Chương 40: Phân phó
Phong Nhã
24/06/2020
Bách Tiêu cùng Âu Dương Hạo vẫn luôn giằng co, ở trong vô hình đã thành lập hàng rào phòng thủ chống lại đối thủ phá hư con đường theo đuổi tình yêu của chính mình.
Mà khi mùi thuốc súng sắp tràn ngập gian nhà, cửa phòng vốn đóng chặt đã mở ra.
Hai người đồng thời nhìn về phía cửa phòng vừa mở.
Chỉ chốc lát sau, Lăng Vũ liền chậm rãi từ bên trong đi ra, rồi sau đó đã bị tình cảnh trước mắt làm cho không hiểu ra sao.
Hai đứa nhỏ này làm sao vậy? Tư thế thoạt nhìn là giằng co.
Đối với tình trạng trước mắt, Lăng Vũ bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Đối với tính tình hai người này, Lăng Vũ càng vô lực hơn.
Nhìn thấy hai người vẫn luôn lăng lăng nhìn mình, làm Lăng Vũ có chút xấu hổ.
Hành vi vừa rồi của ta xác thật có chút thất thố. Dù gì cũng ở trước mặt hai đứa nhỏ lộ ra cái bộ dạng thất hồn lạc phách, xác thật có chút không thích hợp. Bản thân ta cũng không ít tuổi, còn giống trẻ con tính khí thất thường, lộ ra thần thái bất tình!
Tự nghĩ như vậy, cũng làm Lăng Vũ cảm giác có chút ngượng ngùng, sau đó lộ ra tươi cười an ủi, nói.
"Cái kia, mọi người hẳn là còn chưa có ăn trưa. Hay là chúng ta hiện tại liền đi ra ngoài ăn nhé?"
Lăng Vũ nhẹ nhàng nói, sau đó còn hướng hai người kia đề nghị.
Nghe được Lăng Vũ dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói làm hai người đều thở phào nhẹ nhõm. Sau đó hai người đều ăn ý đáp ứng đề nghị của Lăng Vũ.
Vì thế ba người bắt đầu đi ra khỏi nhà, tính toán tìm quán ăn cũng không tệ lắm, mà ở gần đây ăn một bữa.
Lăng Vũ cùng Bách Tiêu đi ở phía trước, phía sau là Âu Dương Hạo. Hắn thừa dịp hai người phía trước nói chuyện phiếm lấy ra điện thoại di động bấm một dãy số.
Đầu bên kia vang lên một giọng nam:
"Thiếu gia đã gặp được Vũ thiếu gia rồi chứ?!"
"Ừ! Gặp được rồi!"
Giọng Âu Dương Hạo mang theo một tia sung sướng trả lời câu hỏi của người bên kia.
"Vui vẻ nha! Ha ha...... Vậy thiếu gia hiện tại gọi điện thoại là có cái gì cần phân phó nữa sao?"
Thiếu gia sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện thoại, cho nên khẳng định là có chuyện gì cần ta đi làm.
Quả nhiên, Âu Dương Hạo nghe người bên kia hỏi chuyện, liền đem mục đích gọi điện nói ra.
"Chính là muốn ngươi xong việc rồi thì giúp ta thu dọn mấy thứ đồ dùng hằng ngày, cùng một ít quần áo, sau đó bắt xe đưa đến dưới lầu chung cư bên này. Tới nơi liền gọi điện thoại cho ta!"
"Á...... Thiếu gia, cậu không phải là muốn dọn đến chỗ kia ở đó chứ? Chuyện này không được tốt lắm đâu! Trước khi lão gia đi đến công ty con thị sát, cũng đã dặn dò cậu phải ở biệt thự bên này đợi. Buổi tối lão gia sẽ gọi điện thoại đến biệt thự kiểm tra nha!"
Người ở đầu điện thoại bên kia có chút lo lắng nói.
Lão gia đối với việc quản giáo thiếu gia thực nghiêm. Tuy rằng quan hệ giữa hai cha con cũng không giống gia đình khác là thực hòa hợp, nhưng cũng xem như chung sống hoà bình.
Chỉ cần thiếu gia không ở bên ngoài làm loạn, lão gia trước nay đều sẽ không quá hạn chế hành động của thiếu gia.
Mà hiện tại thiếu gia vì cái vị Vũ thiếu gia kia mà dọn đến nơi đó ở, chuyện này hắn phải giải thích như thế nào cùng lão gia đây.
"Ngươi yên tâm, việc này ta sẽ xử lý! Ngươi cứ việc giúp ta, đem đồ vật đưa tới đi!"
"Thiếu gia, chuyện này......"
Không đợi đối phương nói xong, Âu Dương Hạo liền trực tiếp cắt điện thoại, sau đó đuổi theo hai người phía trước.
Hắn biết ba hắn đối với hắn quản giáo thực nghiêm, trước nay đều hy vọng hắn nghe theo sắp xếp.
Tuy rằng thoạt nhìn cũng không như hạn chế tự do. Nhưng chỉ có chính hắn biết, ba hắn tạo áp lực như thế nào.
Mà ở phương diện giao kết bạn bè, ba hắn cũng rất là chú ý. Đặc biệt là người yêu.
Nhìn thấy Âu Dương Hạo đuổi kịp, Lăng Vũ cười hỏi.
"Nhà hàng này thế nào?"
Nhà hàng trước mắt này xem như khá được. Lăng Vũ nghĩ dù saoÂu Dương Hạo cũng là người có thân phận, không thể tùy tiện tìm quán ăn nhỏ.
"Vũ ca ca quyết định đi! Em không sao cả!"
"Anh họ, hỏi nhiều như vậy làm gì! Hắn ăn hay không ăn là chuyện của hắn!"
Bách Tiêu hiện tại đối Âu Dương Hạo rất khó nói chuyện bình thường. Nhưng mà ở trước mặt Lăng Vũ, hắn sẽ không làm gì quá phận.
Mà Âu Dương Hạo nghe được Bách Tiêu rõ ràng nói lời bài xích hắn, cũng không nhiều phản ứng, chỉ là nhún nhún vai cười cười.
Dù sao về sau có rất nhiều cơ hội, sợ không phản kích được sao?
Nghĩ như vậy, Âu Dương Hạo liền mỉm cười đi theo Lăng Vũ vào bên trong nhà hàng.
Nghe Bách Tiêu chèn ép Âu Dương Hạo, Lăng Vũ rất là bất đắc dĩ, cũng biết hai người này thực không dễ ở chung. Nhưng Lăng Vũ lại không biết hai người họ vì cái gì không thích nhau, cho nên không thể nào hòa giải. Chỉ cần hai người không đánh nhau, thì mặc bọn họ mà thôi.
Mà khi mùi thuốc súng sắp tràn ngập gian nhà, cửa phòng vốn đóng chặt đã mở ra.
Hai người đồng thời nhìn về phía cửa phòng vừa mở.
Chỉ chốc lát sau, Lăng Vũ liền chậm rãi từ bên trong đi ra, rồi sau đó đã bị tình cảnh trước mắt làm cho không hiểu ra sao.
Hai đứa nhỏ này làm sao vậy? Tư thế thoạt nhìn là giằng co.
Đối với tình trạng trước mắt, Lăng Vũ bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Đối với tính tình hai người này, Lăng Vũ càng vô lực hơn.
Nhìn thấy hai người vẫn luôn lăng lăng nhìn mình, làm Lăng Vũ có chút xấu hổ.
Hành vi vừa rồi của ta xác thật có chút thất thố. Dù gì cũng ở trước mặt hai đứa nhỏ lộ ra cái bộ dạng thất hồn lạc phách, xác thật có chút không thích hợp. Bản thân ta cũng không ít tuổi, còn giống trẻ con tính khí thất thường, lộ ra thần thái bất tình!
Tự nghĩ như vậy, cũng làm Lăng Vũ cảm giác có chút ngượng ngùng, sau đó lộ ra tươi cười an ủi, nói.
"Cái kia, mọi người hẳn là còn chưa có ăn trưa. Hay là chúng ta hiện tại liền đi ra ngoài ăn nhé?"
Lăng Vũ nhẹ nhàng nói, sau đó còn hướng hai người kia đề nghị.
Nghe được Lăng Vũ dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói làm hai người đều thở phào nhẹ nhõm. Sau đó hai người đều ăn ý đáp ứng đề nghị của Lăng Vũ.
Vì thế ba người bắt đầu đi ra khỏi nhà, tính toán tìm quán ăn cũng không tệ lắm, mà ở gần đây ăn một bữa.
Lăng Vũ cùng Bách Tiêu đi ở phía trước, phía sau là Âu Dương Hạo. Hắn thừa dịp hai người phía trước nói chuyện phiếm lấy ra điện thoại di động bấm một dãy số.
Đầu bên kia vang lên một giọng nam:
"Thiếu gia đã gặp được Vũ thiếu gia rồi chứ?!"
"Ừ! Gặp được rồi!"
Giọng Âu Dương Hạo mang theo một tia sung sướng trả lời câu hỏi của người bên kia.
"Vui vẻ nha! Ha ha...... Vậy thiếu gia hiện tại gọi điện thoại là có cái gì cần phân phó nữa sao?"
Thiếu gia sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện thoại, cho nên khẳng định là có chuyện gì cần ta đi làm.
Quả nhiên, Âu Dương Hạo nghe người bên kia hỏi chuyện, liền đem mục đích gọi điện nói ra.
"Chính là muốn ngươi xong việc rồi thì giúp ta thu dọn mấy thứ đồ dùng hằng ngày, cùng một ít quần áo, sau đó bắt xe đưa đến dưới lầu chung cư bên này. Tới nơi liền gọi điện thoại cho ta!"
"Á...... Thiếu gia, cậu không phải là muốn dọn đến chỗ kia ở đó chứ? Chuyện này không được tốt lắm đâu! Trước khi lão gia đi đến công ty con thị sát, cũng đã dặn dò cậu phải ở biệt thự bên này đợi. Buổi tối lão gia sẽ gọi điện thoại đến biệt thự kiểm tra nha!"
Người ở đầu điện thoại bên kia có chút lo lắng nói.
Lão gia đối với việc quản giáo thiếu gia thực nghiêm. Tuy rằng quan hệ giữa hai cha con cũng không giống gia đình khác là thực hòa hợp, nhưng cũng xem như chung sống hoà bình.
Chỉ cần thiếu gia không ở bên ngoài làm loạn, lão gia trước nay đều sẽ không quá hạn chế hành động của thiếu gia.
Mà hiện tại thiếu gia vì cái vị Vũ thiếu gia kia mà dọn đến nơi đó ở, chuyện này hắn phải giải thích như thế nào cùng lão gia đây.
"Ngươi yên tâm, việc này ta sẽ xử lý! Ngươi cứ việc giúp ta, đem đồ vật đưa tới đi!"
"Thiếu gia, chuyện này......"
Không đợi đối phương nói xong, Âu Dương Hạo liền trực tiếp cắt điện thoại, sau đó đuổi theo hai người phía trước.
Hắn biết ba hắn đối với hắn quản giáo thực nghiêm, trước nay đều hy vọng hắn nghe theo sắp xếp.
Tuy rằng thoạt nhìn cũng không như hạn chế tự do. Nhưng chỉ có chính hắn biết, ba hắn tạo áp lực như thế nào.
Mà ở phương diện giao kết bạn bè, ba hắn cũng rất là chú ý. Đặc biệt là người yêu.
Nhìn thấy Âu Dương Hạo đuổi kịp, Lăng Vũ cười hỏi.
"Nhà hàng này thế nào?"
Nhà hàng trước mắt này xem như khá được. Lăng Vũ nghĩ dù saoÂu Dương Hạo cũng là người có thân phận, không thể tùy tiện tìm quán ăn nhỏ.
"Vũ ca ca quyết định đi! Em không sao cả!"
"Anh họ, hỏi nhiều như vậy làm gì! Hắn ăn hay không ăn là chuyện của hắn!"
Bách Tiêu hiện tại đối Âu Dương Hạo rất khó nói chuyện bình thường. Nhưng mà ở trước mặt Lăng Vũ, hắn sẽ không làm gì quá phận.
Mà Âu Dương Hạo nghe được Bách Tiêu rõ ràng nói lời bài xích hắn, cũng không nhiều phản ứng, chỉ là nhún nhún vai cười cười.
Dù sao về sau có rất nhiều cơ hội, sợ không phản kích được sao?
Nghĩ như vậy, Âu Dương Hạo liền mỉm cười đi theo Lăng Vũ vào bên trong nhà hàng.
Nghe Bách Tiêu chèn ép Âu Dương Hạo, Lăng Vũ rất là bất đắc dĩ, cũng biết hai người này thực không dễ ở chung. Nhưng Lăng Vũ lại không biết hai người họ vì cái gì không thích nhau, cho nên không thể nào hòa giải. Chỉ cần hai người không đánh nhau, thì mặc bọn họ mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.