Đại Thúc Ngự Lang Chiến

Chương 17: Giám sát

Phong Nhã

24/06/2020

"Ông chủ, vừa rồi nhận được điện báo, người kia hôm nay rời khỏi nhà, còn mang theo hành lý, đồng hành còn có một thanh niên trẻ tuổi!"

Trong văn phòng, một người mặc tây trang màu đen tiến đến báo cáo tin tức cho ông chủ đang ngồi trên ghế da, đưa lưng về phía hắn.

Tay người được gọi là ông chủ đang cầm tờ báo xem tin tức, khóe môi từ từ câu lên, hai mắt tràn đầy khí lạnh như băng.

"Thanh niên trẻ tuổi? Biết là ai không? Người kia mang hành lý là muốn đi đâu?"

Giọng nói trầm thấp uy nghiêm làm người mặc tây trang màu đen đứng phía sau rùng mình một chút, sau đó hắn tiếp tục chức trách.

"Thanh niên trẻ tuổi đó là em họ của người kia, lần này là đi đến trường đại học báo danh. Cụ thể như thế nào phải chờ người đi theo giám sát gọi về báo cáo. Hiện tại còn chưa có nhận được tin tức, hẳn là phải cần thêm một chút thời gian."

Người mặc tây trang màu đen nớp lo sợ. Hắn sợ mình nói sai lời nào liền sẽ bị người trước mắt hung hăng xé xác.

"Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi. Tiếp tục giám sát, mặc kệ hắn đến nơi nào cũng phải đi theo! Sau đó đem tin tức báo lại cho ta! Dù cho hắn ở cùng ai? Là nam hay là nữ? Ở bên nhau làm cái gì? Đều điều tra cẩn thận báo cáo chi tiết cho ta!"

"Dạ, ông chủ!"

Người đàn ông mặc tây trang màu đen nhận được chỉ thị liền rời khỏi văn phòng, để lại một người cao cao tại thượng, toàn thân trên dưới đều tản ra uy nghiêm.

"Lần này ngươi lại đi đâu? Bất quá lần này ngươi không thể dễ dàng thoát khỏi tầm mắt của ta...."

Ở nơi khác.

"Thiếu gia... Thiếu gia... Hộc... Hộc!"

Người mặc trang phục đơn giản thở hổn hển chạy đến phòng thiếu gia nhà mình.

"Chuyện gì vậy? Hô to gọi nhỏ cái gì?! Nếu như bị ba ta nghe được thì ngươi tự chịu trách nhiệm đó! Nói đi, làm sao vậy?"

Trong phòng vang lên một giọng nói trong trẻo trẻ trung. Sau đó liền nghe được âm thanh va chạm mặt đất. Lúc sau một người thanh niên tuấn tú ướt đẫm mồ hôi đi ra.

"Nói đi, chuyện gì! Nếu không phải chuyện quan trọng mà cắt ngang buổi rèn luyện của ta, vậy thì ngươi tới luyện chung đi."

"Thiếu... Thiếu gia cho ta miếng nước, khát nước gần chết!"

Không để ý tới lời nói uy hiếp của thiếu gia nhà mình, người kia vội vàng đưa ra yêu cầu.



Nghe người vừa tới nói, người thanh niên liền ném qua một chai nước khoáng.

"Ừng ực ừng ực "

"Ha..."

"A... Cuối cùng đã thoải mái một chút!"

Uống xong nước, hắn thoải mái cảm thán một chút.

"Nè nè! Nhanh nói đi, sao ngươi lại thế này, có phải Vũ ca ca xảy ra chuyện gì hay không?"

Người thanh niên có chút không kiên nhẫn. Tối hôm qua mới trở về, tính toán hôm nay liền đi tìm Vũ ca, lại bị ba ba cưỡng chế không cho ra khỏi cửa. Buồn bực, hắn chỉ có thể ở trong phòng tập thể dục phát tiết.

"Á... Đúng rồi! Thiếu gia, theo những gì ta thấy thì Vũ thiếu gia hôm nay rời khỏi nhà, không biết là đi đâu?"

"Vũ ca rời khỏi nhà? Đã đi khi nào?"

Người thanh niên đột nhiên khẩn trương bất an hỏi.

Sẽ không... sẽ không... Sao lại rời đi? Ta còn chưa có nhìn thấy hắn, mà hắn liền rời đi?!

Nhìn thiếu gia đột nhiên khẩn trương, người nọ lo lắng hỏi:

"Thiếu gia, cậu làm sao vậy? Người kia rất quan trọng sao?"

