Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)
Chương 119: Đau
Tiện Vũ Hạnh
26/10/2020
Sau đấy Thiếu Kiệt thật sự làm vậy.
Cậu nhặt về rất nhiều thứ quả đỏ kia cùng một hòn đá chất khá mềm, cứ làm một lần với Hướng Nam liền khắc một dấu lên vách đá bằng phẳng duy nhất ở đây.
Cậu rất nỗ lực, không ngừng cố gắng, không ngừng khắc dấu.
Có không ít lần Hướng Nam bị màn hăng hái “tích điểm” của cậu chọc cho giận run, liền đập vỡ ghi chép của cậu.
Thế nhưng Thiếu Kiệt vẫn rất miệt mài, cố gắng rút thời gian để Hướng Nam suy nghĩ về ngắn nhất, tìm một chỗ mới một lần nữa khắc lại con số nhớ trong đầu.
Hướng Nam hoàn toàn bị sự kiên trì của cậu đánh bại.
Hướng Nam đã có tuổi, không có chết đuối lại thiếu chút nữa bị cậu làm đến chết, y cũng không biết nên nói gì với cậu cho phải.
Ngày tháng không ngừng trôi, nơi này không chia bốn mùa, sản vật phong phú. Hai “vợ” chồng bọn họ trừ khốn cảnh không thể thoát khỏi ra, chăm sóc lẫn nhau, cuộc sống cũng rất vui vẻ.
Thiếu Kiệt bắt đầu từ hôm Hướng Nam gật đầu liền đổi bản ghi chép chuyện “ấy” đổi thành nhật ký cuộc sống.
Cậu bảo với Hướng Nam mỗi ngày khi mặt trời lặn sẽ khắc một dấu lên vách núi. Chờ đến khi vẽ đủ 366 vạch, hôm đó sẽ là ngày kỷ niệm một năm đính hôn của bọn họ
Hướng Nam mỗi ngày thấy cậu ra sức khắc lên vách đá thì bật cười.
Hướng Nam vừa cười, Thiếu Kiệt lại dán lấy y, nhân lúc y vui vẻ mà chấm mút một chút.
Từng ngày trôi qua, vật đổi sao dời, những vạch dấu đã che kín cả vách núi bằng phẳng.
Hôm đó lúc Hướng Nam tỉnh lại không thấy Thiếu Kiệt đâu.
Y tưởng Thiếu Kiệt lại chạy tới chỗ đống lửa trên bờ cát nên cũng không để tâm, thức dậy định ra hồ nước tắm rửa.
Hướng Nam định ra ngoài lại liếc mắt thoáng qua vách đá Thiếu Kiệt dùng để ghi chép.
Y đột nhiên tâm huyết dâng trào chạy lại đếm.
Tính thử, Hướng Nam không khỏi ngây người.
Tính thêm hôm nay thì chỉ cần 6 ngày nữa thôi.
Không tính thời gian trước đó, bọn họ đã ở đây lâu đến vậy rồi?!
Hướng Nam có chút giật mình.
Y đi ra ngoài.
Y tới hồ nước rửa ráy một lượt, rồi xuyên qua khu rừng, đi đến bãi cát tìm Thiếu Kiệt nhưng lại không thấy ai.
Chiếc áo rách tả tơi của Thiếu Kiệt vứt bên đống lửa trên bờ cát nhưng lại không thấy người đâu.
Hướng Nam cảm thấy kỳ lạ, nhặt áo cậu đi vào chỗ bóng râm chờ, thế nhưng chờ rất lâu, y đã bắt đầu hoàng sợ rồi.
Hướng Nam sợ cậu xảy ra chuyện đi, bôn ba chạy khắp nơi tìm cậu.
Những nơi bọn họ thường đi qua đều không có bóng dáng Thiếu Kiệt.
Hướng Nam hoảng loạn không biết nên làm gì, không ngừng, vừa đi vừa gào tên Thiếu Kiệt, tiến vào khu vực nguy hiểm sâu trong rừng lần trước bọn họ lúc dò đường có thử đi qua.
Càng đi càng sâu, càng đi càng tối, Hướng Nam không tìm thấy cậu, dừng bước nghĩ xem có nên đi vào sâu hơn nữa không, nào ngờ lại bị rắn cắn.
Tim Hướng Nam giật thót, cảm giác lạnh buốt truyền từ sống lưng lên thẳng não bộ.
Chỗ này không có bác sĩ, không có thuốc, Hướng Nam trong phút chốc nhận ra cuộc đời mình sắp đến lúc kết thúc rồi.
Thế nhưng….
“Thiếu Kiệt…”
Hướng Nam xé manh áo rách trên tay, buộc chặt miệng vết thương lại.
Y tính men theo đường đến trở về, y mong có thể nhìn thấy Thiểu Kiệt bình an vô sự. Thế nhưng rất nhanh vết thương của y bắt đầu đau nhức, y dần cảm thấy khó thở, không điều khiến được cơ thể mình, váng vất, ngã xuống nền đất.
Hướng Nam nghe thấy giọng Thiếu Kiệt.
Không chỉ có tiếng Thiếu Kiệt mà còn có bóng rất nhiều người nữa. Hướng Nam trong lúc mê man nghe thấy tiếng nói rầm rì, cảm thấy rất ồn rất ầm ĩ, nhưng lại không rõ những bóng người mơ hồ loáng thoáng kia đang nói gì.
Có người cậy mồm y ra, nhét vào miệng y thứ gì đó, còn rót nước vào.
Vết thương trên chân Hướng Nam được rạch ra, Thiếu Kiệt nhấc chân y lên hút độc.
Dần không kiểm soát được ý thức, y rất nhanh liền lịm đi, chìm vào trong bóng tối lạnh lẽo.
Bệnh viện.
Vốn cả nhà nên vì người thân đại nạn không chết mà quây quần sum họp mừng rỡ khóc lóc, thế nhưng ngược lại, cuộc cãi vã trong phòng bệnh của lão gia nhà họ Ngụy và Thiếu Kiệt khiến không ít kẻ hiếu kỳ để ý.
“Cháu yêu anh ấy!”
“Bộp!”
Một tiếng rất lớn khiến tất cả mọi người đều đờ người.
“Mày tí tuổi đầu biết cái gì là yêu chứ? Ăn nói linh tinh!” Lão gia nhà họ Ngụy siết chặt nắm đấm, ánh mắt hung tợn, giận dữ vô cùng.
Thiếu Kiệt chịu một tát, bị lão gia nhà họ Ngụy nhổ vào mặt, trừng mắt với ông như đang trừng kẻ thù giết cha vậy.
Nhị lão phu nhân nhìn lão gia rồi lại nhìn Thiếu Kiệt, kéo Thiếu Kiệt qua bên, cố gắng khuyên cậu: “Cháu đừng tùy hứng. Nếu cháu thực sự thích anh ta thì ngoan ngoãn nghe lời về cùng mọi người. Bà đảm bảo nhà họ Hướng sau này sẽ thuận buồm xuôi gió, cả nhà hạnh phúc, cuộc sống mỹ mãn, thế nào?”
“Nếu mày không chịu cũng được!” Lão gia nhà họ Ngụy tức giận gào lên với cậu: “Tao chắc chắn số nó sau này sẽ khốn khổ hơn cả chó, ép nó không còn đường sống, chỉ còn cách tìm đường chết!”
“Ông dám!”
Sự quá khích của Thiếu Kiệt lại rước về một tát của lão gia nhà họ Ngụy.
Trong phòng bệnh ồn ào ầm ĩ, bác sĩ nói không được, khuyên ngăn vô dụng. Ông Đồ ra ngoài hành lang cố gọi cho Mạc Dương nhiều lần nhưng vẫn không tìm được người.
“Mẹ nó, đi du lịch sao không để lại cách thức liên hệ chứ?”
Ông Đồ nóng ruột là vì Hướng Nam có thể sẽ bị người ta ném đi.
Hướng Nam đến bệnh viện đã lâu nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Nhà họ Ngụy ngày nào cũng ầm ĩ, Thiếu Kiệt hôm nào cũng làm loạn.
Thiếu Kiệt lúc trước chẳng để ý cái gì, muốn thế nào cũng được, thế nhưng hiện tại cậu sợ Hướng Nam chịu tổn thương, cố gắng chống đỡ đã đến cực hạn.
Lúc gần chết cậu chưa từng khóc, không về được cậu cũng chưa từng nhỏ một giọt nước mắt, thế nhưng, cuối cùng Thiếu Kiệt vì sự thỏa hiệp của mình mà ngồi bên giường Hướng Nam khóc một đêm.
“Đại thúc, anh nhất định phải chờ tôi trở về biết không…”
“Đại thúc, chờ tôi học xong nhất định sẽ về cưới anh. Cả đời này chúng ra chỉ ở bên nhau, anh phải chờ tôi biết không…”
Ông Đồ nói, tình yêu có đủ sâu nặng hay không không thể quyết định bằng chút thời gian bên nhau.
Cậu hiện tại không cách nào đối đầu với người nhà, không cách nào bảo vệ Hướng Nam. Cậu chỉ đành thuận theo, cầu mong đừng ai làm tổn hại đến Hướng Nam.
Thiếu Kiệt vừa khóc vừa nói, khẽ hôn lên trán Hướng Nam. Diệp Tâm Dư cùng chồng Ngụy Duy đứng ngoài cửa sổ nhìn con mình nức nở khóc, nước mắt cũng dần rơi theo.
Thấy cảnh này, tim bà… đau lắm.
Coi như vì sự chăm sóc lúc hoạn nạn của Hướng Nam dành cho Thiếu Kiệt, nahf họ Ngụy chi ra một khoản tiền viện phí chữa chạy tương đối lớn.
Thiếu Kiệt còn để lại một thẻ ngân hàng có hạn mức lớn, sau thẻ ghi rõ mật mã là sinh nhật Hướng Nam, cùng mặt dây chuyền bật lửa trên cổ, chứng minh thư của Hướng Nam và giấy phép tạm trú, thêm một bức thư dài sáu trang, tất cả nhét vào phong bì giao cho y tá trưởng.
Thiếu Kiệt không biết, lá thư đó sau này bị nhị phu nhân nhà họ Ngụy đọc được.
Sau khi bà đọc xong liền hừ lạnh, lấy thư ra, đưa lại phong bì cho y tá trưởng.
Bà đưa tay xé nát bức thư. Ngụy Duy cùng ông Đồ ở bên cạnh thấy vậy thì ngây người.
“Mẹ!” Ngụy Duy cảm thấy nhị lão phu nhân làm nhà họ Ngụy làm như vậy là cắt đứt đường cùng, có phần không thuận mắt liền nói: “Dù sao mẹ cũng nên để chúng nó chia tay trong vui vẻ chứ.” (chia tay trong vui vẻ: nguyên gốc “hảo tụ hảo tán” lúc dịch ra bị mất mất ý “hảo tụ”- làm quen trong vui vẻ, nhưng mình thấy ở đây nhấn về ý chia tay hơn nên để bản dịch được thuần Việt nhất liền chọn dịch như trên)
“Chia tay vui vẻ?” Nhị lão phu nhân làm nhà họ Ngụy nhướn mày, hừ lạnh một tiếng mỉa mai: “Nếu vui vẻ thì sẽ không chia tay!”
Bà nói xong liền ném những mảnh vụn bức thư vào thùng rác, đầu ngẩng cao rời đi.
Lúc Hướng Nam tỉnh lại, Thiếu Kiệt đã không còn ở đó.
Một vị bác sĩ người Hoa kiều dùng tiếng Hán lưu loát giải thích đơn giản mọi chuyện cho Hướng Nam.
Gồm tình trạng sức khỏe của Hướng Nam cùng việc người nhà họ Ngụy rời đi và đền ơn y thế nào.
Hướng Nam không biết Thiếu Kiệt là bị ép rời đi.
Y mở phong thư ra, thấy thẻ ngân hàng cùng mặt dây chuyên bên trọng, nhớ tới lời hứa lúc trước Thiếu Kiệt nói với mình.
Thiếu Kiệt: Đại thúc, tôi không thể rời xa anh được. Thế nên, anh ngàn vạn lần không được rời khỏi tôi
Thiếu Kiệt: Đại thúc, sau khi chúng ta ra khỏi đây sẽ lập tức kết hôn được không?
Hôm nay vừa trón kỷ niệm một năm bọn họ đính hôn.
Tỉnh mộng rồi…
Tất cả những lời hứa đó đều là giả….
Hướng Nam ngồi trên giường, siết chặt mặt dây chuyền trong tay, mặt đẫm nước mắt, tim đau như bị ai bóp nghẹn.
