Chương 175: Kẹp nách mang đi
Phong Nhã
24/11/2020
Âu Dương Phong tiếp tục lạnh lùng nói, mà trong lòng lửa giận đã như muốn thoát khỏi ngực.
Hắn biết Tiểu Hạo oán trách hắn. Hắn cũng biết Tiểu Hạo nội tâm rất thống khổ. Cho nên hắn hiểu giờ phút này Tiểu Hạo tâm tình thế nào. Nhưng hắn không cho phép Tiểu Hạo bởi vì vậy mà làm lơ hắn hỏi chuyện. Hành vi của Tiểu Hạo căn bản chính là không tôn trọng người ba này.
Phía sau truyền đến giọng nói lạnh lùng ẩn chứa lửa giận, làm Âu Dương Hạo ngăn không được run run. Hắn rất muốn cứ như vậy không đi để ý tới, lại phát hiện mình căn bản thoát không được.
Hắn biết người ba lãnh khốc kia sẽ không cho hắn bất luận cơ hội trốn tránh nào.
Nếu như vậy còn không bằng nói cho rõ ràng, dù sao hiện tại ba cùng Lâm Tư Vũ đều ở tại đây, giải thích càng tốt!
Nghĩ như vậy, Âu Dương Hạo liền không ngừng khuyến khích chính mình, lại còn tận lực xem nhẹ sợ hãi trong lòng, sau đó chậm rãi xoay người nhìn về phía hai người ở cửa.
"Ba! Nếu ngài cũng ở đây, con liền có lời muốn nói."
Âu Dương Hạo vừa nói vừa nhìn về phía Âu Dương Phong, sau đó lại đem tầm mắt đặt ở trên người Lâm Tư Vũ.
"Lâm tiểu thư, tôi biết cô thông minh, hẳn là cảm nhận được tôi đối với cô tâm tư ra sao. Hơn nữa trải qua nhiều ngày tiếp xúc, chúng ta cũng không có giống như lời người ta nói, lâu ngày sinh tình. Xin nói lời thật lòng! Tôi đối với cô đích xác không có bất luận cảm giác gì. Dù trải qua thời gian tiếp xúc lâu như vậy, tôi đối với cô cũng không có sinh ra bất luận cảm tình gì. Cho nên tôi hy vọng chúng ta cứ như vậy kết thúc đi! Có lẽ kết quả như vậy đối với ai cũng tốt. Nếu chúng ta còn tiếp tục, chỉ là chậm trễ hôn nhân của cô, mà tôi cũng không có khả năng cho cô thứ cô muốn. HunhHn786 Cho nên cứ như vậy kết thúc là kết quả tốt nhất!"
Âu Dương Hạo một hơi nói xong, sau đó tâm tình thấp thỏm nhìn hai người đứng ở cửa phòng mình. Hắn biết giờ phút này ba hắn đã tức giận gần tới cực điểm. Hắn cũng thực sợ hãi, dù gì đối với người ba này, hắn trước nay đều là sợ hãi.
Nước mắt không ngừng, Lâm Tư Vũ hướng ánh mắt về phía Âu Dương Phong, hy vọng Âu Dương Phong có thể giúp mình. Khi nghe Âu Dương Phong tức giận hỏi Âu Dương Hạo, nói thật, giờ phút này trong lòng Lâm Tư Vũ có chút chờ mong. Bởi vì trải qua thời gian lâu như vậy tiếp xúc, Lâm Tư Vũ biết Âu Dương Hạo kỳ thật rất sợ người ba luôn tản ra khí tức lạnh lùng này.
Cho nên nghe chú Âu Dương chất vấn, Lâm Tư Vũ biết Âu Dương Hạo hiện tại khẳng định đã rất sợ hãi. Có lẽ còn sẽ bởi vì chú Âu Dương phát ra khí tức lạnh lùng mà Âu Dương Hạo sẽ thỏa hiệp, dù muốn cự tuyệt, Âu Dương Hạo cũng sẽ không nói ra. Cho nên Lâm Tư Vũ vẫn thực chờ mong Âu Dương Hạo thỏa hiệp, sau đó cúi đầu xin lỗi. Đến lúc đó càng có thể dùng thủ đoạn nắm chặt soái ca đơn thuần này.
Mà Lâm Tư Vũ cũng cảm thấy chỉ có bản thân mình mới có thể xứng đôi với Âu Dương Hạo. Cho nên đối với Âu Dương Hạo, cô ta luôn tự tin sẽ thành công nắm giữ.
Nhưng mà... không nghĩ tới, cái người luôn luôn sợ hãi, không dám phản bác ba mình một câu, thế nhưng nói ra lời quyết liệt, cũng đả thương người tới vậy. Vốn ôm kỳ vọng rất lớn, Lâm Tư Vũ căn bản không thể tiếp thu.
Cô ta biết Âu Dương Hạo trong lòng không có mình, nhưng vẫn cho rằng câu nói "lâu ngày sinh tình" là đúng. Cho nên cũng chỉ muốn thời gian dài ở chung sẽ làm tan chảy khối băng. Huống chi Âu Dương Hạo cũng không phải khối băng. Cho nên cô ta vẫn luôn rất tin tưởng mình chậm rãi có thể khiến Âu Dương Hạo sinh ra cảm tình.
Nhưng hiện tại, người này lại nói đến tuyệt tình như vậy, một chút đường sống cũng không lưu lại. Thực không cam lòng. Dù Âu Dương Hạo muốn từ bỏ, mình cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ. Lâm Tư Vũ này cũng không phải dễ buông bỏ như vậy!
Oán hận nghĩ như vậy, Lâm Tư Vũ liền thương tâm khóc lóc rời đi, lưu lại hai cha con Âu Dương Phong, Âu Dương Hạo, còn có người từ đầu đến cuối đều không nói một câu, Phổ Hoa.
Nhìn Lâm Tư Vũ rời đi, Âu Dương Phong tức khắc bạo phát, nhìn về phía Âu Dương Hạo tức giận nói:
"Lập tức đi đem Tư Vũ trở về. Nếu không ta cũng không thể bảo đảm người con nhớ mong được an toàn."
Âu Dương Phong uy hiếp làm Âu Dương Hạo tức khắc trừng lớn hai mắt, trong mắt toàn là không thể tin tưởng.
Ba mình…… thế nhưng vì cô gái kia mà muốn đi đối phó Vũ ca ca! Sao lại có thể? Vũ ca ca có sai cái gì, sao có thể để Vũ ca ca đối mặt nguy hiểm?
"Ba! Đừng thương tổn Vũ ca ca! Con sẽ không cho phép ba làm như vậy!"
Âu Dương Hạo lớn tiếng quát, lại đổi lấy Âu Dương Phong nói một câu lạnh lùng.
"Vậy xem biểu hiện của con! Ta cũng không cần nói thêm cái gì!"
Nói xong, Âu Dương Phong liền xoay người rời đi. Mà Âu Dương Hạo ở thời khắc Âu Dương Phong rời đi lập tức liền từ trong phòng chạy ra, sau đó lôi kéo cánh tay Âu Dương Phong, cầu xin:
"Ba, cầu xin ba! Đừng đối phó Vũ ca ca được không? Anh ấy cái gì cũng không biết, xin ba đừng đem lửa giận liên lụy đến anh ấy được không?"
Bị giữ chặt, Âu Dương Phong chỉ là đứng yên, tầm mắt cũng không đặt ở trên người Âu Dương Hạo, mà ánh mắt lạnh lùng nhìn phía trước, trong mắt toàn là kiên định.
Nhìn Âu Dương Phong như vậy, Âu Dương Hạo tâm đều lạnh. Hắn biết người ba lãnh khốc vô tình này nói được thì làm được. Chỉ cần hắn không dựa theo ý tứ ba hắn đi làm, Vũ ca ca nhất định là có nguy hiểm. Hắn không hy vọng sự tình như vậy phát sinh. Hơn nữa Vũ ca ca là vô tội, cái gì cũng không biết. Nếu Vũ ca ca bị liên lụy vào, hắn sẽ hối hận cả đời.
"Ba, xin ba đáp ứng con được không?"
Âu Dương Hạo lần nữa thỉnh cầu, làm Âu Dương Phong lại một lần dưới đáy lòng khẽ thở dài một hơi. Âu Dương Hạo làm hắn nhớ tới chính mình năm đó.
Nhớ rõ lúc đó, mình cũng là như thế này, quỳ gối trước mặt cha mình cầu xin. Cầu xin cha đừng đi đối phó người mình yêu. Mà kết quả thì sao? Hiện tại, chính mình lại nhìn con mình giẫm lên vết xe đổ. Sao có thể thờ ơ lạnh nhạt đây!
Cho nên hắn nhất định phải ngăn cản, nhất định phải ngăn cản.
"Vậy con hẳn là biết nên làm như thế nào chứ?"
Âu Dương Phong trước sau kiên trì thái độ, một chút thương lượng cũng không cho, làm Âu Dương Hạo rất thất vọng. Hắn buông ra tay lôi kéo Âu Dương Phong, sau đó suy sụp xoay người đi.
Dù chính mình không muốn, nhưng ý nguyện của ba vẫn là không có khả năng làm trái. Có lẽ hiện tại nên đuổi theo cái người đáng ghét kia, sau đó xin lỗi cô ta!
Bản thân không muốn, nhưng hiện tại hắn cũng chỉ có thể theo ý Âu Dương Phong đi làm.
Kéo lê bước chân, Âu Dương Hạo từng chút một hướng tới cửa. Trong một khoảnh khắc, Âu Dương Hạo như là hạ quyết tâm, từ lúc trước thong thả di động biến thành nhanh chóng chạy vội.
Vì Vũ ca ca, bắt mình đi làm những việc mình không thích, mình cũng nguyện ý. Chỉ cần Vũ ca ca không chịu thương tổn mình liền thỏa mãn!
Nghĩ như vậy, Âu Dương Hạo không hề rối rắm nữa, chạy vội đi, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.
Khi Âu Dương Hạo đi đến cổng đang muốn lên xe, liền cảm giác được phí sau có thứ gì đó va chạm. Thân thể hắn bị người nâng lên, nhanh chóng lao đi.
Những vệ sĩ vốn dĩ phải hộ tống Âu Dương Hạo, sửng sốt nửa giây mới phản ứng lại, sau đó mới bắt đầu nhanh chóng đuổi theo người thần bí bắt cóc thiếu gia.
Chỉ là động tác của người kia quá nhanh, khi những vệ sĩ phản ứng đối phương đã rời xa bọn họ một khoảng cách, lập tức lên một chiếc chờ sẵn rời đi.
Nhìn người kia bắt thiếu gia đi rồi, những vệ sĩ cũng không dám chậm trễ một khắc, một người lập tức chạy vào báo cáo cho Âu Dương Phong.