"Đúng vậy! Rất quan trọng! Mau trả lời ta, hắn rời đi khi nào? Rời đi có mang theo cái gì không?"

Thanh niên quá kích động quát to.

Người nọ sợ tới mức lắp bắp trả lời.

"Thiếu... Thiếu... Thiếu gia... Người kia... Người kia... Là một... một giờ trước đã rời đi! Ta... A! Thiếu gia, sao đánh ta!"

"Đồ ngu, không đánh ngươi thì đánh ai đây? Ngươi không biết gọi điện thoại cho ta hả? Một giờ, đã rời đi một giờ, ngươi đến bây giờ mới đến nói cho ta biết. Hiện tại ngươi nói ta đi đâu tìm người chứ!"

"Thiếu gia, thực xin lỗi. Ta... để quên điện thoại ở trong phòng, cả ví tiền cũng quên mang theo... Cho nên ta phải chạy bộ về đây nói cho cậu biết! A... Thiếu gia, sao lại đánh ta nữa!"



"Sao ngươi không đem bản thân quên luôn đi, chuyện ta giao cho ngươi quan trọng như vậy, ngươi lại làm hư! Hiện tại ta nên đi nơi nào tìm hắn, ngươi nói đi?!"

Hắn tức muốn hộc máu, bắt lấy bả vai người trước mắt không ngừng lay động, tra hỏi.

"Thiếu... Thiếu gia... đừng vội... Cậu có thể biết được... Ba mẹ người kia khẳng định... khẳng định... biết con mình đi đâu... Ta mới vừa nhìn thấy hắn... hắn... cùng ba mẹ từ biệt ở trước cửa... Cho nên... ba mẹ hắn khẳng định biết... biết hắn đi đâu."

Nghe được đối phương nói, người thanh niên đột nhiên dừng động tác lay động, sau đó lộ ra biểu tình vui sướng nói.

"Ngươi nói anh ấy không phải một mình lặng lẽ rời đi, mà là có từ biệt cùng ba mẹ đúng hay không?"

Nhìn thấy thiếu gia lại khôi phục cảm xúc, người nọ cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, sau đó nói.

"Đúng vậy, thiếu gia, người kia không có đi một mình, còn có một người trẻ tuổi. Họ đi cùng nhau. A... Thiếu gia lại làm sao vậy?"

"Ngươi nói hắn cùng... cùng đi với một người trẻ tuổi, cái dạng gì?"

Thanh niên sốt ruột hỏi, trong lòng bất an.

Bên cạnh Vũ ca sao có người khác? Có phải là tình nhân mới của Vũ ca hay không? Không thể được, người trước kia đã đủ đáng ghét, hiện tại còn xuất hiện thêm một người. Ta sao luôn không có cơ hội vậy?

Nhìn biểu tình khẩn trương bất an của thiếu gia liền biết Vũ thiếu gia là người rất quan trọng đối với thiếu gia nhà mình rồi. Người nọ duỗi tay trấn an vị thiếu gia trẻ tuổi đang quẫn bách nhà mình, nghiêm túc nói.

"Không có việc gì đâu thiếu gia, không nên gấp gáp. Chúng ta hiện tại liền đi hỏi ba mẹ Vũ thiếu gia một chút, hỏi xem cậu ấy đã đi đâu!"

"Nhưng mà hôm nay ba không cho ta ra khỏi cửa, hiện tại ông ấy đang ở thư phòng!"

"Không sao cả, thiếu gia, ta đi giúp cậu hỏi thăm, cậu ở nhà chờ, khi hỏi được ta liền gọi điện thoại cho cậu!"

Nghe được người trước mặt nói sẽ giúp hắn đi hỏi thăm, người thanh niên nhanh chóng gật gật đầu.

Nhìn thấy người thanh niên đã ổn định cảm xúc, người nọ mới thực sự nhẹ nhàng thở ra. Khi hắn rời đi cũng không quên cầm điện thoại di động của mình và vía tiền đã quên trước đó bỏ vào túi.

Mà người thanh niên bất an đợi ở trong phòng, lẳng lặng chờ đợi tin tức của người nọ.

Vũ ca ca, hiện tại em đã trưởng thành, cũng có tư cách đứng ở bên cạnh anh. Cho nên lần này, em sẽ không để cho người khác đoạt anh đi nữa!

Kiên định nghĩ, hắn nắm chặt tay biểu hiện quyết tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Thúc Ngự Lang Chiến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook