Chương 185: Áp lực mười năm
Phong Nhã
15/01/2021
Đổi quần áo xong, Lăng Nặc lập tức liền đến tìm Minh Hiên. Trong lòng có chút thấp thỏm, cũng có chút chờ mong, hắn không biết giờ phút này Hiên tìm tới mình là vì cái gì?
Lúc trước ở thời điểm Lăng Vũ biến mất, Hiên cũng không thấy. Hắn vốn cho rằng Hiên cùng Lăng Vũ đều đã chết.
Thời điểm không thấy Hiên, hắn cũng mất đi động lực tồn tại. Vốn cho rằng đem yêu tinh Lăng Vũ khỏi Hiên, chính mình liền có cơ hội, lại không ngờ rằng vẫn không có biện pháp cùng Hiên ở bên nhau.
Hắn hoảng hốt sống trong tâm trạng một ngày bằng một năm. Xác định mình rốt cuộc không thể tìm về người yêu đến trong xương tủy, mất Minh Hiên, hắn liền bắt đầu sa đọa. Mỗi ngày hắn đều hoang dâm, cùng các loại đàn ông lên giường. Dùng loại khoái cảm thân thể để tê liệt thần kinh, làm chính mình không nghĩ đến chuyện thương tâm.
Nhưng mà thời gian qua lâu như vậy, lâu đến cái gì cũng thay đổi, cái người làm hắn chán ghét vô cùng thế nhưng xuất hiện, mà người hắn yêu điên cuồng cũng xuất hiện ở trước mặt.
A! Đây là cái gì? Chẳng lẽ là ông trời muốn châm chọc sao? Châm chọc mình dùng thủ đoạn đê tiện tiêu diệt kẻ bá chiếm người mình yêu. Yêu tinh vốn nên bị diệt trừ mười năm trước, mười năm sau vẫn như cũ lóa mắt xuất hiện ở trước mặt mình. Mà cái người cùng nhau biến mất với yêu tinh cũng xuất hiện. Mình nỗ lực nhiều như vậy, làm sự tình đê tiện, đến cuối cùng vẫn bại bởi yêu tinh kia. Không cam lòng, thật sự không cam lòng!
Nghĩ vậy, đáy mắt Lăng Nặc tức khắc lướt qua tia âm ngoan, tay cũng bởi vì trong lòng hận mà gắt gao siết chặt.
Nhưng khi sắp đi đến trước mặt Minh Hiên, mọi cảm xúc đều bị Lăng Nặc giấu đi, lưu lại vẫn là bộ dạng nhu nhược đáng thương. Chỉ là bộ dáng này lại không khiến Minh Hiên đau lòng cùng thương tiếc.
"Hiên, tôi xong rồi, chúng ta có thể đi."
Đang suy nghĩ sự tình, Minh Hiên bị âm thanh đột nhiên vang lên bên cạnh đánh thức. Đem tầm mắt đặt ở trên người Lăng Nặc, hắn khẽ gật đầu, sau đó nói HunhHn786.
"Đi đâu? Cậu chọn đi."
Nghe được Minh Hiên hỏi chính mình, Lăng Nặc lập tức lộ ra tươi cười xán lạn, sau đó lại ngập ngừng kiến nghị.
"Hay là... hay là đi nhà tôi. Nhà tôi có rất nhiều rượu, so với quán bar còn tốt nhiều hơn. Hơn nữa.... Hơn nữa tôi còn có thể làm chút điểm tâm cho anh ăn. Anh...... cảm thấy thế nào"
Nói xong, Lăng Nặc liền thật cẩn thận nhìn Minh Hiên, trong mắt toàn là chờ mong, mà nội tâm lại khẩn trương. Hắn sợ sẽ bị cự tuyệt lời mời. Càng khẩn trương, tim Lăng Nặc càng nhảy mau, mà tay nắm chặt cũng nhỏ mồ hôi.
Nghe được Lăng Nặc kiến nghị, Minh Hiên không có biểu tình gì. Nội tâm lại suy nghĩ muốn nói kia đích xác thực không thích hợp ở bên ngoài. Nếu trước mắt người này có ý tốt vì cái gì không đáp ứng chứ.
"Tùy cậu."
Minh Hiên nói đơn giản làm Lăng Nặc tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi. Vừa mới còn khẩn trương tim nhảy nhót lên, hiện tại trên mặt cũng bởi vì Minh Hiên đáp ứng mà lộ ra tươi cười.
Dẫn Minh Hiên đi bãi đỗ xe quán bar, Lăng Nặc bước nhanh tới xe mình nói.
"Không ngại, ngồi xe tôi đến nhà tôi."
Nhưng mà lần này, Lăng Nặc đề nghị không được đồng ý. Minh Hiên uyển chuyển nói.
"Không cần, chờ nói xong tôi liền về. Nếu tôi ngồi xe này thì còn phải phiền ông chủ Lăng mang tôi trở lại lấy xe. Cho nên tôi lái xe chính mình đi, nói cho tôi địa chỉ là được!"
Nghe được từ chối ánh mắt Lăng Nặc chờ mong nháy mắt ảm đạm xuống. Hắn mím môi sau đó gật đầu đáp ứng, đem địa chỉ nói cho Minh Hiên. Lăng Nặc liền lên xe chính mình rời đi.
Nhìn xe Lăng Nặc rời đi, Minh Hiên vốn ánh mắt không hề dao động tức khắc lướt qua ngoan tuyệt. Hắn hơi híp mắt, sau đó bước nhanh đến xe mình.
Đem xe chạy đến địa chỉ Lăng Nặc đưa, Minh Hiên ngừng xe ở phụ cận, sau khi khóa kỹ cửa xe liền hướng đến tòa nhà Lăng Nặc đang ở.
Mà ở cửa, Minh Hiên liền thấy được Lăng Nặc đang đợi. Nhìn vẻ mặt thấp thỏm của Lăng Nặc, đáy lòng Minh Hiên cũng có chút dao động.
Người này tựa hồ vẫn còn là đứa trẻ đơn thuần đáng yêu trong sáng ngoan ngoãn nghe lời năm xưa.
Nhưng khi trong đầu Minh Hiên lướt qua hình ảnh năm đó Tiểu Vũ thiếu chút nữa bị An hồ ly nhục nhã, bản thân hắn bị khuất nhục, cùng với gương mặt Tiểu Vũ tràn đầy nước mắt, chút dao động trong lòng nháy mắt bị thổi bay mất không còn một mảnh, chỉ còn lại lửa giận hừng hực.
Nắm thật chặt bàn tay rũ hai bên hông, sau đó tận lực làm chính mình biểu hiện bình tĩnh một chút, Minh Hiên chậm rãi đi đến chỗ Lăng Nặc vẻ mặt lo âu.
Nhìn thấy Minh Hiên chậm rãi đi đến chỗ mình, gương mặt Lăng Nặc đang lo âu tức khắc vui sướng thay thế, sau đó bước nhanh đến bên cạnh Minh Hiên cười nói.
"Hiên...... anh...... anh đã đến rồi"
"Sao? Sợ tôi không tới?"
Nhìn vẻ mặt vui sướng của Lăng Nặc, Minh Hiên nhàn nhạt hỏi lại, sau đó liền nhìn chằm chằm người trước mắt.
Bị đôi mắt thâm thúy mê người nhìn chằm chằm, hô hấp Lăng Nặc cũng ngừng, cả người cũng có vẻ co quắp. Gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ ửng, trong mắt toàn là hoảng loạn. Đang lúc Lăng Nặc không biết làm sao, Minh Hiên lại lên tiếng.
"Không phải nói đi nhà cậu sao? Như thế nào tới cửa nhà cũng không mời tôi vào?"
Đang trong hoảng loạn, Lăng Nặc nghe được Minh Hiên nói những lời này lập tức xấu hổ nói.
"A, không... Ngượng ngùng, tôi quên mất. Hiên... đi theo tôi, nhà... tôi ở lầu 5."
Vừa đi trước dẫn đường, Lăng Nặc vừa tìm chút đề tài nói cùng Minh Hiên để giảm bớt thất thố. Mà ở chỗ Minh Hiên nhìn không tới, Lăng Nặc lộ ra nụ cười ngọt ngào thẹn thùng. Khóe miệng cũng cong lên.
Sau khi rời thang máy, Lăng Nặc lập tức bước nhanh tới cửa, sau đó móc ra chìa khóa mở cửa.
"Hiên...... Nơi này, mời vào!"
Vào nhà Lăng Nặc mời Minh Hiên ngồi ở sô pha, còn dò hỏi Minh Hiên uống cái gì
"Hiên, anh muốn uống rượu gì?"
"Rượu thì không cần. Tôi còn lái xe, cho nên hạn chế rượu mới thỏa đáng."
"Vậy...... Vậy anh muốn ăn cái gì, tôi đây liền làm cho anh?"
Vừa nói, Lăng Nặc vừa hướng phòng bếp, lại bị Minh Hiên dùng giọng lạnh lùng gọi lại.
"Không cần vội, hôm nay tôi tới tìm chỉ là muốn hỏi rõ một chút sự tình mà thôi, thuận tiện kết thúc."
Nghe được giọng nói trước sau thay đổi, Lăng Nặc nháy mắt giống như rơi vào hầm băng.
Vốn giọng nói còn thực bình đạm vào giờ phút này trở nên lạnh lẽo vô cùng. Ngữ khí xa lạ làm Lăng Nặc hơi hơi run rẩy thân mình.
Cắn cắn cánh môi, chậm rãi xoay người lại, không hề chuẩn bị, Lăng Nặc nháy mắt bị người phía sau đột nhiên tới gần dọa sợ. Hắn lui lại mấy bước, sắc mặt cũng trở nên thập phần tái nhợt.
