Chương 9: Thiếu niên vô ảnh
Huyết Lạc Oán
17/10/2020
Nơi Liễu Khanh Nhan vừa đặt chân vài canh giờ, Minh Lạc Uyên đã đến.
Hôm nay, Liễu Khanh Nhan đến một trấn hẻo lánh trên núi có yêu ma làm loạn.
Ăn cơm xong, rửa mặt một cái, Liễu Khanh Nhan một mình chạy tới trên núi đen kịt như mực kia.
Nghe dân chúng miêu tả, cùng dấu vết yêu ma để lại, Liễu Khanh Nhan đại khái biết được một chút sự tình. Trong trấn này, ít đạo sĩ có đạo hạnh trừ yêu, người tu chân đến rồi lại bỏ đi, vốn chỉ dựa vào những người có lòng không đủ lực đến giữ gìn an toàn thôn trấn.
Gần đây, trấn trên có một ít thanh niên tuổi trẻ tráng kiện cũng lần lượt biến mất. Người trên trấn mời không ít cao nhân đạo hạnh thâm hậu tương trợ, nhưng yêu ma quá mức lợi hại không cách nào đuổi bắt. Mặc dù không có kết quả, cũng tìm ra được một ít nguyên do. Nghe nói, yêu ma muốn nâng cao yêu pháp, đã hút tinh khí tráng sĩ, cướp đi nội đan người có đạo hạnh, thôn trấn mới có kiếp nạn này.
Trong đêm đen, đưa tay không thấy ngón. Liễu Khanh Nhan đạo hạnh rất sâu, nhưng cũng chỉ có thể thấy khoảng cách chừng hai thước xung quanh.
Loại tình huống này, cũng chỉ có thể là do yêu ma cố ý thi triển ma pháp gây ra. Liễu Khanh Nhan không muốn đả thảo kinh xà, chỉ ngưng thần đi một đường.
Không khí khắp nơi lan tràn mùi tử khí, thoáng cảm giác trong này không có vật sống, cây cối héo rũ, chim thú cũng không. Yên lặng rợn người.
Đột nhiên, trong rừng rậm yên tĩnh, vang lên từng đợt từng đợt âm thanh như chim vỗ cánh, tựa hồ cả rừng rậm đều tràn ngập âm thanh này.
Rất nhanh bay tới bên này, cùng với âm thanh vù vù còn có tiếng nghiến răng kẽo kẹt và những vật bén nhọn va chạm. Trong không khí đầy mùi máu tươi.
Nếu có ánh sáng sẽ thấy Liễu Khanh Nhan giờ phút này bị một khối đen nhánh nuốt hết.
Tiên Kiếm rút ra. Một luồng ánh sáng xuất hiện, xuyên bóng tối trong rừng rậm phóng lên trời cao bên ngoài. Tất cả những gì trong bóng tối lập tức phơi bày ra ánh sáng.
Chứng kiến sinh vật tập kích mình Liễu Khanh Nhan không khỏi hít sâu một hơi.
Một đàn dơi không giống dơi, mà bị người làm ma chú, xếp đặt thành trận hình tập kích. Những con dơi có cái răng nanh hẹp dài, còn dính máu, hai chân giống móng vuốt chim ưng sắc bén như dao.
Đàn dơi công kích càng ngày càng nhiều, Liễu Khanh Nhan hết sức chăm chú đối phó.
Một cơn gió lạnh đánh úp lại từ phía sau. Một vật to quét ngang, cái vật đó được bao bọc dày đặc lân phiến, giống như dùng sắt rèn ra, đen bóng, nặng nề.
Nghe gió bên tai, Liễu Khanh Nhan phản xạ theo trực giác vừa mới lướt đi, cuồng phong cuồn cuộn đã đánh úp lại, cái vật kia rơi đùng xuống đất, làm bụi đất tung bay. Cả rừng rậm đều rúng động.
Không hề do dự vừa định tái chiến đấu thì chủ nhân cái đuôi, chính là yêu nghiệt đã đợi mấy ngày nay, lại đào tẩu, hình như có chút gấp gáp.
Liễu Khanh Nhan khó hiểu, vừa rồi khi đối đầu trực diện cái đuôi dùng thêm một ít lực đạo, Liễu Khanh Nhan còn không phải đối thủ của yêu nghiệt kia, còn tưởng rằng đêm nay mình sẽ bị thương, tại sao yêu nghiệt không giao chiến mà bỏ chạy.
Đàn dơi pháp lực yếu đi một ít, xử lý cũng dễ dàng. Mà trong lúc này, yêu nghiệt rốt cuộc đã xuất hiện, đã muốn trốn tránh, Liễu Khanh Nhan lại muốn đến bắt được nó.
Yêu khí dày đặc bị đánh tan đáng kể nên có thể nhìn được khoảng cách xa hơn trước rất nhiều.
Dọc đường đi có một ít thi thể con dơi.
Ánh trăng sáng tỏ. Bên vách núi, một thiếu niên còn trẻ mặc bạch y đang nhanh nhẹn luyện tập, bởi vì gió đêm làm áo bào bay phất phơ, giống như đang nhảy múa. Một thân ảnh mảnh khảnh vô cùng nhỏ, ở bên cạnh là vực sâu, làm cho người ta nghĩ lầm người nọ tùy thời sẽ bị gió thổi rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Liễu Khanh Nhan nhìn thoáng qua một chút, rồi cũng phi thân theo đường thẳng mà đi......
Trong đêm, xuất hiện ở địa phương này, nếu như không phải người, đó chính là yêu ma biến thành, thế nhưng trên người thiếu niên không hề có một tia yêu khí nào.
Liễu Khanh Nhan đang buồn bực, mà thiếu niên kia như thể cảm giác có người, hướng bên này nhìn lại. Giống như thấy cái gì khủng khiếp, thiếu niên ôm lấy đầu thê lương thét lên.
"A a a a!!!!"
Liễu Khanh Nhan đứng nguyên tại chỗ, liền thấy thiếu niên thân thể như làn khói nhẹ, trong nháy mắt đã biến mất.
Ánh trăng sáng ngời giống như ban ngày. Thiếu niên đi đường nào, lại không có bóng dáng. Rõ ràng cảm giác thiếu niên giống thiếu niên bình thường, sao lại không có thể tan biến......
Hôm nay, Liễu Khanh Nhan đến một trấn hẻo lánh trên núi có yêu ma làm loạn.
Ăn cơm xong, rửa mặt một cái, Liễu Khanh Nhan một mình chạy tới trên núi đen kịt như mực kia.
Nghe dân chúng miêu tả, cùng dấu vết yêu ma để lại, Liễu Khanh Nhan đại khái biết được một chút sự tình. Trong trấn này, ít đạo sĩ có đạo hạnh trừ yêu, người tu chân đến rồi lại bỏ đi, vốn chỉ dựa vào những người có lòng không đủ lực đến giữ gìn an toàn thôn trấn.
Gần đây, trấn trên có một ít thanh niên tuổi trẻ tráng kiện cũng lần lượt biến mất. Người trên trấn mời không ít cao nhân đạo hạnh thâm hậu tương trợ, nhưng yêu ma quá mức lợi hại không cách nào đuổi bắt. Mặc dù không có kết quả, cũng tìm ra được một ít nguyên do. Nghe nói, yêu ma muốn nâng cao yêu pháp, đã hút tinh khí tráng sĩ, cướp đi nội đan người có đạo hạnh, thôn trấn mới có kiếp nạn này.
Trong đêm đen, đưa tay không thấy ngón. Liễu Khanh Nhan đạo hạnh rất sâu, nhưng cũng chỉ có thể thấy khoảng cách chừng hai thước xung quanh.
Loại tình huống này, cũng chỉ có thể là do yêu ma cố ý thi triển ma pháp gây ra. Liễu Khanh Nhan không muốn đả thảo kinh xà, chỉ ngưng thần đi một đường.
Không khí khắp nơi lan tràn mùi tử khí, thoáng cảm giác trong này không có vật sống, cây cối héo rũ, chim thú cũng không. Yên lặng rợn người.
Đột nhiên, trong rừng rậm yên tĩnh, vang lên từng đợt từng đợt âm thanh như chim vỗ cánh, tựa hồ cả rừng rậm đều tràn ngập âm thanh này.
Rất nhanh bay tới bên này, cùng với âm thanh vù vù còn có tiếng nghiến răng kẽo kẹt và những vật bén nhọn va chạm. Trong không khí đầy mùi máu tươi.
Nếu có ánh sáng sẽ thấy Liễu Khanh Nhan giờ phút này bị một khối đen nhánh nuốt hết.
Tiên Kiếm rút ra. Một luồng ánh sáng xuất hiện, xuyên bóng tối trong rừng rậm phóng lên trời cao bên ngoài. Tất cả những gì trong bóng tối lập tức phơi bày ra ánh sáng.
Chứng kiến sinh vật tập kích mình Liễu Khanh Nhan không khỏi hít sâu một hơi.
Một đàn dơi không giống dơi, mà bị người làm ma chú, xếp đặt thành trận hình tập kích. Những con dơi có cái răng nanh hẹp dài, còn dính máu, hai chân giống móng vuốt chim ưng sắc bén như dao.
Đàn dơi công kích càng ngày càng nhiều, Liễu Khanh Nhan hết sức chăm chú đối phó.
Một cơn gió lạnh đánh úp lại từ phía sau. Một vật to quét ngang, cái vật đó được bao bọc dày đặc lân phiến, giống như dùng sắt rèn ra, đen bóng, nặng nề.
Nghe gió bên tai, Liễu Khanh Nhan phản xạ theo trực giác vừa mới lướt đi, cuồng phong cuồn cuộn đã đánh úp lại, cái vật kia rơi đùng xuống đất, làm bụi đất tung bay. Cả rừng rậm đều rúng động.
Không hề do dự vừa định tái chiến đấu thì chủ nhân cái đuôi, chính là yêu nghiệt đã đợi mấy ngày nay, lại đào tẩu, hình như có chút gấp gáp.
Liễu Khanh Nhan khó hiểu, vừa rồi khi đối đầu trực diện cái đuôi dùng thêm một ít lực đạo, Liễu Khanh Nhan còn không phải đối thủ của yêu nghiệt kia, còn tưởng rằng đêm nay mình sẽ bị thương, tại sao yêu nghiệt không giao chiến mà bỏ chạy.
Đàn dơi pháp lực yếu đi một ít, xử lý cũng dễ dàng. Mà trong lúc này, yêu nghiệt rốt cuộc đã xuất hiện, đã muốn trốn tránh, Liễu Khanh Nhan lại muốn đến bắt được nó.
Yêu khí dày đặc bị đánh tan đáng kể nên có thể nhìn được khoảng cách xa hơn trước rất nhiều.
Dọc đường đi có một ít thi thể con dơi.
Ánh trăng sáng tỏ. Bên vách núi, một thiếu niên còn trẻ mặc bạch y đang nhanh nhẹn luyện tập, bởi vì gió đêm làm áo bào bay phất phơ, giống như đang nhảy múa. Một thân ảnh mảnh khảnh vô cùng nhỏ, ở bên cạnh là vực sâu, làm cho người ta nghĩ lầm người nọ tùy thời sẽ bị gió thổi rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Liễu Khanh Nhan nhìn thoáng qua một chút, rồi cũng phi thân theo đường thẳng mà đi......
Trong đêm, xuất hiện ở địa phương này, nếu như không phải người, đó chính là yêu ma biến thành, thế nhưng trên người thiếu niên không hề có một tia yêu khí nào.
Liễu Khanh Nhan đang buồn bực, mà thiếu niên kia như thể cảm giác có người, hướng bên này nhìn lại. Giống như thấy cái gì khủng khiếp, thiếu niên ôm lấy đầu thê lương thét lên.
"A a a a!!!!"
Liễu Khanh Nhan đứng nguyên tại chỗ, liền thấy thiếu niên thân thể như làn khói nhẹ, trong nháy mắt đã biến mất.
Ánh trăng sáng ngời giống như ban ngày. Thiếu niên đi đường nào, lại không có bóng dáng. Rõ ràng cảm giác thiếu niên giống thiếu niên bình thường, sao lại không có thể tan biến......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.