"Ông chủ, thuộc hạ có lỗi! Để thiếu gia bị người bắt cóc đi rồi!"
Âu Dương Phong trong thư phòng, nghiêm túc xử lý việc công ty, đột nhiên có người xông vào không thông báo trước. Bị cắt ngang suy nghĩ, đang muốn quát lớn, Âu Dương Phong lại bị lời người tới làm cho cả kinh, từ bàn làm việc đứng lên, trong đôi mắt thâm thúy cũng lạnh lẽo.
Hắn lạnh lùng nhìn về phía người tới hỏi:
"Cậu nói cái gì? Thiếu gia bị người bắt cóc?"
Ngữ khí Âu Dương Phong lãnh khốc mà lại như nén giận, làm người dù đã trải qua huấn luyện như vệ sĩ kia cũng vô pháp bình ổn. Cả người giống như đặt vào băng, lạnh lẽo đánh thẳng tới.
"Dạ…… Đúng vậy! Thiếu gia vừa ra khỏi cửa, sắp lên xe đã bị một người lao tới bắt cóc đi rồi!"
"Bốp."
Người nọ mới vừa nói xong, Âu Dương Phong liền cho hắn một cái tát thật mạnh. Lực đạo lớn làm người kia lập tức bị quăng ngã xuống ở cách đó không xa.
Giờ phút này Âu Dương Phong tản ra sát khí khiến người ta sợ hãi. Vốn dĩ đã là người lạnh như băng, hơn nữa sát khí càng khiến người ta không dám đi tới gần.
"Các người là đàn phế vật, thế nhưng không có cứu được thiếu gia. Xem ra huấn luyện còn chưa đủ mà! Tình huống bình thường nhất mà các người cũng chống lại không được, nói xem tôi có phải nên suy xét cho các người tiếp tục đi nơi đó một chuyến! Hay là trực tiếp đem đám phế vật này quăng ra ngoài cho sói ăn?"
Nghe được Âu Dương Phong dùng ngữ khí bình thản rồi lại để lộ ra sát ý, người bị đánh tức khắc hoảng sợ ngẩng đầu, sau đó không ngừng lắc đầu cầu xin.
"Ông chủ! Xin ngài…… xin ngài đừng đem anh em chúng tôi ném đến nơi đó! Chúng tôi…… Chúng tôi……"
"Nếu không muốn trở lại nơi đó, vậy còn ở nơi này làm cái gì, còn không nhanh đi đem thiếu gia trở về!"
"Dạ! Dạ! Thuộc hạ lập tức đi làm!"
Mệnh lệnh của Âu Dương Phong giống như lệnh đạt được, người kia lập tức đứng dậy rời khỏi thư phòng. Sau đó đi triệu tập các anh em bắt đầu đi tìm người vừa mới bị bắt cóc Âu Dương Hạo.
Mà Âu Dương Phong cũng bước nhanh đi đến bàn cầm lấy điện thoại ấn một dãy số. Khi điện thoại kết nối, Âu Dương Phong liền lạnh lùng nói.
"Lập tức tập hợp toàn bộ lực lượng đi cứu thiếu gia! Tôi hy vọng có thể mau chóng nghe được tin tức tốt!"
Nói xong Âu Dương Phong liền ngắt điện thoại, sau đó chậm rãi dạo bước đến bên cửa sổ nhìn trên núi đối diện. Tuy rằng giờ phút này Âu Dương Phong trên mặt thoạt nhìn rất là bình tĩnh, nhưng nội tâm lại nôn nóng bất an.
Hắn biết có rất nhiều người đều mơ ước Âu Dương gia, cho nên đối với việc bắt cóc cũng không phải chỉ xảy ra một lần.
Cách đây 5 năm, khi đó Tiểu Hạo vừa mới ở trong ngành bộc lộ tài năng. Một ít người rắp tâm bất lương liền bắt đầu hướng về phía Tiểu Hạo. Mà lần đó chính là bởi vì hắn nhất thời sơ sẩy, để một mình Tiểu Hạo ở nhà, cứ như vậy bị những người đó lợi dụng sơ hở bắt cóc Tiểu Hạo.
Hắn còn nhớ rõ lần đó trường hợp nguy hiểm. Những tên bắt cóc cầm dao để ở trên cổ Tiểu Hạo, sau đó phái ra một người tới cùng hắn thương lượng. Mà nội dung thương lượng lại là muốn hắn từ bỏ quyền kinh doanh một công ty mới thu mua.
Nhưng mà trong tình huống nguy hiểm, Tiểu Hạo lại không có khóc, chỉ là ngoan ngoãn đứng ở đó, mặc những người đó khoa tay múa chân. Tuy rằng khuôn mặt nhỏ đã tái nhợt làm người ta đau lòng, nhưng Tiểu Hạo lại không có khuất phục, hay hướng những người đó xin tha, mà vẫn luôn vẫn duy trì tiw thế đứng thẳng, mắt lạnh nhìn những người bắt cóc.
Nhìn đứa con bị đám người ác vây quanh, tim Âu Dương Phong sắp nhảy ra. Đó chính là đứa con duy nhất của hắn, cũng là hy vọng của Âu Dương gia. Nếu xảy ra bất luận sai lầm gì, phỏng chừng hắn sẽ chịu đựng không nổi mà ngã xuống.
Càng nghĩ như vậy, hắn càng sốt ruột, rất muốn cứ như vậy tiến lên ôm con mình. Nhưng mà cảm nhận được từ trong mắt Âu Dương Hạo phát ra kiên nghị, cùng với khả năng trấn định kinh người, làm hắn nháy mắt thanh tỉnh lại.
Nếu cả đứa con nhỏ cũng có thể duy trì trấn định, mình là người lớn mà luống cuống, vậy sao được!
Chính là ý nghĩ như vậy, làm hắn chậm rãi tỉnh táo lại, sau đó bắt đầu vững vàng ổn trọng tự nghĩ biện pháp giải cứu Tiểu Hạo.
Lần đó giải cứu mất sáu giờ. Những vệ sĩ đột phá phòng tuyến, khống chế những kẻ bắt cóc, đem Tiểu Hạo ôm ra. Mà khi hắn bế Tiểu Hạo, có lẽ bởi vì thời gian dài đứng thẳng cùng duy trì tinh thần bình tĩnh, làm Tiểu Hạo mệt nhọc cứ như vậy ngất đi. Nhìn con trai té xỉu ở trong lòng ngực, Âu Dương Phong trong lòng phi thường hận chính mình không có bảo vệ tốt đứa nhỏ này.
Tuy rằng từ khi đem đứa nhỏ này từ cô nhi viện về, trước nay đều không có cho đứa nhỏ này một chút ấm áp, nhưng trong lòng hắn vẫn rất yêu thương đứa nhỏ này. Chỉ là trước nay không biểu đạt tình cảm, cho nên hắn dứt khoát như cũ vẫn duy trì biểu tình lạnh lùng. Hơn nữa trong lòng hắn đối với đứa nhỏ này còn có vạn phần áy náy. Nghĩ đến lúc trước chính mình nhẫn tâm đem con ném ở cô nhi viện, tâm tình cũng không yên.
Dù là hắn cùng người kia có gút mắt cũng không nên liên lụy đến một đứa nhỏ vô tội. Nhưng ngay lúc đó hắn căn bản là bị phẫn nộ làm u mê đầu óc, nào còn sẽ suy xét này nọ. Hiện tại ngẫm lại lúc trước chính mình là ấu trĩ cỡ nào, thế nhưng đem những tức giận đổ lên người đứa trẻ sơ sinh, khiến đứa nhỏ một mình sống ở cô nhi viện nhiều năm.
Nhớ tới chuyện cũ, Âu Dương Phong càng thêm lo âu bất an, thậm chí hận không thể giờ phút này tự mình đi ra ngoài tìm kiếm Âu Dương Hạo.
Nhưng mà…… hắn không thể hoảng loạn. Ở thời điểm chưa có được tin tức, hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ, bằng không Tiểu Hạo sẽ càng thêm nguy hiểm.
Nghĩ như vậy, Âu Dương Phong liền không ngừng đi tới đi lui ở trong thư phòng để hóa giải trong lòng bất an, khi thì lại nhìn chằm chằm điện thoại, hy vọng ngay sau đó chuông điện thoại liền sẽ vang lên.
Nhưng mà thời gian trôi đi, điện thoại lại như cũ không có vang lên. Cái này làm cho Âu Dương Phong càng thêm lo lắng.
Bởi vì thời gian không ngừng trôi đi, mà mày Âu Dương Phong càng nhăn càng chặt, hình thành một chữ Xuyên thật sâu. Toàn bộ thư phòng cũng bởi vì Âu Dương Phong không ngừng phóng ra hàn khí mà trở nên thập phần áp lực cùng lạnh như băng HunhHn786.
Trong khi Âu Dương Phong đang nôn nóng, Âu Dương Hạo ở một nơi khác lại hiện ra một tình cảnh bất đồng. Đối với Âu Dương Hạo mà nói, sỉ nhục lớn nhất không gì hơn là bị người ta biến thành một cái gối ôm kẹp nách mang đi.
Đây không chỉ là đối với vóc dáng hắn giễu cợt, cũng là vũ nhục lòng tự trọng. Tuy rằng hắn vóc dáng không cao, dáng người cũng không cơ bắp như những người tập thể hình. Nhưng tốt xấu gì cũng là thanh niên 18 tuổi, là Âu Dương tổng tài của tập đoàn lớn, trong giới thương nghiệp cũng khiến người e ngại. Vậy mà hắn lại bị người kẹp nách mang đi, sau đó lại ném lên một chiếc xe như giẻ lau.
Mà tên kia sức lực lớn muốn chết, ném lên xe xong ruột gan hắn giống như bị bầm dập, làm hắn khó chịu ôm thân mình cuộn tròn nằm ở trên ghế sau.
Sau khi tri giác chậm rãi khôi phục lại, Âu Dương Hạo lập tức ý thức được tình cảnh hiện tại tựa hồ không phải thực tốt. Vì thế hắn đối với người lái xe, cũng chính là người kẹp hắn ném lên xe quát:
" Đồ khốn! Con mẹ nó mày là ai? Muốn đem tao đưa tới đâu? Tao nghĩ hiện tại ba tao cũng đã biết tao bị bắt cóc, thực mau ông ấy sẽ tìm tới. Nếu mày không muốn chết thảm dưới tay những thuộc hạ đã trải qua huấn luyện của ba tao, tốt nhất thức thời thả tao ra. Tao có thể coi như chuyện này không có phát sinh, mà mày cũng có thể tiếp tục sống an ổn."
Âu Dương Hạo rống to đối với người phía trước, nhưng khi nhìn màu tóc người kia, tức khắc cổ họng cùng động tác cũng bị đông cứng lại rồi.
Hắn biết Tiểu Hạo oán trách hắn. Hắn cũng biết Tiểu Hạo nội tâm rất thống khổ. Cho nên hắn hiểu giờ phút này Tiểu Hạo tâm tình thế nào. Nhưng hắn không cho phép Tiểu Hạo bởi vì vậy mà làm lơ hắn hỏi chuyện. Hành vi của Tiểu Hạo căn bản chính là không tôn trọng người ba này.
Phía sau truyền đến giọng nói lạnh lùng ẩn chứa lửa giận, làm Âu Dương Hạo ngăn không được run run. Hắn rất muốn cứ như vậy không đi để ý tới, lại phát hiện mình căn bản thoát không được.
Hắn biết người ba lãnh khốc kia sẽ không cho hắn bất luận cơ hội trốn tránh nào.
Nếu như vậy còn không bằng nói cho rõ ràng, dù sao hiện tại ba cùng Lâm Tư Vũ đều ở tại đây, giải thích càng tốt!
Nghĩ như vậy, Âu Dương Hạo liền không ngừng khuyến khích chính mình, lại còn tận lực xem nhẹ sợ hãi trong lòng, sau đó chậm rãi xoay người nhìn về phía hai người ở cửa.
"Ba! Nếu ngài cũng ở đây, con liền có lời muốn nói."
Âu Dương Hạo vừa nói vừa nhìn về phía Âu Dương Phong, sau đó lại đem tầm mắt đặt ở trên người Lâm Tư Vũ.
"Lâm tiểu thư, tôi biết cô thông minh, hẳn là cảm nhận được tôi đối với cô tâm tư ra sao. Hơn nữa trải qua nhiều ngày tiếp xúc, chúng ta cũng không có giống như lời người ta nói, lâu ngày sinh tình. Xin nói lời thật lòng! Tôi đối với cô đích xác không có bất luận cảm giác gì. Dù trải qua thời gian tiếp xúc lâu như vậy, tôi đối với cô cũng không có sinh ra bất luận cảm tình gì. Cho nên tôi hy vọng chúng ta cứ như vậy kết thúc đi! Có lẽ kết quả như vậy đối với ai cũng tốt. Nếu chúng ta còn tiếp tục, chỉ là chậm trễ hôn nhân của cô, mà tôi cũng không có khả năng cho cô thứ cô muốn. HunhHn786 Cho nên cứ như vậy kết thúc là kết quả tốt nhất!"
Âu Dương Hạo một hơi nói xong, sau đó tâm tình thấp thỏm nhìn hai người đứng ở cửa phòng mình. Hắn biết giờ phút này ba hắn đã tức giận gần tới cực điểm. Hắn cũng thực sợ hãi, dù gì đối với người ba này, hắn trước nay đều là sợ hãi.
Nước mắt không ngừng, Lâm Tư Vũ hướng ánh mắt về phía Âu Dương Phong, hy vọng Âu Dương Phong có thể giúp mình. Khi nghe Âu Dương Phong tức giận hỏi Âu Dương Hạo, nói thật, giờ phút này trong lòng Lâm Tư Vũ có chút chờ mong. Bởi vì trải qua thời gian lâu như vậy tiếp xúc, Lâm Tư Vũ biết Âu Dương Hạo kỳ thật rất sợ người ba luôn tản ra khí tức lạnh lùng này.
Cho nên nghe chú Âu Dương chất vấn, Lâm Tư Vũ biết Âu Dương Hạo hiện tại khẳng định đã rất sợ hãi. Có lẽ còn sẽ bởi vì chú Âu Dương phát ra khí tức lạnh lùng mà Âu Dương Hạo sẽ thỏa hiệp, dù muốn cự tuyệt, Âu Dương Hạo cũng sẽ không nói ra. Cho nên Lâm Tư Vũ vẫn thực chờ mong Âu Dương Hạo thỏa hiệp, sau đó cúi đầu xin lỗi. Đến lúc đó càng có thể dùng thủ đoạn nắm chặt soái ca đơn thuần này.
Mà Lâm Tư Vũ cũng cảm thấy chỉ có bản thân mình mới có thể xứng đôi với Âu Dương Hạo. Cho nên đối với Âu Dương Hạo, cô ta luôn tự tin sẽ thành công nắm giữ.
Nhưng mà... không nghĩ tới, cái người luôn luôn sợ hãi, không dám phản bác ba mình một câu, thế nhưng nói ra lời quyết liệt, cũng đả thương người tới vậy. Vốn ôm kỳ vọng rất lớn, Lâm Tư Vũ căn bản không thể tiếp thu.
Cô ta biết Âu Dương Hạo trong lòng không có mình, nhưng vẫn cho rằng câu nói "lâu ngày sinh tình" là đúng. Cho nên cũng chỉ muốn thời gian dài ở chung sẽ làm tan chảy khối băng. Huống chi Âu Dương Hạo cũng không phải khối băng. Cho nên cô ta vẫn luôn rất tin tưởng mình chậm rãi có thể khiến Âu Dương Hạo sinh ra cảm tình.
Nhưng hiện tại, người này lại nói đến tuyệt tình như vậy, một chút đường sống cũng không lưu lại. Thực không cam lòng. Dù Âu Dương Hạo muốn từ bỏ, mình cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ. Lâm Tư Vũ này cũng không phải dễ buông bỏ như vậy!
Oán hận nghĩ như vậy, Lâm Tư Vũ liền thương tâm khóc lóc rời đi, lưu lại hai cha con Âu Dương Phong, Âu Dương Hạo, còn có người từ đầu đến cuối đều không nói một câu, Phổ Hoa.
Nhìn Lâm Tư Vũ rời đi, Âu Dương Phong tức khắc bạo phát, nhìn về phía Âu Dương Hạo tức giận nói:
"Lập tức đi đem Tư Vũ trở về. Nếu không ta cũng không thể bảo đảm người con nhớ mong được an toàn."
Âu Dương Phong uy hiếp làm Âu Dương Hạo tức khắc trừng lớn hai mắt, trong mắt toàn là không thể tin tưởng.
Ba mình…… thế nhưng vì cô gái kia mà muốn đi đối phó Vũ ca ca! Sao lại có thể? Vũ ca ca có sai cái gì, sao có thể để Vũ ca ca đối mặt nguy hiểm?
"Ba! Đừng thương tổn Vũ ca ca! Con sẽ không cho phép ba làm như vậy!"
Âu Dương Hạo lớn tiếng quát, lại đổi lấy Âu Dương Phong nói một câu lạnh lùng.
"Vậy xem biểu hiện của con! Ta cũng không cần nói thêm cái gì!"
Nói xong, Âu Dương Phong liền xoay người rời đi. Mà Âu Dương Hạo ở thời khắc Âu Dương Phong rời đi lập tức liền từ trong phòng chạy ra, sau đó lôi kéo cánh tay Âu Dương Phong, cầu xin:
"Ba, cầu xin ba! Đừng đối phó Vũ ca ca được không? Anh ấy cái gì cũng không biết, xin ba đừng đem lửa giận liên lụy đến anh ấy được không?"
Bị giữ chặt, Âu Dương Phong chỉ là đứng yên, tầm mắt cũng không đặt ở trên người Âu Dương Hạo, mà ánh mắt lạnh lùng nhìn phía trước, trong mắt toàn là kiên định.
Nhìn Âu Dương Phong như vậy, Âu Dương Hạo tâm đều lạnh. Hắn biết người ba lãnh khốc vô tình này nói được thì làm được. Chỉ cần hắn không dựa theo ý tứ ba hắn đi làm, Vũ ca ca nhất định là có nguy hiểm. Hắn không hy vọng sự tình như vậy phát sinh. Hơn nữa Vũ ca ca là vô tội, cái gì cũng không biết. Nếu Vũ ca ca bị liên lụy vào, hắn sẽ hối hận cả đời.
"Ba, xin ba đáp ứng con được không?"
Âu Dương Hạo lần nữa thỉnh cầu, làm Âu Dương Phong lại một lần dưới đáy lòng khẽ thở dài một hơi. Âu Dương Hạo làm hắn nhớ tới chính mình năm đó.
Nhớ rõ lúc đó, mình cũng là như thế này, quỳ gối trước mặt cha mình cầu xin. Cầu xin cha đừng đi đối phó người mình yêu. Mà kết quả thì sao? Hiện tại, chính mình lại nhìn con mình giẫm lên vết xe đổ. Sao có thể thờ ơ lạnh nhạt đây!
Cho nên hắn nhất định phải ngăn cản, nhất định phải ngăn cản.
"Vậy con hẳn là biết nên làm như thế nào chứ?"
Âu Dương Phong trước sau kiên trì thái độ, một chút thương lượng cũng không cho, làm Âu Dương Hạo rất thất vọng. Hắn buông ra tay lôi kéo Âu Dương Phong, sau đó suy sụp xoay người đi.
Dù chính mình không muốn, nhưng ý nguyện của ba vẫn là không có khả năng làm trái. Có lẽ hiện tại nên đuổi theo cái người đáng ghét kia, sau đó xin lỗi cô ta!
Bản thân không muốn, nhưng hiện tại hắn cũng chỉ có thể theo ý Âu Dương Phong đi làm.
Kéo lê bước chân, Âu Dương Hạo từng chút một hướng tới cửa. Trong một khoảnh khắc, Âu Dương Hạo như là hạ quyết tâm, từ lúc trước thong thả di động biến thành nhanh chóng chạy vội.
Vì Vũ ca ca, bắt mình đi làm những việc mình không thích, mình cũng nguyện ý. Chỉ cần Vũ ca ca không chịu thương tổn mình liền thỏa mãn!
Nghĩ như vậy, Âu Dương Hạo không hề rối rắm nữa, chạy vội đi, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.
Khi Âu Dương Hạo đi đến cổng đang muốn lên xe, liền cảm giác được phí sau có thứ gì đó va chạm. Thân thể hắn bị người nâng lên, nhanh chóng lao đi.
Những vệ sĩ vốn dĩ phải hộ tống Âu Dương Hạo, sửng sốt nửa giây mới phản ứng lại, sau đó mới bắt đầu nhanh chóng đuổi theo người thần bí bắt cóc thiếu gia.
Chỉ là động tác của người kia quá nhanh, khi những vệ sĩ phản ứng đối phương đã rời xa bọn họ một khoảng cách, lập tức lên một chiếc chờ sẵn rời đi.
Nhìn người kia bắt thiếu gia đi rồi, những vệ sĩ cũng không dám chậm trễ một khắc, một người lập tức chạy vào báo cáo cho Âu Dương Phong.
"Ông chủ, thuộc hạ có lỗi! Để thiếu gia bị người bắt cóc đi rồi!"
Âu Dương Phong trong thư phòng, nghiêm túc xử lý việc công ty, đột nhiên có người xông vào không thông báo trước. Bị cắt ngang suy nghĩ, đang muốn quát lớn, Âu Dương Phong lại bị lời người tới làm cho cả kinh, từ bàn làm việc đứng lên, trong đôi mắt thâm thúy cũng lạnh lẽo.
Hắn lạnh lùng nhìn về phía người tới hỏi:
"Cậu nói cái gì? Thiếu gia bị người bắt cóc?"
Ngữ khí Âu Dương Phong lãnh khốc mà lại như nén giận, làm người dù đã trải qua huấn luyện như vệ sĩ kia cũng vô pháp bình ổn. Cả người giống như đặt vào băng, lạnh lẽo đánh thẳng tới.
"Dạ…… Đúng vậy! Thiếu gia vừa ra khỏi cửa, sắp lên xe đã bị một người lao tới bắt cóc đi rồi!"
"Bốp."
Người nọ mới vừa nói xong, Âu Dương Phong liền cho hắn một cái tát thật mạnh. Lực đạo lớn làm người kia lập tức bị quăng ngã xuống ở cách đó không xa.
Giờ phút này Âu Dương Phong tản ra sát khí khiến người ta sợ hãi. Vốn dĩ đã là người lạnh như băng, hơn nữa sát khí càng khiến người ta không dám đi tới gần.
"Các người là đàn phế vật, thế nhưng không có cứu được thiếu gia. Xem ra huấn luyện còn chưa đủ mà! Tình huống bình thường nhất mà các người cũng chống lại không được, nói xem tôi có phải nên suy xét cho các người tiếp tục đi nơi đó một chuyến! Hay là trực tiếp đem đám phế vật này quăng ra ngoài cho sói ăn?"
Nghe được Âu Dương Phong dùng ngữ khí bình thản rồi lại để lộ ra sát ý, người bị đánh tức khắc hoảng sợ ngẩng đầu, sau đó không ngừng lắc đầu cầu xin.
"Ông chủ! Xin ngài…… xin ngài đừng đem anh em chúng tôi ném đến nơi đó! Chúng tôi…… Chúng tôi……"
"Nếu không muốn trở lại nơi đó, vậy còn ở nơi này làm cái gì, còn không nhanh đi đem thiếu gia trở về!"
"Dạ! Dạ! Thuộc hạ lập tức đi làm!"
Mệnh lệnh của Âu Dương Phong giống như lệnh đạt được, người kia lập tức đứng dậy rời khỏi thư phòng. Sau đó đi triệu tập các anh em bắt đầu đi tìm người vừa mới bị bắt cóc Âu Dương Hạo.
Mà Âu Dương Phong cũng bước nhanh đi đến bàn cầm lấy điện thoại ấn một dãy số. Khi điện thoại kết nối, Âu Dương Phong liền lạnh lùng nói.
"Lập tức tập hợp toàn bộ lực lượng đi cứu thiếu gia! Tôi hy vọng có thể mau chóng nghe được tin tức tốt!"
Nói xong Âu Dương Phong liền ngắt điện thoại, sau đó chậm rãi dạo bước đến bên cửa sổ nhìn trên núi đối diện. Tuy rằng giờ phút này Âu Dương Phong trên mặt thoạt nhìn rất là bình tĩnh, nhưng nội tâm lại nôn nóng bất an.
Hắn biết có rất nhiều người đều mơ ước Âu Dương gia, cho nên đối với việc bắt cóc cũng không phải chỉ xảy ra một lần.
Cách đây 5 năm, khi đó Tiểu Hạo vừa mới ở trong ngành bộc lộ tài năng. Một ít người rắp tâm bất lương liền bắt đầu hướng về phía Tiểu Hạo. Mà lần đó chính là bởi vì hắn nhất thời sơ sẩy, để một mình Tiểu Hạo ở nhà, cứ như vậy bị những người đó lợi dụng sơ hở bắt cóc Tiểu Hạo.
Hắn còn nhớ rõ lần đó trường hợp nguy hiểm. Những tên bắt cóc cầm dao để ở trên cổ Tiểu Hạo, sau đó phái ra một người tới cùng hắn thương lượng. Mà nội dung thương lượng lại là muốn hắn từ bỏ quyền kinh doanh một công ty mới thu mua.
Nhưng mà trong tình huống nguy hiểm, Tiểu Hạo lại không có khóc, chỉ là ngoan ngoãn đứng ở đó, mặc những người đó khoa tay múa chân. Tuy rằng khuôn mặt nhỏ đã tái nhợt làm người ta đau lòng, nhưng Tiểu Hạo lại không có khuất phục, hay hướng những người đó xin tha, mà vẫn luôn vẫn duy trì tiw thế đứng thẳng, mắt lạnh nhìn những người bắt cóc.
Nhìn đứa con bị đám người ác vây quanh, tim Âu Dương Phong sắp nhảy ra. Đó chính là đứa con duy nhất của hắn, cũng là hy vọng của Âu Dương gia. Nếu xảy ra bất luận sai lầm gì, phỏng chừng hắn sẽ chịu đựng không nổi mà ngã xuống.
Càng nghĩ như vậy, hắn càng sốt ruột, rất muốn cứ như vậy tiến lên ôm con mình. Nhưng mà cảm nhận được từ trong mắt Âu Dương Hạo phát ra kiên nghị, cùng với khả năng trấn định kinh người, làm hắn nháy mắt thanh tỉnh lại.
Nếu cả đứa con nhỏ cũng có thể duy trì trấn định, mình là người lớn mà luống cuống, vậy sao được!
Chính là ý nghĩ như vậy, làm hắn chậm rãi tỉnh táo lại, sau đó bắt đầu vững vàng ổn trọng tự nghĩ biện pháp giải cứu Tiểu Hạo.
Lần đó giải cứu mất sáu giờ. Những vệ sĩ đột phá phòng tuyến, khống chế những kẻ bắt cóc, đem Tiểu Hạo ôm ra. Mà khi hắn bế Tiểu Hạo, có lẽ bởi vì thời gian dài đứng thẳng cùng duy trì tinh thần bình tĩnh, làm Tiểu Hạo mệt nhọc cứ như vậy ngất đi. Nhìn con trai té xỉu ở trong lòng ngực, Âu Dương Phong trong lòng phi thường hận chính mình không có bảo vệ tốt đứa nhỏ này.
Tuy rằng từ khi đem đứa nhỏ này từ cô nhi viện về, trước nay đều không có cho đứa nhỏ này một chút ấm áp, nhưng trong lòng hắn vẫn rất yêu thương đứa nhỏ này. Chỉ là trước nay không biểu đạt tình cảm, cho nên hắn dứt khoát như cũ vẫn duy trì biểu tình lạnh lùng. Hơn nữa trong lòng hắn đối với đứa nhỏ này còn có vạn phần áy náy. Nghĩ đến lúc trước chính mình nhẫn tâm đem con ném ở cô nhi viện, tâm tình cũng không yên.
Dù là hắn cùng người kia có gút mắt cũng không nên liên lụy đến một đứa nhỏ vô tội. Nhưng ngay lúc đó hắn căn bản là bị phẫn nộ làm u mê đầu óc, nào còn sẽ suy xét này nọ. Hiện tại ngẫm lại lúc trước chính mình là ấu trĩ cỡ nào, thế nhưng đem những tức giận đổ lên người đứa trẻ sơ sinh, khiến đứa nhỏ một mình sống ở cô nhi viện nhiều năm.
Nhớ tới chuyện cũ, Âu Dương Phong càng thêm lo âu bất an, thậm chí hận không thể giờ phút này tự mình đi ra ngoài tìm kiếm Âu Dương Hạo.
Nhưng mà…… hắn không thể hoảng loạn. Ở thời điểm chưa có được tin tức, hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ, bằng không Tiểu Hạo sẽ càng thêm nguy hiểm.
Nghĩ như vậy, Âu Dương Phong liền không ngừng đi tới đi lui ở trong thư phòng để hóa giải trong lòng bất an, khi thì lại nhìn chằm chằm điện thoại, hy vọng ngay sau đó chuông điện thoại liền sẽ vang lên.
Nhưng mà thời gian trôi đi, điện thoại lại như cũ không có vang lên. Cái này làm cho Âu Dương Phong càng thêm lo lắng.
Bởi vì thời gian không ngừng trôi đi, mà mày Âu Dương Phong càng nhăn càng chặt, hình thành một chữ Xuyên thật sâu. Toàn bộ thư phòng cũng bởi vì Âu Dương Phong không ngừng phóng ra hàn khí mà trở nên thập phần áp lực cùng lạnh như băng HunhHn786.
Trong khi Âu Dương Phong đang nôn nóng, Âu Dương Hạo ở một nơi khác lại hiện ra một tình cảnh bất đồng. Đối với Âu Dương Hạo mà nói, sỉ nhục lớn nhất không gì hơn là bị người ta biến thành một cái gối ôm kẹp nách mang đi.
Đây không chỉ là đối với vóc dáng hắn giễu cợt, cũng là vũ nhục lòng tự trọng. Tuy rằng hắn vóc dáng không cao, dáng người cũng không cơ bắp như những người tập thể hình. Nhưng tốt xấu gì cũng là thanh niên 18 tuổi, là Âu Dương tổng tài của tập đoàn lớn, trong giới thương nghiệp cũng khiến người e ngại. Vậy mà hắn lại bị người kẹp nách mang đi, sau đó lại ném lên một chiếc xe như giẻ lau.
Mà tên kia sức lực lớn muốn chết, ném lên xe xong ruột gan hắn giống như bị bầm dập, làm hắn khó chịu ôm thân mình cuộn tròn nằm ở trên ghế sau.
Sau khi tri giác chậm rãi khôi phục lại, Âu Dương Hạo lập tức ý thức được tình cảnh hiện tại tựa hồ không phải thực tốt. Vì thế hắn đối với người lái xe, cũng chính là người kẹp hắn ném lên xe quát:
" Đồ khốn! Con mẹ nó mày là ai? Muốn đem tao đưa tới đâu? Tao nghĩ hiện tại ba tao cũng đã biết tao bị bắt cóc, thực mau ông ấy sẽ tìm tới. Nếu mày không muốn chết thảm dưới tay những thuộc hạ đã trải qua huấn luyện của ba tao, tốt nhất thức thời thả tao ra. Tao có thể coi như chuyện này không có phát sinh, mà mày cũng có thể tiếp tục sống an ổn."
Âu Dương Hạo rống to đối với người phía trước, nhưng khi nhìn màu tóc người kia, tức khắc cổ họng cùng động tác cũng bị đông cứng lại rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.