Chương 22: Đi báo danh
Phong Nhã
24/06/2020
Vừa ra khỏi văn phòng Hiệu trưởng, Lăng Vũ liền vui vẻ lôi kéo Bách Tiêu nói:
"Cảm ơn em, Tiêu Tiêu. Không ngờ tới em có thể giúp anh mọi thứ chu đáo như vậy. Nếu về sau có cần anh hỗ trợ gì thì cứ việc mở miệng, anh sẽ nỗ lực hết sức để giúp em!"
Lăng Vũ thành khẩn nói.
Bách Tiêu nghe được Lăng Vũ nói lời cảm tạ, trong lòng đích xác có chút vui vẻ, bất quá hắn không nói cái gì, chỉ là cười cười, sau đó nắm tay Lăng Vũ đi ra bên ngoài.
Hiện tại Bách Tiêu nắm tay Lăng Vũ càng ngày càng tự nhiên. Mà Lăng Vũ cũng không ý thức được từ sau khi rời xe lửa đến giờ, Bách Tiêu vẫn luôn nắm tay mình dẫn đi.
Dọc theo đường đi, Lăng Vũ đều thực hưng phấn hỏi Bách Tiêu làm như thế nào thi đậu vào trường đại học này? Sao có thể quen biết Hiệu trưởng như vậy?
Bởi vì ở trong ấn tượng của Lăng Vũ, có thể thân thiết cùng Hiệu trưởng hoặc Chủ nhiệm lớp đều là một ít người trong nhà có bối cảnh tốt hoặc là thành tích học tập rất cao.
Mà theo như ký ức của Lăng Vũ, gia cảnh Tiêu Tiêu hoàn toàn không có gì nổi trội. Cô cô hình như cũng chỉ là nhân viên trong một công ty nhỏ. Bất quá đã qua nhiều năm Lăng Vũ không có liên lạc với người trong nhà, cho nên cũng không biết người trong nhà đã có biến hóa như thế nào.
Sau nhiều năm cái gì cũng có khả năng thay đổi.
Nhưng Bách Tiêu có thể quen biết Hiệu trưởng, làm Lăng Vũ cảm thấy có loại cảm giác thực oai phong, trong lòng đối với Bách Tiêu tăng thêm sùng bái.
Nghe được anh họ hỏi mình làm như thế nào quen biết Hiệu trưởng, trong lòng Bách Tiêu liền cảm thấy anh họ không phải có thiện cảm với Hiệu trưởng.
Hiện tại, trừ phi ngươi là người rất đặc biệt, rất ưu tú, bằng không sẽ không có ai chú ý tới ngươi.
Hiệu trưởng vì cái gì giúp hắn? Không phải chính vì gia đình hắn giàu có đã bằng lòng tài trợ cho ngân sách trường. Mà là bởi vì thành tích của hắn. Hắn chính là người có điểm thi cao nhất trong kỳ thi xét tuyển vào đại học năm nay. Thủ khoa học tại trường sẽ mang đến càng nhiều phúc lợi. Người ngoài đối với trường học sẽ có đánh giá rất cao. Dù sao người có thành tích cao nhất cũng ghi danh vào trường đại học này, chứng minh trường đại học này thực sự không tồi, do đó càng nhiều người tới ghi danh vào trường.
Hiện tại Bách Tiêu thấy rằng chẳng qua là mình đang thực hiện chút quyền lợi trong tay mà thôi. Nếu không phải bởi vì anh họ, hắn thật đúng là khinh thường đi làm những việc này.
Bất quá nhìn thấy anh họ lộ ra vẻ mặt sùng bái, trong lòng Bách Tiêu vẫn thực hưởng thụ. Nhưng hiện tại không phải thời điểm cao hứng, nhìn hành lý cồng kềnh trong tay, Bách Tiêu cảm thấy bọn họ phải nhanh đi báo danh chứ không phải ở tại đây nói chuyện phiếm.
"Kỳ thật cũng không có gì. Em cũng không quen biết Hiệu trưởng. Được rồi, anh họ, chúng ta không nói cái này nữa, hiện tại phải chạy nhanh đi báo danh, sau đó tìm phòng đặt đống hành lý này, thật sự mang theo chúng sẽ rất mệt!"
Nghe được Bách Tiêu nói muốn đi báo danh sau đó tìm phòng đặt hành lý, Lăng Vũ mới ý thức được hai người hiện tại đều còn cầm thật nhiều đồ vật, xác thật rất nặng. Vì thế lập tức dứt bỏ những nghi vấn trong đầu, Lăng Vũ bắt đầu tập trung toàn thân cho việc của Bách Tiêu.
Hai người cầm va li trên tay, bắt đầu quá trình tìm kiếm nơi Bách Tiêu cần đến để báo danh.
Nửa giờ trôi qua.
"Anh họ, anh đi từ từ chờ em với!"
Bách Tiêu ở phía sau thở phì phò đối với người đi như bay phía trước thét lên.
Trước kia hắn sao không phát hiện anh họ có thể lực tốt như vậy, mang theo hành lý nặng như vậy mà anh họ bước đi như bay. Hắn đã mệt muốn nằm sấp xuống, mà anh họ cũng không có biểu hiện gì khác biệt.
Chẳng lẽ đây chính là ưu điểm mà ta chưa phát hiện của anh họ?
Bách Tiêu trong lòng suy nghĩ như thế.
"Nhanh lên đi! Tiêu Tiêu, em sao đi chậm như thế chứ?! Đã tìm nửa giờ rồi, cái chỗ báo danh ở đâu vậy? Anh đi đến sắp ngất xỉu hôn mê!"
Anh muốn xỉu. Em thấy tinh thần anh còn rất tốt!
Bách Tiêu trong lòng ai thán kêu lên.
"Hẳn là gần đây. Dựa theo bảng chỉ dẫn là nên đi bên này, nhưng sao tìm không thấy chứ?"
"Tiêu Tiêu, nếu không thì em hỏi lại mấy bạn khác đi!"
Lăng Vũ đề nghị, chỉ là Bách Tiêu đã không còn sức lực. Ở nửa giờ trước, hắn đã hỏi đến miệng mỏi lưỡi khô, không nghĩ tới gặp được đều là tân sinh viên vừa vào trường.
Mình thật đúng là xui xẻo!
Bách Tiêu trong lòng buồn bực nghĩ.
Nhìn thấy bộ dáng Bách Tiêu hữu khí vô lực, Lăng Vũ lắc lắc đầu, sau đó quyết định tự mình đi hỏi.
"Vậy em trước tiên ở chỗ này chờ, anh thấy bên kia người rất nhiều, anh đi hỏi một chút xem sao!"
Bách Tiêu không hề nghĩ ngợi liền gật gật đầu, sau đó ngồi ở trên cái va li, chờ Lăng Vũ mang tin tức trở về.
Lăng Vũ hướng đến chỗ có nhiều người mà đi qua, trong lòng cũng sốt ruột muốn nhanh tìm được chỗ cần đến.
Chỗ rộng như vậy trời lại quá nóng, mang theo mấy cái va li to thật đúng là không phải mệt bình thường. Ta không sao cả, dù sao trước kia làm sát thủ đã trải qua rèn luyện, chút vận động này thể lực vẫn chịu nổi. Nhưng Bách Tiêu không được như vậy. Tuy nói có luyện thể thao, nhưng cũng chịu không nổi lăn lộn!
Nghĩ vậy, Lăng Vũ cũng bước nhanh hơn, đi thẳng đến chỗ nhiều người tập trung.
Chỉ là...
"Ngươi.. hắn, mẹ nó tìm chết à! Dám đụng đến người của ông đây!"
Trong đám người, một thanh niên cao lớn dáng vóc thực đẹp đang ôm một thanh niên gầy yếu thanh tú, trên mặt đầy nước mắt. Gương mặt thanh niên cũng thực đẹp trai, nhưng trong vô hình tản mát ra hơi thở đầy khí thế làm người ta thấy áp lực.
Người bị rống gào kia có mái tóc hơi dài màu vàng, một đôi mắt đen sâu thâm thúy, khiến người nhìn có loại cảm giác bị nhìn thấu.
Mà người kia cũng đẹp trai không kém, tuy rằng thoạt nhìn có chút tùy tiện, nhưng đôi mắt phượng hẹp dài cũng tản ra khí thế hiếp người, làm người nhìn không cách gì bỏ qua.
Hai người này rất nguy hiểm!
Trong đầu Lăng Vũ xuất hiện ý niệm này đầu tiên.
Xem ra phải đổi chỗ hỏi thăm!
Lăng Vũ lập tức ra mệnh lệnh cho chính mình, rồi sau đó không chút nào để ý xoay người, hướng nơi khác mà đi.
Chỉ là...
"Úi dà!!! Ngươi... người này đi đứng như thế nào vậy! Đôi mắt để ở đâu?"
Một thanh niên như là ăn phải thuốc súng đối với Lăng Vũ rống to, sau đó xoa xoa chỗ ngực bị đâm trúng không nhẹ.
"A... Thực xin lỗi, ta không phải cố ý, có bị thương chỗ nào hay không?"
Lăng Vũ nôn nóng nhìn về phía cái người bị chính mình mạnh mẽ đụng vào.
"Làm cái gì đi đường mà không..."
Còn muốn mắng, nhưng khi nhìn thấy diện mạo đối phương, hắn tức khắc nuốt xuống những chữ mắng sắp phun ra, ngây ngất nhìn Lăng Vũ phát ngốc.
Trời ơi, hôm nay xảy ra chuyện gì đây! Ta bị thiên thần đụng trúng, xem ra diễm phúc không cạn a. Bị đâm cũng có thể đâm ra người đẹp như vậy!
Hắn tức khắc tỉnh táo tinh thần. Nhưng mà khi hắn muốn an ủi người trước mắt, hình như là bị ngữ khí hung ác làm sợ không nhẹ, thì một giọng nói ngả ngớn vang lên:
"Ở đây có chuyện gì. Không thấy chúng ta đang có việc sao, thế nhưng dám quấy rầy chúng ta, các ngươi không muốn sống hử!"
Lăng Vũ bị giọng nói đột nhiên vang lên làm sợ tới mức nhanh xoay người lại. Phát hiện đối phương chính là một trong hai người người vừa, cảm giác vô lực tức khắc tăng lên.
Xem ra mình không muốn chọc đối phương, đối phương vẫn tìm tới cửa!
Mà cái người kia nhìn thấy khuôn Lăng Vũ, tức khắc kinh ngạc một chút, rồi sau đó lại khôi phục bộ dạng tùy tiện lúc trước, hài hước nhìn Lăng Vũ.
Chỉ là ở trong lòng suy nghĩ:
Hắn sao lại ở đây? Chẳng lẽ hắn cũng là sinh viên trường này? Xem ra ta cùng hắn thật đúng là duyên phận không cạn nha!
Thanh niên nổi lên ý nghĩ tà ác trong lòng, đôi mắt phượng hẹp dài dần hiện lộ ra ý không tốt.
Wow! Đoán xem hắn là ai?!
"Cảm ơn em, Tiêu Tiêu. Không ngờ tới em có thể giúp anh mọi thứ chu đáo như vậy. Nếu về sau có cần anh hỗ trợ gì thì cứ việc mở miệng, anh sẽ nỗ lực hết sức để giúp em!"
Lăng Vũ thành khẩn nói.
Bách Tiêu nghe được Lăng Vũ nói lời cảm tạ, trong lòng đích xác có chút vui vẻ, bất quá hắn không nói cái gì, chỉ là cười cười, sau đó nắm tay Lăng Vũ đi ra bên ngoài.
Hiện tại Bách Tiêu nắm tay Lăng Vũ càng ngày càng tự nhiên. Mà Lăng Vũ cũng không ý thức được từ sau khi rời xe lửa đến giờ, Bách Tiêu vẫn luôn nắm tay mình dẫn đi.
Dọc theo đường đi, Lăng Vũ đều thực hưng phấn hỏi Bách Tiêu làm như thế nào thi đậu vào trường đại học này? Sao có thể quen biết Hiệu trưởng như vậy?
Bởi vì ở trong ấn tượng của Lăng Vũ, có thể thân thiết cùng Hiệu trưởng hoặc Chủ nhiệm lớp đều là một ít người trong nhà có bối cảnh tốt hoặc là thành tích học tập rất cao.
Mà theo như ký ức của Lăng Vũ, gia cảnh Tiêu Tiêu hoàn toàn không có gì nổi trội. Cô cô hình như cũng chỉ là nhân viên trong một công ty nhỏ. Bất quá đã qua nhiều năm Lăng Vũ không có liên lạc với người trong nhà, cho nên cũng không biết người trong nhà đã có biến hóa như thế nào.
Sau nhiều năm cái gì cũng có khả năng thay đổi.
Nhưng Bách Tiêu có thể quen biết Hiệu trưởng, làm Lăng Vũ cảm thấy có loại cảm giác thực oai phong, trong lòng đối với Bách Tiêu tăng thêm sùng bái.
Nghe được anh họ hỏi mình làm như thế nào quen biết Hiệu trưởng, trong lòng Bách Tiêu liền cảm thấy anh họ không phải có thiện cảm với Hiệu trưởng.
Hiện tại, trừ phi ngươi là người rất đặc biệt, rất ưu tú, bằng không sẽ không có ai chú ý tới ngươi.
Hiệu trưởng vì cái gì giúp hắn? Không phải chính vì gia đình hắn giàu có đã bằng lòng tài trợ cho ngân sách trường. Mà là bởi vì thành tích của hắn. Hắn chính là người có điểm thi cao nhất trong kỳ thi xét tuyển vào đại học năm nay. Thủ khoa học tại trường sẽ mang đến càng nhiều phúc lợi. Người ngoài đối với trường học sẽ có đánh giá rất cao. Dù sao người có thành tích cao nhất cũng ghi danh vào trường đại học này, chứng minh trường đại học này thực sự không tồi, do đó càng nhiều người tới ghi danh vào trường.
Hiện tại Bách Tiêu thấy rằng chẳng qua là mình đang thực hiện chút quyền lợi trong tay mà thôi. Nếu không phải bởi vì anh họ, hắn thật đúng là khinh thường đi làm những việc này.
Bất quá nhìn thấy anh họ lộ ra vẻ mặt sùng bái, trong lòng Bách Tiêu vẫn thực hưởng thụ. Nhưng hiện tại không phải thời điểm cao hứng, nhìn hành lý cồng kềnh trong tay, Bách Tiêu cảm thấy bọn họ phải nhanh đi báo danh chứ không phải ở tại đây nói chuyện phiếm.
"Kỳ thật cũng không có gì. Em cũng không quen biết Hiệu trưởng. Được rồi, anh họ, chúng ta không nói cái này nữa, hiện tại phải chạy nhanh đi báo danh, sau đó tìm phòng đặt đống hành lý này, thật sự mang theo chúng sẽ rất mệt!"
Nghe được Bách Tiêu nói muốn đi báo danh sau đó tìm phòng đặt hành lý, Lăng Vũ mới ý thức được hai người hiện tại đều còn cầm thật nhiều đồ vật, xác thật rất nặng. Vì thế lập tức dứt bỏ những nghi vấn trong đầu, Lăng Vũ bắt đầu tập trung toàn thân cho việc của Bách Tiêu.
Hai người cầm va li trên tay, bắt đầu quá trình tìm kiếm nơi Bách Tiêu cần đến để báo danh.
Nửa giờ trôi qua.
"Anh họ, anh đi từ từ chờ em với!"
Bách Tiêu ở phía sau thở phì phò đối với người đi như bay phía trước thét lên.
Trước kia hắn sao không phát hiện anh họ có thể lực tốt như vậy, mang theo hành lý nặng như vậy mà anh họ bước đi như bay. Hắn đã mệt muốn nằm sấp xuống, mà anh họ cũng không có biểu hiện gì khác biệt.
Chẳng lẽ đây chính là ưu điểm mà ta chưa phát hiện của anh họ?
Bách Tiêu trong lòng suy nghĩ như thế.
"Nhanh lên đi! Tiêu Tiêu, em sao đi chậm như thế chứ?! Đã tìm nửa giờ rồi, cái chỗ báo danh ở đâu vậy? Anh đi đến sắp ngất xỉu hôn mê!"
Anh muốn xỉu. Em thấy tinh thần anh còn rất tốt!
Bách Tiêu trong lòng ai thán kêu lên.
"Hẳn là gần đây. Dựa theo bảng chỉ dẫn là nên đi bên này, nhưng sao tìm không thấy chứ?"
"Tiêu Tiêu, nếu không thì em hỏi lại mấy bạn khác đi!"
Lăng Vũ đề nghị, chỉ là Bách Tiêu đã không còn sức lực. Ở nửa giờ trước, hắn đã hỏi đến miệng mỏi lưỡi khô, không nghĩ tới gặp được đều là tân sinh viên vừa vào trường.
Mình thật đúng là xui xẻo!
Bách Tiêu trong lòng buồn bực nghĩ.
Nhìn thấy bộ dáng Bách Tiêu hữu khí vô lực, Lăng Vũ lắc lắc đầu, sau đó quyết định tự mình đi hỏi.
"Vậy em trước tiên ở chỗ này chờ, anh thấy bên kia người rất nhiều, anh đi hỏi một chút xem sao!"
Bách Tiêu không hề nghĩ ngợi liền gật gật đầu, sau đó ngồi ở trên cái va li, chờ Lăng Vũ mang tin tức trở về.
Lăng Vũ hướng đến chỗ có nhiều người mà đi qua, trong lòng cũng sốt ruột muốn nhanh tìm được chỗ cần đến.
Chỗ rộng như vậy trời lại quá nóng, mang theo mấy cái va li to thật đúng là không phải mệt bình thường. Ta không sao cả, dù sao trước kia làm sát thủ đã trải qua rèn luyện, chút vận động này thể lực vẫn chịu nổi. Nhưng Bách Tiêu không được như vậy. Tuy nói có luyện thể thao, nhưng cũng chịu không nổi lăn lộn!
Nghĩ vậy, Lăng Vũ cũng bước nhanh hơn, đi thẳng đến chỗ nhiều người tập trung.
Chỉ là...
"Ngươi.. hắn, mẹ nó tìm chết à! Dám đụng đến người của ông đây!"
Trong đám người, một thanh niên cao lớn dáng vóc thực đẹp đang ôm một thanh niên gầy yếu thanh tú, trên mặt đầy nước mắt. Gương mặt thanh niên cũng thực đẹp trai, nhưng trong vô hình tản mát ra hơi thở đầy khí thế làm người ta thấy áp lực.
Người bị rống gào kia có mái tóc hơi dài màu vàng, một đôi mắt đen sâu thâm thúy, khiến người nhìn có loại cảm giác bị nhìn thấu.
Mà người kia cũng đẹp trai không kém, tuy rằng thoạt nhìn có chút tùy tiện, nhưng đôi mắt phượng hẹp dài cũng tản ra khí thế hiếp người, làm người nhìn không cách gì bỏ qua.
Hai người này rất nguy hiểm!
Trong đầu Lăng Vũ xuất hiện ý niệm này đầu tiên.
Xem ra phải đổi chỗ hỏi thăm!
Lăng Vũ lập tức ra mệnh lệnh cho chính mình, rồi sau đó không chút nào để ý xoay người, hướng nơi khác mà đi.
Chỉ là...
"Úi dà!!! Ngươi... người này đi đứng như thế nào vậy! Đôi mắt để ở đâu?"
Một thanh niên như là ăn phải thuốc súng đối với Lăng Vũ rống to, sau đó xoa xoa chỗ ngực bị đâm trúng không nhẹ.
"A... Thực xin lỗi, ta không phải cố ý, có bị thương chỗ nào hay không?"
Lăng Vũ nôn nóng nhìn về phía cái người bị chính mình mạnh mẽ đụng vào.
"Làm cái gì đi đường mà không..."
Còn muốn mắng, nhưng khi nhìn thấy diện mạo đối phương, hắn tức khắc nuốt xuống những chữ mắng sắp phun ra, ngây ngất nhìn Lăng Vũ phát ngốc.
Trời ơi, hôm nay xảy ra chuyện gì đây! Ta bị thiên thần đụng trúng, xem ra diễm phúc không cạn a. Bị đâm cũng có thể đâm ra người đẹp như vậy!
Hắn tức khắc tỉnh táo tinh thần. Nhưng mà khi hắn muốn an ủi người trước mắt, hình như là bị ngữ khí hung ác làm sợ không nhẹ, thì một giọng nói ngả ngớn vang lên:
"Ở đây có chuyện gì. Không thấy chúng ta đang có việc sao, thế nhưng dám quấy rầy chúng ta, các ngươi không muốn sống hử!"
Lăng Vũ bị giọng nói đột nhiên vang lên làm sợ tới mức nhanh xoay người lại. Phát hiện đối phương chính là một trong hai người người vừa, cảm giác vô lực tức khắc tăng lên.
Xem ra mình không muốn chọc đối phương, đối phương vẫn tìm tới cửa!
Mà cái người kia nhìn thấy khuôn Lăng Vũ, tức khắc kinh ngạc một chút, rồi sau đó lại khôi phục bộ dạng tùy tiện lúc trước, hài hước nhìn Lăng Vũ.
Chỉ là ở trong lòng suy nghĩ:
Hắn sao lại ở đây? Chẳng lẽ hắn cũng là sinh viên trường này? Xem ra ta cùng hắn thật đúng là duyên phận không cạn nha!
Thanh niên nổi lên ý nghĩ tà ác trong lòng, đôi mắt phượng hẹp dài dần hiện lộ ra ý không tốt.
Wow! Đoán xem hắn là ai?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.