Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)
Chương 47: Phiên ngoại 1: Một ngày bị phạt cấm túc của Thiếu Kiệt bảo bối
Tiện Vũ Hạnh
26/10/2020
Buổi sáng:
“Ông Đồ, tôi đẹp trai không?”
Thiếu Kiệt bị ông nội phạt cấm túc.
Vì được bà nội xin cho nên địa điểm cấm túc từ một căn phòng nhỏ trong tòa nhà Ngụy gia đổi thành một căn biệt thự khá hẻo lánh trên núi.
Phạm vi hoạt động trở nên rộng vì bà nội sợ Thiếu Kiệt không thích tuân theo quy tắc bị căn phòng nhỏ làm cho khó chịu mà trốn đi. Đến lúc đó ông Ngụy lại lên cơn lôi đình, mấy người bên kia lại càng thêm đắc ý.
Phạm vi hoạt động tuy không nhỏ, nhưng mạng bị cắt, điện thoại bị thu, xe để xuống núi thì bị lái đi, ông Đồ ở cùng trở thành đối tượng quấy rầy duy nhất của tên nhóc hiếu động.
“Đẹp trai, tiểu thiếu gia nhà chúng ta là đẹp trai nhất.”
Thiếu Kiệt bảo bối hỏi như vậy không phải là vì tự luyến mà là cảm thấy rất thú vị.
Ông Đồ ngáp một cái đi vào phòng bếp, bận rộn, nấu cháo thịt.
Ông múc một chút ra đĩa nhỏ, định thử xem đã vừa chưa, không ngờ môi vừa lại gần…
“Tôi đẹp trai không?”
Câu nói đột nhiên kia làm ông Đồ bị bỏng nhảy dựng lên.
Ông Đồ lè lưỡi, đau tê dại, bất đắc dĩ không chửi không mắng được Thiếu Kiệt bảo bối. Cuối cùng, ông gật đầu: “Đẹp trai, đẹp trai vô cùng…”
“Uhm, uhm.” Thiếu Kiệt bảo bối thỏa mãn đi ra ngoài.
Vì bữa sáng là uống cháo, lúc ông Đồ đi tưới cây sớm đã muốn đi tiểu.
Thực không dễ dàng tưới xong hết cây, ông lập tức chạy thẳng vào nhà vệ xinh, vừa bắt đầu đi, trong lòng thoải mái, đột nhiên…..
“Tôi đẹp trai không?”
Ông Đồ giật mình, đi hết vào quần….
Buổi trưa:
Ông Đồ buổi sáng đã bị vắt kiệt sức lực, thật sự rất mệt…
Ông nghĩ trưa không phải làm gì có thể đánh một giấc ngủ trưa thư thái, ai ngờ lúc đang nửa mơ nửa tỉnh đột nhiên bị người ta kéo dậy.
“Ông Đồ, chúng ta chơi cosplay đi!”
Ông Đồ vừa nghe thấy cosplay lập tức bật dậy: “Cái gì, cái gì bài?”Thiếu Kiệt bảo bổi dừng lại trong chốc lát, cuối cùng, chỉ ông Đồ: “Bắt đầu từ lúc này, ông là XXX, tôi là YYY. Chúng ta đánh nhau đi!”
Cả một giờ nghỉ trưa tốt lành, ông Đồ thân mình già yếu bị Thiếu Kiệt lôi dậy chơi đập gối, còn luôn bị đánh, thực là bi thương a……
Buổi tối:
“Ông Đồ, tôi đói bụng.”
Vốn ông Đồ buổi tối phải nấu cơm, nhưng lúc trước bà chủ đã cho người thông báo với ông, nói sẽ cho mang đồ ngon tơi, nên ông chỉ nấu súp.
“Tiểu thiếu gia ngoan, uống cái này trước đi.”
Lão Đồ đưa bát súp cho Thiếu Kiệt bảo bối, cậu nhanh tay nhận lấy rồi chạy biến đi.
Không lâu sau, ông Đồ vừa đang chuẩn bị dùng phần của mình, Thiếu Kiệt bảo bối chạy lại.
“Ông Đồ, tôi quên lấy đũa.”
Ông Đồ lập tức lấy một đôi đũa đưa cho cậu, nhìn cậu lại chạy vụt đi. Ông Đồ ngồi vào vị trí của mình, xoa xoa tay, múc súp lên, vừa đưa vào miệng, Thiếu Kiệt bảo bối lại đi vào.
“Ông Đồ, tôi lấy nhầm rồi.”
Thiếu Kiệt bảo bối quơ quơ hai chiếc đũa trước mặt ông Đồ.
Vừa rồi cậu đi ra dùng đũa gắp súp kiểu gì cũng không được. Cậu đờ ra một lúc, mới nhớ ra phải dùng thìa.Ông Đồ nghĩ: Cũng phải, ăn súp sao lại dùng đũa chứ?
Ông Đồ tìm thìa đưa cho cậu, Thiếu Kiệt bảo bối lại đi ra.
Ông Đồ nhìn theo một hồi, nghĩ không biết Thiếu Kiệt liệu có tới thêm lần nữa không.
Ông ngồi chờ một lúc lâu, không thấy Thiếu Kiệt bảo bối có động tĩnh gì, yên lòng.
Không đâu.
Định nhân lúc này rảnh rỗi nhanh chóng ăn cho hết súp.
Hai tay ông bê bát súp lên, đặt đến bên miệng, Thiếu Kiệt bảo bối lại xuất hiện.
“Ông Đồ, muối đâu?”
Ông Đồ buồn rầu.
Thế gian này sao ăn có bát súp mà lại khó như vậy…
“Tiểu thiếu gia, trong phòng bếp cái gì cũng có, không bằng cậu vào đây ăn luôn đi?”
“Uhm, uhm.”
Thiếu Kiệt bảo bối lại chạy như bay ra ngoài, hai tay ôm bát súp quay trở lại.
Ông Đồ nhìn Thiếu Kiệt ngoan ngoãn ngồi ở đó thêm muốn chuẩn bị ăn súp, trong lòng tạ trời tạ đất.
Ông cuối cùng cũng có thể ăn bát súp đã sắp nguội.
Ông đưa vào miệng, không ngờ Thiếu Kiệt bảo bối một hơi uống nửa bát, mùi vị không ngon, lè lưỡi: “Ông Đồ, ông cho gì vào trong này vậy, nước tiểu à?”
“Phụt –”
Ngay cả ăn súp cũng không được yên ổn, ông Đồ lệ rơi như mưa.
Trời xanh ơi, cấm túc thằng nhóc này rốt cuộc là để làm khổ ai chứ…..
“Ông Đồ, tôi đẹp trai không?”
Thiếu Kiệt bị ông nội phạt cấm túc.
Vì được bà nội xin cho nên địa điểm cấm túc từ một căn phòng nhỏ trong tòa nhà Ngụy gia đổi thành một căn biệt thự khá hẻo lánh trên núi.
Phạm vi hoạt động trở nên rộng vì bà nội sợ Thiếu Kiệt không thích tuân theo quy tắc bị căn phòng nhỏ làm cho khó chịu mà trốn đi. Đến lúc đó ông Ngụy lại lên cơn lôi đình, mấy người bên kia lại càng thêm đắc ý.
Phạm vi hoạt động tuy không nhỏ, nhưng mạng bị cắt, điện thoại bị thu, xe để xuống núi thì bị lái đi, ông Đồ ở cùng trở thành đối tượng quấy rầy duy nhất của tên nhóc hiếu động.
“Đẹp trai, tiểu thiếu gia nhà chúng ta là đẹp trai nhất.”
Thiếu Kiệt bảo bối hỏi như vậy không phải là vì tự luyến mà là cảm thấy rất thú vị.
Ông Đồ ngáp một cái đi vào phòng bếp, bận rộn, nấu cháo thịt.
Ông múc một chút ra đĩa nhỏ, định thử xem đã vừa chưa, không ngờ môi vừa lại gần…
“Tôi đẹp trai không?”
Câu nói đột nhiên kia làm ông Đồ bị bỏng nhảy dựng lên.
Ông Đồ lè lưỡi, đau tê dại, bất đắc dĩ không chửi không mắng được Thiếu Kiệt bảo bối. Cuối cùng, ông gật đầu: “Đẹp trai, đẹp trai vô cùng…”
“Uhm, uhm.” Thiếu Kiệt bảo bối thỏa mãn đi ra ngoài.
Vì bữa sáng là uống cháo, lúc ông Đồ đi tưới cây sớm đã muốn đi tiểu.
Thực không dễ dàng tưới xong hết cây, ông lập tức chạy thẳng vào nhà vệ xinh, vừa bắt đầu đi, trong lòng thoải mái, đột nhiên…..
“Tôi đẹp trai không?”
Ông Đồ giật mình, đi hết vào quần….
Buổi trưa:
Ông Đồ buổi sáng đã bị vắt kiệt sức lực, thật sự rất mệt…
Ông nghĩ trưa không phải làm gì có thể đánh một giấc ngủ trưa thư thái, ai ngờ lúc đang nửa mơ nửa tỉnh đột nhiên bị người ta kéo dậy.
“Ông Đồ, chúng ta chơi cosplay đi!”
Ông Đồ vừa nghe thấy cosplay lập tức bật dậy: “Cái gì, cái gì bài?”Thiếu Kiệt bảo bổi dừng lại trong chốc lát, cuối cùng, chỉ ông Đồ: “Bắt đầu từ lúc này, ông là XXX, tôi là YYY. Chúng ta đánh nhau đi!”
Cả một giờ nghỉ trưa tốt lành, ông Đồ thân mình già yếu bị Thiếu Kiệt lôi dậy chơi đập gối, còn luôn bị đánh, thực là bi thương a……
Buổi tối:
“Ông Đồ, tôi đói bụng.”
Vốn ông Đồ buổi tối phải nấu cơm, nhưng lúc trước bà chủ đã cho người thông báo với ông, nói sẽ cho mang đồ ngon tơi, nên ông chỉ nấu súp.
“Tiểu thiếu gia ngoan, uống cái này trước đi.”
Lão Đồ đưa bát súp cho Thiếu Kiệt bảo bối, cậu nhanh tay nhận lấy rồi chạy biến đi.
Không lâu sau, ông Đồ vừa đang chuẩn bị dùng phần của mình, Thiếu Kiệt bảo bối chạy lại.
“Ông Đồ, tôi quên lấy đũa.”
Ông Đồ lập tức lấy một đôi đũa đưa cho cậu, nhìn cậu lại chạy vụt đi. Ông Đồ ngồi vào vị trí của mình, xoa xoa tay, múc súp lên, vừa đưa vào miệng, Thiếu Kiệt bảo bối lại đi vào.
“Ông Đồ, tôi lấy nhầm rồi.”
Thiếu Kiệt bảo bối quơ quơ hai chiếc đũa trước mặt ông Đồ.
Vừa rồi cậu đi ra dùng đũa gắp súp kiểu gì cũng không được. Cậu đờ ra một lúc, mới nhớ ra phải dùng thìa.Ông Đồ nghĩ: Cũng phải, ăn súp sao lại dùng đũa chứ?
Ông Đồ tìm thìa đưa cho cậu, Thiếu Kiệt bảo bối lại đi ra.
Ông Đồ nhìn theo một hồi, nghĩ không biết Thiếu Kiệt liệu có tới thêm lần nữa không.
Ông ngồi chờ một lúc lâu, không thấy Thiếu Kiệt bảo bối có động tĩnh gì, yên lòng.
Không đâu.
Định nhân lúc này rảnh rỗi nhanh chóng ăn cho hết súp.
Hai tay ông bê bát súp lên, đặt đến bên miệng, Thiếu Kiệt bảo bối lại xuất hiện.
“Ông Đồ, muối đâu?”
Ông Đồ buồn rầu.
Thế gian này sao ăn có bát súp mà lại khó như vậy…
“Tiểu thiếu gia, trong phòng bếp cái gì cũng có, không bằng cậu vào đây ăn luôn đi?”
“Uhm, uhm.”
Thiếu Kiệt bảo bối lại chạy như bay ra ngoài, hai tay ôm bát súp quay trở lại.
Ông Đồ nhìn Thiếu Kiệt ngoan ngoãn ngồi ở đó thêm muốn chuẩn bị ăn súp, trong lòng tạ trời tạ đất.
Ông cuối cùng cũng có thể ăn bát súp đã sắp nguội.
Ông đưa vào miệng, không ngờ Thiếu Kiệt bảo bối một hơi uống nửa bát, mùi vị không ngon, lè lưỡi: “Ông Đồ, ông cho gì vào trong này vậy, nước tiểu à?”
“Phụt –”
Ngay cả ăn súp cũng không được yên ổn, ông Đồ lệ rơi như mưa.
Trời xanh ơi, cấm túc thằng nhóc này rốt cuộc là để làm khổ ai chứ…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.