Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)
Chương 27: Grào ~
Tiện Vũ Hạnh
26/10/2020
Lời Thường Triết làm Hướng Nam vốn đang định kêu cứu thoáng cái cả người cứng lại.
Y thật sự rất nóng, hơn nữa càng ngày càng nóng. Y thấy khó chịu, không nhịn được mà cọ quậy, cảm giác lớp quần áo chà sát vào da phi thường mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức suýt nữa khiến y rên rỉ thành tiếng.
Làm sao bây giờ….
Hướng Nam cắn chặt môi.
Động tác im lặng vô ý thức của đại thúc thực liêu nhân. Thường Triệt nhìn thấy, xấu xa áp lại, nhỏ giọng: “Đại thúc, anh không kêu cứu sao?”
Cánh môi mỏng đặt lên hầu kết Hướng Nam nhẹ nhàng mút. Hướng Nam run rẩy lùi về phía sau, không ngờ điểm nổi lên trước ngực bị ngón tay Thường Triết xẹt qua. Thanh âm kiềm không được, ‘A’ một tiếng, cả người Hướng Nam run lên, kinh sợ.
Lực chú ý của đại thúc bay tới nơi lúc trước có tiếng người truyền lại, may mà có vẻ như không ai nghe thấy.
Hướng Nam biết là Thường Triết cố ý, tay y nắm lấy áo Thường Triết, nhẹ giọng cầu xin: “Cậu không nên thế này…”
“Không nên thế này? Không nên thế nào cơ?”
Ngón tay đặt trước ngực Hướng Nam vẽ từ vòng to sang vòng nhỏ mà chầm chậm trêu chọc nhũ tiêm của y, Thường Triết cắn vành tai Hướng Nam, nhỏ giọng dụ dỗ: “Đại thúc, anh không định nói cho tôi biết, phải làm thế nào thì anh mới chịu mở chân để tôi tiến vào a?”
Lời nói hạ lưu khiến mặt Hướng Nam đỏ bừng như tích máu.
Thời gian dần dài, hơi thở Hướng Nam càng ngày càng nóng, thân dưới sớm đã trong tư thế chờ phân phó.
Y hô hấp càng ngày càng loạn, thấy ánh mắt Thường Triết càng ngày càng mơ màng, tay không tự giác mà vươn xuống dưới.
Tay Hướng Nam bị đẩy ra.
Tấm ngực lõa lồ gấp gáp phập phồng, Hướng Nam giương mắt, đôi mắt hoa đào ngập một tầng hơi nước rất bất đắc dĩ lại mang theo chút oán giận. Thường Triết bị y nhìn như thế thiếu chút nữa không kiềm chế được.
Thường Triết đè xuống huyết khí ổn định tâm trạng, cười xấu xa áp lại gần Hướng Nam, ở bên tai y: “Đại thúc, anh muốn tôi làm với anh thế nào a, tôi rất vui lòng phục vụ anh.”
“Không…”
Hướng Nam khẽ lắc đầu, mí mắt hạ xuống, bất an mà run run.
Tay y lần thứ hai đi xuống, lại bị Thường Triết đẩy ra.
Lúc này đây, y thiếu chút nữa khóc lên.
“Cậu…”
Da y đỏ ửng, cắn môi, thực khó chịu.
“Đại thúc, anh nhớ tôi đã từng dạy anh thế nào không?”
“Cậu đừng nghĩ…”
Hướng Nam cự tuyệt.
“Anh thế này rồi, dây dưa kéo dài nổi sao?”
Hướng Nam trước mắt mê người vô cùng, Thường Triết liếm liếm môi dưới, y sắp không kiềm chế nổi rồi.
Hướng Nam lắc lắc đầu, chịu đựng cảm giác khó chịu đó. Tay Thường Triết cách lớp quần xoa nơi yếu đuối của y, môi cùng đầu lưỡi lưu luyến hạt châu đang nhô lên. Hơi thở Hướng Nam hỗn loạn, tay đặt lên tay Thường Triết định đẩy ra, không ngờ Thường Triết lại đột nhiên hung hãn cắn ngực y một ngụm, y lập tức kêu đau thành tiếng.
Một tiếng này tràn ra Hướng Nam liền nghĩ người ở chỗ sân bóng rổ sườn trên. Mặt y biến sắc, Thường Triết thấy y như vậy, ha ha cười to.
“Đại thúc, bọn họ đã sớm đi rồi.”
Lời Thường Triết làm Hướng Nam thở phào một hơi, thế nhưng lập tức cơ thể lại căng cứng lại.
Bởi vì Thường Triết đang nắm lấy quần y, định cởi xuống, tim Hướng Nam giật thót. Đột nhiên một bàn tay đặt lên vai Thường Triết, Thường Triết quay người lại, bị người ta đấm một đấm.
Hướng Nam còn chưa rõ xảy ra chuyện gì đã bị tóm lấy, lúc lấy lại tinh thần thì y đã rời khỏi sân bóng rổ rồi.
“Ai ya, sao anh lại bị A Triết làm thành thế này.”
Cơ thể Hướng Nam càng ngày càng xúi lợ, gặp phải ánh nhìn của Trình Nam y hoảng sợ lùi lại.
Trình Nam thấy bộ dạng giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống của y liền vươn tay định dìu, không ngờ Hướng Nam kích động lắc đầu: “Cậu đừng đụng vào tôi!”
Trình Nam đã nhận ra.
Ánh mắt Hướng Nam lay động, mặt mũi đỏ bừng không bình thường.
“Anh bị hạ thuốc sao?”
Hướng Nam không trả lời.
“Chết tiệt!”
Trình Nam nắm tay kéo y lại. Hướng Nam tưởng Trình Nam định giậu đổ bìm leo, không ngờ Trình Nam lại cưỡng chế giúp y chỉnh lại quần áo, vừa lôi vừa kéo y về ký túc xá.
Vừa vào trong phòng, Hướng Nam lập tức xông vào nhà tắm. Y mở vòi nước lạnh, ngã ngồi xuống mặt đất. Nước lạnh từ đầu đổ xuống, làm ướt tóc, xuyên qua lớp áo thấm ướt làn da đang tỏa nhiệt. Cả người y chấn động, không ngừng rùng mình.
“Vô ích thôi.”
Trình Nam lúc này cũng đã đi vào.
Cậu đóng vòi nước lại, ngồi xổm xuống bên cạnh Hướng Nam, nói: “Phải thế nào mới giải quyết được, hẳn là anh biết.”
Hướng Nam nghe vậy liền lập tức căng thẳng. Y hoảng sợ nhìn Trình Nam, cho rằng Trình Nam định làm gì mình, ai ngờ Trình Nam đứng lên, xoay người đi ra ngoài nói: “Anh nhanh lên, tôi đi tìm quần áo cho anh thay.”
Cuối cùng, Hướng Nam không biết mình ngây người trong phòng tắm mất bao lâu, sau cùng làm đến mức ngất xỉu.
Được người ôm ra từ phòng tắm, được người ta thanh quần áo cho, Hướng Nam nằm trên giường mơ mơ màng màng ngủ. Từ từ, cảm giác nhiệt đột xung quanh bắt đầu thay đổi.
Y càng ngủ càng lạnh, càng ngủ người càng run rẩy, muốn thức dậy mặc thêm quần áo vào thì cả người lại mềm nhũn, mê mê man man, thế nào cũng không tỉnh lại.
Làm sao vậy?
Là làm sao vậy….
Hướng Nam trong mộng mơ hồ nhìn thấy một thân hình cao lớn ngồi bên cạnh giường y. Người đó vươn tay sờ lên trán y, cái nóng từ lòng bàn tay truyền qua trán lan ra cả người. Ý thức Hướng Nam dần dần đi xa, chầm chậm, cái gì cũng không biết nữa.
Lúc Hướng Nam tỉnh lại phát hiện ra mình ở một nơi xa lạ.
Y ngây ngân ngẩn ngẩn, suy nghĩ rất lâu, hoàn toàn không nhớ nổi đây là đâu. Y nhắm mắt lại, lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại lần nữa, bầu trời đã đen kịt.
Hường Nam nhấc người ngồi dậy nhìn bốn phía xung quanh một hồi lâu, lúc này mới nhận ra mình đang ở trong phòng ngủ của Trình Nam.
Y kéo cơ thể như nhũn ra lảo đảo đi ra khỏi phòng. Đi tới phòng bếp, y thấy Trình Nam đang nghiền nát thuốc gì đó, thấy thứ bột trắng đổ vào trong ly thủy tinh trong suốt gặp nước liền tan ra, sắc mặt đại thúc càng lộ rõ vẻ tái nhợt.