QQ: Tình huống truyện cẩu huyết đến không thể cẩu huyết hơn:)) <ins class="adsbygoogle"
Cậu nhặt về rất nhiều thứ quả đỏ kia cùng một hòn đá chất khá mềm, cứ làm một lần với Hướng Nam liền khắc một dấu lên vách đá bằng phẳng duy nhất ở đây.
Cậu rất nỗ lực, không ngừng cố gắng, không ngừng khắc dấu.
Có không ít lần Hướng Nam bị màn hăng hái “tích điểm” của cậu chọc cho giận run, liền đập vỡ ghi chép của cậu.
Thế nhưng Thiếu Kiệt vẫn rất miệt mài, cố gắng rút thời gian để Hướng Nam suy nghĩ về ngắn nhất, tìm một chỗ mới một lần nữa khắc lại con số nhớ trong đầu.
Hướng Nam hoàn toàn bị sự kiên trì của cậu đánh bại.
Hướng Nam đã có tuổi, không có chết đuối lại thiếu chút nữa bị cậu làm đến chết, y cũng không biết nên nói gì với cậu cho phải.
Ngày tháng không ngừng trôi, nơi này không chia bốn mùa, sản vật phong phú. Hai “vợ” chồng bọn họ trừ khốn cảnh không thể thoát khỏi ra, chăm sóc lẫn nhau, cuộc sống cũng rất vui vẻ.
Thiếu Kiệt bắt đầu từ hôm Hướng Nam gật đầu liền đổi bản ghi chép chuyện “ấy” đổi thành nhật ký cuộc sống.
Cậu bảo với Hướng Nam mỗi ngày khi mặt trời lặn sẽ khắc một dấu lên vách núi. Chờ đến khi vẽ đủ 366 vạch, hôm đó sẽ là ngày kỷ niệm một năm đính hôn của bọn họ
Hướng Nam mỗi ngày thấy cậu ra sức khắc lên vách đá thì bật cười.
Hướng Nam vừa cười, Thiếu Kiệt lại dán lấy y, nhân lúc y vui vẻ mà chấm mút một chút.
Từng ngày trôi qua, vật đổi sao dời, những vạch dấu đã che kín cả vách núi bằng phẳng.
Hôm đó lúc Hướng Nam tỉnh lại không thấy Thiếu Kiệt đâu.
Y tưởng Thiếu Kiệt lại chạy tới chỗ đống lửa trên bờ cát nên cũng không để tâm, thức dậy định ra hồ nước tắm rửa.
Hướng Nam định ra ngoài lại liếc mắt thoáng qua vách đá Thiếu Kiệt dùng để ghi chép.
Y đột nhiên tâm huyết dâng trào chạy lại đếm.
Tính thử, Hướng Nam không khỏi ngây người.
Tính thêm hôm nay thì chỉ cần 6 ngày nữa thôi.
Không tính thời gian trước đó, bọn họ đã ở đây lâu đến vậy rồi?!
Hướng Nam có chút giật mình.
Y đi ra ngoài.
Y tới hồ nước rửa ráy một lượt, rồi xuyên qua khu rừng, đi đến bãi cát tìm Thiếu Kiệt nhưng lại không thấy ai.
Chiếc áo rách tả tơi của Thiếu Kiệt vứt bên đống lửa trên bờ cát nhưng lại không thấy người đâu.
Hướng Nam cảm thấy kỳ lạ, nhặt áo cậu đi vào chỗ bóng râm chờ, thế nhưng chờ rất lâu, y đã bắt đầu hoàng sợ rồi.
Hướng Nam sợ cậu xảy ra chuyện đi, bôn ba chạy khắp nơi tìm cậu.
Những nơi bọn họ thường đi qua đều không có bóng dáng Thiếu Kiệt.
Hướng Nam hoảng loạn không biết nên làm gì, không ngừng, vừa đi vừa gào tên Thiếu Kiệt, tiến vào khu vực nguy hiểm sâu trong rừng lần trước bọn họ lúc dò đường có thử đi qua.
Càng đi càng sâu, càng đi càng tối, Hướng Nam không tìm thấy cậu, dừng bước nghĩ xem có nên đi vào sâu hơn nữa không, nào ngờ lại bị rắn cắn.
Tim Hướng Nam giật thót, cảm giác lạnh buốt truyền từ sống lưng lên thẳng não bộ.
Chỗ này không có bác sĩ, không có thuốc, Hướng Nam trong phút chốc nhận ra cuộc đời mình sắp đến lúc kết thúc rồi.
Thế nhưng….
“Thiếu Kiệt…”
Hướng Nam xé manh áo rách trên tay, buộc chặt miệng vết thương lại.
Y tính men theo đường đến trở về, y mong có thể nhìn thấy Thiểu Kiệt bình an vô sự. Thế nhưng rất nhanh vết thương của y bắt đầu đau nhức, y dần cảm thấy khó thở, không điều khiến được cơ thể mình, váng vất, ngã xuống nền đất.
Hướng Nam nghe thấy giọng Thiếu Kiệt.
Không chỉ có tiếng Thiếu Kiệt mà còn có bóng rất nhiều người nữa. Hướng Nam trong lúc mê man nghe thấy tiếng nói rầm rì, cảm thấy rất ồn rất ầm ĩ, nhưng lại không rõ những bóng người mơ hồ loáng thoáng kia đang nói gì.
Có người cậy mồm y ra, nhét vào miệng y thứ gì đó, còn rót nước vào.
Vết thương trên chân Hướng Nam được rạch ra, Thiếu Kiệt nhấc chân y lên hút độc.
Dần không kiểm soát được ý thức, y rất nhanh liền lịm đi, chìm vào trong bóng tối lạnh lẽo.
Bệnh viện.
Vốn cả nhà nên vì người thân đại nạn không chết mà quây quần sum họp mừng rỡ khóc lóc, thế nhưng ngược lại, cuộc cãi vã trong phòng bệnh của lão gia nhà họ Ngụy và Thiếu Kiệt khiến không ít kẻ hiếu kỳ để ý.
“Cháu yêu anh ấy!”
“Bộp!”
Một tiếng rất lớn khiến tất cả mọi người đều đờ người.
“Mày tí tuổi đầu biết cái gì là yêu chứ? Ăn nói linh tinh!” Lão gia nhà họ Ngụy siết chặt nắm đấm, ánh mắt hung tợn, giận dữ vô cùng.
Thiếu Kiệt chịu một tát, bị lão gia nhà họ Ngụy nhổ vào mặt, trừng mắt với ông như đang trừng kẻ thù giết cha vậy.
Nhị lão phu nhân nhìn lão gia rồi lại nhìn Thiếu Kiệt, kéo Thiếu Kiệt qua bên, cố gắng khuyên cậu: “Cháu đừng tùy hứng. Nếu cháu thực sự thích anh ta thì ngoan ngoãn nghe lời về cùng mọi người. Bà đảm bảo nhà họ Hướng sau này sẽ thuận buồm xuôi gió, cả nhà hạnh phúc, cuộc sống mỹ mãn, thế nào?”
“Nếu mày không chịu cũng được!” Lão gia nhà họ Ngụy tức giận gào lên với cậu: “Tao chắc chắn số nó sau này sẽ khốn khổ hơn cả chó, ép nó không còn đường sống, chỉ còn cách tìm đường chết!”
“Ông dám!”
Sự quá khích của Thiếu Kiệt lại rước về một tát của lão gia nhà họ Ngụy.
Trong phòng bệnh ồn ào ầm ĩ, bác sĩ nói không được, khuyên ngăn vô dụng. Ông Đồ ra ngoài hành lang cố gọi cho Mạc Dương nhiều lần nhưng vẫn không tìm được người.
“Mẹ nó, đi du lịch sao không để lại cách thức liên hệ chứ?”
Ông Đồ nóng ruột là vì Hướng Nam có thể sẽ bị người ta ném đi.
Hướng Nam đến bệnh viện đã lâu nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Nhà họ Ngụy ngày nào cũng ầm ĩ, Thiếu Kiệt hôm nào cũng làm loạn.
Thiếu Kiệt lúc trước chẳng để ý cái gì, muốn thế nào cũng được, thế nhưng hiện tại cậu sợ Hướng Nam chịu tổn thương, cố gắng chống đỡ đã đến cực hạn.
Lúc gần chết cậu chưa từng khóc, không về được cậu cũng chưa từng nhỏ một giọt nước mắt, thế nhưng, cuối cùng Thiếu Kiệt vì sự thỏa hiệp của mình mà ngồi bên giường Hướng Nam khóc một đêm.
“Đại thúc, anh nhất định phải chờ tôi trở về biết không…”
“Đại thúc, chờ tôi học xong nhất định sẽ về cưới anh. Cả đời này chúng ra chỉ ở bên nhau, anh phải chờ tôi biết không…”
Ông Đồ nói, tình yêu có đủ sâu nặng hay không không thể quyết định bằng chút thời gian bên nhau.
Cậu hiện tại không cách nào đối đầu với người nhà, không cách nào bảo vệ Hướng Nam. Cậu chỉ đành thuận theo, cầu mong đừng ai làm tổn hại đến Hướng Nam.
Thiếu Kiệt vừa khóc vừa nói, khẽ hôn lên trán Hướng Nam. Diệp Tâm Dư cùng chồng Ngụy Duy đứng ngoài cửa sổ nhìn con mình nức nở khóc, nước mắt cũng dần rơi theo.
Thấy cảnh này, tim bà… đau lắm.
Coi như vì sự chăm sóc lúc hoạn nạn của Hướng Nam dành cho Thiếu Kiệt, nahf họ Ngụy chi ra một khoản tiền viện phí chữa chạy tương đối lớn.
Thiếu Kiệt còn để lại một thẻ ngân hàng có hạn mức lớn, sau thẻ ghi rõ mật mã là sinh nhật Hướng Nam, cùng mặt dây chuyền bật lửa trên cổ, chứng minh thư của Hướng Nam và giấy phép tạm trú, thêm một bức thư dài sáu trang, tất cả nhét vào phong bì giao cho y tá trưởng.
Thiếu Kiệt không biết, lá thư đó sau này bị nhị phu nhân nhà họ Ngụy đọc được.
Sau khi bà đọc xong liền hừ lạnh, lấy thư ra, đưa lại phong bì cho y tá trưởng.
Bà đưa tay xé nát bức thư. Ngụy Duy cùng ông Đồ ở bên cạnh thấy vậy thì ngây người.
“Mẹ!” Ngụy Duy cảm thấy nhị lão phu nhân làm nhà họ Ngụy làm như vậy là cắt đứt đường cùng, có phần không thuận mắt liền nói: “Dù sao mẹ cũng nên để chúng nó chia tay trong vui vẻ chứ.” (chia tay trong vui vẻ: nguyên gốc “hảo tụ hảo tán” lúc dịch ra bị mất mất ý “hảo tụ”- làm quen trong vui vẻ, nhưng mình thấy ở đây nhấn về ý chia tay hơn nên để bản dịch được thuần Việt nhất liền chọn dịch như trên)
“Chia tay vui vẻ?” Nhị lão phu nhân làm nhà họ Ngụy nhướn mày, hừ lạnh một tiếng mỉa mai: “Nếu vui vẻ thì sẽ không chia tay!”
Bà nói xong liền ném những mảnh vụn bức thư vào thùng rác, đầu ngẩng cao rời đi.
Lúc Hướng Nam tỉnh lại, Thiếu Kiệt đã không còn ở đó.
Một vị bác sĩ người Hoa kiều dùng tiếng Hán lưu loát giải thích đơn giản mọi chuyện cho Hướng Nam.
Gồm tình trạng sức khỏe của Hướng Nam cùng việc người nhà họ Ngụy rời đi và đền ơn y thế nào.
Hướng Nam không biết Thiếu Kiệt là bị ép rời đi.
Y mở phong thư ra, thấy thẻ ngân hàng cùng mặt dây chuyên bên trọng, nhớ tới lời hứa lúc trước Thiếu Kiệt nói với mình.
Thiếu Kiệt: Đại thúc, tôi không thể rời xa anh được. Thế nên, anh ngàn vạn lần không được rời khỏi tôi
Thiếu Kiệt: Đại thúc, sau khi chúng ta ra khỏi đây sẽ lập tức kết hôn được không?
Hôm nay vừa trón kỷ niệm một năm bọn họ đính hôn.
Tỉnh mộng rồi…
Tất cả những lời hứa đó đều là giả….
Hướng Nam ngồi trên giường, siết chặt mặt dây chuyền trong tay, mặt đẫm nước mắt, tim đau như bị ai bóp nghẹn.
QQ: Tình huống truyện cẩu huyết đến không thể cẩu huyết hơn:)) <ins class="adsbygoogle"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.