Đại Thúc Đích Hạnh Phúc Nhân Thê Sinh Hoạt
Chương 7: Sở hữu (3)
Ly Chi Nhược Tố
09/07/2020
Đây đại khái xem như Thẩm Trác Hi trải qua một hồi làm tình khá là hoang đường, cứ như vậy bị đặt ở trên cánh cửa mà làm. Đáng tiếc cánh cửa này rất mỏng, khiến Thẩm Trác Hi cực kỳ hoài nghi người đi ngang qua cửa nhà An Dật có phải là cũng nghe thấy tiếng rên rỉ đáng xấu hổ của y hay không, dưới loại kích thích cảm thấy bất cứ lúc nào cũng sẽ bị người nghe thấy, thân thể lại càng mẫn cảm, mỗi một lần An Dật vuốt ve đều mang đến từng đợt run rẩy.
An Dật cũng sửa thái độ trêu đùa không nóng không lạnh khiến người phẫn nộ của thường ngày, không có tiền hí rườm rà đến mức giày vò, chỉ là ở phía sau y dùng thanh âm khàn khàn nói câu tách ra, liền trực tiếp xông vào. Thẩm Trác Hi thật hoài nghi y có phải làm nhiều thành quen hay không, bị xâm phạm thô bạo như vậy, mặc dù có chút đau đớn nhưng cũng không phải không thể chịu được, ngược lại vì An Dật cấp bách rất không giống ngày thường mà dị thường hưng phấn. Làm đến sau đó hoàn toàn không còn dư thừa hơi sức đâu mà đi lo lắng người bên ngoài có thể nghe thấy hay không, chỉ càng không ngừng cao giọng rên rỉ, càng không ngừng vặn vẹo vòng eo nghênh đón người phía sau xâm phạm. Tới lúc cao trào giải phóng y hoàn toàn xụi lơ trong vòng tay An Dật mới không trượt xuống đất.
Tiếp theo chính là một đêm ân ái hoang đường từ phòng tắm chuyển tới chiến đấu trên giường, lúc sắc trời sáng tỏ, Thẩm Trác Hi ngay cả sức động một ngón tay cũng không có, hai người cứ như vậy dính dấp mà ôm nhau ngủ.
Nhớ lại ngày ấy phóng đãng, cả khuôn mặt Thẩm Trác Hi đỏ hồng nóng lên, nhịp tim cũng bừng bừng tăng tốc, Thẩm Trác Hi cảm thấy miệng khô lưỡi khô, vội vàng cầm lấy ly nước lạnh trước mặt lên uống sạch.
“Sao mặt lại đỏ như vậy, nóng lắm à?” Người đang nghĩ tới đột nhiên xuất hiện ở trước mắt.
“Khụ… Khụ khụ…” Đau sốc hông, nước tràn vào cổ họng, khiến Thẩm Trác Hi ho không ngừng, An Dật không hiểu mà chỉ có thể vỗ lưng y giúp y thuận khí.
“Làm sao thế nào?” An Dật hẹn Thẩm Trác Hi đến quán bar, vì đi đường vòng nên trễ hơn mười phút, mới vào cửa đã nhìn thấy Thẩm Trác Hi đang đỏ mặt không ngừng uống nước lọc.
“Không có gì, không có gì”. Thẩm Trác Hi nhìn ánh mắt nghi hoặc của An Dật thật sự là xấu hổ vô cùng, dù sao vẫn không thể nói cho hắn biết, y nghĩ tới màn tình ái mấy ngày trước mà cả người khô nóng.
“Thật không có gì?” An Dật đưa tay lên sờ sờ khuôn mặt đỏ ửng của Thẩm Trác Hi, vì vậy nhiệt độ trên mặt cậu nhóc đáng thương càng có xu hướng tăng lên.
Thẩm Trác Hi bối rối gật đầu, đến lúc người phục vụ đi qua hỏi có cần đem rượu lên hay không mới hoãn lại, nhưng mà vẫn không dám nhìn tới vẻ mặt tràn ngập ý cười của An Dật ở đối diện, một mực cúi thấp đầu giống như đứa nhỏ làm chuyện xấu gì sau lưng người lớn.
Nói là quán bar, đương nhiên không thể là loại bar nhạc vang rung trời lũ quỷ nhảy múa loạn xạ, đầu óc Thẩm Trác Hi chỉ cần không hư hỏng, thì không đời nào hẹn An Dật tới chỗ đó, quán bar này là bar phẩm rượu, rất nhiều người yêu thích tụ tập ở đây, giao lưu phẩm rượu với nhau. Ông chủ bar này cũng là một trong những người yêu thích đó, cất giữ một ít rượu nổi tiếng.
Trừ rượu ra, hiển nhiên không thể thiếu đồ nhắm. Bồi bàn mới vừa đặt thức ăn xuống, Thẩm Trác Hi ngẩng đầu định hỏi An Dật có muốn thêm gì nữa không, liền phát hiện An Dật nghiêng người, hôn lên môi y.
Thẩm Trác Hi cả kinh nhìn quanh, sợ bị người khác thấy, không phải là không vui, chỉ là ở nơi công cộng bị An Dật hôn trộm như vậy thật là, thật là quá mức dọa người mà, giương mắt nhìn An Dật đối diện lại cười đến mức ám muội, nhiệt độ trên mặt mới giảm xuống hình như lại bắt đầu tăng lên rồi, An Dật càng ngày càng lấy trêu chọc y làm vui rồi.
Trừ một chút trắc trở nho nhỏ lúc đầu ra, bữa ăn tối này có thể nói là rất hoàn mỹ, Chateau Lafite Rothschild (*) niên đại 2000, thành thục, hương thơm của trái cây, kết hợp với thịt cừu non mềm hầm cùng bào ngư vị lạt, nhân sâm, vi cá. Thế nhưng đáng tiếc là ngay lúc Thẩm Trác Hi và An Dật an tĩnh hưởng thụ bữa tối thượng đẳng này, người ở bàn bên kia như đã nhìn về phía An Dật hồi lâu đi qua đây, không thể không nói người kia tướng mạo anh tuấn, cộng thêm một thân phong độ, thật đủ sức mê đảo chúng nhân, tiếc là hai người đang ngồi cũng không hề cảm kích, chỉ là ngại hắn nói năng cùng lễ nghi ưu nhã, không tiện đuổi người mà thôi.
(*) Chateau Lafite Rothschild: một loại rượu vang của Pháp.
Chỉ là tình huống tiếp theo phát triển làm cho An Dật luôn luôn lãnh đạm cũng có chút phản ứng không tốt, ai đó bị An Dật coi như là phông nền âm nhạc đột nhiên quỳ một chân xuống, nói ra lời yêu đương nhiệt liệt, mặc nhiên tỏ tình trước mặt mọi người.
Động tĩnh bên này đã sớm dẫn tới tất cả mọi người trong quán bar dồn dập nhìn về phía này, những người yêu thích rượu kia cũng không biết có phải bị phong cách lãng mạn của Ý ảnh hưởng hay không, đối với chuyện kinh thế hãi tục như thế mọi người lại đều nhiệt liệt vỗ tay cổ vũ, trong đó còn vài người nước ngoài lại càng cố vỗ lớn tiếng lên. Sắc mặt Thẩm Trác Hi đột nhiên đen xuống, lại thấy vẻ mặt An Dật từ kinh ngạc ban đầu biến thành đầy hứng thú.
An Dật ngăn Thẩm Trác Hi đang định mở miệng đáp lời, nhưng từ bên cạnh xông ra một bóng người, ôm An Dật vào lòng, sau đó liếc xéo người còn quỳ dưới đất chờ An Dật trả lời.
“Kẻ nào có lá gan lớn như vậy, cư nhiên tranh người với ta”. Thật đúng là lời nói không doạ chết người cũng uổng, cư nhiên lại nhảy ra một kẻ thứ ba, mọi người trong bar tụ lại, trái lại An Dật bị người ôm lấy, biến sắc sắp nổi giận, sau khi nghe người ôm hắn mở miệng, ngừng một lát, vẻ mặt mang theo kinh ngạc mà quay đầu, sau đó trên mặt xuất hiện loại biểu cảm kinh hỉ.
“Vậy, người đẹp, hay là theo anh đi, nói thế nào anh cũng mạnh mẽ hơn so với tên công tử bột này ha.” Người nọ bĩ bĩ nói.
An Dật dở khóc dở cười nhìn người ôm eo hắn, giả dạng thổ phỉ, còn Thẩm Trác Hi lại phỏng đoán quan hệ giữa hắn và An Dật, hẳn là người quen, nếu không An Dật tuyệt đối không đời nào để người khác ôm như vậy, hơn nữa hẳn là người rất thân thiết, Thẩm Trác Hi đem tất cả bằng hữu của An Dật mà y biết loại trừ một lần cũng không tìm ra, không ai có thể thân thiết đến mức ôm eo An Dật, An Dật lại không tức giận.
Thẩm Trác Hi không biết trong lòng mình bây giờ là tư vị gì, họ thân mật như thế, hơn nữa biểu cảm trên mặt An Dật bây giờ có thể nói là vui vẻ, sắc mặt An Dật xưa nay vui buồn không để lộ, mình có thể thấy biểu cảm khác của hắn đại khái chỉ có lúc An Dật trêu chọc mình, có lẽ lúc đầu An Dật lên giường với y là vì y không biết xấu hổ mà đưa tới cửa thôi. Người có thể khiến An Dật vì hắn mà làm điều đó chắc hẳn có vị trí rất quan trọng trong lòng An Dật, hắn bây giờ thậm chí là mang vẻ dung túng cùng sủng nịch mà nhìn người thanh niên càn quấy kia.
Hai người giờ đã lên sân khấu biểu diễn của bar rồi, dùng quyết đấu để quyết định rốt cuộc ai mới là công tử bột, cộng thêm quyền tỏ tình với An Dật. Hai người nhìn ra đều tinh thông kiếm đạo, trận đấu ngoạn mục vạn phần, có điều Thẩm Trác Hi chẳng có chút hứng thú nào để xem, hiện tại trong mắt y chỉ có An Dật, chỉ có ánh mắt bất đắc dĩ mà An Dật dùng để nhìn người thanh niên trên đài. Là người yêu sao? Vừa đoán như vậy, lòng Thẩm Trác Hi run mạnh, tiếp theo là tràn ngập cay đắng, nếu như thật là người yêu y phải làm sao bây giờ, người bạn tình trên giường này có phải nên bị bỏ qua một bên hay không.
Trận quyết đấu của hai người đến cuối cùng thì người tới sau thắng đậm, vẻ mặt đắc ý mà ngồi xuống bàn đám An Dật, An Dật cười lắc đầu, đổi lấy bộ đồ ăn bồi bàn thêm cho hắn.
“Nè nè, Tiểu An tử, có phải anh lợi hại lắm không”
“Phải phải phải, số một thế giới. Bạn em, Thẩm Trác Hi”. Sau đó một ngón tay chỉ vào người hai tay đang làm hình trái tim, “An Ninh” (thằng cha phá hoại đã xuất (viện =)) hiện)
“Anh An”. Thẩm Trác Hi gật đầu mỉm cười, nhưng nghĩ, An Dật cũng không nói An Ninh kia là bạn hắn.
“Ôi, Tiểu An tử, anh đau lòng quá, tốt xấu gì chúng ta cũng từng quen nhau, vì sao em lại không nhìn tới tình cảm ngày xưa chứ”. Vừa dùng loại giọng điệu ngâm nga than thở nói, vừa lấy tay lau nước mắt căn bản không có một giọt.
“Được rồi, đừng làm bộ nữa”. Người bị An Dật quở trách vì vậy hóa bi phẫn thành muốn ăn, đem rượu mấy vạn đồng uống như nước, điên cuồng càn quét món ngon trên bàn.
Lúc tính tiền, Thẩm Trác Hi nhận hóa đơn đang chuẩn bị ký, An Dật liền cười tủm tỉm lấy hóa đơn qua, đưa tới trước mặt An Ninh.
“Vì kỉ niệm tình cảm của đôi ta, chi bằng bữa nay anh mời em đi.”
An Ninh tiếp nhận hóa đơn vừa nhìn thấy con số bên trên, trợn tròn mắt, “Tiểu An tử à, sao em có thể đối với anh như vậy, năm vạn đồng, tiền lời một năm của anh cũng không được nhiều như vậy, em bán anh được rồi, ế, chi bằng em mua anh đi, anh sẽ nấu cơm làm đồ ăn kiêm làm ấm giường cho em luôn”. Nói xong còn liếc mắt đưa tình một cái.
*******
Chú thích:
(*) Chateau Lafite Rothschild: một loại rượu vang của Pháp.
An Dật cũng sửa thái độ trêu đùa không nóng không lạnh khiến người phẫn nộ của thường ngày, không có tiền hí rườm rà đến mức giày vò, chỉ là ở phía sau y dùng thanh âm khàn khàn nói câu tách ra, liền trực tiếp xông vào. Thẩm Trác Hi thật hoài nghi y có phải làm nhiều thành quen hay không, bị xâm phạm thô bạo như vậy, mặc dù có chút đau đớn nhưng cũng không phải không thể chịu được, ngược lại vì An Dật cấp bách rất không giống ngày thường mà dị thường hưng phấn. Làm đến sau đó hoàn toàn không còn dư thừa hơi sức đâu mà đi lo lắng người bên ngoài có thể nghe thấy hay không, chỉ càng không ngừng cao giọng rên rỉ, càng không ngừng vặn vẹo vòng eo nghênh đón người phía sau xâm phạm. Tới lúc cao trào giải phóng y hoàn toàn xụi lơ trong vòng tay An Dật mới không trượt xuống đất.
Tiếp theo chính là một đêm ân ái hoang đường từ phòng tắm chuyển tới chiến đấu trên giường, lúc sắc trời sáng tỏ, Thẩm Trác Hi ngay cả sức động một ngón tay cũng không có, hai người cứ như vậy dính dấp mà ôm nhau ngủ.
Nhớ lại ngày ấy phóng đãng, cả khuôn mặt Thẩm Trác Hi đỏ hồng nóng lên, nhịp tim cũng bừng bừng tăng tốc, Thẩm Trác Hi cảm thấy miệng khô lưỡi khô, vội vàng cầm lấy ly nước lạnh trước mặt lên uống sạch.
“Sao mặt lại đỏ như vậy, nóng lắm à?” Người đang nghĩ tới đột nhiên xuất hiện ở trước mắt.
“Khụ… Khụ khụ…” Đau sốc hông, nước tràn vào cổ họng, khiến Thẩm Trác Hi ho không ngừng, An Dật không hiểu mà chỉ có thể vỗ lưng y giúp y thuận khí.
“Làm sao thế nào?” An Dật hẹn Thẩm Trác Hi đến quán bar, vì đi đường vòng nên trễ hơn mười phút, mới vào cửa đã nhìn thấy Thẩm Trác Hi đang đỏ mặt không ngừng uống nước lọc.
“Không có gì, không có gì”. Thẩm Trác Hi nhìn ánh mắt nghi hoặc của An Dật thật sự là xấu hổ vô cùng, dù sao vẫn không thể nói cho hắn biết, y nghĩ tới màn tình ái mấy ngày trước mà cả người khô nóng.
“Thật không có gì?” An Dật đưa tay lên sờ sờ khuôn mặt đỏ ửng của Thẩm Trác Hi, vì vậy nhiệt độ trên mặt cậu nhóc đáng thương càng có xu hướng tăng lên.
Thẩm Trác Hi bối rối gật đầu, đến lúc người phục vụ đi qua hỏi có cần đem rượu lên hay không mới hoãn lại, nhưng mà vẫn không dám nhìn tới vẻ mặt tràn ngập ý cười của An Dật ở đối diện, một mực cúi thấp đầu giống như đứa nhỏ làm chuyện xấu gì sau lưng người lớn.
Nói là quán bar, đương nhiên không thể là loại bar nhạc vang rung trời lũ quỷ nhảy múa loạn xạ, đầu óc Thẩm Trác Hi chỉ cần không hư hỏng, thì không đời nào hẹn An Dật tới chỗ đó, quán bar này là bar phẩm rượu, rất nhiều người yêu thích tụ tập ở đây, giao lưu phẩm rượu với nhau. Ông chủ bar này cũng là một trong những người yêu thích đó, cất giữ một ít rượu nổi tiếng.
Trừ rượu ra, hiển nhiên không thể thiếu đồ nhắm. Bồi bàn mới vừa đặt thức ăn xuống, Thẩm Trác Hi ngẩng đầu định hỏi An Dật có muốn thêm gì nữa không, liền phát hiện An Dật nghiêng người, hôn lên môi y.
Thẩm Trác Hi cả kinh nhìn quanh, sợ bị người khác thấy, không phải là không vui, chỉ là ở nơi công cộng bị An Dật hôn trộm như vậy thật là, thật là quá mức dọa người mà, giương mắt nhìn An Dật đối diện lại cười đến mức ám muội, nhiệt độ trên mặt mới giảm xuống hình như lại bắt đầu tăng lên rồi, An Dật càng ngày càng lấy trêu chọc y làm vui rồi.
Trừ một chút trắc trở nho nhỏ lúc đầu ra, bữa ăn tối này có thể nói là rất hoàn mỹ, Chateau Lafite Rothschild (*) niên đại 2000, thành thục, hương thơm của trái cây, kết hợp với thịt cừu non mềm hầm cùng bào ngư vị lạt, nhân sâm, vi cá. Thế nhưng đáng tiếc là ngay lúc Thẩm Trác Hi và An Dật an tĩnh hưởng thụ bữa tối thượng đẳng này, người ở bàn bên kia như đã nhìn về phía An Dật hồi lâu đi qua đây, không thể không nói người kia tướng mạo anh tuấn, cộng thêm một thân phong độ, thật đủ sức mê đảo chúng nhân, tiếc là hai người đang ngồi cũng không hề cảm kích, chỉ là ngại hắn nói năng cùng lễ nghi ưu nhã, không tiện đuổi người mà thôi.
(*) Chateau Lafite Rothschild: một loại rượu vang của Pháp.
Chỉ là tình huống tiếp theo phát triển làm cho An Dật luôn luôn lãnh đạm cũng có chút phản ứng không tốt, ai đó bị An Dật coi như là phông nền âm nhạc đột nhiên quỳ một chân xuống, nói ra lời yêu đương nhiệt liệt, mặc nhiên tỏ tình trước mặt mọi người.
Động tĩnh bên này đã sớm dẫn tới tất cả mọi người trong quán bar dồn dập nhìn về phía này, những người yêu thích rượu kia cũng không biết có phải bị phong cách lãng mạn của Ý ảnh hưởng hay không, đối với chuyện kinh thế hãi tục như thế mọi người lại đều nhiệt liệt vỗ tay cổ vũ, trong đó còn vài người nước ngoài lại càng cố vỗ lớn tiếng lên. Sắc mặt Thẩm Trác Hi đột nhiên đen xuống, lại thấy vẻ mặt An Dật từ kinh ngạc ban đầu biến thành đầy hứng thú.
An Dật ngăn Thẩm Trác Hi đang định mở miệng đáp lời, nhưng từ bên cạnh xông ra một bóng người, ôm An Dật vào lòng, sau đó liếc xéo người còn quỳ dưới đất chờ An Dật trả lời.
“Kẻ nào có lá gan lớn như vậy, cư nhiên tranh người với ta”. Thật đúng là lời nói không doạ chết người cũng uổng, cư nhiên lại nhảy ra một kẻ thứ ba, mọi người trong bar tụ lại, trái lại An Dật bị người ôm lấy, biến sắc sắp nổi giận, sau khi nghe người ôm hắn mở miệng, ngừng một lát, vẻ mặt mang theo kinh ngạc mà quay đầu, sau đó trên mặt xuất hiện loại biểu cảm kinh hỉ.
“Vậy, người đẹp, hay là theo anh đi, nói thế nào anh cũng mạnh mẽ hơn so với tên công tử bột này ha.” Người nọ bĩ bĩ nói.
An Dật dở khóc dở cười nhìn người ôm eo hắn, giả dạng thổ phỉ, còn Thẩm Trác Hi lại phỏng đoán quan hệ giữa hắn và An Dật, hẳn là người quen, nếu không An Dật tuyệt đối không đời nào để người khác ôm như vậy, hơn nữa hẳn là người rất thân thiết, Thẩm Trác Hi đem tất cả bằng hữu của An Dật mà y biết loại trừ một lần cũng không tìm ra, không ai có thể thân thiết đến mức ôm eo An Dật, An Dật lại không tức giận.
Thẩm Trác Hi không biết trong lòng mình bây giờ là tư vị gì, họ thân mật như thế, hơn nữa biểu cảm trên mặt An Dật bây giờ có thể nói là vui vẻ, sắc mặt An Dật xưa nay vui buồn không để lộ, mình có thể thấy biểu cảm khác của hắn đại khái chỉ có lúc An Dật trêu chọc mình, có lẽ lúc đầu An Dật lên giường với y là vì y không biết xấu hổ mà đưa tới cửa thôi. Người có thể khiến An Dật vì hắn mà làm điều đó chắc hẳn có vị trí rất quan trọng trong lòng An Dật, hắn bây giờ thậm chí là mang vẻ dung túng cùng sủng nịch mà nhìn người thanh niên càn quấy kia.
Hai người giờ đã lên sân khấu biểu diễn của bar rồi, dùng quyết đấu để quyết định rốt cuộc ai mới là công tử bột, cộng thêm quyền tỏ tình với An Dật. Hai người nhìn ra đều tinh thông kiếm đạo, trận đấu ngoạn mục vạn phần, có điều Thẩm Trác Hi chẳng có chút hứng thú nào để xem, hiện tại trong mắt y chỉ có An Dật, chỉ có ánh mắt bất đắc dĩ mà An Dật dùng để nhìn người thanh niên trên đài. Là người yêu sao? Vừa đoán như vậy, lòng Thẩm Trác Hi run mạnh, tiếp theo là tràn ngập cay đắng, nếu như thật là người yêu y phải làm sao bây giờ, người bạn tình trên giường này có phải nên bị bỏ qua một bên hay không.
Trận quyết đấu của hai người đến cuối cùng thì người tới sau thắng đậm, vẻ mặt đắc ý mà ngồi xuống bàn đám An Dật, An Dật cười lắc đầu, đổi lấy bộ đồ ăn bồi bàn thêm cho hắn.
“Nè nè, Tiểu An tử, có phải anh lợi hại lắm không”
“Phải phải phải, số một thế giới. Bạn em, Thẩm Trác Hi”. Sau đó một ngón tay chỉ vào người hai tay đang làm hình trái tim, “An Ninh” (thằng cha phá hoại đã xuất (viện =)) hiện)
“Anh An”. Thẩm Trác Hi gật đầu mỉm cười, nhưng nghĩ, An Dật cũng không nói An Ninh kia là bạn hắn.
“Ôi, Tiểu An tử, anh đau lòng quá, tốt xấu gì chúng ta cũng từng quen nhau, vì sao em lại không nhìn tới tình cảm ngày xưa chứ”. Vừa dùng loại giọng điệu ngâm nga than thở nói, vừa lấy tay lau nước mắt căn bản không có một giọt.
“Được rồi, đừng làm bộ nữa”. Người bị An Dật quở trách vì vậy hóa bi phẫn thành muốn ăn, đem rượu mấy vạn đồng uống như nước, điên cuồng càn quét món ngon trên bàn.
Lúc tính tiền, Thẩm Trác Hi nhận hóa đơn đang chuẩn bị ký, An Dật liền cười tủm tỉm lấy hóa đơn qua, đưa tới trước mặt An Ninh.
“Vì kỉ niệm tình cảm của đôi ta, chi bằng bữa nay anh mời em đi.”
An Ninh tiếp nhận hóa đơn vừa nhìn thấy con số bên trên, trợn tròn mắt, “Tiểu An tử à, sao em có thể đối với anh như vậy, năm vạn đồng, tiền lời một năm của anh cũng không được nhiều như vậy, em bán anh được rồi, ế, chi bằng em mua anh đi, anh sẽ nấu cơm làm đồ ăn kiêm làm ấm giường cho em luôn”. Nói xong còn liếc mắt đưa tình một cái.
*******
Chú thích:
(*) Chateau Lafite Rothschild: một loại rượu vang của Pháp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.