Trình Nam quay đầu nhìn thấy y.
“Anh tỉnh rồi.”
Hướng Nam lùi lại về phía sau, hoảng sợ ngồi lên sofa.
“Anh khát nước rồi.”
Trình Nam cầm ly nước kia đặt xuống bàn trước mặt Hướng Nam: “Uống đi.”
Hướng Nam hạ mí mắt, hai tay siết chặt. Trình Nam thấy y như vậy, lông mày liền nhăn lại.
“Anh làm sao vậy?”
Trình Nam nói rồi vươn tay định sờ trán Hướng Nam, bị Hướng Nam né tranh.
Mắt Trình Nam trợn tròn, thế như nhìn thấy bộ dạng nửa sống nửa chết của Hướng Nam lửa giận lại bị đè xuống.
Cậu cầm ly nước lên, đưa tới trước mặt Hướng Nam: “Uống.”
Hướng Nam lắc đầu.
“Tôi bảo anh uống anh có nghe thấy không.”
Cái ly đưa lên phía trước chạm vào môi Hướng Nam, Hướng Nam cả kinh, đẩy mạnh một cái, nước nóng lập tức văng vào tay Trình Nam. Cái bỏng này, lông mày Trình Nam nhướn lên, lửa giận bùng cháy.
“Tôi nói anh có phải muốn ăn đòn không a!”
Lời vừa thốt ra, Trình Nam liền sửng sốt.
Hướng Nam cuộn mình ngồi trên sofa, ôm đầu, cả người run rẩy. Trình Nam thấy y như vậy, cơn tức bỗng chốc biến mất tăm.
“Đại thúc, anh sao vậy?”
Trình Nam đặt ly nước xuống, rút ra hai tờ giấy ăn lau lau tay rồi ngồi xuống sofa. Cậu vươn tay định kéo Hướng Nam lại, nhưng Hướng Nam như chim sợ cành cong đẩy ra.
“Đại thúc…..”
Trình Nam đối với thái độ tránh như tránh rắn rết của Hướng Nam dành cho cậu rất có ý kiến, cậu đứng dậy: “Được rồi, trước tiên uống nước đi đã.”
“Tôi thấy rồi… Cậu bỏ thuốc…”
“Cái gì?”
Giọng Trình Nam rất lớn, càng làm đại thúc hoảng sợ.
Hường Nam co lại vào một góc sofa, mắt lưng tròng, rất sợ hãi. Trình Nam suy nghĩ một chút, liếc ly nước trong tay, cuối cùng cũng hiểu.
Y nhấc ly nước về phía Hướng Nam nói: “Đây không phải loại đó, thứ trong này là thuốc hạ sốt bác sĩ kê.”
Hướng Nam khẽ ngẩn ra.
“Anh sốt mà, anh không biết sao? Tôi gọi bác sĩ đến xem anh, kê đơn thuốc. Anh ngủ rất trầm, nếu tôi không nghiền thuốc ra hòa tan với nước thì làm sao anh uống được chứ.”
Trình Nam thấy Hướng Nam có vẻ không tin, trực tiếp cầm lấy ly nước uống, không ngờ vừa uống được một ngụm, mặt mũi liền nhăn nhúm lại.
“Phi, thứ này hòa vào trong nước sao lại đắng thế chứ.”
Cậu liếc Hướng Nam, Hướng Nam đang khẽ nhíu mày nhìn cậu, Trình Nam đưa ly nước đến trước mặt Hướng Nam: “Uống nhanh.”
Hướng Nam lùi về sau, nhỏ giọng: “Cái này cậu đã uống qua rồi…”
Nghe thấy giọng điệu ra vẻ ghét bỏ của Hướng Nam, Trình Nam bảo bối vốn đang rất có tinh thần hi sinh muốn chứng thực sự trong sạch của mình mày dựng thắng, lúc này thì hay rồi, miệng đối miệng trực tiếp mớm cho đại thúc.
QQ: Đại thúc của chúng ta thế nhưng lại trốn thoát thành công khỏi móng vuốt của sói Triết rồi ^^
Mọi người thấy có lỗi gì thì comt báo ta nhé Ta ốm mất rồi =(( bắt đầu từ hôm nay ta sẽ ko post truyện mỗi ngày nữa mà chỉ tập trung vào 1 ngày trong tuần thôi Mỗi tuần chắc chỉ được nhiều lắm là 2 chương thui <ins class="adsbygoogle"
Y thật sự rất nóng, hơn nữa càng ngày càng nóng. Y thấy khó chịu, không nhịn được mà cọ quậy, cảm giác lớp quần áo chà sát vào da phi thường mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức suýt nữa khiến y rên rỉ thành tiếng.
Làm sao bây giờ….
Hướng Nam cắn chặt môi.
Động tác im lặng vô ý thức của đại thúc thực liêu nhân. Thường Triệt nhìn thấy, xấu xa áp lại, nhỏ giọng: “Đại thúc, anh không kêu cứu sao?”
Cánh môi mỏng đặt lên hầu kết Hướng Nam nhẹ nhàng mút. Hướng Nam run rẩy lùi về phía sau, không ngờ điểm nổi lên trước ngực bị ngón tay Thường Triết xẹt qua. Thanh âm kiềm không được, ‘A’ một tiếng, cả người Hướng Nam run lên, kinh sợ.
Lực chú ý của đại thúc bay tới nơi lúc trước có tiếng người truyền lại, may mà có vẻ như không ai nghe thấy.
Hướng Nam biết là Thường Triết cố ý, tay y nắm lấy áo Thường Triết, nhẹ giọng cầu xin: “Cậu không nên thế này…”
“Không nên thế này? Không nên thế nào cơ?”
Ngón tay đặt trước ngực Hướng Nam vẽ từ vòng to sang vòng nhỏ mà chầm chậm trêu chọc nhũ tiêm của y, Thường Triết cắn vành tai Hướng Nam, nhỏ giọng dụ dỗ: “Đại thúc, anh không định nói cho tôi biết, phải làm thế nào thì anh mới chịu mở chân để tôi tiến vào a?”
Lời nói hạ lưu khiến mặt Hướng Nam đỏ bừng như tích máu.
Thời gian dần dài, hơi thở Hướng Nam càng ngày càng nóng, thân dưới sớm đã trong tư thế chờ phân phó.
Y hô hấp càng ngày càng loạn, thấy ánh mắt Thường Triết càng ngày càng mơ màng, tay không tự giác mà vươn xuống dưới.
Tay Hướng Nam bị đẩy ra.
Tấm ngực lõa lồ gấp gáp phập phồng, Hướng Nam giương mắt, đôi mắt hoa đào ngập một tầng hơi nước rất bất đắc dĩ lại mang theo chút oán giận. Thường Triết bị y nhìn như thế thiếu chút nữa không kiềm chế được.
Thường Triết đè xuống huyết khí ổn định tâm trạng, cười xấu xa áp lại gần Hướng Nam, ở bên tai y: “Đại thúc, anh muốn tôi làm với anh thế nào a, tôi rất vui lòng phục vụ anh.”
“Không…”
Hướng Nam khẽ lắc đầu, mí mắt hạ xuống, bất an mà run run.
Tay y lần thứ hai đi xuống, lại bị Thường Triết đẩy ra.
Lúc này đây, y thiếu chút nữa khóc lên.
“Cậu…”
Da y đỏ ửng, cắn môi, thực khó chịu.
“Đại thúc, anh nhớ tôi đã từng dạy anh thế nào không?”
“Cậu đừng nghĩ…”
Hướng Nam cự tuyệt.
“Anh thế này rồi, dây dưa kéo dài nổi sao?”
Hướng Nam trước mắt mê người vô cùng, Thường Triết liếm liếm môi dưới, y sắp không kiềm chế nổi rồi.
Hướng Nam lắc lắc đầu, chịu đựng cảm giác khó chịu đó. Tay Thường Triết cách lớp quần xoa nơi yếu đuối của y, môi cùng đầu lưỡi lưu luyến hạt châu đang nhô lên. Hơi thở Hướng Nam hỗn loạn, tay đặt lên tay Thường Triết định đẩy ra, không ngờ Thường Triết lại đột nhiên hung hãn cắn ngực y một ngụm, y lập tức kêu đau thành tiếng.
Một tiếng này tràn ra Hướng Nam liền nghĩ người ở chỗ sân bóng rổ sườn trên. Mặt y biến sắc, Thường Triết thấy y như vậy, ha ha cười to.
“Đại thúc, bọn họ đã sớm đi rồi.”
Lời Thường Triết làm Hướng Nam thở phào một hơi, thế nhưng lập tức cơ thể lại căng cứng lại.
Bởi vì Thường Triết đang nắm lấy quần y, định cởi xuống, tim Hướng Nam giật thót. Đột nhiên một bàn tay đặt lên vai Thường Triết, Thường Triết quay người lại, bị người ta đấm một đấm.
Hướng Nam còn chưa rõ xảy ra chuyện gì đã bị tóm lấy, lúc lấy lại tinh thần thì y đã rời khỏi sân bóng rổ rồi.
“Ai ya, sao anh lại bị A Triết làm thành thế này.”
Cơ thể Hướng Nam càng ngày càng xúi lợ, gặp phải ánh nhìn của Trình Nam y hoảng sợ lùi lại.
Trình Nam thấy bộ dạng giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống của y liền vươn tay định dìu, không ngờ Hướng Nam kích động lắc đầu: “Cậu đừng đụng vào tôi!”
Trình Nam đã nhận ra.
Ánh mắt Hướng Nam lay động, mặt mũi đỏ bừng không bình thường.
“Anh bị hạ thuốc sao?”
Hướng Nam không trả lời.
“Chết tiệt!”
Trình Nam nắm tay kéo y lại. Hướng Nam tưởng Trình Nam định giậu đổ bìm leo, không ngờ Trình Nam lại cưỡng chế giúp y chỉnh lại quần áo, vừa lôi vừa kéo y về ký túc xá.
Vừa vào trong phòng, Hướng Nam lập tức xông vào nhà tắm. Y mở vòi nước lạnh, ngã ngồi xuống mặt đất. Nước lạnh từ đầu đổ xuống, làm ướt tóc, xuyên qua lớp áo thấm ướt làn da đang tỏa nhiệt. Cả người y chấn động, không ngừng rùng mình.
“Vô ích thôi.”
Trình Nam lúc này cũng đã đi vào.
Cậu đóng vòi nước lại, ngồi xổm xuống bên cạnh Hướng Nam, nói: “Phải thế nào mới giải quyết được, hẳn là anh biết.”
Hướng Nam nghe vậy liền lập tức căng thẳng. Y hoảng sợ nhìn Trình Nam, cho rằng Trình Nam định làm gì mình, ai ngờ Trình Nam đứng lên, xoay người đi ra ngoài nói: “Anh nhanh lên, tôi đi tìm quần áo cho anh thay.”
Cuối cùng, Hướng Nam không biết mình ngây người trong phòng tắm mất bao lâu, sau cùng làm đến mức ngất xỉu.
Được người ôm ra từ phòng tắm, được người ta thanh quần áo cho, Hướng Nam nằm trên giường mơ mơ màng màng ngủ. Từ từ, cảm giác nhiệt đột xung quanh bắt đầu thay đổi.
Y càng ngủ càng lạnh, càng ngủ người càng run rẩy, muốn thức dậy mặc thêm quần áo vào thì cả người lại mềm nhũn, mê mê man man, thế nào cũng không tỉnh lại.
Làm sao vậy?
Là làm sao vậy….
Hướng Nam trong mộng mơ hồ nhìn thấy một thân hình cao lớn ngồi bên cạnh giường y. Người đó vươn tay sờ lên trán y, cái nóng từ lòng bàn tay truyền qua trán lan ra cả người. Ý thức Hướng Nam dần dần đi xa, chầm chậm, cái gì cũng không biết nữa.
Lúc Hướng Nam tỉnh lại phát hiện ra mình ở một nơi xa lạ.
Y ngây ngân ngẩn ngẩn, suy nghĩ rất lâu, hoàn toàn không nhớ nổi đây là đâu. Y nhắm mắt lại, lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại lần nữa, bầu trời đã đen kịt.
Hường Nam nhấc người ngồi dậy nhìn bốn phía xung quanh một hồi lâu, lúc này mới nhận ra mình đang ở trong phòng ngủ của Trình Nam.
Y kéo cơ thể như nhũn ra lảo đảo đi ra khỏi phòng. Đi tới phòng bếp, y thấy Trình Nam đang nghiền nát thuốc gì đó, thấy thứ bột trắng đổ vào trong ly thủy tinh trong suốt gặp nước liền tan ra, sắc mặt đại thúc càng lộ rõ vẻ tái nhợt.
Trình Nam quay đầu nhìn thấy y.
“Anh tỉnh rồi.”
Hướng Nam lùi lại về phía sau, hoảng sợ ngồi lên sofa.
“Anh khát nước rồi.”
Trình Nam cầm ly nước kia đặt xuống bàn trước mặt Hướng Nam: “Uống đi.”
Hướng Nam hạ mí mắt, hai tay siết chặt. Trình Nam thấy y như vậy, lông mày liền nhăn lại.
“Anh làm sao vậy?”
Trình Nam nói rồi vươn tay định sờ trán Hướng Nam, bị Hướng Nam né tranh.
Mắt Trình Nam trợn tròn, thế như nhìn thấy bộ dạng nửa sống nửa chết của Hướng Nam lửa giận lại bị đè xuống.
Cậu cầm ly nước lên, đưa tới trước mặt Hướng Nam: “Uống.”
Hướng Nam lắc đầu.
“Tôi bảo anh uống anh có nghe thấy không.”
Cái ly đưa lên phía trước chạm vào môi Hướng Nam, Hướng Nam cả kinh, đẩy mạnh một cái, nước nóng lập tức văng vào tay Trình Nam. Cái bỏng này, lông mày Trình Nam nhướn lên, lửa giận bùng cháy.
“Tôi nói anh có phải muốn ăn đòn không a!”
Lời vừa thốt ra, Trình Nam liền sửng sốt.
Hướng Nam cuộn mình ngồi trên sofa, ôm đầu, cả người run rẩy. Trình Nam thấy y như vậy, cơn tức bỗng chốc biến mất tăm.
“Đại thúc, anh sao vậy?”
Trình Nam đặt ly nước xuống, rút ra hai tờ giấy ăn lau lau tay rồi ngồi xuống sofa. Cậu vươn tay định kéo Hướng Nam lại, nhưng Hướng Nam như chim sợ cành cong đẩy ra.
“Đại thúc…..”
Trình Nam đối với thái độ tránh như tránh rắn rết của Hướng Nam dành cho cậu rất có ý kiến, cậu đứng dậy: “Được rồi, trước tiên uống nước đi đã.”
“Tôi thấy rồi… Cậu bỏ thuốc…”
“Cái gì?”
Giọng Trình Nam rất lớn, càng làm đại thúc hoảng sợ.
Hường Nam co lại vào một góc sofa, mắt lưng tròng, rất sợ hãi. Trình Nam suy nghĩ một chút, liếc ly nước trong tay, cuối cùng cũng hiểu.
Y nhấc ly nước về phía Hướng Nam nói: “Đây không phải loại đó, thứ trong này là thuốc hạ sốt bác sĩ kê.”
Hướng Nam khẽ ngẩn ra.
“Anh sốt mà, anh không biết sao? Tôi gọi bác sĩ đến xem anh, kê đơn thuốc. Anh ngủ rất trầm, nếu tôi không nghiền thuốc ra hòa tan với nước thì làm sao anh uống được chứ.”
Trình Nam thấy Hướng Nam có vẻ không tin, trực tiếp cầm lấy ly nước uống, không ngờ vừa uống được một ngụm, mặt mũi liền nhăn nhúm lại.
“Phi, thứ này hòa vào trong nước sao lại đắng thế chứ.”
Cậu liếc Hướng Nam, Hướng Nam đang khẽ nhíu mày nhìn cậu, Trình Nam đưa ly nước đến trước mặt Hướng Nam: “Uống nhanh.”
Hướng Nam lùi về sau, nhỏ giọng: “Cái này cậu đã uống qua rồi…”
Nghe thấy giọng điệu ra vẻ ghét bỏ của Hướng Nam, Trình Nam bảo bối vốn đang rất có tinh thần hi sinh muốn chứng thực sự trong sạch của mình mày dựng thắng, lúc này thì hay rồi, miệng đối miệng trực tiếp mớm cho đại thúc.
QQ: Đại thúc của chúng ta thế nhưng lại trốn thoát thành công khỏi móng vuốt của sói Triết rồi ^^
Mọi người thấy có lỗi gì thì comt báo ta nhé Ta ốm mất rồi =(( bắt đầu từ hôm nay ta sẽ ko post truyện mỗi ngày nữa mà chỉ tập trung vào 1 ngày trong tuần thôi Mỗi tuần chắc chỉ được nhiều lắm là 2 chương thui <ins class="adsbygoogle"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.