"Hiên... Hiên... làm sao vậy? Vì cái gì... vì cái gì đột nhiên biến thành... biến thành cái dạng này?"
Minh Hiên ngữ khí âm lãnh còn dùng tay bóp cổ Lăng Nặc, từ từ siết lại. Lăng Nặc tức khắc hoảng sợ nhìn vẻ mặt dữ tợn của Minh Hiên.
"A"
Kinh hô một tiếng, Lăng Nặc rốt cuộc không phát ra âm thanh, chỉ là rất thống khổ giãy giụa.
Hắn muốn thoát khỏi khống chế của Minh Hiên nhưng hắn không thể so lực với Minh Hiên, cũng không tác dụng một chút nào.
"Vì cái gì? Vì cái gì làm như vậy?"
Nhìn người trước mặt sắc mặt bắt đầu đỏ lên, Minh Hiên nói như rống, sau đó dùng sức ném Lăng Nặc ở trên mặt đất.
"Khụ...... Khụ khụ......"
"Nói đi? Lúc trước dám làm, sao hiện tại lại không dám thừa nhận?"
Nói xong, Minh Hiên liền tiến lên vài bước, sau đó cúi đầu lạnh lùng nhìn Lăng Nặc thống khổ trên mặt đất.
"Hiên... Khụ... Khụ... Anh vì cái gì đối với tôi như vậy? Khụ... Vì cái gì trong mắt anh vĩnh viễn chỉ có yêu tinh kia. Vì cái gì anh không nhìn tôi. Chẳng lẽ tôi so với yêu tinh kia kém hơn sao. Vì cái gì?"
Nghe Lăng Nặc nằm trên mặt đất liên tục xưng hô "yêu tinh", Minh Hiên lập tức nhận ra đó là đang nói Tiểu Vũ. Sắc mặt hắn nháy mắt liền lạnh xuống, nhưng mà không nói gì. Hiện tại hắn chỉ muốn nghe người này nói lý do vì sao lúc trước lại hành động như vậy?
"Mười năm đã qua, sao anh còn vì yêu tinh kia tới chất vấn tôi. Không sai, sự tình lúc trước đúng là tôi làm. Tôi chính là chướng mắt yêu tinh kia cả ngày ở trước mặt anh bày ra bộ dạng đáng yêu câu dẫn người. Hắn dựa vào cái gì có thể có được tình yêu của anh. Hắn dựa vào cái gì có thể được anh bao dung vô hạn cùng cưng chiều. Tôi kém hắn chỗ nào. Tôi trước nay không có được cái liếc mắt của anh, cái này làm cho tôi thực không cam lòng. Không cam lòng cứ như vậy bị anh bỏ qua. Không cam lòng bị người mình một lòng say mê làm lơ. Vì thế mỗi ngày tôi xuất hiện ở trước mặt các người, chính là vì cùng yêu tinh tranh đoạt lực chú ý của anh. Nhưng đến cuối cùng, chẳng những không có được anh chú ý, ngược lại đón nhận cự tuyệt nhẫn tâm. Tôi rơi lệ, nhưng không có được an ủi như yêu tinh kia. Anh chỉ là lãnh lãnh đứng ở bên cạnh nhìn tôi bất lực rơi lệ.
Anh biết lúc ấy tôi vì lời nói vô tình kia của anh mà đau khổ bao nhiêu?
Khi đó tôi đau cơ hồ sắp không đứng được. Nhưng tôi vẫn liều mạng chống đỡ thân thể sắp ngã, quật cường nhìn anh.
Tôi thật sự rất muốn giống yêu tinh kia, có thể không hề cố kỵ vọt vào trong lòng ngực anh, sau đó lớn tiếng khóc rống phát tiết khó chịu trong lòng. Nhưng ánh mắt lạnh lùng của anh làm tôi tan nát cõi lòng.
Tôi thuận theo ý tứ anh không xuất hiện trước mặt các người. Nhưng tôi lại bị ba mẹ đuổi ra khỏi cửa. Anh biết vì cái gì không?
À..... khẳng định anh không biết. Có lẽ các người chỉ là nghe được tôi cùng một người đàn ông yêu nhau, sau đó bị người trong nhà biết cho nên mới bị đuổi ra ngoài.
Không sai. Tôi đích xác bởi vì thích một người đàn ông mà bị đuổi ra ngoài, nhưng mà người đó chính là anh. Chính là bởi vì thích anh, tôi mới bị người trong nhà đuổi đi!"
Nói đến đây, giọng Lăng Nặc cơ hồ là gào rống, mà khuôn mặt xinh đẹp giờ phút này tái nhợt làm người ta đau lòng. Nước mắt từng giọt từng giọt rơi ở trên sàn nhà, khiến Minh Hiên tức khắc tâm sinh áy náy. Mà Lăng Nặc nói lời sau tức khắc làm Minh Hiên trừng to hai mắt, trong mắt toàn là không thể tin được.
Hắn biết Lăng Nặc lúc trước là bởi vì thích đàn ông mà bị người trong nhà đuổi đi, lại không biết đó là bởi vì chính mình.
Nhìn vẻ mặt bi thương của Lăng Nặc, Minh Hiên giờ phút này bỗng nhiên cảm thấy mình có chút tàn nhẫn. Hắn không biết lúc trước Lăng Nặc chịu tổn thương nhiều như vậy, mà tất cả đều là do hắn vô tình tạo thành. Rất muốn mở miệng nói cái gì đó, lại phát hiện mình thế nhưng cái gì cũng nói không nên lời, chỉ có áy náy làm hắn áp lực khó chịu.
Nằm trên mặt đất Lăng Nặc tiếp tục nói.
"Lúc bị anh cự tuyệt xong, tôi liền mang theo vết thương đầy người về nhà, cũng không để ý tới người trong nhà lo lắng dò hỏi. Trực tiếp đi vào phòng khóc rống. Người trong nhà liền sốt ruột, một đám đều ở cửa hỏi tôi rốt cuộc phát sinh chuyện gì. Mà tôi chỉ lo khóc cũng không đi để ý tới bên ngoài mọi người lo lắng. Chờ đến khi tôi khóc đủ, khóc mệt mỏi, tôi mới nằm ở trên giường yên tĩnh. Nhưng một khi yên tĩnh, trong đầu tôi liền tràn đầy hình ảnh của anh, anh tươi cười, anh nói chuyện, hết thảy đều là anh.
Tưởng tượng đến đó, tôi liền biết tôi xong rồi, cả đời cũng không thể có ai thay thế anh. Nhưng lời nói cự tuyệt của anh còn ở bên tai, làm vết thương chồng chất lại một lần co rút đau đớn. Thực hy vọng mình có thể tê liệt. Nhưng cái loại đau tê tâm liệt phế vẫn luôn kích thích thần kinh não, làm tôi không cách bỏ qua.
Mà bên ngoài cửa vẫn luôn ồn ào không ngừng, làm tôi vốn dĩ rất bực bội lập tức từ trên giường ngồi dậy. Trong lòng áp lực đã làm tôi khó chịu, mà ngoài cửa vẫn truyền đến tiếng ba mẹ nôn nóng. Lúc ấy tôi đột nhiên rất muốn phát tiết áp lực trong lòng, vì thế liền nhanh chóng vọt tới cửa mở ra, sau đó đối với ba mẹ bên ngoài quát lớn.
Con thích một người con trai, nhưng người kia không thích con, chính là đơn giản như vậy.
Nói xong tôi liền đóng cửa lại. Nhưng mà sau khi tôi nói xong câu kia âm thanh lập tức liền ngừng, sau đó chính là một mảnh tĩnh mịch. Lúc ấy tôi liền phi thường hối hận mình quá xúc động, đem câu nói kia nói ra. Chuyện về sau như các người đã nghe, tôi bị trong nhà đuổi ra ngoài.
Anh biết tôi lúc ấy chật vật cỡ nào không?
Trên người không có tiền, chỉ là mang theo vài bộ quần áo. Người trong nhà đem tôi đẩy ra, cái gì đáng giá cũng không có. Tôi ở trên phố lưu lạc mấy ngày, không có gì ăn. Khi đói chỉ có thể trốn ở sau một quán ăn trộm đồ rồi chạy đi. Trộm mấy củ cải cùng chút đồ ăn, ăn xong lại tiếp tục đi khắp nơi. Không có mục tiêu, chỉ là mù quáng đi."
Nói đến đây, Lăng Nặc tạm dừng một chút. Gương mặt tái nhợt tức khắc lướt qua ý cười, trong mắt toàn là cuồng loạn.
Nhìn Lăng Nặc, Minh Hiên tức khắc có loại dự cảm không tốt, nín thở nghe Lăng Nặc nói tiếp.
"Khi tôi đi mệt, liền dừng ở cửa sau của một bar, chính là quán bar gay, sau đó dựa vách tường ngồi xuống. Tôi vốn định nghỉ ngơi một chút liền nghe được giọng nói của vài người. Một người nói ông chủ của hắn thích thiếu niên xinh đẹp, bọn họ phải tìm kiếm người như vậy mới có thể được nhiều phúc lợi. Khi người này nói xong, người bên cạnh lại e sợ như vậy không tốt lắm. Vì những thiếu niên qua tay ông chủ của bọn họ liền khó có thể sống sót.
Lúc ấy tôi bị những lời này hấp dẫn, liền nghĩ đến yêu tinh Lăng Vũ. Tôi lập tức liền có ý tưởng tà ác muốn diệt trừ Lăng Vũ."
Nghe thế dự cảm không tốt của Minh Hiên được chứng thực. Vốn còn có chút đồng tình Lăng Nặc, Minh Hiên lập tức căng chặt thân thể, hai tròng mắt nhìn chằm chằm Lăng Nặc từ trên mặt đất đứng lên, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.
Nhìn Minh Hiên như vậy, Lăng Nặc như là muốn bất chấp. Hắn muốn một lần chấm dứt áp lực mười năm. Dù sao đã không có khả năng có được tình yêu của người kia, như vậy để cho hắn phát tiết một phen đi.
Lúc trước ở thời điểm Lăng Vũ biến mất, Hiên cũng không thấy. Hắn vốn cho rằng Hiên cùng Lăng Vũ đều đã chết.
Thời điểm không thấy Hiên, hắn cũng mất đi động lực tồn tại. Vốn cho rằng đem yêu tinh Lăng Vũ khỏi Hiên, chính mình liền có cơ hội, lại không ngờ rằng vẫn không có biện pháp cùng Hiên ở bên nhau.
Hắn hoảng hốt sống trong tâm trạng một ngày bằng một năm. Xác định mình rốt cuộc không thể tìm về người yêu đến trong xương tủy, mất Minh Hiên, hắn liền bắt đầu sa đọa. Mỗi ngày hắn đều hoang dâm, cùng các loại đàn ông lên giường. Dùng loại khoái cảm thân thể để tê liệt thần kinh, làm chính mình không nghĩ đến chuyện thương tâm.
Nhưng mà thời gian qua lâu như vậy, lâu đến cái gì cũng thay đổi, cái người làm hắn chán ghét vô cùng thế nhưng xuất hiện, mà người hắn yêu điên cuồng cũng xuất hiện ở trước mặt.
A! Đây là cái gì? Chẳng lẽ là ông trời muốn châm chọc sao? Châm chọc mình dùng thủ đoạn đê tiện tiêu diệt kẻ bá chiếm người mình yêu. Yêu tinh vốn nên bị diệt trừ mười năm trước, mười năm sau vẫn như cũ lóa mắt xuất hiện ở trước mặt mình. Mà cái người cùng nhau biến mất với yêu tinh cũng xuất hiện. Mình nỗ lực nhiều như vậy, làm sự tình đê tiện, đến cuối cùng vẫn bại bởi yêu tinh kia. Không cam lòng, thật sự không cam lòng!
Nghĩ vậy, đáy mắt Lăng Nặc tức khắc lướt qua tia âm ngoan, tay cũng bởi vì trong lòng hận mà gắt gao siết chặt.
Nhưng khi sắp đi đến trước mặt Minh Hiên, mọi cảm xúc đều bị Lăng Nặc giấu đi, lưu lại vẫn là bộ dạng nhu nhược đáng thương. Chỉ là bộ dáng này lại không khiến Minh Hiên đau lòng cùng thương tiếc.
"Hiên, tôi xong rồi, chúng ta có thể đi."
Đang suy nghĩ sự tình, Minh Hiên bị âm thanh đột nhiên vang lên bên cạnh đánh thức. Đem tầm mắt đặt ở trên người Lăng Nặc, hắn khẽ gật đầu, sau đó nói HunhHn786.
"Đi đâu? Cậu chọn đi."
Nghe được Minh Hiên hỏi chính mình, Lăng Nặc lập tức lộ ra tươi cười xán lạn, sau đó lại ngập ngừng kiến nghị.
"Hay là... hay là đi nhà tôi. Nhà tôi có rất nhiều rượu, so với quán bar còn tốt nhiều hơn. Hơn nữa.... Hơn nữa tôi còn có thể làm chút điểm tâm cho anh ăn. Anh...... cảm thấy thế nào"
Nói xong, Lăng Nặc liền thật cẩn thận nhìn Minh Hiên, trong mắt toàn là chờ mong, mà nội tâm lại khẩn trương. Hắn sợ sẽ bị cự tuyệt lời mời. Càng khẩn trương, tim Lăng Nặc càng nhảy mau, mà tay nắm chặt cũng nhỏ mồ hôi.
Nghe được Lăng Nặc kiến nghị, Minh Hiên không có biểu tình gì. Nội tâm lại suy nghĩ muốn nói kia đích xác thực không thích hợp ở bên ngoài. Nếu trước mắt người này có ý tốt vì cái gì không đáp ứng chứ.
"Tùy cậu."
Minh Hiên nói đơn giản làm Lăng Nặc tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi. Vừa mới còn khẩn trương tim nhảy nhót lên, hiện tại trên mặt cũng bởi vì Minh Hiên đáp ứng mà lộ ra tươi cười.
Dẫn Minh Hiên đi bãi đỗ xe quán bar, Lăng Nặc bước nhanh tới xe mình nói.
"Không ngại, ngồi xe tôi đến nhà tôi."
Nhưng mà lần này, Lăng Nặc đề nghị không được đồng ý. Minh Hiên uyển chuyển nói.
"Không cần, chờ nói xong tôi liền về. Nếu tôi ngồi xe này thì còn phải phiền ông chủ Lăng mang tôi trở lại lấy xe. Cho nên tôi lái xe chính mình đi, nói cho tôi địa chỉ là được!"
Nghe được từ chối ánh mắt Lăng Nặc chờ mong nháy mắt ảm đạm xuống. Hắn mím môi sau đó gật đầu đáp ứng, đem địa chỉ nói cho Minh Hiên. Lăng Nặc liền lên xe chính mình rời đi.
Nhìn xe Lăng Nặc rời đi, Minh Hiên vốn ánh mắt không hề dao động tức khắc lướt qua ngoan tuyệt. Hắn hơi híp mắt, sau đó bước nhanh đến xe mình.
Đem xe chạy đến địa chỉ Lăng Nặc đưa, Minh Hiên ngừng xe ở phụ cận, sau khi khóa kỹ cửa xe liền hướng đến tòa nhà Lăng Nặc đang ở.
Mà ở cửa, Minh Hiên liền thấy được Lăng Nặc đang đợi. Nhìn vẻ mặt thấp thỏm của Lăng Nặc, đáy lòng Minh Hiên cũng có chút dao động.
Người này tựa hồ vẫn còn là đứa trẻ đơn thuần đáng yêu trong sáng ngoan ngoãn nghe lời năm xưa.
Nhưng khi trong đầu Minh Hiên lướt qua hình ảnh năm đó Tiểu Vũ thiếu chút nữa bị An hồ ly nhục nhã, bản thân hắn bị khuất nhục, cùng với gương mặt Tiểu Vũ tràn đầy nước mắt, chút dao động trong lòng nháy mắt bị thổi bay mất không còn một mảnh, chỉ còn lại lửa giận hừng hực.
Nắm thật chặt bàn tay rũ hai bên hông, sau đó tận lực làm chính mình biểu hiện bình tĩnh một chút, Minh Hiên chậm rãi đi đến chỗ Lăng Nặc vẻ mặt lo âu.
Nhìn thấy Minh Hiên chậm rãi đi đến chỗ mình, gương mặt Lăng Nặc đang lo âu tức khắc vui sướng thay thế, sau đó bước nhanh đến bên cạnh Minh Hiên cười nói.
"Hiên...... anh...... anh đã đến rồi"
"Sao? Sợ tôi không tới?"
Nhìn vẻ mặt vui sướng của Lăng Nặc, Minh Hiên nhàn nhạt hỏi lại, sau đó liền nhìn chằm chằm người trước mắt.
Bị đôi mắt thâm thúy mê người nhìn chằm chằm, hô hấp Lăng Nặc cũng ngừng, cả người cũng có vẻ co quắp. Gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ ửng, trong mắt toàn là hoảng loạn. Đang lúc Lăng Nặc không biết làm sao, Minh Hiên lại lên tiếng.
"Không phải nói đi nhà cậu sao? Như thế nào tới cửa nhà cũng không mời tôi vào?"
Đang trong hoảng loạn, Lăng Nặc nghe được Minh Hiên nói những lời này lập tức xấu hổ nói.
"A, không... Ngượng ngùng, tôi quên mất. Hiên... đi theo tôi, nhà... tôi ở lầu 5."
Vừa đi trước dẫn đường, Lăng Nặc vừa tìm chút đề tài nói cùng Minh Hiên để giảm bớt thất thố. Mà ở chỗ Minh Hiên nhìn không tới, Lăng Nặc lộ ra nụ cười ngọt ngào thẹn thùng. Khóe miệng cũng cong lên.
Sau khi rời thang máy, Lăng Nặc lập tức bước nhanh tới cửa, sau đó móc ra chìa khóa mở cửa.
"Hiên...... Nơi này, mời vào!"
Vào nhà Lăng Nặc mời Minh Hiên ngồi ở sô pha, còn dò hỏi Minh Hiên uống cái gì
"Hiên, anh muốn uống rượu gì?"
"Rượu thì không cần. Tôi còn lái xe, cho nên hạn chế rượu mới thỏa đáng."
"Vậy...... Vậy anh muốn ăn cái gì, tôi đây liền làm cho anh?"
Vừa nói, Lăng Nặc vừa hướng phòng bếp, lại bị Minh Hiên dùng giọng lạnh lùng gọi lại.
"Không cần vội, hôm nay tôi tới tìm chỉ là muốn hỏi rõ một chút sự tình mà thôi, thuận tiện kết thúc."
Nghe được giọng nói trước sau thay đổi, Lăng Nặc nháy mắt giống như rơi vào hầm băng.
Vốn giọng nói còn thực bình đạm vào giờ phút này trở nên lạnh lẽo vô cùng. Ngữ khí xa lạ làm Lăng Nặc hơi hơi run rẩy thân mình.
Cắn cắn cánh môi, chậm rãi xoay người lại, không hề chuẩn bị, Lăng Nặc nháy mắt bị người phía sau đột nhiên tới gần dọa sợ. Hắn lui lại mấy bước, sắc mặt cũng trở nên thập phần tái nhợt.
"Hiên... Hiên... làm sao vậy? Vì cái gì... vì cái gì đột nhiên biến thành... biến thành cái dạng này?"
Minh Hiên ngữ khí âm lãnh còn dùng tay bóp cổ Lăng Nặc, từ từ siết lại. Lăng Nặc tức khắc hoảng sợ nhìn vẻ mặt dữ tợn của Minh Hiên.
"A"
Kinh hô một tiếng, Lăng Nặc rốt cuộc không phát ra âm thanh, chỉ là rất thống khổ giãy giụa.
Hắn muốn thoát khỏi khống chế của Minh Hiên nhưng hắn không thể so lực với Minh Hiên, cũng không tác dụng một chút nào.
"Vì cái gì? Vì cái gì làm như vậy?"
Nhìn người trước mặt sắc mặt bắt đầu đỏ lên, Minh Hiên nói như rống, sau đó dùng sức ném Lăng Nặc ở trên mặt đất.
"Khụ...... Khụ khụ......"
"Nói đi? Lúc trước dám làm, sao hiện tại lại không dám thừa nhận?"
Nói xong, Minh Hiên liền tiến lên vài bước, sau đó cúi đầu lạnh lùng nhìn Lăng Nặc thống khổ trên mặt đất.
"Hiên... Khụ... Khụ... Anh vì cái gì đối với tôi như vậy? Khụ... Vì cái gì trong mắt anh vĩnh viễn chỉ có yêu tinh kia. Vì cái gì anh không nhìn tôi. Chẳng lẽ tôi so với yêu tinh kia kém hơn sao. Vì cái gì?"
Nghe Lăng Nặc nằm trên mặt đất liên tục xưng hô "yêu tinh", Minh Hiên lập tức nhận ra đó là đang nói Tiểu Vũ. Sắc mặt hắn nháy mắt liền lạnh xuống, nhưng mà không nói gì. Hiện tại hắn chỉ muốn nghe người này nói lý do vì sao lúc trước lại hành động như vậy?
"Mười năm đã qua, sao anh còn vì yêu tinh kia tới chất vấn tôi. Không sai, sự tình lúc trước đúng là tôi làm. Tôi chính là chướng mắt yêu tinh kia cả ngày ở trước mặt anh bày ra bộ dạng đáng yêu câu dẫn người. Hắn dựa vào cái gì có thể có được tình yêu của anh. Hắn dựa vào cái gì có thể được anh bao dung vô hạn cùng cưng chiều. Tôi kém hắn chỗ nào. Tôi trước nay không có được cái liếc mắt của anh, cái này làm cho tôi thực không cam lòng. Không cam lòng cứ như vậy bị anh bỏ qua. Không cam lòng bị người mình một lòng say mê làm lơ. Vì thế mỗi ngày tôi xuất hiện ở trước mặt các người, chính là vì cùng yêu tinh tranh đoạt lực chú ý của anh. Nhưng đến cuối cùng, chẳng những không có được anh chú ý, ngược lại đón nhận cự tuyệt nhẫn tâm. Tôi rơi lệ, nhưng không có được an ủi như yêu tinh kia. Anh chỉ là lãnh lãnh đứng ở bên cạnh nhìn tôi bất lực rơi lệ.
Anh biết lúc ấy tôi vì lời nói vô tình kia của anh mà đau khổ bao nhiêu?
Khi đó tôi đau cơ hồ sắp không đứng được. Nhưng tôi vẫn liều mạng chống đỡ thân thể sắp ngã, quật cường nhìn anh.
Tôi thật sự rất muốn giống yêu tinh kia, có thể không hề cố kỵ vọt vào trong lòng ngực anh, sau đó lớn tiếng khóc rống phát tiết khó chịu trong lòng. Nhưng ánh mắt lạnh lùng của anh làm tôi tan nát cõi lòng.
Tôi thuận theo ý tứ anh không xuất hiện trước mặt các người. Nhưng tôi lại bị ba mẹ đuổi ra khỏi cửa. Anh biết vì cái gì không?
À..... khẳng định anh không biết. Có lẽ các người chỉ là nghe được tôi cùng một người đàn ông yêu nhau, sau đó bị người trong nhà biết cho nên mới bị đuổi ra ngoài.
Không sai. Tôi đích xác bởi vì thích một người đàn ông mà bị đuổi ra ngoài, nhưng mà người đó chính là anh. Chính là bởi vì thích anh, tôi mới bị người trong nhà đuổi đi!"
Nói đến đây, giọng Lăng Nặc cơ hồ là gào rống, mà khuôn mặt xinh đẹp giờ phút này tái nhợt làm người ta đau lòng. Nước mắt từng giọt từng giọt rơi ở trên sàn nhà, khiến Minh Hiên tức khắc tâm sinh áy náy. Mà Lăng Nặc nói lời sau tức khắc làm Minh Hiên trừng to hai mắt, trong mắt toàn là không thể tin được.
Hắn biết Lăng Nặc lúc trước là bởi vì thích đàn ông mà bị người trong nhà đuổi đi, lại không biết đó là bởi vì chính mình.
Nhìn vẻ mặt bi thương của Lăng Nặc, Minh Hiên giờ phút này bỗng nhiên cảm thấy mình có chút tàn nhẫn. Hắn không biết lúc trước Lăng Nặc chịu tổn thương nhiều như vậy, mà tất cả đều là do hắn vô tình tạo thành. Rất muốn mở miệng nói cái gì đó, lại phát hiện mình thế nhưng cái gì cũng nói không nên lời, chỉ có áy náy làm hắn áp lực khó chịu.
Nằm trên mặt đất Lăng Nặc tiếp tục nói.
"Lúc bị anh cự tuyệt xong, tôi liền mang theo vết thương đầy người về nhà, cũng không để ý tới người trong nhà lo lắng dò hỏi. Trực tiếp đi vào phòng khóc rống. Người trong nhà liền sốt ruột, một đám đều ở cửa hỏi tôi rốt cuộc phát sinh chuyện gì. Mà tôi chỉ lo khóc cũng không đi để ý tới bên ngoài mọi người lo lắng. Chờ đến khi tôi khóc đủ, khóc mệt mỏi, tôi mới nằm ở trên giường yên tĩnh. Nhưng một khi yên tĩnh, trong đầu tôi liền tràn đầy hình ảnh của anh, anh tươi cười, anh nói chuyện, hết thảy đều là anh.
Tưởng tượng đến đó, tôi liền biết tôi xong rồi, cả đời cũng không thể có ai thay thế anh. Nhưng lời nói cự tuyệt của anh còn ở bên tai, làm vết thương chồng chất lại một lần co rút đau đớn. Thực hy vọng mình có thể tê liệt. Nhưng cái loại đau tê tâm liệt phế vẫn luôn kích thích thần kinh não, làm tôi không cách bỏ qua.
Mà bên ngoài cửa vẫn luôn ồn ào không ngừng, làm tôi vốn dĩ rất bực bội lập tức từ trên giường ngồi dậy. Trong lòng áp lực đã làm tôi khó chịu, mà ngoài cửa vẫn truyền đến tiếng ba mẹ nôn nóng. Lúc ấy tôi đột nhiên rất muốn phát tiết áp lực trong lòng, vì thế liền nhanh chóng vọt tới cửa mở ra, sau đó đối với ba mẹ bên ngoài quát lớn.
Con thích một người con trai, nhưng người kia không thích con, chính là đơn giản như vậy.
Nói xong tôi liền đóng cửa lại. Nhưng mà sau khi tôi nói xong câu kia âm thanh lập tức liền ngừng, sau đó chính là một mảnh tĩnh mịch. Lúc ấy tôi liền phi thường hối hận mình quá xúc động, đem câu nói kia nói ra. Chuyện về sau như các người đã nghe, tôi bị trong nhà đuổi ra ngoài.
Anh biết tôi lúc ấy chật vật cỡ nào không?
Trên người không có tiền, chỉ là mang theo vài bộ quần áo. Người trong nhà đem tôi đẩy ra, cái gì đáng giá cũng không có. Tôi ở trên phố lưu lạc mấy ngày, không có gì ăn. Khi đói chỉ có thể trốn ở sau một quán ăn trộm đồ rồi chạy đi. Trộm mấy củ cải cùng chút đồ ăn, ăn xong lại tiếp tục đi khắp nơi. Không có mục tiêu, chỉ là mù quáng đi."
Nói đến đây, Lăng Nặc tạm dừng một chút. Gương mặt tái nhợt tức khắc lướt qua ý cười, trong mắt toàn là cuồng loạn.
Nhìn Lăng Nặc, Minh Hiên tức khắc có loại dự cảm không tốt, nín thở nghe Lăng Nặc nói tiếp.
"Khi tôi đi mệt, liền dừng ở cửa sau của một bar, chính là quán bar gay, sau đó dựa vách tường ngồi xuống. Tôi vốn định nghỉ ngơi một chút liền nghe được giọng nói của vài người. Một người nói ông chủ của hắn thích thiếu niên xinh đẹp, bọn họ phải tìm kiếm người như vậy mới có thể được nhiều phúc lợi. Khi người này nói xong, người bên cạnh lại e sợ như vậy không tốt lắm. Vì những thiếu niên qua tay ông chủ của bọn họ liền khó có thể sống sót.
Lúc ấy tôi bị những lời này hấp dẫn, liền nghĩ đến yêu tinh Lăng Vũ. Tôi lập tức liền có ý tưởng tà ác muốn diệt trừ Lăng Vũ."
Nghe thế dự cảm không tốt của Minh Hiên được chứng thực. Vốn còn có chút đồng tình Lăng Nặc, Minh Hiên lập tức căng chặt thân thể, hai tròng mắt nhìn chằm chằm Lăng Nặc từ trên mặt đất đứng lên, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.
Nhìn Minh Hiên như vậy, Lăng Nặc như là muốn bất chấp. Hắn muốn một lần chấm dứt áp lực mười năm. Dù sao đã không có khả năng có được tình yêu của người kia, như vậy để cho hắn phát tiết một phen đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.