, nhìn mọi vật không thật.
Trong đầu luôn luôn lắc lư, mắt nhìn không rõ, khí lực trên mình như thể bị rút đi hết, dưới chân như đạp lên bông mềm, đông một chân tây một chân, kiếm nắm ở trong tay cũng không chắc. Thân thể nóng lên, nóng lên lợi hại, dược vật này thật bá đạo, cho dù Liễu Khanh Nhan dùng toàn lực áp chế, cỗ nhiệt khí vẫn xông lên, cho dù cắn chặt răng, vẫn khắc chế không được thân thể có phản ứng......
"...... Ô......"
Không biết đây là lần thứ mấy té ngã trên đất, Liễu Khanh Nhan gian nan đứng lên, quyết định không vội chạy trốn mà tìm một chỗ ẩn thân mới là việc cấp bách.
Nhưng vừa động một cỗ khí tức mãnh liệt dâng lên. Nếu là ngày xưa, Liễu Khanh Nhan có thể dựa vào pháp lực rời đi, nhưng hôm nay đi tới một bước cũng là khó khăn.
"Nói, hôm nay bắt được một nam tử nhốt ở nơi nào, nếu không nói thật, ta liền giải quyết ngươi!!!"
Một giọng nói lạnh như băng, quyết đoán, bá đạo, sát khí lẫm lẫm.
Một cự kiếm màu đen đã gác ở trên cổ Liễu Khanh Nhan. Liễu Khanh Nhan quỳ rạp trên mặt đất, đầu cháng váng lợi hại, cũng không biết người đến là ai, chỉ cảm thấy giọng rất là quen tai, hoài nghi mình có ảo giác. Giật mình Liễu Khanh Nhan ngẩng đầu muốn nhìn sau lưng là người phương nào, do sức quá suy yếu nên ngã trên mặt đất.
"Nói mau!"
Minh Lạc Uyên nhìn người kia vẫn không nhúc nhích, đôi mắt băng lãnh hiện lên một tia sát khí, hắn giơ tay lên, huy động cự kiếm!
"...... Lạc Uyên......"
Liễu Khanh Nhan giọng suy yếu thanh âm có chút mờ ảo.
Người nọ nghe thấy liền chấn động, có chút không dám tin, tiếp theo trong nháy mắt không khống chế được ôm lấy người trên mặt đất kéo lên.
"Khanh Nhan, Khanh Nhan......"
Vừa rồi chỉ thiếu một chút nữa......
Minh Lạc Uyên nghĩ đến nếu Liễu Khanh Nhan không có gọi một tiếng, như vậy một kiếm kia chém xuống dưới......
Hắn nghĩ tới đây, toàn thân như rớt vào hầm băng, máu đông cứng lại. Hắn không dám tin, hậu quả như vậy...... Hắn tuyệt đối không thể tiếp nhận.
Minh Lạc Uyên vừa hối hận lại vừa vui sướng. Đợi hắn bình tĩnh trong chốc lát, mới phát hiện người trong ngực có điểm bất ổn. Hắn đem Liễu Khanh Nhan đối diện với mình, hắn nhìn thấy một cảnh tượng mà mười mấy năm qua chưa bao giờ thấy.
Khanh Nhan của hắn hình như thay đổi thành người khác, không còn lạnh như băng, cao ngạo, xa cách, hờ hững. Trên mặt Khanh Nhan hồng hồng, đôi mắt đầy xuân sắc, ánh mắt mê ly mờ mịt. Giời khắc này Liễu Khanh Nhan bộc lộ vẻ yếu ớt làm cho ngực hắn tê rần, đôi mắt đen tràn đầy đau lòng.
Khanh Nhan của hắn đã gặp phải tình cảnh gì......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.