Đại Thúc Có Yêu Khí

Chương 162: Xà yêu Huyền Minh lại xuất hiện

Huyết Lạc Oán

17/10/2020

"Huyền Minh là từ nơi này chui ra sao?"

Tử Hiên phát ghen. Hiện tại bất kể là người nào, chỉ cần là nam nhân hắn đều phòng bị, ngăn chặn Liễu Khanh Nhan lại thả tim lan tràn.

"Ngươi có ý gì đây? Hắn là một con rắn."

"......"

Tử Hiên tỏ vẻ nhìn trời.

Vậy thì thế nào, chủng tộc không có giới hạn. Người ta là rắn. Hắn là hồ ly. Hồng Bụi là cây mai,.... Còn không phải tất cả chủng loại đều tụ lại bên người này sao.

Băng Cơ thì là bảo trì trầm mặc, nhưng lỗ tai không ngừng run run, chứng minh hắn rất quan tâm.

"Ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều. Người ta có người yêu nhất trong lòng rồi, không có ý gì đối với ta đâu. Chỉ là hắn đã từng tới nơi này, có lẽ còn đang ở đây. Ta muốn hỏi thăm hắn, xem hắn có thấy Hồng Trần về đây không? Có lẽ Minh Vũ biết không chừng."

Liễu Khanh Nhan có chút hoài niệm Minh Vũ. Thật lâu không thấy đứa nhỏ kia, cũng không biết hiện tại hắn thế nào.

Bốn người bước vào Thương Ngô Chi Uyên.

Cây ngô đồng đã không còn rực rỡ, nhánh cây héo rũ, lung lay sắp đổ. Dưới mặt đất trận hình phong ấn bị tàn phá không chịu nổi.

"Chính là chỗ này sao? Cửa vào đâu? Ta nghe ngươi nói lúc ấy ngươi bị rơi xuống, bên trong là một mảnh tối như mực."

Tử Hiên đánh giá chung quanh. Lúc này mới phát hiện ở phía dưới trận hình là một thế giới khác.

"Phía dưới hẳn là chỗ nhốt vô số oán linh, đồng thời cũng là...... Chỗ mà Hồng Trần phải canh giữ. Hắn một mực chờ đợi một người đến."

Mặc Dạ nhìn qua Liễu Khanh Nhan, con ngươi lóe sáng lộ ra cảm xúc khó hiểu, nhưng che giấu rất nhanh.

"Ta thấy rất kỳ quái, vì sao bất kể ngày hay đêm ngươi đều dùng nón rộng vành có màng che đen sẫm che khuất khuôn mặt. Là vì bận tâm cái gì, hay là bởi vì ngươi không muốn ta nhìn thấy mặt của ngươi?"

Vấn đề này từ lần đầu tiên gặp mặt, Liễu Khanh Nhan đã muốn hỏi. Nhưng lúc đó còn chưa quen thuộc, hỏi câu này hình như có chút đường đột.

Nếu nói thích mà khuôn mặt cũng không cho nhìn thì thực sự quá kỳ quái. Nếu lỡ sau này đi trên đường gặp Mặc Dạ không đội nón, thì dù đi bên cạnh có lẽ cũng xem như người xa lạ mà đối đãi.

"...... Về sau chưa tới."

Mặc Dạ thản nhiên nói.

"Về sau chưa tới? Ngươi nói chờ ta nhớ tới chuyện cũ, ngươi mới cho ta nhìn thấy diện mạo thật của ngươi. Ta không nhớ lại chẳng phải ngươi sẽ một mực như vậy?"

Liễu Khanh Nhan muốn cười. Người này làm việc thật đúng là không thể nói lý.

"Không phải vậy. Là chờ ngày ngươi thật sự muốn xem, ta tự nhiên sẽ lộ diện."

Sau đó không ai nói gì nữa.

Băng Cơ cùng Mặc Dạ đã tìm được lối vào. Hai người rất nhanh đã đi vào. Bên trong không tối đen mà là màu xanh lam. Họ bay trên không trung, có thể tùy ý di chuyển.

"Chúng ta đi tìm cái áo quan bằng đá trước. Nếu có thể tìm được mọi chuyện sẽ thuận lợi. Trong áo quan đá có đặt Nhiếp hồn, Huyền Minh chắc chắn ở trong đó."



Huyền Minh là hồn phách không thể ở lâu dài bên ngoài, chỉ có thể dùng Nhiếp hồn làm chỗ trú ẩn.

Ngày đó, Huyền Minh nói ở chỗ này có thể tu luyện. Yêu ma cùng con người có cách tu luyện khác nhau, Liễu Khanh Nhan không nghi ngờ hắn. Thật không ngờ phong thủy luân chuyển, hôm nay lại tới đây tìm Huyền Minh.

Quả nhiên là có định số.

Nếu ngày đó chưa từng đáp ứng, chỉ sợ cũng tìm không thấy Hồng Trần.

Trong khoảng thời gian ngắn, Liễu Khanh Nhan khó tránh khỏi có chút cảm khái.

"Làm sao vậy? Đừng lo lắng. Với năng lực mấy người chúng ta muốn tìm một con rắn cũng là một chuyện dễ dàng."

Nhìn thần sắc cô đơn của Liễu Khanh Nhan, Tử Hiên cho là vì Hồng Trần mà phiền não. Không đành lòng nhìn Khanh Nhan nhíu chặt mày, hắn lên tiếng an ủi.

"Không có việc gì, ta chỉ là đang nghĩ may mắn ngày đó đi trợ giúp, bằng không đã bỏ lỡ."

Mấy người họ ở Thương Ngô Chi Uyên tìm nửa canh giờ. Bởi vì cái áo quan đá kia là do năm đó Mặc Dạ sai người chế tạo. Đối với áo quan này hắn có vài phần quen thuộc, trên mặt còn nhiều khí tức của người kia. Hắn chính là người đầu tiên phát hiện ra áo quan.

"Còn ở nơi này sao, ta cho rằng nó di chuyển tới chỗ khác rồi."

Tử Hiên vỗ trán, cười.

"Nó là vật chết, không có chân, còn có thể đi nơi nào. Đúng rồi ngươi nói cái Nhiếp hồn hình dáng thế nào, ta đây tìm xem."

Nếu con rắn kia dám đối với Khanh Nhan nhà hắn có nửa phần tà niệm, hắn sẽ chặt con rắn kia thành bảy khúc.

Liễu Khanh Nhan hồi tưởng về cái Nhiếp hồn. Tử Hiên ở một bên lục lọi ra một lệnh bài kim loại màu đen, lớn cỡ bàn tay đưa qua.

"Ngươi thử gọi hắn ra thử xem. Hắn là hồn phách ẩn nấp trong Nhiếp hồn sẽ rất rõ bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Nhưng hiện tại chỉ sợ hồn phách rất yếu, một khi bị đánh tan thì hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh."

"Được, ta thử gọi hắn, các ngươi lui ra phía sau vài bước. Tính cảnh giác của hắn rất cao."

Rắn tính vốn đa nghi, huống chi Huyền Minh là bị giết, có thể nói là ghi hận trong lòng.

Liễu Khanh Nhan đã không biết, ngày đó Thương Ngô Chi Uyên sụp đổ, trong thời điểm chỉ mành treo chuông nếu không phải Huyền Minh dùng hết sức nâng áo quan thì bản thân mình khó tránh trận đá rơi đầy trời kia.

Ba người lui về phía sau vài chục bước, đều tự trầm mặc không nói, tĩnh tâm nhìn Liễu Khanh Nhan.

Liễu Khanh Nhan ngồi xổm bên cạnh áo quan đá, dùng ngón tay gõ vào lệnh bài, rồi sau đó vận dụng pháp lực truyền âm thanh vào Nhiếp hồn?

"Huyền Minh có trong đó không? Huyền Minh có trong đó không? Ta là Liễu Khanh Nhan. Ta muốn hỏi thăm ngươi một việc, xin ngươi ra một chuyến."

Nhiếp hồn không có bất kỳ dấu hiệu nào.

Liễu Khanh Nhan lại thử một lần nữa, cũng không có bất cứ động tĩnh gì. Tử Hiên ở phía sau nóng nảy không thôi.

Cái tên xà yêu Huyền Minh thật đúng là không nể mặt mà, dám không trả lời Khanh Nhan nhà hắn!

"Đừng nóng nảy! Theo dõi đi, ngươi mà quấy rầy đến Khanh Nhan, đợi chút nữa sẽ bị trách phạt."

Băng Cơ dùng mật ngữ nói với Tử Hiên. Tử Hiên chỉ có thể oán hận cắn răng.<<HunhHn786>



Liễu Khanh Nhan nghĩ nghĩ, sau đó hướng về phía Nhiếp hồn nói.

"Ngươi không muốn sớm gặp Tiểu Ngư Nhi của ngươi sao? Huyền Minh, ngươi đi ra cho ta. Ngươi ở bên trong tu luyện ngàn năm thì Tiểu Ngư Nhi có thể chờ được lâu như vậy sao. Hắn sớm đã thành người của khác người rồi. Ngươi còn ở lại bên trong, ngươi sẽ hối hận."

Lời này cực kỳ hữu hiệu.

Phía trên cái Nhiếp hồn màu đen phát ra hai khe sáng, giống như hai con mắt lạnh lùng nhìn bên ngoài.

"Ngươi mang theo người đến?"

Giọng Huyền Minh mang theo cẩn thận cùng oán độc.

"Bọn họ là người của ta, không có gây hại đến ngươi. Nếu tin ta, muốn nhanh gặp Tiểu Ngư Nhi thì đi ra."

Đối với hắn mà nói, Tiểu Ngư Nhi là tất cả. Hắn làm hết thảy chính là vì gặp lại Tiểu Ngư Nhi. Có thể mau chóng gặp mặt, thì là việc vui mừng nhất.

Huyền Minh quyết định đánh cuộc một lần.

"Ngươi tìm ta làm gì?"

Không hỗ là Xà quân, thật là trấn định.

Tử Hiên dò xét cẩn thận xà yêu này. Hắn là nam tử cực kỳ lãnh khốc, tóc đen, mắt đen, dung mạo quả nhiên là tuấn lãng, tu vi cũng không tệ. Nhưng do là hồn phách nên không đủ uy hiếp.

"Ngươi luôn ở trong này, có nhìn thấy người đi vào không? Một người là Mai Thụ Yêu, một người là thiếu niên áo xanh lam, tóc xanh lam. Ngươi nhìn thấy bọn họ không?"

Thì ra có việc nhờ hắn, khó trách nói rằng có thể cứu Tiểu Ngư Nhi. Huyền Minh nghĩ nghĩ. Hắn cũng không phải là người hào sảng, có người tới cửa cầu hắn sao lại không lợi dụng.

Bất quá, Liễu Khanh Nhan cũng nghĩ đến điều này nên kịp thời bổ sung.

"Ngươi nói ra, ta sẽ hết sức giúp ngươi tìm được Tiểu Ngư Nhi, cái này coi như giao dịch. Người này là Băng Cơ, chủ nhân Thần Tích Tuyết Phong, thiên văn địa lý, kỳ môn độn giáp cái gì cũng biết. Nếu ngươi không tin, hắn hiện tại sẽ bốc cho Tiểu Ngư Nhi một quẻ."

Mọi ánh mắt đều hướng về Băng Cơ. Băng Cơ bất đắc dĩ mắt nhìn Liễu Khanh Nhan.

Hắn giống như người hầu của người này, lúc cũng thuận tay say bảo làm gì đó. Thật đúng là thuận tay vô cùng!

"Ngày sinh tháng đẻ, chết khi nào."

Huyền Minh cũng không có hàm hồ, nói ra từng cái.

"Người yêu của ngươi mệnh cách cực kỳ tốt. Mặc dù là hồn phi phách tán lại được một pháp khí cứu. Hiện nay đang ở tại một nơi cũng không tệ, chỗ tốt nhất cho hồn phách."

Còn có tốt chỗ như vậy?

Huyền Minh hoài nghi

"Đó là chỗ nào? Ngoại trừ âm phủ, ta không thể tưởng được còn có chỗ nào thích hợp để hồn phách dừng lại."

Băng Cơ ý vị thâm trường, vê sợi tóc trên vai cười nói.

"Đó chính là Tháp Ngàn Yêu, nơi nhốt yêu ma. Ngoại trừ âm phủ, chỗ đó cũng là chỗ quỷ hồn nhiều nhất."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Thúc Có Yêu Khí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook